Sau đêm đó, Lý Bồi Cổ không có lên tầng gác nữa.
Tôi nghĩ, có mấy lời, rất thích hợp để tôi so sánh.
Cái câu gì ‘thân bất do kỷ’, là rất có đạo lý, không phải mỗi người ai cũng là loại giống như tôi, không vướng không víu.
Lý Bồi Cổ, tư nhiên có trách nhiệm của hắn, không thể trốn tránh.
Chẳng qua trước kia tôi không hiểu rõ điều này, cho nên mới phát ra một chút hy vọng hảo huyền.
Xem ra việc lớn lên không phải là chuyện tốt — dĩ nhiên, hai khối thịt trước ngực là ngoại lệ.
Lý Bồi Cổ không có đến gặp tôi cũng coi như xong, dù sao tôi cũng không muốn biến thành Hổ Đông Bắc bị vay xem.
Trải qua đêm hôm đó, cứ như phải nín tiểu cả ba tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng tìm được bồn cầu để xã, “Rào rào” tiếng nước xã chạy liên tục ra, muốn ngưng cũng ngưng không được.
Tôi cũng không biết mình ở trong căn phòng trên lầu các đã bao lâu — những người này ngay cả đồng hồ cũng không để lại cho tôi một cái.
Bất quá không sao, người xưa lấy dây thắt gút lại để đánh dấu sự việc, tôi thì lấy thời gian đổ bô được mấy lần để tính thời gian.
Trên căn bản, cứ ba ngày thì tôi đi nặng một lần.
Dựa vào mấy lần có anh em bị xông cho ngất đi đưa vào bệnh viện, xem ra tôi đã ở trong đây cũng hơn nữa tháng rồi.
Hơn nữa tháng, tôi như tuổi xuân mới nở của hoa màu gà, cứ như vậy mà héo đi rồi.
Tôi một bên thì gậm thịt một bên lại cảm thán.
Ở trong căn phòng này rất nhàm chán, tôi bắt đầu ảo tưởng đến một chút phát sinh ngoài ý muốn.
Tỷ như có người sao hỏa đến đánh chiếm trái đất, tỷ như nhà họ Lý bị một cơn gió lốc lớn cuốn đi tới tận sa mạc, tỷ như Lý Lý Cát bỗng nhiên xuất hiện cứu tôi ra.
Phải thừa nhận, tôi thích nhất chính là cái khả năng cuối cùng, bởi vì nếu Lý Lý Cát đã cứu được tôi ra, thì chúng tôi có thể tiếp tục suy nghĩ bậy bạ triền miên, cấu kết bậy bạ, thì thầm to nhỏ, nhào nặng thở dốc.
Đó là có bao nhiêu sự vui vẻ không lành mạnh.
Tôi thích.
Hôm nay, tôi đang nhắm mắt tưởng tượng cơ thể rắn chắc thuần khiết của tiểu xử nam Lý Lý Cát làm nước miếng chảy ra ước hết nữa cái gối đầu, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng lộn xộn.
Chẳng lẽ tiểu xử nam Lý Lý Cát của tôi thật sự trở về muốn nhào nặng thở dốc với tôi rồi hả?
Tôi phấn chấn lên, nước miếng chảy ước một bên mông, cái gối đầu cũng ướt hết.
Nhưng lắng nghe cẩn thận, thấy không đúng lắm, đây không phải tiếng động mở khóa, mà là tiếng động có người mở cái cửa nhỏ.
Trên cánh cửa sắt có mọt cái cửa nhỏ, thức ăn và nước uống hằng ngày của tôi đều được đưa vào từ cái cửa nhỏ đó.
Chẳng lẽ là đưa cơm?
Không thể nào, một tiếng trước tôi vừa mới đi nặng một lần.
Tôi tự biết rõ, dù sao số người bị xông ngất xỉu cũng có thể chất đầy một cái hồ bơi rồi, bọn họ không có can đảm đến mức cho tôi ăn nhiều để gia tăng hệ bài tiết của tôi làm hy sinh thêm càng nhiều anh em của bọn họ.
Nghe nói đầu bếp trong nhà bị vô số vũ khí uy hiếp bắt ông phải nghiên cứu làm sao mà làm món thịt như thế nào mới có thể làm sự bài tiết của tôi giảm đến mức thấp nhất.
Đủ thấy lực sát thương của tôi mạnh cở nào.
Tôi thấy tự hào.
Tiếng động này thật sự quá bí ẩn, lòng hiếu kì của tôi không nhịn được ngày càng tăng lên, xuống giường, kiễng mũi chân lén lút di chuyển gần về phía tiếng động phát ra.
May là khóa xích sắt đủ dài, vừa đủ cho tôi đi đến trước cánh cửa.
Tập trung nhìn vào, cái cửa nhỏ để đưa cơm đang có người ở bên ngoài từ từ mở ra.
Vội vàng cuối xuống đất, cái mông hương lên trời, tập trung tinh thần, cái ánh nhìn tập trung giống như Tiểu Vũ Trụ có thể thiêu cháy đồ vật.
