Tổng giám đốc bộ phận bất động sản Tha Vĩ ngồi đối diện ông ta, cẩn thận pha trà, rót hai chén, sau đó hai người nâng chén, khẽ chạm vào nhau.
"Trương tổng, anh đúng là đa mưu túc trí. Lúc này Lâm Mạc Thần muốn xoay chuyển cũng rất khó khăn." Tha Vĩ cười nói.
Trương Diệc Phóng cũng mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm trà nói:"Mỗi bước đi đó là do hắn lựa chọn, tôi cũng không phải làm quá nhiều. Hắn ta quá trẻ, nhuệ khí quá nặng, lá gan quá lớn, kiểu gì cũng sẽ té ngã trên thương trường. Có người té ngã còn có thể đứng lên. Vận khí của hắn không tốt lại thua trong tay tôi."
Giọng nói bình tĩnh nhưng lộ ra sự lạnh khốc khiến trong lòng Tha Vĩ hơi chấn động, gật đầu nói:"Nói thật nhé Trương tổng, tôi cũng không nghĩ tới mỗi bước đi của Lâm Mạc Thần đều dựa theo đúng kế hoạch của anh. Thật sự rất thần kì!"
Trương Diệc Phóng chậm rãi uống trà, nếp nhăn khi cười trên mặt lan rộng:"A Vĩ à, trung Quốc có câu ngạn ngữ:'Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao,kỳ thứ công thành.' nhưng tôi cảm thấy nếu sử dụng trên thương trường cần phải sửa lại. Kế sách tốt nhất nên là 'phạt tâm'."
Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao; thứ nữa là đánh phá thành lũy
"Phạt tâm?"
"Đúng vậy phạt tâm Lâm Mạc Thần."
Tha Vĩ ngẩn ra.
Trương Diệc Phóng từ từ nói:"Cậu xem, Lâm Mạc Thần này vừa nhìn thì cảm thấy cẩn thận, dường như không có khuyết điểm. Hắn thông minh, kiến thức uyên bác, tác phong lại tàn nhẫn, vô cùng thận trọng cẩn thận. Lúc trước, hắn vừa tiến vào ngành trang phục thành phố Lâm, cậu khiến nguyên liệu của hắn xảy ra vấn đề, giở thủ đoạn ai ngờ bị hắn chơi lại. Sau đó đấu giá đất đai, cũng lại là một trò chơi, cậu vẫn không chơi được hắn. Người như vậy phải làm thế nào mới đánh bại được?”
Tha Vĩ thấy ông ta nói đúng, chỉ cung kính nghe.
"Nhưng tôi cũng là một người từng trải trên thương trường, hắn có hai khuyết điểm rất rõ ràng: tâm cao khí ngạo, hơn nữa quá nặng tình."
Tha Vĩ nghe thấy "tâm cao khí ngạo" thì đồng ý, nhưng nghe được hai chữ "nặng tình" lại nghi hoặc:"Trương tổng, anh nói hắn 'nặng tình' ư?" Không thể nào.
Trương Diệc Phóng thản nhiên nở nụ cười:"Đúng vậy, Lâm Mạc Thần này làm việc thủ đoạn độc ác, thể hiện rõ lập trường vì lợi ích, nhưng có một số việc không thể giấu được. Sau khi hắn về nước, tại sao lại cố tình đầu tư vào hai ngành trang phục và bất động sản? Cậu đi điều tra sẽ biết năm đó mẹ hắn phá sản chính là ở hai ngành này. Chàng trai này có lòng.
