Tang Du vội về công ty rồi lái xe đến địa điểm hẹn Giang Hàng với Dương Chính Khôn, muộn mất năm phút, bị thủ hạ của Giang Hoài Thâm giữ lại, rất khách sáo mời họ về.
Trong ngành không ai không biết Giang Hoài Thâm tính khí quái gở, hơn nữa rất đúng giờ, ghét nhất người khác đến muộn. Lần này Tang thị có việc cần Giang Hàng giúp mà còn trễ mất năm phút, về mặt thể diện thì quá không tôn trọng Giang Hàng.
Co chặt nắm tay, Tang Du nhìn bốn gã bảo vệ mặc áo đen đứng trước mặt, đôi lông mày cau lại. Cô không biết Giang Hoài Thâm muốn làm gì, hẹn ăn trưa mà lại chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy trong thành phố N. Cô biết mình đến muộn năm phút là sai, nhưng bốn tay thủ hạ này cũng đâu cần phải nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, chẳng trách Dương Chính Khôn nói Giang Hàng không giống công ty làm về vật liệu xây dựng mà giống xã hội đen hơn.
Tang Du lại năn nỉ lần nữa với thái độ rất thành tâm: “Xin hãy cho tôi gặp Chủ tịch Giang một chút, còn về việc đến muộn năm phút thì nhất định tôi sẽ giải thích cho ông ấy hiểu”.
“Đã nói rõ với cô rồi, muốn gặp Chủ tịch Giang của chúng tôi thì để hôm khác xem ông Trời thế nào rồi hẹn sau”, một người trong đó tỏ vẻ bực bội, “Các người mau đi đi, chúng tôi còn phải ăn cơm, đừng cản trở”.
Dương Chính Khôn nhìn đồng hồ rồi thì thầm vào tai Tang Du: “Còn mười lăm phút nữa là mười hai giờ”.
Cau mày, Tang Du nhìn bốn gã khó chịu kia, rồi nhìn cánh cổng sau lưng họ, rõ ràng Giang Hoài Thâm ở sau cánh cổng đó mà lại khó gặp như vậy. Đã muộn mười phút rồi, lẽ nào cô thật sự phải đứng đờ ra đây, lãng phí thời gian? Chỉ sợ đến lúc đó, Giang Hoài Thâm nuốt lời thì hàng của Hoàng Đình càng khó có hy vọng giao được.
Không được, cô không thể đứng đợi mãi.
Nắm chặt tay lại, cô nghiến răng, nói với bốn gã kia: “Nếu bốn vị đã cố chấp không chịu cho tôi vào thì xin đắc tội vậy”.
Trên căn gác ở lầu hai, một chàng trai trẻ tóc bạc trắng đang ngăn Thẩm Tiên Phi lúc ấy định lao xuống, nghiêm túc nhìn anh rồi lắc đầu.
Dựa vào cửa sổ, Thẩm Tiên Phi co chặt nắm tay nhìn Tang Du một chọi bốn ở bên ngoài, anh lo cho sức khỏe cô, với thời gian như thế và hiểu biết của anh về cô, thì chắc chắn cô không đến bệnh viện truyền nước. Cô vốn nổi tiếng là người đúng giờ, sao hôm nay lại đến muộn?
“Thân thủ cô bé này cũng khá đấy chứ. A Thiên, con có muốn xuống dưới làm vài chiêu không?”, Giang Hoài Thâm hút thuốc, mắt lim dim, đến gần cửa sổ nhìn xuống mấy người đang đánh nhau bên dưới với vẻ hào hứng.
Vừa nghe Giang Hoài Thâm bảo Lạc Thiên xuống đấu vài chiêu với Tang Du, Thẩm Tiên Phi đã nhíu mày: “Chú Thâm, bây giờ đã mười hai giờ rồi, chú không đói sao?”.
