Sau khi liên tục phát hình một tuần, trạch nam lếch nhếch không chịu được, đôi mắt sâu đen chạy tới gõ cửa nhà chúng tôi, hơn nữa cũng chỉ nói có một câu: "Phiền hai người đóng của tắt nhạc tiếp tục Chân Nhân Tú. (1)"
Tôi thấy em trai trạch nam này rất phiền phức, tại sao không sớm hiểu ra Chân Nhân Tú cũng chả ngây thơ hơn gì tôi nhưng cứ giả vờ mấy bài ngây thơ thì lại dễ tiếp nhận hơn.
Dù sao, đĩa băng lậu này cũng không rẻ, hai đĩa có thể mua một cân thịt bò rồi.
Bởi vì tôi và Lý Lý Cát còn muốn sống kiếp sống sâu gạo một hai năm nữa nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì cứ tiết kiệm.
Ý chính là, nếu hai đĩa băng này đã vô dụng vẫn nên trả về lấy tiền mua cân thịt bò về ăn.
Da mặt Lý Lý Cát mỏng, lúc đầu bảo sao cũng không đồng ý đi cùng tôi, đến khi tôi uy hiếp sau này anh nhất định phải tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý anh mới bất đắc dĩ đi theo sau tôi.
Dù trời rất nóng nhưng vẫn đeo kính dâm lớn và khẩu trang, nhìn qua còn tưởng là minh tinh nào.
Vào chợ, đi thẳng tới quầy bán băng đĩa VCD kia.
Bà chủ trông quán nhìn qua cũng biết là người không dễ đối phó, chân bắt chéo, miệng không ngừng nhổ hạt dưa, một đôi ba xem thường xoay xoay, thật đúng là hình tượng kinh điển của nữ chợ vương.
Thật ra không chỉ mình Lý Lý Cát, tôi cũng muốn nửa đường bỏ chạy, nhưng chỉ nghĩ đến việc trả được hàng, hai cái đĩa vô dụng trên tay có thể biến thành một cân thịt bò, tôi đã chiến thắng sự yếu đuối hèn nhát của bản thân, đi thẳng tới trước mặt nữ vương, nói vào điểm chính: "Bà chủ, tôi muốn trả lại hai đĩa này."
Lời vừa nói ra, nữ chợ vương đưa con mắt trân châu từ từ về phía tôi, trình độ kinh khủng như thế này còn lợi hại hơn trong manga.
Thoáng chốc, chợ vừa rồi vẫn còn huyên náo đã yên tĩnh, ánh mắt của mọi người cũng đưa về phía chúng tôi.
Sau lại mới biết, cái quan trọng không phải là tôi trả hàng lại cho nữ vương, chỉ là trước đó đã có mấy thủ hạ của nữ vương vong mạng.
Một là bị nữ vương dùng đôi dép lê nhét vào miệng thối chết, một là bị nữ vương đạp một phát bay đến quán thịt bị dao chém nhầm chết, còn một nữa là bị vỏ dưa nữ vương cắn xuyên qua cổ họng, không thở được chết.
"Lệ thường của Trung Quốc, trong vòng bảy ngày, trả hàng không điều kiện." Tôi không sợ thế lực ác, dựa vào pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình.
"Lệ thường của quầy, hàng đã bán ra không thể trả lại." Nữ vương quả nhiên là nữ vương, lý do cũng có thể mạnh mẽ đến mức khiến tôi không thể cãi lại được.
Cứng rắn không được, vậy đành mềm mỏng.
Tôi đẩy Lý Lý Cát thẳng lên phía trước, vỗ ngực anh nói: “Trả hàng sẽ cho bà sờ một cái.”
Nghe vậy, Lý Lý Cát nhìn tôi, đôi mắt chứa lửa.
Ai ngờ nữ vương hừ lạnh một cái: "Bà đây thích Schwarzenegger (2), ai thèm loại ẻo lả này."
