Đêm nay Mộc Hàn Hạ hơi mất ngủ, trời còn chưa sáng, cô đã tỉnh, mặc quần áo, pha cho mình một cốc cà phê đen đậm đặc.
Sau đó đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, từ từ uống.
Bầu trời vẫn là màu xám, đèn trên cao ốc chiếu rọi lẫn nhau. Tòa nhà Phong Thần ở đối diện lúc này cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, giống một người khổng lồ cao lớn, đứng trong bóng tối.
Sáu năm, gặp lại Phong Thần.
Hóa ra nó đã trở thành bộ dáng cao lớn, mạnh mẽ như vậy.
Thực ra trong một hai năm đầu, cô vẫn còn thường xuyên nhớ tới anh, nhớ tới Phong Thần, luôn không nhịn được, ngồi trước máy tính tìm tin tức về Lâm Mạc Thần và Phong Thần.
Sau đó dần dần không còn tìm kiếm, cũng không còn suy nghĩ nữa. Tất cả tinh lực đều đặt trong cuộc sống, học tập, kì thi, tìm việc, phỏng vấn, công tác...thoáng một cái sáu năm đã trôi qua như vậy. Trước khi về nước, cô thực sự không biết tình hình gần đây của Lâm Mạc Thần, chỉ biết khi ngẫu nhiên trong tin tức tài chính và kinh tế có liên quan đến anh. Ví dụ như năm đó cổ phiếu của Phong Thần lên sàn chứng khoán, ví dụ như sau đó anh từ chức biến mất, chỉ như vậy thôi.
Mộc Hàn Hạ từ từ uống hết cốc cà phê, giống như là tự giễu, vô cùng bình tĩnh cười.
Sáu năm, thế sự sẽ biến hóa ra sao?
Ví dụ như cô.
Cô không còn thích uống sữa, bắt đầu thích uống cà phê đen và trà đặc. Cô đã quen ăn cơm Tây, thậm chí còn cảm thấy ngon miệng. Nhưng ngày hôm qua khi Phùng Nam mang cô đi ăn đồ ăn của thành phố Giang, cô lại cả thấy rất cay. Cô nhớ lại bóng dáng của mình năm đó, chỉ nhớ rõ là một cô gái hoạt bát nội tâm bướng bỉnh. Đương nhiên hiện tại cô cũng hay nói hay cười, nhưng nhiều lúc, chỉ thích yên tĩnh ngẩn người một mình. Chính cô cũng không rõ là tại sao nữa. Trong mơ hồ cô ý thức được bản thân vẫn đang tìm kiếm thứ khác trong cuộc sống, nhưng cô cũng không dồn hết tâm trí đi xem đó là thứ gì.
Hiện tại mọi thứ của cô đều rất tốt, cuộc sống bình yên ổn định, cũng không hề thiếu sự phấn khích. Cô có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, tài hoa hơn người, cô cũng không cảm thấy số phận đối với mình bất công nữa.
Cô không có gì không tốt cả.
Trong đầu lại hiện lên biển số xe nhìn thấy ngày hôm qua. Cô nghĩ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù sao trên đời này, cũng chỉ có bản thân cô mới liên hệ một chiếc biển số xe vào cùng một chỗ.
Mặt trời mọc, ánh sáng ấm áp chiếu trên nóc từng tòa cao ốc ở Quốc Mậu.
Phùng Nam đã sắp xếp cho Mộc Hàn Hạ một văn phòng, đối diện với văn phòng của Lục Chương. Sạch sẽ rộng vãi, trang hoàng tinh tế, cảnh sắc cởi mở, Mộc Hàn Hạ rất vừa lòng.
Phùng Nam khó xử liếc mắt nhìn đồng hồ nói:"Mộc tổng, đã 8 giờ 50 phút rồi, tất cả quản lí đang chờ ở phòng họp. Lục tổng còn chưa tới, chúng ta có tiếp tục chờ không."
Mộc Hàn Hạ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay khẽ gõ vào tay ghế tựa:"Chờ đi. Tôi đến phòng họp trước, chào hỏi mọi người."
