***
Điên rồi, nhất định là điên rồi mới để cho người này muốn làm gì thì làm~
Tình cảm quá mãnh liệt bạo phát khiến Thừa Hạo sau đó vừa chửi rủa mình không thôi vì quá ngu xuẩn cùng mềm lòng. Rõ ràng đã mệt đến muốn ngất đi, cư nhiên còn vì thấy hắn nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mà ngu cả người đồng ý, cứ như vậy mà làm rất nhiều lần, thẳng đến hừng đông mới nghỉ, đem cậu thiếu chút nữa thì "treo máy".
Giờ hơi động tay động chân cũng đau không tả xiết. Sẽ không vì dung túng hắn mà khiến nửa đời mình bán thân bất toại đi?!
Ở hiền gặp lành không đúng sao?
Nằm trên giường vài ngày, không thể cử động nói gì đến học hành, Thừa Hạo thật sự muốn khóc thét từng trận.
Sao mà chương trình TV nó lại có thể chán đến nhường này? Thừa Hạo bừa bừa bấm bấm nhưng ngủ mất tiêu lúc nào không hay, điều khiển rơi xuống đất cái cạch.
Thân "tàn" nhưng không "phế" nằm ở nhà thế này kể ra so với heo không có khác biệt nhiều, trừ việc lấy sức mà ngủ thì không có làm việc gì "nặng" hơn, mà nằm có hơi động lăn qua đổi tư thế cũng đau đớn co rút chịu không nổi. Hôm nay trên cơ bản đã có thể nhúc nhích được, mai ngày kia có thể "sinh long hoạt hổ " rồi =)) <<< thằng này bị lây bệnh t*ng trùng tràn não của chồng nó rồi =))
Mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài phòng có tiếng bước chân. Hừm! sớm như vậy đã mò về, đúng là đồ CEO lợi dụng chức quyền muốn làm gì không ai dám cản mà. Thừa Hạo nhấc đầu khỏi gối, nghĩ sao lại nằm xuống, không thèm để ý, tốt nhất nên giả bộ ngủ, miễn cho tên kia động tay động chân.Người nọ đi đến bên giường, tựa hồ chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Thừa Hạo một chút rồi ngồi xuống giường.
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, đến trên trán, rồi mới chậm rãi, kiểm tra tới lông mi, mắt, mũi, miệng. . . . . .Nói chung từ cái này trượt qua cái khác, rất có kỹ thuật.
Thừa Hạo khó chịu nhăn nhăn lông mi. Hứa Úy Ngự anh tự nhiên phát bệnh à, tôi có phải máy móc linh kiện gì đó đâu mà anh kiểm tra kỹ dữ vậy?
Bàn tay đã trượt xuống cổ, lưu luyến không dời. Thừa HẠo cứng người, cuối cùng cũng run 1 trận rồi trừng mắt nhìn người tay chân không an phận kia:
"Anh làm cái..... A——-!"
*****
Không phải Hứa Úy Ngự, người đang ở trước mắt cậu hoàn toàn xa lạ. Là người nước ngoài, mắt màu lam, mũi cao thẳng, mái tóc vàng dài được buộc gọn phía sau.
Thừa Hạo kêu lên thảm thiết, sau vài giây đại não lại họp bàn khẩn cấp với tiểu não: trộm à? Hay là ma? Ma thì ma Tây cũng có chứ ~~ sao tên này lên đây được? Hắn muốn gì? Cướp tiền? Vừa rồi còn mê đắm sờ xoạng mình ... =)) Chị chết với mày đây Hạo Hạo ơi...
Nhìn ngang nhìn ngửa quanh mình chẳng có thứ gì để tự vệ, bình hoa, cốc tách gì đại loại cũng không có.
"Cậu là "đồ chơi" mới của Hứa Úy Ngự hả?" Tên không biết là người hay ma kia mở miệng hỏi, tiếng Trung vô cùng lưu loát.
Bị cách nói năng của hắn làm cho bấn loạn, Thừa Hạo nghĩ thầm, "mẹ nó, có anh là đồ chơi ấy!" nhưng vẫn trả lời: "Tôi... tôi là khách trọ."
"Khách trọ?" Ngữ khí buông ra có chút mơ hồ "Thuê cả phòng ngủ của hắn sao? Nhập mạc chi tân(1) hử?"
Thừa Hạo trợn mắt há mồm nhìn hắn:
"Thì... là... Hứa Úy Ngự là chủ nhà, tôi thấy cái phòng này... tạm được, nên thuê luôn."
"A~ Ra thế! Lại học được thêm từ mới" Nói đoạn hắn cư nhiên mang sổ ra, hí hoáy ghi chép.
Lúc này ý nghĩ tên kia là trộm cướp đã sớm bay biến khỏi đầu Thừa Hạo, lại chuyển qua có lẽ nào hắn là ET(2) giả dạng???!!!!
"Thế nào mà cậu lại nằm trong phòng Úy Ngự được nhỉ? Quan hệ hai người thế nào vậy?" Ghi xong hắn ngước lên hỏi.
Thừa Hạo cũng dần dần bình tĩnh lại, từ chỗ bấn loạn run rẩy trở nên trấn định kinh người, hừ, ông đây vì cái gì mà phải để ý hắn. Hỏi cái ass ấy! Không gọi công an bắt hắn vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì thôi lại còn ~~ Thích hỏi ông gọi 110 thì đến đồn tha hồ hỏi với đáp.
Nghĩ thế, cậu phấn khởi ngước lên hỏi hắn: "Anh là ai? Làm gì ở đây? Sao mà vào được đây? Mà vào làm gì ?"
"Julian, bạn của Úy Ngự" Tên kia trả lời nhẹ như không, tiện tay móc ra danh thiếp đưa tới "Tôi từ cửa sổ lầu 2 trèo vào. Tôi tới tìm Úy Ngự. Thế nào mà người nằm trên giường hắn lại là cậu. Cậu là bạn giường của hắn hử? "
"............." Thừa Hạo 1 đường run rẩy từ người đến giọng nói "là ... bạn bè bình thường thôi."
