Sáng hôm sau Trần Duyên đứng trên một thân cây lớn, nhìn xuống là một đàn hươu lớn là Mộc Thảo Lộc yêu thú cấp 1 Đinh đẵng. Chúng rất nhạy cảm với mộc linh khí thường tập hợp số lượng lớn khi phát hiện linh thảo.
Cách đây hai canh giờ Trần Duyên phát hiện một đàn nhỏ nên bám theo cầu may. Ai ngờ vận khí của hắn không tệ, ở đây quả nhiên có linh mộc không chỉ vậy, nhìn từ xa cây linh mộc khổng lồ kia đẵng cấp hẵng không tệ.
Nhưng điều làm hắn đau đầu là xung quanh linh mộc không chỉ có đàn Mộc Thảo Lộc hơn trăm con mà còn rất nhiều yêu thú khác chờ đợi. Có vẻ như chúng đang chờ đợi điều gì đó.
Trong lúc hắn đang suy tư thì Chu lão lại hiện ra hưng phấn nói:
-Không ngờ tiểu tử ngươi lại tìm ra Mộc Linh Thụ, bình thường linh thụ này mọc ở những nơi kín đáo chỉ có yêu thú có giác quan nhạy cảm mới phát hiện được.
Thấy Chu lão biết về linh mộc kia Trần Duyên vội hỏi:
-Cây Mộc Linh Thụ kia có lợi ích gì mà khiến nhiều yêu thú quay xung quanh đến vậy?
Lão vuốt vuốt chùm râu giải thích:
-Lợi ích lớn nhất của Mộc Linh Thụ là Mộc Linh Quả. Khi ăn vào không chỉ mộc chân khí trong cơ thể trở nên tinh thuần hơn nếu vận khí của ngươi đủ lớn thì thậm chí là tu vi đột phá.
Trần Duyên nghi hoặc hỏi:
-Chu lão nói vận khí là sao?
Lão cũng trầm ngâm nói:
-Mộc Linh Thụ là vật chí mộc, tác dụng đối với kẻ ăn nó không thể nào biết trước được. Thậm chí trong sách cổ có ghi lại Mộc Linh Quả còn trao cho họ thần thông hoặc khả năng đặc biệt mà điều này lại không bị ảnh hưởng bởi thiên phú.
-Cây Mộc Linh Thụ này chỉ là cây con nên trái của nó tác dụng không lớn lắm.
Trần Duyên hít một hơi thật sâu, thân cây đã ba người ôm không hết kia mà chỉ mới là cây non thì khi trưởng thành sẽ lớn thế nào.
Hắn quyết định án binh bất động, dù sao Chu lão cũng nói ít nhất là ba ngày nữa Mộc Linh Quả mới thành thục. Tối nay chính là thời cơ tốt để bồi dưỡng Thực Huyết Trùng. Dù sao hắn vẫn còn mấy trăm con chưa đến kì lột xác.
Đêm đến quả nhiên những con yêu thú đầu phân chia khu vực rõ ràng, không con nào gần con nào. Dù sao ngoại trừ yêu thú sống bầy đàn ra thì phần lớn chỉ sống đơn độc.
Trần Duyên lén lút chọn những con yêu thú Đinh đẵng đơn độc mà tấn công. Dù chúng có đề phòng cỡ nào thì với khả năng che dấu khí tức của hắn thì cũng rất khó phát hiện.
Mục tiêu đầu tiên của Trần Duyên là một con gấu đen lớn. Hắn tới gần, ẩn thân kiểm tra thử. Thấy hắc hùm không có động tĩnh Trần Duyên liền thông báo tiểu mập mạp khống chế đàn linh trùng vây công. Đến khi phát hiện ra thì xung quanh đã bị bao vây bởi Thực Huyết Trùng.
Hắc hùng dù có lực lượng lớn cỡ nào thì cũng không thể đấu lại hàng trăm con linh trùng. Sau nữa canh giờ đau đớn thì hắc hùng cũng ngã xuống, Trần Duyên liền thành thục lấy đi túi mật và tay gấu phần còn lại thì giao cho đàn linh trùng xử lí.