Ngụ ý anh là nhắc nhở Giang Hoài Thâm, quá năm giờ mà lô hàng đó không nhập vào thì Hoàng Đình sẽ phát thông cáo kiện Tang Thị. Hai hôm nay các báo đài lớn đều moi móc chuyện tình cảm cũ của anh và Tang Du, chuyện kho hàng của Tang Thị bị tổn thất nặng càng khiến họ được nước lấn tới, suy đoán về quan hệ hai người, còn công ty GD và công ty Cao Viễn ngày nào cũng quan sát anh, trong khoảng thời gian đặc biệt này anh không thể ra mặt, nếu không sự hợp tác giữa Hoàng Đình và Tang Thị sẽ dừng ngay tại đây.
Hiện nay cũng chỉ có Giang Hàng là có thể kéo Tang Thị dậy.
Anh quen biết Giang Hoài Thâm là nhờ chú Tư. Hôm Tết Đoan Ngọ, anh đến đón chú Tư, lúc ra khỏi khách sạn thì vừa hay Giang Hoài Thâm cũng từ đó bước ra. Lúc ấy anh mới biết, hóa ra Giang Hoài Thâm cũng có quá khứ như vậy. Về sau chú Tư kể, mấy năm trước từng giúp Giang Hoài Thâm trong tù, khi một người đàn ông khỏe mạnh, bặm trợn ngã bệnh thì chẳng khác gì một con chó chết. Vì mối ân tình ấy mà Giang Hoài Thâm từng nói chú Tư rằng, có bất kỳ khó khăn nào hãy tìm đến ông ta nhưng từ lúc ra tù chú Tư chưa lần nào đến tìm Giang Hoài Thâm khi ấy sự nghiệp đã lên như diều gặp gió.
Về sau tập đoàn Giang Hàng đến tìm anh nhiều lần, mời anh thiết kế cho hạng mục mới khai thác và đầu tư của Giang Hàng, nhưng vì bắt buộc phải chuyên tâm cho công trình khách sạn Hoàng Đình nên anh không cách nào tiếp nhận công việc ấy.
Lần này Tang Thị rơi vào khó khăn, đến lượt anh đến nhờ Giang Hoài Thâm giúp đỡ, điều kiện trao đổi là anh sẽ tiếp nhận công việc thiết kế cho resort nghỉ mát mới khai thác của Giang Hàng, cũng tức là, anh sẽ phải bận rộn một thời gian dài.
Giang Hoài Thâm nhướn mày, nhìn Thẩm Tiên Phi rồi cười, nói với Lạc Thiên: “A Thiên, con xuống dưới đón Tổng giám đốc Tang lên dùng cơm. Không nhắc thì đúng là không cảm thấy đói”.
Lạc Thiên tóc bạc vỗ vỗ vai Thẩm Tiên Phi, sau đó xuống lầu.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh hỏi: “Giang tiên sinh, thức ăn đã chuẩn bị xong, bây giờ dọn lên ạ?”.
“Ừ”, Giang Hoài Thâm gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Tiên Phi với ngụ ý sâu xa.
Cả khu nhà này được cải tạo từ ngôi nhà kiểu cũ thời Dân quốc, căn phòng rất lớn, trên tường vôi trắng có những mảng vôi đã bị rơi rụng, bàn là dạng bàn bát tiên kiểu cũ, ghế cũng là kiểu ghế dài cổ xưa, nền nhà xám xịt, mới nhìn đã biết lâu đời.
Nhà hàng cố ý giữ nguyên trạng, đó là điểm đặc sắc của nó.
Trang trí nội thất duy nhất là bức bình phong giữa phòng, vì gian phòng khá lớn nên đã làm một bức bình phong kiểu cổ, ngăn gian phòng ra làm đôi, kéo bức bình phong lại sẽ trở thành hai gian độc lập.
Thẩm Tiên Phi khẽ ho mấy tiếng rồi bước đến chỗ bức bình phong đó, kéo nó lại, hoàn toàn cách biệt với gian bên cạnh.