Tôi dám khẳng định, tuyệt đối là có người đến rình xem tôi.
Buồn cười, cho tới bây giờ cũng chỉ có Bất Hoan tôi rình coi người khác, bây giờ nếu như bị người ta rình côi, tôi đây làm sao còn có thể còn chỗ đứng trên giang hồ đây?
Cho nên tôi dùng ánh mắt người giang hồ gọi là “Đôi mắt Hoa Anh Đào giết chết người” đôi mắt thần ti hí.
Cái cửa nhỏ dùng để đưa cơm cuối cùng cũng mở ra.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt.
Trong sáng quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên, chợt đảo quanh mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi trở về vị trí cũ lại tràn đầy vẻ xinh đẹp.
Đôi mắt quen thuốc đến làm cho tôi bị chấn động.
Đó là. . . . . . . . .
Có một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu tôi, ánh mắt trong hốc cửa nhỏ lại không thấy nữa.
Ánh trăng cũng bị cả tàng gác kín bưng này phá tan đi, mỗi một món đồ vật cũng như mắt đi sức sống, vắng vẻ đến tĩnh lặng.
Chuyển mới xảy ra vừa rồi cứ như chỉ là một ảo giác.
Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, cho đến khi hai bắp chân cảm thấy như có vô số kim đâm vào chân, mới giật mình bình tĩnh lại.
Ngồi chổm hổm khá lâu, chân tôi tê đến mức như không còn là của mình nữa rồi.
Tôi tĩnh bước một bước đi trở về giường, cuộn tròn người lại, hai tay liên tục xoa bóp chân.
Chân như không phải của mình, cặp mắt kia cũng không phải của mình.
Trong tầng gác chỉ có một cửa sổ nhỏ, mặc dù có gắn song sắt, nhưng ánh sang vẫn có thể len vào, lượn lờ ở trên sàn nhà.
Sàn gỗ cũ kỹ, đặc biệt phủ đầy bụi bậm theo năm tháng.
Giữa hai tấm ván gỗ có một khe hở, giống như là lúc nào cũng có thể trồi lên bất cứ thứ gì.
Trong đầu tôi, thì đang càng không ngừng trồi lên một số thứ.
Tôi cứ nhìn như thế, rồi trước mắt trở nên hốt hoảng.
Ngày hôm sau, đến lượt anh trai tài xế đến đổ bô giúp tôi
Bất quá vận may của anh ta khá tốt, bởi vì tôi có chuyện trong lòng, một chút phân không ra, một giọt nước tiểu cũng không chảy.
Từ nhỏ tôi đã trêu đừa anh ta cho tới lớn, anh ta cũng coi như là cánh tay phải hay cánh tay trái của Lý Bồi Cổ hẳn nên cái gì cũng biết.
Cho nên tôi quyết định hỏi thăm anh ta: “Trên tầng gác này, còn có cô gái khác đúng không?”
Nghe vậy, trên gương mặt anh trai tài xế đang hiện lên nụ cười may mắn vì thoát được việc vị xong ngất lại tự dưng hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Như thể có thể hiểu được một chuyện.
Với cái cặp mắt quen thuộc kia, sự mất tự nhiên của anh trai tài xế, và lời nói của bà chủ.
Chuyện đã quá rõ ràng.
Nhưng đồng thời, chuyện cũng trở nên phức tạp rồi.
Đối mặt cới chuyện phức tạp, tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều, cho nên chẳng qua chỉ ngồi yên lặng chờ đợi.
Tôi nghĩ, nếu như Lý Bồi Cổ muốn đến tìm tôi, muốn nói cho tôi biết chuyện gì, hắn sẽ đến.
Song liên tục mấy ngày trôi qua, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Thôi cũng được, việc không đến tìm tôi, tôi cũng không đi tìm việc, tránh khỏi phải phiền muộn.
Tôi không nghĩ đến, lo ăn cơm người ta vừa đưa lên.
Bất quá hôm nay cơm này có chút lạ, sau khi ăn xong, tôi lập tức muốn đi nặng rồi.
Vội vàng ngồi lên ống nhổ, hừ hừ Hmm hắc hơn mười phút đồng hồ sau, cuối cùng cũng đến chất thải trong bụng bài tiết ra hết.
Sau khi cho ra hết đáng lẻ cả người phải cảm thấy nhẹ nhỏm, nhưng sao đầu tôi co cảm giác choáng vàng không có sức.
Chẳng lẽ bị ảo giác rổi sao?
Tôi vội vàng vào quần vào chỉnh tề, lấy nắp đậy lại, ngặn chặn khí độc lại, rồi quay lại nằm lên giường.
Ai ngờ vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ cứ như thủy triều đánh tới, quả thật muốn chống cự không được.
Có chuyện không đúng lắm.
Chẳng lẽ trúng bẫy rồi hả?
Tôi nhìn trời than một tiếng, tại sao lần nào cũng dùng thuốc ngủ? Có chút thiếu sáng tạo biết không?
