Gió mùa đông mang theo những giọt mưa bụi lất phất, quất vào mặt người ta ran rát nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng Thẩm Tiên Phi, vì hai hôm nữa, anh sẽ kết hôn với cô.
Xuống bến xe bus, anh đi vào con ngõ nhỏ quen thuộc, nhìn thấy một chiếc xe Bentley mà ngay cả ở thành phố N cũng hiếm khi thấy.
Một đàn trẻ nhỏ vây quanh chiếc xe.
Tang Du đã nói, nhà cô có một chiếc Bentley đen.
Cau mày, anh liếc nhìn chiếc xe đó một cái rồi đi nhanh vào nhà.
Ngô Ngọc Phương hiếm khi tức giận đến thế, bà cười lạnh lùng cầm tấm chi phiếu một triệu trên bàn lên, sau đó trước mặt Tang Chấn Dương, bà xé tơi tả tâm chi phiếu đó rồi ném hết lên người ông.
Tang Chấn Dương giận đến nỗi không nói được gì.
“Tiền, tôi đã nhận, vừa hay có thể xé ra ném cho ông”, Ngô Ngọc Phương chụp lấy cây chổi ở cửa, giơ lên trước mặt Tang Chấn Dương, “Cút ngay, nếu không cút, tôi sẽ quét ông ra khỏi cửa”.
“Bà...”
“Bà cái gì mà bà? Tưởng có tí tiền là ngon lắm hả? Cút ngay!”
Tang Chấn Dương giận dữ mắng: “Đúng là thứ đàn bà không biết phải trái!”.
Chưa vào trong khu nhà, anh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vẳng ra, nói rằng Tang Du không thể thích những người trong gia đình này, chỉ chơi đùa mà thôi, anh là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cho họ tiền là vì xem trọng họ. Nếu không thì một xu họ cũng đừng mơ lấy được.
Ngô Ngọc Phương giơ chổi lên đánh về phía Tang Chấn Dương, Thẩm Tiên Phi thấy thế vội vàng chạy đến ngăn mẹ lại: “Mẹ...”, sau đó quay người, anh nói với Tang Chấn Dương: “Tang tiên sinh, xin ra khỏi nhà chúng tôi ngay, tôi không muốn mọi chuyện tồi tệ thêm”.
Tang Chấn Dương phủi bùn đất trên người, chỉ vào Thẩm Tiên Phi, quát: “Thẩm Tiên Phi, tôi nói cậu biết, chỉ cần Tang Chấn Dưong này còn sống thì cậu và con gái tôi cả đời này cũng không thể đâu, không tin mấy người cứ thử xem”.
Nhìn theo bóng Tang Chấn Dương bỏ đi, đón lấy cây chổi trong tay mẹ, Thẩm Tiên Phi quét sạch những mảnh vụn tấm chi phiếu trên đất.
Bà Ngô Ngọc Phương ngồi trên sofa, không nói câu nào.
Nghĩ ngợi rồi anh nói với mẹ: “Ngày kia con sẽ đi đăng ký kết hôn với Tang Du”.
Ngô Ngọc Phương bàng hoàng nhìn con trai: “Hôm qua trong điện thoại chẳng phải con nói sắp ra nước ngoài rồi sao?”.
“Vâng, trước khi đi, con muốn kết hôn trước.”
“Cái thằng bé này, chuyện du học và kết hôn lớn như vậy mà đến giờ mới nói. Lần sau nếu con sinh con liệu có đợi con nó ra đời, biết gọi bà nội rồi mới nói cho mẹ biết không?”
“Ừm... chuyện đó... sinh rồi sẽ nói mẹ biết.”
“Con...”, bà Ngô Ngọc Phương không biết phải nói sao, “Con nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này đi phải hai, ba năm không thể quay về đấy.”
“Vâng, con nghĩ kỹ rồi. Phần tử khủng bố nguy hại cho xã hội như cô ấy, con nghĩ cứ khủng bố mình con là được.”
Bà Phương hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc xấu xa, lúc nãy xé một triệu tệ ném vào cái gã đầy mùi tiền thối ấy, đúng là lãng phí quá, biết sớm thì đã bán con rồi, nửa đời sau của mẹ không cần phiền muộn nữa, nghĩ lại cũng thấy xót quá”.