Nữ vương không hổ là nữ vương, khẩu vị nặng vậy.
Nghe vậy, Lý Lý Cát quay lại nhìn bà ta, đôi mắt nhỏ ra máu.
Lý Lý Cát không thẹn là đồng chí tốt, cuối cùng cũng đứng cùng một chiến tuyến với tôi.
Bên này chúng tôi đang ám chiến bằng mắt với bà chủ bỗng bên kia chợ lại vang lên tiếng kêu la sợ hãi: "Cảnh sát đến rồi. Chạy mau!!!"
(Nguyên văn câu này là “"Điều tử đến đây! Tránh mau!!!" nhưng ta không hiểu “điều tử” ở đây nói là gì, kết hợp với đoạn dưới ta mạn phép sửa thành cảnh sát)
Sau này mới biết, vừa đúng ngày này có hai tổ chức giao dịch ma túy ở đây.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vì câu nói này mà bọn họ chọn chợ là nơi tiến hành giao dịch.
Rất có đầu óc, đem ma túy đóng gói thật kỹ, nhét đầy trong xác heo, hai nhóm người giả làm người buôn thịt, đang đưa thịt giả trên xe đi, ai ngờ cảnh sát đã nhanh chóng xông đến.
Hai nhóm người ngựa tan tác như ong vỡ tổ, cảnh sát bắt đầu truy đuổi, nháy mắt cả chợ trở nên hỗn loạn.
Giờ phút này, trong mắt của tôi không có bà chủ cửa hàng, không có đám người đang chạy trốn, thậm chí không có cả Lý Lý Cát.
Chỉ có thịt trên xe hàng, tạm thời không ai trông.
Đây chính là một con heo nguyên vẹn, đủ cho tôi ăn bao nhiêu ngày! ! !
Ngay lập tức bỏ nữ chợ vương lại, tôi kéo Lý Lý Cát xuyên đám người chạy như điên đến trước xe hàng.
Vuốt ve thứ thịt vẫn còn đàn hồi, tôi kích động đến mức ngón tay đều run rẩy.
Trong mắt tôi, bọn chúng không phải xác heo, mà là một bàn món ăn: thịt kho, sườn xào chua ngọt, sườn dấm đường, bún thịt, sườn lợn rán, tương móng heo, thịt băm hương cá, thịt xào. . . . .
"Bất Hoan, cổ áo em. . . . . . bị nước miếng thấm ướt." Lý Lý Cát nhắc nhở.
Tôi cầm tay áo anh, lau khóe miệng, tiếp vung tay, hào khí ngàn vạn, ánh mắt kiên định ra lệnh: "Gánh về cho em! ! !"
Có cơ hội mà không tận dụng thật lãng phí, kế hoạch của tôi là cùng với Lý Lý Cát mỗi người gánh một con.
Hai con heo, nếu tiết kiệm có thể ăn ba ngày.
Nhìn thiếu gia Lý Lý Cát dáng vẻ khinh thường dọn xác heo chết, thôi, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.
Xe hàng khá cao, tôi đành kiễng chân lên phí sức chuyển một con heo xuống .
Ai ngờ do đánh giá thấp cân nặng của con heo kia, giữa đường tay tôi chợt mềm nhũn, xác heo này lại rơi xuống người tôi.
Tôi không chịu được, nhất thời ngã trên mặt đất, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, môi bị đập đau nhức, khiến tôi suýt chút nữa ngất xỉu.
Mở mắt ra tôi hận vừa rồi sao không ngất đi - - con heo kia đang mặt đối, miệng đối miệng với tôi.
Nói cách khác, tôi hôn môi một con heo chết.
Lập tức tôi thấy mình sinh vô khả luyến.
Muốn tìm sự an ủi từ Lý Lý Cát, nhưng anh lại giậu đổ bìm leo, mặt cười hả hê: "Bảo em đừng có tham lam loại hời này em lại không tin, giờ thì hay rồi, trộm heo không được lại được cái hôn."
