Lăng Hi Tình sốt cao cả đêm, bệnh tình không có vẻ thuyên giảm. Lôi Đình Quân trước đó mấy ngày đã đi công tác nước ngoài, Hân Hán không muốn cha lo lắng, ảnh hưởng việc làm ăn nên khi cha gọi về hỏi thăm hắn không báo việc nàng đang bệnh nặng. Hắn đưa nàng đến bệnh viện, bác sĩ khám một hồi kết luận nàng sốt cao do bị viêm họng, chịu lạnh trong thời gian dài, còn nói cho hắn biết một tin quan trọng khiến hắn sợ hãi – Nàng bẩm sinh mắc bệnh tim, không thể chịu cú sốc quá lớn, nếu không bệnh một khi tái phát sẽ nguy hiểm tính mạng. Hắn không thể tin được, từ nhỏ hắn cùng nàng lớn lên, thế nào lại không hay chuyện tim nàng vốn có vấn đề? Tuy bác sĩ vẫn lựa lời khuyên bảo hắn đừng quá lo lắng, thật ra chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì bình thường nàng cũng không có chuyện gì đáng lo ngại, nhưng Lôi Hân Hán vẫn yêu cầu bác sĩ làm một đợt kiểm tra tổng quát. Sau khi xuất viện, suốt hai ngày hai đêm hắn ở bên cạnh săn sóc nàng, một tấc cũng không rời. Khuôn mặt của nàng vì sốt cao mà đỏ bừng, đôi môi khô nứt, mang vẻ mỏng manh yếu ớt. Lôi Hân Hán vĩnh viễn không quên được tâm trạng của mình đêm nàng mất tích. Hắn tới 10 giờ tối vẫn chưa thấy cô bé này về nhà, hắn lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Nghĩ rằng nàng đi với bạn học, vui chơi đến nỗi quên giờ về, hắn tức giận đi đi lại lại trong phòng khách, âm thầm thề chờ nàng về nhất định sẽ “giáo huấn thật tốt” một phen, có thể sẽ đánh vào mông nàng cho nàng chừa cái tật không nghe lời hắn. Nhưng đến nửa đêm vẫn chưa thấy nàng về hắn mới cảm thấy kỳ lạ không đúng. Lăng Hi Tình từ nhỏ luôn khiếp sợ mà nghe lời hắn, hôm nay không lý nào lại dám cả gan cãi lời về khuya? Hắn từ phẫn nộ chuyển sang lo cuống quýt, ngồi trong nhà không yên nên quyết định ra ngoài tìm nàng, dù cả đêm hắn không ngủ, đi xung quanh tìm nhưng vẫn không thấy tin tức. Cho đến gần sáng, nhờ bạn bè nói cho hắn biết, lần cuối cùng nhìn thấy nàng là khi nàng đang đi cùng với Triển Tư Doanh. Hắn nghe xong lập tức chạy đến nhà cô ta, không ngại sáng sớm mà nhấn chuông ầm ỹ, lôi cô ta còn mơ màng trên giường ra ép hỏi mới biết Lăng Hi Tình bị nhốt trong phòng vệ sinh. Nhìn nàng giờ phút này bình yêu ngủ trên giường khiến hắn nhịn không được nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp. Cả đời nàng chắc cũng không bao giờ biết rằng khi nhìn thấy nàng ngã trên sàn phòng vệ sinh, cứ im lặng nằm đó không cử động gì, trái tim hắn cũng theo đó mà như muốn ngừng đập. Hắn biết rõ trong mắt nàng, hắn chính là tên ác ma, từ nhỏ đến lớn, suốt ngày cứ bắt nạt nàng, thấy nàng phản kháng lại thì nghiêm khắc trừng trị. Trong cái đầu nhỏ nhắn của nàng đã hằn sâu định kiến xem hắn là người xấu. Thật ra nhiều năm qua hắn đâu muốn làm thương tổn nàng. Từ lúc nào cuộc sống của hắn đã không thể thiếu nàng. Cho nên 5 năm trước, hay tin một ngày nàng sẽ rời khỏi Lôi gia, hắn liền tìm cách ngăn cản. Hắn muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh hắn, dựa vào hắn. Hắn nhất định có thể chăm sóc tốt cho nàng, đem lại cho nàng một cuộc sống đầy đủ vật chất, mua quần áo và trang sức quý, tặng cho nàng những thứ tốt nhất,…. nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng tiền tiêu vặt, tránh việc nàng lại nghĩ đến chuyện rời