Ba vị đại tu sĩ Kim Đan đã lao vào vòng chiến, dư uy dù đứng cách đó ngàn bước chân cũng không phải một kẻ có tu vi Trúc Cơ có thể chống đỡ.
-Làm…làm sao đây? Ta thật sự không muốn xen vào trận chiến kia a.
-Đầu ngươi bị vô nước sao? còn không nhanh tản ra truy tìm Trần Duyên, hai vị tiền bối chính là đang cầm chân Tháp Chủ để chúng ta tiện bề truy sát hắn.
Một tên cơ linh nhanh chóng đánh động mọi người, ngay tức khắc hàng trăm nhân ảnh tản mát ra tứ phía lùng sục khắp mọi ngõ ngách đồng thời rời đi càng xa càng tốt, nếu dư uy của trận chiến lan tới không khác gì mang họa vào thân.
-Các ngươi hãy lùng xét kĩ lưỡng, khí tức của tên súc sinh đó đã biến mất. Hắn 9 phần mang trên người pháp bảo có công dụng đặc thù, lùng sục từng gốc cây ngọn cỏ 1 con kiến cũng không bỏ qua.
Dược Sơn Phái thế lực xuất hiện không ít hảo hữu, bọn hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc truy tung. Ra tay thuần thực khiến cho kẻ ngoài nhìn vào càng nể phục.
-Bọn người này hẵn là một đám người được Dược Sơn Phái đặc biệt bồi dưỡng để mục đích ắt hẵn là để dùng vào những việc này đi.
-Có khí tức của linh trùng, là 1 đầu cự trùng hình thể phi thường to lớn.
Không nhanh không chậm kẻ đứng đầu phi hành tiến lại gần, hắn song mục to lớn quái dị. Cầm lên nắm đất cát phe phẩy, sắc mặt ngưng đọng 1 hồi.
-Khai Nhãn.
Song mục to lớn chớp động, lóe ra một trường bạch quang đam thẳng xuống nền đất.
-Bên dưới có rất nhiều hang động, hẵn là tác phẩm của đầu cự trùng này.
-Nếu ta nhớ không lầm tên Trần Duyên đó cũng sỡ hữu 1 đầu cự trùng hung hãn đi. Hắn khẳng định đã lợi dụng thủ đoạn độn địa cao siêu của đầu cự trùng đó để tẩu thoát.
Chính Trần Duyên cũng không ngờ rằng tung tích lại nhanh như vậy bị bại lộ. Hắn vốn đã có phòng bị từ trước, cố tình khống chế Tiểu Khâu đào xuống trăm trượng dưới chân. Đó cũng là giới hạn cuối cùng của Địa Long Khâu, nếu như tiếp tục xuống sâu hơn nữa dù là cổ trùng cũng có nguy cơ bị nghiền ép thành cám. Nhưng người tính không bằng trời tính, thủ đoạn của Dược Sơn Phái không phải là thứ mà một kẻ như hắn có thể đong đếm.
-Bên dưới là 1 mê lộ có vô số lối đi, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra phương hướng thật sự của hắn.
Trăm người lập tức hiểu ý, lần truy bắt này trong Dược Sơn Phái không thể nói là trên dưới đồng lòng. Tự ý làm ra hành động chỉ có thế lực dưới trướng Đan Mi trưởng lão. Nếu bọn chúng thật sự tóm được Trần Duyên trong tay thì không nói, còn nếu không lửa giận của Ma Kiếm Tông ập tới dù là Kim Đan trưởng lão cũng không dám rời đi sơn môn nữa bước.
-Ta tìm thấy rồi là hướng Đông Bắc, mặt đất có chấn động rất lớn hẵn là do đầu cự trùng kia gây nên.
-Đông Bắc…đó chính là phương hướng Ma Tông lãnh địa, Trần Duyên muốn tẩu thoát. Mau công kích chặn đường, không thể để hắn được toại nguyện.
Quân số cùng bản lĩnh truy tung kinh người của Dược Sơn Phái chẳng mấy chốc tìm ra tung tích của Trần Duyên.
-Hừ, ngươi nghỉ rằng chui rúc dưới đó sẽ khiến chúng ta bó tay? Mộng tưởng.
Một tên thiết hán hùng thể to lớn, hắn thiết quyền tập trung linh khí trời đất. Song mục đỏ như máu, lộ ra nụ cười dữ tợn.
-Khai Sơn Quyền.
Một quyền khiến cho trời đất rung động khiến cho những kẻ đứng gần đó đều kinh hãi.
-Mạnh Hùng Cường, thiên kiêu tán tu. Hắn không phải bị môn chủ Dược Sơn Phái cầm tù trăm năm hay sao?
Mạnh Hùng Cường ánh mắt như mãnh thú săn mồi, một quyền kinh thiên động địa kia trực tiếp nghiền ép vạn vật tồn tại bên dưới lòng đất.
-Gr…Gr…
Hình thể to lớn từ trong lòng đất bị cưỡng ép thoát ra, Tiểu Khâu toàn thân dập nát. Thiết bì rắn rõi có khả năng chặn đứng pháp bảo vậy mà đứng trước một quyền kia lại như một miếng ngói đáng thương dễ dàng bị tỗn hại.
