Ngọn đại sơn hùng vĩ, từng khe suối chảy róc rách, sinh linh thập phần cùng nhân loại hòa hợp. Trần Duyên cầm trên tay nắm cỏ non mỉm cười đưa ra, tiểu hươu không hề sợ hãi bước tới gần thỏa thích nhắm nháp.
-Trên thế gian lại có nơi như thế này sao?
Trần Duyên cuối cùng cũng đã tới nơi, tuy nơi đây đã nằm dưới sự cai trị của không ít thế lực nhưng đây chỉ là những thế lực nhỏ yếu là chư hầu của các đại tông môn. Mà nơi hắn đang đứng lại được Dược Sơn Phái một vị đệ tử chủ quản.
-Để có thể biến Linh Sơn được như ngày hôm nay mẫu thân của thiếp đã bỏ không ít công sức, nơi này chính là thứ mà mẫu thân tự hào nhất.
Chu Lệ Ảnh vén lên rèm xe, nàng không khỏi kinh hỉ sau mấy chục năm xa cách nàng cuối cùng vẫn có ngày được gặp lại mẫu thân.
Trông thấy thê tử cả ngày đều mỉm cười vui vẻ, Trần Duyên cũng vì thế mà tâm tình cũng thư sướng theo. Một phần bởi vì hắn thật tâm yêu thích nàng, muốn làm mọi cách chỉ để thấy nụ cười của thê tử, mặt khác Trần Duyên vốn là một kẻ không cha không mẹ, hắn cũng thật lòng mong chờ khoảng khắc mẹ con nàng đoàn tụ.
-Có động tĩnh, đây là âm thanh giao chiến.
Bầu không khí yên bình bỗng dưng bị phá vỡ, cả một ngọn cự sơn cũng rung lên không ngừng. Đây không chỉ là thông thường giao phong mà là trận chiến giữa 2 cao thủ Trúc Cơ trở lên.
-Không ổn, ngọn Linh Sơn này được mẫu thân tọa chấn mấy trăm năm trước nay không kẻ nào dám càn quấy tại sao lúc này lại…
Nàng bất an khuôn mặt hiện rõ, mĩ phụ không hề chần chừ nàng phi pháp kiếm hướng về nơi phát ra động tĩnh.
Trần Duyên biết bản thân khó lòng ngăn cản nàng, hắn cùng Kim Nhu nhìn nhau gật đầu, cả hai hiểu ý bám theo đề phòng bất trắc.
Trên không trung hai thân ảnh mạnh mẽ không ngừng lao vào nhau. Một bên là lão giã trên người chằng chịt cây lá quỷ dị vô cùng thậm chí khi Trần Duyên vận dụng công pháp Khô Mộc Đại pháp cũng không khó coi bằng lão. Từng ngọn dây leo cứ muốn quấn chặt lấy không tha đối thủ.
Phía bên kia chiến tuyến, một nữ nhân tuyệt sắc, nàng dung nhan khiến cho bất kì kẻ nào nhìn ngám cũng khó lòng rời mắt. Suối tóc dài suông mượt, rõ ràng nàng cùng Lệ Ảnh giống nhau đến tám phần. Mĩ nhân giữa hai tay lơ lửng một đỉnh lô cao quá nữa người không ngừng phun ra nuốt vào hỏa khí, nhờ vào hỏa lô này mà lão giả quái dị kia mới chưa thể làm gì được nàng.
-Hòa Mộc lão súc sinh, Chu mỗ cùng ngươi không thù không oán nếu ngươi vẫn còn khăng khăng không chịu từ bỏ thì đừng trách Chu mỗ ra tay độc ác.
-Chu đạo hữu, chúng ta vốn là sư huynh đệ đồng môn cớ sao lại buôn lời ác độc như vậy. Ta chỉ muốn mua lại bảo vật trong tay ngươi, thứ trân quý như thế giữ trong người chỉ mang tới họa sát thân thôi.
Hòa Mộc thọ nguyên không còn nhiều, lão pháp lực không vì đó mà giảm sút. Mộc hệ tu sĩ lợi thế lớn nhất là rừng càng già càng cay, lão pháp lực càng lúc càng sung mãn không hề giống một lão nhân gần đất xa trời chút nào. Trận thế tuy bất phân thắng bại bạn đầu nhưng từng chút một lão lại chiếm lấy phần thắng.
Chu mĩ phụ tuy cũng là Trúc Cơ Hậu kì cao thủ nhưng pháp lực trong người lại dần cạn kiệt, nàng thua kém lão tới tận mấy trăm năm hỏa hầu có thể cầm cự tới lúc này đã không phải dễ dàng làm được.
