Hôm nay là thứ sáu, ngày mà các học sinh cực kỳ yêu thích. Lý do rất đơn giản, nếu không có lịch học ngày thứ bảy thì đó chắc chắn là thiên đường mà mọi học sinh luôn ao ước...
Ngày nghỉ vạn tuế, cuối tuần muôn năm! Yeah!
Hiện tại tôi đang ngồi trong lớp hớn hở đợi chờ tiết cuối, chỉ chưa đầy một tiếng nữa thôi tôi sẽ được tự do ăn nằm với con Bò, hạnh phúc chính là đây!
Tổng kết một tuần trôi qua tôi đã thu được nhiều thắng lợi .
Đầu tiên là việc cắt đuôi được Phan Tuấn Kiệt, mặc dù hơi vô tâm nhưng cũng đáng.
Thứ hai, ngăn chặn quá trình bị người ta mần thịt . Hiệu quả đi kèm theo là tên Thái nằm bệnh viện, tên Phương bị gãy chân. Nói ra cũng chẳng vẻ vang gì, tên khốn đó bị ngã cầu thang, ngày hôm đó tôi đã dặn dò đừng lên vì rất trơn nhưng mấy tên đó cứ nghênh ngang trèo lên hút thuốc mà không sợ, giờ thì mang họa.
Đáng đời, ngu thì chịu!
Tôi có lúc nghĩ hơi ác một tí muốn cả hai tên cùng ngã cho xong, ít nhất trong hai thằng sẽ có một đứa làm đệm, nhưng số thằng Dương nó may đến phát ghen nên chỉ bị sẩy chân một chút. Mọi thông tin tôi biết được lấy ở diễn đàn trường, chuyên mục học hỏi, kinh nghiệm , nguồn tin cậy là chín mươi chín phần trăm, phải cảm ơn nhóm nữ sinh rảnh rỗi rình trai hai bốn trên bảy để cung cấp tin tức này.
Thứ ba là bạn mới, ngoài Nguyệt ra thì tôi đã bắt đầu chấp nhận Tố Như. Cô bạn này sử dụng biện pháp mặt dày đeo bám tôi mọi nơi mọi lúc. Trong thời gian tiếp xúc tôi nhận thấy nhiều đức tính tốt của Tố Như, chỉ trừ đầu óc hơi mơ mộng ra thì đây cũng coi như một người bạn tốt.
Thứ tư là về Vũ Văn Nghiêm, cái tên này khiến tôi đau đầu mãi. Sau cái hôm nhờ cậu ta đi lấy đồ dùm thì vẫn còn giận dỗi tôi cho đến giờ.
Lúc đầu định nhờ cậu ta đi lấy cặp hộ thì bị từ chối gay gắt, tôi mới đánh cậu ta xong nên cũng du di cho cậu ta chửi vài câu, sau đó năn nỉ thuyết phục đi mua cũng không chịu, cậu ta mặt mày đỏ lựng đùng đùng bỏ đi. Tôi cũng chả có tâm tư mà trông chờ nữa nên quay lại phòng y tế tìm cách, hên là bà cô y tế có đồ dự phòng. Làm xong mọi việc chuẩn bị về lớp thì tên Nghiêm chợt xuất hiện ném cho một đống đồ kêu tôi cầm lấy, tôi vừa nói không cần thì cậu ta giận dữ chạy đi tiếp, bỏ lại cho tôi một đống băng không biết để đâu...
Đống này còn khó phi tang hơn việc trước nữa... Hu hu, bà mới là người giận mi đó, rõ ràng say no mà đi làm là sao hả? Thằng điên!
Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn cố gắng làm hòa với cậu ta, Nguyệt biết chuyện chúng tôi thì cười hả hê, còn ví tôi như chồng đang an ủi bà vợ là thái giám nhỏ mọn nhất cái lớp này.
Bà nó, nếu không phải vì anh Minh thì đừng mơ bà năn nỉ cưng nhé!
Trong khi miên man suy nghĩ thì một một làn gió bay qua, cô và thầy chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm tôi từ bao giờ. Tôi giật thót mình, linh cảm có chuyện gì không hay xảy ra thì cô gọi:
- Hoa Thiên Tuyết!
