"Vì dì Bích và Mara Dư, có lẽ, cũng vì chính tôi." Cuối cùng tôi cũng đầu hàng, vẫn nói chuyện với hắn.
"Tôi không thích làm việc gì không có mục đích." Bác sĩ con vịt nói: "Hơn nữa múc đích làm việc tốt nhất đó là tiền."
"Tôi cũng yêu tiền." Tôi cảm thấy điểm này giữa hai chúng tôi giống nhau.
"Tôi thấy khả năng có thể ra ngoài không lớn." Bác sĩ con vịt nói.
"Đó là bởi vì mắt anh mù." Tôi nói không chút khách sáo.
Dù thế nào đi nữa hiện tại hắn đã không còn vai trò chú cứu thế rồi, tôi có thể đánh giết bất cứ lúc nào, không cần phải nể mặt hắn.
"Cô nói cô yêu tiền, nhưng cô luôn đặt tình cảm lên trước tiền tài, cho nên căn bản cô không yêu tiền, chẳng qua chỉ thích tiền, không hơn." Bác sĩ con vịt bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.
"Tiền à, nhất định là phải có, nhưng quá nhiều cũng phiền phức, cho nên vừa đủ để thỏa mãn nhu cầu chất lượng cuộc sống là được, thỉnh thoảng có thể xa xỉ một hai lần, đó mới gọi là cực kỳ hoàn hảo." Nghĩ tới đây, tôi nuốt nước miếng.
"Đó là bởi vì từ nhỏ cô đã không thiếu tiền." Bác sĩ con vịt nói.
Read more...
"Anh nói, từ nhỏ anh đã thiếu tiền hả?" Tôi lượt từng chữ hắn nói mà cho ra kết luận này.
Bác sĩ con vịt không lên tiếng, cả người hắn dường như trở nên lặng lẽ, trong rừng cành lá không ngừng lây động, phảng chiếu hình ảnh đung đưa trên mặt bọn tôi.
Đang ở lúc tôi cho rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc, hắn lên tiếng nói: "Nhớ kỹ, tiền là thứ quan trọng."
"Nhưng cũng không phải là quan trọng nhất." Tôi bổ sung.
Hắn cười cười, không trả lời.
"Bây giờ anh chắc cũng là người rất có tiền" Tôi đoán: "Anh tham như vậy, lại cố gắng kiếm tiền như thế."
"Mặc dù kiếm nhiều, nhưng đồng thời cũng xài nhiều, mua một chén sứ mấy vạn đồng, tiền chính là xài ở chỗ này." Hắn nói.
Người đàn ông này, thật đúng là thứ phá của.
"Cho nên tôi mới nói, làm ra tiền nhiều thế mà lại đi đâu hết, quá cực khổ rồi, còn không bằng đi tìm một bà nhà giàu nuôi tôi cả đời còn tốt hơn." Bác sĩ con vịt nói ra kế hoạch của đời mình.
Tôi cảm thấy được bác sĩ con vịt suy nghĩ rất thoáng, nói ra những lời này cũng rất tự nhiên.
Dĩ nhiên, còn có tự nhiên hơn nữa, hắn tiếp tục nói: "Cho nên, cuộc đời tôi đây, đành phải dựa vào cô."
Tôi hy vọng giờ phút này nước miếng trong miệng tôi là axit sunfuric, vậy thì có thể vào mặt hắn cho nát hết rồi.
Nguyện vọng của tôi là tìm người nuôi đó, nay nhà bao nuôi còn chưa tìm được, thì hắn lại đưa cái mặt trắng xấu đến đòi tôi nuôi.
Trời ơi còn có công bằng ở đây không! ! !
Lần nào tên bác sĩ con vịt cũng làm cho tôi tức đến dạ dày cũng chảy máu.
Tron lòng máu đang sôi sục, phía trước mặt đã xuất hiện một hàng xe quân sự, trên xe có ký hiệu quận đội của Hà Truân.
Bọn họ tới bắt chúng tôi, tôi biết rõ.
Bởi vì tên Trần mặt chữ Quốc ngồi ở hàng ghế đầu lớn tiếng nói: "Hai đứa kia, đứng lại cho tao! ! !"
Xem ra ai cũng hay phạm phải sai lầm của Lý Lý Cát.
Có muốn đứng lại thì nghe thấy câu vừa rồi cũng sẽ không đứng lại, tôi vội vàng tung người dậy, cố gắng căng chân chạy như điên.
Tôi thừa nhận mình ích kỷ, bỏ rơi bác sĩ con vịt.
Nhưng bác sĩ con vịt lại muốn thể hiện mình còn ích kỷ hơn nữa, bởi vì hắn đã nhảy lên lưng của tôi, nhẹ nhàng nói một câu: "Đầu của tôi bị cô đánh cho choáng váng, không chạy được, cho nên cô phải cõng tôi."
Tôi rất buồn bực.
Anh hai à, bây giờ phải chạy trối chết đó, anh cho rằng đang đóng tập cuối Trái Tim Mùa Thu hả?