Đột nhiên, anh cười tự giễu mình, bắt đầu tự bao giờ mà anh luôn phải nghe trộm người khác nói chuyện thế này.
Tang Du nhìn bốn gã đàn ông ôm bụng nằm lăn lóc trên đất, bất giác nhớ lại năm năm trước vì đuổi theo một người đàn ông bay sang Anh, mà cô cũng đã liều mạng như vậy.
Dương Chính Khôn chưa bao giờ thấy cô đánh nhau, biết cô xử lý xong rồi mà anh ta vẫn đứng đần mặt ra đó, quên cả việc phải đi theo cô.
Đi vào sân, Tang Du nhìn thấy gian lầu đối diện có một người đàn ông rất đẹp trai, tóc bạc đang đi ra. Thấy mái tóc bạc rất nổi bật ấy, Tang Du nhớ ra hình như anh ta là bảo vệ bên cạnh Giang Hoài Thâm, lần trước trong tiệc rượu đã từng gặp anh ta, cô ngắm mái tóc bạc của anh ta rất lâu, sau đó còn nghe mọi người buôn chuyện về người đó, tên anh anh ta hình như là Lạc Thiên.
Lạc Thiên đứng trước mặt, cô không kìm được cười: “Gặp Chủ tịch Giang đúng là không dễ dàng. Liệu có cần qua cửa của anh thì tôi mới có thể gặp ông ấy không?”.
Lạc Thiên cười: “Tổng giám đốc Tang võ nghệ cao cường, tôi thực sự muốn so tài với cô nhưng thời gian không đợi ai, hôm khác tôi sẽ hẹn Tổng giám đốc Tang sau. Mời vào trong”.
Người đàn ông này cười rất nhã nhặn, mái tóc bạc ấy chỉ khiến người ta thấy vẻ u sầu trầm lặng, không thấy bất kỳ vẻ hung tợn, ác độc nào.
“Cảm ơn”, Tang Du theo sau, bước lên cầu thang gỗ âm thanh “cót két” vang lên.
“Tổng giám đốc Tang, mời vào trong”, Lạc Thiên phác tư thế mời nhưng lại ngăn Dương Chính Khôn khi anh ta cũng định theo vào, “Xin lỗi Giám đốc Dương, có thể phải phiền anh đến phòng riêng với các đồng nghiệp của tôi rồi, món ăn trong phòng này không hợp với anh”.
Dương Chính Khôn tuy có vẻ không vui nhưng anh nhận ra ý ngầm trong câu nói của Lạc Thiên, bất giác nghĩ không biết bên trong là tiệc Hồng Môn gì đây. [Tiệc Hồng Môn hay Hồng Môn Yến: Tương truyền là bữa tiệc được Hạng Vũ mở ra nhằm lấy mạng Lưu Bang, ngày nay điển tích này được dùng với hàm nghĩa nguy cơ đổ máu, một cuộc mưu sát.]
“Chủ tịch Giang, rất xin lỗi, hôm nay có việc gấp nên tôi đến muộn, xin tự phạt một ly”, Tang Du cầm ly rượu phục vụ vừa rót cho, uống cạn.
Giang Hoài Thâm rít một hơi thuốc, búng tàn rồi cười bảo: “Đến muộn cũng không sao, những món này còn nóng. Hôm nay tôi mời Tổng giám đốc Tang đến đây dùng cơm là muốn cô nếm thử mùi vị những món ở đây vì tôi định đầu tư mở chuỗi cửa hàng trong thành phố”.
Tang Du liếc nhìn bàn đầy thức ăn, cổ họng hơi khô đắng, bất giác nuốt nước bọt.