Còn bạn gái hắn có gia cảnh gì? Nhân viên bán hàng chỉ có bằng trung học, chưa từng thi đại học, gia đình nghèo khó, hiện tại lại ở bên cạnh hắn. Không phải nghe nói thời gian trước thiên kim nhà họ Tiết rất thân với hắn sao? Nếu hắn thực sự thành con rể nhà họ Tiết, bây giờ tôi cũng không dám đụng đến hắn. Đổi lại là người đàn ông khác, là cậu hay là tôi sẽ lựa chọn một nhân viên bán hàng, chứ không phải là thiên kim giàu có nhà họ Tiết sao? Vì thế Lâm Mạc Thần này bên trong thực sự rất nặng tình. Nặng tình hay nói một cách khác chính là ngu đần, người trong thương trường không nên có điều này. Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ."
Tha Vĩ nghe vô cùng nhập thần, trong nháy mắt cũng hiểu được điều Trương Diệc Phóng nói. Hắn ta khâm phục gật đầu:"Vì thế, hắn mới từng bước bước vào con đường chết này."
Trương Diệc Phóng ngước mắt nhìn núi Lục Lâm ở phía xa, trong lòng vô cùng vui sướng. Ông ta cầm lấy chén sứ men xanh trống rỗng đặt lên bàn trà.
"Bước đầu tiên, là hợp tác tốt đẹp ở mảnh đất A để hắn lơi là cảnh giác. Hắn phòng bị rất chặt chẽ, chúng ta biểu hiện tư thế đặt lợi ích lên hàng đầu, khiến hắn cũng sẽ cảm thấy hợp lí. Nhưng thứ tôi muốn không chỉ là lợi ích trước mắt, mà còn cả sau này." Trương Diệc Phóng rót trà,"Người này thực sự rất có bản lĩnh, nếu cứ để mặc cho hắn phát triển, sau này nhất định hắn sẽ từng bước xâm chiếm lợi ích của chúng ta ở cả khu vực Đại Tây Nam, thậm chí cả nước. Vì vậy phải diệt trừ hắn."
Tha Vĩ nghiêm túc gật đầu.
"Thứ hai, là mẹ Lâm Mạc Thần. Hổ dữ không ăn thịt con, tuy Hà Thanh Linh không phải là người lương thiện, nhưng cũng sẽ không hại con mình, tôi không khống chế được, nhưng tôi có thể khống chế được bạn bà ta. Rốt cuộc Lâm Mạc Thần vẫn xem nhẹ căn cơ của tôi ở thành phố Lâm.
Vì thế, tôi mới bảo phạt tâm Lâm Mạc Thần. Tuy quan hệ của mẹ con họ lạnh nhạt, nhưng tôi kết luận Lâm Mạc Thần vẫn cố sửa chữa cho mẹ hắn, cả Hà Thanh Linh cũng vậy. Vì thế trong tiềm thức bọn họ sẽ hoan nghênh khi người cho vay xuất hiện. Hơn nữa Lâm Mạc Thần có thể cảnh giác mọi người, nhưng sẽ không phòng bị mẹ mình. Tôi tin tưởng trong lòng đứa con kế thừa theo nghiệp mẹ còn có nhân tố sùng bái với mẹ, tin vào ánh mắt của mẹ. Vì vậy từ lúc bắt đầu cho vay, hắn đã rơi vào bẫy rồi."
Tha Vĩ tiếp lời:"Sau đó, anh bảo em sắp đặt cho Tào Đại Thắng, không cẩn thận tiết lộ cho người bên ngoài cánh đồng Giáp có vấn đề. Lâm Mạc Thần tâm cao khí ngạo, có thù nhất định sẽ báo. Vì thế sẽ nghĩ ra kế hoạch lấy một mảnh đất khác trong tay Tào Đại Thắng, bị lừa như chúng ta mong muốn. Nhưng người của hắn điều tra cũng nhanh thật, chỗ nào cũng nhúng tay vào, nếu Tào Đại Thắng không nhanh trí, thiếu chút nữa người phụ nữ của hắn đã lộ ra việc mảnh đất có vấn đề rồi."
Trương Diệc Phóng nhíu mày:"Con mọt như Tào Đại Thắng về sau ít dùng thôi."
"Vâng."
