Christian cau mày khẽ tỉnh lại. Trước mắt hắn là một mảng tối sầm.
Gì thế này? Đáng lí phải bị chôn sống rồi chứ?
Hắn chống tay xuống gượng dậy. Xung quanh rộng lớn bao phủ bởi bốn bức tường thép!
Không lẽ...
Hắn đã ngờ ngợ đoán ra. Không biết nên gọi là xui xẻo hay may mắn mà Christian đã rơi trúng vào căn hầm bí ẩn của biệt thự nhà Alva nên không bị mấy tảng đá đè chết!
Là do biệt thự này thiết kế có tính năng bắt kẻ đột nhập. Ở sảnh chính, khi có kẻ nào khả nghi thì chủ nhà sẽ kích hoạt hệ thống. Lúc đó sàn nhà sẽ bị tách ra như một cánh cửa và sập xuống! Kẻ đột nhập sẽ rơi vào căn hầm này và bị nhốt ở trong đó đến chết!
Christian nhăn mặt cười khổ, thay vì thoát chết không bị đá đè trúng nhưng lại chết dần chết mòn ở nơi tối tăm này!
Hắn chán nản lắc đầu. Ánh mắt hắn chợt dừng lại khi thấy Giang Nam Tình nằm bất tỉnh ngay bên cạnh.
"Phải làm gì với cậu nhóc liều lĩnh này đây?"
Hắn bước tới khẽ nâng cơ thể cậu lên. Cậu chỉ bị xây xát nhẹ do rơi từ trên cao xuống chứ không hề bị dao đâm vào bụng.
Lúc này Christian cười khẽ đưa bàn tay trái của mình lên xem. Mu bàn tay trái của hắn lại bị vết dao đâm rất sâu.
Thì ra... khoảng khắc mà Giang Nam Tình liều lĩnh lấy thân mình đỡ nhát dao cho Lăng Kiệt thì Christian kịp thời phản ứng, hắn đặt tay trái của mình lên bụng cậu và đâm thẳng vào. Lăng Kiệt chỉ nhìn thấy phía sau lưng cậu, hoàn toàn không biết máu chảy ra là từ mu bàn tay của Christian.
Christian ngồi nhìn cậu, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại không nỡ đâm chết cậu...
"Ưm..." Cơ thể cậu khẽ cử động, hai mí mắt của cậu dần mở ra.
Tỉnh lại, cậu không ngạc nhiên gì khi Christian ngồi bên cạnh mà chỉ hỏi:"Đây là đâu?"
"Dưới lòng đất!" Hắn nhìn cậu, vẻ mặt không biểu tình trả lời.
Giang Nam Tình lập tức ngồi dậy:"Lăng Kiệt chắc chắn sẽ rất lo lắng cho tôi. Phải mau rời khỏi..."
Vừa định nhấc chân đứng dậy thì Christian lại kéo cậu ngã phịch xuống đất.
"Anh làm gì vậy?"
"Rời khỏi đây?" Hắn giọng trầm thấp nói với cậu:"Em nói dễ nghe nhỉ? Nếu không phải do em tự dưng đỡ cho hắn nhát dao thì tôi có thể giết hắn và thoát khỏi đây rồi!"
"Bây giờ anh lại đổ lỗi cho tôi sao? Người gây chuyện là anh mà!" Cậu thẳng thừng cãi lại hắn.
Hắn một tay siết chặt cằm cậu, giọng đe dọa:"Sắp chết tới nơi rồi mà trông em bình tĩnh hơn tôi tưởng đấy? Còn dám lớn tiếng với tôi!"
Hai tay cậu không thể gỡ bàn tay của hắn ra đành phải nhịn đau nói:"Anh còn muốn giết tôi?"
"Em đoán xem?"
"Nếu anh muốn giết tôi thì tại sao lúc đó không đâm tôi mà lại đi đâm chính bàn tay của mình!"
