“Cái gì? Đợt tuyên truyền lần này của trường học sẽ do tôi làm người phát ngôn chính?” Lăng Hi Tình nghe hiệu trưởng thông báo quyết định mà bị dọa chết khiếp, người phát ngôn chính gì chứ, nàng hoàn toàn không hiểu. Hiệu trưởng thân ái tươi cười, “Cô giáo Lăng, trường tiểu học St. Louis Asia hàng năm đều chụp hình một số thầy cô trong trường để tuyên truyền thu hút học sinh. Năm nay ban giám đốc nhà trường nhất trí cho rằng cô rất thích hợp làm người phát ngôn chính.”. “Tôi làm sao thích hợp?” Nàng vẫn thấy là lạ sao đó. “Bởi vì lớp học nghịch ngợm nhất trong trường 2 năm qua vào tay cô giáo Lăng lại trở nên ngoan ngoãn, lễ phép, mấy nhóc con ngổ ngáo đó cũng không kiêu ngạo giống như trước, đó đều là công lao của cô giáo Lăng.” “Không phải đâu hiệu trưởng, thật ra những học sinh trong lớp này đều rất đáng yêu, chỉ là từ trước không ai hiểu và dạy bảo nghiêm cho nên –” “Cô giáo Lăng, cô sẽ không chối từ chứ, đây vốn là hoàn thành vai trò gương mẫu của người làm nhà giáo, và cô rất xứng đáng a!” “Nhưng mà…” Làm giáo viên là một chuyện, làm người phát ngôn tuyên truyền lại là việc khác. “Tóm lại cô giáo Lăng về ngoại hình lẫn khí chất đều rất phù hợp với hình tượng của đợt tuyên truyền lần này, cứ như vậy đi, tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu buổi chụp hình.” Vì vậy, Lăng Hi Tình gặp cảnh không trâu bắt chó đi cày, phải chấp nhận chụp ảnh theo yêu cầu của đợt tuyên truyền. Tuy nhiên nói rõ về chuyện lớp học trở nên có ngoan ngoãn hơn đều là nhờ có Lôi Hạo Dương. Nhóc con này đúng là vô cùng thông minh, tuy rằng nghịch ngợm nhưng thành tích học tập khiến người khác không khỏi kinh ngạc, lại có năng lực lãnh đạo bẩm sinh khiến mấy học trò khác trong lớp ai cũng nghe lời cậu. Mọi người nhìn vào đều nghĩ do nàng có bản lĩnh, ngay cả Chu Vũ Hàn cũng khoa trương gọi nàng một tiếng Khổng Tử ngày nay. Nhớ đến Chu Vũ Hàn, lần trước nhà nàng bị cháy, gọi nhờ giúp đỡ, nhưng nghe tin bởi vì có việc riêng nên xin phép nghỉ dài hạn 2 tháng, bay đến Đức, lâu lâu dăm ba bữa thì gọi về hỏi nàng chuyện đông chuyện tây và tranh thủ kể khổ với nàng. Vũ Hàn vẫn rất ngạc nhiên về mối quan hệ giữa nàng và Lôi Hân Hán, ai kêu nàng từ trước đến giờ không kể việc tư của mình cho ai nghe. Đối mặt với Chu Vũ Hàn ép hỏi, nàng đương nhiên ấp a ấp úng, hiện tại có thể xem là thời điểm tốt để nói sao? Vẫn là để sau nói vậy, nàng chỉ đành lấy cớ hoặc trả lời có lệ cho qua. Hôm nay khi tan học, Lôi Hân Hán lại cố tình đến tìm nàng, nàng đành nghe lời lên xe của hắn, dạo này nàng loáng thoáng nghe được mấy lời đồn đãi thật khó nghe, nói nàng là cô giáo không chỉ thu phục được nhỏ mà cả lớn cũng không chừa. Đối với lời đồn này, nếu càng cố gắng giải thích thì càng phức tạp, càng nói càng sai, đành im lặng để lời đồn lên men mốc meo, hy vọng chuyện này vào tai trái ra tai phải thì tốt rồi. “Công ty gần đây có phải hiệu quả làm việc giảm thấp, không có mối làm ăn nên ngay cả tổng tài cũng ăn không ngồi rồi?” Nàng không nhịn được mà trêu chọc hắn. Lôi Hán Hán khó hiểu cau mày, “Sao em lại nghĩ vậy?”