"NO, NO, " người nọ lắc đầu, "Úy Ngự sẽ không để bạn bè bình thường ngủ trong phòng hắn, huống chi......" Miệng nói tay làm, hắn kéo chăn lên."Oa. . . . . ." Hai tay Thừa Hạo vội vàng che chắn hạ thân trần trụi, trợn mắt ngốc lăng mà nhìn... Thực ra hôm qua cũng không có làm gì, chẳng qua Úy Ngự dùng miệng giải quyết hộ cậu 1 chút, sau cũng chả có sức mà đứng lên nên quần áo cũng chưa có mặc.
"Quả nhiên cậu với cậu ta có gian trá." Julian thì thào.
"Là có gian tình." Thừa Hạo uất ức sửa lại. (3)
Julian ánh mắt nhìn nhìn nửa thân trên của Thừa Hạo đảo nhanh: ".....Hắn lại máu me Shotacon(4) à? Phát dục bất lương! "
"Anh, anh nói ai phát dục bất lương?" Thừa Hạo bị chạm đến nỗi đau, tức giận đến muốn nuốt lưỡi "Tôi 22 rồi!"
"22?" Hắn dùng ánh mắt tuyệt đối hoài nghi mà nhìn cậu "22 gì mà lùn dữ vậy?!"
Mặt Thừa Hạo đã muốn bầm như gan heo, bóp chết được cái thằng này thì bóp ngay chứ không cần chờ.
"Hắn với cậu có quan hệ đặc biệt gì không? Lẽ nào hắn lại đơn giản cho cậu ngủ qua đêm trên giường hắn... Cái thằng thích sạch sẽ đến hoang tưởng chưa bao giờ để ai ngủ lại đâu á...."
"Thật à?" Nghe cái tin này lại khiến cậu tò mò.
"Cậu không có phải những thầy bói, thầy pháp gì dùng yêu thuật yểm bùa hắn chứ?!"
"Này, anh là người nước ngoài muốn dùng tiếng Trung thì chú ý mà dùng cho đúng đi."Thừa Hạo đang gào rống như con gái xuất giá bị tống cổ trả về nơi sản xuất thì có tiếng bước chân đi vào.
"Hạo Hạo, em nói chuyện với ai vậy?" nghi hoặc đẩy cửa bước vào, Úy Ngự nhìn đến thằng bạn đang ngồi trên giường cùng người iu mà tái mét mặt: "Julian, ai cho mày đem cái mông bẩn thỉu ngồi lên giường tao?"
Julian nhún nhún vai, dùng vẻ mặt "Thấy chưa! Thằng này cuồng sạch sẽ mà" nhìn Thừa Hạo nhưng ngay lập tức đã bị Úy Ngự lao đến ném xuống đất. "Cái quần dơ hầy của mày mấy ngày không giặt lại ngồi những đâu ai mà biết được. Hạo Hạo, em lại đây, để anh thay tấm trải giường!"
Thừa Hạo cứng họng nhìn Úy Ngự đem cậu cuốn vào chăn thành 1 đống bùng nhùng rồi bê sang sô pha. Tiếp đến hắn luống cuống tay chân cùng vẻ mặt chán ghét cực kỳ mà thay drap giường.
Biểu tình như vậy Thừa Hạo 1 lần cũng chưa có nhìn qua, trước kia hắn cùng cậu [...] gấp đến độ giày cũng cởi không kịp mà có thấy hắn nói gì đâu, cư nhiên cái tên (tên gì quên béng mất rồi) lại phải chịu "thảm cảnh" này...
*****
Ba người ngồi ở phòng ăn, không khí đầy mùi thuốc súng.
Nam chủ nhân, sắc mặt cực kỳ không tốt, vừa chọc chọc đồ ăn vừa nhìn ánh mắt sát thủ nhìn thằng bạn, hai thằng nhìn nhau sục sôi ý chí chiến đấu, không khác chi 2 con gà chọi.
"Julian, sao tự nhiên mày lại quay về?" Úy Ngự có điểm mệt mỏi, nhẹ day day Thái dương.
"Đương nhiên là vì nhớ nhung cậu." Julian liếc mắt cái xoẹt tới Thừa Hạo "Kết quả là phát hiện cậu cư nhiên lại tư thông với 1 con mèo con."Úy Ngự đưa tay xoa dịu "con mèo con" kia, bất đắc dĩ nhìn Julian: "Chưa kịp báo với mày quả là có lỗi. Đây là vợ tao." =)) Ai nha~ Yêu nha~
Julian lại cúi xuống vờ ủy khuất, ánh mắt không ghìm được mà sáng lên, lại liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của Thừa Hạo, đột ngột hắt ra 1 bát nước lạnh: "Cậu ta căn bản không xứng với cậu."
"Sao mà không xứng?!" Lúc này đến Úy Ngự cũng không thể ấn cậu xuống, Thừa HẠo đập cái bát "cộp" 1 nhát, điên máu nói: "Anh tưởng HỨA Úy Ngự bạn anh là "hàng" ngon lắm chắc? Tôi đây xứng với người hơn hắn hàng chục lần."
Úy Ngự mặt xám ngoét, cố bình tĩnh ngồi im.
Julian xem màn hài kịch trước mặt đến sung sướng rồi tung thêm 1 câu ném đá "Nhìn đã biết là ngu còn ra vẻ nguy hiểm."
Úy Ngự nhìn Thừa Hạo, ánh mắt "cứ để anh" được mang ra trấn an cậu, đoạn quay sang tên kia: "Julian, chuyện chọn ai là việc riêng của tao, mày đừng có can thiệp vào."
"Úy Ngự, cậu lại còn mày-tao với tớ. Giờ cậu với thằng nhóc này cùng 1 chỗ chả khác nào sỉ nhục người yêu cũ của cậu. Tớ thấy ủy khuất lắm."
Thừa Hạo mặt xanh lè nhìn Julian trừng trừng, ánh mắt khó chịu ban đầy giờ đã thật sự trở thành căm thù.
Julian đẩy ghế đứng lên, hắn vừa đứng đã thấy cao thấp phân biệt rõ ràng. Hứa Úy Ngự như vậy mà vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, Thừa Hạo tốt nhất đừng có so đo. Một cậu nhóc Trung Quốc trừng trừng ngó 1 tên Mỹ tóc dài cao to, Úy Ngự vô lực cùng shock mà buông đũa cái cạch.
"Này, nhóc con, anh đây là người đàn ông đầu tiên của Hứa Úy Ngự đấy." Julian từ trên nhìn xuống, tà tà tuyên bố, "Trước đây cậu ấy thế nào cậu không có biết đâu hả?"
