Edit: Winnie
"......"
Một cái đề tính xác suất đơn giản cũng bị cô hiểu thành như vậy.
Ngụy Tây Trầm bị cô chọc cười.
Đào Nhiễm thấy tình huống hơi sai, vội bổ sung: "Nếu trong đề có Thanh Trấn của cậu, tôi đảm bảo với cậu người ta sẽ ùa đến chỗ đó."
Ý định của cô là lấy lòng cậu ta, để cậu buông tha cô. Đào Nhiễm nhớ mang máng lời Trình Tú Quyên nói, Ngụy Tây Trầm là đến từ Thanh Trấn. Nơi đó thời xa xưa đã có kỹ thuật thiêu diêu cực kỳ tuyệt mỹ, gốm sứ làm ra có thể trở thành cống phẩm. Bây giờ vẫn còn giữ lại kiến trúc cổ khi xưa, chỉ có điều đã xuống dốc, không được bảo dưỡng trùng tu, thật đáng tiếc.
Thiếu niên cười như không cười: "Thanh trấn? Cậu muốn tới đó?"
Cô trả lời trái lương tâm: "Muốn."
Khóe môi cậu hơi cong lên: "Muốn tài hoa bị hủy cứ đến đó."
"......"Không ngờ lại có người hình dung quê nhà của mình giống như vậy, cô ban đầu không mấy hứng thú nhưng bây giờ lại bị gợi lên: "Sao lại nói như vậy?"
Ngụ Tây Trầm không trả lời: "Cậu đêm nay định ở đây sao?"
Cô hận cậu ta chết mất.
Đào Nhiễm cắn bút, căng da đầu suy nghĩ.
Ngụy Tây Trầm thoáng nhìn sang, nhíu mày.
Không thể nào ngờ được, cô chỉ viết bừa nhưng lại viết hùng hổ như vậy.
Một chút cơ sở nền tảng, đề trong mắt cậu thật đơn giản, cô thì một chút cũng không biết làm sao.
"Ngưng." Ngụy Tay Trầm nói, "Tôi sẽ dạy cho cậu kiến thức căn bản trước, nếu không mai lại không làm được..."
Cậu dừng một chút, Đào Nhiễm hoảng hốt nói tiếp: "Sẽ phạt tôi đến Thanh trấn sao?"
"Không." Ngụy Tây Trầm đè đầu cô xuống: "Vậy thì quá lời cho cậu rồi."
Tay câu đặt trên đầu cô: "Nếu ngày mai vẫn không làm được, tôi sẽ giúp cậu đổi một cái đầu khác."
Có câu đe dọa kia, Đào Nhiễm lấy ra tất cả sự nghiêm túc trong cuộc đời trước giờ để tập trung tinh thần lắng nghe Ngụy Tây Trầm giảng bài.
Bên ngoài cửa sổ là ánh nắng ấm màu vàng nhạt, không gian an tĩnh không chút gió.
Giọng nói của Ngụy Tây Trầm rất êm tai, giọng nói trầm thấp khiến cô bị thu hút.
Đào Nhiễm biết Ngụy Tây Trầm đang giúp cô.
Cậu ta đang làm cái việc mà tất cả giáo viên đều từ bỏ.
Đào Nhiễm đột nhiên mở lời đầy khổ sở: "Ngụy Tây Trầm."
"Hửm?"
"Thật ra lúc nhỏ tôi không ngốc đâu, đến lúc lớp 6 tôi vẫn luôn trong top 10 đấy. Nhưng sau đó một năm, tôi đột nhiên sốt cao nên mới ngốc vậy."
Ngụy Tây Trầm rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi biết."
Đào Nhiễm: "...... Cậu thì biết cái rắm."
Ngụy tây trầm nhìn qua cô vội sửa lời: "Tôi nói chuyện này thật không thể tưởng tượng được..."
Cậu chắc là bị cô ngốc này chọc cười chết luôn cũng nên.
