" Cái loại vui vẻ đó, chỉ cần là phụ nữ đều có thể mang đến cho cậu ấy." Bạch Triển Cơ nói.
Tôi nhìn hắn, chậm rãi cười: " Anh vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được chuyện giữa tôi và Cảnh Lưu Phái, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tôi cho anh ấy rốt cuộc là cái gì."
Không chỉ là tình dục, còn có tình yêu.
Tựa như Cảnh Lưu Phái đối với tôi.
Nghe vậy, con ngươi Bạch Triển Cơ, lại như biển đen thâm trầm như bình thường.
"Tôi cảm thấy được, mọi người đều suy nghĩ cho chúng tôi, anh không nên đợi ở chỗ này nữa." Tôi lạnh lùng nói.
Cuộc sống quá ngắn, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt.
Nếu như có thể tránh được người ghét, tùy hứng một chút thì như thế nào?
Tôi di chuyển bước chân, chuẩn bị vào phòng, tránh vào trong phòng ngủ.
Vậy mà chưa đi được hai bước, tay trái của tôi lại cổ lực mạnh mẽ bắt lấy.
Cả cơ thể tôi đều bật hệ thống tự vệ, tay phải dễ dàng nâng lên, đánh về phía sau.
Đáng tiếc lần này tay phải của tôi cũng bị cổ lực ấy công kích nắm lại.
Cơ thể của tôi bị buộc phải bắt đầu chuyển động, khi dừng lại thì sau lưng bị ép chặt vào thân cây.
Vỏ cây thô ráp cứng rắn áp sát vào da thịt ở lưng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tôi nhanh chóng nâng hai chân lên, dùụng hết toàn lực tấn công, nhưng Bạch Triển Cơ kịp thời dùng đầu gối giữ chặt thân dưới của tôi.
Tôi phát giác mình đã rơi vào cảnh nguy hiểm - - tay chân của tôi đều bị khống chế được.
Giống như là con bướm tiêu bản bị đính kim vào tường, không thể động đậy.
Nhưng cái này cũng không coi như là kiếp nạn.
Tôi là chỉ, - - cái đáng nói ở đây là việc mà Bạch Triển Cơ đã làm với tôi, hắn cúi đầu, hôn tôi.
Đó là cảnh là bóng tối có thể quan minh chính đại hấp thụ ánh thông qua nụ hôn.
Không phân rõ sức lực, không phân rõ thời gian lâu dài.
Lại làm cho cả người tôi xương cốt cứng ngắc, khiến máu huyết trong người đều đông lại, khiến tất cả thần kinh cũng bị kéo đứt.
Cánh môi của hắn, là không có nhiệt độ .
Không phải lạnh, cũng không phải là nóng.
Một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.
Một nụ hôn cực kỳ nguy hiểm.
Khi môi hắn rời khỏi môi của tôi thì mùi máu tươi nhanh chóng lan ra cả khoang miệng tôi.
Là máu.
Máu của tôi.
"Bây giờ rời đi, thì cô có thể lấy được kết quả tốt nhất." Đến lúc này thì hắn mới buông tôi ra.
"Mà, là anh lấy được sự trừng phạt nhẹ nhất." Tôi giơ tay lên, thật nhanh đánh cho hắn một bạt tai.
"Chát" một tiếng, thanh thúy vang dội.
Tôi ghét Bạch Triển Cơ, trên thế giới không nữa bất luận kẻ nào có thể làm cho tôi chán ghét đến tột cùng như hắn.
Không muốn sẽ dây dưa cùng hắn nữa, ta bước nhanh hướng phòng đi tới.
Hắn đang sau thân ta hỏi một câu lời nói: "Nghe nói, trang bị ổ cứng di động (portable hard disk) chưa tài liệu JGL bởi vì bị ngâm trong nước biển mà bị phá hủy, vậy sao?"
Trong chớp mắt bước chân của tôi dừng lại, nhưng cuối cùng cũng không có dừng lại.