Trước khi đến cô đã nghĩ Giang Hoài Thâm sẽ không dễ dàng chuyển hàng cho mình, chưa gặp được cô đã ra uy trước, bây giờ lại thấy đầy ắp những món không biết là của Tứ Xuyên hay của Hồ Nam, cô chỉ thấy đỏ tươi một bàn. Cô tin chắc rằng Giang Hoài Thâm cố ý.
“Đừng coi thường tiểu viện cũ kỹ này, đầu bếp chính là đầu bếp trứ danh của Hồ Nam, tôi đã phải bỏ tiền ra để mời anh ta đến đây. Thử xem, bảo đảm cô ăn xong sẽ quay lại nữa đấy”, Giang Hoài Thâm ra hiệu bảo phục vụ gắp thức ăn cho Tang Du.
Phục vụ vừa gắp cho Tang Du vừa nhiệt tình giới thiệu tên món ăn. Nào là đầu cá hấp ớt, rắn xào, gà xào sả ớt, móng lợn chua cay, cá hấp măng...
Tang Du cau mày, nuốt từng miếng xuống, bất giác nhớ lại năm xưa vì muốn trả thù Thẩm Tiên Phi mà cô đã ngốc nghếch kéo anh đến quán Không Quên Được. Mùi vị hôm ấy cô không quên được, hôm nay vị thức ăn vừa cay vừa tê tấn công vị giác của cô khiến cô nhớ lại cái đêm họ chính thức yêu nhau năm năm trước... Cô từng nghe nói, mùi vị tình yêu vừa cay vừa tê, chân thành, nóng bỏng, đam mê... Mùi vị trong miệng, mùi vị khó quên trong ký ức, nếu nói rằng có tình cảm trong đó thì chỉ có thể là nhớ nhung, nếu có thêm vị gì thì chỉ có thể là đắng. Trái tim cô đau nhói như có vạn cây kim đâm vào, trong vô thức, nước mắt cô trào ra, cô đã không phân biệt được đó là nước mắt vì quá cay hay vì nhớ lại chuyện cũ... Giang Hoài Thâm thấy cô ăn đến nỗi nước mắt đầm đìa thì hỏi: “Có phải là rất sảng khoái không?”.
Trong ngành không ai không biết Giang Hoài Thâm tính khí quái gở, hơn nữa rất đúng giờ, ghét nhất người khác đến muộn. Lần này Tang thị có việc cần Giang Hàng giúp mà còn trễ mất năm phút, về mặt thể diện thì quá không tôn trọng Giang Hàng.
Co chặt nắm tay, Tang Du nhìn bốn gã bảo vệ mặc áo đen đứng trước mặt, đôi lông mày cau lại. Cô không biết Giang Hoài Thâm muốn làm gì, hẹn ăn trưa mà lại chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy trong thành phố N. Cô biết mình đến muộn năm phút là sai, nhưng bốn tay thủ hạ này cũng đâu cần phải nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, chẳng trách Dương Chính Khôn nói Giang Hàng không giống công ty làm về vật liệu xây dựng mà giống xã hội đen hơn.
Tang Du lại năn nỉ lần nữa với thái độ rất thành tâm: “Xin hãy cho tôi gặp Chủ tịch Giang một chút, còn về việc đến muộn năm phút thì nhất định tôi sẽ giải thích cho ông ấy hiểu”.
“Đã nói rõ với cô rồi, muốn gặp Chủ tịch Giang của chúng tôi thì để hôm khác xem ông Trời thế nào rồi hẹn sau”, một người trong đó tỏ vẻ bực bội, “Các người mau đi đi, chúng tôi còn phải ăn cơm, đừng cản trở”.
Dương Chính Khôn nhìn đồng hồ rồi thì thầm vào tai Tang Du: “Còn mười lăm phút nữa là mười hai giờ”.