Nói ra bất quá Bất Hoan tôi còn thảm hại hơn, lần nào cũng thua bởi thuốc ngủ, thật sự là tật xấu.
Đang muốn la lên kêu người đến hổ trợ, thì cửa bổng dưng mở ra, có một người từ từ bước vào.
Tôi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt quen thuộc, thế nhưng lúc này ánh mắt lại ánh lên tia sáng quỷ mị.
“Cô là Kim Cơ?” Tôi nói ra một sự thật mình đã đoán ra.
“Đúng vậy.” Cô ta thẳng thắn thừa nhận, chẳng qua tôi cảm thấy cô ta cũng không có lý do gì để giấu diếm.
“Ông chủ giàu có mua cô, chính là Lý Bồi Cổ?”
Thật ra cái vấn đề này khá dư thừa, nhưng giờ phút này tôi phải kéo đai thời gian một chút.
Nguyên nhân rất đơn giản — Trên tay Kim Cơ đang cầm một bình thuốc nhỏ.
Dĩ nhiên tôi sẽ không đơn thuần cho rằng đó chỉ là quả sơn trà ngâm đường Tứ Xuyên trị ho rồi.
“Đúng, Bồi Cổ chính là ông chủ mua tôi.” Giọng nói Kim Cơ mang theo chút mềm mại, giống như lớp da bánh trồi làm bằng gạo, chẳng qua để lâu, có hơi lạnh, một ngụm nuốt vào, giống như nó có thể dính vào thực quản, làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái: “Đồng thời, anh ấy cũng chính là người tôi yêu, là người duy nhất mà cả đời này tôi yêu, là người đàn ông tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh.”
Tôi không lên tiếng, chỉ nhìn Kim Cơ.
Bà chủ, Lâm Lam, còn có Lý Lý Cá nói rất đúng, ánh mắt cô ta rất giống tôi.
Nhưng mà gương mặt Kim Cơ, so với tôi thì hoàn mỹ hơn.
Không phải gương mặt tôi không có tỳ vết, mà là có khuyết điểm.
Ví như, sóng mũi của tôi chỉ hơi nhô ra nho nhỏ, làm mất đi đường nét trên gương mặt; ví như môi của tôi, có vẻ hơi mỏng một chút, không xứng với cái càm; ví như cái trán của tôi, quá cao, quá đầy, không đủ xinh xắn.
Mặt của tôi, có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng Kim Cơ lại không giống như thế.
Cái trán, lông mày, gương mặt, miệng, lỗ tai, cổ và cả tay chân của cô ta đều rất hoàn mỹ.
Mỗi một đường nét, mỗi một tấc da, từng cái lỗ chân lông đều không tìm ra được bất kỳ thiếu sót nào.
Cũng bởi vì, ánh mắt của cô ta, cũng không xuất sắc.
Giống như hai viên bảo thạch quý giá đính ở trên đỉnh núi.
Tôi đang thưởng thức người đẹp, mà người đẹp lại đang tính toán đưa tôi vào chỗ chết.
“Cô chính là Hà Bất Hoan, đúng không.” Cô ta hỏi.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó, tựa như cái trống lắc liên tục: “Không không không không, cô hoàn toàn đã nhận nhầm người.”
Rất rõ ràng, Kim Cơ đến chính là để giết Hà Bất Hoan, bây giờ tôi mà thừa nhận, chẳng phải là muốn chết?
Nhưng Shakespeare đã nói: người đẹp không phải là quả bí đao ngu ngốc.
Kim Cơ không ngu ngốc, người ta đã thăm dò hết tất cả rồi mới đến.
Cô ta đi tới trước giường của tôi, ngồi xuống, tôi phải vươn tới đôi mắt của tôi.
Ngón tay của cô ta, nhợt nhạt mảnh mai, chợt nìn thấy đầu ngón tay, giống như cây kim bén nhọn, tôi bất chợt nhấm mắt lại.
Mí mắt truyền tới sự lạnh lẽo cùng một chút run rẫy từ đầu ngón tay đó: “Đôi mắt này, chính là đôi mắt này, anh ấy mỗi lần nhìn tôi, chính là nhìn đôi mắt này, quả nhiên không sai, anh ấy chính là nhớ về cô, thì ra tôi chỉ là một thế thân.”
Trong nháy mắt, tôi xác định được một chút chuyện tính mình đã sớm biết.
“Hà Bất Hoan, cô có thể hiểu được loại tâm tình này không? Tôi vốn cho rằng mình rốt cuộc cũng có hạnh phúc, tôi có thể đợi ở bên cạnh người đàn ông tôi yêu, có thể vui vẻ cả đời. Nhưng mà. . .Tại sao, bất quá tôi chỉ đến nhìn cô một cái, xác định một chút chuyện, anh ấy là bắt tôi ra đi, anh ấy đuổi tôi đi! ! ! Tiền, đúng vậy, anh ấy cho tôi rất nhiều tiền, nhưng mà bây giờ cái tôi muốn không phải là tiền, cô hiểu không? Tôi muốn chính là anh ấy, tôi muốn chính là Bồi Cổ, tôi chỉ cần anh ấy! ! !”
