“Làm gì dữ vậy”. Lôi Khiếu cảm thấy kì quái không hiểu, ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Không phải cậu còn để ý chuyện lần trước đấy chứ? Thật ra nam sinh ‘sờ nắn súng’ cho nhau rất bình thường, cậu cũng biết chỗ đó của con trai tích tụ nhiều, dù sao cũng muốn phát tiết ra, nếu không sẽ nghẹn mà sinh bệnh, huống chi lần đó là chuyện phát sinh đột ngột”.
Đêm đó thật sự quá kích thích, thân thể cậu vừa trơn vừa mát, ôm một lúc cũng không có mồ hôi. Vào mùa hè nóng bức thế này, ngủ với cậu thật sự là thoải mái cực kỳ, ‘gối ôm’ tốt như vậy, đi đâu tìm?
“Cậu tìm con gái giúp cậu, chẳng phải là càng thoải mái?” Du Duy Thu kiên định nói: “Chúng ta như vậy thật sự quái lạ lắm, đừng làm nữa!”
“Rồi, không làm thì không làm, cậu cứ chờ bị nghẹn chết luôn đi”. Lôi Khiếu giận dỗi xoay người nằm xuống, ngủ bên cạnh cậu.
“Này…” Du Duy Thu chọt chọt vai hắn.
“Cái gì?” Lôi Khiếu giọng hờn dỗi nói.
“Quay về phòng cậu ngủ đi, hai người ngủ chung một giường, chật lắm a”.
“Giường tôi vừa bẩn vừa bừa bộn, chăn còn có mùi chua, thật sự không phải giường cho người ngủ, cậu hãy xót thương, thu lưu tôi một đêm đi”. Lôi Khiếu cợt nhả nói.
“Cậu không giặt chăn bao lâu rồi?” Du Duy Thu giật giật khoé mắt hỏi.
“Không lâu lắm… Dù sao từ hồi khai giảng tới giờ chưa giặt…”
Du Duy Thu thiếu chút nữa phun ra, “Đã gần một năm, cậu cư nhiên một lần cũng không giặt, Lôi Khiếu, cậu đúng là lười sắp thành heo rồi!”
“Có đâu, tôi hẳn là so với heo chịu khó hơn một chút, hắc hắc…”
Thật bội phục Lôi Khiếu da mặt dày, có thể nói tường đồng vách sắt, vạn tiễn bất xuyên.
Du Duy Thu hoàn toàn bị hắn đánh bại, xoa trán, uể oải nói: “Đầu heo, ngày mai đưa chăn qua đây, tôi giặt dùm cậu”.
“Ác, thiệt hả? Tốt quá rồi, Tiểu Thu Thu, cậu thật sự là Bồ Tát hạ phàm, phổ độ chúng sinh a, cậu đối với tôi còn tốt hơn bồ tôi”. Lôi Khiếu kích động vươn tay ôm lấy cậu.
“Cút! Cậu còn sáp tới nữa, tôi sẽ ném cái chăn hôi của cậu cho Sa Bội Oanh, để cô ta đi giặt dùm cậu”.
Cậu nghe được cái nick name hắn đặt mà một trận phát lạnh, da gà rớt đầy giường.
“Đừng, đừng, Du đại gia, coi như tôi xin cậu được chưa? Nếu để Sa Bội Oanh biết, thế nào cũng quăng tôi đi luôn á”. Lôi Khiếu sầu mi khổ kiểm nói.
“Cho nên cậu quay qua ức hiếp tôi?” Du Duy Thu lạnh lùng trừng hắn.
“Nào có! Đương nhiên là bởi vì thấy cậu là người tốt hiếm thấy”. Lôi Khiếu lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh hót, y chang con chó Nhật không ngừng vẫy đuôi.
“Cút, cách tôi xa một chút”.
Du Duy Thu vừa tức giận vừa buồn cười, đá hắn một cước, không cho hắn gần mình thêm chút nào nữa, sau đó xoay người, đối diện vách tường, nhắm mắt lại…
Im lặng chưa được mấy phút, chợt nghe đến phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, sau lưng bị nguồn nhiệt nóng rực dán sát vào, là lồng ngực Lôi Khiếu, Du Duy Thu dùng khuỷu tay hung hăng thụi ra ngoài một phát, lập tức nghe hắn kêu rên, nguồn nhiệt chậm rãi thối lui, nhưng không được bao lâu, lại nhẹ nhàng nhích tới.