Lườm mẹ một cái, Thẩm Tiên Phi trèo lên gác trên: “Con lấy sổ hộ khẩu”.
Ở lại một buổi tối, Thẩm Tiên Phi cứ như mất hồn, trong đầu nhớ lại cảnh Tang Chấn Dương và mẹ cãi nhau. Bà Phương để ý thấy hết, tưởng anh đang nhớ Tang Du nên cứ lẩm bẩm “Có vợ rồi là quên cả mẹ”, sáng sớm hôm sau bà đuổi anh ra khỏi cửa.
Xuống xe, Thẩm Tiên Phi nheo mắt, nhìn bầu trời ánh nắng rực rỡ, anh bỗng rất nhớ cô. Ngày mai đã đăng ký rồi, anh bắt đầu tưởng tượng đến vẻ mặt cô khi trở thành “bà Thẩm”.
Định mua cho cô chút đồ, anh nghĩ vậy, vì thế bước chân trở nên nhanh hơn.
Đúng lúc sắp đến nơi ở, cửa hàng ven đường không chú ý đã tạt nước bẩn vào người anh, cau mày, anh lấy di động ra gọi cho cô. Khi nghe giọng nói vui vẻ ấy, trong đầu anh lại hiện lên cảnh mỗi lần cô dạo phố chưa đến một tiếng đã nóng nảy, khóe môi anh bất giác nhướn lên.
Tắm rửa xong, Thẩm Tiên Phi ra ngoài, trong khoảnh khắc khóa cửa lại, anh nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Có lẽ anh nên đến sớm một chút, hoặc muộn một chút cũng được, nhưng tại sao cứ chọn đúng lúc đó.
Thẩm Tiên Phi đẩy cánh cửa ra, nhìn hai bóng người đang ngồi cạnh nhau quay lưng lại với anh, đang nói cười bàn luận vấn đề gì đó rất thú vị. Anh đang định lên tiếng gọi Tang Du thì sững người bởi câu hỏi của Tăng Tử Ngạo.
“Cậu nói vì muốn trả thù anh ta nên mới theo đuổi à? Không phải chứ? Sao mà nhỏ mọn thế?”
“Đúng thế, tôi nhỏ mọn thế đây, tôi là một cô gái, bị anh ấy tóm được tôi trộm Pepsi thì tôi còn mặt mũi nào nữa? Hơn nữa trước đó anh ấy còn thả một tên khốn đi nữa chứ.”
“Vậy cậu đánh anh ta một trận là được rồi? Hả giận biết bao nhiêu!”
“Vậy cậu không nghĩ là để anh ấy yêu tôi, rồi tôi đá anh ấy đi thì kiểu tổn thương ấy càng mạnh mẽ càng hả giận hơn à?”
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tiên Phi như nghe thấy âm thanh cả thế giới sụp đổ, bên tai cứ văng vẳng những lời vừa nghe được.
Anh không tin những lời đó lại thốt ra từ miệng cô.
Khi nhìn lên, cảnh tưởng anh càng không muốn nhìn thấy đâm vào mắt anh.
Cô bị Tăng Tử Ngạo đè xuống đât, hai người ôm hôn nhau rất mãnh liệt... Lẳng lặng rời khỏi võ quán, anh đi lang thang trên đường, trong đầu cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy.
Anh đã không nhớ rõ mình đi bao lâu, bao xa rồi.
Ánh nắng ban chiều như đốt cháy một khoảng trời.
Tiếng chuông di động đơn điệu đánh thức anh, là cô gọi đến.
Run tay, anh bấm nút nghe, bên kia vẳng đến giọng cô: “... Tinh thần mẹ em không tốt lắm, em phải đi Hải Nam thư giãn với bà, nên ngày mai... có thể em không đi được”.
“Chúng ta có cần đánh cược không? Xem Tiểu Du ngày mai chọn đi đăng ký kết hôn với cậu, hay là ở lại nhà?”
Lời mẹ cô – Triệu Trác Thanh nói văng vẳng bên tai anh.