Tôi lắp bắp:
- Dạ... Dạ có em...
- Giáo viên vào lớp sao không chào? - Cô nheo mắt.
Tôi vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng nhìn cô và cả lớp.
- Em, em xin lỗi cô ạ! - Tôi thành khẩn.
- Ngồi xuống đi! - Giọng ra lệnh.
Vừa ngồi xuống tôi bắt đầu lo lắng, mắt trái giật giật liên tục, tim đập liên hồi báo hiệu có chuyện.
Là sao, là sao, trông bả hôm nay không được vui, tới kỳ chăng... nhưng mà ngày hôm qua thông báo không có sự việc gì bất thường mà!
Đầu óc còn đang gợi nhớ, phân tích lại các sự kiện thì thầy gọi:
- Thiên Tuyết! - Giọng ồm ồm.
- À dạ... Thưa thầy...
Hù tôi hoài...
- Ngồi trong lớp mà nhìn đi đâu vậy?
- Dạ... Dạ không, không...
Tôi bối rối, thầy phán tiếp:
- Tập trung đi!
Rõ ràng là cố ý, hết cô tới thầy, có muốn cho tôi sống không vậy?
Mang trong lòng nỗi ấm ức chưa được bao lâu thì...
- Hoa Thiên Tuyết!
Rốt cuộc mấy người muốn con mẹ gì thì nói ra luôn đi!
...
P/s: Cầu mong cho lời động viên...
Nhục...
Quá nhục...
Không còn gì nhục bằng...
Lúc đầu chửi rủa thầy cô trong lòng bao nhiêu thì bây giờ tôi lại thấy ăn năn bấy nhiêu. Chả trách hai người này cứ kiếm chuyện với tôi, tất cả đều có lý do. Tiết học này có tên gọi khác là sinh hoạt lớp, nói trắng ra để nêu gương, kể tội . Ngay bây giờ tôi đang hứng chịu ánh mắt cười nhạo của mọi người.
Tội lỗi tôi phạm nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ chính là... trốn tiết.
Vâng, cái hôm chúng tôi diễn phim tình cảm học đường đã được ghi danh trong sổ đầu bài. Đứng kế bên tôi bây giờ là tên Nghiêm. Tôi nghi ngờ kiếp trước tôi và tên này chắc chắn là mẹ con, nếu không tại sao việc gì cậu ta đều có phần. Trái ngược với sự khẩn trương của tôi, cậu ta rất bình tĩnh, luôn trong tư thế nhận tội chịu phạt, lưng thẳng mắt nhìn thẳng chỉ thiếu điều chưa đưa tay hô câu lệnh hoàng thượng tha mạng . Tôi ấm ức nhìn cậu ta.
Thái giám à, nếu bây giờ cô bảo nhảy vào đống phân có phải cậu sẽ nhảy luôn không? Cậu làm vậy chỉ khiến tôi thành kẻ xấu dụ dỗ bạn học trong mắt thầy cô thôi!
Còn muốn hỏi làm sao tôi biết thì cứ nhìn ánh mắt của cô chủ nhiệm, mỗi khi nhìn tôi là trợn mắt, nhìn thái giám là ánh mắt tiếc thương...
Cô có cần phân biệt đối xử một cách trắng trợn không! . Tôi mủi lòng.
Cô Vân bắt đầu bằng một bài giáo huấn dài ba mươi phút, đại ý là trốn học ảnh hưởng thế nào đến nhân cách con người cho đến hòa bình của thế giới, tương lai vũ trụ. Cô giáo dạy Văn có khác, nói liên tục, dẫn chứng phân tích chặt chẽ, biện pháp nói quá, điệp từ sử dụng thành thạo làm tôi chỉ biết gật đầu lia lịa trong lòng thì phê luôn một dòng to bài văn có sự đầu tư .
Người kết thúc màn tra tấn của cô Vân là thầy Sơn. Thầy giáo đúng là nhanh gọn lẹ nói một câu đánh vào trọng điểm:
- Tại sao các em trốn tiết?