Tôi nhất định phải bỏ lại hắn, nhưng trong nháy mắt tên bác sĩ con vịt đã bám chặc lấy tôi như con bạch tuột, làm sao cũng không vứt được.
Thấy xe chạy đến ngày càng gần, dáng vẻ tên Trần mặt chữ quốc cũng ngày càng rõ, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cõng tên bác sĩ con vịt nặng trịch này vừa rơi nước mắt vừa chạy như điên.
Quả thật tiềm lực của con người là vô hạn, tôi vác tên bác sĩ con vịt nặng hơn 50kg chạy trên đường núi, lại không bị nhóm quân đó đuổi kịp.
Còn chưa kịp cười đắc ý, thì tôi đã gặp phải nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Bởi vì chúng tôi chạy tới một cái sườn dốc.
So với mấy cái sườn dốc nguy hiểm kia, nó có độ dốc tuyệt đối 90 độ.
Mặc dù dọc theo sườn dốc có mộc nhiều cành cây, nhưng vẫn không che dấu được nó là một sườn dốc thẳng đứng.
Tôi chỉ có thể dừng lại trước sườn dốc.
Những kẻ đuổi theo phía sau cũng không dừng lại, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ.
"Anh chấp nhận nhảy xuống, hay là chấp nhận bị bắt lại." Tôi hỏi cái tên bác sĩ con vịt đến lúc này mà vẫn chưa chịu leo xuống.
"Nhảy xuống đi." Bác sĩ con vịt trả lời không hề do dự.
"Được, rất dũng cảm."
Tôi tán thành gật đầu, sau đó. . . . . Đột nhiên dùng sức ném tên đó xuống sườn dốc.
Trả lễ lại, lần này đến phiên hắn làm đệm thịt.
Quay đầu lại nhìn về phía sau, vừa quay lại nhìn, thấy nhóm quân phía sau còn cách tôi năm thước, mọi người trên xe đều nhìn lại với cặp mắt khát máu.
Mẹ nó chứ, cũng đã làm trùm ma túy rồi, còn cả ngày giả bộ trong sáng như thế, tôi không tin mấy người chưa từng giết người đó! ! !
Lười nói nhảm với đám người đó, tôi vội vàng nhảy xuống -- nhảy chậm tên kia ngồi dậy rồi thì không còn đệm thịt nữa.
Tung người nhảy xuống, vừa rơi xuống khoảng chừng hai thước thì tôi bị kéo lại.
Thứ kéo tôi, hiển nhiên là tên bác sĩ con vịt.
Ngẩng đầu, phát hiện ra hắn chỉ dùng một cánh tay nắm chặt cành cây, cố chịu trọng lượng của tôi và hắn.
"Sao anh không nhảy xuống?" Đối với việc hắn tránh né chuyện làm đệm thịt tôi cảm thấy rất tức giận.
"Phía dưới có quá nhiều nhánh cây, tôi sợ bị quẹt làm mặt bị thương." Đây là câu trả lời của hắn.
Tôi gầm một tiếng, sao lúc này đẩy tôi xuống làm đệm thịt không nghĩ tới làm mặt tôi bị thương hả?
Ở vấn đề này tên bác sĩ con vịt quá ác độc.
"Một tay giữ chặc lấy tay tôi, tay kia cố ôm lấy người tôi." Bác sĩ con vịt ra lệnh.
Tôi chỉ quen sử dạng chân, tứ chi ôm chặc lấy tầm lưng hắn.
Vào lúc này, chúng tôi như lai phiến lá khô lung lây ở sườm dốc.
Cũng nhờ số vẫn may mắn, trên đỉnh đầu có một tảng đá nhô ra che khuất, cho nên từ phía trên nhìn xuống sẽ không thấy chúng tôi.
Lúc này, tên Trần mặt chữ Quốc và đồng bọn đang nói chuyện với nhau ở phía trên.
"Thưa anh! Hình như bọn họ đã nhảy xuống dưới!"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhanh đi xuống dưới tìm! ! !"
"Dạ! ! !"
Sau đó là tiếng nở máy xe, tiếng nổ lớn vang vọng.
Mặc dù đã tạm thời tranh thoát một kiếp, nhưng tiếp theo nên làm gì bây giờ? Cũng không thể cứ treo lơ lững ở cành cây này sao.
Tôi để lại cái vấn đề này cho tên bác sĩ con vịt, mà câu trả lời của hắn cũng rất giàu tính khiêu chiến, đương nhiên chỉ nói với tôi thôi: "Cô bám vào người tôi leo lên đi."
Tôi thấy đầu của bác sĩ con vịt bị hỏng rồi, cuối cùng là hắn nghĩ tôi là thằn lằn hay cây dây leo đây, nói đâu đâu.
Nhưng trừ cách đó ra hắn cũng không có biện pháp nào, tên này sợ mặt bị thương nên không chịu làm đệm thịt, nếu tôi làm đệm thịt lần nữa mà nói . . ., đoán chừng cả người sẽ hỏng hết.
Chỉ có thể làm theo cách của hắn, leo lên trên.