khỏi Lôi gia lần nữa. Lăng Hi Tình từ trong giấc ngủ tỉnh lại, chậm rãi nhìn đến bàn tay nàng đang được Lôi Hân Hán nhẹ nhàng nắm lấy. Hắn đang ngủ say, ngồi bên cạnh giường nàng. Nhìn gương mặt khi ngủ của hắn vô cùng tiều tụy, không có thần thái của vương tử cao quý, hắn sao có vẻ suy sụp thế? Hay là nàng bệnh nặng nên mắt nhìn không rõ… nàng dường như còn thấy khóe mắt của hắn đọng lại giọt nước. Nhận thấy được nàng cử động, Lôi Hân Hán phục hồi lại tinh thần, tỉnh dậy, vửa ngẩng đầu lên thì giọt nước mắt đọng khi nãy đã rơi xuống. Hắn nhất thời có chút xấu hổ như bị nàng phát hiện bí mật sâu thẳm trong lòng, hắn định thần lại, tựa như không có việc gì, nói: “Em… em tỉnh khi nào? Sao lại không lên tiếng?”. Rõ ràng là hắn quan tâm hỏi thăm, nhưng không hiểu sao lời đến miệng lại thành ra nghiêm khắc chất vấn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, hắn liền vươn tay đặt lên trán nàng đo nhiệt độ, thấy vẫn còn hơi ấm. “Em đã ngủ rất lâu rồi phải không” Lăng Hi Tình tỉnh lại thấy đầu choáng váng, khuôn mặt nóng cả lên, cả người lại không có chút sức lực nào. “Em mong tôi trả lời như thế nào?” Hắn vươn người lại gần nàng, đưa tay như muốn đánh cái má hồng hào của nàng nhưng chỉ lướt qua, mặc dù không dùng sức vậy mà hành động này cũng đủ cho nàng thấy hắn đang trách cứ nàng. “Em làm sao có thể ngốc như vậy, để người khác dễ dàng bắt nạt rồi cũng không chịu lên tiếng phản kháng. Ngày thường tôi nói với em như thế nào? Không lẽ người khác đối xử bản thân em như vậy em vui lắm hả?” Hắn tựa đầu vào vai nàng, đáy lòng thì yêu thương xót xa nàng, nhưng lời nói biểu hiện ngược lại. Lăng Hi Tình luôn luôn sợ hắn, thấy bộ dáng hắn tức giận, nghĩ đến hắn trách mình gây phiền toái. Nàng có lá gan vốn nhỏ, sao chịu nổi lời răn dạy nghiêm khắc này… nàng sợ quá liền khóc nức nở. “Thực xin lỗi, là em không đúng, là em gây thêm phiền toái cho anh.” Lôi Hân Hán không nghĩ tới nàng nói như vậy, đều do chính mình ăn nói vụng về, làm sao mà từ lời ngon tiếng ngọt lại vì lo lắng khẩn trương biến thành lời trách cứ. Nhìn hai mắt nàng đẫm lệ khiến hắn cuống cuồng không biết làm sao, hắn (là người vạn năng) cái gì cũng biết, chỉ là không biết cách dỗ dành. “Này….. Em khóc cái gì chứ, tôi cũng đâu phải đang mắng em, tôi chỉ nói em ngốc nghếch bị người khác khi dễ cũng không dám chống lại, tự bảo vệ mình……” Hắn càng nói càng khiến nàng khóc nhiều hơn, nàng vốn đang bệnh, người chịu ủy khuất cũng là nàng. Thế mà hắn cũng không nói được nửa câu an ủi, cứ lớn giọng quở trách. Nhìn nàng khóc mãi không ngừng, hắn gấp đến độ đứng dậy, muốn vươn tay xoa đầu nàng trấn an nhưng động tác ôn nhu ấy làm hắn thấy mất tự nhiên, hắn cào cào mái tóc, cắn răng nhìn nàng, không biết phải làm sao. Hắn gầm nhẹ, “Thôi được rồi, từ giờ về sau tôi hứa sẽ bảo vệ em thật tốt, không để ai khi dễ em nữa, vậy được rồi chứ?” Ai cũng nghĩ rằng cậu chủ Lôi gia tính tình kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, thế mà hôm nay lại sợ nước mắt của nàng. Nhưng nói thế nào nàng vẫn nghẹn ngào, thút thút cái mũi, nấc từng tiếng, giương đôi mắt to trong suốt như nước hồ thu nhìn hắn, bộ dáng nàng hiện tại khiến hắn mềm lòng. “Sao em vẫn chưa nín? Nếu em còn khóc nữa tôi sẽ… sẽ…” Hắn đột nhiên ôm lấy vai nàng, dùng