Trong giọng nói của Kim Cơ là sự tuyệt vọng cùng với điên cuồng, mà sức của bàn tay nền trên mí mắt tôi cũng càng ngày càng mạnh, giống như muốn móc đôi mắt tôi ra vậy.
Sự đau đớn ở mắt đánh thẳng vào trí óc tôi, tôi giãy dụa co người về phía sau.
Mí mắt hơi hé ra, trước mắt là một mảng mờ ảo, một lức sau mới thấy được gương mặt vặn vẹo của Kim Cơ: “Không, cô không thể hiểu được, tôi và cô không giống nhau, cô là người thật, cô mới chính là người mà anh ấy luôn nhớ nhung, dĩ nhiên cô không thể hiểu được. Nhưng mà không sao, thật sự không sao. . . . . Cho dù cô là người thật, tôi là thế thân, nhưng là nếu như cô không còn ở trên thế giới này, anh ấy nhất định sẽ muốn giữ tôi lại, thông qua tôi mà hoài niệm về cô, đây là việc duy nhất mà anh ấy có thể làm, như vậy, tôi liền không cần phải rời đi. . . . . Đúng vậy, chỉ cần cô chết.”
Nói xong, bổng nhiên Kim Cơ tiến lên, chợt kéo càm của tôi lên, đẩy miệng của tôi ra, dùng sức đổ chất lỏng trong cái bình nhỏ vào trong miệng của tôi, động tác mang theo tính thần bất thường mà lúc này lạ đặc biệt nhanh chóng quyết đoán.
“Nhìn đi, anh ấy rất quan tâm cô, mỗi ngày đều tự mình thử độc trong thịt và nước mang đến cho cô, xác định thức ăn nước uống không có gì mới để cho người ta mang lên. Nhưng mà anh ấy không thử ra được trong thức ăn có thứ khác không phải thuốc, tôi biết cô là một người rất lợi hại, nhưng là hiện tại, cô đã không còn sức để phản kháng! ! !” Trên gương mặt Kim Cơ, tràn đầy vẻ hung ác. giống như một con giao sắc lạnh dữ tợn, cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, giống như ánh dao, một dao hạ xuống, muốn cắt hết thịt của tôi.
Tôi biết nguyên nhân Lý Bồi Cổ muốn thử độc cho tôi — Trong căn nhà này, người muốn giết tôi quả thật nhiều kongo kể xiết, hắn không thể không đề phòng.
Nhân phẩm thấp chính là có kết quả như vậy đó! ! !
Tôi tự mặc niệm cho chính mình.
Tựa như lời Kim Cơ nói, tôi bị cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, tay chân cũng không còn sức lực, chỉ có thể cố hết sức khép chặt cổ họng, không để cho chất lỏng đậm đặc đắng chát này chảy vào.
Nhưng là không còn kịp nữa rồi, vẫn có một ít độc chảy được xuống bụng.
Nhất thời, trong bụng tôi như có một thanh đao nhọn, đang không ngừng giãy dụa.
Trong lúc tầm mắt tôi mơ hồ, thấy được gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Kim Cơ, ánh trăng trên sàn nhà, cong có . . . . Cái ống nhổ trong góc.
Phải đánh cược một lần cuối cùng, sống hay chết đều là nhờ một cử động này.
“Tử Kỳ! ! !” Tôi cao giọng gọi tên cô ta.
Đây là tên thật của Kim Cơ.
Giống như tôi đã lường trước, Kim Cơ thất thần trong chốc lát, sự kiềm chết ở tay tôi được nới lỏng.
Nhân cơ hội này, tôi cầm cái gối lên, dùng hết tất cả khí lực ăn thịt, bất thình linhg ném mạnh về phía cái ống nhổ.
Cái gối bay chính xác đập vào cái ống nhổ, cái ống nhổ lay động mấy cái, rốt cuộc cũng ngã xuống trên nền nhà.
Vào nhiều năm sai, nhớ lại cảnh tượng thảm thiệt năm đó, tôi vẫn còn sợ hãi trong lòng như cũ.
Sau khi cái ống nhổ bị ngã trên sàn nhà, chất bài tiết chảy ra, nhất thời, khí độc màu đen dâng lên cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt đánh về phía chúng tôi.
“Tôi chỉ nghe Kim Cơ kêu “A” lên một tiếng, nhất thời mắt trợn trắng, bọt bép trào ra, té nằm trên mặt đất, chân tay co rút mấy cái, bị xông cho ngất đi.
Sự đau nhứt trong bụng cùng với mùi hôi thối của chất bài tiết xông tới đồng thời bị đã kích cùng lúc khiến cho tôi hít thở không thông, làm cho ý thức của tôi từ từ mất đi.
Ở trước một giây cuối cùng trước tôi rơi vào bóng tối, tôi nghe thấy ở dưới lầu truyền tới tiếng la như ngày tận thế: “Người đâu mau tới đây không được rồi, cái bô bị đổ, mau đeo mặt nạ chống độc lên! ! !”