Bám vào các nhánh dây leo, tôi xem bác sĩ con vịt như một sợi dây leo bám chặt leo lên, trước tiên dùng chân đạp lên ngang hông hắn.
Nhưng vừa mới đặt chân lên, đã gặp vấn đề rồi.
Cho dù cái quần bác sĩ con vịt mặc mấy vạn đồng một cái, cũng không chịu nổi toàn bộ sức nặng của tôi.
Ý của tôi, cái quần đó đã bị tôi dùng sức kéo xuống.
Trên người bác sĩ con vịt chỉ còn lại mỗi cái quần nhỏ.
Tôi thề tôi tuyệt đối không hề cố ý, ở lúc gặp nguy hiểm ngay trước mắt, xem như mấy người có đưa thịt với đậu hủ ra trước mặt tôi cũng không ăn.
Nhưng tên bác sĩ con vịt cuối đầu, nhìn tôi đầy thâm ý.
Ý của hắn rất rõ, khoảng nợ này, hắn nhớ kỹ.
Cũng không biết làn này trả nợ, lấy ngực hay mông của tôi nữa.
Quần bị kéo xuống rồi, tôi chỉ có thể bám vào bắp đùi của hắn, tên bác sị con vịt này đúng là dùng thân thể để kiếm cơm, da bảo dưỡng rất tốt đủ mềm để mịn, nhiều lần tôi thiếu chút nữa bị tuột tay.
Mặc dù tôi đang vùng vẩy tìm đường sống, nhưng nhìn từ góc độ này, quả thật tay của tôi rất giống đang sờ xoạng bắp đùi của hắn.
Cho nên, ánh mắt bác sĩ con vịt nhìn tôi lại càng thêm sâu xa.
Mang tiếng xấu rồi, nhưng cái bắp dùi mềm mại của hắn làm tôi vẫn không có cách nào khác được.
Tôi không muốn bị rơi xuống, chỉ có thể đưa tay nắm lấy em nhỏ được giấu trong cái quần kia.
Nhưng ngay vào lúc này bác sĩ con vịt lại muốn bảo vệ trinh tiết, hắn giơ chân lên đạp tôi xuống.
Cái gì gọi là giết người, thì đó chính là đây.
Vốn tôi chưa kịp bắt được cái gì, lại bị hắn đạp như vậy, làm sao chịu nổi đây, mắt thấy mình sắp rơi xuống.
Sống chết trước mắt, tôi không có lựa chọn nào, không, vốn hai chân đang vùng vẫy trong không trung.
Quả thật, tôi bắt được một món đồ.
Đây là một cái cây rất lạ.
Tôi liền kéo vật đó rơi xuống cùng, dĩ nhiên, rớt xuống cùng với tôi còn có chủ nhân của cái cây lạ đó.
Trong lúc rơi xuống, tôi nghĩ, mặc dù cái cây kia của bác sĩ con vịt không lớn lắm, nhưng sau lần bị tôi kéo này bảo đảm sẽ dài ra.
Hắn nên cảm ơn tôi mới đúng.
Nhưng mà không có, sau khi chúng tôi lăn xuống, hắn nằm trên cỏ, cả người co lại, im lặng nhìn tôi, nói một câu: "Hà Bất Hoan, đời này cô nhất định phải nuôi tôi rồi."
Tôi cảm thấy tên bác sĩ con vịt này quá vô sỉ.
Có biết bao dưa chuột bị tôi chơi đùa qua cũng không có gì, bất quá cái kia của hắn chỉ là bị tôi nắm lúc nguy cấp thôi, hắn lại bắt tôi nuôi hắn cả đời.
Đáng xấu hổ, thật sự đáng xấu hổ.
Có điều em nhỏ bị thương, anh lớn cũng chịu tổn thương không ít, tạm thời tôi không tính toán việc hắn điên khùng.
Suy nghĩ đến việc tên Trần mặt chữ Quốc rất nhanh sẽ chạy đến đây, chúng tôi không dám nán lại lâu, tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Dĩ nhiên là tôi đi.
Bác sĩ con vịt lấy lý do bị tổn hại danh dự đàn ông, lần nữa mạnh mẽ chiếm đoạt cái lưng tôi bắt tôi cõng hắn.
Tôi chỉ có thể vừa nhẫm trong lòng 'Hắn không phải đàn ông, hắn không phải đàn ông', vừa cố gắng đi về phía trước.
Đi đến lúc lưng đau, chân cũng đau như đứt ra, cuối cùng cũng tới được bờ sông.
Mà trời cũng đã tối, chúng tôi quyết định ở lại nơi này nghĩ tạm một đêm.
Tôi nằm trên mặt đất, mệt đến không thở nỗi.
Miệng rất khát, môi cũng nứt ra, cổ họng cứ như bị bốc cháy, cả người một chút hơi sức cũng không có, căn bản là chỉ cần đi ba bước là có thể đến bên bơ sông uống nước rồi.
Đang ở lúc khó chịu tưởng chừng sắp chết, có một cánh tay đỡ cổ tôi dậy, sau đó, có một dòng nước mát chảy vào miệng.
Tôi vội vàng nuốt xuống.