Thừa Hạo thẳng thắn nhìn hắn đến nửa ngày, ngực phập phồng rồi đột nhiên vô cùng bình tĩnh đáp lại "Xin lỗi anh đi, tôi không cần biết, tôi chỉ biết tôi sẽ là người đàn ông cuối cùng của anh ấy. Bản thân anh muốn biết anh ấy sau này thế nào sợ không có cơ hội đi."
"Úy Ngự, em đi tắm trước đây, anh nói chuyện xong thì lên đi ngủ nhé."
Úy Ngự nhìn Thừa Hạo chậm rãi đi lên cầu thang, bất an mà đập đập tay lên bàn: "Julian, tao không rõ lí do vì sao mày phải làm thế. Mày đối với tao đâu có hứng thú gì? Mày kích động cậu ấy làm cái gì? Mày muốn tao trong mấy ngày tới không thể bò lên giường, phát tiết không được mà chết vì nghẹn à?" =)) Đấy, các bạn ạ, nếu anh mà là Noah chắc chắn anh là Tiki Mik =)) Con người hoan lạc =))
"Tao không thích nó."
"Cái gì mà không thích?" Úy Ngự chết đứng. "Lí do gì mà không thích?"
"Không thích là không thích, cần gì lý do, mà nó có khách khí với tao đâu."
"Đấy là tại mày trêu chọc cậu ấy trước. Thừa Hạo trước này không ai động đến cậu ấy thì cậu ấy cũng không có động đến ai. Nếu mày không ăn nói lung tung cậu ấy hà tất phải làm vậy? Mày tự nhiên chạy tới nói năng lung tung, đối nghịch với cậu ấy làm cái gì?"Julian đưa tay ra hiệu STOP: "Từ từ, Hứa Úy Ngự, mày nói nhanh như vậy tao nghe đếch hiểu hết." =))
Chậm rãi nhìn nhìn, hắn tiếp tục trừng mắt nhìn Úy Ngự: "Tao với mày là bằng hữu lâu năm như vậy, đây là lần đầu tao thấy mày nổi nóng. Vì nó à?", lắc lắc đầu, tiếp tục nói "Mày lại không khống chế được thế à? Úy Ngự, tao không thích mày như vậy! Trước nay mày toàn thượng người ta xong thì quăng bỏ! Phía trên phía dưới suy nghĩ rõ ràng, không phải vậy sao? Vì cái quái gì mà giờ không điều khiển nổi bản thân. Tao ghét cái bộ dạng này của mày, lại càng ghét cái thằng khiến mày trở nên thế này."
Ói 1 hơi toàn những lời "vàng ngọc", Julian đưa tay chỉ thẳng vào mặt thằng bạn thân: "Lần đầu tiên tao thấy trên giường mày có người khác nằm, lần đầu tiên tao nghe mày nói "Đây là vợ tao~". Úy Ngự, tao cảm thấy bất an lắm, không phải ghen tị, tao thề, mà là thấy nguy hiểm. " Thằng này điên mẹ nó rồi anh em ạ =))
"Mày lo cái quái gì?" Úy Ngự khẽ cười 1 tiếng "Tao sẽ không vì yêu ai mà gặp nguy hiểm chứ?"
"Tình yêu không phải bản thân nó đã rất nguy hiểm sao?"
"Julian, tao không có thừa thời gian đàm luận Triết học với mày. Thừa Hạo là người tao coi trọng nhất, cho nên nếu như mày là bạn tốt của tao thì đừng có nhắm vào cậu ấy, không tao khó xử lắm."
"Thế còn mày?"
"Hử?" Úy Ngự hỏi lại, vẻ không hiểu.
"Thế mày có là người nó coi trọng nhất không?"
"Đương nhiên."
"Ha ha." Julian cười cười, "Tình yêu quả nhiên làm cho con người ta trở nên ngu ngốc."
"Được rồi, Julian, mày ở lại ngủ thì cứ ngủ nhưng đừng làm tao mất hứng." Úy Ngự quay đầu hướng lên lầu, đột nhiên quay lại bồi thêm 1 câu "Cũng đừng khi dễ Thừa hạo nữa."
*****
Lên tới phòng mình, Úy Ngự thấy Thừa Hạo mình mặc áo ngủ ngồi trên giường đọc giáo trình. Từ sau lần đó (ý anh nói 2 anh confess á =)) ) hắn nguyên lai đã mang tất tật sách vở, CD, vân vân và mây mây của cậu an trí ở phòng này. Tuy Úy Ngự luôn khăng khăng làm ra làm chơi ra chơi nhưng hắn không thể chịu được cái cảnh mình thì nằm trên giường dục hỏa thiêu đốt mà cách vách lại có Thừa Hạo đang ngồi học bài, thế là ngoại lệ cho phép Thừa Hạo mang đồ đạc này nọ vào đây. Ô hô, ăn không được ít ra cũng phải nhìn mới được, huống chi cũng tiện cho hắn tùy thời mà "đột kích". =))
"Em tắm rồi à?" Úy Ngự trong lòng mang kế hoạch nham hiểm nằm xuống bên người Thừa Hạo, sờ sờ mái tóc ướt sũng của cậu.
"Ừm." Thừa Hạo cũng không ngẩng đầu lên.
Đem thân hình gầy nhỏ ôm vào ngực, thấy không có phản kháng bèn tiện thế vươn lưỡi đến cái cổ non mịn, nhẹ nhàng liếm liếm: "Em đã khỏe chưa?"
"ĐỪng vớ vẫn.... Để em đọc sách." THừa Hạo đỏ mặt theo phản xạ, đẩy Úy Ngự ra.
"Julian nói làm em mất hứng hả?""Không có."
"Đừng giấu anh, ghen thì cứ nói đi, anh thích nghe ~~"
"Mơ vừa thôi." Thừa Hạo đưa tay đập vào bả vai hắn "Anh nghĩ em là thằng ngốc hả? Nghe hắn nói vài câu bèn giống đàn bà mà ghen tuông vớ vẩn á? Nhìn hắn cũng thấy đâu có thực sự thích thú "kiểu đó" với anh."
"Oa~ Cưng tính óoán giỏi quá nha." Úy Ngự cười khổ, tự nhiên lại thấy bị đả kích không nhẹ.
"Mai em xem đi được không?" Hắn đưa tay đem quyển sách vướng víu quăng xuống giường, thuận thế đem cậu áp xuống.