Trời ơi! Con chấp nhận bài văn của cô Vân thành sự thật nên đừng để con vào hoàn cảnh khốn khó nữa... . Tôi gào thét trong lòng.
Thầy tỏ thái độ bực mình khi thấy chúng tôi chỉ cúi đầu không nói.
- Lý do? Sao các em im lặng hết vậy?
- Nghiêm, em nói trước! - Lần này là giọng điệu ra lệnh.
Tên Nghiêm ấp úng nói:
- Thưa thầy... Là... Là...
Không được, không được, cậu mà nói là chúng ta chỉ có từ chết cho đến hy sinh . Tôi lo lắng.
Tôi đá đá chân cậu ta phía dưới gầm bàn nhưng tên này không có phản ứng, đạp thêm một cái mạnh cũng không ăn thua. Vì bối rối, cuống cuồng khiến đầu loạn cả lên chưa kịp sắp xếp từ ngữ ra sao tôi chỉ kịp thét lên một tiếng to:
- EM BỊ TIÊU CHẢY!
Tiếng hét vang trong phòng học, vang vọng cả hành lang ngoài kia, giờ sinh hoạt tại sao yên lặng đến đáng sợ. Tôi đoán chắc giọng mình không hề nhỏ, dường như vận nội công bẻ gãy sừng tê giác mà rống. Chưa đầy ba giây sau có tiếng cười ồn ào ở phòng học kế bên, ngay cả cô thủ thư đi ngang cũng đang úp mặt vào lan can run rẩy nhịn cười...
Chuyện này không còn mang tính lớp học nữa đã thành khối lớp sau mấy ngày sẽ là toàn trường. Mẹ ơi! Ngay bây giờ con nhảy từ lầu một xuống có chết không?
Tên Nghiêm nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin được.
Mẹ! Cậu nghĩ là vì ai hả? Hả? . Tôi sượng mặt.
Mọi chuyện diễn ra thì bất ngờ, mọi người kẻ thì cười khúc khích, kẻ thì ngây ngốc không hiểu chuyện gì. Tôi lấy lại bình tĩnh trên tinh thần thấy chết không sờn nói tiếp:
- Thưa thầy, thưa cô thật ra ngày hôm đó em bị đau bụng muốn đi vệ sinh nhưng vì lớp đóng cửa bật máy chiếu nên không xin phép được cô đi được nên... hức... hức... - Tôi nhẹ giọng nức nở.
Đâm lao thì theo lao...
- Vậy sao không nhờ lớp trưởng báo lại? - Cô Vân thắc mắc.
- Lúc đó em vừa chạy vào nhà vệ sinh ngồi chưa được năm phút thì phát hiện... hết giấy, liền gọi điện cho bạn lớp trưởng đi mua... Cũng tội nghiệp bạn ấy phải chạy đôn chạy đáo mua thêm thuốc cho em nữa... Không kịp thông báo... Hu hu...
Bây giờ thì diễn biến câu chuyện thành bộ phim chuyện tình cô gái ngồi cầu tiêu rồi!
- Vậy tại sao lúc cô Sinh hỏi lại không nói hả Nghiêm? - Cô Vân vẫn còn nghi ngờ lời nói của tôi nên đá vấn đề này qua thái giám.
Hy vọng cậu ta đừng nói gì quá lố vì mặt mũi của tôi đặt cược vào đây hết rồi!
- Thưa cô... Chuyện này nói ra rất... ngại, em lại sợ... bạn Thiên Tuyết... - Cậu ta cúi gằm mặt, hai tai đỏ cả lên.
Diễn rất sâu, rất đạt. Không uổng công bà già tôi gánh hết mọi tội lỗi dùm cậu! Hề hề! . Tôi hớn hở.
- Đúng là có chuyện này, hôm trước Thiên Tuyết cũng bị một lần nên thôi... Chuyện kết thúc ở đây, chúng ta tiếp tục sinh hoạt. - Thầy Sơn đột ngột lên tiếng, cô Vân cũng không hỏi thêm gì, mọi chuyện dường như ổn thoả nên chúng tôi được phép ngồi.
Thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Thầy ấy giao ra bài toán khó, sau đó lại giúp chúng tôi giải quyết nó, tôi không biết là do thầy bụng dạ đen tối hay vốn dĩ thầy là cáo già nữa. Dù sao cũng nhờ thầy nên sóng yên biển lặng... Vẫn là yêu thầy nhất!
Giơ tay hình chữ V làm biểu tượng chiến thắng với tên Nghiêm, huých cậu ta vài cái xong thì mắt trái giật giật. Trực giác của con gái không bao giờ sai, chưa được chìm đắm trong hạnh phúc vài giây thì thầy ấy đã từ trên bảng quay xuống trìu mến nhìn tôi, nói:
- Dù sao hai em cũng khiến lớp bị giờ kém nên không tránh khỏi bị phạt... - Thầy Sơn kéo dài giọng.
Chết mẹ! Không xong rồi!
Thầy nháy mắt cười duyên một cái.
- Thứ bảy và chủ nhật này đi lao động nhé!
Đấy! Hu hu... Thấy chưa... Nói có sai đâu... Không sao, lao động dễ tìm cách, chui là được... . Tôi an ủi chính mình.
Thầy ấy dường như biết kế hoạch của tôi, liền dội cho một trái bom hạng nặng.
- Để phòng ngừa việc các em trốn tiết lần nữa nên thầy sẽ... nhờ bác bảo vệ trông chừng! - Thầy cười đểu.
...
Chửi tục cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của tôi bây giờ. Tôi nhìn thầy đắm đuối còn ngón tay giữa giơ lên dưới bàn, đôi mắt đỏ hoe... nghẹn ngào.
Dù em yêu thầy nhưng chúng ta không thuộc một hệ ngân hà, khoảng cách bây giờ đã trở thành vài tỷ năm ánh sáng...
Ngày nghỉ của tôi... Ngày của tôi...
Đồ khốn! Trả ngày nghỉ cho tôi!
...
_________________
Lời tác giả: Bị cảm rồi... Cổ vũ tớ viết thêm chương sau đi! Cho tớ thấy cánh tay của các bạn nào!
Ngày nghỉ vạn tuế, cuối tuần muôn năm! Yeah!
Hiện tại tôi đang ngồi trong lớp hớn hở đợi chờ tiết cuối, chỉ chưa đầy một tiếng nữa thôi tôi sẽ được tự do ăn nằm với con Bò, hạnh phúc chính là đây!
Tổng kết một tuần trôi qua tôi đã thu được nhiều thắng lợi .
Đầu tiên là việc cắt đuôi được Phan Tuấn Kiệt, mặc dù hơi vô tâm nhưng cũng đáng.
Thứ hai, ngăn chặn quá trình bị người ta mần thịt . Hiệu quả đi kèm theo là tên Thái nằm bệnh viện, tên Phương bị gãy chân. Nói ra cũng chẳng vẻ vang gì, tên khốn đó bị ngã cầu thang, ngày hôm đó tôi đã dặn dò đừng lên vì rất trơn nhưng mấy tên đó cứ nghênh ngang trèo lên hút thuốc mà không sợ, giờ thì mang họa.
Đáng đời, ngu thì chịu!
Tôi có lúc nghĩ hơi ác một tí muốn cả hai tên cùng ngã cho xong, ít nhất trong hai thằng sẽ có một đứa làm đệm, nhưng số thằng Dương nó may đến phát ghen nên chỉ bị sẩy chân một chút. Mọi thông tin tôi biết được lấy ở diễn đàn trường, chuyên mục học hỏi, kinh nghiệm , nguồn tin cậy là chín mươi chín phần trăm, phải cảm ơn nhóm nữ sinh rảnh rỗi rình trai hai bốn trên bảy để cung cấp tin tức này.
Thứ ba là bạn mới, ngoài Nguyệt ra thì tôi đã bắt đầu chấp nhận Tố Như. Cô bạn này sử dụng biện pháp mặt dày đeo bám tôi mọi nơi mọi lúc. Trong thời gian tiếp xúc tôi nhận thấy nhiều đức tính tốt của Tố Như, chỉ trừ đầu óc hơi mơ mộng ra thì đây cũng coi như một người bạn tốt.