Tha Vĩ rót thêm một ly trà cho Trương Diệc Phóng:"Nhưng còn có một việc em không rõ. Tại sao lại phải tìm hai người Bob và Trần Tự Cẩm đến tiếp cận với Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ? Dụng ý của chuyện nhỏ này là gì?"
Trương Diệc Phóng khẽ cười:"A Vĩ, đối phó với người lợi hại thì bẫy càng phải đơn giản. Bởi vì nếu bẫy quá phức tạp, thời gian càng kéo dài, với sự khôn khéo của Lâm Mạc Thần, tất nhiên sẽ phát hiện ra điều bất thường, dẫn tới việc hắn phản kích thoát thân. Nhưng tôi đã nói rồi, phạt tâm là kế sách hay nhất, bẫy đơn giản sẽ khiến lòng người đắn đo và phức tạp.
Lâm Mạc Thần tính cách đa nghi cẩn thận, chỉ cần Tào Đại Thắng gây hấn, sẽ khiến cho hắn tiến vào bẫy, tôi cảm thấy chỉ còn chờ đợi kích hoạt thôi. Vì thế đêm đó, sắp xếp cho Bob và Trần Tự Cẩm xuất hiện. Nhìn thấy người phụ nữ yêu thương của mình bị khinh bỉ, còn biết được thân thế thảm thương của cô ấy, trong lòng của hắn không thể không bị ảnh hưởng.
Cậu phải biết với người lí trí cuối cùng khi quyết định làm chuyện gì chỉ cần một chút cảm tính sẽ xuất hiện sai lầm. Lâm Mạc Thần nếu muốn kinh doanh mười năm, hai mươi năm không nhất định sẽ đi đến bước trở thành kẻ địch với chúng ta, nhưng nguyên nhân là vì bạn gái hắn, có lẽ trong lòng hắn sẽ có một chút nóng nảy, vì thế hắn rơi vào bẫy."
Tha Vĩ nghe vậy không ngừng chấn động, hoàn toàn bái phục. Thủ đoạn tiếp theo không cần Trương Diệc Phóng nhiều lời, trong lòng hai người đều hiểu rõ, trên đường Antony đi lấy báo cáo, sẽ nhân cơ hội tráo đổi, để cho bọn họ tin tưởng cánh đồng Ất không có vấn đề gì; qua hai ngày tiếp theo, ông Chu ở ngân hàng sẽ cắt đứt việc cho vay, khiến hắn đầu đuôi đều khó khăn; mà việc hợp tác mảnh đất A của hai bên cũng sẽ nhanh chóng tiến vào thời kì xây dựng chủ chốt, yêu cầu Lâm Mạc Thần phải đầu tư thêm, khiến hắn họa vô đơn chí...
Mắt xích tài chính của Phong Thần chắc chắn đứt đoạn.
Gió mát thổi qua mặt, hai người ngồi im một lát, lại giơ ly trà lên cạn. Trương Diệc Phóng uống xong trà, khóe miệng khẽ nhếch lên, duỗi tay ra, đẩy ngã một ly trà:"Mọi người đẩy tường, loại bỏ cái gái trong mắt là Lâm Mạc Thần, có gì mà khó khăn chứ? Thằng nhóc kiêu căng dám giành mảnh đất A của Dung Duyệt. Dám đoạt của tôi ư? Không biết trời cao đất rộng. Hiện tại tôi cho biết thế nào là gậy ông đập lưng ông, hắn chỉ còn một con đường chết thôi. Tiếp theo, chúng ta phải lưu tâm đến các mối quan hệ, tất cả các mối quan hệ quan trọng cần thiết thì sử dụng hết. Thằng nhóc này cũng thông minh, nhưng chỉ là một kẻ nghèo kiết xác ở thành phố Lâm, không có gia thế gì. Cậu nói với mọi người, không ai được giúp đỡ hắn. Lần này tôi sẽ chỉnh cho hắn suy sụp, chỉnh chết hắn, làm cho hắn phá sản, ngồi tù, đời này không trở mình được!"