"Đào Nhiễm." khóe môi cậu đọng ý cười, "Rồi sẽ tốt thôi."
Tôi biết cậu không thay đổi, nên mọi việc sẽ tốt lên thôi.
~
Lúc Đào Nhiễm về đến nhà đã tương đối trễ.
Đèn phòng khách vẫn sáng, cô đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng của ba, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của nữ, cô cẩn thận lắng nghe, giọng nữ ấy hoàn toàn xa lạ.
Đào Nhiễm tháo cặp, có người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.
Khuôn mặt trái xoan hiện lên mấy phần cay nghiệt
Đào Nhiễm nghe được người đó bỗng nói như hét lên: "Ồ, các người đây là muốn bắt cóc con nhà người khác đấy à, tôi nói cho các người biết, chị gái tôi đã chết nhưng tôi vẫn chưa chết đâu. Chị ấy nuôi Tây Trầm đến 17 tuổi chẳng lẽ là cho các người hưởng tiện nghi? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, tôi cứ ăn vạ nơi này không đi đấy."
Trình Tú Quyên cũng không phải người dễ chọc: "Không đi? Được thôi, tôi nhờ cảnh sát tới đưa cô đi." Bà nhìn thấy Đào nhiễm mới vào đến cửa nên ngưng lại, dùng ánh mắt bảo cô vào phòng.
Người phụ nữ kia thấy Đào Nhiễm ánh mắt liền sáng lên, tiến lên vài bước định túm tay cô lại: "Hai người đã có con gái lại còn muốn chiếm luôn cả Tây Trầm sao? Thành tích Tây Trầm tốt như vậy, mấy năm đi học đã có thể kiếm tiền, chắc mấy người kiểu gì cũng tính toán kiếm hời từ nó nhỉ...."
"Đủ rồi!" Ba Đào bị cô ta nói đến nhức đầu, "Tiền tiền tiền, cô cứ nói thẳng ra, cô muốn bao nhiêu. Tiền đã cầm thì sau này đừng đi tìm tây Trầm nữa."
Người kia nghe vậy liền hớn hở: "Vẫn là Đào tổng đây hiểu lý lẽ."
Cô ta cũng thôi lôi kéo Đào Nhiễm, duỗi hai ngón tay: "Tôi cũng không khó khăn Đào tổng làm gì, hai trăm vạn tôi muốn lấy đủ, còn Tây Trầm kia.."
Đào Nhiễm nghe được trong lòng lạnh buốt, Trình Tú Quyên nói: "Nhiễm Nhiễm, con lên lầu đi."
Đào Nhiễm bất động.
Ba Đào nào đau phải người dễ đụng chạm: "Hai trăm vạn? Nếu là mẹ tây Trầm nói ra còn miễn cưỡng chấp nhận, cô nói xem cô là ai, chẳng qua chỉ là dì của nó. Còn nữa, Ngụy Tây Trầm là tôi chọn ra trong mười đứa, tôi thấy thằng bé không còn cha mẹ mới đưa nó tới Cẩm Thành, cô có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi? 30 vạn, cầm lấy rồi biến ngay, đừng bao giờ xấu hiện trước mặt Tây Trầm. nếu không chịu, Ngụy Tây Trầm cô cứ dẫn đi, tôi không cản."
Người đàn bà kia có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được được được, đưa tiền cho tôi ngay đi."
Ba Đào ký đưa cho cô ta tấm chi phiếu 30 vạn, bắt cô ta viết thêm một tờ giấy cam đoan.
Đào Nhiễm đứng bên cạnh, toàn bộ quá trình nhìn họ giao dịch.
Đột nhiên nhớ tới lúc tháng tám, cô lần đầu gặp Ngụy Tây Trầm.
Trình Tú Quyên ép cô đi mua đồ cho Ngụy Tây Trầm, cô bừng mặt không bằng lòng đi đến, cậu thiếu niên mặt lạnh gặp qua cô cũng không thèm liếc mắt.