Một ngụm hai ngụm ba ngụm, dòng nước mát chảy vào yết hầu, hoa tan cơn khát, làm cho cả người tôi thoái mái rất nhiều.
Tôi còn muốn uống nhiều hơn, liền đưa tay, muốn chạm vào túi đựng nước.
Nhưng tay vừa mới chạm vào, lại là một gương mặt.
Trong nháy mắt cả người như bừng tĩnh lại, chợt mở mắt ra, phát hiện gương mặt xinh đẹp của bác sĩ con vịt đang được phóng to.
Mà cái túi đựng nước, chính là miệng của hắn.
Hắn dám dùng miệng mớm nước cho tôi uống.
Một tay tôi nắm lấy hắn, bộ ngực không ngừng phập phồng, một lúc sau, cuối cùng mới lên tiếng: "Anh dám đem hỗn hợp nước miếng đút cho tôi uống, gớm chết được! ! !"
"Không có cái gì để đựng cả." Bác sĩ con vịt buông tay, tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ.
Cứ xem lý do đó chính đáng, cũng không thềm tính toán với hắn.
Chí là: "Vừa rồi tôi sờ xoạng người của anh, bây giờ anh cố ý hôn tôi, chúng ta coi như huề nhau, sau này ai cũng không nợ ai, nhớ không?"
"Cô muốn sờ cứ sờ, tôi sẽ không có ý kiến." Bác sĩ con vịt nói.
Tôi chưa kịp ngạc nhiên khi khó có được thấy hắn rộng lượng như thế, thì hắn lại nói tiếp: "Dù sao sau này cô nhất định phải nuôi tôi rồi, cho nên bất đầu từ giờ, cô muốn làm gì với tôi đều được."
"Tại sao anh cứ nhất quyết tôi sẽ trở thành bà nhà giàu thế?" Tôi thật sự không giải thích được: "Thỉnh thoáng xem bói cũng có sai, nếu sau này tôi không trở thành bà nhà giàu, vậy chẳng phải anh sẽ hối hận sao? Cho nên, không nên đem cả đời của mình giao cho một người phụ nữ không có tiền đồ, thừa lúc còn trẻ nên đi tìm một bà nhà giàu thật sự đi."
Đã khổ tâm khuyên bảo như thế, đủ để thấy được tôi muốn đá bác sĩ con vịt bay xa đến cỡ nào.
Nhưng tên bác sĩ con vịt này cứ như miếng keo dán da trâu, muôn xé cũng xe cũng được, hắn dùng tay áo lau đi mấy giọt nước ở khóe miệng: "Yên tâm đi, cho dù năng lực của cô có hạn, nhưng có tôi đây, nếu tôi đã nhìn trúng người nào. thì nhất định sẽ cố sức giúp người đó phát tài."
"Nhưng tôi không muốn nuôi đàn ông." Tôi là một người phụ nữ không có chí cầu tiến, ít nhật vào lúc này tôi muốn có người nuôi mình.
"Chờ cô có quyền, có tiền rồi thì sẽ có rất nhiều đàn ông tự nguyện chạy đến cầu xin cô nuôi họ, cho nên cô phải tập cho quen, cái gì mới bắt đầu đều khó khăn, để tôi làm thử nghiệm đầu tiên vậy." Bác sĩ con vịt nói ra dự đoán của mình.
Nếu vậy tôi sẽ trở thành Võ Tắc Thiên sao?
Nhưng tôi không có năng lực hô mưa gọi gió, thật ra đó là trách nhiệm gian nan của đàn ông.
Còn nói trở thành bà nhà giàu, bây giờ có thể sống sót ra khỏi chỗ này hay không đã là một vấn đề.
Bác sĩ con vịt đưa mặt đến gần tôi, quyến rũ nói: "Không bằng tối nay, chúng ta xác định quan hệ đi, để tránh sau này cô trở mặt."
Nhìn cái ánh mắt phóng điện lẳng lơ xinh đẹp của hắn, tôi chợt hiểu ra, cấu tạo não của người đàn ông này đã vượt xa người bình thường, tôi không thể nào theo kịp được.
Cho nên tôi lấy tảng đã nằm gồ lên ở bên cạnh, đánh tới tấp cho đến khi hắn té xỉu.
Ở bờ sông, có nhiều tảng đá mà.
Đánh ngất tên bác sĩ con vịt lần nữa, tôi quan sát xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới yên tâm cởi quần áo, ra giữa sông tắm.
Vào ban đêm, nước sông vô cùng mát mẻ, thấm vào từng lỗ chân lông, khiến cho tôi thoải mái như ở cỏi thần tiên.
Trái chà, phải rửa, trên chà chà, dưới bóp bóp. . . . . Ừ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, thật sự quá sung sướng rồi.
Tôi là thục nữ, tôi không hề nói tục.
Sau khi tắm xong, tôi vẫn còn chưa muốn lên vẫn tiếp tục vọc nước dưới sông.
Cái loại cảm giác này giống như đang đi nữa giờ giữa trời nóng thì gặp được nơi có điều hòa, thoái mái đến làm cho người ta không dùng được từ ngữ gì để hình dung.