Đúng thế, tôi nói với Cảnh Lưu Phái như vậy.
Không có nói một câu nào với Bạch Triển Cơ, tôi đi vào phòng ngủ, vững vàng khóa cửa lại.
Trong vòng một ngày thế mà mất hai lần trinh, đúng là không xem hoàng lịch, tôi bị thua thiệt lớn.
Đêm đó, tôi phân trần với Cảnh Lưu Phái, tôi nói rõ ràng cho ông xã biết, hi vọng Bạch Triển Cơ có thể rời đi.
Dĩ nhiên là làm khó Cảnh Lưu Phái, ông xã hỏi tôi nguyên nhân tại sao.
Tôi chưa nói chuyện hư hỏng kia giữa tôi và Bạch Triển Cơ cho ông xã biết, bởi vì trực giác cảm thấy việc này sẽ gây cho Cảnh Lưu Phái một tổn thương không nhỏ.
Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân sâu sắc khác.
Nếu như nói ra cái hôn kia, ý nghĩa của nó là bắt Cảnh Lưu Phái phải lựa chọn giữa tôi và Bạch Triển Cơ.
Mà tôi, sợ mình sẽ trở thành người mà ông xã từ bỏ.
Cho dù là có hàng tỉ người đẹp tuyệt thế tới hấp dẫn Lưu Phái, tôi vẫn luôn tin người ông xã chọn là tôi.
Nhưng là nếu như đối thủ là người anh em có ân cứu mạng của ông xã, tôi liền cảm thấy không có tự tin.
Vì vậy, chỉ có thể giống như một cô bạn gái bốc đồng, hy vọng giống như người lấy một lý do, đẻ cho Bạch Triển Cơ rời đi.
Tôi tỏ thái độ kiên quyết, mềm cứng cũng không chịu, Cảnh Lưu Phái chỉ có thể nói chuyện một lần với Bạch Triển Cơ.
Ngoài dự liệu của tôi, Bạch Triển Cơ rất hợp tác.
Hắn cũng không có tức giận, không bao lâu liền thu dọn đồ rời đi.
Giữa hắn và Cảnh Lưu Phái, cũng không có sinh ra sự khó chịu nào.
Hắn đi được dễ dàng như thế, nhưng tôi biết, hắn sẽ trở lại.
Nhất định.
Kể từ sau khi Bạch Triển Cơ rời đi, tôi lấy thân thể của mình dùng hết toàn lực bồi thường lại cho ông xã.
Hoặc là nói, là bổ sung thôi.
Tóm lại, chúng tôi ở trên giường là cực kỳ hòa hợp, nghe nói một nữa bao cao su trong trấn nhỏ là do chúng tôi sử dụng hết.
Mặc dù tạm thời không cần lo lắng về tiền, nhưng tiết kiệm luôn là chuyện tốt.
Vì vậy, vào một sáng sớm nào đấy, tôi tự mình đi lên trên trấn, đứng trước mặt bà chủ bán tạp hóa, vung tay lên, mở miệng, kết thúc với giá cả vô cùng hợp lý siêu bán sỉ mang về hai thùng bao cao su.
Khi nhìn thấy chiến lợi phẩm của tôi thì ông xã yên lặng không ý kiến mười phút.
Khi biết được người cả trấn nhìn tôi mang trên vai hai thùng mang lên núi, ông xã lại lẳng lặng đứng nghiêm mười phút.
Khi biết tôi còn hao hết nước miếng bắt bà chủ tạp hóa phải làm cho tôi một thẻ VIP đầu tiên từ trước đến nay chủa từng có trong chấn thì ông xã lặng lẽ hóa đá mười phút.
Sức chống đỡ không tốt, tôi cảm thấy được ông xã nên tăng cường luyện tập phương diện này.
Cứ như vậy, chúng tôi lại vui vẻ sa đọa một tháng nữa.
Đảo mắt, chúng tôi ở cùng nhau đã nữa năm.
Hôm nay, khi ông xã đang nấu thịt thì tôi chống càm nhìn, đột nhiên hỏi: "Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ở lại nơi này sao?”