Christian không khỏi ngạc nhiên khi nghe câu nói của cậu. Hắn thấy đôi mắt đen láy và sâu thẳm như đáy biển của cậu chứa đầy ý chí quyết tâm, không hề có lấy chút sợ hãi khi đối diện với hắn. Đôi mắt cậu lúc này khác hẳn với đôi mắt vô hồn không có sức sống mà hắn thấy lần đầu tiên khi tra tấn cậu.
Hắn buông cậu ra nói:"Để chọc cho hắn điên lên!"
"Chọc tức Lăng Kiệt thì anh vui lắm à?"
"Phải!"
Giang Nam Tình ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn hắn nói:"Tôi không biết là Lăng Kiệt đã giết chết người yêu của anh... nhưng chắc chắn là phải có lý do gì thì anh ta mới làm vậy?"
"Muốn biết hả? Vậy thì tôi sẽ kể cho em nghe, rồi xem em sẽ đứng về phía ai?"
...
5 năm trước, tại một trường đại học ở Mỹ, thời gian vào giờ nghỉ trưa, địa điểm trong căn tin.
ẦM!
Hai cái ghế từ hai phía bị ném đập vào nhau đến vỡ tan tành...
"Đánh nhau rồi!"
"Charles và Christian lại đánh nhau rồi! Ai vào cản đi!"
Một đám sinh viên tụ tập một chỗ để xem đánh nhau, có người thờ ơ đứng xem, có người hò hét, có người chạy đi tìm thầy cô.
"Á!"
Tiếng hét thất thanh của đám nữ sinh khi Christian bất ngờ bị Lăng Kiệt đánh bay về phía họ.
Trúng một đòn vào mặt rồi bị văng xa mấy mét, Christian vẫn hùng hổ đứng dậy, tay lau máu trên khóe môi, hai mắt tức tối nhìn Lăng Kiệt:"Thằng khốn! Hôm nay tao phải đánh một trận sống chết với mày!"
Trong khi Christian khắp người bị đánh te tua, quần áo rách nát thì Lăng Kiệt từ trên xuống dưới vẫn lành lặn, trên người chẳng có lấy một vết xước.
Lăng Kiệt mặt ngẩng cao, liếc nhìn Christian rồi giơ một tay lên vẫy vẫy về phía mình vài cái tỏ thái độ rất khinh thường đối phương.
Christian mặt đỏ phừng phừng bị chọc tức điên, chẳng suy nghĩ gì giơ nắm đấm xông về phía Lăng Kiệt.
Lăng Kiệt cười hừ rồi nhấc chân đá bay một cái ghế về phía trước. Christian bị cái ghế đập vào chân, mất thăng bằng rồi ngã ầm xuống!
Không để cho hắn kịp đứng lên, Lăng Kiệt bước tới nắm cổ áo Christian lên rồi giáng xuống một cú đấm!
Tuy nhiên cú đấm chưa trúng mặt Christian thì Lăng Kiệt đã bị một lực tay từ phía sau nắm áo rồi kéo ra.
"Đủ rồi đấy! Hai cậu muốn đập nát cả căn tin à?"
Nói xong người đó hai tay nắm chặt, thẳng tay đấm một cú "headshot" vào Christian và Lăng Kiệt!
Cả hai trúng đòn rồi thì bất lực ngã cắm mặt xuống sàn!
Cuộc chiến kết thúc! Đám sinh viên nhanh chóng giải tán!
Phòng y tế.
"Đau, đau! Nhẹ tay thôi, Kenelm.."
Người mà Christian gọi Kenelm chính là Bùi Minh. Khi anh 10 tuổi thì được cha mẹ cho sang Mỹ học và trở thành bạn thân của Christian và Lăng Kiệt nhưng... hai người này thì không thân tí nào, suốt ngày gây gổ đánh nhau!
Bùi Minh băng bó vết thương cho Christian xong thở dài một hơi nói:"Lần này hai cậu đánh nhau vì lí do gì?"