Trong bộ phận hành chính ngoài Mộc Hàn Hạ còn có hai Phó tổng giám đốc khác. Nhưng một vị đã năm mươi tuổi, chỉ phụ trách tài vụ và hành chính, không quá nhiệt tình, cũng không có gì bất mãn với việc Mộc Hàn Hạ đến, tuy vậy cô vẫn cười cười nói nói theo sát thỉnh giáo ông ta mấy câu. Phương thức tài vụ bên trong Phương Nghi làm việc cũng xem như là hiệu suất cao rõ ràng, vị Phó tổng này nở nụ cười, cũng nhiều lời với cô một chút.
Một vị Phó tổng khác được phân công quản lí hoạt động và nhân lực, nhưng bởi vì dưỡng bệnh nên thường xuyên không có mặt. Vì vậy lần này Mộc Hàn Hạ đến đây dường như phải tiếp nhận tất cả các ngành.
Bởi vì hôm nay là lần đầu thể hiện thái độ, phải ngăn chặn sự xem thường, nên Mộc Hàn Hạ cố ý trang điểm hơi già. Cách nói năng của cô không tầm thường, có khí chất của chính mình, cho nên không khí trong phòng họp cũng coi như là hòa hợp vui vẻ.
Chỉ là đợi đến 9 giờ 30 Lục Chương vẫn không xuất hiện, mọi người đều đã đứng ngồi không yên. Phó tổng giám đốc vụ đã không còn giữ được bình tĩnh nói:"Hàn Hạ à, nếu không chúng ta bắt đầu trước đi. Dù sao cũng không thấy cậu ta đến vài lần rồi."
Ánh mắt Mộc Hàn Hạ nhìn quanh một vòng, dịu dàng nói:"Chu tổng, chúng ta chờ thêm một chút đi. Lục tổng là lãnh đạo của chúng ta, anh ấy không đến giống như rắn mất đầu. Quyết định quan trọng vẫn không làm được. Anh ấy ở đây sẽ hiểu được ý tưởng của chúng ta, tham gia làm quyết định này, sau đó chúng ta làm việc cũng thuận lợi hơn."
Tất cả mọi người đều hiểu kiểu vừa nói khéo vừa vòng vo này, ý là để cho Lục Chương cùng tham dự quá trình, miến cho đại thiếu gia sau này làm loạn. Vì thế tuy mọi người đều bất đắc dĩ, nhưng vẫn nể tình tiếp tục chờ.
Không nghĩ tới 9 giờ 50, Lục Chương thực sự đến.
Anh ta đẩy cửa ra, không chớp mắt đi vào, ngồi xuống vị trí đầu tiên trên bàn tròn. Sau đó lạnh mặt, vắt chéo chân, không nhìn Mộc Hàn Hạ, chỉ nhìn phía trước:"Họp đi."
Tất cả mọi người không nói lời nào, Mộc Hàn Hạ cũng quan sát anh ta.
Anh ta đã thay âu phục, tuy tư thế đàn ông trẻ tuổi bướng bỉnh, nhưng áo sơ mi và vest cũng rất thẳng, cà vạt không nhàu nhĩ. Nếu không nói lời nào thì thoạt nhìn cũng anh tuấn giỏi giang.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười, nói với mọi người:"Bắt đầu đi."
Lục Chương ngước mắt, liếc cô một cái.
Thực ra hôm nay anh ta hoàn toàn bị cha ép tới. Thà chịu sự tàn phá của cô còn hơn là những lời nói sâu xa nhức óc của cha anh ta. Sáng sớm ông già đã nhắc anh ta:"Mộc Hàn Hạ là người quen khi ta ở Mĩ, tuổi còn trẻ nhưng rất giỏi. Cô ấy có tài, lại còn khả năng lãnh đạo, đã từng có mấy phi vụ buôn bán thành công ở Mĩ, nhân phẩm cũng đáng tin. Mài dao phải dùng ở lưỡi dao, lần này, ta mời cô bé trở về, một là hi vọng cô bé có thể giúp chúng ta phá vỡ sự ngưng trệ thậm chí giảm bớt cục diện bế tắc trong kinh doanh, hai là cũng hi vọng cô bé có thể giúp đỡ con. Con nhin xem, cô bé cũng chả lớn hơn con là bao, nhưng người ta lại chững chạc lợi hại như vậy. Tóm lại con phải coi cô bé là sư phụ mà đối đãi, kính trọng và học tập cô bé. Thiên lý mã không thường có, Bá Nhạc cũng không thường có, làm mất đi sư phụ tốt này, sau này đừng có hối hận."