. Tập đoàn Thế Hoa năm nay có mấy bộ phim đạt kỷ lục danh thu phòng vé, kiếm tiền nhiều đến đếm không xuể, đây là lần đầu có người lo lắng công ty phải đóng cửa. “Bởi vì anh mỗi ngày đều đến trường học đón tôi, cuối tuần cũng ở nhà, có đôi khi mang tôi cùng con đi dã ngoại, làm tổng tài như anh thật nhàn, có nhiều thời gian rỗi.” Từ hôm nàng về nhà họ Lôi, Hân Hán giống như cái đuôi bám theo nàng, mỗi ngày cùng nàng ra khỏi cửa, cùng nàng về nhà, đem cuộc sống của nàng an bài ngay ngắn, chăm sóc nàng cẩn thận, cuộc sống an nhàn, còn có con bên cạnh, tưởng chừng thật sự như một gia đình ba người. Chẳng qua hạnh phúc quá lại khiến nàng lo lắng, e sợ sẽ mất đi nó bất kỳ lúc nào. Lôi Hân Hán cũng đùa giỡn nói: “Không nghĩ tới em quan sát thật cẩn thận, ngay cả công ty anh sắp phá sản cũng đoán được”. Hắn giả vờ than thở, “Đều do gần đây kinh tế tài chính không ổn định, các ngành nghề cũng lâm vào nguy cơ, công ty anh lâu nay không phát triển mấy. Tương lai của anh cùng con thật đáng lo.” Lăng Hi Tình nghe vậy liền khẩn trương, cứ nghĩ chỉ định giỡn chơi, không ngờ lại đoán trúng, “Thật vậy à? Chúng ta từ giờ phải tiết kiệm, anh cuối tuần không cần mang tôi cùng con đến loại nhà hàng cao cấp đó ăn cơm; từ giờ về sau, chúng ta ăn ở nhà; còn nữa, không cần mua cho tôi quần áo, đồ dùng đắt tiền!”. Nàng chưa nói xong đã bị hắn kéo lại gần, bàn tay to nhẹ nhàng che cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng. Nàng lúc này mới phát hiện xe đã ngừng lại, đang chờ đèn đỏ. Nàng ngẩng đầu, từ trong lòng hắn nhìn lên, thấy ánh mắt hắn tỏa ra ý cười nồng đậm mê người. “Anh đùa thôi, em đúng là ngốc, thật sự tin à?!” Nàng tức giận đẩy hắn ra, đánh hắn một phát. “Chuyện đùa này không vui chút nào.” Nàng hầm hừ, cảm thấy mình giống như một người mẹ hay lo lắng thái quá. Bản thân mình cũng thật là, làm chi quan tâm đến chuyện của hắn, cho hắn phá sản, đói chết luôn, đáng đời hắn! Xe lại chạy tiếp, hắn mở miệng hỏi: “Nếu anh thật sự phá sản, em có thể nuôi anh không?”. Nói xong cũng lộ ra vẻ mặt đáng thương, mong nhận được sự đồng tình của nàng. “Tôi chỉ phụ trách con.” Nàng lạnh lùng đáp. Hắn lộ ra vẻ mặt thất bại, “Anh thật sự đau lòng a, xem ra trong lòng em anh cũng không có một chút địa vị nào.”. Lăng Hi Tình nhìn thấy hắn vậy cười không ngừng, “Anh giờ mới biết à.”. Thấy nàng vui cười rạng rỡ, hắn cũng vui vẻ. “Tiểu Tình”. Nghe hắn gọi nàng thân mật, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng nàng lại cảm thấy toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên người nàng. “Chúng ta nối lại quan hệ đi, cho nhau thêm một cơ hội được không?” Nàng bất ngờ, xe vẫn đang tiếp tục di chuyển, thế nhưng nàng cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại vào thời khắc này, kích động không biết nói gì. “Em nên biết, thật ra anh vẫn còn yêu em, hơn nữa con cũng cần có mẹ….” Hắn không muốn nàng tiếp tục lảng tránh vấn đề này. Nhiều