-Ha ha ha Chu đạo hữu, sớm biết sẽ rơi vào kết cục này thì cớ sao lại không chủ động giao ra đây. Lão phu sẽ không làm hại người đâu.
-Vô sĩ, ta thà chết cũng không đưa thứ đó cho ngươi.
-Nữ nhân ngu ngốc đã vậy thì đừng trách lão phu tàn nhẫn.
Nàng pháp lực cạn kiệt bị đánh văng xuống đât, nội thương không nhỏ. Tuyệt mĩ thần thái vẫn không mất đi, nàng cắn răng thà chết quyết không để cho tên súc sinh kia toại nguyện.
-Thần Thụ Khốn Trụ.
Đại thụ nương theo lão hò hét mà vươn ra vô số căn rễ thô to hướng tới nữ nhân mà công kích.
-Soạt…soạt…
Mĩ phụ song mục nhắm chặt, một hô hấp, hai hô hấp… nàng lấy làm kì lạ tại sao công kích lại còn chưa đánh tới. Nàng mĩ mục khẻ mở, làn mi cong vút chớp động không thôi vì nàng không tin vào mắt mình. Một nam nhân chỉ trong tíc tắc xuất hiện, hắn như từ trên trời hạ xuống che chắn mọi tổn thương không thể chạm đến nàng người ngọc.
-Tiểu tử kia, người là ai. Khôn hồn thì xéo đi kéo lão phu…
Lão dù có gào thét dọa dẫm cỡ nào cũng không thể khiến Trần Duyên hoảng sợ. Hắn gồng mình lao tới, Khô Mộc Đại Pháp toàn lực thôi động. Trần Duyên biết rõ cho dù bản thân có tu luyện nhục thể có thể so sánh với Trúc Cơ Hậu kì nhưng khi gặp phải hàng thật giá thật như lão hắn lại kém đi không ít.
-Khốn kiếp, kẻ điên này tại sao lại xuất hiện đúng lúc này chứ?
Mộc Hòe điên tiết thôi động từng căn rễ thô dày muốn bắt lấy Trần Duyên. Nhưng với bộ pháp nhanh nhẹn xuất quỷ nhập thần do nhục thể mang lại Trần Duyên có thể tránh né được từng chuyển động nặng nề kia. Thứ hắn nhắm tới không gì khác ngoài chính thân thể của lão.
-Không được…
Trần Duyên Nhất Chỉ Xuyên Tâm công pháp chỉ còn cách lão cực gần, lão nhân liều mạng buông tha vội lùi về. Sắc mặt tái nhợt căm thù nhìn chằm chằm vào hắn.
-Chân khí trong người ta đã quá hao kiệt trên người tiện nhân kia, không thể tiếp tục cùng tên tiểu tử quỷ dị này giằng co. Bên kia lại có hai luồng khí tức đang bay tới, thọ nguyên của ta cũng không còn nhiều, không thể tiếp tục mạo hiểm đành phải tạm thời rút lui thôi.
Mộc Hòe nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vẻ mặt thập phần bất đắc dĩ quay người bỏ chạy.
Trần Duyên không có ý đuổi theo, hắn có nỗi lo khắc quan trọng hơn là bám theo một kẻ nguy hiểm như lão. Hạ xuống nơi mĩ phụ thương thế bất động nằm đó Trần Duyên nhanh chóng vận pháp lực, Mộc chân khí tụ tập trên song thủ dần chữa lành ngoại thương trên người nàng.
-Vị đạo hữu này, ta…
-Mẫu thân!!!
Nàng trong người đau đớn vô lực nhưng vẫn không quên ân nhân cứu mạng của mình, vừa muốn rướn người hướng hắn cảm tạ thì phía xa giọng nói thân thuộc mà nàng đã mong chờ suốt bao lâu nay lại vang vọng bên tai.
-Giọng nói này…là Lệ Ảnh! Nữ nhi! Nữ nhi ta đang ở đâu?
-Mẫu thân! Nữ nhi bất hiêu phải khiến người chịu khổ rồi.
Lệ Ảnh òa khóc như nữ hài tử, nàng hai vai run rẫy muốn ôm trầm lấy mẫu thân nhưng sợ sẽ động tới thương thế trên người nên chỉ còn cách siết chặt lấy bàn tay của mẫu thân nàng.
-Ta biết không nên gián đoạn hai mẫu nữ hai vị trùng phùng nhưng đây không phải là nơi ở lại lâu, thương thế trên người bá mẫu có thể trở nặng thêm nữa.