Đẩy đầu heo ra, tôi hít sâu một hơi, sau đó đáp trả Lý Lý Cát nụ cười sâu xa: "Nghĩ đến chuyện tối nay chúng ta phải làm, chờ hôn gián tiếp nó đi."
Nghe vậy, mặt Lý Lý Cát còn thối hơn cái đầu heo trước mặt ta.
Đang âm thầm hả hê, một câu nói đẩy tôi xuống địa ngục: "Lưu Phái, anh đang làm gì vậy? Bọn họ ở bên kia, mau đuổi theo! ! !"
Tôi quay đầu, nhìn thấy người đang đứng cách đấy mười mét.
Anh mặc thường phục, dáng người cao gầy có vẻ mảnh khảnh, tóc vẫn rối bù như vậy, êm dịu, quay lưng về phía mặt trời, màu vàng như đang ẩn núp âm thầm.
Ánh mắt anh trong hơn cả ngôi sao sáng nhất, cao nhất trên bầu trời, tôi không thể với tới được.
Là Cảnh Lưu Phái.
Đầu óc tôi trống rỗng trong hơn mười giây, trời đất dường như tĩnh lặng, trống trải như chỉ còn tôi và anh.
Chỉ có hơn mười giây, nhưng lúc đó, thời gian dài như thương hải tang điền (3).
Những lúc chúng tôi cùng ở trên nóc nhà suốt đêm, những ngày tháng sống dưới chân núi, trong nháy mắt đều ùa về, như thuỷ triều tràn vào mắt tôi, khiến tôi đau đớn nhức nhối.
Tôi hét lên một tiếng, cũng không biết sức lực ở đâu ra, đẩy xác chết hơn trăm cân, ra sức chạy về phía trước.
Tôi ép mình chạy, gió thổi bên tai, thổi bản thân tỉnh ngộ, mình phải tỉnh táo.
Tôi không nhìn đường nhưng vẫn là an toàn nhanh chóng quay về phòng trọ nhỏ.
Mở cửa, tôi chạy thẳng lên giường, mạnh mẽ vùi chính mình vào trong chăn.
Khi gặp lại Cảnh Lưu Phái tôi sẽ làm gì, nói thế nào, tôi đã từng nghĩ tới.
Nhanh chóng nở nụ cười, nói tiếp: "Cảnh Lưu Phái, thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"
Tôi đã từng soi gương luyện tập rất rất nhiều lần, tự cho là mình đã làm rất tốt.
Nhưng khi giờ phút này thật sự đến thì những thứ luyện tập trước kia, sự bình tĩnh và lý trí của tôi tất cả đều hóa thành một khối băng, dưới ánh nắng nóng biến mất không chút vết tích.
Tôi không thể quên anh.
Vĩnh viễn cũng không thể.
Dần dần tỉnh táo lại, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, tôi thấy Lý Lý Cát đang đứng giữa phòng.
Anh đợi tại chỗ đó đã lâu rồi, anh nhìn chăm chú vào từng cử động của tôi.
Tiếng cười lạnh này là do không thể nhịn được nữa mà bộc phát.
Anh rất tức giận, tôi cảm nhận được..
“Khoảng thời gian mất tích đấy là ở bên anh ta sao?" Giọng anh lạnh băng hỏi.
Tôi không trả lời, nhưng vẻ mặt đã nói cho anh đáp án.
"Xem ra em không thể quên được anh ta." Nhiệt độ trên mặt Lý Lý Cát đã giảm xuống quay về điểm số 0.
Tôi không trả lời, bởi vì những hành động vừa rồi đã cho anh đáp án.
Lý Lý Cát nhìn tôi, đôi mắt như một hồ băng mảnh yên tĩnh, cách biết, giữa hồ chợt tỏa ra một ngọn lửa hừng hực, lao thẳng về phía tôi: "Được, Bất Hoan, được lắm! ! !"
Những lời này đúng nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý nồng đậm.