Vậy rồi đêm đó không ít hơn trăm con yêu thú đã nằm gọn trong bụng Thực Huyết Trùng, thậm chí tài liệu của yêu thú Bính đẵng hắn cũng lười không thèm lấy để cho đàn linh trùng xơi tái.
Nhưng mọi việc cũng không thuận lợi như Trần Duyên tưởng tượng, khi hắn đánh chủ ý lên đàn Phệ Thi Cẩu chỉ là yêu thú Bính đẵng nhưng khứu giác lại mẫn tiệp lạ thường. Khi vừa lại gần Trần Duyên liền bị phát hiện, hơn hai mươi con xông tới khiến hắn không kịp trở tay.
Trần Duyên không có thời gian sử dụng thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” thấy không còn đường lui liền vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” xông lên hòng mở đường máu.
Hắn vỗ túi trữ vật lấy ra kiếm pháp khí chém về phía đàn Phệ Thi Cẩu. Đúng là pháp khí Giáp đẵng, lưỡi kiếm đi đến đâu thì máu văng ra đến đấy. Mặc dù không tu luyện công pháp về kiếm nhưng nhiều năm đi theo sư phụ Phong Ma Chân Nhân cũng giúp hắn ít nhiều.
Những con Phệ Thi Cẩu không sợ chết điên cuồn tấn công, có con cắn trúng tay Trần Duyên làm hắn không thể nào giơ kiếm được. Bị giữ lại Trần Duyên dường như đã không còn đường thoát. Xung quanh là những con chó khát máu thèm thuồng nhìn hắn.
Biết không còn đường thoát Trần Duyên cắn răng quyết liệt.
-Nếu các ngươi đã muốn giết ta thì ít nhất cũng phải để lại thứ gì đó.
Nói rồi Trần Duyên vẻ mặt điên cuồng vỗ túi linh thú, hơn trăm con linh trùng bay ra tấn công ào ạt. Chỉ một lúc sau thì đàn Phệ Thi Cẩu bị tận diệt.
Chưa dừng ở đó đúng như Trần Duyên lo ngại, do không có “Thần Khống Vạn Trùng” khống chế nên đàn linh trùng bay tán loạn tấn công khắp nơi làm cho những con yêu thú gần đó phát hiện.
Hết cách Trần Duyên liền gọi ra tiểu mập mạp khống chế trăm con linh trùng khác xuất hiện cùng hắn mở đường máu rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Trần Duyên tay cầm kiếm xông về phía trước, đàn Thực Huyết Trùng dưới sự khống chế của tiểu mập mạp bao quanh bảo vệ hắn.
Mặt trời vừa lên mọi việc đã rõ ràng hơn, khung cảnh xung quanh đúng là chỉ có thể nói là tràn ngập máu tanh xác linh thú tràn ngập khắp nơi. Trần Duyên lúc này đang ngồi nhập định trong một hang đá đào nham nhở, tiểu mập mạp cũng bị gọi ra hộ pháp cho hắn.
Lần này Trần Duyên đúng là ngàn cân treo sợi tóc, hàng ngàn con yêu thú giận dữ tấn công lẫn nhau. Bị lạc trong trận hỗn chiến đó cũng không dễ dàng gì, nhờ Chu lão chỉ điểm tránh được những nơi có linh thú thực lực mạnh Trần Duyên mới có thể toàn mạng nhưng đổi lại hắn bị nội thương khá nặng. Có lẽ đành phải bỏ qua cơ hội tranh đoạt Mộc Linh Quả.
Sau khi cắn Hồi Thương Đan Trần Duyên đã tọa chữa thương. Bởi vì xung quanh không có linh thảo nên khi hoàn toàn bình phục thì đó đã là chuyện của bảy ngày sau đó.
Khi trở lại đúng như Trần Duyên dự kiến, yêu thú đã rời khỏi chỉ còn lại vài con bị thương hay hang ổ của chúng vốn gần đây là ở lại.