-Chúng ta mau đi về hướng Bắc, ta có một tiểu viện dùng để tu luyện ở nơi đó.
Lệ Ảnh nâng lên mẫu thân, nàng thần tình thập phần lo lắng không ngờ sau bao nhiêu năm mới có thể gặp lại nhau lại rơi vào tình cảnh này.
Tiểu viện của nàng được đặt trên một hồ nước trong xanh khắp nơi đều trồng dược thảo, thì ra Lệ Ảnh đối với linh thảo luôn có sức hút kì lạ cũng là do ảnh hưởng từ nàng.
-Dược đồng, ngươi dẫn tiểu thư cùng hai vị đạo hữu đi nghĩ ngơi, ta muốn bế quan một thời gian.
Nàng mỉm cười hòa nhã cáo từ, Lệ Ảnh thật lòng không muốn rời khỏi mẫu thân nhưng vẫn phải lấy thương thế làm trọng. Nếu không kịp thời chữa trị thì thương thế sẽ lưu lại ám tật trong người nguy cơ khôn lường.
-Tiểu thư, hai vị tiền bối mời theo tiểu nữ.
Dược đồng cùng kính hành lễ đi trước dẫn đường.
-Không biết hai vị tiền bối là…
-Nàng là song tu đạo lữ của ta, cho chúng ta 1 phòng là được.
Trần Duyên đối với dược đồng thập phần hiểu biết này cũng không khỏi hài lòng mỉm cười trả lời. Chỉ riêng Lệ Ảnh, nàng cắn môi không phục nhưng lại không thể làm gì khác hơn. Nếu như mẫu thân biết nàng cùng nam nhân xa lạ chung đụng ở chung 1 phòng khẳng định mẫu thân sẽ không để yên cho nàng.
Sau khi từ biệt thiếu phụ, nhận ra ánh mắt ai oán của nàng Trần Duyên chỉ có thể cười khổ đi theo dược đồng tới nơi dành cho khách nhân ở lại.
-Kim Nhu thời gian gần đây ta lại phiền tới nàng rồi.
-Không phiền, thiếp không cho đó là phiền phức chút nào. Thiếp cũng đã thề cả đời này sẽ luôn ở bên hầu hạ tướng công không phải sao? Chỉ là một chút bề bộn sao có thể làm khó được thiếp chứ.
Cửa phòng đóng chặt, Kim Nhu nữ hiệp trước mắt hắn lại trở nên yêu kiều vô cùng, nép vào lòng nam nhân cùng hắn thủ thỉ.
-Trên thế gian lại có nơi như thế này sao?
Trần Duyên cuối cùng cũng đã tới nơi, tuy nơi đây đã nằm dưới sự cai trị của không ít thế lực nhưng đây chỉ là những thế lực nhỏ yếu là chư hầu của các đại tông môn. Mà nơi hắn đang đứng lại được Dược Sơn Phái một vị đệ tử chủ quản.
-Để có thể biến Linh Sơn được như ngày hôm nay mẫu thân của thiếp đã bỏ không ít công sức, nơi này chính là thứ mà mẫu thân tự hào nhất.
Chu Lệ Ảnh vén lên rèm xe, nàng không khỏi kinh hỉ sau mấy chục năm xa cách nàng cuối cùng vẫn có ngày được gặp lại mẫu thân.
Trông thấy thê tử cả ngày đều mỉm cười vui vẻ, Trần Duyên cũng vì thế mà tâm tình cũng thư sướng theo. Một phần bởi vì hắn thật tâm yêu thích nàng, muốn làm mọi cách chỉ để thấy nụ cười của thê tử, mặt khác Trần Duyên vốn là một kẻ không cha không mẹ, hắn cũng thật lòng mong chờ khoảng khắc mẹ con nàng đoàn tụ.
-Có động tĩnh, đây là âm thanh giao chiến.
Bầu không khí yên bình bỗng dưng bị phá vỡ, cả một ngọn cự sơn cũng rung lên không ngừng. Đây không chỉ là thông thường giao phong mà là trận chiến giữa 2 cao thủ Trúc Cơ trở lên.
-Không ổn, ngọn Linh Sơn này được mẫu thân tọa chấn mấy trăm năm trước nay không kẻ nào dám càn quấy tại sao lúc này lại…
Nàng bất an khuôn mặt hiện rõ, mĩ phụ không hề chần chừ nàng phi pháp kiếm hướng về nơi phát ra động tĩnh.
Trần Duyên biết bản thân khó lòng ngăn cản nàng, hắn cùng Kim Nhu nhìn nhau gật đầu, cả hai hiểu ý bám theo đề phòng bất trắc.