Tôi nghĩ, có mấy lời, rất thích hợp để tôi so sánh.
Cái câu gì ‘thân bất do kỷ’, là rất có đạo lý, không phải mỗi người ai cũng là loại giống như tôi, không vướng không víu.
Lý Bồi Cổ, tư nhiên có trách nhiệm của hắn, không thể trốn tránh.
Chẳng qua trước kia tôi không hiểu rõ điều này, cho nên mới phát ra một chút hy vọng hảo huyền.
Xem ra việc lớn lên không phải là chuyện tốt — dĩ nhiên, hai khối thịt trước ngực là ngoại lệ.
Lý Bồi Cổ không có đến gặp tôi cũng coi như xong, dù sao tôi cũng không muốn biến thành Hổ Đông Bắc bị vay xem.
Trải qua đêm hôm đó, cứ như phải nín tiểu cả ba tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng tìm được bồn cầu để xã, “Rào rào” tiếng nước xã chạy liên tục ra, muốn ngưng cũng ngưng không được.
Tôi cũng không biết mình ở trong căn phòng trên lầu các đã bao lâu — những người này ngay cả đồng hồ cũng không để lại cho tôi một cái.
Bất quá không sao, người xưa lấy dây thắt gút lại để đánh dấu sự việc, tôi thì lấy thời gian đổ bô được mấy lần để tính thời gian.
Trên căn bản, cứ ba ngày thì tôi đi nặng một lần.
Dựa vào mấy lần có anh em bị xông cho ngất đi đưa vào bệnh viện, xem ra tôi đã ở trong đây cũng hơn nữa tháng rồi.
Hơn nữa tháng, tôi như tuổi xuân mới nở của hoa màu gà, cứ như vậy mà héo đi rồi.
Tôi một bên thì gậm thịt một bên lại cảm thán.
Ở trong căn phòng này rất nhàm chán, tôi bắt đầu ảo tưởng đến một chút phát sinh ngoài ý muốn.
Tỷ như có người sao hỏa đến đánh chiếm trái đất, tỷ như nhà họ Lý bị một cơn gió lốc lớn cuốn đi tới tận sa mạc, tỷ như Lý Lý Cát bỗng nhiên xuất hiện cứu tôi ra.
Phải thừa nhận, tôi thích nhất chính là cái khả năng cuối cùng, bởi vì nếu Lý Lý Cát đã cứu được tôi ra, thì chúng tôi có thể tiếp tục suy nghĩ bậy bạ triền miên, cấu kết bậy bạ, thì thầm to nhỏ, nhào nặng thở dốc.
Đó là có bao nhiêu sự vui vẻ không lành mạnh.
Tôi thích.
Hôm nay, tôi đang nhắm mắt tưởng tượng cơ thể rắn chắc thuần khiết của tiểu xử nam Lý Lý Cát làm nước miếng chảy ra ước hết nữa cái gối đầu, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng lộn xộn.
Chẳng lẽ tiểu xử nam Lý Lý Cát của tôi thật sự trở về muốn nhào nặng thở dốc với tôi rồi hả?
Tôi phấn chấn lên, nước miếng chảy ước một bên mông, cái gối đầu cũng ướt hết.
Nhưng lắng nghe cẩn thận, thấy không đúng lắm, đây không phải tiếng động mở khóa, mà là tiếng động có người mở cái cửa nhỏ.
Trên cánh cửa sắt có mọt cái cửa nhỏ, thức ăn và nước uống hằng ngày của tôi đều được đưa vào từ cái cửa nhỏ đó.
Chẳng lẽ là đưa cơm?
Không thể nào, một tiếng trước tôi vừa mới đi nặng một lần.
Tôi tự biết rõ, dù sao số người bị xông ngất xỉu cũng có thể chất đầy một cái hồ bơi rồi, bọn họ không có can đảm đến mức cho tôi ăn nhiều để gia tăng hệ bài tiết của tôi làm hy sinh thêm càng nhiều anh em của bọn họ.
Nghe nói đầu bếp trong nhà bị vô số vũ khí uy hiếp bắt ông phải nghiên cứu làm sao mà làm món thịt như thế nào mới có thể làm sự bài tiết của tôi giảm đến mức thấp nhất.
Đủ thấy lực sát thương của tôi mạnh cở nào.
Tôi thấy tự hào.
Tiếng động này thật sự quá bí ẩn, lòng hiếu kì của tôi không nhịn được ngày càng tăng lên, xuống giường, kiễng mũi chân lén lút di chuyển gần về phía tiếng động phát ra.
May là khóa xích sắt đủ dài, vừa đủ cho tôi đi đến trước cánh cửa.
Tập trung nhìn vào, cái cửa nhỏ để đưa cơm đang có người ở bên ngoài từ từ mở ra.
Vội vàng cuối xuống đất, cái mông hương lên trời, tập trung tinh thần, cái ánh nhìn tập trung giống như Tiểu Vũ Trụ có thể thiêu cháy đồ vật.