ngày qua cùng ở bên nhau, đối với tình cảm của hắn, nàng hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết. Hắn cũng không còn đủ sức nhẫn nại tiếp, nhìn thấy người yêu mỗi ngày đều ở trước mặt hắn đi tới đi lui, nếu không phải vì hai chữ “tôn trọng”, hắn đã sớm không suy nghĩ gì đem nàng ôm vào lòng, giải tỏa dục vọng đau đớn đang hành hạ hắn. Hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, cho dù cố gắng kìm nén cỡ nào cũng sẽ có một ngày không nhịn được mà bùng phát. “Tôi…” Một nhà ba người bên nhau sống vui vẻ là điều nàng mong mỏi nhất trên đời. Nhưng cùng hắn xây dựng gia đình vẫn khiến nàng lo sợ. Nếu chuyện cũ xảy ra lần nữa thì sao? Nếu nàng lại không chịu nổi cuộc sống đó mà trốn tránh bỏ đi, vậy sẽ gây ra tổn thương lớn hơn đối với con và không gì bù đắp nổi đúng không? Nhưng nàng biết bản thân cũng không thể lừa gạt chính mình, nàng xác thực vẫn còn yêu hắn, khát vọng hắn thật ôn hòa, ngọt ngào với nàng. Mâu thuẫn trong lòng cứ giằng xé nàng, khiến nàng không thể nào đưa ra quyết định, giống như đi lạc trong mê cung, không biết lối thoát ở đâu. “Tiểu Tình, cho anh một cơ hội tiếp tục yêu em được không?” Không biết khi nào thì Lôi Hân Hán đã cho xe dừng lại, hai bàn tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, vẻ mặt thật sự tỏ ý thỉnh cầu nàng. “Chúng ta đã lãng phí thời gian 8 năm, chẳng lẽ em định tiếp tục bỏ qua như vậy sao? Em chắc thấy được con rất cần em, tuy rằng con bề ngoài cười nói vui vẻ, nhưng ai biết được trong lòng con có phải luôn thấy cô đơn lẻ loi?” “Con…” “Con trẻ sẽ lớn rất nhanh, trong nháy mắt sẽ đến giai đoạn nổi loạn, lỡ khi đó con đi sai đường trở thành người xấu thì sao?” Lấy con làm lợi thế đúng là quyết định sáng suốt, thấy vẻ mặt nàng hoang mang, hắn biết phần thắng đã nghiêng về mình. Hắn nói đúng, có một mái ấm gia đình đầy đủ cha mẹ sẽ là nền tảng vững chắc giúp con tránh lầm đường lỡ bước; nuốt nước miếng, nàng cố mà gật đầu, “Tôi… tôi có thể thử xem sao”. Ngụ ý là việc nối lại quan hệ với hắn có khả năng thực hiện được. Nhưng như vậy cũng đủ làm cho Lôi Hân Hán mừng rỡ như điên, hắn không khỏi vui mừng quá mức, ôm chầm lấy nàng, hôn nàng mãnh liệt. Ông trời, bọn họ nãy giờ dừng lại trên đường cũng đã lâu, mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng như vậy mà trình diễn một màn “xe chấn” cũng không tốt lắm đâu. Nàng đẩy hắn ra, cố gắng dời đi sự chú ý của hắn, thở gấp, ghé vào tai hắn nói: “Đúng rồi, tôi đã đồng ý với hiệu trưởng sẽ chụp hình cho đợt tuyên truyền của nhà trường sắp tới.”.“Tóm lại anh không cho phép!” Từ phòng khách Lôi gia truyền đến tiếng rống to của nam chủ nhân. “Hiệu trưởng của trường em cũng thật là thích chết, tự nhiên muốn em công khai chụp hình gì chứ, có phải muốn trường học đóng cửa luôn nhỉ?” Nếu vậy hắn cũng sẵn lòng giúp! Lăng Hi Tình hiểu sai ý hắn, tức giận trừng mắt, “Ý anh là hình chụp tuyên truyền của tôi sẽ khiến trường học không thu hút thêm học sinh sao?”