Lục Chường cười nhạo im lặng, nhưng cha nói khiến anh ta lại nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Mộc Hàn Hạ:"Vì vậy anh mới không nắm được thực quyền của tập đoàn trong tay?"
Khi nói lời này cô bình tĩnh cười.
Đúng là bộ dáng mỹ nhân rắn rết, che đậy dã tâm và công danh.
Kết quả cha lại tiếp tục nói:"Còn nữa, Mộc Hàn Hạ trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng con tuyệt đối không được chạm móng vuốt vào cô bé. Con ở bên ngoài chờ bời thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng đây là sư phụ của con, không được nghĩ linh tinh!"
Lục Chương nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng:"Cha điên rồi à? Cô ta cũng sắp ba mươi, con có điên mới đi nhúng chàm một bà già!"
Phụ nữ ba mươi tuổi chắc chắn làn da đã có nếp nhăn, Lục Chương nghĩ mà cả thấy nản.
Tiếng nói trầm thấp mà không mất đi sự dịu dàng của Mộc Hàn Hạ vang lên, cô bắt đầu chủ trì cuộc họp. Lục Chương chán muốn chết ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy khuôn mặt của cô. Tuy hôm nay cô ăn mặc già dặn hơn hôm qua, nhưng ánh mắt vẫn đen sẫm trong trẻo như trước. Ánh mắt trời chiếu từ cửa sổ chiếu vào mặt cô, làn da kia lại trơn bóng như ngọc, mịn màng trắng nõn.
Lục Chương nhìn thầm nghĩ: Đúng là cáo già thành tinh.
Sau đó đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, từ từ uống.
Bầu trời vẫn là màu xám, đèn trên cao ốc chiếu rọi lẫn nhau. Tòa nhà Phong Thần ở đối diện lúc này cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, giống một người khổng lồ cao lớn, đứng trong bóng tối.
Sáu năm, gặp lại Phong Thần.
Hóa ra nó đã trở thành bộ dáng cao lớn, mạnh mẽ như vậy.
Thực ra trong một hai năm đầu, cô vẫn còn thường xuyên nhớ tới anh, nhớ tới Phong Thần, luôn không nhịn được, ngồi trước máy tính tìm tin tức về Lâm Mạc Thần và Phong Thần.
Sau đó dần dần không còn tìm kiếm, cũng không còn suy nghĩ nữa. Tất cả tinh lực đều đặt trong cuộc sống, học tập, kì thi, tìm việc, phỏng vấn, công tác...thoáng một cái sáu năm đã trôi qua như vậy. Trước khi về nước, cô thực sự không biết tình hình gần đây của Lâm Mạc Thần, chỉ biết khi ngẫu nhiên trong tin tức tài chính và kinh tế có liên quan đến anh. Ví dụ như năm đó cổ phiếu của Phong Thần lên sàn chứng khoán, ví dụ như sau đó anh từ chức biến mất, chỉ như vậy thôi.
Mộc Hàn Hạ từ từ uống hết cốc cà phê, giống như là tự giễu, vô cùng bình tĩnh cười.
Sáu năm, thế sự sẽ biến hóa ra sao?
Ví dụ như cô.