Cả Christian và Lăng Kiệt đều nói:"Là do hắn gây sự trước!"
Bùi Minh:"..."
Christian đang ngồi trên giường bệnh, còn Lăng Kiệt thì ngồi cạnh cửa sổ. Dù đã ngồi cách xa nhau nhưng khi cả hai đồng thanh nói cùng một câu thì không khỏi đưa khuôn mặt cau có, trừng mắt nhìn nhau một cái!
Christian nói:"Tôi nói cậu nghe, hôm nay lúc ở cổng trường tôi đang đứng tán tỉnh một em gái xinh tươi, sắp tán đổ rồi thì hắn cố ý đi lướt qua bọn tôi. Em ấy nhìn thấy hắn xong khỏi nhìn mặt tôi luôn! Là tại hắn đúng không?"
Bùi Minh:"..."
Lăng Kiệt ngóc đầu nhìn ra cửa sổ, vừa rít một điếu thuốc vừa nói:"Do em ấy thấy tao đẹp trai quá và mặt mày xúc phạm người nhìn quá!"
"THẰNG CHÓ!!!"
Christian rống lên rồi ném một cái gối về phía Lăng Kiệt. Lăng Kiệt hơi nghiêng đầu tránh, vẻ mặt thản nhiên, miệng thở ra một luồng khói trắng.
"Ờ! Mặt mày dễ nhìn lắm! Thằng mặt l**, mày còn ở đây làm cái gì? Cút ra ngoài kia!"
Lăng Kiệt chẳng thèm quay đầu lại nhìn hẳn, vẫn thản nhiên nói:"Tao vào xem mày chết chưa? Chưa chết thì để tao tìm cách chọc mày tức chết!!!"
Christian thực sự bị Lăng Kiệt chọc tới mức máu dồn lên não, hai mắt phát hỏa nói:"Kenelm, kiếm cho tôi con dao! Tôi muốn đâm chết thằng này ngay lập tức!!!"
Nghe xong câu này thì Lăng Kiệt mới quay mặt lại, ném bỏ điếu thuốc đang hút dở xuống sàn rồi giẫm mạnh chân lên. Vẻ mặt cao ngạo nói:"Nhào vô!"
"ĐỦ RỒI!!!!!!"
Bùi Minh hít mạnh một hơi rồi gào thật to! Cả hai lúc này tạm thời nguôi giận.
"Tôi đến chịu với hai cậu. Tháng sau là tôi phải về nước rồi, đến lúc đó thì không có ai dám ra căn ngăn hai cậu đánh nhau đâu!"
"Biết rồi!" Cả hai lại đồng thanh nói.
"Hai cậu hứa với tôi, từ nay về sau cố gắng làm lành được không?
Christian lẳng lặng không đáp.
Lăng Kiệt mãi mới thở ra một câu:"Để xem đã!"
...
Thời gian trôi, đúng một tháng Christian và Lăng Kiệt không gây gổ đánh nhau thật. Bọn họ còn tổ chức tiệc để tiễn Bùi Minh về nước. Điều này khiến Bùi Minh thực sự rất yên tâm trước khi trở về.
Thời gian sau đó vẫn bình lặng, bọn họ không có chiến tranh gì.
Đến khi Christian nhận được lời đồng ý làm quen với một cô gái mà hắn thầm thương trộm nhớ đã lâu. Hắn lúc nào cũng lạc quan và sung sướng, thậm chí còn tỏ ra đắc chí khoe với Lăng Kiệt là mình đã có bạn gái. Lăng Kiệt chỉ yên lặng ngồi nghe hắn kể về những cuộc hẹn hò của hắn và cô gái đó. Christian cứ nghĩ là hắn cô đơn quá nên nhiều lần mời hắn đi chơi, tham gia vào những chuyến đi của hắn và người người yêu. Lăng Kiệt không từ chối nhưng lại không tỏ cảm xúc gì. Dường như cô gái đó đã thế chỗ Bùi Minh. Tình bạn giữa ba người họ trở nên tốt đẹp, cho đến một ngày...