Thật ra thì những lời này không sao cả trải qua suy tư, cũng không có thâm ý gì, trong mắt của tôi, cũng giống như câu hỏi tôi hỏi tối nay sẽ ăn gì vậy.
Lần đầu tiên ông xã không trả lời...ngay sau câu hỏi của tôi, ông xã giống như là không nghe thấy, tiếp tục đưa lưng về phía tôi nấu ăn.
Tôi không để ý, cầm điểu khiển ti vi lên chuyển kênh.
Không bao lâu sau, món ăn được bưng lên rồi, tôi cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Ông xã ngồi ở bên cạnh tôi, nhìn tôi.
Ông xã nói thích nhìn dáng vẻ của tôi lúc ăn, giống như là lời khen tặng không tiếng động cho tay nghề nấu ăn của ông xã.
Thật ra thì nói cách khác mỗi lần tôi đều giống như một con hổ đói hay là môt cư dân mọi da đỏ.
Lại còn phải nói dễ nghe như vậy, quả nhiên ông xã của tôi là một người phúc hậu.
Dù sao đã thành thói quen để ông xã nhìn chằm chằm, tôi cúi đầu, không coi ai ra gì dọn dẹp đĩa thịt của mình
Đang vui vẻ, chợt nghe ông xã hỏi: "Bất Hoan, em thích nơi này, hay là thành phố?"
Tôi phun ra một cục xương gà mới gặm xong, suy nghĩ một chút, nói: " Cũng thích, nơi này rất yên tĩnh, mà ở thành phố thì mua bao cao su dễ hơn."
Tôi có lòng tin, nếu là ở trong thành phố, tôi có thể lấy giá giảm 30% giá sĩ để mua bao cao su.
Khóe miệng ông xã co quắp một chút, từ lần trước sau khi tôi khiêng bao cao su trở về, nên khi ông xã vừa nghe từ này liền sinh ra phản ứng như thế.
Trải qua mấy phút khôi phục, ông xã bị tôi đánh lạc hướng lại quay trở về vấn đề, ông xã hắn thử dò xét hỏi: "Bất Hoan, rốt cuộc thì em muốn sống cuộc sống như thế nào?"
Nếu là lúc trước, tôi nhất định không biết nên trả lời cái vấn đề này thế nào.
Nhưng là hiện tại, tôi cũng rất rõ ràng: "Có ông xã, có thịt, cuộc sống của em chỉ cần như vậy."
Lời nói của tôi làm cho ông xã rất vui vẻ, nụ cười của ông xã, giống như là hoa anh đào nở rộ ngày xuân, cái loại màu sắc đó, làm cho lòng người tôi ấm đến cực điểm, giống như là có thể xua tan tất cả lo lắng.
"Như vậy, vậy kết hôn với anh thì thế nào?" Ông xã hỏi.
"Kết hôn?" Tôi đối với cái từ này có chút xa lạ.
"Ừ, kết hôn với anh." Nụ cười của ông xã dịu dàng mà thân thiết.
Chà mẹ nó đi nước sốt ở khóe miệng, trịnh trọng gật đầu: "Tốt, chúng ta kết hôn."
Tôi chưa từng thấy qua ông xã vui vẻ như vậy qua, thấy tôi đồng ý, ánh mắt của ông xã đang cười, nụ cười tràn đầy ra ngoài, thậm chí thổi đến sự ấm áp trên mặt tôi.
Ông xã cầm tay của tôi, nhẹ nhàng hôn mỗi một đầu ngón tay, từng cái khớp xương.
Tôi hoài nghi là ông xã đã xem tay của tôi thành móng gà.
"Bây giờ chúng ta xem là đính hôn, đúng không." Ta hỏi.
"Ừ." Ông xã gật đầu.
"Như vậy, " Tôi xòe tay ở trước mặt ông xã, nói: "Thẻ tiền lương cùng mật mã tài khoản, bây giờ lập tức lập tức giao cho em cất giữ."