Thứ tư là về Vũ Văn Nghiêm, cái tên này khiến tôi đau đầu mãi. Sau cái hôm nhờ cậu ta đi lấy đồ dùm thì vẫn còn giận dỗi tôi cho đến giờ.
Lúc đầu định nhờ cậu ta đi lấy cặp hộ thì bị từ chối gay gắt, tôi mới đánh cậu ta xong nên cũng du di cho cậu ta chửi vài câu, sau đó năn nỉ thuyết phục đi mua cũng không chịu, cậu ta mặt mày đỏ lựng đùng đùng bỏ đi. Tôi cũng chả có tâm tư mà trông chờ nữa nên quay lại phòng y tế tìm cách, hên là bà cô y tế có đồ dự phòng. Làm xong mọi việc chuẩn bị về lớp thì tên Nghiêm chợt xuất hiện ném cho một đống đồ kêu tôi cầm lấy, tôi vừa nói không cần thì cậu ta giận dữ chạy đi tiếp, bỏ lại cho tôi một đống băng không biết để đâu...
Đống này còn khó phi tang hơn việc trước nữa... Hu hu, bà mới là người giận mi đó, rõ ràng say no mà đi làm là sao hả? Thằng điên!
Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn cố gắng làm hòa với cậu ta, Nguyệt biết chuyện chúng tôi thì cười hả hê, còn ví tôi như chồng đang an ủi bà vợ là thái giám nhỏ mọn nhất cái lớp này.
Bà nó, nếu không phải vì anh Minh thì đừng mơ bà năn nỉ cưng nhé!
Trong khi miên man suy nghĩ thì một một làn gió bay qua, cô và thầy chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm tôi từ bao giờ. Tôi giật thót mình, linh cảm có chuyện gì không hay xảy ra thì cô gọi:
- Hoa Thiên Tuyết!
Tôi lắp bắp:
- Dạ... Dạ có em...
- Giáo viên vào lớp sao không chào? - Cô nheo mắt.
Tôi vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng nhìn cô và cả lớp.
- Em, em xin lỗi cô ạ! - Tôi thành khẩn.
- Ngồi xuống đi! - Giọng ra lệnh.
Vừa ngồi xuống tôi bắt đầu lo lắng, mắt trái giật giật liên tục, tim đập liên hồi báo hiệu có chuyện.
Là sao, là sao, trông bả hôm nay không được vui, tới kỳ chăng... nhưng mà ngày hôm qua thông báo không có sự việc gì bất thường mà!
Đầu óc còn đang gợi nhớ, phân tích lại các sự kiện thì thầy gọi:
- Thiên Tuyết! - Giọng ồm ồm.
- À dạ... Thưa thầy...
Hù tôi hoài...
- Ngồi trong lớp mà nhìn đi đâu vậy?
- Dạ... Dạ không, không...
Tôi bối rối, thầy phán tiếp:
- Tập trung đi!
Rõ ràng là cố ý, hết cô tới thầy, có muốn cho tôi sống không vậy?
Mang trong lòng nỗi ấm ức chưa được bao lâu thì...
- Hoa Thiên Tuyết!
Rốt cuộc mấy người muốn con mẹ gì thì nói ra luôn đi!
...
P/s: Cầu mong cho lời động viên...
Nhục...
Quá nhục...
Không còn gì nhục bằng...
Lúc đầu chửi rủa thầy cô trong lòng bao nhiêu thì bây giờ tôi lại thấy ăn năn bấy nhiêu. Chả trách hai người này cứ kiếm chuyện với tôi, tất cả đều có lý do. Tiết học này có tên gọi khác là sinh hoạt lớp, nói trắng ra để nêu gương, kể tội . Ngay bây giờ tôi đang hứng chịu ánh mắt cười nhạo của mọi người.
Tội lỗi tôi phạm nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ chính là... trốn tiết.