Gì thế này? Đáng lí phải bị chôn sống rồi chứ?
Hắn chống tay xuống gượng dậy. Xung quanh rộng lớn bao phủ bởi bốn bức tường thép!
Không lẽ...
Hắn đã ngờ ngợ đoán ra. Không biết nên gọi là xui xẻo hay may mắn mà Christian đã rơi trúng vào căn hầm bí ẩn của biệt thự nhà Alva nên không bị mấy tảng đá đè chết!
Là do biệt thự này thiết kế có tính năng bắt kẻ đột nhập. Ở sảnh chính, khi có kẻ nào khả nghi thì chủ nhà sẽ kích hoạt hệ thống. Lúc đó sàn nhà sẽ bị tách ra như một cánh cửa và sập xuống! Kẻ đột nhập sẽ rơi vào căn hầm này và bị nhốt ở trong đó đến chết!
Christian nhăn mặt cười khổ, thay vì thoát chết không bị đá đè trúng nhưng lại chết dần chết mòn ở nơi tối tăm này!
Hắn chán nản lắc đầu. Ánh mắt hắn chợt dừng lại khi thấy Giang Nam Tình nằm bất tỉnh ngay bên cạnh.
"Phải làm gì với cậu nhóc liều lĩnh này đây?"
Hắn bước tới khẽ nâng cơ thể cậu lên. Cậu chỉ bị xây xát nhẹ do rơi từ trên cao xuống chứ không hề bị dao đâm vào bụng.
Lúc này Christian cười khẽ đưa bàn tay trái của mình lên xem. Mu bàn tay trái của hắn lại bị vết dao đâm rất sâu.
Thì ra... khoảng khắc mà Giang Nam Tình liều lĩnh lấy thân mình đỡ nhát dao cho Lăng Kiệt thì Christian kịp thời phản ứng, hắn đặt tay trái của mình lên bụng cậu và đâm thẳng vào. Lăng Kiệt chỉ nhìn thấy phía sau lưng cậu, hoàn toàn không biết máu chảy ra là từ mu bàn tay của Christian.
Christian ngồi nhìn cậu, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại không nỡ đâm chết cậu...
"Ưm..." Cơ thể cậu khẽ cử động, hai mí mắt của cậu dần mở ra.
Tỉnh lại, cậu không ngạc nhiên gì khi Christian ngồi bên cạnh mà chỉ hỏi:"Đây là đâu?"
"Dưới lòng đất!" Hắn nhìn cậu, vẻ mặt không biểu tình trả lời.
Giang Nam Tình lập tức ngồi dậy:"Lăng Kiệt chắc chắn sẽ rất lo lắng cho tôi. Phải mau rời khỏi..."
Vừa định nhấc chân đứng dậy thì Christian lại kéo cậu ngã phịch xuống đất.
"Anh làm gì vậy?"
"Rời khỏi đây?" Hắn giọng trầm thấp nói với cậu:"Em nói dễ nghe nhỉ? Nếu không phải do em tự dưng đỡ cho hắn nhát dao thì tôi có thể giết hắn và thoát khỏi đây rồi!"
"Bây giờ anh lại đổ lỗi cho tôi sao? Người gây chuyện là anh mà!" Cậu thẳng thừng cãi lại hắn.
Hắn một tay siết chặt cằm cậu, giọng đe dọa:"Sắp chết tới nơi rồi mà trông em bình tĩnh hơn tôi tưởng đấy? Còn dám lớn tiếng với tôi!"
Hai tay cậu không thể gỡ bàn tay của hắn ra đành phải nhịn đau nói:"Anh còn muốn giết tôi?"
"Em đoán xem?"
"Nếu anh muốn giết tôi thì tại sao lúc đó không đâm tôi mà lại đi đâm chính bàn tay của mình!"