. Lôi Hân Hán vội vàng xin lỗi, “Ý anh không phải vậy, nhưng em là vợ anh, ảnh chụp em làm chi phải cho người khác xem, anh không cho phép!” Đùa chắc! Người phụ nữ của Lôi Hân Hán sao có thể xuất đầu lộ diện chốn đông người, thân hình Tiểu Tình nhỏ nhắn, cả người toát ra hương vị tươi mát mà cũng rất ấm áp làm người ta khó thể kháng cự, hắn thật sự không muốn cùng kẻ khác chia sẻ. “Nhưng tôi đã đồng ý với hiệu trường tuần sau sẽ chụp hình.” “Anh có thể giúp em từ chối.” Thật ra Lăng Hi Tình cũng không muốn chụp ảnh tuyên truyền, nhưng nhìn thấy Lôi Hân Hán cứ nhất quyết phản đối, nàng bị quá khứ ám ảnh, thấy hắn cứ muốn khống chế mọi việc của nàng như lúc trước. Hồi chiều mới đáp ứng hắn cho cả hai một cơ hội để gương vỡ lại lành, hiện tại thấy hắn nhúng tay vào chuyện của nàng làm nàng càng thêm quyết tâm không thể dễ dàng đồng ý với đề nghị của hắn, nếu không nhất định hắn sẽ ngày càng lấn lướt, khiến mọi chuyện lại như cũ. “Nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng quyết định của tôi.” Lôi Hân Hán lập tức bừng tỉnh, thiếu chút nữa hắn đã đi vào vết xe đổ năm xưa. Tuy rằng hắn trăm ngàn lần chẳng thích nàng chụp ảnh tuyên truyền, nhưng vì để nàng thêm tin tưởng mình, hắn đành thôi không phản đối nữa. Nhưng điều đó đâu có nghĩa hắn sẽ không để ý chuyện này, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cầm lấy di động, gọi cho một vị đạo diễn nổi tiếng nhất của tập đoàn Thế Hoa. “Raymond, tôi muốn anh giúp một việc, sắp tới trường tiểu học St. Louis Asia có kế hoạch quay tuyên truyền… Cái gì? Trong tay anh có rất nhiều hợp đồng quảng cáo?” Hắn bá đạo rống lên, “Tôi mặc kệ, trong tay anh hiện có case gì thì hủy hết thảy, tôi sẽ chịu hết phí tổn bồi thường.” Lăng Hi Tình vội vàng ngăn cản, “Anh không cần làm vậy, trường học sẽ xử lý tốt mấy chuyện này, anh đừng làm người ta khó xử. “Không khó xử”. Kẻ không biết điều ở đầu bên kia trả lời câu “Khó xử gì sao?”, nếu đối phương dám nói “Có” thì nhất định là đang chán sống. Quả nhiên câu trả lời của Raymond khiến ông chủ rất hài lòng. Lôi Hân Hán cúp máy, đắc ý nhìn nàng cười, “Anh ta nói ok, ngày mai sẽ chủ động liên lạc với hiệu trưởng của em.”. “Anh thật là…” Nàng không biết phải nói hắn thế nào nữa. “Thật sự rất lợi hại đúng không? Em phải biết rằng vị đạo diễn này đã từng đoạt giải Oscar, anh có thể khiến ông ta đồng ý làm việc với trường em trong đợt tuyên truyền này, hiệu trưởng của em chắc chắn khi ngủ cũng cười ha ha.” “Tôi cũng nói trước với anh, không biết trường học có đủ kinh phí để trả cho vị đạo diễn tôn quý của công ty anh đâu nha.” Nàng đảo cặp mắt trắng dã nói. “Cũng đâu phải em trả, em cần gì lo lắng.” Lôi Hân Hán cúi gần xuống, giang hai tay ôm nàng vào lòng. “Anh chỉ muốn cho em biết, trên thế giới này duy nhất mình anh có tư cách đem hình ảnh của em thu lại trên màn ảnh.” Đối với thỏa hiệp không còn ép buộc này của hắn, Lăng Hi Tình đành chịu thua thở dài. Nhưng nàng cũng nhìn ra được rằng hắn vì nàng mà đang cố gắng thay đổi. Nếu như trước kia hắn nhất định