Nhưng hôm nay, chỉ với tấm chi phiếu 30 vạn, cậu ấy đã bị dì của mình bán đi.
Bán cho cha cô.
Lòng bàn tay Đào nhiễm đày mồ hôi lạnh.
Ngụy tây Trầm ngày thường bá đạo mạnh mẽ, khi cậu ta tới Cẩm Thành, sạch sẽ tuấn tú, còn lộ ra một chút vẻ tà khí. Cô trước giờ chưa từng thấy cậu ấy đáng thương, thế nhưng bây giờ nghe thấy con số đó, cậu đã trở thành hàng hóa bị mua bán.
Người đàn bà kia trước khi xoay người đi ra khỏi cửa, trào phúng nói: "Học trò ngoan à, so với côn đồ cũng có khác là bao."
Trình Tú Quyên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ba Đào nhíu mày.
Việc trước nay Đào Nhiễm nghĩ trong lòng, nay lại dễ dàng bị nói ra từ trong miệng của người phụ nữ khác.
Người kia mở cửa.
Tháng 10, đầu thu, từng cơn gió lạnh lẽo hỗn loạn thổi tới.
Ngoài cửa ánh mắt thiếu niên đen nhánh, trên trán mướt mồ hôi, trầm mặc đứng trước cửa nhà họ Đào, lạnh lùng nhìn người dì của mình.
Tất cả, cậu đều nghe được.
____
Dì của Ngụy Tây Trầm tên Hoắc Mai, chuyện dì ta đến Đào gia là Văn Khải nói cho cậu biết lúc cậu về nhà.
Ngụy Tây Trầm đứng trước cửa Đào gia nghe con người đó cao đàm khoát luận, cuối cùng là Đào Đại Hải dùng 30 vạn mua lại cậu. Đây là người thân của cậu, trước khi đi còn dẫm cậu, đá cậu mấy phát.
Cậu không gõ lên cánh cửa kia.
Tối tháng mười, như thể nghe được tiếng khóc vang trong gió.
Hoắc Mai mở cửa, thấy dôi mắt đen kia, sợ đến run rẩy: "Mày.... mày...sao mày lại tới đây."
Ngụy Tây Trầm lướt qua cô ta, qua ánh sáng phòng khách nhìn qua một lần toàn bộ người nhà họ Đào.
Đào Đại Hải hiển nhiên vẫn cảm thấy thực bực bội, Trình Tú Quyên không còn giữ vẻ thân thiện như trước đó với cậu, thấy ánh mắt cậu nhìn sang, bà ta trực tiếp dùng ánh mắt như muốn chém chết cậu.
Thiếu nữ khoác chiếc áo vàng nhạt, cách một cánh cửa cùng cậu đối mắt.
Câu nói sắc nhọn kia như còn vương lại ở phòng khách, học sinh ngoan? Không khác tên côn đồ.
Cô hẳn là đang rất vui, rốt cuộc cũng có người lời trong lòng cô nói ra rồi.
Vẫn là như vậy "Có tin phục lực" một người.
Ngụy Tây Trầm rũ đôi mắt, lạnh lùng nói một chữ: "Đi."
Hoắc Mai sợ cậu, biết bản thân đã nói bậy vừa vặn bị cậu nghe được, vội nói; "Được được, tôi đi ngay đây."
Hoắc Mai nắm chặt túi xách, vội chạy ra ngoài.
Ngụy Tây Trầm không hề nhìn qua bất kỳ ai trong Đào gia thêm lầ nào, đi ngay sau HoắcMai.
Ban đêm đèn đường lần lượt được mở lên,Văn Khải lưng dựa vào cột đèn hút thuốc, thấy Hoắc Mai như đang chạy trốn tới, hắn cười: "Dì Mai à, đi đâu đấy?"
Hoắc Mai toát mồ hôi lạnh, trên eo bỗng có cảm giác lạ, cô ta ai da một tiếng rồi quay đầu.