Christian không khỏi ngạc nhiên khi nghe câu nói của cậu. Hắn thấy đôi mắt đen láy và sâu thẳm như đáy biển của cậu chứa đầy ý chí quyết tâm, không hề có lấy chút sợ hãi khi đối diện với hắn. Đôi mắt cậu lúc này khác hẳn với đôi mắt vô hồn không có sức sống mà hắn thấy lần đầu tiên khi tra tấn cậu.
Hắn buông cậu ra nói:"Để chọc cho hắn điên lên!"
"Chọc tức Lăng Kiệt thì anh vui lắm à?"
"Phải!"
Giang Nam Tình ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn hắn nói:"Tôi không biết là Lăng Kiệt đã giết chết người yêu của anh... nhưng chắc chắn là phải có lý do gì thì anh ta mới làm vậy?"
"Muốn biết hả? Vậy thì tôi sẽ kể cho em nghe, rồi xem em sẽ đứng về phía ai?"
...
5 năm trước, tại một trường đại học ở Mỹ, thời gian vào giờ nghỉ trưa, địa điểm trong căn tin.
ẦM!
Hai cái ghế từ hai phía bị ném đập vào nhau đến vỡ tan tành...
"Đánh nhau rồi!"
"Charles và Christian lại đánh nhau rồi! Ai vào cản đi!"
Một đám sinh viên tụ tập một chỗ để xem đánh nhau, có người thờ ơ đứng xem, có người hò hét, có người chạy đi tìm thầy cô.
"Á!"
Tiếng hét thất thanh của đám nữ sinh khi Christian bất ngờ bị Lăng Kiệt đánh bay về phía họ.
Trúng một đòn vào mặt rồi bị văng xa mấy mét, Christian vẫn hùng hổ đứng dậy, tay lau máu trên khóe môi, hai mắt tức tối nhìn Lăng Kiệt:"Thằng khốn! Hôm nay tao phải đánh một trận sống chết với mày!"
Trong khi Christian khắp người bị đánh te tua, quần áo rách nát thì Lăng Kiệt từ trên xuống dưới vẫn lành lặn, trên người chẳng có lấy một vết xước.
Lăng Kiệt mặt ngẩng cao, liếc nhìn Christian rồi giơ một tay lên vẫy vẫy về phía mình vài cái tỏ thái độ rất khinh thường đối phương.
Christian mặt đỏ phừng phừng bị chọc tức điên, chẳng suy nghĩ gì giơ nắm đấm xông về phía Lăng Kiệt.
Lăng Kiệt cười hừ rồi nhấc chân đá bay một cái ghế về phía trước. Christian bị cái ghế đập vào chân, mất thăng bằng rồi ngã ầm xuống!
Không để cho hắn kịp đứng lên, Lăng Kiệt bước tới nắm cổ áo Christian lên rồi giáng xuống một cú đấm!
Tuy nhiên cú đấm chưa trúng mặt Christian thì Lăng Kiệt đã bị một lực tay từ phía sau nắm áo rồi kéo ra.
"Đủ rồi đấy! Hai cậu muốn đập nát cả căn tin à?"
Nói xong người đó hai tay nắm chặt, thẳng tay đấm một cú "headshot" vào Christian và Lăng Kiệt!
Cả hai trúng đòn rồi thì bất lực ngã cắm mặt xuống sàn!
Cuộc chiến kết thúc! Đám sinh viên nhanh chóng giải tán!
Phòng y tế.
"Đau, đau! Nhẹ tay thôi, Kenelm.."
Người mà Christian gọi Kenelm chính là Bùi Minh. Khi anh 10 tuổi thì được cha mẹ cho sang Mỹ học và trở thành bạn thân của Christian và Lăng Kiệt nhưng... hai người này thì không thân tí nào, suốt ngày gây gổ đánh nhau!
Bùi Minh băng bó vết thương cho Christian xong thở dài một hơi nói:"Lần này hai cậu đánh nhau vì lí do gì?"
Cả Christian và Lăng Kiệt đều nói:"Là do hắn gây sự trước!"