chính đôi môi hắn ngăn chặn tiếng khóc của nàng. Lăng Hi Tình bị hắn dọa đến nhất thời không khóc nữa, chỉ có thể tròn mắt nhìn hắn. Vốn định dùng chiêu này để làm nàng đừng khóc nữa, nhưng khi môi Lôi Hân Hán đặt trên đôi môi khô nứt của nàng, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào êm dịu… Thậm chí khơi dậy dục vọng nguyên thủy của hắn. Từ khi hiểu được nam và nữ có những cái khác nhau, đối với chuyện nam nữ cũng không phải chưa mơ tưởng qua, hắn đã thử quen cô gái khác, cũng chẳng phải chưa từng nếm trải nhưng cảm giác thấy không đúng, đôi khi còn khiến hắn thấy chán ghét. Chưa bao giờ có người con gái nào có thể đem lại cảm giác như giờ đây khi hắn hôn nàng; chỉ có nàng, hương vị của nàng. Trong trường, bạn bè hắn ai cũng chẳng kiêng dè, suốt ngày đem chuyện quan hệ nam nữ ra bàn tán, chỉ có hắn xem như không tham dự, chỉ im lặng không ý kiến, chẳng muốn miễn cưỡng chính mình. Thật ra chỉ có hắn biết chính mình đang hy vọng nàng trưởng thành, hắn nhất định phải chờ nàng lớn lên, một ngày chính thức thành người của hắn. Nhưng hiện tại lại xảy ra tình huống này, hắn sợ mình không chờ được nữa. Hắn muốn nàng, một niềm xúc động mãnh liệt tựa hồ thiêu đốt hắn. “Hân Hán…… Không được……” Phảng phất ý thức được sắp xảy ra chuyện không nên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Hi Tình trắng bệch cố lên tiếng, ngập ngừng kháng cự. Hắn cũng không buông tay, đem nàng gắt gao ôm trong lồng ngực, không ngừng quyện lấy đôi môi đỏ mọng. Tay phải hắn di chuyển xuống khu vực cấm của nàng, động tác này đã nói lên rõ ràng ý đồ của hắn. Nàng bất an lắc lắc đầu, “Chúng ta…… Chúng ta không nên làm như vậy……” Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Hân Hán đỏ lên, trái tim đập liên hồi, nghe thấy âm thanh cự tuyệt nho nhỏ của nàng, dù muốn cỡ nào hắn cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nàng vô cùng khẩn trương và sợ hãi; ác ma ngày nào hôm nay làm sao có thể lộ ra vẻ mặt chật vật vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng ngây dại. Giờ phút này, hai người đều có vẻ chật vật, quần áo nàng không chỉnh tề, hai gò má phiếm hồng, bộ ngực phập phồng không ngừng; hắn thì miệng lưỡi khô khốc, hung hăng cắn môi, đôi mắt gắt gao nhìn khuôn mặt nàng, muốn chạm vào nàng nhưng lại e sợ sẽ xúc phạm tới nàng. Lăng Hi Tình không nghĩ đến cũng có một ngày có thể nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nhìn hắn hiện tại khiến nàng bật cười, tâm tình cũng thả lòng không ít. Ở sâu trong lòng tràn ngập nhu tình. “Em……” Nàng lí nhí mở miệng nói, ánh mắt giống chú thỏ con lo sợ bất an. “Em…… Em nghe nói lần đầu sẽ rất đau……” Những lời này như bộc lộ rõ khát vọng của hai người đối với đối phương. “Đây…… Đây cũng là lần đầu tiên của tôi” Hắn trầm giọng nói, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ càng thêm đỏ, ngượng ngùng. “Nhưng mà…… tôi…… tôi rất thích em…… Thật sự rất thích……” Hắn cố gắng sắp xếp từng chữ theo trình tự để nàng nghe hiểu trong lòng hắn thật sự nghĩ gì. Lăng Hi Tình nghĩ rằng không ngờ một người kiêu ngạo, ương ngạnh như hắn lại có bộ dáng vụng về này, nàng nhịn không được lại bật cười. “Em còn nghĩ anh cái gì cũng am hiểu, xem ra, cũng có chuyện anh không biết.” “Tiểu Tình……” Hắn nhẹ nhàng tựa sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cam đoan: “Tôi sẽ không làm đau em……” Nàng e lệ trốn ở trong lòng hắn, “Nhưng mà… em rất sợ……” “Không sao, có tôi ở đây.” Nói xong, hắn lại ôn nhu hôn hàng lông mi của nàng, rồi tiếp tục dịu dàng hôn cái mũi nhỏ, hôn hai má ửng hồng của nàng. Cử chỉ thương yêu này của hắn đã tiếp thêm cho nàng dũng khí. Nàng chậm rãi hưởng ứng hắn, hai cơ thể hòa quyện làm một, cảm thụ được dục vọng nguyên thủy, không kiềm chế gì lao vào vòng luân hãm…… Đêm đó đều là đêm đầu tiên của hai người, hắn trúc trắc xâm nhập khiến nàng đau đến oa oa kêu to, sau đó hắn ôn nhu đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi và xin lỗi. Qua đi, Lôi Hân Hán một lời nói rõ, hai người bọn họ không phải anh em, chưa bao giờ và cũng không thể nào thành anh em một nhà. Vô nghĩa! Lăng Hi Tình thẹn thùng thầm nghĩ, có anh trai em gái nào ban đêm cứ quấn quýt không rời rồi lại ôm nhau mà ngủ? Hắn còn nói, bọn họ đã là người yêu, từ nay về sau, ai dám bắt nạt nàng chính là chống đối với hắn. Nàng chưa bao giờ mơ rằng sẽ có ngày mình trở thành bạn gái của ác ma, thân phận mới này khiến nàng vừa thấy lạ lẫm vừa thấy vui sướng. Cho đến một hôm, nàng biết chuyện Triển Tư Doanh tạm thời nghỉ học. “Là anh nhúng tay khiến Triển Tư Doanh phải tạm nghỉ học?” Hôm nay lúc tan học, Lăng Hi Tình liền bị bạn trai bá đạo nắm tay đi trên đường, nàng không chịu nổi phải rõ ràng đem mọi chuyển hỏi hắn. Lôi Hân Hán kiêu ngạo mở cửa chiếc xe thể thao nhập khẩu, trên mặt đeo kính râm màu đen, suốt dọc đường đã hấp dẫn không ít ánh mắt ái mộ của bao nữ sinh, cứ lấy việc nàng đã nhìn hắn hơn mười năm trời mà vẫn si mê thì cũng đủ hiểu. Người con trai này ngay cả hoa hậu giảng đường cũng không thích, tạo sao lại chọn nàng? Ngẫm nghĩ kỹ, nàng không khỏi bất an suy tư. “Là tôi thì sao?” Hắn ngạo mạn nhếch cằm, bộ dáng tự cao tự đại. “Cô ta đã gây chuyện lộn xộn, tôi không trực tiếp đem cô ta quăng ra ngoài biển làm mồi cho cá đã là rất nhân từ rồi” Nhớ lại hôm đó hắn tát Triển Tư Doanh một cái, cô ta cư nhiên còn khóc lóc quấn lấy hắn, nói không phải lỗi của cô ta. Không phải lỗi của cô ta thì là của hắn chắc? Hắn chỉ tình cờ gặp cô ta trong vũ hội của nhà trường, vui vẻ nhảy với nhau một bản nhạc. Không biết dựa vào gì mà cô ta nói nhất định phải làm bạn gái của hắn; mấy lần tỏ tình bị hắn từ chối thì đem oán giận trút xuống Tiểu Tình. Nếu hôm đó hắn đến trễ một chút, có lẽ Tiểu Tình đã nguy hiểm tính mạng. Càng nghĩ càng giận nên hắn dựa vào thế lực của gia đình, yêu cầu nhà trường xử lý việc Tiểu Tình bị hãm hại, nhất định phải đuổi học cô ta. “Nhưng làm vậy có quá đáng lắm không?” Lăng Hi Tình thực lòng đồng cảm với cảnh ngộ của cô ta. “ Cô ấy cũng chỉ vì thích anh nên mới đối xử tệ với em. Hơn nữa, không phải giờ em đã không có việc gì sao, anh cũng không cần dồn người khác đến đường cùng như vậy, em chỉ sợ chuyện nhỏ hóa to……” Nàng càng nói càng lí nhí giọng lại bởi đôi mắt sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm nàng, tỏ vẻ không đồng ý. “Em sợ cái gì chứ? Tôi đã nói em bao nhiêu lần, tôi sẽ bảo vệ, chăm sóc em cả đời. Về sau, nếu có ai dám khi dễ em thì phải nói tôi ngay. Không ai có thể động đến người con gái của Lôi Hân Hán này, hiểu không?” Nàng không