Cô không còn thích uống sữa, bắt đầu thích uống cà phê đen và trà đặc. Cô đã quen ăn cơm Tây, thậm chí còn cảm thấy ngon miệng. Nhưng ngày hôm qua khi Phùng Nam mang cô đi ăn đồ ăn của thành phố Giang, cô lại cả thấy rất cay. Cô nhớ lại bóng dáng của mình năm đó, chỉ nhớ rõ là một cô gái hoạt bát nội tâm bướng bỉnh. Đương nhiên hiện tại cô cũng hay nói hay cười, nhưng nhiều lúc, chỉ thích yên tĩnh ngẩn người một mình. Chính cô cũng không rõ là tại sao nữa. Trong mơ hồ cô ý thức được bản thân vẫn đang tìm kiếm thứ khác trong cuộc sống, nhưng cô cũng không dồn hết tâm trí đi xem đó là thứ gì.
Hiện tại mọi thứ của cô đều rất tốt, cuộc sống bình yên ổn định, cũng không hề thiếu sự phấn khích. Cô có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, tài hoa hơn người, cô cũng không cảm thấy số phận đối với mình bất công nữa.
Cô không có gì không tốt cả.
Trong đầu lại hiện lên biển số xe nhìn thấy ngày hôm qua. Cô nghĩ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù sao trên đời này, cũng chỉ có bản thân cô mới liên hệ một chiếc biển số xe vào cùng một chỗ.
Mặt trời mọc, ánh sáng ấm áp chiếu trên nóc từng tòa cao ốc ở Quốc Mậu.
Phùng Nam đã sắp xếp cho Mộc Hàn Hạ một văn phòng, đối diện với văn phòng của Lục Chương. Sạch sẽ rộng vãi, trang hoàng tinh tế, cảnh sắc cởi mở, Mộc Hàn Hạ rất vừa lòng.
Phùng Nam khó xử liếc mắt nhìn đồng hồ nói:"Mộc tổng, đã 8 giờ 50 phút rồi, tất cả quản lí đang chờ ở phòng họp. Lục tổng còn chưa tới, chúng ta có tiếp tục chờ không."
Mộc Hàn Hạ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay khẽ gõ vào tay ghế tựa:"Chờ đi. Tôi đến phòng họp trước, chào hỏi mọi người."
Trong bộ phận hành chính ngoài Mộc Hàn Hạ còn có hai Phó tổng giám đốc khác. Nhưng một vị đã năm mươi tuổi, chỉ phụ trách tài vụ và hành chính, không quá nhiệt tình, cũng không có gì bất mãn với việc Mộc Hàn Hạ đến, tuy vậy cô vẫn cười cười nói nói theo sát thỉnh giáo ông ta mấy câu. Phương thức tài vụ bên trong Phương Nghi làm việc cũng xem như là hiệu suất cao rõ ràng, vị Phó tổng này nở nụ cười, cũng nhiều lời với cô một chút.
Một vị Phó tổng khác được phân công quản lí hoạt động và nhân lực, nhưng bởi vì dưỡng bệnh nên thường xuyên không có mặt. Vì vậy lần này Mộc Hàn Hạ đến đây dường như phải tiếp nhận tất cả các ngành.
Bởi vì hôm nay là lần đầu thể hiện thái độ, phải ngăn chặn sự xem thường, nên Mộc Hàn Hạ cố ý trang điểm hơi già. Cách nói năng của cô không tầm thường, có khí chất của chính mình, cho nên không khí trong phòng họp cũng coi như là hòa hợp vui vẻ.
Chỉ là đợi đến 9 giờ 30 Lục Chương vẫn không xuất hiện, mọi người đều đã đứng ngồi không yên. Phó tổng giám đốc vụ đã không còn giữ được bình tĩnh nói:"Hàn Hạ à, nếu không chúng ta bắt đầu trước đi. Dù sao cũng không thấy cậu ta đến vài lần rồi."
Ánh mắt Mộc Hàn Hạ nhìn quanh một vòng, dịu dàng nói:"Chu tổng, chúng ta chờ thêm một chút đi. Lục tổng là lãnh đạo của chúng ta, anh ấy không đến giống như rắn mất đầu. Quyết định quan trọng vẫn không làm được. Anh ấy ở đây sẽ hiểu được ý tưởng của chúng ta, tham gia làm quyết định này, sau đó chúng ta làm việc cũng thuận lợi hơn."