Du Duy Thu lại đánh, Lôi Khiếu lại lùi, cũng mặc kệ cậu đẩy ra mấy lần, hắn đều sẽ mò tới, giống như con ‘Tiểu Cường’ (con gián) (*) đánh không chết…
Mãi sau, Du Duy Thu không chịu nổi tên nhiễu sự này, chỉ có thể thở dài, tùy tiện hắn.
Thấy cậu không hề phản kháng, Lôi Khiếu vui rạo rực mà ôm lấy cậu, cúi đầu, cảm nhận mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cậu, tìm một vị trí thoải mái, vòng tay qua cái eo nhỏ, trán dán lên sau gáy, bắt đầu ngủ khò…
Được hắn ôm như vậy, phi thường an toàn, giống như được che chở.
Du Duy Thu từ nhỏ chưa từng được người khác ôm như vậy, một chút ấm áp, đã đủ để rót vào đáy lòng, chỉ mình cậu biết, hết thảy bất quá là mình ảo tưởng thôi.
Qua hơn mười phút sau, Du Duy Thu cũng dần dần chìm vào mộng đẹp, tay cậu vô thức dừng trên mu bàn tay Lôi Khiếu, nhẹ nhàng giữ chặt, cùng hắn mười ngón giao triền.
Khi đó, lúc còn chưa hiểu được cái gì gọi là tình yêu thật sự, cậu cũng đã nếm tư vị đau lòng.
Chính là lúc ấy, đau lòng, lại không biết vì sao.
Từ đó về sau, Lôi Khiếu càng thường xuyên chạy vô phòng ngủ của Du Duy Thu, vô liêm sỉ đem giường cậu trở thành giường mình, đương nhiên hắn cũng phải trả giá, chẳng những giành trước chỗ tốt trong lớp dùm cậu, đi căn tin chờ mua cơm, hai người gần như cùng vào cùng ra, tốt đến mức ‘Mật dầu hoà hợp’ (vô cùng thân thiết, hòa hợp).
“Lôi Khiếu, Du Duy Thu không phải tình địch của cậu sao? Sao cậu còn suốt ngày dính vào nó?” Bạn cùng phòng của hắn, thấy Lôi Khiếu cả ngày dây dưa với Du Duy Thu, nhịn không được giễu cợt bọn họ.
“Tình địch thì sao? Cho dù là tình địch, cũng có thể làm anh em mà”. Lôi Khiếu cười hì hì ôm lấy Du Duy Thu, cằm gác lên vai cậu.
Đừng nhìn Lôi Khiếu ngoại hình cực man, thực tế lại rất thích dán vào người ta, khi ở bên cậu, không phải ôm eo cậu, thì ôm từ sau lưng, hoặc là sờ soạng đùi cậu, mỗi lần đánh ‘bàn tay mò mẫm’ của hắn, hắn còn thật ủy khuất nói, “Da cậu đã như vậy, cho tôi sờ mấy cái thôi, cũng chả mất đi miếng thịt nào”, Du Duy Thu thường xuyên tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
“Ai muốn làm anh em với cậu?” Du Duy Thu ra sức vẩy tay hắn ra.
“Tiểu Thu, cậu nên sớm thừa nhận là bại tướng dưới tay tôi đi, thừa nhận Sa Bội Oanh là chị dâu của cậu đi”. Lôi Khiếu cười nói.
“Hay quá ha!” Du Duy Thu hừ lạnh một tiếng, lấy sách ra, “Tránh ra, đừng làm phiền tôi đọc sách”.
Lúc này di động Lôi Khiếu vang lên, là tin nhắn, hắn mở ra nhìn, khóe miệng lộ ý cười, “Tiểu Thu, đêm nay tôi không về ngủ với cậu, một mình cậu ngoan ngoãn ngủ, đừng vì không có tôi, mà ôm gối khó ngủ…”
“Không có cậu chẳng biết tôi ngủ ngon cỡ nào”. Du Duy Thu liếc xéo hắn.
Hắn lại có hẹn?
Chiều nay hắn vừa hẹn với Sa Bội Oanh về, không thể là cô ấy, như vậy, hẳn là Úy Tư Tư rồi.
Người này, không thể không bội phục bản lĩnh của hắn, suốt một học kỳ, không ngừng chu toàn giữa hai cô nàng, cư nhiên không bại lộ, Sa Bội Oanh lại hoàn toàn chẳng biết gì cả.
“Lôi Khiếu, có phải cậu bận quá không? Coi chừng suy thận. " Du Duy Thu có chút châm chọc nói.