-Có lẽ ta với ngươi vốn không có duyên.
Nhìn Mộc Linh Thụ hắn thở dài thầm nghĩ.
Thấy vậy Chu lão hiện lên tiếp lời:
-Tiểu tử ngươi không cần phải nản chí, dù sao Mộc Linh Quả ngàn năm liền thành thục, nếu lúc này mà ngươi phục dụng thì tỉ lệ nhận được lợi ích lớn là rất hiếm.
-Ngàn năm sau có khi thứ ngươi nhận được liền tốt hơn nhiều, dù sao thì Mộc Linh Quả chỉ có tác dụng lần đầu tiên, dù ngươi có ăn thêm cả trăm cả ngàn quả thì cũng chỉ là giải khát mà thôi.
Nghe Chu lão nói Trần Duyên cũng trở nên tươi tỉnh hẳn lên, ngàn năm đối với tu sĩ mặc dù rất lâu nhưng vẫn chờ được. Chỉ cần hắn vừa lên cấp Kim Đan Kì thì đã có hai ngàn năm thọ nguyên.
Không suy nghĩ nhiều Trần Duyên tiếp tục lên đường. Lần này Trần Duyên gọi ra tiểu mập mạp để khống chế Thực Huyết Trùng dò đường. Lũ linh trùng này ồn ào là do đi với số lượng lớn nếu chỉ có một hai con thì phải tập trung mới nghe thấy tiếng động.
Hắn lần này muốn sử dụng tiểu mập mạp một cách triệt để. Con sâu mập này đã ăn chân khí của hắn nhiều hơn năm thành so với ban đầu rồi mà không làm gì quả thật có lỗi với bản thân.
Quả nhiên là sử dụng linh trùng dò đường là quyết định không sai. Đặc biệt là tiểu mập mạp rất nhạy cảm với mộc linh khí, Trần Duyên phát hiện ra tổng cộng tám cây linh thảo trong đó có hai cây Giáp đẵng làm hắn mừng rỡ không thôi.
Còn đàn linh trùng mặc dù đã thôn phệ vài trăm con yêu thú nhưng vẫn dặm chân tại chỗ khiến Trần Duyên đau đầu. Chẳng lẽ thật sự phải kiếm huyết nhục của yêu thú cấp hai cho chúng thôn phệ.
Nghĩ tới sự khủng bố của yêu thú cấp hai thì Trần Duyên liền lắc đầu. Đây không phải là lúc làm chuyện ngu ngốc.
Sau khi kiếm thêm được mười cây linh thảo Trần Duyên quyết định quay lại, phía trước đã là khu vực của yêu thú Ât đẵng trở lên. Hắn vẫn chưa đủ thực lực để tiến vào.
Hắn đổi tài liệu yêu thú và linh thảo cấp thấp được hơn hai ngàn điểm cống hiến, Trần Duyên liền đổi lấy mười cây Giáp Đẵng linh thảo cộng với hắn thu thập trong Ma Kiếm Lâm đã là mười lăm cây, chuyến đi này cũng coi như không tệ.
Trần Duyên quay về động phủ, đón chờ hắn tất nhiên là yêu tinh mê chết người Hạ Thảo. Nàng càng lúc càng quyến rũ, đôi thỏ ngọc có vẻ đã to hơn trước, mông cũng vễnh hơn nhưng điều làm hắn bất ngờ là tu vi của nàng đã đột phá Luyện Khí Kì tầng năm làm hắn cảm kháng không thôi.
-Quả nhiên là Mộc Linh Thể chỉ có nữa tháng mà đã đột phá.
Nghỉ tới đây Trần Duyên liền cảm thấy nguy cơ, tiểu phụ này tu luyện quá nhanh tương lai sẽ vượt qua hắn. Mặc dù nàng sẽ không phản bội lại hắn nhưng tương lai Trần Duyên không thể muốn gì được đó như bây giờ.
Nghĩ là làm hắn liền tiến tới ẳm nàng tiến vào phòng tu luyện.