Bà mẹ mà cô nói là “tinh thần không tổt lắm” mới đến tìm anh trước đó mấy tiếng.
Từ phố Tây trở về, trong tim anh tràn ngập hình bóng cô, sự sỉ nhục của bố cô không thế ngăn cản tình yêu của anh. Tuy bây giờ chẳng có gì nhưng anh nhất định có thể khiến cô trở thành người phụ nữ vui vẻ nhất thế giới này.
Mẹ cô đến tìm anh là một điều bất ngờ, anh không nghĩ rằng cha mẹ cô lại tìm đến anh liên tiếp như vậy. Ngồi trên sofa hổi lâu, sau khi mẹ cô nói rất nhiều, anh chỉ nói với bà một câu: “Ngày mai cháu sẽ đi đăng ký kết hôn với cô ấy”.
Khi nghe câu đó, sắc mặt mẹ cô trắng bệch, kích động nói rất nhiều, cho đến khi ném lại một câu: “Được, còn mười mấy tiếng đồng hồ, vậy chúng ta thử đợi xem sao”.
Trong tích tắc, anh chợt đắn đo.
Nghĩ ngợi rất lâu, anh mới trả lời chắc chắn: “Cháu yêu cô ấy cũng như cô ấy yêu cháu, không vì cháu là ai mà là trong mắt cô ấy, cháu là ai. Cô ấy nhất định sẽ đi đăng ký với cháu”.
Không phải mười mấy tiếng, mà chỉ ba, bốn tiếng, ngày hôm ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Anh bỗng cười thất thanh, nụ cười trên khóe môi không thể che giấu nỗi cay đắng, hụt hẫng và đau thương trong lòng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cảm giác khó chịu trào dâng, anh khó nhọc thốt ra một chữ: “... Ừ”.
Anh không phải là không vui mà là đang đau khổ, vì quan tâm nên trái tim anh trở nên yếu đuối lạ thường.
Chẳng lẽ mọi điều cô làm bao lâu nay thật sự chỉ muốn nhìn thấy anh đau khổ thảm thiết hay sao? Tại sao cô còn bảo anh đợi cô?
Lúc này đây, anh chỉ dám hít thở thật nhẹ, sợ hô hấp quá sâu sẽ khiến anh không gượng được, cố gắng để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa, có thể trái tim mói không đau khổ như bị thứ gì đó đâm xuyên vào.
Anh đấm thật mạnh vào nhánh cây sà xuống trước mặt.
“Họ Thẩm kia, còn nhớ tao không?”, một giọng nói huênh hoang vang lên sau lưng anh.
Đang đắm chìm trong sự giận dữ, anh quay lại thấy một mái tóc vàng hoe, khiến anh nhớ đến cái đêm hơn một năm trước.
“Không nhớ ra à? Con gà của mày một năm trước đánh mấy anh em bọn tao, món nợ đó bọn tao chưa tính đấy”, nhăc đến chuyện đó, Chó Chết chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái, anh quay người định bỏ đi.
“Muốn đi à, không dễ đâu”, Chó Chết đưa mắt ra hiệu cho mấy tên kia, chúng lập tức vây quanh anh, “Hừ, họ Thẩm kia, mày kiêu căng cái thá gì? Sinh viên giỏi trường H thì hay lắm à, thực ra cũng như bọn tao cả thôi”.
Chó Chết nói, máy tên kia cười hô hố phụ họa.
Cơn oán giận tích tụ bây lâu đã bùng nổ, anh như một con mãnh sư nổi giận, đôi mắt vằn đỏ tia máu trừng mắt nhìn Chó Chết tóc vàng hoe, rồi đột ngột đấm một cú vào cằm hắn.
Chó Chết lảo đảo, lùi ra sau mấy bước, đứng vững lại rồi chồm đến: “Chó thật, thằng bạch diện thư sinh này, không biết phải trái gì, chẳng trách người ta chỉ đích danh phải đánh mày. Vốn thấy mày cưa được con gái nhà giàu, muốn làm ăn với mày mà, mẹ kiếp, mày không biết điều, dám đánh lão đây à?”.