trả lời. Nàng cũng không phải sợ gì, chỉ là không thích cách hắn bảo hộ nàng. Nàng khẽ bĩu môi tỏ ý rầu rĩ không vui, lập tức bị Hân Hán phát hiện. Hắn liền thở dài, không hiểu nói một hồi sao lại khiến nàng không vui. Thấy nàng không vui hắn cũng không dễ chịu gì, thật thua nàng rồi. “Được rồi, Tiểu Tình.” Hắn ôm lấy thân hình nhỏ gầy của nàng. “Thủa ban sơ thần thành chỉ tạo nên người đàn ông, nhưng vì sợ người này sống một mình lẻ loi nên đã dùng xương sườn của người đàn ông nặn thành người phụ nữ. Đàn ông vì vậy có trách nhiệm phải bảo hộ phụ nữ.” Hắn nhìn nàng cười tươi khêu gợi, “Mà em giống như một phần xương cốt trên người tôi, đời này kiếp này chắc chắn chỉ có thể dựa vào tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng sẽ đối xử tốt với em cả đời.” Lăng Hi Tình lại há hốc mồm ngạc nhiên, hắn đang nói cái gì vậy? Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ đối xử tốt với nàng cả đời. Vậy chẳng lẽ nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ dùng bạo lực giáo huấn nàng? Đúng là tên đáng ghét, chẳng nhẽ hắn xem nàng như một chú chó con luôn phải biết vâng lời chủ sao?Sau khi tan học ngày thứ sáu, nàng cùng bạn học đến thư viện đọc sách, ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Mặc dù với thành tích học tập hiện tại, việc thi vào đại học không có gì khó với nàng nhưng cũng không vì vậy mà nàng dám sơ suất. Ánh chiều tà ấm áp xuyên qua ô cửa kính phủ lên một nhóm nữ sinh đang chụm đầu, nhỏ giọng nói chuyện. Ôn bài với nàng là bạn học cùng lớp Dương Khải vừa xem sách vừa giảng lại cho nàng mấy điểm trọng tâm cần nhớ của phần lịch sử cận đại. Dương Khải giảng bài sinh động, dễ dàng khơi dậy hứng thú của nàng với môn học. Hai người ngồi bên cạnh nhau dường như rất thân thiết, đôi lúc Dương Khải còn vui vẻ kể vài câu chuyện cười ngẫu nhiên khiến nàng cười khanh khách không ngừng. Người ngoài nhìn vào nếu không biết còn có thể nghĩ rằng họ đang cặp bồ với nhau. Sau khi cười một hồi, Lăng Hi Tình đột nhiên thấy có điều kỳ lạ, bốn phía vừa rồi còn râm ran tiếng trò chuyện, nay sao lại im lặng như tờ. Nàng khó hiều nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một đám nữ sinh lộ rõ vẻ mặt mê trai đến không chớp mắt nhìn Lôi Hân Hán đang đứng ngay cửa. Là sinh viên nên hắn không cần mặc đồng phục của trường, hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, giản dị mà quý phái tựa như bạch mã hoàng tử từ trong chuyện cổ tích bước ra. Chỉ có điều là không có hoàng tử nào lại mang gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như hắn, cái nhìn rõ ràng không có nét hờn giận nhưng lại giống như ánh mắt của ma vương tái thế. Nàng chợt nhận ra từ khi nào đã ngồi quá gần Dương Khải, tuy giữa bọn họ chỉ là bạn bè đơn thuần nhưng bản năng mách bảo nàng tốt nhất nên duy trì một khoảng cách nhất định với người bạn học này. Lôi Hân Hán có tính chiếm hữu cao, nàng tốt nhất không nên tạo cơ hội khiêu chiến với giới hạn của hắn. “Tiểu Tình.” Lôi Hân Hán tao nhã chậm rãi bước lại gần nàng, khuôn mặt lạnh lùng vừa nãy giờ đối diện với nàng thì hoàn toàn tan thành mây khói, đã biến đổi lớn. Hắn nhếch môi mỉm cười, có vẻ cao quý giống bạch mã hoàng tử. “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao chưa về mà lại còn ở trong thư