"Trương tổng, anh đúng là đa mưu túc trí. Lúc này Lâm Mạc Thần muốn xoay chuyển cũng rất khó khăn." Tha Vĩ cười nói.
Trương Diệc Phóng cũng mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm trà nói:"Mỗi bước đi đó là do hắn lựa chọn, tôi cũng không phải làm quá nhiều. Hắn ta quá trẻ, nhuệ khí quá nặng, lá gan quá lớn, kiểu gì cũng sẽ té ngã trên thương trường. Có người té ngã còn có thể đứng lên. Vận khí của hắn không tốt lại thua trong tay tôi."
Giọng nói bình tĩnh nhưng lộ ra sự lạnh khốc khiến trong lòng Tha Vĩ hơi chấn động, gật đầu nói:"Nói thật nhé Trương tổng, tôi cũng không nghĩ tới mỗi bước đi của Lâm Mạc Thần đều dựa theo đúng kế hoạch của anh. Thật sự rất thần kì!"
Trương Diệc Phóng chậm rãi uống trà, nếp nhăn khi cười trên mặt lan rộng:"A Vĩ à, trung Quốc có câu ngạn ngữ:'Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao,kỳ thứ công thành.' nhưng tôi cảm thấy nếu sử dụng trên thương trường cần phải sửa lại. Kế sách tốt nhất nên là 'phạt tâm'."
Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao; thứ nữa là đánh phá thành lũy
"Phạt tâm?"
"Đúng vậy phạt tâm Lâm Mạc Thần."
Tha Vĩ ngẩn ra.
Trương Diệc Phóng từ từ nói:"Cậu xem, Lâm Mạc Thần này vừa nhìn thì cảm thấy cẩn thận, dường như không có khuyết điểm. Hắn thông minh, kiến thức uyên bác, tác phong lại tàn nhẫn, vô cùng thận trọng cẩn thận. Lúc trước, hắn vừa tiến vào ngành trang phục thành phố Lâm, cậu khiến nguyên liệu của hắn xảy ra vấn đề, giở thủ đoạn ai ngờ bị hắn chơi lại. Sau đó đấu giá đất đai, cũng lại là một trò chơi, cậu vẫn không chơi được hắn. Người như vậy phải làm thế nào mới đánh bại được?”
Tha Vĩ thấy ông ta nói đúng, chỉ cung kính nghe.
"Nhưng tôi cũng là một người từng trải trên thương trường, hắn có hai khuyết điểm rất rõ ràng: tâm cao khí ngạo, hơn nữa quá nặng tình."
Tha Vĩ nghe thấy "tâm cao khí ngạo" thì đồng ý, nhưng nghe được hai chữ "nặng tình" lại nghi hoặc:"Trương tổng, anh nói hắn 'nặng tình' ư?" Không thể nào.
Trương Diệc Phóng thản nhiên nở nụ cười:"Đúng vậy, Lâm Mạc Thần này làm việc thủ đoạn độc ác, thể hiện rõ lập trường vì lợi ích, nhưng có một số việc không thể giấu được. Sau khi hắn về nước, tại sao lại cố tình đầu tư vào hai ngành trang phục và bất động sản? Cậu đi điều tra sẽ biết năm đó mẹ hắn phá sản chính là ở hai ngành này. Chàng trai này có lòng.
Còn bạn gái hắn có gia cảnh gì? Nhân viên bán hàng chỉ có bằng trung học, chưa từng thi đại học, gia đình nghèo khó, hiện tại lại ở bên cạnh hắn. Không phải nghe nói thời gian trước thiên kim nhà họ Tiết rất thân với hắn sao? Nếu hắn thực sự thành con rể nhà họ Tiết, bây giờ tôi cũng không dám đụng đến hắn. Đổi lại là người đàn ông khác, là cậu hay là tôi sẽ lựa chọn một nhân viên bán hàng, chứ không phải là thiên kim giàu có nhà họ Tiết sao? Vì thế Lâm Mạc Thần này bên trong thực sự rất nặng tình. Nặng tình hay nói một cách khác chính là ngu đần, người trong thương trường không nên có điều này. Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ."