Cau mày, Tang Du nhìn bốn gã khó chịu kia, rồi nhìn cánh cổng sau lưng họ, rõ ràng Giang Hoài Thâm ở sau cánh cổng đó mà lại khó gặp như vậy. Đã muộn mười phút rồi, lẽ nào cô thật sự phải đứng đờ ra đây, lãng phí thời gian? Chỉ sợ đến lúc đó, Giang Hoài Thâm nuốt lời thì hàng của Hoàng Đình càng khó có hy vọng giao được.
Không được, cô không thể đứng đợi mãi.
Nắm chặt tay lại, cô nghiến răng, nói với bốn gã kia: “Nếu bốn vị đã cố chấp không chịu cho tôi vào thì xin đắc tội vậy”.
Trên căn gác ở lầu hai, một chàng trai trẻ tóc bạc trắng đang ngăn Thẩm Tiên Phi lúc ấy định lao xuống, nghiêm túc nhìn anh rồi lắc đầu.
Dựa vào cửa sổ, Thẩm Tiên Phi co chặt nắm tay nhìn Tang Du một chọi bốn ở bên ngoài, anh lo cho sức khỏe cô, với thời gian như thế và hiểu biết của anh về cô, thì chắc chắn cô không đến bệnh viện truyền nước. Cô vốn nổi tiếng là người đúng giờ, sao hôm nay lại đến muộn?
“Thân thủ cô bé này cũng khá đấy chứ. A Thiên, con có muốn xuống dưới làm vài chiêu không?”, Giang Hoài Thâm hút thuốc, mắt lim dim, đến gần cửa sổ nhìn xuống mấy người đang đánh nhau bên dưới với vẻ hào hứng.
Vừa nghe Giang Hoài Thâm bảo Lạc Thiên xuống đấu vài chiêu với Tang Du, Thẩm Tiên Phi đã nhíu mày: “Chú Thâm, bây giờ đã mười hai giờ rồi, chú không đói sao?”.
Ngụ ý anh là nhắc nhở Giang Hoài Thâm, quá năm giờ mà lô hàng đó không nhập vào thì Hoàng Đình sẽ phát thông cáo kiện Tang Thị. Hai hôm nay các báo đài lớn đều moi móc chuyện tình cảm cũ của anh và Tang Du, chuyện kho hàng của Tang Thị bị tổn thất nặng càng khiến họ được nước lấn tới, suy đoán về quan hệ hai người, còn công ty GD và công ty Cao Viễn ngày nào cũng quan sát anh, trong khoảng thời gian đặc biệt này anh không thể ra mặt, nếu không sự hợp tác giữa Hoàng Đình và Tang Thị sẽ dừng ngay tại đây.
Hiện nay cũng chỉ có Giang Hàng là có thể kéo Tang Thị dậy.
Anh quen biết Giang Hoài Thâm là nhờ chú Tư. Hôm Tết Đoan Ngọ, anh đến đón chú Tư, lúc ra khỏi khách sạn thì vừa hay Giang Hoài Thâm cũng từ đó bước ra. Lúc ấy anh mới biết, hóa ra Giang Hoài Thâm cũng có quá khứ như vậy. Về sau chú Tư kể, mấy năm trước từng giúp Giang Hoài Thâm trong tù, khi một người đàn ông khỏe mạnh, bặm trợn ngã bệnh thì chẳng khác gì một con chó chết. Vì mối ân tình ấy mà Giang Hoài Thâm từng nói chú Tư rằng, có bất kỳ khó khăn nào hãy tìm đến ông ta nhưng từ lúc ra tù chú Tư chưa lần nào đến tìm Giang Hoài Thâm khi ấy sự nghiệp đã lên như diều gặp gió.
Về sau tập đoàn Giang Hàng đến tìm anh nhiều lần, mời anh thiết kế cho hạng mục mới khai thác và đầu tư của Giang Hàng, nhưng vì bắt buộc phải chuyên tâm cho công trình khách sạn Hoàng Đình nên anh không cách nào tiếp nhận công việc ấy.