Ngụy Tây Trầm dùng một chiếc dao nhỏ chống eo cô ta, ngũ quan của cậu gần như phát triển hoàn thiện, khi không cười thực sự rất lạnh lùng, Hoắc mai cảm thấy cậu là một tên tim lạnh,có khi đến máu cũng lạnh nốt.
Giọng Ngụy Tây Trầm lạnh lẽo: "Chi phiếu"
Hoắc Mai không đáp lại, đây là cô ta vát vả lấy từ nhà họ Đào, cô ta cười lấy lòng: "Tây Trầm, tốt xấu gì thì dì cũng là dì con, xem tình cảm giữa dì với mẹ con, con..."
"Tình cảm?" Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng.
Văn Khải cười hì hì ấn tắt tàn thuốc, hổi Hoắc Mai: "Dì mai này, tôi nghe nói dì 30 mới inh được thằng con trai, hiện tại hình như đang học ở trường tiểu học cách Thanh trấn không xa lắm nhỉ?"
Hắn chép chép miệng: "Mới lớp 2, lúc bị đau hẳn không kêu quá lớn."
Sắc mặt Hoắc Mai lập tức thay đổi, lại luyến tiếc 30 vạn này, nhưng cô ta lại không muốn dùng mạng con trai đổi lấy. Tiền sau này có thể nghĩ cách kiếm ở Đào gia, con trai chỉ có một.
Đầu ngón tay của Ngụy Tây Trầm khẽ chuyển, thu dao.
"Cút, tôi hy vọng đây là lần cuối thấy dì."
Hoắc Mai vội vàng chạy.
Văn Khải vui vẻ cười ra tiếng: "Ngụy ca, lúc này mới thay đổi à, đây mới là cách chúng ta sinh tồn ở Thanh trấn."
Thiếu niên đem chi phiếu bỏ vào túi quần.
Thanh trấn.. cách sinh tồn à?
"......"
Một cái đề tính xác suất đơn giản cũng bị cô hiểu thành như vậy.
Ngụy Tây Trầm bị cô chọc cười.
Đào Nhiễm thấy tình huống hơi sai, vội bổ sung: "Nếu trong đề có Thanh Trấn của cậu, tôi đảm bảo với cậu người ta sẽ ùa đến chỗ đó."
Ý định của cô là lấy lòng cậu ta, để cậu buông tha cô. Đào Nhiễm nhớ mang máng lời Trình Tú Quyên nói, Ngụy Tây Trầm là đến từ Thanh Trấn. Nơi đó thời xa xưa đã có kỹ thuật thiêu diêu cực kỳ tuyệt mỹ, gốm sứ làm ra có thể trở thành cống phẩm. Bây giờ vẫn còn giữ lại kiến trúc cổ khi xưa, chỉ có điều đã xuống dốc, không được bảo dưỡng trùng tu, thật đáng tiếc.
Thiếu niên cười như không cười: "Thanh trấn? Cậu muốn tới đó?"
Cô trả lời trái lương tâm: "Muốn."
Khóe môi cậu hơi cong lên: "Muốn tài hoa bị hủy cứ đến đó."
"......"Không ngờ lại có người hình dung quê nhà của mình giống như vậy, cô ban đầu không mấy hứng thú nhưng bây giờ lại bị gợi lên: "Sao lại nói như vậy?"
Ngụ Tây Trầm không trả lời: "Cậu đêm nay định ở đây sao?"
Cô hận cậu ta chết mất.
Đào Nhiễm cắn bút, căng da đầu suy nghĩ.
Ngụy Tây Trầm thoáng nhìn sang, nhíu mày.
Không thể nào ngờ được, cô chỉ viết bừa nhưng lại viết hùng hổ như vậy.
Một chút cơ sở nền tảng, đề trong mắt cậu thật đơn giản, cô thì một chút cũng không biết làm sao.