viện? Khó trách khi nãy tôi đến phòng học tìm không thấy em.” Lăng Hi Tình nhìn thấy hắn ôn nhu cười nói liền kinh sợ. Đây là Lôi Hân Hán nàng quen sao? Mà nhìn xung quanh, hình tượng tài tử ưu nhã hiện tại của hắn đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn ái mộ. Nhìn thấy một màn như vậy, nàng không khỏi bĩu môi khó chịu. “Hi Tình, nếu anh bạn đã đến đón thì tụi mình hẹn lần sau học nhóm tiếp vậy.” Dương Khải khẽ đứng dậy, bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm vai nàng, mỉm cười ôn hòa rồi mới xoay người đi. Không xong rồi, ác ma còn đứng đấy, nhìn cảnh này nhất định thấy bị khiêu khích, nguy hiểm nha! Lăng Hi Tình vội vàng lanh lẹ, tỏ vẻ vô ý tránh tay hắn, nhích ra nhìn lên Lôi Hân Hán, phù! May mắn, hắn vẫn nho nhã cười cười nhìn nàng, hoàn toàn không thấy chút hờn giận. “Tiểu Tình, chúng ta về nhà thôi.” Hắn đi tới dắt tay nàng. Trước ánh nhìn yêu thích, ngưỡng mộ của mọi người mà ung dung dắt nàng ra khỏi thư viện. Lăng Hi Tình bước theo sau hắn, nãy giờ vẫn không ngừng quan sát chờ đợi phản ứng của hắn. Quả nhiên khi vừa lên xe, nụ cười ôn nhu lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay thế là khóe miệng cười lạnh. “Xem ra em và bạn học Dương Khải rất thân với nhau.” Khẩu khí của hắn tràn ngập sự ghen tuông. Nàng bình tĩnh giải thích, “Tụi em chỉ là bạn học bình thường của nhau thôi.” “Hả? Bạn học bình thường thôi sao?” Hắn hừ hừ “Có bạn học bình thường nào lại ngồi sát vào nhau mà nói chuyện như vậy, còn có hành động thân mật –“ Càng nói hắn càng bất mãn, chỉ muốn dạy cho tên nhóc kia một trận. “Hành động thân mật?” Nàng cảm thấy chính mình thật oan uổng “Hắn chỉ nhẹ vỗ vai em một cái, cũng không có hành động quá mức nào cả.” Nàng vừa nói ra lời liền lập tức hối hận không kịp nuốt lại bởi vì nhìn thấy sắc mặt hắn đã khó coi đến cực điểm. Hắn liền nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt cảnh cáo nói: “Lăng Hi Tình, đừng quên em là của tôi, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, tất cả những gì của em đều thuộc về tôi, không được tôi cho phép, em dám cho người khác chạm vào mình, có phải em chẳng thiết sống nữa hay không?” Hắn thừa nhận bản thân có tính chiếm hữu cao. Lúc nhỏ cha hắn mua cho hắn một chiếc ca nô mô hình khiến hắn yêu thích vô cùng, nhưng một lần em họ đến thăm mượn chơi một lát, lúc trả về hắn liềm đem vứt mô hình đó đi. Hắn chính là bá đạo như vậy, Lăng Hi Tình là người con gái hắn thích, hắn sở hữu nàng. Vì vậy hắn sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám đụng đến nàng, ngay cả chạm nhẹ một cái cũng không được. Lăng Hi Tình hiển nhiên thấy sắc mặt hắn chuyển thành đáng sợ, bị dọa ngây người; bạn học chỉ vỗ vai nàng cái, có nghiêm trọng đến như vậy không? Á… hắn nắm chặt làm cổ tay nàng đau quá. Nhìn thấy hốc mắt nàng hơi đỏ, hắn mới phát giác bản thân đã quá nặng tay làm nàng đau. Bất quá cũng đáng tội nàng, ai kêu nàng cứ coi hắn giống bạo quân đáng sợ, lộ ra biểu tình như thể chịu nhiều ngược đãi. Hắn không thích nàng sợ hắn. Hắn có chút bất mãn lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đem nàng kéo vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi: “Em thật sự rất ngu ngốc, tôi chỉ muốn em toàn tâm toàn ý yêu tôi, chứ không phải là như con