Chó Chết vừa chửi vừa lao đến, quần lấy anh.
Lần đầu tiên trong đời anh ra tay đánh người, mỗi một cú đấm đều mạnh và nặng như muốn xả hết mọi nỗi oán hận trong lòng.
Trong tích tắc, mấy tên kia cũng ập đến... Một thoáng, những cảnh tượng đau khổ nhất lúc học trung học hiện lên trước mắt, nhập lại thành một với trước kia...
Tang Du có nói với cậu rằng, nó không thích nam sinh theo đuổi mà nó thích theo đuổi ngược lại không?
Càng từ chối nó thì nó càng phải cưa cho bằng được. Tôi nhớ lúc học trung học, nó đã tốn rất nhiều công sức theo đuổi nam sinh, về sau cưa được lại đá người ta, tính ra thì cậu không phải là người đầu tiên.
Đừng nói với tôi là cậu vào được Hoàng Đình thì sẽ khiến tôi xem trọng cậu hơn. Tuy cậu có tài nhưng nếu không phải nhờ Tang Chấn Dương này thì cả đời cậu cũng không vào đó được. Có những thứ, là đen thì mãi mãi không thể biế thành trắng đâu.
Sao? Cậu không biết cậu đã vào được Hoàng Đình như thế nào à? Ha ha, con bé nhà tôi vì muốn theo đuổi cậu đã bỏ ra không ít công sức đâu.
Vậy cậu không nghĩ là để anh ấy yêu tôi rồi tôi đá anh một cú thật mạnh, kiểu tổn thương đó càng mạnh mẽ thì càng hả giận hơn sao?
Tôi chỉ có Tiểu Du là đứa con gái duy nhất, tương lai nó sẽ là người kế nghiệp Tang thị.
Bây giờ cậu và nó hãy còn trẻ, con đường đời vẫn còn nhiều thứ phải vượt qua. Nếu nó chọn cậu thì phải từ bỏ Tang thị, cậu có nghĩ cậu và Tang thị so ra thì nhất bên trọng, nhất bên khinh?
Cậu là một chàng trai tốt nhưng nếu cậu không có một gia đình như thế, có lẽ cậu và Tiểu Du đã có một tương lai tốt đẹp.
Cậu sắp đi du học rồi, đây là cơ hội tốt để quên mối tình này, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, đến độ cuối cùng chẳng còn chút dấu vết nào.
Bây giờ cậu từ bỏ sớm thì có lẽ sẽ rất đau, nhưng còn tốt hơn là sau này cậu sẽ phải đau khổ cả đời.
Chúng ta có cần đánh cược không? Xem Tiểu Du ngày mai chọn đi đăng ký kết hôn với cậu hay là ở nhà?
Được, còn mười mấy tiếng nữa, chúng ta cứ đợi xem sao.
Anh đã nói, cho dù là chia tay thì anh cũng cần chính cô nói với anh.
Lúc nãy chắc chắn anh đã nghe nhầm, người nói trả thù anh nên mới theo đuổi anh không phải cô, người hôn Tăng Tử Ngạo không phải cô, nói ngày mai không thể đi đăng ký kết hôn với anh không phải cô, mọi thứ đều là ảo giác của anh... Như Ý, là vật đính ước của cô và anh.
Anh đã đồng ý đợi tuần sau cô quay về.
Anh co chặt nắm tay, giữ chắc chiếc nhẫn ấy – Như Ý.
Chó Chết giữ chặt anh lúc đó đã bị đánh đến không thể động đậy được, ghì tay anh hét lên: “Đưa nhẫn cho tao!”.
Bất lực là anh nắm quá chặt, Chó Chết cuống lên, nhặt cây gậy bên cạnh quất thẳng vào đầu anh...”Đại ca, có chết người không thế?”
“Không... không đâu”, Chó Chết khiếp đảm ném cây gậy đi, nhìn Thẩm Tiên Phi nằm bất động trên đất.
“Cái tên thiết kế kia cho bọn mình chẳng bao tiền, chúng ta đánh nó một trận là được, không cần làm hắn chết.”
“Đại ca, chúng ta đi mau, bên kia có người đến rồi kìa.”