(ta biết các đạo hữu mong chờ điều gì nhưng mà phải đợi ngày mai rồi ^-^)
Cách đây hai canh giờ Trần Duyên phát hiện một đàn nhỏ nên bám theo cầu may. Ai ngờ vận khí của hắn không tệ, ở đây quả nhiên có linh mộc không chỉ vậy, nhìn từ xa cây linh mộc khổng lồ kia đẵng cấp hẵng không tệ.
Nhưng điều làm hắn đau đầu là xung quanh linh mộc không chỉ có đàn Mộc Thảo Lộc hơn trăm con mà còn rất nhiều yêu thú khác chờ đợi. Có vẻ như chúng đang chờ đợi điều gì đó.
Trong lúc hắn đang suy tư thì Chu lão lại hiện ra hưng phấn nói:
-Không ngờ tiểu tử ngươi lại tìm ra Mộc Linh Thụ, bình thường linh thụ này mọc ở những nơi kín đáo chỉ có yêu thú có giác quan nhạy cảm mới phát hiện được.
Thấy Chu lão biết về linh mộc kia Trần Duyên vội hỏi:
-Cây Mộc Linh Thụ kia có lợi ích gì mà khiến nhiều yêu thú quay xung quanh đến vậy?
Lão vuốt vuốt chùm râu giải thích:
-Lợi ích lớn nhất của Mộc Linh Thụ là Mộc Linh Quả. Khi ăn vào không chỉ mộc chân khí trong cơ thể trở nên tinh thuần hơn nếu vận khí của ngươi đủ lớn thì thậm chí là tu vi đột phá.
Trần Duyên nghi hoặc hỏi:
-Chu lão nói vận khí là sao?
Lão cũng trầm ngâm nói:
-Mộc Linh Thụ là vật chí mộc, tác dụng đối với kẻ ăn nó không thể nào biết trước được. Thậm chí trong sách cổ có ghi lại Mộc Linh Quả còn trao cho họ thần thông hoặc khả năng đặc biệt mà điều này lại không bị ảnh hưởng bởi thiên phú.
-Cây Mộc Linh Thụ này chỉ là cây con nên trái của nó tác dụng không lớn lắm.
Trần Duyên hít một hơi thật sâu, thân cây đã ba người ôm không hết kia mà chỉ mới là cây non thì khi trưởng thành sẽ lớn thế nào.
Hắn quyết định án binh bất động, dù sao Chu lão cũng nói ít nhất là ba ngày nữa Mộc Linh Quả mới thành thục. Tối nay chính là thời cơ tốt để bồi dưỡng Thực Huyết Trùng. Dù sao hắn vẫn còn mấy trăm con chưa đến kì lột xác.
Đêm đến quả nhiên những con yêu thú đầu phân chia khu vực rõ ràng, không con nào gần con nào. Dù sao ngoại trừ yêu thú sống bầy đàn ra thì phần lớn chỉ sống đơn độc.
Trần Duyên lén lút chọn những con yêu thú Đinh đẵng đơn độc mà tấn công. Dù chúng có đề phòng cỡ nào thì với khả năng che dấu khí tức của hắn thì cũng rất khó phát hiện.
Mục tiêu đầu tiên của Trần Duyên là một con gấu đen lớn. Hắn tới gần, ẩn thân kiểm tra thử. Thấy hắc hùm không có động tĩnh Trần Duyên liền thông báo tiểu mập mạp khống chế đàn linh trùng vây công. Đến khi phát hiện ra thì xung quanh đã bị bao vây bởi Thực Huyết Trùng.
Hắc hùng dù có lực lượng lớn cỡ nào thì cũng không thể đấu lại hàng trăm con linh trùng. Sau nữa canh giờ đau đớn thì hắc hùng cũng ngã xuống, Trần Duyên liền thành thục lấy đi túi mật và tay gấu phần còn lại thì giao cho đàn linh trùng xử lí.