"Ngưng." Ngụy Tay Trầm nói, "Tôi sẽ dạy cho cậu kiến thức căn bản trước, nếu không mai lại không làm được..."
Cậu dừng một chút, Đào Nhiễm hoảng hốt nói tiếp: "Sẽ phạt tôi đến Thanh trấn sao?"
"Không." Ngụy Tây Trầm đè đầu cô xuống: "Vậy thì quá lời cho cậu rồi."
Tay câu đặt trên đầu cô: "Nếu ngày mai vẫn không làm được, tôi sẽ giúp cậu đổi một cái đầu khác."
Có câu đe dọa kia, Đào Nhiễm lấy ra tất cả sự nghiêm túc trong cuộc đời trước giờ để tập trung tinh thần lắng nghe Ngụy Tây Trầm giảng bài.
Bên ngoài cửa sổ là ánh nắng ấm màu vàng nhạt, không gian an tĩnh không chút gió.
Giọng nói của Ngụy Tây Trầm rất êm tai, giọng nói trầm thấp khiến cô bị thu hút.
Đào Nhiễm biết Ngụy Tây Trầm đang giúp cô.
Cậu ta đang làm cái việc mà tất cả giáo viên đều từ bỏ.
Đào Nhiễm đột nhiên mở lời đầy khổ sở: "Ngụy Tây Trầm."
"Hửm?"
"Thật ra lúc nhỏ tôi không ngốc đâu, đến lúc lớp 6 tôi vẫn luôn trong top 10 đấy. Nhưng sau đó một năm, tôi đột nhiên sốt cao nên mới ngốc vậy."
Ngụy Tây Trầm rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi biết."
Đào Nhiễm: "...... Cậu thì biết cái rắm."
Ngụy tây trầm nhìn qua cô vội sửa lời: "Tôi nói chuyện này thật không thể tưởng tượng được..."
Cậu chắc là bị cô ngốc này chọc cười chết luôn cũng nên.
"Đào Nhiễm." khóe môi cậu đọng ý cười, "Rồi sẽ tốt thôi."
Tôi biết cậu không thay đổi, nên mọi việc sẽ tốt lên thôi.
~
Lúc Đào Nhiễm về đến nhà đã tương đối trễ.
Đèn phòng khách vẫn sáng, cô đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng của ba, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của nữ, cô cẩn thận lắng nghe, giọng nữ ấy hoàn toàn xa lạ.
Đào Nhiễm tháo cặp, có người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.
Khuôn mặt trái xoan hiện lên mấy phần cay nghiệt
Đào Nhiễm nghe được người đó bỗng nói như hét lên: "Ồ, các người đây là muốn bắt cóc con nhà người khác đấy à, tôi nói cho các người biết, chị gái tôi đã chết nhưng tôi vẫn chưa chết đâu. Chị ấy nuôi Tây Trầm đến 17 tuổi chẳng lẽ là cho các người hưởng tiện nghi? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, tôi cứ ăn vạ nơi này không đi đấy."
Trình Tú Quyên cũng không phải người dễ chọc: "Không đi? Được thôi, tôi nhờ cảnh sát tới đưa cô đi." Bà nhìn thấy Đào nhiễm mới vào đến cửa nên ngưng lại, dùng ánh mắt bảo cô vào phòng.
Người phụ nữ kia thấy Đào Nhiễm ánh mắt liền sáng lên, tiến lên vài bước định túm tay cô lại: "Hai người đã có con gái lại còn muốn chiếm luôn cả Tây Trầm sao? Thành tích Tây Trầm tốt như vậy, mấy năm đi học đã có thể kiếm tiền, chắc mấy người kiểu gì cũng tính toán kiếm hời từ nó nhỉ...."
"Đủ rồi!" Ba Đào bị cô ta nói đến nhức đầu, "Tiền tiền tiền, cô cứ nói thẳng ra, cô muốn bao nhiêu. Tiền đã cầm thì sau này đừng đi tìm tây Trầm nữa."