“Đợi.. đợi đã, tao... tao lấy cái nhẫn... rồi đi.”
Xuống bến xe bus, anh đi vào con ngõ nhỏ quen thuộc, nhìn thấy một chiếc xe Bentley mà ngay cả ở thành phố N cũng hiếm khi thấy.
Một đàn trẻ nhỏ vây quanh chiếc xe.
Tang Du đã nói, nhà cô có một chiếc Bentley đen.
Cau mày, anh liếc nhìn chiếc xe đó một cái rồi đi nhanh vào nhà.
Ngô Ngọc Phương hiếm khi tức giận đến thế, bà cười lạnh lùng cầm tấm chi phiếu một triệu trên bàn lên, sau đó trước mặt Tang Chấn Dương, bà xé tơi tả tâm chi phiếu đó rồi ném hết lên người ông.
Tang Chấn Dương giận đến nỗi không nói được gì.
“Tiền, tôi đã nhận, vừa hay có thể xé ra ném cho ông”, Ngô Ngọc Phương chụp lấy cây chổi ở cửa, giơ lên trước mặt Tang Chấn Dương, “Cút ngay, nếu không cút, tôi sẽ quét ông ra khỏi cửa”.
“Bà...”
“Bà cái gì mà bà? Tưởng có tí tiền là ngon lắm hả? Cút ngay!”
Tang Chấn Dương giận dữ mắng: “Đúng là thứ đàn bà không biết phải trái!”.
Chưa vào trong khu nhà, anh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vẳng ra, nói rằng Tang Du không thể thích những người trong gia đình này, chỉ chơi đùa mà thôi, anh là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cho họ tiền là vì xem trọng họ. Nếu không thì một xu họ cũng đừng mơ lấy được.
Ngô Ngọc Phương giơ chổi lên đánh về phía Tang Chấn Dương, Thẩm Tiên Phi thấy thế vội vàng chạy đến ngăn mẹ lại: “Mẹ...”, sau đó quay người, anh nói với Tang Chấn Dương: “Tang tiên sinh, xin ra khỏi nhà chúng tôi ngay, tôi không muốn mọi chuyện tồi tệ thêm”.
Tang Chấn Dương phủi bùn đất trên người, chỉ vào Thẩm Tiên Phi, quát: “Thẩm Tiên Phi, tôi nói cậu biết, chỉ cần Tang Chấn Dưong này còn sống thì cậu và con gái tôi cả đời này cũng không thể đâu, không tin mấy người cứ thử xem”.
Nhìn theo bóng Tang Chấn Dương bỏ đi, đón lấy cây chổi trong tay mẹ, Thẩm Tiên Phi quét sạch những mảnh vụn tấm chi phiếu trên đất.
Bà Ngô Ngọc Phương ngồi trên sofa, không nói câu nào.
Nghĩ ngợi rồi anh nói với mẹ: “Ngày kia con sẽ đi đăng ký kết hôn với Tang Du”.
Ngô Ngọc Phương bàng hoàng nhìn con trai: “Hôm qua trong điện thoại chẳng phải con nói sắp ra nước ngoài rồi sao?”.
“Vâng, trước khi đi, con muốn kết hôn trước.”
“Cái thằng bé này, chuyện du học và kết hôn lớn như vậy mà đến giờ mới nói. Lần sau nếu con sinh con liệu có đợi con nó ra đời, biết gọi bà nội rồi mới nói cho mẹ biết không?”
“Ừm... chuyện đó... sinh rồi sẽ nói mẹ biết.”
“Con...”, bà Ngô Ngọc Phương không biết phải nói sao, “Con nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này đi phải hai, ba năm không thể quay về đấy.”
“Vâng, con nghĩ kỹ rồi. Phần tử khủng bố nguy hại cho xã hội như cô ấy, con nghĩ cứ khủng bố mình con là được.”
Bà Phương hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc xấu xa, lúc nãy xé một triệu tệ ném vào cái gã đầy mùi tiền thối ấy, đúng là lãng phí quá, biết sớm thì đã bán con rồi, nửa đời sau của mẹ không cần phiền muộn nữa, nghĩ lại cũng thấy xót quá”.