Tôi dám khẳng định, tuyệt đối là có người đến rình xem tôi.
Buồn cười, cho tới bây giờ cũng chỉ có Bất Hoan tôi rình coi người khác, bây giờ nếu như bị người ta rình côi, tôi đây làm sao còn có thể còn chỗ đứng trên giang hồ đây?
Cho nên tôi dùng ánh mắt người giang hồ gọi là “Đôi mắt Hoa Anh Đào giết chết người” đôi mắt thần ti hí.
Cái cửa nhỏ dùng để đưa cơm cuối cùng cũng mở ra.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt.
Trong sáng quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên, chợt đảo quanh mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi trở về vị trí cũ lại tràn đầy vẻ xinh đẹp.
Đôi mắt quen thuốc đến làm cho tôi bị chấn động.
Đó là. . . . . . . . .
Có một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu tôi, ánh mắt trong hốc cửa nhỏ lại không thấy nữa.
Ánh trăng cũng bị cả tàng gác kín bưng này phá tan đi, mỗi một món đồ vật cũng như mắt đi sức sống, vắng vẻ đến tĩnh lặng.
Chuyển mới xảy ra vừa rồi cứ như chỉ là một ảo giác.
Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, cho đến khi hai bắp chân cảm thấy như có vô số kim đâm vào chân, mới giật mình bình tĩnh lại.
Ngồi chổm hổm khá lâu, chân tôi tê đến mức như không còn là của mình nữa rồi.
Tôi tĩnh bước một bước đi trở về giường, cuộn tròn người lại, hai tay liên tục xoa bóp chân.
Chân như không phải của mình, cặp mắt kia cũng không phải của mình.
Trong tầng gác chỉ có một cửa sổ nhỏ, mặc dù có gắn song sắt, nhưng ánh sang vẫn có thể len vào, lượn lờ ở trên sàn nhà.
Sàn gỗ cũ kỹ, đặc biệt phủ đầy bụi bậm theo năm tháng.
Giữa hai tấm ván gỗ có một khe hở, giống như là lúc nào cũng có thể trồi lên bất cứ thứ gì.
Trong đầu tôi, thì đang càng không ngừng trồi lên một số thứ.
Tôi cứ nhìn như thế, rồi trước mắt trở nên hốt hoảng.
Ngày hôm sau, đến lượt anh trai tài xế đến đổ bô giúp tôi
Bất quá vận may của anh ta khá tốt, bởi vì tôi có chuyện trong lòng, một chút phân không ra, một giọt nước tiểu cũng không chảy.
Từ nhỏ tôi đã trêu đừa anh ta cho tới lớn, anh ta cũng coi như là cánh tay phải hay cánh tay trái của Lý Bồi Cổ hẳn nên cái gì cũng biết.
Cho nên tôi quyết định hỏi thăm anh ta: “Trên tầng gác này, còn có cô gái khác đúng không?”
Nghe vậy, trên gương mặt anh trai tài xế đang hiện lên nụ cười may mắn vì thoát được việc vị xong ngất lại tự dưng hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Như thể có thể hiểu được một chuyện.
Với cái cặp mắt quen thuộc kia, sự mất tự nhiên của anh trai tài xế, và lời nói của bà chủ.
Chuyện đã quá rõ ràng.
Nhưng đồng thời, chuyện cũng trở nên phức tạp rồi.
Đối mặt cới chuyện phức tạp, tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều, cho nên chẳng qua chỉ ngồi yên lặng chờ đợi.
Tôi nghĩ, nếu như Lý Bồi Cổ muốn đến tìm tôi, muốn nói cho tôi biết chuyện gì, hắn sẽ đến.
Song liên tục mấy ngày trôi qua, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Thôi cũng được, việc không đến tìm tôi, tôi cũng không đi tìm việc, tránh khỏi phải phiền muộn.
Tôi không nghĩ đến, lo ăn cơm người ta vừa đưa lên.
Bất quá hôm nay cơm này có chút lạ, sau khi ăn xong, tôi lập tức muốn đi nặng rồi.
Vội vàng ngồi lên ống nhổ, hừ hừ Hmm hắc hơn mười phút đồng hồ sau, cuối cùng cũng đến chất thải trong bụng bài tiết ra hết.
Sau khi cho ra hết đáng lẻ cả người phải cảm thấy nhẹ nhỏm, nhưng sao đầu tôi co cảm giác choáng vàng không có sức.
Chẳng lẽ bị ảo giác rổi sao?
Tôi vội vàng vào quần vào chỉnh tề, lấy nắp đậy lại, ngặn chặn khí độc lại, rồi quay lại nằm lên giường.
Ai ngờ vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ cứ như thủy triều đánh tới, quả thật muốn chống cự không được.
Có chuyện không đúng lắm.
Chẳng lẽ trúng bẫy rồi hả?
Tôi nhìn trời than một tiếng, tại sao lần nào cũng dùng thuốc ngủ? Có chút thiếu sáng tạo biết không?
Nói ra bất quá Bất Hoan tôi còn thảm hại hơn, lần nào cũng thua bởi thuốc ngủ, thật sự là tật xấu.