Vậy rồi đêm đó không ít hơn trăm con yêu thú đã nằm gọn trong bụng Thực Huyết Trùng, thậm chí tài liệu của yêu thú Bính đẵng hắn cũng lười không thèm lấy để cho đàn linh trùng xơi tái.
Nhưng mọi việc cũng không thuận lợi như Trần Duyên tưởng tượng, khi hắn đánh chủ ý lên đàn Phệ Thi Cẩu chỉ là yêu thú Bính đẵng nhưng khứu giác lại mẫn tiệp lạ thường. Khi vừa lại gần Trần Duyên liền bị phát hiện, hơn hai mươi con xông tới khiến hắn không kịp trở tay.
Trần Duyên không có thời gian sử dụng thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” thấy không còn đường lui liền vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” xông lên hòng mở đường máu.
Hắn vỗ túi trữ vật lấy ra kiếm pháp khí chém về phía đàn Phệ Thi Cẩu. Đúng là pháp khí Giáp đẵng, lưỡi kiếm đi đến đâu thì máu văng ra đến đấy. Mặc dù không tu luyện công pháp về kiếm nhưng nhiều năm đi theo sư phụ Phong Ma Chân Nhân cũng giúp hắn ít nhiều.
Những con Phệ Thi Cẩu không sợ chết điên cuồn tấn công, có con cắn trúng tay Trần Duyên làm hắn không thể nào giơ kiếm được. Bị giữ lại Trần Duyên dường như đã không còn đường thoát. Xung quanh là những con chó khát máu thèm thuồng nhìn hắn.
Biết không còn đường thoát Trần Duyên cắn răng quyết liệt.
-Nếu các ngươi đã muốn giết ta thì ít nhất cũng phải để lại thứ gì đó.
Nói rồi Trần Duyên vẻ mặt điên cuồng vỗ túi linh thú, hơn trăm con linh trùng bay ra tấn công ào ạt. Chỉ một lúc sau thì đàn Phệ Thi Cẩu bị tận diệt.
Chưa dừng ở đó đúng như Trần Duyên lo ngại, do không có “Thần Khống Vạn Trùng” khống chế nên đàn linh trùng bay tán loạn tấn công khắp nơi làm cho những con yêu thú gần đó phát hiện.
Hết cách Trần Duyên liền gọi ra tiểu mập mạp khống chế trăm con linh trùng khác xuất hiện cùng hắn mở đường máu rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Trần Duyên tay cầm kiếm xông về phía trước, đàn Thực Huyết Trùng dưới sự khống chế của tiểu mập mạp bao quanh bảo vệ hắn.
Mặt trời vừa lên mọi việc đã rõ ràng hơn, khung cảnh xung quanh đúng là chỉ có thể nói là tràn ngập máu tanh xác linh thú tràn ngập khắp nơi. Trần Duyên lúc này đang ngồi nhập định trong một hang đá đào nham nhở, tiểu mập mạp cũng bị gọi ra hộ pháp cho hắn.
Lần này Trần Duyên đúng là ngàn cân treo sợi tóc, hàng ngàn con yêu thú giận dữ tấn công lẫn nhau. Bị lạc trong trận hỗn chiến đó cũng không dễ dàng gì, nhờ Chu lão chỉ điểm tránh được những nơi có linh thú thực lực mạnh Trần Duyên mới có thể toàn mạng nhưng đổi lại hắn bị nội thương khá nặng. Có lẽ đành phải bỏ qua cơ hội tranh đoạt Mộc Linh Quả.
Sau khi cắn Hồi Thương Đan Trần Duyên đã tọa chữa thương. Bởi vì xung quanh không có linh thảo nên khi hoàn toàn bình phục thì đó đã là chuyện của bảy ngày sau đó.
Khi trở lại đúng như Trần Duyên dự kiến, yêu thú đã rời khỏi chỉ còn lại vài con bị thương hay hang ổ của chúng vốn gần đây là ở lại.
-Có lẽ ta với ngươi vốn không có duyên.
Nhìn Mộc Linh Thụ hắn thở dài thầm nghĩ.
