Đang ngồi ôm đầu, sầu não suy nghĩ tìm cách thì có người đập vào vai.
- Thiên Tuyết, sao cậu ngồi ở đây vậy?
Ngẩng mặt lên... thì ra là Nguyệt.
- À tớ... Đi học sớm quá nên ra đây ngồi chờ mấy bạn.
- Ôi... Cậu chờ ở đây làm gì, buổi sáng ít người đi lắm, lớp mình cũng vậy.
- Sao vậy?
- Ôi... Cái tụi đó toàn đi thang máy.
- Lầu 1 mà đi thang máy làm gì?
- Không biết... Tớ nghĩ chắc là để chứng tỏ gì đó hoặc do lười.
Đúng một đám dở hơi... Lười gì đến mức chảy thây không vác được cái mông leo cầu thang một đoạn...
- Thôi tụi mình vào lớp đi.
- Ừm!
Đứng dậy bước đi thì Nguyệt lất tay phủi phủi phía sau.
- Cậu ngồi bị dơ hết váy rồi...
- A... Cảm ơn cậu.
- Trời ạ, có gì đâu mà cám ơn dữ vậy. Bạn bè mà.
- Ừ, tụi mình là bạn mà... Hi hi.
Quăng hết mọi thứ qua một bên, trước mắt tôi phải hưởng thụ quãng thời gian yên bình này đã.
...
Sau khi chúng tôi vào lớp thì có một đội ngũ học sinh ở hướng đối diện đi vào theo.
Lớp tôi nằm gần cầu thang bộ, thang máy thì ở tít bên kia. Muốn đi tới lớp bằng thang máy phải đi bộ qua bên kia, lên thang máy rồi đi qua hành lang dài mới tới lớp...
Đúng là một đám rảnh mà...
Không vào chỗ của mình ngay tôi qua chỗ Nguyệt ngồi tám một chút. Nhìn trên bàn Nguyệt thì thấy chi chít những vết xước. Tôi hỏi:
- Sao bàn của cậu bị tróc hết rồi vậy.
- À... Là do vẽ lên bàn đó mà!
Nhìn kỹ lại, có vài nét.
- Ai vẽ? Là cậu à? Sao tớ thấy giống như chữ viết hơn.
- À... Thì.
Tôi huých huých vai Nguyệt.
- Không phải là cậu chép tài liệu lên bàn chứ, ngày xưa tớ cũng hay làm lắm!
Nguyệt nhìn tôi cười.
- Cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ mà là người lười học vậy sao.
- Cậu thì càng không thể, phải không?
Tôi chột dạ.
- À... Ừ.
Sao có cảm giác như đang nói móc vậy... Mấy người học giỏi đâu hiểu nỗi lòng mấy đứa lười học như tôi đâu .
Nguyệt nhéo nhéo hông tôi, thì thầm.
- Tớ biết là cậu nói đùa, nhưng mà tụi con gái lớp này ghê gớm lắm, mấy chuyện này không nên nói trước mặt bọn nó, bọn đó mà nghe rồi lại thêm bớt chuyện vào là mệt...
- Đặc biệt là tụi nó ghét cậu nữa, nhớ nhé!
Tôi thì thầm lại.
- Ừ... Ừ... Không ngờ là bọn họ chơi ngầm vậy?
- Cậu không biết thôi chứ ở trong đây ganh đua nhau là chuyện bình thường, đặc biệt là phân chia vào lớp nào.
Không ngờ trường lớn còn như vậy... Đúng là không nơi đâu không có...
- Nhưng mà tại sao lại có việc tranh nhau phân chia vào lớp. Không phải dựa vào học lực và thi cử sao?
- Chính xác là như vậy, nếu cậu học càng giỏi và nhà có điều kiện hơn thì sẽ được xếp vào lớp tốt như cậu từng vào lớp A đó.
- Ồ... Phải nha!