Người kia nghe vậy liền hớn hở: "Vẫn là Đào tổng đây hiểu lý lẽ."
Cô ta cũng thôi lôi kéo Đào Nhiễm, duỗi hai ngón tay: "Tôi cũng không khó khăn Đào tổng làm gì, hai trăm vạn tôi muốn lấy đủ, còn Tây Trầm kia.."
Đào Nhiễm nghe được trong lòng lạnh buốt, Trình Tú Quyên nói: "Nhiễm Nhiễm, con lên lầu đi."
Đào Nhiễm bất động.
Ba Đào nào đau phải người dễ đụng chạm: "Hai trăm vạn? Nếu là mẹ tây Trầm nói ra còn miễn cưỡng chấp nhận, cô nói xem cô là ai, chẳng qua chỉ là dì của nó. Còn nữa, Ngụy Tây Trầm là tôi chọn ra trong mười đứa, tôi thấy thằng bé không còn cha mẹ mới đưa nó tới Cẩm Thành, cô có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi? 30 vạn, cầm lấy rồi biến ngay, đừng bao giờ xấu hiện trước mặt Tây Trầm. nếu không chịu, Ngụy Tây Trầm cô cứ dẫn đi, tôi không cản."
Người đàn bà kia có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được được được, đưa tiền cho tôi ngay đi."
Ba Đào ký đưa cho cô ta tấm chi phiếu 30 vạn, bắt cô ta viết thêm một tờ giấy cam đoan.
Đào Nhiễm đứng bên cạnh, toàn bộ quá trình nhìn họ giao dịch.
Đột nhiên nhớ tới lúc tháng tám, cô lần đầu gặp Ngụy Tây Trầm.
Trình Tú Quyên ép cô đi mua đồ cho Ngụy Tây Trầm, cô bừng mặt không bằng lòng đi đến, cậu thiếu niên mặt lạnh gặp qua cô cũng không thèm liếc mắt.
Nhưng hôm nay, chỉ với tấm chi phiếu 30 vạn, cậu ấy đã bị dì của mình bán đi.
Bán cho cha cô.
Lòng bàn tay Đào nhiễm đày mồ hôi lạnh.
Ngụy tây Trầm ngày thường bá đạo mạnh mẽ, khi cậu ta tới Cẩm Thành, sạch sẽ tuấn tú, còn lộ ra một chút vẻ tà khí. Cô trước giờ chưa từng thấy cậu ấy đáng thương, thế nhưng bây giờ nghe thấy con số đó, cậu đã trở thành hàng hóa bị mua bán.
Người đàn bà kia trước khi xoay người đi ra khỏi cửa, trào phúng nói: "Học trò ngoan à, so với côn đồ cũng có khác là bao."
Trình Tú Quyên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ba Đào nhíu mày.
Việc trước nay Đào Nhiễm nghĩ trong lòng, nay lại dễ dàng bị nói ra từ trong miệng của người phụ nữ khác.
Người kia mở cửa.
Tháng 10, đầu thu, từng cơn gió lạnh lẽo hỗn loạn thổi tới.
Ngoài cửa ánh mắt thiếu niên đen nhánh, trên trán mướt mồ hôi, trầm mặc đứng trước cửa nhà họ Đào, lạnh lùng nhìn người dì của mình.
Tất cả, cậu đều nghe được.
____
Dì của Ngụy Tây Trầm tên Hoắc Mai, chuyện dì ta đến Đào gia là Văn Khải nói cho cậu biết lúc cậu về nhà.
Ngụy Tây Trầm đứng trước cửa Đào gia nghe con người đó cao đàm khoát luận, cuối cùng là Đào Đại Hải dùng 30 vạn mua lại cậu. Đây là người thân của cậu, trước khi đi còn dẫm cậu, đá cậu mấy phát.
Cậu không gõ lên cánh cửa kia.