không đồng ý cho nàng chụp hình, mà hiện tại hắn đã tôn trọng ý kiến của nàng – tuy rằng còn hơi miễn cưỡng, nhưng nàng cảm thấy, đây là một tín hiệu tốt. Nàng và hắn sẽ cùng nhau cố gắng, hy vọng sau này có thể bình yên sống an nhàn tự tại ở bên nhau. Lăng Hi Tình lần đầu đến studio cũng có chút lo sợ, đứng trước nhiều ống kính, còn phải trang điểm kỹ càng. Hiệu trưởng cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới có thể mời đội sản xuất cấp cao của tập đoàn Thế Hoa thực hiện đợt tuyên tuyền này, ngay cả tổng tài cũng tự mình đến hiện trường làm việc, thiếu chút nữa bị dọa đến luống cuống tay chân. Nhưng đây chỉ là một hợp đồng quảng cáo nho nhỏ mà Lôi Hân Hán cứ làm to ra, hắn giống như một bà mẹ lải nhải không ngừng, chốc lát thì cảnh cáo đạo diễn không thể dùng góc độ này, một hồi lại nói nhiếp ảnh gia nhất định phải chụp được nét đẹp tự nhiên của Lăng Hi Tình. Ông chủ đích thân chỉ đạo nhân viên làm việc khiến mọi người ai cũng hồi hộp lo lắng, một cảnh quay đơn giản cũng bị ông chủ kêu sửa đi sửa lại cho đến khi hoàn hảo, không khí làm việc hết sức căng thẳng. Lần đầu tiên đối mặt với máy quay, Lăng Hi Tình vô cùng khẩn trương, biểu tình cứng ngắc, tay chân vụng về, cố gắng bày ra vài tư thế chụp hình. Lôi Hân Hán ngồi bên cạnh đạo diễn, một hồi nhíu mày, một hồi chống má lắc đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm khắc, nàng sợ tới mức không biết phải làm như thế nào cho đúng. Cuồi cùng đạo diễn bị hắn chọc đến tức điên lên, quát lên ngừng quay, để xem ông chủ này rốt cuộc muốn quay phim chụp hình thế nào. Nhân viên trang điểm thấy trán Lăng Hi Tình đổ mồ hôi liền lấy ghế để nàng ngồi nghỉ, lấy khăn để nàng lau mặt, liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh tay đi lấy hoa quả cùng đồ uống cho nàng. Có ông chủ tự mình đến giám thị, hiển nhiên có thể thấy được cô gái thanh tú này rất được ông chủ xem trọng. Bên này Lăng Hi tình được mọi người săn sóc vô cùng chu đáo, bên kia ông chủ lại cứ vạch lá tìm sâu soi mói đủ chuyện. Hắn càng nói càng lớn tiếng, nàng nghe thấy liền không nhịn được định tới gần hỏi có chuyện gì, chỉ thấy một đám thanh niên ngoan ngoãn cúi đầu đang bị hắn la mắng, những người khác cũng sợ tới mức không dám hé răng. Nàng lên tiếng hỏi: “Hân Hán, có chuyện gì à?”. Sắc mặt Lôi Hân Hắn rất khó coi, cầm trong tay một lọ kem dưỡng da, dùng sức quăng lên trên bàn, va chạm phát ra một tiếng “Rầm”. “Mấy người làm ăn thế nào vậy hả? Ngay cả đồ trang điểm quá hạn sử dụng cũng dám đem ra dùng tiếp, lỡ gây ra tác dụng phụ ảnh hưởng lên da mặt, làm người khác bị hủy dung thì làm sao?” Nhân viên trang điểm ảo não sao bản thân nhất thời lại sơ sẩy, trong lòng cũng thầm vụng trộm oán than tổng tài cũng rảnh quá đi, ngay cả việc nhỏ này cũng đích thân kiểm tra. Vốn chỉ định làm rõ ràng nguyên nhân nhưng Lăng Hi Tình thấy tình huống như vậy liền đem Lôi Hân Hán đang tức giận kéo qua một bên, trừng mắt nhìn hắn, “Đúng là đồ trang điểm đã quá hạn sử dụng mà vẫn đem ra dùng là không tốt, nhưng chỉ cần đổi lọ mới là được, có cần phải hung hăng mắng chửi người khác như vậy không. Được rồi, được rồi, đã không có việc gì nữa đâu.” Nàng an ủi nhân viên kia, vỗ vào vai động viên, thân thiện cười nói: “Ông chủ của em khá nóng tính, đừng đem lời nói ấy để trong lòng, giờ đã trưa rồi, mọi người nhất định đều đói bụng, hay là nghỉ chút ăn cơm trưa đi.”