Lần này Tang Thị rơi vào khó khăn, đến lượt anh đến nhờ Giang Hoài Thâm giúp đỡ, điều kiện trao đổi là anh sẽ tiếp nhận công việc thiết kế cho resort nghỉ mát mới khai thác của Giang Hàng, cũng tức là, anh sẽ phải bận rộn một thời gian dài.
Giang Hoài Thâm nhướn mày, nhìn Thẩm Tiên Phi rồi cười, nói với Lạc Thiên: “A Thiên, con xuống dưới đón Tổng giám đốc Tang lên dùng cơm. Không nhắc thì đúng là không cảm thấy đói”.
Lạc Thiên tóc bạc vỗ vỗ vai Thẩm Tiên Phi, sau đó xuống lầu.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh hỏi: “Giang tiên sinh, thức ăn đã chuẩn bị xong, bây giờ dọn lên ạ?”.
“Ừ”, Giang Hoài Thâm gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Tiên Phi với ngụ ý sâu xa.
Cả khu nhà này được cải tạo từ ngôi nhà kiểu cũ thời Dân quốc, căn phòng rất lớn, trên tường vôi trắng có những mảng vôi đã bị rơi rụng, bàn là dạng bàn bát tiên kiểu cũ, ghế cũng là kiểu ghế dài cổ xưa, nền nhà xám xịt, mới nhìn đã biết lâu đời.
Nhà hàng cố ý giữ nguyên trạng, đó là điểm đặc sắc của nó.
Trang trí nội thất duy nhất là bức bình phong giữa phòng, vì gian phòng khá lớn nên đã làm một bức bình phong kiểu cổ, ngăn gian phòng ra làm đôi, kéo bức bình phong lại sẽ trở thành hai gian độc lập.
Thẩm Tiên Phi khẽ ho mấy tiếng rồi bước đến chỗ bức bình phong đó, kéo nó lại, hoàn toàn cách biệt với gian bên cạnh.
Đột nhiên, anh cười tự giễu mình, bắt đầu tự bao giờ mà anh luôn phải nghe trộm người khác nói chuyện thế này.
Tang Du nhìn bốn gã đàn ông ôm bụng nằm lăn lóc trên đất, bất giác nhớ lại năm năm trước vì đuổi theo một người đàn ông bay sang Anh, mà cô cũng đã liều mạng như vậy.
Dương Chính Khôn chưa bao giờ thấy cô đánh nhau, biết cô xử lý xong rồi mà anh ta vẫn đứng đần mặt ra đó, quên cả việc phải đi theo cô.
Đi vào sân, Tang Du nhìn thấy gian lầu đối diện có một người đàn ông rất đẹp trai, tóc bạc đang đi ra. Thấy mái tóc bạc rất nổi bật ấy, Tang Du nhớ ra hình như anh ta là bảo vệ bên cạnh Giang Hoài Thâm, lần trước trong tiệc rượu đã từng gặp anh ta, cô ngắm mái tóc bạc của anh ta rất lâu, sau đó còn nghe mọi người buôn chuyện về người đó, tên anh anh ta hình như là Lạc Thiên.
Lạc Thiên đứng trước mặt, cô không kìm được cười: “Gặp Chủ tịch Giang đúng là không dễ dàng. Liệu có cần qua cửa của anh thì tôi mới có thể gặp ông ấy không?”.
Lạc Thiên cười: “Tổng giám đốc Tang võ nghệ cao cường, tôi thực sự muốn so tài với cô nhưng thời gian không đợi ai, hôm khác tôi sẽ hẹn Tổng giám đốc Tang sau. Mời vào trong”.
Người đàn ông này cười rất nhã nhặn, mái tóc bạc ấy chỉ khiến người ta thấy vẻ u sầu trầm lặng, không thấy bất kỳ vẻ hung tợn, ác độc nào.
“Cảm ơn”, Tang Du theo sau, bước lên cầu thang gỗ âm thanh “cót két” vang lên.