“Cho dù nam nhân trên toàn thế giới đều suy thận, cũng không thể là bổn đại gia”. Lôi Khiếu cười đứng lên, “Tôi đi đây, Tiểu Thu, lần sau lại tới lâm hạnh cậu”.
“Cút!”
Trả lời hắn, là một cục giấy vò.
Thời gian trôi nhanh tới giữa năm ba.
Lôi Khiếu đường làm quan rộng mở, tình yêu, học hành đều được mùa, trong ánh mắt ao ước của mọi người, cùng Sa Bội Oanh duy trì vầng sáng ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’, trở thành đồng thoại tình yêu đại học, đương nhiên, cũng như trước vẫn duy trì quan hệ bí mật với Úy Tư Tư.
Hắn và Du Duy Thu vẫn như trước, ồn ào huyên náo, đám bạn cùng phòng cũng quen hai người bọn họ chuyển đổi vai diễn từ ‘tình địch’ thành ‘anh em’, dù Du Duy Thu vẫn phủ nhận, luôn cố tình kéo giãn khoảng cách, nhưng Lôi Khiếu luôn có thể da mặt dày, lần lần leo lên giường cậu, không ngại ánh mắt lạnh như băng của cậu, kiên quyết ôm cậu vào lòng, làm ‘gối ôm’ chuyên dụng của mình.
Du Duy Thu cũng quen ở trong lòng hắn đi vào giấc ngủ, quen hắn dùng tay ôm lấy eo mình, dùng lồng ngực lửa nóng dán sát vào lưng mình, dùng tư thế thân mật khóa lấy nhau, đổi được một đêm ngon giấc.
Cuộc sống vẫn thật bình ổn.
Trong bình ổn, hoà lẫn ngọt ngào cùng chua xót.
Không để ý trong lòng dậy sóng đến thế nào, Du Duy Thu bề ngoài không chút dao động, giữ đúng mực, bảo vệ ranh giới thật tốt, cẩn thận chặt chẽ.
Cậu nghĩ, chỉ cần sống qua một năm cuối cùng, tới lúc tốt nghiệp, khó tránh khỏi mỗi người một nơi, từ đó gia nhập xã hội, vì tương lai vất vả dốc sức làm việc, không bao lâu, sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống của nhau.
Có lẽ vẫn sẽ làm bạn cả đời, thỉnh thoảng đi uống rượu nói chuyện phiếm, tâm sự với nhau, nhưng dù thế nào, bọn họ đều sẽ có cuộc sống của riêng mình. Hắn sẽ lấy vợ sinh con, có một gia đình mỹ mãn, mà cậu, có thể sẽ gặp một ai khác, thích nhau, sau đó, cùng nhau sống an bình qua quãng đời còn lại …
Mà người này, tuyệt đối không thể là Lôi Khiếu.
Cho dù kiếp sau, cũng không thể!
Dù biết rõ người này sẽ không thể là Lôi Khiếu, lại khiến lòng cậu khổ sở nói không nên lời.
♣♣♣♣♣♣♣
Chú thích:
(*)‘Tiểu cường’ (‘小强’) : Thường chỉ con gián, nghe nói, nơi sớm nhất gọi con gián bằng ‘Tiểu Cường’ là ở Quảng Đông Hồng Kông, biệt danh này vốn để chỉ diễn viên điện ảnh Châu Tinh Trì. Trong bộ phim điện ảnh ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ năm 1993, Châu Tinh Trì đóng vai Đường Bá Hổ để vào Hoa phủ làm tạp công mà giả trang người đáng thương bán thân chôn cha, lại gặp phải đối thủ từ nhiều năm chó cũng chết tại chỗ bán thân chôn cả nhà, thế là Châu linh cơ khẽ động, đem con gián không cẩn thận bị đạp chết bên cạnh gọi là Tiểu Cường cũng là vật cưng nuôi nhiều năm ra khóc lóc. Tên này là do nhà biên kịch Cốc Đức Chiêu nghĩ ra. Vốn đại đa số trẻ con ở Hồng Kông đều được gọi là Tiểu Cường, để thể hiện niềm yêu thích đối với con gián bị đạp chết của Châu Tinh Trì. Thế là có mệnh danh ‘Tiểu Cường’.
Ngoài ra, trong phim ‘Toán tử thảo’ (Chỉnh nhân trạng nguyên), vai của Châu là một tên phạm nhân vô tội mưu sát thằng bạn chí cốt ‘Tiểu Cường’ của mình, nhưng tên ‘Tiểu Cường’ này hoá ra không phải người, mà chỉ là một con gián. Châu Tinh Trì xưng là ‘Tiểu Cường’ có thể là vì sức sống của gián hết sức ngoan cường, vì vậy thành một cái tên.