. Nàng thấy nhân viên ai cũng e ngại tính tình khó chịu của Lôi Hân Hán, cho dù đói bụng hay mệt mỏi cũng không dám lên tiếng nửa lời. Mọi người không dám di chuyển nửa bước, khiếp sợ nhìn về phía Lôi Hân Hán, chờ ông chủ ra lệnh. Cô gái này dù có thể có địa vị trong lòng tổng tài, nhưng trước mặt mọi người lại dám chỉ trích hành vi của ông chủ, tất cả đều nghĩ rằng lần này Lăng Hi Tình nhất định chết chắc rồi. Ngoài dự đoán của mọi người, đối mặt với nàng, Lôi Hân Hán lại bật cười. “Được rồi, nếu Tiểu Tình đã nói vậy, sai lầm lần này bỏ qua.” Hắn tức giận trừng mắt nhìn nhân viên đã làm sai kia rồi vẫy tay ra dấu hiệu cho mọi người nghỉ đi ăn cơm, hiển nhiên giờ mọi người đều xem những lời Lăng Hi Tình thành thánh chỉ, một mực tuân thủ theo. Bên cạnh đó ai cũng âm thầm ngạc nhiên, cô gái đứng trước mắt họ có thể khiến ông chủ Lôi Hân Hán khó tính, đáng sợ chịu khuất phục và thỏa hiệp. Sau giờ cơm trưa, công việc được tiến hành khẩn trương, ông chủ tiếp tục tự mình giám sát mọi việc, Lăng Hi Tình cũng có vẻ thích ứng với hoàn cảnh, chậm rãi thả lỏng bản thân. Kế tiếp, buổi chụp hình tiến hành ngày một thuận lợi; sau vài ngày nữa nàng sẽ cùng đoàn làm phim về trường học quay cảnh.Hôm nay Lăng Hi Tình đến văn phòng của hắn xem ảnh chụp, lại nghe thư ký Hoàng nói hắn đang ở phòng họp tiếp khách. Nàng đành kiên nhẫn ngồi chờ trong văn phòng , nhàm chán nhìn xung quanh, thấy trên bàn của Lôi Hân Hán có ảnh chụp cùng con, hai cha con ôm nhau thân mật, bức hình này khiến nàng vô cùng yêu thích không muốn buông tay. Không bao lâu cửa văn phòng có người mở ra, nàng tưởng là Lôi Hân Hán trở lại, nhưng nàng đã đoán sai, không ngờ đó là thư ký Hoàng. Thư ký cầm trong tay một bộ âu phục được giặt ủi cẩn thận, lễ phép cười với nàng. “Đây là áo khoác của tổng tài, vừa được tiệm giặt là giao tới.” Lăng Hi Tình cũng cười đáp lại đối phương, ánh mắt lơ đễnh nhìn bộ âu phục, tầm mắt đột nhiên bị hấp dẫn, “Cúc áo trông thật tinh xảo.”. Nàng đi đến gần nâng tay áo lên, nhìn cúc áo trên đó trông rất quen mắt. Thư ký Hoàng gật đầu giải thích, “Bộ âu phục Armani này là tổng tài ở lễ hội thời trang quốc tế bên Pháp năm trước mua được, số lượng có hạn. Ngài ấy rất thích cách cắt may này, nhất là cúc tay áo, dùng loại kim cương cao cấp tạo thành, mỗi nút áo đều là có một không hai. Đáng tiếc tổng tài không cẩn thận làm rơi một chiếc cúc, ngay cả thợ may bên đó cũng không biết phải sửa làm sao.”. Sau khi nghe xong, Lăng Hi Tình dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng chạy tới sofa, cầm túi của mình, lấy từ trong bóp ra một cái cúc áo hình thù đặc biệt. Mấy tháng trước nàng ở cạnh mộ của mẹ tìm thấy cúc áo này, mà nó cùng mấy chiếc trên bộ âu phục đắt tiền của Lôi Hân Hán lại giống nhau như đúc. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng bị chuyện này làm cho khiếp sợ… Điều này có thể xảy ra sao? Hoàng thư ký thấy không có gì nữa nên lui ra ngoài. Đến khi Lôi Hân Hán quay trở lại văn phòng, nàng mới hồi phục lại tinh thần. “Tiểu Tình, làm em đợi lâu.” Hắn chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang thất thần. “Sắc mặt em có vẻ không khỏe, hay gần đây chụp hình nhiều nên mệt muốn chết rồi phải không?” Hắn đi đến sau lưng nàng, ôn nhu mát xa cho nàng, động tác thật chu đáo, có vẻ sợ dùng sức quá lớn sẽ làm tổn thương đến nàng. Lăng Hi Tình ngẩng mặt lên, hai đôi mắt nhìn nhau, lòng ngổn ngang cảm xúc, tràn đầy cảm động không nói lên lời. “Hân Hán, mấy năm qua, anh… có phải anh từng đến viếng mộ của mẹ em?” Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được, hỏi ra nghi vấn trong lòng, về chuyện của mẹ nàng cũng là cấm kỵ trong lòng hắn, năm đó hai người cãi nhau cũng bắt nguồn từ điều này. Không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, sắc mặt của Lôi Hân Hán bỗng dưng có chút mất tự nhiên. “Em … Em sao lại hỏi vậy?” Hắn còn tưởng bản thân có thể che dấu hết chuyện này. Từ nhiều năm trước hai người bởi vì ngày giỗ của mẹ nàng mà ly hôn, sau đó hắn nghĩ thông suốt. Hai mươi mấy năm trước, tai nạn đã cướp đi tính mạng hai người mẹ, hắn đem oán hận việc mắt đi mẹ trút lên người mẹ nàng. Rồi ý nghĩ cực đoan này lại làm cho hắn mất đi Tiểu Tình; hắn đến mộ mẹ vợ sám hối, khẩn cầu bà, nếu có một ngày tha thứ cho hắn đã vô lễ, xin hãy cho hắn có thể gặp lại con gái bà. Lăng Hi Tình kéo lấy tay hắn, đem cúc áo đặt vào lòng bàn tay, “Đây là chứng cứ.”. Hắn nắm chặt cúc áo, muốn nói lại không biết phải nói gì. “Tiểu Tình, anh…” “Anh đúng là ngốc, chủ động thừa nhận sai lầm của bản thân thì sao chứ?” Nàng chủ động ghé đầu vào lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, “Em nghĩ mẹ nhất định sẽ rất vui lòng.”. “Anh mới không có nhận sai, anh chỉ thuận tiện đi viếng thăm bà thôi…” Hắn vẫn tiếp tục mạnh miệng, giây tiếp theo liền bị môi nàng che lại. Từ lúc chào đời đền nay đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, Lôi Hân Hán ngạc nhiên, cùng lúc đó, trong lòng như có thêm can đảm. Hắn ôm sát lấy nàng, hơi dùng lực một chút, chỉ sợ thân thể mềm mại của nàng bị hắn ôm quá chặt trong lòng. Dục vọng đọng lại nhiều năm, theo nhiệt tình của hai người bây giờ chợt bạo phát, hắn gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy thắt lưng của nàng, ánh mắt lóe lên tia dục hỏa. “Tiểu Tình, đây là em khơi mào anh trước đó.” Mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, hình ảnh ngọt ngào vẫn ngập tràn trong phòng. Thư ký Hoàng thông minh, ở trước cửa văn phòng treo tấm biển “Không làm phiền”, chính bản thân cũng tuân thủ phép tắc không xem không nghe, chỉ có không nói là hơi khó khăn.
/10
|