"Không được, cái "kia" vẫn đau lắm..." Thừa Hạo lấy tay đẩy người phía trên, nhìn đến cái mặt đang nhăn nhở kia bắt đầu thấy sợ.
"Anh sẽ nhẹ ngàng thôi." Đây là câu nói xạo điển hình của hắn, "nhẹ nhàng" trong lời nói rồi thuận tay "cắn xé" nửa điểm tương đồng cũng không có.
"Không được, ăm mới tắm...." Sớm đọc được hết ý nghĩ của hắn, cậu cố gắng phản kháng.
"Ngoan, lát nữa anh sẽ tắm lại cho em" từng bước ép sát, đúng kiểu tư thái "không chiến không về".
"Em không cần..." Để anh "tắm" cho khẳng định không có kết cục tốt đẹp gì.
Hai người trên giường làm ra 1 trận chiến nho nhỏ, 1 bên tấn công, 1 bên phòng thù, kết quả là ——
RẦM!
Lăn lăn đến mép giường không có thăng bằng nổi, đồng loạt ngã lăn xuống đất.
"Đau........." Cánh tay đập vào cạnh chân giường khiến Thừa Hạo đau đến nhíu mày.
Thực ra lúc lăn xuống, Úy Ngự là nằm dưới, mà ngã thế cũng chả đau gì, hắn giờ mới bắt cơ hội xoay người đè Thừa hạo xuống 1 lần nữa rồi giả mù sa mưa hỏi han: "Sao mà đau? Đau ở đâu?" vừa nhẹ nhàng hôn cánh tay cậu, vừa bắt đầu chân tay không an phận.
"A......" Thừa Hạo bị hôn đến nỗi toàn thân nóng lên, cố gắng kéo chân mình khỏi người tên kia "Tránh ra... Đừng có làm bậy..."
Nhược điểm bị đột nhiên nắm tới, Thừa Hạo run run 1 chút, biết hôm nay khó tránh số kiếp bị XXX, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Được rồi. .... Đến... Lên giường đi...."
"Anh thấy đây cũng tốt mà" Úy Ngự bắt lấy mỗi 1 giậy, thừa thắng xông lên.
Thừa Hạo thở không ra hơi: "Cửa... Cửa chưa khóa kìa...."
"Không có ai đâu, ngoan." Úy Ngự nhẹ hôn đôi môi hồng đang hé mở, an ủi người đang run rẩy trong lòng mình, ôm lấy eo cậu rồi mới mạnh mẽ xông tới.
"A. . . . . ." Run rẩy ngẩng đầu lên, thừa hạo nhắm mắt lại ôm sát bờ vai rộng của Úy Ngự chủ động mở ra hai chân.
Úy Ngự căng thẳng thân thể, chính là đúng lúc thật sâu tiến vào ——
"Ngại quá quấy rầy hai người, tôi chỉ định hỏi không biết lấy đá ở đâu?" Giây tiếp theo cả 2 người phía trong dùng ánh mắt hận không thể thiên đao vạn quả để nhìn con chuột chù đứng ngoài cửa.
Thừa hạo hét lên một tiếng cố sức đẩy Úy Ngự ra nhưng tên kia lại đang "mắc kẹt", Úy Ngự luống cuống tay chân đem người trong lòng mình ôm chặt không cho tên kia nhìn thấy chỗ "yếu hại": "Tủ lạnh ở đầu giường mày thiếu gì! Mở ra mà lấy!"
Chờ người kia ra vẻ không có việc gì, nói cảm ơn này nọ bước đi, Thừa Hạo đẩy Úy Ngự ra, đi đến bên giường, mang chăn bông trùm kín đầu.
"Hạo hạo?" Úy ngự đau đầu đi tới, sờ sờ chăn, nhẹ nhàng nói, "Không có việc gì đâu, không bị nhìn thấy đâu em. . . . . ."
"Hắn tuyệt đối là cố ý." Thừa hạo rầu rĩ rúc vào chăn nói, "Hắn ghét em." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Không phải. . . . . ."
"Đúng mà, có mù cũng nhìn ra ý của hắn." Thừa hạo căm giận, đột nhiên vùng ra khỏi chăn đứng lên đặt 1 chân lên người Úy Ngự, "Hắn cố ý không cho mình làm, mình làm cho hắn biết mặt. Gì? Muốn vào phá đám à, vào đi, thấy hắn vào 1 giây cũng không ngừng, làm tiếp! Tên khốn muốn xem biểu diễn à? Vào thử coi, ông đánh chết!"
"Này. . . . . ." Úy Ngự vốn bị dừng ngay lúc "đó" quả thật không cam lòng, giờ cưng yêu chủ động như vậy máu mũi thiếu chút nữa chảy ra, nhưng lại cảm thấy hẳn là nên có đạo đức cho cậu một cơ hội đổi ý, "Em mà cứ như vật anh không kiềm chế được đâu á... Ngày mai xuống giường không được tuyệt đối không được giân anh..."
"Không trách anh, anh cứ việc làm , làm đến độ anh làm không nổi nữa mới thôi."
"Là em nói nha, là em cho anh toàn quyền đó nha~" Úy Ngự ngay lập tức quên sạch bao nhiêu buồn bực hôm nay, trong lòng cười thầm, ôm Thừa Hạo mang qua giường lớn, tuy biết rằng ngày mai hắn sẽ bị cậu 1 lần nữa chửi "Úy Ngự, anh là đồ cầm thú" này nọ nhưng mặc kệ, làm trước nói sau đi~~
+++++++++++++
(1) nhập mạc chi tân: khách hàng thân thiết. Tớ giữ âm Hán vì thằng ngu này nó đang học tiếng Hoa á, nó sính dùng từ cổ cho oai =))
(2) E.T : chi tiết xem lại cái hình minh họa =))
(3) Hãy thông cảm cho trình độ tiếng Trung của Julian-chan =))
(4) Shotacon: Shota là viết tắt của Short ấy, là cái quần sọoc ấy mà. Trẻ em ở Nhật học cấp 1 sẽ mặc đồng phục là quần short, à bé trai thôi. Shotacon nghĩa là thích thiếu niên, thích ABC với các em bé =)). Em bé Hạo bị người ta nói thế trách chi ko ức nhỉ XD
—— Toàn văn Hoàn ——
Điên rồi, nhất định là điên rồi mới để cho người này muốn làm gì thì làm~
Tình cảm quá mãnh liệt bạo phát khiến Thừa Hạo sau đó vừa chửi rủa mình không thôi vì quá ngu xuẩn cùng mềm lòng. Rõ ràng đã mệt đến muốn ngất đi, cư nhiên còn vì thấy hắn nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mà ngu cả người đồng ý, cứ như vậy mà làm rất nhiều lần, thẳng đến hừng đông mới nghỉ, đem cậu thiếu chút nữa thì "treo máy".