Tối tháng mười, như thể nghe được tiếng khóc vang trong gió.
Hoắc Mai mở cửa, thấy dôi mắt đen kia, sợ đến run rẩy: "Mày.... mày...sao mày lại tới đây."
Ngụy Tây Trầm lướt qua cô ta, qua ánh sáng phòng khách nhìn qua một lần toàn bộ người nhà họ Đào.
Đào Đại Hải hiển nhiên vẫn cảm thấy thực bực bội, Trình Tú Quyên không còn giữ vẻ thân thiện như trước đó với cậu, thấy ánh mắt cậu nhìn sang, bà ta trực tiếp dùng ánh mắt như muốn chém chết cậu.
Thiếu nữ khoác chiếc áo vàng nhạt, cách một cánh cửa cùng cậu đối mắt.
Câu nói sắc nhọn kia như còn vương lại ở phòng khách, học sinh ngoan? Không khác tên côn đồ.
Cô hẳn là đang rất vui, rốt cuộc cũng có người lời trong lòng cô nói ra rồi.
Vẫn là như vậy "Có tin phục lực" một người.
Ngụy Tây Trầm rũ đôi mắt, lạnh lùng nói một chữ: "Đi."
Hoắc Mai sợ cậu, biết bản thân đã nói bậy vừa vặn bị cậu nghe được, vội nói; "Được được, tôi đi ngay đây."
Hoắc Mai nắm chặt túi xách, vội chạy ra ngoài.
Ngụy Tây Trầm không hề nhìn qua bất kỳ ai trong Đào gia thêm lầ nào, đi ngay sau HoắcMai.
Ban đêm đèn đường lần lượt được mở lên,Văn Khải lưng dựa vào cột đèn hút thuốc, thấy Hoắc Mai như đang chạy trốn tới, hắn cười: "Dì Mai à, đi đâu đấy?"
Hoắc Mai toát mồ hôi lạnh, trên eo bỗng có cảm giác lạ, cô ta ai da một tiếng rồi quay đầu.
Ngụy Tây Trầm dùng một chiếc dao nhỏ chống eo cô ta, ngũ quan của cậu gần như phát triển hoàn thiện, khi không cười thực sự rất lạnh lùng, Hoắc mai cảm thấy cậu là một tên tim lạnh,có khi đến máu cũng lạnh nốt.
Giọng Ngụy Tây Trầm lạnh lẽo: "Chi phiếu"
Hoắc Mai không đáp lại, đây là cô ta vát vả lấy từ nhà họ Đào, cô ta cười lấy lòng: "Tây Trầm, tốt xấu gì thì dì cũng là dì con, xem tình cảm giữa dì với mẹ con, con..."
"Tình cảm?" Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng.
Văn Khải cười hì hì ấn tắt tàn thuốc, hổi Hoắc Mai: "Dì mai này, tôi nghe nói dì 30 mới inh được thằng con trai, hiện tại hình như đang học ở trường tiểu học cách Thanh trấn không xa lắm nhỉ?"
Hắn chép chép miệng: "Mới lớp 2, lúc bị đau hẳn không kêu quá lớn."
Sắc mặt Hoắc Mai lập tức thay đổi, lại luyến tiếc 30 vạn này, nhưng cô ta lại không muốn dùng mạng con trai đổi lấy. Tiền sau này có thể nghĩ cách kiếm ở Đào gia, con trai chỉ có một.
Đầu ngón tay của Ngụy Tây Trầm khẽ chuyển, thu dao.
"Cút, tôi hy vọng đây là lần cuối thấy dì."
Hoắc Mai vội vàng chạy.
Văn Khải vui vẻ cười ra tiếng: "Ngụy ca, lúc này mới thay đổi à, đây mới là cách chúng ta sinh tồn ở Thanh trấn."
Thiếu niên đem chi phiếu bỏ vào túi quần.
Thanh trấn.. cách sinh tồn à?
/17
|