cừu nhỏ mà thấy tôi thì sợ hãi như thấy sói vậy.” Bàn tay hắn to, ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve hai má lành lạnh của nàng, thanh âm cũng nhu hòa đi vài phần, “Được rồi, được rồi, là tôi không nên la em, đều là tôi không đúng… Tôi…… Tôi chỉ là rất ghen tị, không muốn các nam sinh khác chạm vào em… Em đừng khóc nữa, em biết tôi sợ thấy em khóc đến dường nào mà.” Hắn lấy tay cẩn thận giúp nàng lau đi nước mắt, ôn nhu cúi đầu hôn đôi môi của nàng. “Tha thứ cho tôi, lần sau tôi sẽ bình tĩnh xem xét mọi chuyện hơn……” Chính hắn thấy mình thành thạo mọi việc nhưng xem ra chỉ có đứng trước mặt nàng mới khiến hắn mất đi lý trí, làm hắn xúc động quá mức, hắn rốt cuộc nên đối xử với nàng sao cho phải đây?Lăng Hi Tình sau lần đó rất sợ cùng các bạn nam nói chuyện lâu; bởi vì toàn bộ trường học, ở đâu cũng có tai mắt của Lôi Hân Hán. Hắn thích nàng, thích đến mức bá đạo chiếm giữ. Toàn bộ học viện đều được bật mí về bí mật chuyện Lăng Hi Tình thuộc sở hữu của Lôi Hân Hán. Cũng bởi vậy mà các bạn nam không dám tiếp cận nàng quá gần, các bạn nữ lại ghen tị chuyện tình duyên, vận may của nàng mà ganh ghét, kết quả là nàng bị cô lập hoàn toàn. Thế giới của nàng giờ đây không có bạn bè, nàng hoàn toàn cô đơn, thế giới nàng giờ chỉ còn Lôi Hân Hán. Trong khi nàng thấy ngột ngạt với cái thế giới này, hắn ngược lại càng vô cùng vui thích khi thấy nàng luôn chỉ có một mình. Thậm chí khi ở bên cạnh hắn, nàng cũng không thấy dễ thở hơn chút nào. Tình cảm của hắn làm nàng thấy khó có thể tiếp nhận, thậm chí nhiều lúc có mặt hắn thì nàng không được phép có không gian riêng. Tình yêu chính là như vậy sao? Theo những câu chuyện thì tình yêu có thể làm cho mọi người thấy hạnh phúc, tin vào chân tình ở đời; không phải sao? Tan học, nàng theo thói quen ngồi vào ghế phụ trong xe ô tô bên cạnh Lôi Hân Hán, dọc đường đi, khuôn mặt nàng không có chút biểu lộ cảm xúc, hắn hỏi gì nàng cũng chỉ đáp cho có lệ. Nhớ đến việc trong trường bị mọi người xa lánh, không ai kết bạn với nàng, thậm chí người bạn tốt Dương Khải cũng vì bị cảnh cáo uy hiếp mà vừa nhìn thấy nàng đã trốn mất dạng. Thấy vậy, nàng không khỏi cảm thấy khổ sở. “Tiểu Tình, em sao vậy, sắc mặt em có gì là lạ đó?” Lôi Hân Hán thấy vẻ mặt nàng không chút cảm xúc liền lập tức khẩn trương hỏi thăm. Nàng lắc đầu, hai mắt thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ. Có nói ra thì giải quyết được gì? Biết đâu nghe xong hắn còn thích thú khi biết thế giới của nàng chỉ có hắn. “Có gì không vui em phải nói cho tôi biết chứ. Có ai khi dễ em sao? Là nam hay nữ?” “Anh thực sự cho rằng giờ đây trong học viện còn ai ám khi dễ em nữa sao?” Giọng nói của nàng rầu rĩ, có phần oán giận đáp lại. “Chẳng lẽ em không vui khi thấy mình không bị khi dễ? Thế em muốn trong học viện xuất hiện một Triển Tư Doanh thứ hai sao?” Nghĩ đến chuyện cũ của nàng, hắn hận không thể xử tội đứa con gái kia, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo, “Tôi thật ra cũng chỉ làm vài việc để chính mình yên tâm thoải mái mà thôi.” Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong xe vì cuộc đối thoại này mà trở nên ngột ngạt. Mãi cho đến khi xe tiến vào bãi đỗ xe gần khu chợ đêm nổi tiếng, Lăng Hi Tình mới ngạc nhiên nhìn nơi hắn chở đến, “Vì sao lại tới nơi này?” Hắn tìm vị trí đỗ xe rồi cùng nàng đi ra, “Em đang không vui, thân là bạn trai của em, tôi nếu như mọi khi trách cứ, quát mắng em thì thật không có nhân tính.” Hắn lôi kéo nàng đi vào khu chợ đêm đông đúc, huyên náo, nhộn nhịp này. Lăng Hi Tình mở to hai mắt, tò mò hết nhìn trái lại nhìn phải. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy một nơi ồn áo náo nhiệt như vật. Nàng cũng từng xem qua hoạt động của chợ đêm trên TV, nàng vô cùng thích, ước muốn một lần được dạo quanh một vòng. Nhưng cậu chủ nhà nàng chỉ biết cười nhạo, nói nơi đó phức tạp, còn nói nàng không có khiếu thưởng thức. Nàng oán giận trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn. Hắn dẫn nàng đến trung tâm thương mại lớn, nhà hàng Tây cao cấp, rồi tự lựa chọn tất cả đồ dùng cần cho nàng. Không nghĩ đến hôm nay hắn lại dẫn nàng đến đây chơi. Bao nhiêu nỗi phiền muộn ở trường đều tan theo khói mây trong giây phút nàng vừa thấy chợ đêm nhộn nhịp. Nàng vui vẻ tươi cười rạng rỡ, một hồi muốn xem thử thứ này, một hồi muốn ăn thử thứ khác. Chỉ riêng con gấu bông cũng khiến nàng tròn xoe mắt nhìn nửa ngày. Lôi Hân Hán nhíu mày không hiểu, lúc nhỏ nàng có bao nhiêu đồ chơi, giờ có cần phải mang bộ dáng của trẻ con khi nhìn món đồ chơi yêu thích như vậy không? Tuy nhiên…… Nhìn nàng trong chốc lát mỉm cười, trong chốc lát lại đáng yêu ôm khư khư con búp bê bằng vải và bày ra các dáng vẻ, tất cả những điều khó hiểu trong đầu hắn đều hóa thành nồng đậm yêu thương cùng sủng ái. “A! Hân Hán, anh xem cặp nhẫn đó có đẹp không này.” Nàng kéo kéo tay hắn, thu hút sự chú ý của hắn, rồi lại giơ lên hai chiếc nhẫn rẻ tiền mà nàng xem như báu vật quý hiếm. Hắn liếc nhìn một cái thấy đó là một cặp nhẫn bạc, chiếc to dành cho nam và chiếc nhỏ dành cho nữ, phía trên chạm trổ hoa văn kỳ quái. Hắn chưa kịp nói gì đã thấy nàng xoay qua hỏi người bán hàng: “Bà chủ, cặp nhẫn này giá bao nhiêu?” “Tổng cộng là 580 tệ.” Lăng Hi Tình lập tức lấy túi tiền ra, đếm đi đếm lại chỉ thấy có 500 tệ. Nàng quay qua, giương đôi mắt lộ vẻ đáng thương cầu cứu hắn. Hắn rất muốn nói cho nàng biết loại nhẫn rẻ tiền nàng có mua cũng không xứng đeo vào tay nàng và hắn, nhưng hắn lại không đành lòng cự tuyệt nàng. Vẫn là hắn dễ mềm lòng trước cặp mắt to tròn xinh đẹp của nàng, hắn bất đắc dĩ đành mở ví, định lấy ra tờ một ngàn tệ, không nghĩ đến nàng đột nhiên ngăn lại, tìm trong bóp của hắn lấy ra 300 tệ. “Chúng ta sẽ chia đều, em mua tặng anh, anh mua tặng em, vậy mới công bằng”. Nàng vừa cười hì hì vừa nói. Thanh toán tiền xong, nàng liền cầm chiếc nhẫn nam đeo vào ngón tay hắn. “Oa! Anh xem, có hợp không kìa!” Vì chứng minh nàng có mắt nhìn hàng, nàng còn khoa trương hoan hô một tiếng. Lôi Hân Hán nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, không kìm được mà cười tươi. Nghĩ một chút, hắn liền lấy chiếc nhẫn nữ, nắm lấy tay nàng đeo vào nhẫn vào ngón tay mảnh khảnh của nàng. “Tiểu Tình, nếu em muốn cầu hôn tôi, nói thẳng là được rồi, cần chi bày nhiều trò như vậy, tôi nghĩ có lẽ sẽ không cự tuyệt em đâu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời vì thẹn thùng mà ửng hồng, tức giận giơ nắm tay đánh vào ngực hắn. “Đáng ghét, ai nói em muốn cầu hôn anh, em mới không thèm gả cho anh đâu……”
/10
|