Giờ hơi động tay động chân cũng đau không tả xiết. Sẽ không vì dung túng hắn mà khiến nửa đời mình bán thân bất toại đi?!
Ở hiền gặp lành không đúng sao?
Nằm trên giường vài ngày, không thể cử động nói gì đến học hành, Thừa Hạo thật sự muốn khóc thét từng trận.
Sao mà chương trình TV nó lại có thể chán đến nhường này? Thừa Hạo bừa bừa bấm bấm nhưng ngủ mất tiêu lúc nào không hay, điều khiển rơi xuống đất cái cạch.
Thân "tàn" nhưng không "phế" nằm ở nhà thế này kể ra so với heo không có khác biệt nhiều, trừ việc lấy sức mà ngủ thì không có làm việc gì "nặng" hơn, mà nằm có hơi động lăn qua đổi tư thế cũng đau đớn co rút chịu không nổi. Hôm nay trên cơ bản đã có thể nhúc nhích được, mai ngày kia có thể "sinh long hoạt hổ " rồi =)) <<< thằng này bị lây bệnh t*ng trùng tràn não của chồng nó rồi =))
Mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài phòng có tiếng bước chân. Hừm! sớm như vậy đã mò về, đúng là đồ CEO lợi dụng chức quyền muốn làm gì không ai dám cản mà. Thừa Hạo nhấc đầu khỏi gối, nghĩ sao lại nằm xuống, không thèm để ý, tốt nhất nên giả bộ ngủ, miễn cho tên kia động tay động chân.Người nọ đi đến bên giường, tựa hồ chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Thừa Hạo một chút rồi ngồi xuống giường.
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, đến trên trán, rồi mới chậm rãi, kiểm tra tới lông mi, mắt, mũi, miệng. . . . . .Nói chung từ cái này trượt qua cái khác, rất có kỹ thuật.
Thừa Hạo khó chịu nhăn nhăn lông mi. Hứa Úy Ngự anh tự nhiên phát bệnh à, tôi có phải máy móc linh kiện gì đó đâu mà anh kiểm tra kỹ dữ vậy?
Bàn tay đã trượt xuống cổ, lưu luyến không dời. Thừa HẠo cứng người, cuối cùng cũng run 1 trận rồi trừng mắt nhìn người tay chân không an phận kia:
"Anh làm cái..... A——-!"
*****
Không phải Hứa Úy Ngự, người đang ở trước mắt cậu hoàn toàn xa lạ. Là người nước ngoài, mắt màu lam, mũi cao thẳng, mái tóc vàng dài được buộc gọn phía sau.
Thừa Hạo kêu lên thảm thiết, sau vài giây đại não lại họp bàn khẩn cấp với tiểu não: trộm à? Hay là ma? Ma thì ma Tây cũng có chứ ~~ sao tên này lên đây được? Hắn muốn gì? Cướp tiền? Vừa rồi còn mê đắm sờ xoạng mình ... =)) Chị chết với mày đây Hạo Hạo ơi...
Nhìn ngang nhìn ngửa quanh mình chẳng có thứ gì để tự vệ, bình hoa, cốc tách gì đại loại cũng không có.
"Cậu là "đồ chơi" mới của Hứa Úy Ngự hả?" Tên không biết là người hay ma kia mở miệng hỏi, tiếng Trung vô cùng lưu loát.
Bị cách nói năng của hắn làm cho bấn loạn, Thừa Hạo nghĩ thầm, "mẹ nó, có anh là đồ chơi ấy!" nhưng vẫn trả lời: "Tôi... tôi là khách trọ."
"Khách trọ?" Ngữ khí buông ra có chút mơ hồ "Thuê cả phòng ngủ của hắn sao? Nhập mạc chi tân(1) hử?"
Thừa Hạo trợn mắt há mồm nhìn hắn:
"Thì... là... Hứa Úy Ngự là chủ nhà, tôi thấy cái phòng này... tạm được, nên thuê luôn."
"A~ Ra thế! Lại học được thêm từ mới" Nói đoạn hắn cư nhiên mang sổ ra, hí hoáy ghi chép.
Lúc này ý nghĩ tên kia là trộm cướp đã sớm bay biến khỏi đầu Thừa Hạo, lại chuyển qua có lẽ nào hắn là ET(2) giả dạng???!!!!
"Thế nào mà cậu lại nằm trong phòng Úy Ngự được nhỉ? Quan hệ hai người thế nào vậy?" Ghi xong hắn ngước lên hỏi.
Thừa Hạo cũng dần dần bình tĩnh lại, từ chỗ bấn loạn run rẩy trở nên trấn định kinh người, hừ, ông đây vì cái gì mà phải để ý hắn. Hỏi cái ass ấy! Không gọi công an bắt hắn vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì thôi lại còn ~~ Thích hỏi ông gọi 110 thì đến đồn tha hồ hỏi với đáp.
Nghĩ thế, cậu phấn khởi ngước lên hỏi hắn: "Anh là ai? Làm gì ở đây? Sao mà vào được đây? Mà vào làm gì ?"
"Julian, bạn của Úy Ngự" Tên kia trả lời nhẹ như không, tiện tay móc ra danh thiếp đưa tới "Tôi từ cửa sổ lầu 2 trèo vào. Tôi tới tìm Úy Ngự. Thế nào mà người nằm trên giường hắn lại là cậu. Cậu là bạn giường của hắn hử? "
"............." Thừa Hạo 1 đường run rẩy từ người đến giọng nói "là ... bạn bè bình thường thôi."