"Tôi không thích làm việc gì không có mục đích." Bác sĩ con vịt nói: "Hơn nữa múc đích làm việc tốt nhất đó là tiền."
"Tôi cũng yêu tiền." Tôi cảm thấy điểm này giữa hai chúng tôi giống nhau.
"Tôi thấy khả năng có thể ra ngoài không lớn." Bác sĩ con vịt nói.
"Đó là bởi vì mắt anh mù." Tôi nói không chút khách sáo.
Dù thế nào đi nữa hiện tại hắn đã không còn vai trò chú cứu thế rồi, tôi có thể đánh giết bất cứ lúc nào, không cần phải nể mặt hắn.
"Cô nói cô yêu tiền, nhưng cô luôn đặt tình cảm lên trước tiền tài, cho nên căn bản cô không yêu tiền, chẳng qua chỉ thích tiền, không hơn." Bác sĩ con vịt bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.
"Tiền à, nhất định là phải có, nhưng quá nhiều cũng phiền phức, cho nên vừa đủ để thỏa mãn nhu cầu chất lượng cuộc sống là được, thỉnh thoảng có thể xa xỉ một hai lần, đó mới gọi là cực kỳ hoàn hảo." Nghĩ tới đây, tôi nuốt nước miếng.
"Đó là bởi vì từ nhỏ cô đã không thiếu tiền." Bác sĩ con vịt nói.
Read more...
"Anh nói, từ nhỏ anh đã thiếu tiền hả?" Tôi lượt từng chữ hắn nói mà cho ra kết luận này.
Bác sĩ con vịt không lên tiếng, cả người hắn dường như trở nên lặng lẽ, trong rừng cành lá không ngừng lây động, phảng chiếu hình ảnh đung đưa trên mặt bọn tôi.
Đang ở lúc tôi cho rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc, hắn lên tiếng nói: "Nhớ kỹ, tiền là thứ quan trọng."
"Nhưng cũng không phải là quan trọng nhất." Tôi bổ sung.
Hắn cười cười, không trả lời.
"Bây giờ anh chắc cũng là người rất có tiền" Tôi đoán: "Anh tham như vậy, lại cố gắng kiếm tiền như thế."
"Mặc dù kiếm nhiều, nhưng đồng thời cũng xài nhiều, mua một chén sứ mấy vạn đồng, tiền chính là xài ở chỗ này." Hắn nói.
Người đàn ông này, thật đúng là thứ phá của.
"Cho nên tôi mới nói, làm ra tiền nhiều thế mà lại đi đâu hết, quá cực khổ rồi, còn không bằng đi tìm một bà nhà giàu nuôi tôi cả đời còn tốt hơn." Bác sĩ con vịt nói ra kế hoạch của đời mình.
Tôi cảm thấy được bác sĩ con vịt suy nghĩ rất thoáng, nói ra những lời này cũng rất tự nhiên.
Dĩ nhiên, còn có tự nhiên hơn nữa, hắn tiếp tục nói: "Cho nên, cuộc đời tôi đây, đành phải dựa vào cô."
Tôi hy vọng giờ phút này nước miếng trong miệng tôi là axit sunfuric, vậy thì có thể vào mặt hắn cho nát hết rồi.
Nguyện vọng của tôi là tìm người nuôi đó, nay nhà bao nuôi còn chưa tìm được, thì hắn lại đưa cái mặt trắng xấu đến đòi tôi nuôi.
Trời ơi còn có công bằng ở đây không! ! !
Lần nào tên bác sĩ con vịt cũng làm cho tôi tức đến dạ dày cũng chảy máu.
Tron lòng máu đang sôi sục, phía trước mặt đã xuất hiện một hàng xe quân sự, trên xe có ký hiệu quận đội của Hà Truân.
Bọn họ tới bắt chúng tôi, tôi biết rõ.
Bởi vì tên Trần mặt chữ Quốc ngồi ở hàng ghế đầu lớn tiếng nói: "Hai đứa kia, đứng lại cho tao! ! !"
Xem ra ai cũng hay phạm phải sai lầm của Lý Lý Cát.
Có muốn đứng lại thì nghe thấy câu vừa rồi cũng sẽ không đứng lại, tôi vội vàng tung người dậy, cố gắng căng chân chạy như điên.
Tôi thừa nhận mình ích kỷ, bỏ rơi bác sĩ con vịt.
Nhưng bác sĩ con vịt lại muốn thể hiện mình còn ích kỷ hơn nữa, bởi vì hắn đã nhảy lên lưng của tôi, nhẹ nhàng nói một câu: "Đầu của tôi bị cô đánh cho choáng váng, không chạy được, cho nên cô phải cõng tôi."
Tôi rất buồn bực.
Anh hai à, bây giờ phải chạy trối chết đó, anh cho rằng đang đóng tập cuối Trái Tim Mùa Thu hả?
Tôi nhất định phải bỏ lại hắn, nhưng trong nháy mắt tên bác sĩ con vịt đã bám chặc lấy tôi như con bạch tuột, làm sao cũng không vứt được.