- Nhưng vấn đề là cậu có giữ được thành tích không. Có nhiều người muốn vào được lớp tốt nên ráng chăm chỉ học hành, nếu tự tin có thể đăng kí thi vào lớp cao hơn, tất nhiên bài kiểm tra rất khó. Sau đó nếu đậu Ban Giám Hiệu sẽ tiến hành xét thành tích và chọn lọc một người thay thế trong lớp kia có thành tích thấp hơn chuyển qua.
- Nếu như người kia cũng thành tích tốt không kém thì sao?
- Vậy giữa hai người sẽ làm bài kiểm tra môn mà mình giỏi nhất. Ai điểm cao hơn thì được chọn.
- Giả sử cả hai người bằng điểm nhau.
- Thì thi môn yếu nhất, nhưng mà những trường hợp này hiếm lắm.
- Vậy à!
- Ừm, tên lớp trưởng lớp mình cũng nằm trong diện đó đó...
- Ồ...
Đưa tai lại gần nghe, trong lòng phấn khích nhìn qua tên kia vẫn đang mải mê viết gì đó.
- Nhanh kể tớ nghe đi...
Tôi mà có được điểm yếu của Nghiêm thái giám thì bài tập sau này khỏi phải lo rồi... Ha ha...
Reng... Reng... Reng
Trời ạ, sao đúng lúc vậy
Nguyệt đẩy đẩy vai tôi:
- Giờ vào lớp rồi, cậu về chỗ đi ra chơi tớ kể cho nghe.
- Ừm...
Trong lòng tôi đang tiếc hùi hụi, dễ gì có cơ hội.
Ôi...
Thở dài quay về chỗ. Cậu ta ngước nhìn tôi thật lâu, mày cũng nhíu lại...
Không lẽ cậu ta nghe thấy gì sao... Nhưng mà chúng tôi nói nhỏ lắm mà! .
Đang mải mê nghĩ ngợi thì thầy giáo vào, cả thầy Sơn nữa.
Chỉ lo chú ý nhìn giáo viên vào lớp mà tôi quên đứng dậy chào. Hoảng hồn định đứng dậy thì có ai đánh mạnh vào lưng...
Bốp...
Tiếng kêu mới vang vọng làm sao...
Quay sang nhìn bên trái. Tay vẫn còn đưa lên.
Là do tên Nghiêm đánh...
Mặc dù không đau nhưng mà...
Quay sang nhìn hướng khác...
Cả lớp đang trợn con mắt nhìn tôi.
Khốn nạn... Nghiêm thái giám khốn nạn... Cậu không phải là con người mà .
Quay đầu lại trưng ra nỗi oán hận với tên kia thì thấy cậu ta vẫn còn ngơ ngác nhìn vào tay, ánh mắt như muốn nói không thể tin được ...
Bà nó... người đưa ra ánh mắt đó phải là tôi đấy... Cứ phải làm tôi bị chú ý là sao hả???
...
Không ai nói gì.
Cả lớp vẫn duy trì bầu không khí im lặng tuyệt đối này thật lâu... Thật lâu...
...
Không thể chịu đựng được nữa, tôi bất đắc dĩ phải hô luôn khẩu hiệu chào thầy dùm tên lớp trưởng luôn.
Cậu nợ tôi... nợ tôi Nghiêm thái giám .
Sau đó cả lớp lục tục chào thầy và ngồi xuống. Hai thầy trên bục giảng cũng đã về vị trí...
Thế giới lại hoà bình...
Riêng tên Nghiêm kia khi ngồi xuống thì mặt đã đỏ bừng, tai và cổ cũng đỏ nữa.
Tôi không xấu hổ thì cậu xấu hổ làm gì hả?
Ổn định xong một lúc thì thầy Sơn đi tới gọi.
- Nghiêm, Nghiêm... Nghiêm.
Cậu ta không nghe thấy thầy gọi. Tôi gọi nhỏ:
- Ê, thầy gọi... Ê.
Vẫn cứ như người đang mơ.
Tôi lấy chân đạp một phát mạnh.
- A...a! Chuyện gì?