Đêm đó thật sự quá kích thích, thân thể cậu vừa trơn vừa mát, ôm một lúc cũng không có mồ hôi. Vào mùa hè nóng bức thế này, ngủ với cậu thật sự là thoải mái cực kỳ, ‘gối ôm’ tốt như vậy, đi đâu tìm?
“Cậu tìm con gái giúp cậu, chẳng phải là càng thoải mái?” Du Duy Thu kiên định nói: “Chúng ta như vậy thật sự quái lạ lắm, đừng làm nữa!”
“Rồi, không làm thì không làm, cậu cứ chờ bị nghẹn chết luôn đi”. Lôi Khiếu giận dỗi xoay người nằm xuống, ngủ bên cạnh cậu.
“Này…” Du Duy Thu chọt chọt vai hắn.
“Cái gì?” Lôi Khiếu giọng hờn dỗi nói.
“Quay về phòng cậu ngủ đi, hai người ngủ chung một giường, chật lắm a”.
“Giường tôi vừa bẩn vừa bừa bộn, chăn còn có mùi chua, thật sự không phải giường cho người ngủ, cậu hãy xót thương, thu lưu tôi một đêm đi”. Lôi Khiếu cợt nhả nói.
“Cậu không giặt chăn bao lâu rồi?” Du Duy Thu giật giật khoé mắt hỏi.
“Không lâu lắm… Dù sao từ hồi khai giảng tới giờ chưa giặt…”
Du Duy Thu thiếu chút nữa phun ra, “Đã gần một năm, cậu cư nhiên một lần cũng không giặt, Lôi Khiếu, cậu đúng là lười sắp thành heo rồi!”
“Có đâu, tôi hẳn là so với heo chịu khó hơn một chút, hắc hắc…”
Thật bội phục Lôi Khiếu da mặt dày, có thể nói tường đồng vách sắt, vạn tiễn bất xuyên.
Du Duy Thu hoàn toàn bị hắn đánh bại, xoa trán, uể oải nói: “Đầu heo, ngày mai đưa chăn qua đây, tôi giặt dùm cậu”.
“Ác, thiệt hả? Tốt quá rồi, Tiểu Thu Thu, cậu thật sự là Bồ Tát hạ phàm, phổ độ chúng sinh a, cậu đối với tôi còn tốt hơn bồ tôi”. Lôi Khiếu kích động vươn tay ôm lấy cậu.
“Cút! Cậu còn sáp tới nữa, tôi sẽ ném cái chăn hôi của cậu cho Sa Bội Oanh, để cô ta đi giặt dùm cậu”.
Cậu nghe được cái nick name hắn đặt mà một trận phát lạnh, da gà rớt đầy giường.
“Đừng, đừng, Du đại gia, coi như tôi xin cậu được chưa? Nếu để Sa Bội Oanh biết, thế nào cũng quăng tôi đi luôn á”. Lôi Khiếu sầu mi khổ kiểm nói.
“Cho nên cậu quay qua ức hiếp tôi?” Du Duy Thu lạnh lùng trừng hắn.
“Nào có! Đương nhiên là bởi vì thấy cậu là người tốt hiếm thấy”. Lôi Khiếu lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh hót, y chang con chó Nhật không ngừng vẫy đuôi.
“Cút, cách tôi xa một chút”.
Du Duy Thu vừa tức giận vừa buồn cười, đá hắn một cước, không cho hắn gần mình thêm chút nào nữa, sau đó xoay người, đối diện vách tường, nhắm mắt lại…
Im lặng chưa được mấy phút, chợt nghe đến phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, sau lưng bị nguồn nhiệt nóng rực dán sát vào, là lồng ngực Lôi Khiếu, Du Duy Thu dùng khuỷu tay hung hăng thụi ra ngoài một phát, lập tức nghe hắn kêu rên, nguồn nhiệt chậm rãi thối lui, nhưng không được bao lâu, lại nhẹ nhàng nhích tới.
Du Duy Thu lại đánh, Lôi Khiếu lại lùi, cũng mặc kệ cậu đẩy ra mấy lần, hắn đều sẽ mò tới, giống như con ‘Tiểu Cường’ (con gián) (*) đánh không chết…
Mãi sau, Du Duy Thu không chịu nổi tên nhiễu sự này, chỉ có thể thở dài, tùy tiện hắn.