Ông xã: ". . . . . ."
Tôi nhìn hắn, chậm rãi cười: " Anh vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được chuyện giữa tôi và Cảnh Lưu Phái, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tôi cho anh ấy rốt cuộc là cái gì."
Không chỉ là tình dục, còn có tình yêu.
Tựa như Cảnh Lưu Phái đối với tôi.
Nghe vậy, con ngươi Bạch Triển Cơ, lại như biển đen thâm trầm như bình thường.
"Tôi cảm thấy được, mọi người đều suy nghĩ cho chúng tôi, anh không nên đợi ở chỗ này nữa." Tôi lạnh lùng nói.
Cuộc sống quá ngắn, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt.
Nếu như có thể tránh được người ghét, tùy hứng một chút thì như thế nào?
Tôi di chuyển bước chân, chuẩn bị vào phòng, tránh vào trong phòng ngủ.
Vậy mà chưa đi được hai bước, tay trái của tôi lại cổ lực mạnh mẽ bắt lấy.
Cả cơ thể tôi đều bật hệ thống tự vệ, tay phải dễ dàng nâng lên, đánh về phía sau.
Đáng tiếc lần này tay phải của tôi cũng bị cổ lực ấy công kích nắm lại.
Cơ thể của tôi bị buộc phải bắt đầu chuyển động, khi dừng lại thì sau lưng bị ép chặt vào thân cây.
Vỏ cây thô ráp cứng rắn áp sát vào da thịt ở lưng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tôi nhanh chóng nâng hai chân lên, dùụng hết toàn lực tấn công, nhưng Bạch Triển Cơ kịp thời dùng đầu gối giữ chặt thân dưới của tôi.
Tôi phát giác mình đã rơi vào cảnh nguy hiểm - - tay chân của tôi đều bị khống chế được.
Giống như là con bướm tiêu bản bị đính kim vào tường, không thể động đậy.
Nhưng cái này cũng không coi như là kiếp nạn.
Tôi là chỉ, - - cái đáng nói ở đây là việc mà Bạch Triển Cơ đã làm với tôi, hắn cúi đầu, hôn tôi.
Đó là cảnh là bóng tối có thể quan minh chính đại hấp thụ ánh thông qua nụ hôn.
Không phân rõ sức lực, không phân rõ thời gian lâu dài.
Lại làm cho cả người tôi xương cốt cứng ngắc, khiến máu huyết trong người đều đông lại, khiến tất cả thần kinh cũng bị kéo đứt.
Cánh môi của hắn, là không có nhiệt độ .
Không phải lạnh, cũng không phải là nóng.
Một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.
Một nụ hôn cực kỳ nguy hiểm.
Khi môi hắn rời khỏi môi của tôi thì mùi máu tươi nhanh chóng lan ra cả khoang miệng tôi.
Là máu.
Máu của tôi.
"Bây giờ rời đi, thì cô có thể lấy được kết quả tốt nhất." Đến lúc này thì hắn mới buông tôi ra.
"Mà, là anh lấy được sự trừng phạt nhẹ nhất." Tôi giơ tay lên, thật nhanh đánh cho hắn một bạt tai.
"Chát" một tiếng, thanh thúy vang dội.
Tôi ghét Bạch Triển Cơ, trên thế giới không nữa bất luận kẻ nào có thể làm cho tôi chán ghét đến tột cùng như hắn.
Không muốn sẽ dây dưa cùng hắn nữa, ta bước nhanh hướng phòng đi tới.
Hắn đang sau thân ta hỏi một câu lời nói: "Nghe nói, trang bị ổ cứng di động (portable hard disk) chưa tài liệu JGL bởi vì bị ngâm trong nước biển mà bị phá hủy, vậy sao?"
Trong chớp mắt bước chân của tôi dừng lại, nhưng cuối cùng cũng không có dừng lại.
Đúng thế, tôi nói với Cảnh Lưu Phái như vậy.