Lườm mẹ một cái, Thẩm Tiên Phi trèo lên gác trên: “Con lấy sổ hộ khẩu”.
Ở lại một buổi tối, Thẩm Tiên Phi cứ như mất hồn, trong đầu nhớ lại cảnh Tang Chấn Dương và mẹ cãi nhau. Bà Phương để ý thấy hết, tưởng anh đang nhớ Tang Du nên cứ lẩm bẩm “Có vợ rồi là quên cả mẹ”, sáng sớm hôm sau bà đuổi anh ra khỏi cửa.
Xuống xe, Thẩm Tiên Phi nheo mắt, nhìn bầu trời ánh nắng rực rỡ, anh bỗng rất nhớ cô. Ngày mai đã đăng ký rồi, anh bắt đầu tưởng tượng đến vẻ mặt cô khi trở thành “bà Thẩm”.
Định mua cho cô chút đồ, anh nghĩ vậy, vì thế bước chân trở nên nhanh hơn.
Đúng lúc sắp đến nơi ở, cửa hàng ven đường không chú ý đã tạt nước bẩn vào người anh, cau mày, anh lấy di động ra gọi cho cô. Khi nghe giọng nói vui vẻ ấy, trong đầu anh lại hiện lên cảnh mỗi lần cô dạo phố chưa đến một tiếng đã nóng nảy, khóe môi anh bất giác nhướn lên.
Tắm rửa xong, Thẩm Tiên Phi ra ngoài, trong khoảnh khắc khóa cửa lại, anh nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Có lẽ anh nên đến sớm một chút, hoặc muộn một chút cũng được, nhưng tại sao cứ chọn đúng lúc đó.
Thẩm Tiên Phi đẩy cánh cửa ra, nhìn hai bóng người đang ngồi cạnh nhau quay lưng lại với anh, đang nói cười bàn luận vấn đề gì đó rất thú vị. Anh đang định lên tiếng gọi Tang Du thì sững người bởi câu hỏi của Tăng Tử Ngạo.
“Cậu nói vì muốn trả thù anh ta nên mới theo đuổi à? Không phải chứ? Sao mà nhỏ mọn thế?”
“Đúng thế, tôi nhỏ mọn thế đây, tôi là một cô gái, bị anh ấy tóm được tôi trộm Pepsi thì tôi còn mặt mũi nào nữa? Hơn nữa trước đó anh ấy còn thả một tên khốn đi nữa chứ.”
“Vậy cậu đánh anh ta một trận là được rồi? Hả giận biết bao nhiêu!”
“Vậy cậu không nghĩ là để anh ấy yêu tôi, rồi tôi đá anh ấy đi thì kiểu tổn thương ấy càng mạnh mẽ càng hả giận hơn à?”
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tiên Phi như nghe thấy âm thanh cả thế giới sụp đổ, bên tai cứ văng vẳng những lời vừa nghe được.
Anh không tin những lời đó lại thốt ra từ miệng cô.
Khi nhìn lên, cảnh tưởng anh càng không muốn nhìn thấy đâm vào mắt anh.
Cô bị Tăng Tử Ngạo đè xuống đât, hai người ôm hôn nhau rất mãnh liệt... Lẳng lặng rời khỏi võ quán, anh đi lang thang trên đường, trong đầu cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy.
Anh đã không nhớ rõ mình đi bao lâu, bao xa rồi.
Ánh nắng ban chiều như đốt cháy một khoảng trời.
Tiếng chuông di động đơn điệu đánh thức anh, là cô gọi đến.
Run tay, anh bấm nút nghe, bên kia vẳng đến giọng cô: “... Tinh thần mẹ em không tốt lắm, em phải đi Hải Nam thư giãn với bà, nên ngày mai... có thể em không đi được”.
“Chúng ta có cần đánh cược không? Xem Tiểu Du ngày mai chọn đi đăng ký kết hôn với cậu, hay là ở lại nhà?”
Lời mẹ cô – Triệu Trác Thanh nói văng vẳng bên tai anh.
Bà mẹ mà cô nói là “tinh thần không tổt lắm” mới đến tìm anh trước đó mấy tiếng.