Tha Vĩ nghe vô cùng nhập thần, trong nháy mắt cũng hiểu được điều Trương Diệc Phóng nói. Hắn ta khâm phục gật đầu:"Vì thế, hắn mới từng bước bước vào con đường chết này."
Trương Diệc Phóng ngước mắt nhìn núi Lục Lâm ở phía xa, trong lòng vô cùng vui sướng. Ông ta cầm lấy chén sứ men xanh trống rỗng đặt lên bàn trà.
"Bước đầu tiên, là hợp tác tốt đẹp ở mảnh đất A để hắn lơi là cảnh giác. Hắn phòng bị rất chặt chẽ, chúng ta biểu hiện tư thế đặt lợi ích lên hàng đầu, khiến hắn cũng sẽ cảm thấy hợp lí. Nhưng thứ tôi muốn không chỉ là lợi ích trước mắt, mà còn cả sau này." Trương Diệc Phóng rót trà,"Người này thực sự rất có bản lĩnh, nếu cứ để mặc cho hắn phát triển, sau này nhất định hắn sẽ từng bước xâm chiếm lợi ích của chúng ta ở cả khu vực Đại Tây Nam, thậm chí cả nước. Vì vậy phải diệt trừ hắn."
Tha Vĩ nghiêm túc gật đầu.
"Thứ hai, là mẹ Lâm Mạc Thần. Hổ dữ không ăn thịt con, tuy Hà Thanh Linh không phải là người lương thiện, nhưng cũng sẽ không hại con mình, tôi không khống chế được, nhưng tôi có thể khống chế được bạn bà ta. Rốt cuộc Lâm Mạc Thần vẫn xem nhẹ căn cơ của tôi ở thành phố Lâm.
Vì thế, tôi mới bảo phạt tâm Lâm Mạc Thần. Tuy quan hệ của mẹ con họ lạnh nhạt, nhưng tôi kết luận Lâm Mạc Thần vẫn cố sửa chữa cho mẹ hắn, cả Hà Thanh Linh cũng vậy. Vì thế trong tiềm thức bọn họ sẽ hoan nghênh khi người cho vay xuất hiện. Hơn nữa Lâm Mạc Thần có thể cảnh giác mọi người, nhưng sẽ không phòng bị mẹ mình. Tôi tin tưởng trong lòng đứa con kế thừa theo nghiệp mẹ còn có nhân tố sùng bái với mẹ, tin vào ánh mắt của mẹ. Vì vậy từ lúc bắt đầu cho vay, hắn đã rơi vào bẫy rồi."
Tha Vĩ tiếp lời:"Sau đó, anh bảo em sắp đặt cho Tào Đại Thắng, không cẩn thận tiết lộ cho người bên ngoài cánh đồng Giáp có vấn đề. Lâm Mạc Thần tâm cao khí ngạo, có thù nhất định sẽ báo. Vì thế sẽ nghĩ ra kế hoạch lấy một mảnh đất khác trong tay Tào Đại Thắng, bị lừa như chúng ta mong muốn. Nhưng người của hắn điều tra cũng nhanh thật, chỗ nào cũng nhúng tay vào, nếu Tào Đại Thắng không nhanh trí, thiếu chút nữa người phụ nữ của hắn đã lộ ra việc mảnh đất có vấn đề rồi."
Trương Diệc Phóng nhíu mày:"Con mọt như Tào Đại Thắng về sau ít dùng thôi."
"Vâng."