Không có nói một câu nào với Bạch Triển Cơ, tôi đi vào phòng ngủ, vững vàng khóa cửa lại.
Trong vòng một ngày thế mà mất hai lần trinh, đúng là không xem hoàng lịch, tôi bị thua thiệt lớn.
Đêm đó, tôi phân trần với Cảnh Lưu Phái, tôi nói rõ ràng cho ông xã biết, hi vọng Bạch Triển Cơ có thể rời đi.
Dĩ nhiên là làm khó Cảnh Lưu Phái, ông xã hỏi tôi nguyên nhân tại sao.
Tôi chưa nói chuyện hư hỏng kia giữa tôi và Bạch Triển Cơ cho ông xã biết, bởi vì trực giác cảm thấy việc này sẽ gây cho Cảnh Lưu Phái một tổn thương không nhỏ.
Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân sâu sắc khác.
Nếu như nói ra cái hôn kia, ý nghĩa của nó là bắt Cảnh Lưu Phái phải lựa chọn giữa tôi và Bạch Triển Cơ.
Mà tôi, sợ mình sẽ trở thành người mà ông xã từ bỏ.
Cho dù là có hàng tỉ người đẹp tuyệt thế tới hấp dẫn Lưu Phái, tôi vẫn luôn tin người ông xã chọn là tôi.
Nhưng là nếu như đối thủ là người anh em có ân cứu mạng của ông xã, tôi liền cảm thấy không có tự tin.
Vì vậy, chỉ có thể giống như một cô bạn gái bốc đồng, hy vọng giống như người lấy một lý do, đẻ cho Bạch Triển Cơ rời đi.
Tôi tỏ thái độ kiên quyết, mềm cứng cũng không chịu, Cảnh Lưu Phái chỉ có thể nói chuyện một lần với Bạch Triển Cơ.
Ngoài dự liệu của tôi, Bạch Triển Cơ rất hợp tác.
Hắn cũng không có tức giận, không bao lâu liền thu dọn đồ rời đi.
Giữa hắn và Cảnh Lưu Phái, cũng không có sinh ra sự khó chịu nào.
Hắn đi được dễ dàng như thế, nhưng tôi biết, hắn sẽ trở lại.
Nhất định.
Kể từ sau khi Bạch Triển Cơ rời đi, tôi lấy thân thể của mình dùng hết toàn lực bồi thường lại cho ông xã.
Hoặc là nói, là bổ sung thôi.
Tóm lại, chúng tôi ở trên giường là cực kỳ hòa hợp, nghe nói một nữa bao cao su trong trấn nhỏ là do chúng tôi sử dụng hết.
Mặc dù tạm thời không cần lo lắng về tiền, nhưng tiết kiệm luôn là chuyện tốt.
Vì vậy, vào một sáng sớm nào đấy, tôi tự mình đi lên trên trấn, đứng trước mặt bà chủ bán tạp hóa, vung tay lên, mở miệng, kết thúc với giá cả vô cùng hợp lý siêu bán sỉ mang về hai thùng bao cao su.
Khi nhìn thấy chiến lợi phẩm của tôi thì ông xã yên lặng không ý kiến mười phút.
Khi biết được người cả trấn nhìn tôi mang trên vai hai thùng mang lên núi, ông xã lại lẳng lặng đứng nghiêm mười phút.
Khi biết tôi còn hao hết nước miếng bắt bà chủ tạp hóa phải làm cho tôi một thẻ VIP đầu tiên từ trước đến nay chủa từng có trong chấn thì ông xã lặng lẽ hóa đá mười phút.
Sức chống đỡ không tốt, tôi cảm thấy được ông xã nên tăng cường luyện tập phương diện này.
Cứ như vậy, chúng tôi lại vui vẻ sa đọa một tháng nữa.
Đảo mắt, chúng tôi ở cùng nhau đã nữa năm.
Hôm nay, khi ông xã đang nấu thịt thì tôi chống càm nhìn, đột nhiên hỏi: "Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ở lại nơi này sao?”