Trên không trung hai thân ảnh mạnh mẽ không ngừng lao vào nhau. Một bên là lão giã trên người chằng chịt cây lá quỷ dị vô cùng thậm chí khi Trần Duyên vận dụng công pháp Khô Mộc Đại pháp cũng không khó coi bằng lão. Từng ngọn dây leo cứ muốn quấn chặt lấy không tha đối thủ.
Phía bên kia chiến tuyến, một nữ nhân tuyệt sắc, nàng dung nhan khiến cho bất kì kẻ nào nhìn ngám cũng khó lòng rời mắt. Suối tóc dài suông mượt, rõ ràng nàng cùng Lệ Ảnh giống nhau đến tám phần. Mĩ nhân giữa hai tay lơ lửng một đỉnh lô cao quá nữa người không ngừng phun ra nuốt vào hỏa khí, nhờ vào hỏa lô này mà lão giả quái dị kia mới chưa thể làm gì được nàng.
-Hòa Mộc lão súc sinh, Chu mỗ cùng ngươi không thù không oán nếu ngươi vẫn còn khăng khăng không chịu từ bỏ thì đừng trách Chu mỗ ra tay độc ác.
-Chu đạo hữu, chúng ta vốn là sư huynh đệ đồng môn cớ sao lại buôn lời ác độc như vậy. Ta chỉ muốn mua lại bảo vật trong tay ngươi, thứ trân quý như thế giữ trong người chỉ mang tới họa sát thân thôi.
Hòa Mộc thọ nguyên không còn nhiều, lão pháp lực không vì đó mà giảm sút. Mộc hệ tu sĩ lợi thế lớn nhất là rừng càng già càng cay, lão pháp lực càng lúc càng sung mãn không hề giống một lão nhân gần đất xa trời chút nào. Trận thế tuy bất phân thắng bại bạn đầu nhưng từng chút một lão lại chiếm lấy phần thắng.
Chu mĩ phụ tuy cũng là Trúc Cơ Hậu kì cao thủ nhưng pháp lực trong người lại dần cạn kiệt, nàng thua kém lão tới tận mấy trăm năm hỏa hầu có thể cầm cự tới lúc này đã không phải dễ dàng làm được.
-Ha ha ha Chu đạo hữu, sớm biết sẽ rơi vào kết cục này thì cớ sao lại không chủ động giao ra đây. Lão phu sẽ không làm hại người đâu.
-Vô sĩ, ta thà chết cũng không đưa thứ đó cho ngươi.
-Nữ nhân ngu ngốc đã vậy thì đừng trách lão phu tàn nhẫn.
Nàng pháp lực cạn kiệt bị đánh văng xuống đât, nội thương không nhỏ. Tuyệt mĩ thần thái vẫn không mất đi, nàng cắn răng thà chết quyết không để cho tên súc sinh kia toại nguyện.
-Thần Thụ Khốn Trụ.
Đại thụ nương theo lão hò hét mà vươn ra vô số căn rễ thô to hướng tới nữ nhân mà công kích.
-Soạt…soạt…
Mĩ phụ song mục nhắm chặt, một hô hấp, hai hô hấp… nàng lấy làm kì lạ tại sao công kích lại còn chưa đánh tới. Nàng mĩ mục khẻ mở, làn mi cong vút chớp động không thôi vì nàng không tin vào mắt mình. Một nam nhân chỉ trong tíc tắc xuất hiện, hắn như từ trên trời hạ xuống che chắn mọi tổn thương không thể chạm đến nàng người ngọc.
-Tiểu tử kia, người là ai. Khôn hồn thì xéo đi kéo lão phu…
Lão dù có gào thét dọa dẫm cỡ nào cũng không thể khiến Trần Duyên hoảng sợ. Hắn gồng mình lao tới, Khô Mộc Đại Pháp toàn lực thôi động. Trần Duyên biết rõ cho dù bản thân có tu luyện nhục thể có thể so sánh với Trúc Cơ Hậu kì nhưng khi gặp phải hàng thật giá thật như lão hắn lại kém đi không ít.
-Khốn kiếp, kẻ điên này tại sao lại xuất hiện đúng lúc này chứ?
Mộc Hòe điên tiết thôi động từng căn rễ thô dày muốn bắt lấy Trần Duyên. Nhưng với bộ pháp nhanh nhẹn xuất quỷ nhập thần do nhục thể mang lại Trần Duyên có thể tránh né được từng chuyển động nặng nề kia. Thứ hắn nhắm tới không gì khác ngoài chính thân thể của lão.