- Thầy gọi!
Cậu ta nhìn qua bất ngờ khi thấy thầy đứng cạnh tôi cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
- Xin... Xin lỗi thầy, thầy gọi em có việc gì ạ?
Có lẽ ông thầy cũng thấy hơi ngại nên gãi gãi đầu nói:
- Cũng không có gì đâu, chỉ là... Lần sau em gọi thôi được rồi đừng nên đánh bạn như vậy, người ta lại là con gái nữa...
Cậu ta lại cúi đầu.
- Dạ... Em nhớ rồi ạ! Cảm ơn thầy!
Dặn dò xong thì ông thầy đi qua bên kia. Tôi nhìn cậu ta cười hả hê.
Thầy giáo tới đòi công bằng cho tôi kìa... Ha ha...
Chưa cười được bao lâu tôi đã gặp phải tình cảnh khốn khó rồi.
Thầy giáo muốn sửa bài tập về nhà hôm qua nên cho học sinh 5 phút chuẩn bị...
Má, tên Nghiêm ấy vậy mà lừa tôi... Má...
Tôi thì chưa làm nên hy vọng là thầy gọi đứa khác... Nhưng mà...
Thầy gọi Hoa Thiên Tuyết...
Thế giới của tôi lại nổi bão rồi...
Quay sang cấu một cái thật mạnh vào tay cậu ta.
- Cô làm cái gì vậy???
- Không phải cậu nói thầy không kiểm tra à!
- Tôi nói không kiểm tra vở nhưng lên bảng làm bài thì vẫn có...
- Má! Sao cậu không nói sớm!!!
Trừng mắt.
- Cô có hỏi đâu!!!
- Cậu... Cậu hại chết tôi rồi...
Lúc nãy tôi mà mượn vở Nguyệt chép bài cho có là được rồi, tin tưởng gì tên khốn này... giờ thì bị ăn hành...
Tôi muốn khóc quá, tôi muốn xỉu cho rồi... Đúng là...
Chạy trời không khỏi nắng mà...
...
- Thiên Tuyết, sao cậu ngồi ở đây vậy?
Ngẩng mặt lên... thì ra là Nguyệt.
- À tớ... Đi học sớm quá nên ra đây ngồi chờ mấy bạn.
- Ôi... Cậu chờ ở đây làm gì, buổi sáng ít người đi lắm, lớp mình cũng vậy.
- Sao vậy?
- Ôi... Cái tụi đó toàn đi thang máy.
- Lầu 1 mà đi thang máy làm gì?
- Không biết... Tớ nghĩ chắc là để chứng tỏ gì đó hoặc do lười.
Đúng một đám dở hơi... Lười gì đến mức chảy thây không vác được cái mông leo cầu thang một đoạn...
- Thôi tụi mình vào lớp đi.
- Ừm!
Đứng dậy bước đi thì Nguyệt lất tay phủi phủi phía sau.
- Cậu ngồi bị dơ hết váy rồi...
- A... Cảm ơn cậu.
- Trời ạ, có gì đâu mà cám ơn dữ vậy. Bạn bè mà.
- Ừ, tụi mình là bạn mà... Hi hi.
Quăng hết mọi thứ qua một bên, trước mắt tôi phải hưởng thụ quãng thời gian yên bình này đã.
...
Sau khi chúng tôi vào lớp thì có một đội ngũ học sinh ở hướng đối diện đi vào theo.
Lớp tôi nằm gần cầu thang bộ, thang máy thì ở tít bên kia. Muốn đi tới lớp bằng thang máy phải đi bộ qua bên kia, lên thang máy rồi đi qua hành lang dài mới tới lớp...
Đúng là một đám rảnh mà...
Không vào chỗ của mình ngay tôi qua chỗ Nguyệt ngồi tám một chút. Nhìn trên bàn Nguyệt thì thấy chi chít những vết xước. Tôi hỏi:
- Sao bàn của cậu bị tróc hết rồi vậy.