Thấy xe chạy đến ngày càng gần, dáng vẻ tên Trần mặt chữ quốc cũng ngày càng rõ, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cõng tên bác sĩ con vịt nặng trịch này vừa rơi nước mắt vừa chạy như điên.
Quả thật tiềm lực của con người là vô hạn, tôi vác tên bác sĩ con vịt nặng hơn 50kg chạy trên đường núi, lại không bị nhóm quân đó đuổi kịp.
Còn chưa kịp cười đắc ý, thì tôi đã gặp phải nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Bởi vì chúng tôi chạy tới một cái sườn dốc.
So với mấy cái sườn dốc nguy hiểm kia, nó có độ dốc tuyệt đối 90 độ.
Mặc dù dọc theo sườn dốc có mộc nhiều cành cây, nhưng vẫn không che dấu được nó là một sườn dốc thẳng đứng.
Tôi chỉ có thể dừng lại trước sườn dốc.
Những kẻ đuổi theo phía sau cũng không dừng lại, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ.
"Anh chấp nhận nhảy xuống, hay là chấp nhận bị bắt lại." Tôi hỏi cái tên bác sĩ con vịt đến lúc này mà vẫn chưa chịu leo xuống.
"Nhảy xuống đi." Bác sĩ con vịt trả lời không hề do dự.
"Được, rất dũng cảm."
Tôi tán thành gật đầu, sau đó. . . . . Đột nhiên dùng sức ném tên đó xuống sườn dốc.
Trả lễ lại, lần này đến phiên hắn làm đệm thịt.
Quay đầu lại nhìn về phía sau, vừa quay lại nhìn, thấy nhóm quân phía sau còn cách tôi năm thước, mọi người trên xe đều nhìn lại với cặp mắt khát máu.
Mẹ nó chứ, cũng đã làm trùm ma túy rồi, còn cả ngày giả bộ trong sáng như thế, tôi không tin mấy người chưa từng giết người đó! ! !
Lười nói nhảm với đám người đó, tôi vội vàng nhảy xuống -- nhảy chậm tên kia ngồi dậy rồi thì không còn đệm thịt nữa.
Tung người nhảy xuống, vừa rơi xuống khoảng chừng hai thước thì tôi bị kéo lại.
Thứ kéo tôi, hiển nhiên là tên bác sĩ con vịt.
Ngẩng đầu, phát hiện ra hắn chỉ dùng một cánh tay nắm chặt cành cây, cố chịu trọng lượng của tôi và hắn.
"Sao anh không nhảy xuống?" Đối với việc hắn tránh né chuyện làm đệm thịt tôi cảm thấy rất tức giận.
"Phía dưới có quá nhiều nhánh cây, tôi sợ bị quẹt làm mặt bị thương." Đây là câu trả lời của hắn.
Tôi gầm một tiếng, sao lúc này đẩy tôi xuống làm đệm thịt không nghĩ tới làm mặt tôi bị thương hả?
Ở vấn đề này tên bác sĩ con vịt quá ác độc.
"Một tay giữ chặc lấy tay tôi, tay kia cố ôm lấy người tôi." Bác sĩ con vịt ra lệnh.
Tôi chỉ quen sử dạng chân, tứ chi ôm chặc lấy tầm lưng hắn.
Vào lúc này, chúng tôi như lai phiến lá khô lung lây ở sườm dốc.
Cũng nhờ số vẫn may mắn, trên đỉnh đầu có một tảng đá nhô ra che khuất, cho nên từ phía trên nhìn xuống sẽ không thấy chúng tôi.
Lúc này, tên Trần mặt chữ Quốc và đồng bọn đang nói chuyện với nhau ở phía trên.
"Thưa anh! Hình như bọn họ đã nhảy xuống dưới!"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhanh đi xuống dưới tìm! ! !"
"Dạ! ! !"
Sau đó là tiếng nở máy xe, tiếng nổ lớn vang vọng.
Mặc dù đã tạm thời tranh thoát một kiếp, nhưng tiếp theo nên làm gì bây giờ? Cũng không thể cứ treo lơ lững ở cành cây này sao.
Tôi để lại cái vấn đề này cho tên bác sĩ con vịt, mà câu trả lời của hắn cũng rất giàu tính khiêu chiến, đương nhiên chỉ nói với tôi thôi: "Cô bám vào người tôi leo lên đi."
Tôi thấy đầu của bác sĩ con vịt bị hỏng rồi, cuối cùng là hắn nghĩ tôi là thằn lằn hay cây dây leo đây, nói đâu đâu.
Nhưng trừ cách đó ra hắn cũng không có biện pháp nào, tên này sợ mặt bị thương nên không chịu làm đệm thịt, nếu tôi làm đệm thịt lần nữa mà nói . . ., đoán chừng cả người sẽ hỏng hết.
Chỉ có thể làm theo cách của hắn, leo lên trên.
Bám vào các nhánh dây leo, tôi xem bác sĩ con vịt như một sợi dây leo bám chặt leo lên, trước tiên dùng chân đạp lên ngang hông hắn.