"NO, NO, " người nọ lắc đầu, "Úy Ngự sẽ không để bạn bè bình thường ngủ trong phòng hắn, huống chi......" Miệng nói tay làm, hắn kéo chăn lên."Oa. . . . . ." Hai tay Thừa Hạo vội vàng che chắn hạ thân trần trụi, trợn mắt ngốc lăng mà nhìn... Thực ra hôm qua cũng không có làm gì, chẳng qua Úy Ngự dùng miệng giải quyết hộ cậu 1 chút, sau cũng chả có sức mà đứng lên nên quần áo cũng chưa có mặc.
"Quả nhiên cậu với cậu ta có gian trá." Julian thì thào.
"Là có gian tình." Thừa Hạo uất ức sửa lại. (3)
Julian ánh mắt nhìn nhìn nửa thân trên của Thừa Hạo đảo nhanh: ".....Hắn lại máu me Shotacon(4) à? Phát dục bất lương! "
"Anh, anh nói ai phát dục bất lương?" Thừa Hạo bị chạm đến nỗi đau, tức giận đến muốn nuốt lưỡi "Tôi 22 rồi!"
"22?" Hắn dùng ánh mắt tuyệt đối hoài nghi mà nhìn cậu "22 gì mà lùn dữ vậy?!"
Mặt Thừa Hạo đã muốn bầm như gan heo, bóp chết được cái thằng này thì bóp ngay chứ không cần chờ.
"Hắn với cậu có quan hệ đặc biệt gì không? Lẽ nào hắn lại đơn giản cho cậu ngủ qua đêm trên giường hắn... Cái thằng thích sạch sẽ đến hoang tưởng chưa bao giờ để ai ngủ lại đâu á...."
"Thật à?" Nghe cái tin này lại khiến cậu tò mò.
"Cậu không có phải những thầy bói, thầy pháp gì dùng yêu thuật yểm bùa hắn chứ?!"
"Này, anh là người nước ngoài muốn dùng tiếng Trung thì chú ý mà dùng cho đúng đi."Thừa Hạo đang gào rống như con gái xuất giá bị tống cổ trả về nơi sản xuất thì có tiếng bước chân đi vào.
"Hạo Hạo, em nói chuyện với ai vậy?" nghi hoặc đẩy cửa bước vào, Úy Ngự nhìn đến thằng bạn đang ngồi trên giường cùng người iu mà tái mét mặt: "Julian, ai cho mày đem cái mông bẩn thỉu ngồi lên giường tao?"
Julian nhún nhún vai, dùng vẻ mặt "Thấy chưa! Thằng này cuồng sạch sẽ mà" nhìn Thừa Hạo nhưng ngay lập tức đã bị Úy Ngự lao đến ném xuống đất. "Cái quần dơ hầy của mày mấy ngày không giặt lại ngồi những đâu ai mà biết được. Hạo Hạo, em lại đây, để anh thay tấm trải giường!"
Thừa Hạo cứng họng nhìn Úy Ngự đem cậu cuốn vào chăn thành 1 đống bùng nhùng rồi bê sang sô pha. Tiếp đến hắn luống cuống tay chân cùng vẻ mặt chán ghét cực kỳ mà thay drap giường.
Biểu tình như vậy Thừa Hạo 1 lần cũng chưa có nhìn qua, trước kia hắn cùng cậu [...] gấp đến độ giày cũng cởi không kịp mà có thấy hắn nói gì đâu, cư nhiên cái tên (tên gì quên béng mất rồi) lại phải chịu "thảm cảnh" này...
*****
Ba người ngồi ở phòng ăn, không khí đầy mùi thuốc súng.
Nam chủ nhân, sắc mặt cực kỳ không tốt, vừa chọc chọc đồ ăn vừa nhìn ánh mắt sát thủ nhìn thằng bạn, hai thằng nhìn nhau sục sôi ý chí chiến đấu, không khác chi 2 con gà chọi.
"Julian, sao tự nhiên mày lại quay về?" Úy Ngự có điểm mệt mỏi, nhẹ day day Thái dương.
"Đương nhiên là vì nhớ nhung cậu." Julian liếc mắt cái xoẹt tới Thừa Hạo "Kết quả là phát hiện cậu cư nhiên lại tư thông với 1 con mèo con."Úy Ngự đưa tay xoa dịu "con mèo con" kia, bất đắc dĩ nhìn Julian: "Chưa kịp báo với mày quả là có lỗi. Đây là vợ tao." =)) Ai nha~ Yêu nha~
Julian lại cúi xuống vờ ủy khuất, ánh mắt không ghìm được mà sáng lên, lại liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của Thừa Hạo, đột ngột hắt ra 1 bát nước lạnh: "Cậu ta căn bản không xứng với cậu."
"Sao mà không xứng?!" Lúc này đến Úy Ngự cũng không thể ấn cậu xuống, Thừa HẠo đập cái bát "cộp" 1 nhát, điên máu nói: "Anh tưởng HỨA Úy Ngự bạn anh là "hàng" ngon lắm chắc? Tôi đây xứng với người hơn hắn hàng chục lần."
Úy Ngự mặt xám ngoét, cố bình tĩnh ngồi im.
Julian xem màn hài kịch trước mặt đến sung sướng rồi tung thêm 1 câu ném đá "Nhìn đã biết là ngu còn ra vẻ nguy hiểm."
Úy Ngự nhìn Thừa Hạo, ánh mắt "cứ để anh" được mang ra trấn an cậu, đoạn quay sang tên kia: "Julian, chuyện chọn ai là việc riêng của tao, mày đừng có can thiệp vào."
"Úy Ngự, cậu lại còn mày-tao với tớ. Giờ cậu với thằng nhóc này cùng 1 chỗ chả khác nào sỉ nhục người yêu cũ của cậu. Tớ thấy ủy khuất lắm."
Thừa Hạo mặt xanh lè nhìn Julian trừng trừng, ánh mắt khó chịu ban đầy giờ đã thật sự trở thành căm thù.
Julian đẩy ghế đứng lên, hắn vừa đứng đã thấy cao thấp phân biệt rõ ràng. Hứa Úy Ngự như vậy mà vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, Thừa Hạo tốt nhất đừng có so đo. Một cậu nhóc Trung Quốc trừng trừng ngó 1 tên Mỹ tóc dài cao to, Úy Ngự vô lực cùng shock mà buông đũa cái cạch.
"Này, nhóc con, anh đây là người đàn ông đầu tiên của Hứa Úy Ngự đấy." Julian từ trên nhìn xuống, tà tà tuyên bố, "Trước đây cậu ấy thế nào cậu không có biết đâu hả?"