Sau đó, anh lấy túi du lịch dưới gầm giường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Lúc lâu sau tôi mới hiểu anh muốn bỏ tôi.
Tôi thấy em trai trạch nam này rất phiền phức, tại sao không sớm hiểu ra Chân Nhân Tú cũng chả ngây thơ hơn gì tôi nhưng cứ giả vờ mấy bài ngây thơ thì lại dễ tiếp nhận hơn.
Dù sao, đĩa băng lậu này cũng không rẻ, hai đĩa có thể mua một cân thịt bò rồi.
Bởi vì tôi và Lý Lý Cát còn muốn sống kiếp sống sâu gạo một hai năm nữa nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì cứ tiết kiệm.
Ý chính là, nếu hai đĩa băng này đã vô dụng vẫn nên trả về lấy tiền mua cân thịt bò về ăn.
Da mặt Lý Lý Cát mỏng, lúc đầu bảo sao cũng không đồng ý đi cùng tôi, đến khi tôi uy hiếp sau này anh nhất định phải tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý anh mới bất đắc dĩ đi theo sau tôi.
Dù trời rất nóng nhưng vẫn đeo kính dâm lớn và khẩu trang, nhìn qua còn tưởng là minh tinh nào.
Vào chợ, đi thẳng tới quầy bán băng đĩa VCD kia.
Bà chủ trông quán nhìn qua cũng biết là người không dễ đối phó, chân bắt chéo, miệng không ngừng nhổ hạt dưa, một đôi ba xem thường xoay xoay, thật đúng là hình tượng kinh điển của nữ chợ vương.
Thật ra không chỉ mình Lý Lý Cát, tôi cũng muốn nửa đường bỏ chạy, nhưng chỉ nghĩ đến việc trả được hàng, hai cái đĩa vô dụng trên tay có thể biến thành một cân thịt bò, tôi đã chiến thắng sự yếu đuối hèn nhát của bản thân, đi thẳng tới trước mặt nữ vương, nói vào điểm chính: "Bà chủ, tôi muốn trả lại hai đĩa này."
Lời vừa nói ra, nữ chợ vương đưa con mắt trân châu từ từ về phía tôi, trình độ kinh khủng như thế này còn lợi hại hơn trong manga.
Thoáng chốc, chợ vừa rồi vẫn còn huyên náo đã yên tĩnh, ánh mắt của mọi người cũng đưa về phía chúng tôi.
Sau lại mới biết, cái quan trọng không phải là tôi trả hàng lại cho nữ vương, chỉ là trước đó đã có mấy thủ hạ của nữ vương vong mạng.
Một là bị nữ vương dùng đôi dép lê nhét vào miệng thối chết, một là bị nữ vương đạp một phát bay đến quán thịt bị dao chém nhầm chết, còn một nữa là bị vỏ dưa nữ vương cắn xuyên qua cổ họng, không thở được chết.
"Lệ thường của Trung Quốc, trong vòng bảy ngày, trả hàng không điều kiện." Tôi không sợ thế lực ác, dựa vào pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình.
"Lệ thường của quầy, hàng đã bán ra không thể trả lại." Nữ vương quả nhiên là nữ vương, lý do cũng có thể mạnh mẽ đến mức khiến tôi không thể cãi lại được.
Cứng rắn không được, vậy đành mềm mỏng.
Tôi đẩy Lý Lý Cát thẳng lên phía trước, vỗ ngực anh nói: “Trả hàng sẽ cho bà sờ một cái.”
Nghe vậy, Lý Lý Cát nhìn tôi, đôi mắt chứa lửa.
Ai ngờ nữ vương hừ lạnh một cái: "Bà đây thích Schwarzenegger (2), ai thèm loại ẻo lả này."
Nữ vương không hổ là nữ vương, khẩu vị nặng vậy.
Nghe vậy, Lý Lý Cát quay lại nhìn bà ta, đôi mắt nhỏ ra máu.