Nhưng vừa mới đặt chân lên, đã gặp vấn đề rồi.
Cho dù cái quần bác sĩ con vịt mặc mấy vạn đồng một cái, cũng không chịu nổi toàn bộ sức nặng của tôi.
Ý của tôi, cái quần đó đã bị tôi dùng sức kéo xuống.
Trên người bác sĩ con vịt chỉ còn lại mỗi cái quần nhỏ.
Tôi thề tôi tuyệt đối không hề cố ý, ở lúc gặp nguy hiểm ngay trước mắt, xem như mấy người có đưa thịt với đậu hủ ra trước mặt tôi cũng không ăn.
Nhưng tên bác sĩ con vịt cuối đầu, nhìn tôi đầy thâm ý.
Ý của hắn rất rõ, khoảng nợ này, hắn nhớ kỹ.
Cũng không biết làn này trả nợ, lấy ngực hay mông của tôi nữa.
Quần bị kéo xuống rồi, tôi chỉ có thể bám vào bắp đùi của hắn, tên bác sị con vịt này đúng là dùng thân thể để kiếm cơm, da bảo dưỡng rất tốt đủ mềm để mịn, nhiều lần tôi thiếu chút nữa bị tuột tay.
Mặc dù tôi đang vùng vẩy tìm đường sống, nhưng nhìn từ góc độ này, quả thật tay của tôi rất giống đang sờ xoạng bắp đùi của hắn.
Cho nên, ánh mắt bác sĩ con vịt nhìn tôi lại càng thêm sâu xa.
Mang tiếng xấu rồi, nhưng cái bắp dùi mềm mại của hắn làm tôi vẫn không có cách nào khác được.
Tôi không muốn bị rơi xuống, chỉ có thể đưa tay nắm lấy em nhỏ được giấu trong cái quần kia.
Nhưng ngay vào lúc này bác sĩ con vịt lại muốn bảo vệ trinh tiết, hắn giơ chân lên đạp tôi xuống.
Cái gì gọi là giết người, thì đó chính là đây.
Vốn tôi chưa kịp bắt được cái gì, lại bị hắn đạp như vậy, làm sao chịu nổi đây, mắt thấy mình sắp rơi xuống.
Sống chết trước mắt, tôi không có lựa chọn nào, không, vốn hai chân đang vùng vẫy trong không trung.
Quả thật, tôi bắt được một món đồ.
Đây là một cái cây rất lạ.
Tôi liền kéo vật đó rơi xuống cùng, dĩ nhiên, rớt xuống cùng với tôi còn có chủ nhân của cái cây lạ đó.
Trong lúc rơi xuống, tôi nghĩ, mặc dù cái cây kia của bác sĩ con vịt không lớn lắm, nhưng sau lần bị tôi kéo này bảo đảm sẽ dài ra.
Hắn nên cảm ơn tôi mới đúng.
Nhưng mà không có, sau khi chúng tôi lăn xuống, hắn nằm trên cỏ, cả người co lại, im lặng nhìn tôi, nói một câu: "Hà Bất Hoan, đời này cô nhất định phải nuôi tôi rồi."
Tôi cảm thấy tên bác sĩ con vịt này quá vô sỉ.
Có biết bao dưa chuột bị tôi chơi đùa qua cũng không có gì, bất quá cái kia của hắn chỉ là bị tôi nắm lúc nguy cấp thôi, hắn lại bắt tôi nuôi hắn cả đời.
Đáng xấu hổ, thật sự đáng xấu hổ.
Có điều em nhỏ bị thương, anh lớn cũng chịu tổn thương không ít, tạm thời tôi không tính toán việc hắn điên khùng.
Suy nghĩ đến việc tên Trần mặt chữ Quốc rất nhanh sẽ chạy đến đây, chúng tôi không dám nán lại lâu, tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Dĩ nhiên là tôi đi.
Bác sĩ con vịt lấy lý do bị tổn hại danh dự đàn ông, lần nữa mạnh mẽ chiếm đoạt cái lưng tôi bắt tôi cõng hắn.
Tôi chỉ có thể vừa nhẫm trong lòng 'Hắn không phải đàn ông, hắn không phải đàn ông', vừa cố gắng đi về phía trước.
Đi đến lúc lưng đau, chân cũng đau như đứt ra, cuối cùng cũng tới được bờ sông.
Mà trời cũng đã tối, chúng tôi quyết định ở lại nơi này nghĩ tạm một đêm.
Tôi nằm trên mặt đất, mệt đến không thở nỗi.
Miệng rất khát, môi cũng nứt ra, cổ họng cứ như bị bốc cháy, cả người một chút hơi sức cũng không có, căn bản là chỉ cần đi ba bước là có thể đến bên bơ sông uống nước rồi.
Đang ở lúc khó chịu tưởng chừng sắp chết, có một cánh tay đỡ cổ tôi dậy, sau đó, có một dòng nước mát chảy vào miệng.
Tôi vội vàng nuốt xuống.