Thấy cậu không hề phản kháng, Lôi Khiếu vui rạo rực mà ôm lấy cậu, cúi đầu, cảm nhận mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cậu, tìm một vị trí thoải mái, vòng tay qua cái eo nhỏ, trán dán lên sau gáy, bắt đầu ngủ khò…
Được hắn ôm như vậy, phi thường an toàn, giống như được che chở.
Du Duy Thu từ nhỏ chưa từng được người khác ôm như vậy, một chút ấm áp, đã đủ để rót vào đáy lòng, chỉ mình cậu biết, hết thảy bất quá là mình ảo tưởng thôi.
Qua hơn mười phút sau, Du Duy Thu cũng dần dần chìm vào mộng đẹp, tay cậu vô thức dừng trên mu bàn tay Lôi Khiếu, nhẹ nhàng giữ chặt, cùng hắn mười ngón giao triền.
Khi đó, lúc còn chưa hiểu được cái gì gọi là tình yêu thật sự, cậu cũng đã nếm tư vị đau lòng.
Chính là lúc ấy, đau lòng, lại không biết vì sao.
Từ đó về sau, Lôi Khiếu càng thường xuyên chạy vô phòng ngủ của Du Duy Thu, vô liêm sỉ đem giường cậu trở thành giường mình, đương nhiên hắn cũng phải trả giá, chẳng những giành trước chỗ tốt trong lớp dùm cậu, đi căn tin chờ mua cơm, hai người gần như cùng vào cùng ra, tốt đến mức ‘Mật dầu hoà hợp’ (vô cùng thân thiết, hòa hợp).
“Lôi Khiếu, Du Duy Thu không phải tình địch của cậu sao? Sao cậu còn suốt ngày dính vào nó?” Bạn cùng phòng của hắn, thấy Lôi Khiếu cả ngày dây dưa với Du Duy Thu, nhịn không được giễu cợt bọn họ.
“Tình địch thì sao? Cho dù là tình địch, cũng có thể làm anh em mà”. Lôi Khiếu cười hì hì ôm lấy Du Duy Thu, cằm gác lên vai cậu.
Đừng nhìn Lôi Khiếu ngoại hình cực man, thực tế lại rất thích dán vào người ta, khi ở bên cậu, không phải ôm eo cậu, thì ôm từ sau lưng, hoặc là sờ soạng đùi cậu, mỗi lần đánh ‘bàn tay mò mẫm’ của hắn, hắn còn thật ủy khuất nói, “Da cậu đã như vậy, cho tôi sờ mấy cái thôi, cũng chả mất đi miếng thịt nào”, Du Duy Thu thường xuyên tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
“Ai muốn làm anh em với cậu?” Du Duy Thu ra sức vẩy tay hắn ra.
“Tiểu Thu, cậu nên sớm thừa nhận là bại tướng dưới tay tôi đi, thừa nhận Sa Bội Oanh là chị dâu của cậu đi”. Lôi Khiếu cười nói.
“Hay quá ha!” Du Duy Thu hừ lạnh một tiếng, lấy sách ra, “Tránh ra, đừng làm phiền tôi đọc sách”.
Lúc này di động Lôi Khiếu vang lên, là tin nhắn, hắn mở ra nhìn, khóe miệng lộ ý cười, “Tiểu Thu, đêm nay tôi không về ngủ với cậu, một mình cậu ngoan ngoãn ngủ, đừng vì không có tôi, mà ôm gối khó ngủ…”
“Không có cậu chẳng biết tôi ngủ ngon cỡ nào”. Du Duy Thu liếc xéo hắn.
Hắn lại có hẹn?
Chiều nay hắn vừa hẹn với Sa Bội Oanh về, không thể là cô ấy, như vậy, hẳn là Úy Tư Tư rồi.
Người này, không thể không bội phục bản lĩnh của hắn, suốt một học kỳ, không ngừng chu toàn giữa hai cô nàng, cư nhiên không bại lộ, Sa Bội Oanh lại hoàn toàn chẳng biết gì cả.
“Lôi Khiếu, có phải cậu bận quá không? Coi chừng suy thận. " Du Duy Thu có chút châm chọc nói.
“Cho dù nam nhân trên toàn thế giới đều suy thận, cũng không thể là bổn đại gia”. Lôi Khiếu cười đứng lên, “Tôi đi đây, Tiểu Thu, lần sau lại tới lâm hạnh cậu”.
“Cút!”