Bùi Minh:"..."
Christian đang ngồi trên giường bệnh, còn Lăng Kiệt thì ngồi cạnh cửa sổ. Dù đã ngồi cách xa nhau nhưng khi cả hai đồng thanh nói cùng một câu thì không khỏi đưa khuôn mặt cau có, trừng mắt nhìn nhau một cái!
Christian nói:"Tôi nói cậu nghe, hôm nay lúc ở cổng trường tôi đang đứng tán tỉnh một em gái xinh tươi, sắp tán đổ rồi thì hắn cố ý đi lướt qua bọn tôi. Em ấy nhìn thấy hắn xong khỏi nhìn mặt tôi luôn! Là tại hắn đúng không?"
Bùi Minh:"..."
Lăng Kiệt ngóc đầu nhìn ra cửa sổ, vừa rít một điếu thuốc vừa nói:"Do em ấy thấy tao đẹp trai quá và mặt mày xúc phạm người nhìn quá!"
"THẰNG CHÓ!!!"
Christian rống lên rồi ném một cái gối về phía Lăng Kiệt. Lăng Kiệt hơi nghiêng đầu tránh, vẻ mặt thản nhiên, miệng thở ra một luồng khói trắng.
"Ờ! Mặt mày dễ nhìn lắm! Thằng mặt l**, mày còn ở đây làm cái gì? Cút ra ngoài kia!"
Lăng Kiệt chẳng thèm quay đầu lại nhìn hẳn, vẫn thản nhiên nói:"Tao vào xem mày chết chưa? Chưa chết thì để tao tìm cách chọc mày tức chết!!!"
Christian thực sự bị Lăng Kiệt chọc tới mức máu dồn lên não, hai mắt phát hỏa nói:"Kenelm, kiếm cho tôi con dao! Tôi muốn đâm chết thằng này ngay lập tức!!!"
Nghe xong câu này thì Lăng Kiệt mới quay mặt lại, ném bỏ điếu thuốc đang hút dở xuống sàn rồi giẫm mạnh chân lên. Vẻ mặt cao ngạo nói:"Nhào vô!"
"ĐỦ RỒI!!!!!!"
Bùi Minh hít mạnh một hơi rồi gào thật to! Cả hai lúc này tạm thời nguôi giận.
"Tôi đến chịu với hai cậu. Tháng sau là tôi phải về nước rồi, đến lúc đó thì không có ai dám ra căn ngăn hai cậu đánh nhau đâu!"
"Biết rồi!" Cả hai lại đồng thanh nói.
"Hai cậu hứa với tôi, từ nay về sau cố gắng làm lành được không?
Christian lẳng lặng không đáp.
Lăng Kiệt mãi mới thở ra một câu:"Để xem đã!"
...
Thời gian trôi, đúng một tháng Christian và Lăng Kiệt không gây gổ đánh nhau thật. Bọn họ còn tổ chức tiệc để tiễn Bùi Minh về nước. Điều này khiến Bùi Minh thực sự rất yên tâm trước khi trở về.
Thời gian sau đó vẫn bình lặng, bọn họ không có chiến tranh gì.
Đến khi Christian nhận được lời đồng ý làm quen với một cô gái mà hắn thầm thương trộm nhớ đã lâu. Hắn lúc nào cũng lạc quan và sung sướng, thậm chí còn tỏ ra đắc chí khoe với Lăng Kiệt là mình đã có bạn gái. Lăng Kiệt chỉ yên lặng ngồi nghe hắn kể về những cuộc hẹn hò của hắn và cô gái đó. Christian cứ nghĩ là hắn cô đơn quá nên nhiều lần mời hắn đi chơi, tham gia vào những chuyến đi của hắn và người người yêu. Lăng Kiệt không từ chối nhưng lại không tỏ cảm xúc gì. Dường như cô gái đó đã thế chỗ Bùi Minh. Tình bạn giữa ba người họ trở nên tốt đẹp, cho đến một ngày...