Thừa Hạo thẳng thắn nhìn hắn đến nửa ngày, ngực phập phồng rồi đột nhiên vô cùng bình tĩnh đáp lại "Xin lỗi anh đi, tôi không cần biết, tôi chỉ biết tôi sẽ là người đàn ông cuối cùng của anh ấy. Bản thân anh muốn biết anh ấy sau này thế nào sợ không có cơ hội đi."
"Úy Ngự, em đi tắm trước đây, anh nói chuyện xong thì lên đi ngủ nhé."
Úy Ngự nhìn Thừa Hạo chậm rãi đi lên cầu thang, bất an mà đập đập tay lên bàn: "Julian, tao không rõ lí do vì sao mày phải làm thế. Mày đối với tao đâu có hứng thú gì? Mày kích động cậu ấy làm cái gì? Mày muốn tao trong mấy ngày tới không thể bò lên giường, phát tiết không được mà chết vì nghẹn à?" =)) Đấy, các bạn ạ, nếu anh mà là Noah chắc chắn anh là Tiki Mik =)) Con người hoan lạc =))
"Tao không thích nó."
"Cái gì mà không thích?" Úy Ngự chết đứng. "Lí do gì mà không thích?"
"Không thích là không thích, cần gì lý do, mà nó có khách khí với tao đâu."
"Đấy là tại mày trêu chọc cậu ấy trước. Thừa Hạo trước này không ai động đến cậu ấy thì cậu ấy cũng không có động đến ai. Nếu mày không ăn nói lung tung cậu ấy hà tất phải làm vậy? Mày tự nhiên chạy tới nói năng lung tung, đối nghịch với cậu ấy làm cái gì?"Julian đưa tay ra hiệu STOP: "Từ từ, Hứa Úy Ngự, mày nói nhanh như vậy tao nghe đếch hiểu hết." =))
Chậm rãi nhìn nhìn, hắn tiếp tục trừng mắt nhìn Úy Ngự: "Tao với mày là bằng hữu lâu năm như vậy, đây là lần đầu tao thấy mày nổi nóng. Vì nó à?", lắc lắc đầu, tiếp tục nói "Mày lại không khống chế được thế à? Úy Ngự, tao không thích mày như vậy! Trước nay mày toàn thượng người ta xong thì quăng bỏ! Phía trên phía dưới suy nghĩ rõ ràng, không phải vậy sao? Vì cái quái gì mà giờ không điều khiển nổi bản thân. Tao ghét cái bộ dạng này của mày, lại càng ghét cái thằng khiến mày trở nên thế này."
Ói 1 hơi toàn những lời "vàng ngọc", Julian đưa tay chỉ thẳng vào mặt thằng bạn thân: "Lần đầu tiên tao thấy trên giường mày có người khác nằm, lần đầu tiên tao nghe mày nói "Đây là vợ tao~". Úy Ngự, tao cảm thấy bất an lắm, không phải ghen tị, tao thề, mà là thấy nguy hiểm. " Thằng này điên mẹ nó rồi anh em ạ =))
"Mày lo cái quái gì?" Úy Ngự khẽ cười 1 tiếng "Tao sẽ không vì yêu ai mà gặp nguy hiểm chứ?"
"Tình yêu không phải bản thân nó đã rất nguy hiểm sao?"
"Julian, tao không có thừa thời gian đàm luận Triết học với mày. Thừa Hạo là người tao coi trọng nhất, cho nên nếu như mày là bạn tốt của tao thì đừng có nhắm vào cậu ấy, không tao khó xử lắm."
"Thế còn mày?"
"Hử?" Úy Ngự hỏi lại, vẻ không hiểu.
"Thế mày có là người nó coi trọng nhất không?"
"Đương nhiên."
"Ha ha." Julian cười cười, "Tình yêu quả nhiên làm cho con người ta trở nên ngu ngốc."
"Được rồi, Julian, mày ở lại ngủ thì cứ ngủ nhưng đừng làm tao mất hứng." Úy Ngự quay đầu hướng lên lầu, đột nhiên quay lại bồi thêm 1 câu "Cũng đừng khi dễ Thừa hạo nữa."
*****
Lên tới phòng mình, Úy Ngự thấy Thừa Hạo mình mặc áo ngủ ngồi trên giường đọc giáo trình. Từ sau lần đó (ý anh nói 2 anh confess á =)) ) hắn nguyên lai đã mang tất tật sách vở, CD, vân vân và mây mây của cậu an trí ở phòng này. Tuy Úy Ngự luôn khăng khăng làm ra làm chơi ra chơi nhưng hắn không thể chịu được cái cảnh mình thì nằm trên giường dục hỏa thiêu đốt mà cách vách lại có Thừa Hạo đang ngồi học bài, thế là ngoại lệ cho phép Thừa Hạo mang đồ đạc này nọ vào đây. Ô hô, ăn không được ít ra cũng phải nhìn mới được, huống chi cũng tiện cho hắn tùy thời mà "đột kích". =))
"Em tắm rồi à?" Úy Ngự trong lòng mang kế hoạch nham hiểm nằm xuống bên người Thừa Hạo, sờ sờ mái tóc ướt sũng của cậu.
"Ừm." Thừa Hạo cũng không ngẩng đầu lên.
Đem thân hình gầy nhỏ ôm vào ngực, thấy không có phản kháng bèn tiện thế vươn lưỡi đến cái cổ non mịn, nhẹ nhàng liếm liếm: "Em đã khỏe chưa?"
"ĐỪng vớ vẫn.... Để em đọc sách." THừa Hạo đỏ mặt theo phản xạ, đẩy Úy Ngự ra.
"Julian nói làm em mất hứng hả?""Không có."
"Đừng giấu anh, ghen thì cứ nói đi, anh thích nghe ~~"
"Mơ vừa thôi." Thừa Hạo đưa tay đập vào bả vai hắn "Anh nghĩ em là thằng ngốc hả? Nghe hắn nói vài câu bèn giống đàn bà mà ghen tuông vớ vẩn á? Nhìn hắn cũng thấy đâu có thực sự thích thú "kiểu đó" với anh."
"Oa~ Cưng tính óoán giỏi quá nha." Úy Ngự cười khổ, tự nhiên lại thấy bị đả kích không nhẹ.
"Mai em xem đi được không?" Hắn đưa tay đem quyển sách vướng víu quăng xuống giường, thuận thế đem cậu áp xuống.