Vâng, cái hôm chúng tôi diễn phim tình cảm học đường đã được ghi danh trong sổ đầu bài. Đứng kế bên tôi bây giờ là tên Nghiêm. Tôi nghi ngờ kiếp trước tôi và tên này chắc chắn là mẹ con, nếu không tại sao việc gì cậu ta đều có phần. Trái ngược với sự khẩn trương của tôi, cậu ta rất bình tĩnh, luôn trong tư thế nhận tội chịu phạt, lưng thẳng mắt nhìn thẳng chỉ thiếu điều chưa đưa tay hô câu lệnh hoàng thượng tha mạng . Tôi ấm ức nhìn cậu ta.
Thái giám à, nếu bây giờ cô bảo nhảy vào đống phân có phải cậu sẽ nhảy luôn không? Cậu làm vậy chỉ khiến tôi thành kẻ xấu dụ dỗ bạn học trong mắt thầy cô thôi!
Còn muốn hỏi làm sao tôi biết thì cứ nhìn ánh mắt của cô chủ nhiệm, mỗi khi nhìn tôi là trợn mắt, nhìn thái giám là ánh mắt tiếc thương...
Cô có cần phân biệt đối xử một cách trắng trợn không! . Tôi mủi lòng.
Cô Vân bắt đầu bằng một bài giáo huấn dài ba mươi phút, đại ý là trốn học ảnh hưởng thế nào đến nhân cách con người cho đến hòa bình của thế giới, tương lai vũ trụ. Cô giáo dạy Văn có khác, nói liên tục, dẫn chứng phân tích chặt chẽ, biện pháp nói quá, điệp từ sử dụng thành thạo làm tôi chỉ biết gật đầu lia lịa trong lòng thì phê luôn một dòng to bài văn có sự đầu tư .
Người kết thúc màn tra tấn của cô Vân là thầy Sơn. Thầy giáo đúng là nhanh gọn lẹ nói một câu đánh vào trọng điểm:
- Tại sao các em trốn tiết?
Trời ơi! Con chấp nhận bài văn của cô Vân thành sự thật nên đừng để con vào hoàn cảnh khốn khó nữa... . Tôi gào thét trong lòng.
Thầy tỏ thái độ bực mình khi thấy chúng tôi chỉ cúi đầu không nói.
- Lý do? Sao các em im lặng hết vậy?
- Nghiêm, em nói trước! - Lần này là giọng điệu ra lệnh.
Tên Nghiêm ấp úng nói:
- Thưa thầy... Là... Là...
Không được, không được, cậu mà nói là chúng ta chỉ có từ chết cho đến hy sinh . Tôi lo lắng.
Tôi đá đá chân cậu ta phía dưới gầm bàn nhưng tên này không có phản ứng, đạp thêm một cái mạnh cũng không ăn thua. Vì bối rối, cuống cuồng khiến đầu loạn cả lên chưa kịp sắp xếp từ ngữ ra sao tôi chỉ kịp thét lên một tiếng to:
- EM BỊ TIÊU CHẢY!
Tiếng hét vang trong phòng học, vang vọng cả hành lang ngoài kia, giờ sinh hoạt tại sao yên lặng đến đáng sợ. Tôi đoán chắc giọng mình không hề nhỏ, dường như vận nội công bẻ gãy sừng tê giác mà rống. Chưa đầy ba giây sau có tiếng cười ồn ào ở phòng học kế bên, ngay cả cô thủ thư đi ngang cũng đang úp mặt vào lan can run rẩy nhịn cười...
Chuyện này không còn mang tính lớp học nữa đã thành khối lớp sau mấy ngày sẽ là toàn trường. Mẹ ơi! Ngay bây giờ con nhảy từ lầu một xuống có chết không?
Tên Nghiêm nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin được.
Mẹ! Cậu nghĩ là vì ai hả? Hả? . Tôi sượng mặt.