Lý Lý Cát không thẹn là đồng chí tốt, cuối cùng cũng đứng cùng một chiến tuyến với tôi.
Bên này chúng tôi đang ám chiến bằng mắt với bà chủ bỗng bên kia chợ lại vang lên tiếng kêu la sợ hãi: "Cảnh sát đến rồi. Chạy mau!!!"
(Nguyên văn câu này là “"Điều tử đến đây! Tránh mau!!!" nhưng ta không hiểu “điều tử” ở đây nói là gì, kết hợp với đoạn dưới ta mạn phép sửa thành cảnh sát)
Sau này mới biết, vừa đúng ngày này có hai tổ chức giao dịch ma túy ở đây.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vì câu nói này mà bọn họ chọn chợ là nơi tiến hành giao dịch.
Rất có đầu óc, đem ma túy đóng gói thật kỹ, nhét đầy trong xác heo, hai nhóm người giả làm người buôn thịt, đang đưa thịt giả trên xe đi, ai ngờ cảnh sát đã nhanh chóng xông đến.
Hai nhóm người ngựa tan tác như ong vỡ tổ, cảnh sát bắt đầu truy đuổi, nháy mắt cả chợ trở nên hỗn loạn.
Giờ phút này, trong mắt của tôi không có bà chủ cửa hàng, không có đám người đang chạy trốn, thậm chí không có cả Lý Lý Cát.
Chỉ có thịt trên xe hàng, tạm thời không ai trông.
Đây chính là một con heo nguyên vẹn, đủ cho tôi ăn bao nhiêu ngày! ! !
Ngay lập tức bỏ nữ chợ vương lại, tôi kéo Lý Lý Cát xuyên đám người chạy như điên đến trước xe hàng.
Vuốt ve thứ thịt vẫn còn đàn hồi, tôi kích động đến mức ngón tay đều run rẩy.
Trong mắt tôi, bọn chúng không phải xác heo, mà là một bàn món ăn: thịt kho, sườn xào chua ngọt, sườn dấm đường, bún thịt, sườn lợn rán, tương móng heo, thịt băm hương cá, thịt xào. . . . .
"Bất Hoan, cổ áo em. . . . . . bị nước miếng thấm ướt." Lý Lý Cát nhắc nhở.
Tôi cầm tay áo anh, lau khóe miệng, tiếp vung tay, hào khí ngàn vạn, ánh mắt kiên định ra lệnh: "Gánh về cho em! ! !"
Có cơ hội mà không tận dụng thật lãng phí, kế hoạch của tôi là cùng với Lý Lý Cát mỗi người gánh một con.
Hai con heo, nếu tiết kiệm có thể ăn ba ngày.
Nhìn thiếu gia Lý Lý Cát dáng vẻ khinh thường dọn xác heo chết, thôi, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.
Xe hàng khá cao, tôi đành kiễng chân lên phí sức chuyển một con heo xuống .
Ai ngờ do đánh giá thấp cân nặng của con heo kia, giữa đường tay tôi chợt mềm nhũn, xác heo này lại rơi xuống người tôi.
Tôi không chịu được, nhất thời ngã trên mặt đất, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, môi bị đập đau nhức, khiến tôi suýt chút nữa ngất xỉu.
Mở mắt ra tôi hận vừa rồi sao không ngất đi - - con heo kia đang mặt đối, miệng đối miệng với tôi.
Nói cách khác, tôi hôn môi một con heo chết.
Lập tức tôi thấy mình sinh vô khả luyến.
Muốn tìm sự an ủi từ Lý Lý Cát, nhưng anh lại giậu đổ bìm leo, mặt cười hả hê: "Bảo em đừng có tham lam loại hời này em lại không tin, giờ thì hay rồi, trộm heo không được lại được cái hôn."
Đẩy đầu heo ra, tôi hít sâu một hơi, sau đó đáp trả Lý Lý Cát nụ cười sâu xa: "Nghĩ đến chuyện tối nay chúng ta phải làm, chờ hôn gián tiếp nó đi."