Từ phố Tây trở về, trong tim anh tràn ngập hình bóng cô, sự sỉ nhục của bố cô không thế ngăn cản tình yêu của anh. Tuy bây giờ chẳng có gì nhưng anh nhất định có thể khiến cô trở thành người phụ nữ vui vẻ nhất thế giới này.
Mẹ cô đến tìm anh là một điều bất ngờ, anh không nghĩ rằng cha mẹ cô lại tìm đến anh liên tiếp như vậy. Ngồi trên sofa hổi lâu, sau khi mẹ cô nói rất nhiều, anh chỉ nói với bà một câu: “Ngày mai cháu sẽ đi đăng ký kết hôn với cô ấy”.
Khi nghe câu đó, sắc mặt mẹ cô trắng bệch, kích động nói rất nhiều, cho đến khi ném lại một câu: “Được, còn mười mấy tiếng đồng hồ, vậy chúng ta thử đợi xem sao”.
Trong tích tắc, anh chợt đắn đo.
Nghĩ ngợi rất lâu, anh mới trả lời chắc chắn: “Cháu yêu cô ấy cũng như cô ấy yêu cháu, không vì cháu là ai mà là trong mắt cô ấy, cháu là ai. Cô ấy nhất định sẽ đi đăng ký với cháu”.
Không phải mười mấy tiếng, mà chỉ ba, bốn tiếng, ngày hôm ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Anh bỗng cười thất thanh, nụ cười trên khóe môi không thể che giấu nỗi cay đắng, hụt hẫng và đau thương trong lòng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cảm giác khó chịu trào dâng, anh khó nhọc thốt ra một chữ: “... Ừ”.
Anh không phải là không vui mà là đang đau khổ, vì quan tâm nên trái tim anh trở nên yếu đuối lạ thường.
Chẳng lẽ mọi điều cô làm bao lâu nay thật sự chỉ muốn nhìn thấy anh đau khổ thảm thiết hay sao? Tại sao cô còn bảo anh đợi cô?
Lúc này đây, anh chỉ dám hít thở thật nhẹ, sợ hô hấp quá sâu sẽ khiến anh không gượng được, cố gắng để đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa, có thể trái tim mói không đau khổ như bị thứ gì đó đâm xuyên vào.
Anh đấm thật mạnh vào nhánh cây sà xuống trước mặt.
“Họ Thẩm kia, còn nhớ tao không?”, một giọng nói huênh hoang vang lên sau lưng anh.
Đang đắm chìm trong sự giận dữ, anh quay lại thấy một mái tóc vàng hoe, khiến anh nhớ đến cái đêm hơn một năm trước.
“Không nhớ ra à? Con gà của mày một năm trước đánh mấy anh em bọn tao, món nợ đó bọn tao chưa tính đấy”, nhăc đến chuyện đó, Chó Chết chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái, anh quay người định bỏ đi.
“Muốn đi à, không dễ đâu”, Chó Chết đưa mắt ra hiệu cho mấy tên kia, chúng lập tức vây quanh anh, “Hừ, họ Thẩm kia, mày kiêu căng cái thá gì? Sinh viên giỏi trường H thì hay lắm à, thực ra cũng như bọn tao cả thôi”.
Chó Chết nói, máy tên kia cười hô hố phụ họa.
Cơn oán giận tích tụ bây lâu đã bùng nổ, anh như một con mãnh sư nổi giận, đôi mắt vằn đỏ tia máu trừng mắt nhìn Chó Chết tóc vàng hoe, rồi đột ngột đấm một cú vào cằm hắn.
Chó Chết lảo đảo, lùi ra sau mấy bước, đứng vững lại rồi chồm đến: “Chó thật, thằng bạch diện thư sinh này, không biết phải trái gì, chẳng trách người ta chỉ đích danh phải đánh mày. Vốn thấy mày cưa được con gái nhà giàu, muốn làm ăn với mày mà, mẹ kiếp, mày không biết điều, dám đánh lão đây à?”.
Chó Chết vừa chửi vừa lao đến, quần lấy anh.