Thật ra thì những lời này không sao cả trải qua suy tư, cũng không có thâm ý gì, trong mắt của tôi, cũng giống như câu hỏi tôi hỏi tối nay sẽ ăn gì vậy.
Lần đầu tiên ông xã không trả lời...ngay sau câu hỏi của tôi, ông xã giống như là không nghe thấy, tiếp tục đưa lưng về phía tôi nấu ăn.
Tôi không để ý, cầm điểu khiển ti vi lên chuyển kênh.
Không bao lâu sau, món ăn được bưng lên rồi, tôi cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Ông xã ngồi ở bên cạnh tôi, nhìn tôi.
Ông xã nói thích nhìn dáng vẻ của tôi lúc ăn, giống như là lời khen tặng không tiếng động cho tay nghề nấu ăn của ông xã.
Thật ra thì nói cách khác mỗi lần tôi đều giống như một con hổ đói hay là môt cư dân mọi da đỏ.
Lại còn phải nói dễ nghe như vậy, quả nhiên ông xã của tôi là một người phúc hậu.
Dù sao đã thành thói quen để ông xã nhìn chằm chằm, tôi cúi đầu, không coi ai ra gì dọn dẹp đĩa thịt của mình
Đang vui vẻ, chợt nghe ông xã hỏi: "Bất Hoan, em thích nơi này, hay là thành phố?"
Tôi phun ra một cục xương gà mới gặm xong, suy nghĩ một chút, nói: " Cũng thích, nơi này rất yên tĩnh, mà ở thành phố thì mua bao cao su dễ hơn."
Tôi có lòng tin, nếu là ở trong thành phố, tôi có thể lấy giá giảm 30% giá sĩ để mua bao cao su.
Khóe miệng ông xã co quắp một chút, từ lần trước sau khi tôi khiêng bao cao su trở về, nên khi ông xã vừa nghe từ này liền sinh ra phản ứng như thế.
Trải qua mấy phút khôi phục, ông xã bị tôi đánh lạc hướng lại quay trở về vấn đề, ông xã hắn thử dò xét hỏi: "Bất Hoan, rốt cuộc thì em muốn sống cuộc sống như thế nào?"
Nếu là lúc trước, tôi nhất định không biết nên trả lời cái vấn đề này thế nào.
Nhưng là hiện tại, tôi cũng rất rõ ràng: "Có ông xã, có thịt, cuộc sống của em chỉ cần như vậy."
Lời nói của tôi làm cho ông xã rất vui vẻ, nụ cười của ông xã, giống như là hoa anh đào nở rộ ngày xuân, cái loại màu sắc đó, làm cho lòng người tôi ấm đến cực điểm, giống như là có thể xua tan tất cả lo lắng.
"Như vậy, vậy kết hôn với anh thì thế nào?" Ông xã hỏi.
"Kết hôn?" Tôi đối với cái từ này có chút xa lạ.
"Ừ, kết hôn với anh." Nụ cười của ông xã dịu dàng mà thân thiết.
Chà mẹ nó đi nước sốt ở khóe miệng, trịnh trọng gật đầu: "Tốt, chúng ta kết hôn."
Tôi chưa từng thấy qua ông xã vui vẻ như vậy qua, thấy tôi đồng ý, ánh mắt của ông xã đang cười, nụ cười tràn đầy ra ngoài, thậm chí thổi đến sự ấm áp trên mặt tôi.
Ông xã cầm tay của tôi, nhẹ nhàng hôn mỗi một đầu ngón tay, từng cái khớp xương.
Tôi hoài nghi là ông xã đã xem tay của tôi thành móng gà.
"Bây giờ chúng ta xem là đính hôn, đúng không." Ta hỏi.
"Ừ." Ông xã gật đầu.
"Như vậy, " Tôi xòe tay ở trước mặt ông xã, nói: "Thẻ tiền lương cùng mật mã tài khoản, bây giờ lập tức lập tức giao cho em cất giữ."
Ông xã: ". . . . . ."
/145
|