Nghe vậy, mặt Lý Lý Cát còn thối hơn cái đầu heo trước mặt ta.
Đang âm thầm hả hê, một câu nói đẩy tôi xuống địa ngục: "Lưu Phái, anh đang làm gì vậy? Bọn họ ở bên kia, mau đuổi theo! ! !"
Tôi quay đầu, nhìn thấy người đang đứng cách đấy mười mét.
Anh mặc thường phục, dáng người cao gầy có vẻ mảnh khảnh, tóc vẫn rối bù như vậy, êm dịu, quay lưng về phía mặt trời, màu vàng như đang ẩn núp âm thầm.
Ánh mắt anh trong hơn cả ngôi sao sáng nhất, cao nhất trên bầu trời, tôi không thể với tới được.
Là Cảnh Lưu Phái.
Đầu óc tôi trống rỗng trong hơn mười giây, trời đất dường như tĩnh lặng, trống trải như chỉ còn tôi và anh.
Chỉ có hơn mười giây, nhưng lúc đó, thời gian dài như thương hải tang điền (3).
Những lúc chúng tôi cùng ở trên nóc nhà suốt đêm, những ngày tháng sống dưới chân núi, trong nháy mắt đều ùa về, như thuỷ triều tràn vào mắt tôi, khiến tôi đau đớn nhức nhối.
Tôi hét lên một tiếng, cũng không biết sức lực ở đâu ra, đẩy xác chết hơn trăm cân, ra sức chạy về phía trước.
Tôi ép mình chạy, gió thổi bên tai, thổi bản thân tỉnh ngộ, mình phải tỉnh táo.
Tôi không nhìn đường nhưng vẫn là an toàn nhanh chóng quay về phòng trọ nhỏ.
Mở cửa, tôi chạy thẳng lên giường, mạnh mẽ vùi chính mình vào trong chăn.
Khi gặp lại Cảnh Lưu Phái tôi sẽ làm gì, nói thế nào, tôi đã từng nghĩ tới.
Nhanh chóng nở nụ cười, nói tiếp: "Cảnh Lưu Phái, thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"
Tôi đã từng soi gương luyện tập rất rất nhiều lần, tự cho là mình đã làm rất tốt.
Nhưng khi giờ phút này thật sự đến thì những thứ luyện tập trước kia, sự bình tĩnh và lý trí của tôi tất cả đều hóa thành một khối băng, dưới ánh nắng nóng biến mất không chút vết tích.
Tôi không thể quên anh.
Vĩnh viễn cũng không thể.
Dần dần tỉnh táo lại, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, tôi thấy Lý Lý Cát đang đứng giữa phòng.
Anh đợi tại chỗ đó đã lâu rồi, anh nhìn chăm chú vào từng cử động của tôi.
Tiếng cười lạnh này là do không thể nhịn được nữa mà bộc phát.
Anh rất tức giận, tôi cảm nhận được..
“Khoảng thời gian mất tích đấy là ở bên anh ta sao?" Giọng anh lạnh băng hỏi.
Tôi không trả lời, nhưng vẻ mặt đã nói cho anh đáp án.
"Xem ra em không thể quên được anh ta." Nhiệt độ trên mặt Lý Lý Cát đã giảm xuống quay về điểm số 0.
Tôi không trả lời, bởi vì những hành động vừa rồi đã cho anh đáp án.
Lý Lý Cát nhìn tôi, đôi mắt như một hồ băng mảnh yên tĩnh, cách biết, giữa hồ chợt tỏa ra một ngọn lửa hừng hực, lao thẳng về phía tôi: "Được, Bất Hoan, được lắm! ! !"
Những lời này đúng nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý nồng đậm.
Sau đó, anh lấy túi du lịch dưới gầm giường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Lúc lâu sau tôi mới hiểu anh muốn bỏ tôi.
/145
|