Trả lời hắn, là một cục giấy vò.
Thời gian trôi nhanh tới giữa năm ba.
Lôi Khiếu đường làm quan rộng mở, tình yêu, học hành đều được mùa, trong ánh mắt ao ước của mọi người, cùng Sa Bội Oanh duy trì vầng sáng ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’, trở thành đồng thoại tình yêu đại học, đương nhiên, cũng như trước vẫn duy trì quan hệ bí mật với Úy Tư Tư.
Hắn và Du Duy Thu vẫn như trước, ồn ào huyên náo, đám bạn cùng phòng cũng quen hai người bọn họ chuyển đổi vai diễn từ ‘tình địch’ thành ‘anh em’, dù Du Duy Thu vẫn phủ nhận, luôn cố tình kéo giãn khoảng cách, nhưng Lôi Khiếu luôn có thể da mặt dày, lần lần leo lên giường cậu, không ngại ánh mắt lạnh như băng của cậu, kiên quyết ôm cậu vào lòng, làm ‘gối ôm’ chuyên dụng của mình.
Du Duy Thu cũng quen ở trong lòng hắn đi vào giấc ngủ, quen hắn dùng tay ôm lấy eo mình, dùng lồng ngực lửa nóng dán sát vào lưng mình, dùng tư thế thân mật khóa lấy nhau, đổi được một đêm ngon giấc.
Cuộc sống vẫn thật bình ổn.
Trong bình ổn, hoà lẫn ngọt ngào cùng chua xót.
Không để ý trong lòng dậy sóng đến thế nào, Du Duy Thu bề ngoài không chút dao động, giữ đúng mực, bảo vệ ranh giới thật tốt, cẩn thận chặt chẽ.
Cậu nghĩ, chỉ cần sống qua một năm cuối cùng, tới lúc tốt nghiệp, khó tránh khỏi mỗi người một nơi, từ đó gia nhập xã hội, vì tương lai vất vả dốc sức làm việc, không bao lâu, sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống của nhau.
Có lẽ vẫn sẽ làm bạn cả đời, thỉnh thoảng đi uống rượu nói chuyện phiếm, tâm sự với nhau, nhưng dù thế nào, bọn họ đều sẽ có cuộc sống của riêng mình. Hắn sẽ lấy vợ sinh con, có một gia đình mỹ mãn, mà cậu, có thể sẽ gặp một ai khác, thích nhau, sau đó, cùng nhau sống an bình qua quãng đời còn lại …
Mà người này, tuyệt đối không thể là Lôi Khiếu.
Cho dù kiếp sau, cũng không thể!
Dù biết rõ người này sẽ không thể là Lôi Khiếu, lại khiến lòng cậu khổ sở nói không nên lời.
♣♣♣♣♣♣♣
Chú thích:
(*)‘Tiểu cường’ (‘小强’) : Thường chỉ con gián, nghe nói, nơi sớm nhất gọi con gián bằng ‘Tiểu Cường’ là ở Quảng Đông Hồng Kông, biệt danh này vốn để chỉ diễn viên điện ảnh Châu Tinh Trì. Trong bộ phim điện ảnh ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ năm 1993, Châu Tinh Trì đóng vai Đường Bá Hổ để vào Hoa phủ làm tạp công mà giả trang người đáng thương bán thân chôn cha, lại gặp phải đối thủ từ nhiều năm chó cũng chết tại chỗ bán thân chôn cả nhà, thế là Châu linh cơ khẽ động, đem con gián không cẩn thận bị đạp chết bên cạnh gọi là Tiểu Cường cũng là vật cưng nuôi nhiều năm ra khóc lóc. Tên này là do nhà biên kịch Cốc Đức Chiêu nghĩ ra. Vốn đại đa số trẻ con ở Hồng Kông đều được gọi là Tiểu Cường, để thể hiện niềm yêu thích đối với con gián bị đạp chết của Châu Tinh Trì. Thế là có mệnh danh ‘Tiểu Cường’.
Ngoài ra, trong phim ‘Toán tử thảo’ (Chỉnh nhân trạng nguyên), vai của Châu là một tên phạm nhân vô tội mưu sát thằng bạn chí cốt ‘Tiểu Cường’ của mình, nhưng tên ‘Tiểu Cường’ này hoá ra không phải người, mà chỉ là một con gián. Châu Tinh Trì xưng là ‘Tiểu Cường’ có thể là vì sức sống của gián hết sức ngoan cường, vì vậy thành một cái tên.
/50
|