-Không được…
Trần Duyên Nhất Chỉ Xuyên Tâm công pháp chỉ còn cách lão cực gần, lão nhân liều mạng buông tha vội lùi về. Sắc mặt tái nhợt căm thù nhìn chằm chằm vào hắn.
-Chân khí trong người ta đã quá hao kiệt trên người tiện nhân kia, không thể tiếp tục cùng tên tiểu tử quỷ dị này giằng co. Bên kia lại có hai luồng khí tức đang bay tới, thọ nguyên của ta cũng không còn nhiều, không thể tiếp tục mạo hiểm đành phải tạm thời rút lui thôi.
Mộc Hòe nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vẻ mặt thập phần bất đắc dĩ quay người bỏ chạy.
Trần Duyên không có ý đuổi theo, hắn có nỗi lo khắc quan trọng hơn là bám theo một kẻ nguy hiểm như lão. Hạ xuống nơi mĩ phụ thương thế bất động nằm đó Trần Duyên nhanh chóng vận pháp lực, Mộc chân khí tụ tập trên song thủ dần chữa lành ngoại thương trên người nàng.
-Vị đạo hữu này, ta…
-Mẫu thân!!!
Nàng trong người đau đớn vô lực nhưng vẫn không quên ân nhân cứu mạng của mình, vừa muốn rướn người hướng hắn cảm tạ thì phía xa giọng nói thân thuộc mà nàng đã mong chờ suốt bao lâu nay lại vang vọng bên tai.
-Giọng nói này…là Lệ Ảnh! Nữ nhi! Nữ nhi ta đang ở đâu?
-Mẫu thân! Nữ nhi bất hiêu phải khiến người chịu khổ rồi.
Lệ Ảnh òa khóc như nữ hài tử, nàng hai vai run rẫy muốn ôm trầm lấy mẫu thân nhưng sợ sẽ động tới thương thế trên người nên chỉ còn cách siết chặt lấy bàn tay của mẫu thân nàng.
-Ta biết không nên gián đoạn hai mẫu nữ hai vị trùng phùng nhưng đây không phải là nơi ở lại lâu, thương thế trên người bá mẫu có thể trở nặng thêm nữa.
-Chúng ta mau đi về hướng Bắc, ta có một tiểu viện dùng để tu luyện ở nơi đó.
Lệ Ảnh nâng lên mẫu thân, nàng thần tình thập phần lo lắng không ngờ sau bao nhiêu năm mới có thể gặp lại nhau lại rơi vào tình cảnh này.
Tiểu viện của nàng được đặt trên một hồ nước trong xanh khắp nơi đều trồng dược thảo, thì ra Lệ Ảnh đối với linh thảo luôn có sức hút kì lạ cũng là do ảnh hưởng từ nàng.
-Dược đồng, ngươi dẫn tiểu thư cùng hai vị đạo hữu đi nghĩ ngơi, ta muốn bế quan một thời gian.
Nàng mỉm cười hòa nhã cáo từ, Lệ Ảnh thật lòng không muốn rời khỏi mẫu thân nhưng vẫn phải lấy thương thế làm trọng. Nếu không kịp thời chữa trị thì thương thế sẽ lưu lại ám tật trong người nguy cơ khôn lường.
-Tiểu thư, hai vị tiền bối mời theo tiểu nữ.
Dược đồng cùng kính hành lễ đi trước dẫn đường.
-Không biết hai vị tiền bối là…
-Nàng là song tu đạo lữ của ta, cho chúng ta 1 phòng là được.
Trần Duyên đối với dược đồng thập phần hiểu biết này cũng không khỏi hài lòng mỉm cười trả lời. Chỉ riêng Lệ Ảnh, nàng cắn môi không phục nhưng lại không thể làm gì khác hơn. Nếu như mẫu thân biết nàng cùng nam nhân xa lạ chung đụng ở chung 1 phòng khẳng định mẫu thân sẽ không để yên cho nàng.
Sau khi từ biệt thiếu phụ, nhận ra ánh mắt ai oán của nàng Trần Duyên chỉ có thể cười khổ đi theo dược đồng tới nơi dành cho khách nhân ở lại.
-Kim Nhu thời gian gần đây ta lại phiền tới nàng rồi.
-Không phiền, thiếp không cho đó là phiền phức chút nào. Thiếp cũng đã thề cả đời này sẽ luôn ở bên hầu hạ tướng công không phải sao? Chỉ là một chút bề bộn sao có thể làm khó được thiếp chứ.
Cửa phòng đóng chặt, Kim Nhu nữ hiệp trước mắt hắn lại trở nên yêu kiều vô cùng, nép vào lòng nam nhân cùng hắn thủ thỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/290
|