Mọi chuyện diễn ra thì bất ngờ, mọi người kẻ thì cười khúc khích, kẻ thì ngây ngốc không hiểu chuyện gì. Tôi lấy lại bình tĩnh trên tinh thần thấy chết không sờn nói tiếp:
- Thưa thầy, thưa cô thật ra ngày hôm đó em bị đau bụng muốn đi vệ sinh nhưng vì lớp đóng cửa bật máy chiếu nên không xin phép được cô đi được nên... hức... hức... - Tôi nhẹ giọng nức nở.
Đâm lao thì theo lao...
- Vậy sao không nhờ lớp trưởng báo lại? - Cô Vân thắc mắc.
- Lúc đó em vừa chạy vào nhà vệ sinh ngồi chưa được năm phút thì phát hiện... hết giấy, liền gọi điện cho bạn lớp trưởng đi mua... Cũng tội nghiệp bạn ấy phải chạy đôn chạy đáo mua thêm thuốc cho em nữa... Không kịp thông báo... Hu hu...
Bây giờ thì diễn biến câu chuyện thành bộ phim chuyện tình cô gái ngồi cầu tiêu rồi!
- Vậy tại sao lúc cô Sinh hỏi lại không nói hả Nghiêm? - Cô Vân vẫn còn nghi ngờ lời nói của tôi nên đá vấn đề này qua thái giám.
Hy vọng cậu ta đừng nói gì quá lố vì mặt mũi của tôi đặt cược vào đây hết rồi!
- Thưa cô... Chuyện này nói ra rất... ngại, em lại sợ... bạn Thiên Tuyết... - Cậu ta cúi gằm mặt, hai tai đỏ cả lên.
Diễn rất sâu, rất đạt. Không uổng công bà già tôi gánh hết mọi tội lỗi dùm cậu! Hề hề! . Tôi hớn hở.
- Đúng là có chuyện này, hôm trước Thiên Tuyết cũng bị một lần nên thôi... Chuyện kết thúc ở đây, chúng ta tiếp tục sinh hoạt. - Thầy Sơn đột ngột lên tiếng, cô Vân cũng không hỏi thêm gì, mọi chuyện dường như ổn thoả nên chúng tôi được phép ngồi.
Thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Thầy ấy giao ra bài toán khó, sau đó lại giúp chúng tôi giải quyết nó, tôi không biết là do thầy bụng dạ đen tối hay vốn dĩ thầy là cáo già nữa. Dù sao cũng nhờ thầy nên sóng yên biển lặng... Vẫn là yêu thầy nhất!
Giơ tay hình chữ V làm biểu tượng chiến thắng với tên Nghiêm, huých cậu ta vài cái xong thì mắt trái giật giật. Trực giác của con gái không bao giờ sai, chưa được chìm đắm trong hạnh phúc vài giây thì thầy ấy đã từ trên bảng quay xuống trìu mến nhìn tôi, nói:
- Dù sao hai em cũng khiến lớp bị giờ kém nên không tránh khỏi bị phạt... - Thầy Sơn kéo dài giọng.
Chết mẹ! Không xong rồi!
Thầy nháy mắt cười duyên một cái.
- Thứ bảy và chủ nhật này đi lao động nhé!
Đấy! Hu hu... Thấy chưa... Nói có sai đâu... Không sao, lao động dễ tìm cách, chui là được... . Tôi an ủi chính mình.
Thầy ấy dường như biết kế hoạch của tôi, liền dội cho một trái bom hạng nặng.
- Để phòng ngừa việc các em trốn tiết lần nữa nên thầy sẽ... nhờ bác bảo vệ trông chừng! - Thầy cười đểu.
...
Chửi tục cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của tôi bây giờ. Tôi nhìn thầy đắm đuối còn ngón tay giữa giơ lên dưới bàn, đôi mắt đỏ hoe... nghẹn ngào.
Dù em yêu thầy nhưng chúng ta không thuộc một hệ ngân hà, khoảng cách bây giờ đã trở thành vài tỷ năm ánh sáng...
Ngày nghỉ của tôi... Ngày của tôi...
Đồ khốn! Trả ngày nghỉ cho tôi!
...
_________________
Lời tác giả: Bị cảm rồi... Cổ vũ tớ viết thêm chương sau đi! Cho tớ thấy cánh tay của các bạn nào!
/38
|