Tha Vĩ rót thêm một ly trà cho Trương Diệc Phóng:"Nhưng còn có một việc em không rõ. Tại sao lại phải tìm hai người Bob và Trần Tự Cẩm đến tiếp cận với Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ? Dụng ý của chuyện nhỏ này là gì?"
Trương Diệc Phóng khẽ cười:"A Vĩ, đối phó với người lợi hại thì bẫy càng phải đơn giản. Bởi vì nếu bẫy quá phức tạp, thời gian càng kéo dài, với sự khôn khéo của Lâm Mạc Thần, tất nhiên sẽ phát hiện ra điều bất thường, dẫn tới việc hắn phản kích thoát thân. Nhưng tôi đã nói rồi, phạt tâm là kế sách hay nhất, bẫy đơn giản sẽ khiến lòng người đắn đo và phức tạp.
Lâm Mạc Thần tính cách đa nghi cẩn thận, chỉ cần Tào Đại Thắng gây hấn, sẽ khiến cho hắn tiến vào bẫy, tôi cảm thấy chỉ còn chờ đợi kích hoạt thôi. Vì thế đêm đó, sắp xếp cho Bob và Trần Tự Cẩm xuất hiện. Nhìn thấy người phụ nữ yêu thương của mình bị khinh bỉ, còn biết được thân thế thảm thương của cô ấy, trong lòng của hắn không thể không bị ảnh hưởng.
Cậu phải biết với người lí trí cuối cùng khi quyết định làm chuyện gì chỉ cần một chút cảm tính sẽ xuất hiện sai lầm. Lâm Mạc Thần nếu muốn kinh doanh mười năm, hai mươi năm không nhất định sẽ đi đến bước trở thành kẻ địch với chúng ta, nhưng nguyên nhân là vì bạn gái hắn, có lẽ trong lòng hắn sẽ có một chút nóng nảy, vì thế hắn rơi vào bẫy."
Tha Vĩ nghe vậy không ngừng chấn động, hoàn toàn bái phục. Thủ đoạn tiếp theo không cần Trương Diệc Phóng nhiều lời, trong lòng hai người đều hiểu rõ, trên đường Antony đi lấy báo cáo, sẽ nhân cơ hội tráo đổi, để cho bọn họ tin tưởng cánh đồng Ất không có vấn đề gì; qua hai ngày tiếp theo, ông Chu ở ngân hàng sẽ cắt đứt việc cho vay, khiến hắn đầu đuôi đều khó khăn; mà việc hợp tác mảnh đất A của hai bên cũng sẽ nhanh chóng tiến vào thời kì xây dựng chủ chốt, yêu cầu Lâm Mạc Thần phải đầu tư thêm, khiến hắn họa vô đơn chí...
Mắt xích tài chính của Phong Thần chắc chắn đứt đoạn.
Gió mát thổi qua mặt, hai người ngồi im một lát, lại giơ ly trà lên cạn. Trương Diệc Phóng uống xong trà, khóe miệng khẽ nhếch lên, duỗi tay ra, đẩy ngã một ly trà:"Mọi người đẩy tường, loại bỏ cái gái trong mắt là Lâm Mạc Thần, có gì mà khó khăn chứ? Thằng nhóc kiêu căng dám giành mảnh đất A của Dung Duyệt. Dám đoạt của tôi ư? Không biết trời cao đất rộng. Hiện tại tôi cho biết thế nào là gậy ông đập lưng ông, hắn chỉ còn một con đường chết thôi. Tiếp theo, chúng ta phải lưu tâm đến các mối quan hệ, tất cả các mối quan hệ quan trọng cần thiết thì sử dụng hết. Thằng nhóc này cũng thông minh, nhưng chỉ là một kẻ nghèo kiết xác ở thành phố Lâm, không có gia thế gì. Cậu nói với mọi người, không ai được giúp đỡ hắn. Lần này tôi sẽ chỉnh cho hắn suy sụp, chỉnh chết hắn, làm cho hắn phá sản, ngồi tù, đời này không trở mình được!"
/123
|