Đang muốn la lên kêu người đến hổ trợ, thì cửa bổng dưng mở ra, có một người từ từ bước vào.
Tôi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt quen thuộc, thế nhưng lúc này ánh mắt lại ánh lên tia sáng quỷ mị.
“Cô là Kim Cơ?” Tôi nói ra một sự thật mình đã đoán ra.
“Đúng vậy.” Cô ta thẳng thắn thừa nhận, chẳng qua tôi cảm thấy cô ta cũng không có lý do gì để giấu diếm.
“Ông chủ giàu có mua cô, chính là Lý Bồi Cổ?”
Thật ra cái vấn đề này khá dư thừa, nhưng giờ phút này tôi phải kéo đai thời gian một chút.
Nguyên nhân rất đơn giản — Trên tay Kim Cơ đang cầm một bình thuốc nhỏ.
Dĩ nhiên tôi sẽ không đơn thuần cho rằng đó chỉ là quả sơn trà ngâm đường Tứ Xuyên trị ho rồi.
“Đúng, Bồi Cổ chính là ông chủ mua tôi.” Giọng nói Kim Cơ mang theo chút mềm mại, giống như lớp da bánh trồi làm bằng gạo, chẳng qua để lâu, có hơi lạnh, một ngụm nuốt vào, giống như nó có thể dính vào thực quản, làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái: “Đồng thời, anh ấy cũng chính là người tôi yêu, là người duy nhất mà cả đời này tôi yêu, là người đàn ông tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh.”
Tôi không lên tiếng, chỉ nhìn Kim Cơ.
Bà chủ, Lâm Lam, còn có Lý Lý Cá nói rất đúng, ánh mắt cô ta rất giống tôi.
Nhưng mà gương mặt Kim Cơ, so với tôi thì hoàn mỹ hơn.
Không phải gương mặt tôi không có tỳ vết, mà là có khuyết điểm.
Ví như, sóng mũi của tôi chỉ hơi nhô ra nho nhỏ, làm mất đi đường nét trên gương mặt; ví như môi của tôi, có vẻ hơi mỏng một chút, không xứng với cái càm; ví như cái trán của tôi, quá cao, quá đầy, không đủ xinh xắn.
Mặt của tôi, có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng Kim Cơ lại không giống như thế.
Cái trán, lông mày, gương mặt, miệng, lỗ tai, cổ và cả tay chân của cô ta đều rất hoàn mỹ.
Mỗi một đường nét, mỗi một tấc da, từng cái lỗ chân lông đều không tìm ra được bất kỳ thiếu sót nào.
Cũng bởi vì, ánh mắt của cô ta, cũng không xuất sắc.
Giống như hai viên bảo thạch quý giá đính ở trên đỉnh núi.
Tôi đang thưởng thức người đẹp, mà người đẹp lại đang tính toán đưa tôi vào chỗ chết.
“Cô chính là Hà Bất Hoan, đúng không.” Cô ta hỏi.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó, tựa như cái trống lắc liên tục: “Không không không không, cô hoàn toàn đã nhận nhầm người.”
Rất rõ ràng, Kim Cơ đến chính là để giết Hà Bất Hoan, bây giờ tôi mà thừa nhận, chẳng phải là muốn chết?
Nhưng Shakespeare đã nói: người đẹp không phải là quả bí đao ngu ngốc.
Kim Cơ không ngu ngốc, người ta đã thăm dò hết tất cả rồi mới đến.
Cô ta đi tới trước giường của tôi, ngồi xuống, tôi phải vươn tới đôi mắt của tôi.
Ngón tay của cô ta, nhợt nhạt mảnh mai, chợt nìn thấy đầu ngón tay, giống như cây kim bén nhọn, tôi bất chợt nhấm mắt lại.
Mí mắt truyền tới sự lạnh lẽo cùng một chút run rẫy từ đầu ngón tay đó: “Đôi mắt này, chính là đôi mắt này, anh ấy mỗi lần nhìn tôi, chính là nhìn đôi mắt này, quả nhiên không sai, anh ấy chính là nhớ về cô, thì ra tôi chỉ là một thế thân.”
Trong nháy mắt, tôi xác định được một chút chuyện tính mình đã sớm biết.
“Hà Bất Hoan, cô có thể hiểu được loại tâm tình này không? Tôi vốn cho rằng mình rốt cuộc cũng có hạnh phúc, tôi có thể đợi ở bên cạnh người đàn ông tôi yêu, có thể vui vẻ cả đời. Nhưng mà. . .Tại sao, bất quá tôi chỉ đến nhìn cô một cái, xác định một chút chuyện, anh ấy là bắt tôi ra đi, anh ấy đuổi tôi đi! ! ! Tiền, đúng vậy, anh ấy cho tôi rất nhiều tiền, nhưng mà bây giờ cái tôi muốn không phải là tiền, cô hiểu không? Tôi muốn chính là anh ấy, tôi muốn chính là Bồi Cổ, tôi chỉ cần anh ấy! ! !”