Tất cả mọi người đều hiểu kiểu vừa nói khéo vừa vòng vo này, ý là để cho Lục Chương cùng tham dự quá trình, miến cho đại thiếu gia sau này làm loạn. Vì thế tuy mọi người đều bất đắc dĩ, nhưng vẫn nể tình tiếp tục chờ.
Không nghĩ tới 9 giờ 50, Lục Chương thực sự đến.
Anh ta đẩy cửa ra, không chớp mắt đi vào, ngồi xuống vị trí đầu tiên trên bàn tròn. Sau đó lạnh mặt, vắt chéo chân, không nhìn Mộc Hàn Hạ, chỉ nhìn phía trước:"Họp đi."
Tất cả mọi người không nói lời nào, Mộc Hàn Hạ cũng quan sát anh ta.
Anh ta đã thay âu phục, tuy tư thế đàn ông trẻ tuổi bướng bỉnh, nhưng áo sơ mi và vest cũng rất thẳng, cà vạt không nhàu nhĩ. Nếu không nói lời nào thì thoạt nhìn cũng anh tuấn giỏi giang.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười, nói với mọi người:"Bắt đầu đi."
Lục Chương ngước mắt, liếc cô một cái.
Thực ra hôm nay anh ta hoàn toàn bị cha ép tới. Thà chịu sự tàn phá của cô còn hơn là những lời nói sâu xa nhức óc của cha anh ta. Sáng sớm ông già đã nhắc anh ta:"Mộc Hàn Hạ là người quen khi ta ở Mĩ, tuổi còn trẻ nhưng rất giỏi. Cô ấy có tài, lại còn khả năng lãnh đạo, đã từng có mấy phi vụ buôn bán thành công ở Mĩ, nhân phẩm cũng đáng tin. Mài dao phải dùng ở lưỡi dao, lần này, ta mời cô bé trở về, một là hi vọng cô bé có thể giúp chúng ta phá vỡ sự ngưng trệ thậm chí giảm bớt cục diện bế tắc trong kinh doanh, hai là cũng hi vọng cô bé có thể giúp đỡ con. Con nhin xem, cô bé cũng chả lớn hơn con là bao, nhưng người ta lại chững chạc lợi hại như vậy. Tóm lại con phải coi cô bé là sư phụ mà đối đãi, kính trọng và học tập cô bé. Thiên lý mã không thường có, Bá Nhạc cũng không thường có, làm mất đi sư phụ tốt này, sau này đừng có hối hận."
Lục Chường cười nhạo im lặng, nhưng cha nói khiến anh ta lại nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Mộc Hàn Hạ:"Vì vậy anh mới không nắm được thực quyền của tập đoàn trong tay?"
Khi nói lời này cô bình tĩnh cười.
Đúng là bộ dáng mỹ nhân rắn rết, che đậy dã tâm và công danh.
Kết quả cha lại tiếp tục nói:"Còn nữa, Mộc Hàn Hạ trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng con tuyệt đối không được chạm móng vuốt vào cô bé. Con ở bên ngoài chờ bời thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng đây là sư phụ của con, không được nghĩ linh tinh!"
Lục Chương nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng:"Cha điên rồi à? Cô ta cũng sắp ba mươi, con có điên mới đi nhúng chàm một bà già!"
Phụ nữ ba mươi tuổi chắc chắn làn da đã có nếp nhăn, Lục Chương nghĩ mà cả thấy nản.
Tiếng nói trầm thấp mà không mất đi sự dịu dàng của Mộc Hàn Hạ vang lên, cô bắt đầu chủ trì cuộc họp. Lục Chương chán muốn chết ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy khuôn mặt của cô. Tuy hôm nay cô ăn mặc già dặn hơn hôm qua, nhưng ánh mắt vẫn đen sẫm trong trẻo như trước. Ánh mắt trời chiếu từ cửa sổ chiếu vào mặt cô, làn da kia lại trơn bóng như ngọc, mịn màng trắng nõn.
Lục Chương nhìn thầm nghĩ: Đúng là cáo già thành tinh.
/123
|