Thấy vậy Chu lão hiện lên tiếp lời:
-Tiểu tử ngươi không cần phải nản chí, dù sao Mộc Linh Quả ngàn năm liền thành thục, nếu lúc này mà ngươi phục dụng thì tỉ lệ nhận được lợi ích lớn là rất hiếm.
-Ngàn năm sau có khi thứ ngươi nhận được liền tốt hơn nhiều, dù sao thì Mộc Linh Quả chỉ có tác dụng lần đầu tiên, dù ngươi có ăn thêm cả trăm cả ngàn quả thì cũng chỉ là giải khát mà thôi.
Nghe Chu lão nói Trần Duyên cũng trở nên tươi tỉnh hẳn lên, ngàn năm đối với tu sĩ mặc dù rất lâu nhưng vẫn chờ được. Chỉ cần hắn vừa lên cấp Kim Đan Kì thì đã có hai ngàn năm thọ nguyên.
Không suy nghĩ nhiều Trần Duyên tiếp tục lên đường. Lần này Trần Duyên gọi ra tiểu mập mạp để khống chế Thực Huyết Trùng dò đường. Lũ linh trùng này ồn ào là do đi với số lượng lớn nếu chỉ có một hai con thì phải tập trung mới nghe thấy tiếng động.
Hắn lần này muốn sử dụng tiểu mập mạp một cách triệt để. Con sâu mập này đã ăn chân khí của hắn nhiều hơn năm thành so với ban đầu rồi mà không làm gì quả thật có lỗi với bản thân.
Quả nhiên là sử dụng linh trùng dò đường là quyết định không sai. Đặc biệt là tiểu mập mạp rất nhạy cảm với mộc linh khí, Trần Duyên phát hiện ra tổng cộng tám cây linh thảo trong đó có hai cây Giáp đẵng làm hắn mừng rỡ không thôi.
Còn đàn linh trùng mặc dù đã thôn phệ vài trăm con yêu thú nhưng vẫn dặm chân tại chỗ khiến Trần Duyên đau đầu. Chẳng lẽ thật sự phải kiếm huyết nhục của yêu thú cấp hai cho chúng thôn phệ.
Nghĩ tới sự khủng bố của yêu thú cấp hai thì Trần Duyên liền lắc đầu. Đây không phải là lúc làm chuyện ngu ngốc.
Sau khi kiếm thêm được mười cây linh thảo Trần Duyên quyết định quay lại, phía trước đã là khu vực của yêu thú Ât đẵng trở lên. Hắn vẫn chưa đủ thực lực để tiến vào.
Hắn đổi tài liệu yêu thú và linh thảo cấp thấp được hơn hai ngàn điểm cống hiến, Trần Duyên liền đổi lấy mười cây Giáp Đẵng linh thảo cộng với hắn thu thập trong Ma Kiếm Lâm đã là mười lăm cây, chuyến đi này cũng coi như không tệ.
Trần Duyên quay về động phủ, đón chờ hắn tất nhiên là yêu tinh mê chết người Hạ Thảo. Nàng càng lúc càng quyến rũ, đôi thỏ ngọc có vẻ đã to hơn trước, mông cũng vễnh hơn nhưng điều làm hắn bất ngờ là tu vi của nàng đã đột phá Luyện Khí Kì tầng năm làm hắn cảm kháng không thôi.
-Quả nhiên là Mộc Linh Thể chỉ có nữa tháng mà đã đột phá.
Nghỉ tới đây Trần Duyên liền cảm thấy nguy cơ, tiểu phụ này tu luyện quá nhanh tương lai sẽ vượt qua hắn. Mặc dù nàng sẽ không phản bội lại hắn nhưng tương lai Trần Duyên không thể muốn gì được đó như bây giờ.
Nghĩ là làm hắn liền tiến tới ẳm nàng tiến vào phòng tu luyện.
(ta biết các đạo hữu mong chờ điều gì nhưng mà phải đợi ngày mai rồi ^-^)
/290
|