- À... Là do vẽ lên bàn đó mà!
Nhìn kỹ lại, có vài nét.
- Ai vẽ? Là cậu à? Sao tớ thấy giống như chữ viết hơn.
- À... Thì.
Tôi huých huých vai Nguyệt.
- Không phải là cậu chép tài liệu lên bàn chứ, ngày xưa tớ cũng hay làm lắm!
Nguyệt nhìn tôi cười.
- Cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ mà là người lười học vậy sao.
- Cậu thì càng không thể, phải không?
Tôi chột dạ.
- À... Ừ.
Sao có cảm giác như đang nói móc vậy... Mấy người học giỏi đâu hiểu nỗi lòng mấy đứa lười học như tôi đâu .
Nguyệt nhéo nhéo hông tôi, thì thầm.
- Tớ biết là cậu nói đùa, nhưng mà tụi con gái lớp này ghê gớm lắm, mấy chuyện này không nên nói trước mặt bọn nó, bọn đó mà nghe rồi lại thêm bớt chuyện vào là mệt...
- Đặc biệt là tụi nó ghét cậu nữa, nhớ nhé!
Tôi thì thầm lại.
- Ừ... Ừ... Không ngờ là bọn họ chơi ngầm vậy?
- Cậu không biết thôi chứ ở trong đây ganh đua nhau là chuyện bình thường, đặc biệt là phân chia vào lớp nào.
Không ngờ trường lớn còn như vậy... Đúng là không nơi đâu không có...
- Nhưng mà tại sao lại có việc tranh nhau phân chia vào lớp. Không phải dựa vào học lực và thi cử sao?
- Chính xác là như vậy, nếu cậu học càng giỏi và nhà có điều kiện hơn thì sẽ được xếp vào lớp tốt như cậu từng vào lớp A đó.
- Ồ... Phải nha!
- Nhưng vấn đề là cậu có giữ được thành tích không. Có nhiều người muốn vào được lớp tốt nên ráng chăm chỉ học hành, nếu tự tin có thể đăng kí thi vào lớp cao hơn, tất nhiên bài kiểm tra rất khó. Sau đó nếu đậu Ban Giám Hiệu sẽ tiến hành xét thành tích và chọn lọc một người thay thế trong lớp kia có thành tích thấp hơn chuyển qua.
- Nếu như người kia cũng thành tích tốt không kém thì sao?
- Vậy giữa hai người sẽ làm bài kiểm tra môn mà mình giỏi nhất. Ai điểm cao hơn thì được chọn.
- Giả sử cả hai người bằng điểm nhau.
- Thì thi môn yếu nhất, nhưng mà những trường hợp này hiếm lắm.
- Vậy à!
- Ừm, tên lớp trưởng lớp mình cũng nằm trong diện đó đó...
- Ồ...
Đưa tai lại gần nghe, trong lòng phấn khích nhìn qua tên kia vẫn đang mải mê viết gì đó.
- Nhanh kể tớ nghe đi...
Tôi mà có được điểm yếu của Nghiêm thái giám thì bài tập sau này khỏi phải lo rồi... Ha ha...
Reng... Reng... Reng
Trời ạ, sao đúng lúc vậy
Nguyệt đẩy đẩy vai tôi:
- Giờ vào lớp rồi, cậu về chỗ đi ra chơi tớ kể cho nghe.
- Ừm...
Trong lòng tôi đang tiếc hùi hụi, dễ gì có cơ hội.
Ôi...
Thở dài quay về chỗ. Cậu ta ngước nhìn tôi thật lâu, mày cũng nhíu lại...
Không lẽ cậu ta nghe thấy gì sao... Nhưng mà chúng tôi nói nhỏ lắm mà! .
Đang mải mê nghĩ ngợi thì thầy giáo vào, cả thầy Sơn nữa.
Chỉ lo chú ý nhìn giáo viên vào lớp mà tôi quên đứng dậy chào. Hoảng hồn định đứng dậy thì có ai đánh mạnh vào lưng...