Lần đầu tiên trong đời anh ra tay đánh người, mỗi một cú đấm đều mạnh và nặng như muốn xả hết mọi nỗi oán hận trong lòng.
Trong tích tắc, mấy tên kia cũng ập đến... Một thoáng, những cảnh tượng đau khổ nhất lúc học trung học hiện lên trước mắt, nhập lại thành một với trước kia...
Tang Du có nói với cậu rằng, nó không thích nam sinh theo đuổi mà nó thích theo đuổi ngược lại không?
Càng từ chối nó thì nó càng phải cưa cho bằng được. Tôi nhớ lúc học trung học, nó đã tốn rất nhiều công sức theo đuổi nam sinh, về sau cưa được lại đá người ta, tính ra thì cậu không phải là người đầu tiên.
Đừng nói với tôi là cậu vào được Hoàng Đình thì sẽ khiến tôi xem trọng cậu hơn. Tuy cậu có tài nhưng nếu không phải nhờ Tang Chấn Dương này thì cả đời cậu cũng không vào đó được. Có những thứ, là đen thì mãi mãi không thể biế thành trắng đâu.
Sao? Cậu không biết cậu đã vào được Hoàng Đình như thế nào à? Ha ha, con bé nhà tôi vì muốn theo đuổi cậu đã bỏ ra không ít công sức đâu.
Vậy cậu không nghĩ là để anh ấy yêu tôi rồi tôi đá anh một cú thật mạnh, kiểu tổn thương đó càng mạnh mẽ thì càng hả giận hơn sao?
Tôi chỉ có Tiểu Du là đứa con gái duy nhất, tương lai nó sẽ là người kế nghiệp Tang thị.
Bây giờ cậu và nó hãy còn trẻ, con đường đời vẫn còn nhiều thứ phải vượt qua. Nếu nó chọn cậu thì phải từ bỏ Tang thị, cậu có nghĩ cậu và Tang thị so ra thì nhất bên trọng, nhất bên khinh?
Cậu là một chàng trai tốt nhưng nếu cậu không có một gia đình như thế, có lẽ cậu và Tiểu Du đã có một tương lai tốt đẹp.
Cậu sắp đi du học rồi, đây là cơ hội tốt để quên mối tình này, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, đến độ cuối cùng chẳng còn chút dấu vết nào.
Bây giờ cậu từ bỏ sớm thì có lẽ sẽ rất đau, nhưng còn tốt hơn là sau này cậu sẽ phải đau khổ cả đời.
Chúng ta có cần đánh cược không? Xem Tiểu Du ngày mai chọn đi đăng ký kết hôn với cậu hay là ở nhà?
Được, còn mười mấy tiếng nữa, chúng ta cứ đợi xem sao.
Anh đã nói, cho dù là chia tay thì anh cũng cần chính cô nói với anh.
Lúc nãy chắc chắn anh đã nghe nhầm, người nói trả thù anh nên mới theo đuổi anh không phải cô, người hôn Tăng Tử Ngạo không phải cô, nói ngày mai không thể đi đăng ký kết hôn với anh không phải cô, mọi thứ đều là ảo giác của anh... Như Ý, là vật đính ước của cô và anh.
Anh đã đồng ý đợi tuần sau cô quay về.
Anh co chặt nắm tay, giữ chắc chiếc nhẫn ấy – Như Ý.
Chó Chết giữ chặt anh lúc đó đã bị đánh đến không thể động đậy được, ghì tay anh hét lên: “Đưa nhẫn cho tao!”.
Bất lực là anh nắm quá chặt, Chó Chết cuống lên, nhặt cây gậy bên cạnh quất thẳng vào đầu anh...”Đại ca, có chết người không thế?”
“Không... không đâu”, Chó Chết khiếp đảm ném cây gậy đi, nhìn Thẩm Tiên Phi nằm bất động trên đất.
“Cái tên thiết kế kia cho bọn mình chẳng bao tiền, chúng ta đánh nó một trận là được, không cần làm hắn chết.”
“Đại ca, chúng ta đi mau, bên kia có người đến rồi kìa.”
“Đợi.. đợi đã, tao... tao lấy cái nhẫn... rồi đi.”
/64
|