Trong giọng nói của Kim Cơ là sự tuyệt vọng cùng với điên cuồng, mà sức của bàn tay nền trên mí mắt tôi cũng càng ngày càng mạnh, giống như muốn móc đôi mắt tôi ra vậy.
Sự đau đớn ở mắt đánh thẳng vào trí óc tôi, tôi giãy dụa co người về phía sau.
Mí mắt hơi hé ra, trước mắt là một mảng mờ ảo, một lức sau mới thấy được gương mặt vặn vẹo của Kim Cơ: “Không, cô không thể hiểu được, tôi và cô không giống nhau, cô là người thật, cô mới chính là người mà anh ấy luôn nhớ nhung, dĩ nhiên cô không thể hiểu được. Nhưng mà không sao, thật sự không sao. . . . . Cho dù cô là người thật, tôi là thế thân, nhưng là nếu như cô không còn ở trên thế giới này, anh ấy nhất định sẽ muốn giữ tôi lại, thông qua tôi mà hoài niệm về cô, đây là việc duy nhất mà anh ấy có thể làm, như vậy, tôi liền không cần phải rời đi. . . . . Đúng vậy, chỉ cần cô chết.”
Nói xong, bổng nhiên Kim Cơ tiến lên, chợt kéo càm của tôi lên, đẩy miệng của tôi ra, dùng sức đổ chất lỏng trong cái bình nhỏ vào trong miệng của tôi, động tác mang theo tính thần bất thường mà lúc này lạ đặc biệt nhanh chóng quyết đoán.
“Nhìn đi, anh ấy rất quan tâm cô, mỗi ngày đều tự mình thử độc trong thịt và nước mang đến cho cô, xác định thức ăn nước uống không có gì mới để cho người ta mang lên. Nhưng mà anh ấy không thử ra được trong thức ăn có thứ khác không phải thuốc, tôi biết cô là một người rất lợi hại, nhưng là hiện tại, cô đã không còn sức để phản kháng! ! !” Trên gương mặt Kim Cơ, tràn đầy vẻ hung ác. giống như một con giao sắc lạnh dữ tợn, cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, giống như ánh dao, một dao hạ xuống, muốn cắt hết thịt của tôi.
Tôi biết nguyên nhân Lý Bồi Cổ muốn thử độc cho tôi — Trong căn nhà này, người muốn giết tôi quả thật nhiều kongo kể xiết, hắn không thể không đề phòng.
Nhân phẩm thấp chính là có kết quả như vậy đó! ! !
Tôi tự mặc niệm cho chính mình.
Tựa như lời Kim Cơ nói, tôi bị cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, tay chân cũng không còn sức lực, chỉ có thể cố hết sức khép chặt cổ họng, không để cho chất lỏng đậm đặc đắng chát này chảy vào.
Nhưng là không còn kịp nữa rồi, vẫn có một ít độc chảy được xuống bụng.
Nhất thời, trong bụng tôi như có một thanh đao nhọn, đang không ngừng giãy dụa.
Trong lúc tầm mắt tôi mơ hồ, thấy được gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Kim Cơ, ánh trăng trên sàn nhà, cong có . . . . Cái ống nhổ trong góc.
Phải đánh cược một lần cuối cùng, sống hay chết đều là nhờ một cử động này.
“Tử Kỳ! ! !” Tôi cao giọng gọi tên cô ta.
Đây là tên thật của Kim Cơ.
Giống như tôi đã lường trước, Kim Cơ thất thần trong chốc lát, sự kiềm chết ở tay tôi được nới lỏng.
Nhân cơ hội này, tôi cầm cái gối lên, dùng hết tất cả khí lực ăn thịt, bất thình linhg ném mạnh về phía cái ống nhổ.
Cái gối bay chính xác đập vào cái ống nhổ, cái ống nhổ lay động mấy cái, rốt cuộc cũng ngã xuống trên nền nhà.
Vào nhiều năm sai, nhớ lại cảnh tượng thảm thiệt năm đó, tôi vẫn còn sợ hãi trong lòng như cũ.
Sau khi cái ống nhổ bị ngã trên sàn nhà, chất bài tiết chảy ra, nhất thời, khí độc màu đen dâng lên cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt đánh về phía chúng tôi.
“Tôi chỉ nghe Kim Cơ kêu “A” lên một tiếng, nhất thời mắt trợn trắng, bọt bép trào ra, té nằm trên mặt đất, chân tay co rút mấy cái, bị xông cho ngất đi.
Sự đau nhứt trong bụng cùng với mùi hôi thối của chất bài tiết xông tới đồng thời bị đã kích cùng lúc khiến cho tôi hít thở không thông, làm cho ý thức của tôi từ từ mất đi.
Ở trước một giây cuối cùng trước tôi rơi vào bóng tối, tôi nghe thấy ở dưới lầu truyền tới tiếng la như ngày tận thế: “Người đâu mau tới đây không được rồi, cái bô bị đổ, mau đeo mặt nạ chống độc lên! ! !”
/145
|