Bốp...
Tiếng kêu mới vang vọng làm sao...
Quay sang nhìn bên trái. Tay vẫn còn đưa lên.
Là do tên Nghiêm đánh...
Mặc dù không đau nhưng mà...
Quay sang nhìn hướng khác...
Cả lớp đang trợn con mắt nhìn tôi.
Khốn nạn... Nghiêm thái giám khốn nạn... Cậu không phải là con người mà .
Quay đầu lại trưng ra nỗi oán hận với tên kia thì thấy cậu ta vẫn còn ngơ ngác nhìn vào tay, ánh mắt như muốn nói không thể tin được ...
Bà nó... người đưa ra ánh mắt đó phải là tôi đấy... Cứ phải làm tôi bị chú ý là sao hả???
...
Không ai nói gì.
Cả lớp vẫn duy trì bầu không khí im lặng tuyệt đối này thật lâu... Thật lâu...
...
Không thể chịu đựng được nữa, tôi bất đắc dĩ phải hô luôn khẩu hiệu chào thầy dùm tên lớp trưởng luôn.
Cậu nợ tôi... nợ tôi Nghiêm thái giám .
Sau đó cả lớp lục tục chào thầy và ngồi xuống. Hai thầy trên bục giảng cũng đã về vị trí...
Thế giới lại hoà bình...
Riêng tên Nghiêm kia khi ngồi xuống thì mặt đã đỏ bừng, tai và cổ cũng đỏ nữa.
Tôi không xấu hổ thì cậu xấu hổ làm gì hả?
Ổn định xong một lúc thì thầy Sơn đi tới gọi.
- Nghiêm, Nghiêm... Nghiêm.
Cậu ta không nghe thấy thầy gọi. Tôi gọi nhỏ:
- Ê, thầy gọi... Ê.
Vẫn cứ như người đang mơ.
Tôi lấy chân đạp một phát mạnh.
- A...a! Chuyện gì?
- Thầy gọi!
Cậu ta nhìn qua bất ngờ khi thấy thầy đứng cạnh tôi cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
- Xin... Xin lỗi thầy, thầy gọi em có việc gì ạ?
Có lẽ ông thầy cũng thấy hơi ngại nên gãi gãi đầu nói:
- Cũng không có gì đâu, chỉ là... Lần sau em gọi thôi được rồi đừng nên đánh bạn như vậy, người ta lại là con gái nữa...
Cậu ta lại cúi đầu.
- Dạ... Em nhớ rồi ạ! Cảm ơn thầy!
Dặn dò xong thì ông thầy đi qua bên kia. Tôi nhìn cậu ta cười hả hê.
Thầy giáo tới đòi công bằng cho tôi kìa... Ha ha...
Chưa cười được bao lâu tôi đã gặp phải tình cảnh khốn khó rồi.
Thầy giáo muốn sửa bài tập về nhà hôm qua nên cho học sinh 5 phút chuẩn bị...
Má, tên Nghiêm ấy vậy mà lừa tôi... Má...
Tôi thì chưa làm nên hy vọng là thầy gọi đứa khác... Nhưng mà...
Thầy gọi Hoa Thiên Tuyết...
Thế giới của tôi lại nổi bão rồi...
Quay sang cấu một cái thật mạnh vào tay cậu ta.
- Cô làm cái gì vậy???
- Không phải cậu nói thầy không kiểm tra à!
- Tôi nói không kiểm tra vở nhưng lên bảng làm bài thì vẫn có...
- Má! Sao cậu không nói sớm!!!
Trừng mắt.
- Cô có hỏi đâu!!!
- Cậu... Cậu hại chết tôi rồi...
Lúc nãy tôi mà mượn vở Nguyệt chép bài cho có là được rồi, tin tưởng gì tên khốn này... giờ thì bị ăn hành...
Tôi muốn khóc quá, tôi muốn xỉu cho rồi... Đúng là...
Chạy trời không khỏi nắng mà...
...
/38
|