“Tổng giám đốc Tang, mời vào trong”, Lạc Thiên phác tư thế mời nhưng lại ngăn Dương Chính Khôn khi anh ta cũng định theo vào, “Xin lỗi Giám đốc Dương, có thể phải phiền anh đến phòng riêng với các đồng nghiệp của tôi rồi, món ăn trong phòng này không hợp với anh”.
Dương Chính Khôn tuy có vẻ không vui nhưng anh nhận ra ý ngầm trong câu nói của Lạc Thiên, bất giác nghĩ không biết bên trong là tiệc Hồng Môn gì đây. [Tiệc Hồng Môn hay Hồng Môn Yến: Tương truyền là bữa tiệc được Hạng Vũ mở ra nhằm lấy mạng Lưu Bang, ngày nay điển tích này được dùng với hàm nghĩa nguy cơ đổ máu, một cuộc mưu sát.]
“Chủ tịch Giang, rất xin lỗi, hôm nay có việc gấp nên tôi đến muộn, xin tự phạt một ly”, Tang Du cầm ly rượu phục vụ vừa rót cho, uống cạn.
Giang Hoài Thâm rít một hơi thuốc, búng tàn rồi cười bảo: “Đến muộn cũng không sao, những món này còn nóng. Hôm nay tôi mời Tổng giám đốc Tang đến đây dùng cơm là muốn cô nếm thử mùi vị những món ở đây vì tôi định đầu tư mở chuỗi cửa hàng trong thành phố”.
Tang Du liếc nhìn bàn đầy thức ăn, cổ họng hơi khô đắng, bất giác nuốt nước bọt.
Trước khi đến cô đã nghĩ Giang Hoài Thâm sẽ không dễ dàng chuyển hàng cho mình, chưa gặp được cô đã ra uy trước, bây giờ lại thấy đầy ắp những món không biết là của Tứ Xuyên hay của Hồ Nam, cô chỉ thấy đỏ tươi một bàn. Cô tin chắc rằng Giang Hoài Thâm cố ý.
“Đừng coi thường tiểu viện cũ kỹ này, đầu bếp chính là đầu bếp trứ danh của Hồ Nam, tôi đã phải bỏ tiền ra để mời anh ta đến đây. Thử xem, bảo đảm cô ăn xong sẽ quay lại nữa đấy”, Giang Hoài Thâm ra hiệu bảo phục vụ gắp thức ăn cho Tang Du.
Phục vụ vừa gắp cho Tang Du vừa nhiệt tình giới thiệu tên món ăn. Nào là đầu cá hấp ớt, rắn xào, gà xào sả ớt, móng lợn chua cay, cá hấp măng...
Tang Du cau mày, nuốt từng miếng xuống, bất giác nhớ lại năm xưa vì muốn trả thù Thẩm Tiên Phi mà cô đã ngốc nghếch kéo anh đến quán Không Quên Được. Mùi vị hôm ấy cô không quên được, hôm nay vị thức ăn vừa cay vừa tê tấn công vị giác của cô khiến cô nhớ lại cái đêm họ chính thức yêu nhau năm năm trước... Cô từng nghe nói, mùi vị tình yêu vừa cay vừa tê, chân thành, nóng bỏng, đam mê... Mùi vị trong miệng, mùi vị khó quên trong ký ức, nếu nói rằng có tình cảm trong đó thì chỉ có thể là nhớ nhung, nếu có thêm vị gì thì chỉ có thể là đắng. Trái tim cô đau nhói như có vạn cây kim đâm vào, trong vô thức, nước mắt cô trào ra, cô đã không phân biệt được đó là nước mắt vì quá cay hay vì nhớ lại chuyện cũ... Giang Hoài Thâm thấy cô ăn đến nỗi nước mắt đầm đìa thì hỏi: “Có phải là rất sảng khoái không?”.
/64
|