"Không được, cái "kia" vẫn đau lắm..." Thừa Hạo lấy tay đẩy người phía trên, nhìn đến cái mặt đang nhăn nhở kia bắt đầu thấy sợ.
"Anh sẽ nhẹ ngàng thôi." Đây là câu nói xạo điển hình của hắn, "nhẹ nhàng" trong lời nói rồi thuận tay "cắn xé" nửa điểm tương đồng cũng không có.
"Không được, ăm mới tắm...." Sớm đọc được hết ý nghĩ của hắn, cậu cố gắng phản kháng.
"Ngoan, lát nữa anh sẽ tắm lại cho em" từng bước ép sát, đúng kiểu tư thái "không chiến không về".
"Em không cần..." Để anh "tắm" cho khẳng định không có kết cục tốt đẹp gì.
Hai người trên giường làm ra 1 trận chiến nho nhỏ, 1 bên tấn công, 1 bên phòng thù, kết quả là ——
RẦM!
Lăn lăn đến mép giường không có thăng bằng nổi, đồng loạt ngã lăn xuống đất.
"Đau........." Cánh tay đập vào cạnh chân giường khiến Thừa Hạo đau đến nhíu mày.
Thực ra lúc lăn xuống, Úy Ngự là nằm dưới, mà ngã thế cũng chả đau gì, hắn giờ mới bắt cơ hội xoay người đè Thừa hạo xuống 1 lần nữa rồi giả mù sa mưa hỏi han: "Sao mà đau? Đau ở đâu?" vừa nhẹ nhàng hôn cánh tay cậu, vừa bắt đầu chân tay không an phận.
"A......" Thừa Hạo bị hôn đến nỗi toàn thân nóng lên, cố gắng kéo chân mình khỏi người tên kia "Tránh ra... Đừng có làm bậy..."
Nhược điểm bị đột nhiên nắm tới, Thừa Hạo run run 1 chút, biết hôm nay khó tránh số kiếp bị XXX, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Được rồi. .... Đến... Lên giường đi...."
"Anh thấy đây cũng tốt mà" Úy Ngự bắt lấy mỗi 1 giậy, thừa thắng xông lên.
Thừa Hạo thở không ra hơi: "Cửa... Cửa chưa khóa kìa...."
"Không có ai đâu, ngoan." Úy Ngự nhẹ hôn đôi môi hồng đang hé mở, an ủi người đang run rẩy trong lòng mình, ôm lấy eo cậu rồi mới mạnh mẽ xông tới.
"A. . . . . ." Run rẩy ngẩng đầu lên, thừa hạo nhắm mắt lại ôm sát bờ vai rộng của Úy Ngự chủ động mở ra hai chân.
Úy Ngự căng thẳng thân thể, chính là đúng lúc thật sâu tiến vào ——
"Ngại quá quấy rầy hai người, tôi chỉ định hỏi không biết lấy đá ở đâu?" Giây tiếp theo cả 2 người phía trong dùng ánh mắt hận không thể thiên đao vạn quả để nhìn con chuột chù đứng ngoài cửa.
Thừa hạo hét lên một tiếng cố sức đẩy Úy Ngự ra nhưng tên kia lại đang "mắc kẹt", Úy Ngự luống cuống tay chân đem người trong lòng mình ôm chặt không cho tên kia nhìn thấy chỗ "yếu hại": "Tủ lạnh ở đầu giường mày thiếu gì! Mở ra mà lấy!"
Chờ người kia ra vẻ không có việc gì, nói cảm ơn này nọ bước đi, Thừa Hạo đẩy Úy Ngự ra, đi đến bên giường, mang chăn bông trùm kín đầu.
"Hạo hạo?" Úy ngự đau đầu đi tới, sờ sờ chăn, nhẹ nhàng nói, "Không có việc gì đâu, không bị nhìn thấy đâu em. . . . . ."
"Hắn tuyệt đối là cố ý." Thừa hạo rầu rĩ rúc vào chăn nói, "Hắn ghét em." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Không phải. . . . . ."
"Đúng mà, có mù cũng nhìn ra ý của hắn." Thừa hạo căm giận, đột nhiên vùng ra khỏi chăn đứng lên đặt 1 chân lên người Úy Ngự, "Hắn cố ý không cho mình làm, mình làm cho hắn biết mặt. Gì? Muốn vào phá đám à, vào đi, thấy hắn vào 1 giây cũng không ngừng, làm tiếp! Tên khốn muốn xem biểu diễn à? Vào thử coi, ông đánh chết!"
"Này. . . . . ." Úy Ngự vốn bị dừng ngay lúc "đó" quả thật không cam lòng, giờ cưng yêu chủ động như vậy máu mũi thiếu chút nữa chảy ra, nhưng lại cảm thấy hẳn là nên có đạo đức cho cậu một cơ hội đổi ý, "Em mà cứ như vật anh không kiềm chế được đâu á... Ngày mai xuống giường không được tuyệt đối không được giân anh..."
"Không trách anh, anh cứ việc làm , làm đến độ anh làm không nổi nữa mới thôi."
"Là em nói nha, là em cho anh toàn quyền đó nha~" Úy Ngự ngay lập tức quên sạch bao nhiêu buồn bực hôm nay, trong lòng cười thầm, ôm Thừa Hạo mang qua giường lớn, tuy biết rằng ngày mai hắn sẽ bị cậu 1 lần nữa chửi "Úy Ngự, anh là đồ cầm thú" này nọ nhưng mặc kệ, làm trước nói sau đi~~
+++++++++++++
(1) nhập mạc chi tân: khách hàng thân thiết. Tớ giữ âm Hán vì thằng ngu này nó đang học tiếng Hoa á, nó sính dùng từ cổ cho oai =))
(2) E.T : chi tiết xem lại cái hình minh họa =))
(3) Hãy thông cảm cho trình độ tiếng Trung của Julian-chan =))
(4) Shotacon: Shota là viết tắt của Short ấy, là cái quần sọoc ấy mà. Trẻ em ở Nhật học cấp 1 sẽ mặc đồng phục là quần short, à bé trai thôi. Shotacon nghĩa là thích thiếu niên, thích ABC với các em bé =)). Em bé Hạo bị người ta nói thế trách chi ko ức nhỉ XD
—— Toàn văn Hoàn ——
/8
|