Một ngụm hai ngụm ba ngụm, dòng nước mát chảy vào yết hầu, hoa tan cơn khát, làm cho cả người tôi thoái mái rất nhiều.
Tôi còn muốn uống nhiều hơn, liền đưa tay, muốn chạm vào túi đựng nước.
Nhưng tay vừa mới chạm vào, lại là một gương mặt.
Trong nháy mắt cả người như bừng tĩnh lại, chợt mở mắt ra, phát hiện gương mặt xinh đẹp của bác sĩ con vịt đang được phóng to.
Mà cái túi đựng nước, chính là miệng của hắn.
Hắn dám dùng miệng mớm nước cho tôi uống.
Một tay tôi nắm lấy hắn, bộ ngực không ngừng phập phồng, một lúc sau, cuối cùng mới lên tiếng: "Anh dám đem hỗn hợp nước miếng đút cho tôi uống, gớm chết được! ! !"
"Không có cái gì để đựng cả." Bác sĩ con vịt buông tay, tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ.
Cứ xem lý do đó chính đáng, cũng không thềm tính toán với hắn.
Chí là: "Vừa rồi tôi sờ xoạng người của anh, bây giờ anh cố ý hôn tôi, chúng ta coi như huề nhau, sau này ai cũng không nợ ai, nhớ không?"
"Cô muốn sờ cứ sờ, tôi sẽ không có ý kiến." Bác sĩ con vịt nói.
Tôi chưa kịp ngạc nhiên khi khó có được thấy hắn rộng lượng như thế, thì hắn lại nói tiếp: "Dù sao sau này cô nhất định phải nuôi tôi rồi, cho nên bất đầu từ giờ, cô muốn làm gì với tôi đều được."
"Tại sao anh cứ nhất quyết tôi sẽ trở thành bà nhà giàu thế?" Tôi thật sự không giải thích được: "Thỉnh thoáng xem bói cũng có sai, nếu sau này tôi không trở thành bà nhà giàu, vậy chẳng phải anh sẽ hối hận sao? Cho nên, không nên đem cả đời của mình giao cho một người phụ nữ không có tiền đồ, thừa lúc còn trẻ nên đi tìm một bà nhà giàu thật sự đi."
Đã khổ tâm khuyên bảo như thế, đủ để thấy được tôi muốn đá bác sĩ con vịt bay xa đến cỡ nào.
Nhưng tên bác sĩ con vịt này cứ như miếng keo dán da trâu, muôn xé cũng xe cũng được, hắn dùng tay áo lau đi mấy giọt nước ở khóe miệng: "Yên tâm đi, cho dù năng lực của cô có hạn, nhưng có tôi đây, nếu tôi đã nhìn trúng người nào. thì nhất định sẽ cố sức giúp người đó phát tài."
"Nhưng tôi không muốn nuôi đàn ông." Tôi là một người phụ nữ không có chí cầu tiến, ít nhật vào lúc này tôi muốn có người nuôi mình.
"Chờ cô có quyền, có tiền rồi thì sẽ có rất nhiều đàn ông tự nguyện chạy đến cầu xin cô nuôi họ, cho nên cô phải tập cho quen, cái gì mới bắt đầu đều khó khăn, để tôi làm thử nghiệm đầu tiên vậy." Bác sĩ con vịt nói ra dự đoán của mình.
Nếu vậy tôi sẽ trở thành Võ Tắc Thiên sao?
Nhưng tôi không có năng lực hô mưa gọi gió, thật ra đó là trách nhiệm gian nan của đàn ông.
Còn nói trở thành bà nhà giàu, bây giờ có thể sống sót ra khỏi chỗ này hay không đã là một vấn đề.
Bác sĩ con vịt đưa mặt đến gần tôi, quyến rũ nói: "Không bằng tối nay, chúng ta xác định quan hệ đi, để tránh sau này cô trở mặt."
Nhìn cái ánh mắt phóng điện lẳng lơ xinh đẹp của hắn, tôi chợt hiểu ra, cấu tạo não của người đàn ông này đã vượt xa người bình thường, tôi không thể nào theo kịp được.
Cho nên tôi lấy tảng đã nằm gồ lên ở bên cạnh, đánh tới tấp cho đến khi hắn té xỉu.
Ở bờ sông, có nhiều tảng đá mà.
Đánh ngất tên bác sĩ con vịt lần nữa, tôi quan sát xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới yên tâm cởi quần áo, ra giữa sông tắm.
Vào ban đêm, nước sông vô cùng mát mẻ, thấm vào từng lỗ chân lông, khiến cho tôi thoải mái như ở cỏi thần tiên.
Trái chà, phải rửa, trên chà chà, dưới bóp bóp. . . . . Ừ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, thật sự quá sung sướng rồi.
Tôi là thục nữ, tôi không hề nói tục.
Sau khi tắm xong, tôi vẫn còn chưa muốn lên vẫn tiếp tục vọc nước dưới sông.
Cái loại cảm giác này giống như đang đi nữa giờ giữa trời nóng thì gặp được nơi có điều hòa, thoái mái đến làm cho người ta không dùng được từ ngữ gì để hình dung.
/145
|