-Là…là…cự trùng của hắn. Năm đó ta đã tận mắt chứng kiến không thể sai được.
Vô số kẻ hưng phấn gào thét như thể Trần Duyên đã nằm trong tay bọn hắn.
-Vô Hạn Sinh Cơ.
Thân ảnh bé nhỏ bước ra từ bên trong hình thể tàn tạ, hắn vẻ mặt bi thương, bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đầu của cự trùng hơi thở suy yếu cực độ.
-3 ngày thời gian…trò vui chỉ mới bắt đầu!
Trần Duyên suy nghĩ chợt trở nên điên cuồng, hắn thương xót thu Tiểu Khâu vào bên trong Loa Trùng Ốc. Trước khi biến mất vào trong rừng cây, cái nhìn thù hận tới từ tận xương tủy quét qua một lượt khiến cho những kẻ vô tình tiếp xúc đều bất chợt cảm giác lãnh lẽo.
-Tất cả xông lên cho ta, hắn đã kết xuống mối thù này khẳng định không chết không thôi. Con đường duy nhất lúc này chính là giết…diệt sát Trần Duyên trước khi hắn cùng tu sĩ Ma Kiếm Tông hội họp.
Mạnh Hùng Cường không hỗ là thiên kiêu, không ít kẻ nuôi dưỡng ý nghĩ rút lui đều bị hắn lời nói khiến cho tỉnh ngộ. Bọn chúng giờ đây đều đã bước chung một chiếc thuyền, kẻ nào xuất hiện thoái ý kết cục sẽ không mấy tốt đẹp. Hắn dẫn đầu đoàn người xâm nhập vào bên trong rừng rậm.
Đại lục thật sự quá rộng lớn, thực vật cùng yêu thú số lượng đã chiếm 9 thành 9, bọn chúng quân số lên tới hàng ngàn con người nhưng khi tiến vào trong tựa như những hạt cát tồn tại mông lung giữa sa mạc rộng lớn.
-Các ngươi cẩn trọng, tại đây ẩn chứa rất nhiều hiểm họa có khả năng mất mạng như chơi.
Bọn chúng không ngừng cảnh báo lẫn nhau cũng như tự nhắc nhở chính mình. Giữa chốn rừng thiên nước độc tính mạng lúc nào cũng được đặc trong tình thế cận kề nguy hiểm, chỉ cần một bước xảy chân kết cục chính là vạn kiếp bất phục.
-Làm…làm sao đây? Ta thật sự không muốn xen vào trận chiến kia a.
-Đầu ngươi bị vô nước sao? còn không nhanh tản ra truy tìm Trần Duyên, hai vị tiền bối chính là đang cầm chân Tháp Chủ để chúng ta tiện bề truy sát hắn.
Một tên cơ linh nhanh chóng đánh động mọi người, ngay tức khắc hàng trăm nhân ảnh tản mát ra tứ phía lùng sục khắp mọi ngõ ngách đồng thời rời đi càng xa càng tốt, nếu dư uy của trận chiến lan tới không khác gì mang họa vào thân.
-Các ngươi hãy lùng xét kĩ lưỡng, khí tức của tên súc sinh đó đã biến mất. Hắn 9 phần mang trên người pháp bảo có công dụng đặc thù, lùng sục từng gốc cây ngọn cỏ 1 con kiến cũng không bỏ qua.
Dược Sơn Phái thế lực xuất hiện không ít hảo hữu, bọn hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc truy tung. Ra tay thuần thực khiến cho kẻ ngoài nhìn vào càng nể phục.
-Bọn người này hẵn là một đám người được Dược Sơn Phái đặc biệt bồi dưỡng để mục đích ắt hẵn là để dùng vào những việc này đi.
-Có khí tức của linh trùng, là 1 đầu cự trùng hình thể phi thường to lớn.
Không nhanh không chậm kẻ đứng đầu phi hành tiến lại gần, hắn song mục to lớn quái dị. Cầm lên nắm đất cát phe phẩy, sắc mặt ngưng đọng 1 hồi.
-Khai Nhãn.
Song mục to lớn chớp động, lóe ra một trường bạch quang đam thẳng xuống nền đất.
-Bên dưới có rất nhiều hang động, hẵn là tác phẩm của đầu cự trùng này.
-Nếu ta nhớ không lầm tên Trần Duyên đó cũng sỡ hữu 1 đầu cự trùng hung hãn đi. Hắn khẳng định đã lợi dụng thủ đoạn độn địa cao siêu của đầu cự trùng đó để tẩu thoát.
Chính Trần Duyên cũng không ngờ rằng tung tích lại nhanh như vậy bị bại lộ. Hắn vốn đã có phòng bị từ trước, cố tình khống chế Tiểu Khâu đào xuống trăm trượng dưới chân. Đó cũng là giới hạn cuối cùng của Địa Long Khâu, nếu như tiếp tục xuống sâu hơn nữa dù là cổ trùng cũng có nguy cơ bị nghiền ép thành cám. Nhưng người tính không bằng trời tính, thủ đoạn của Dược Sơn Phái không phải là thứ mà một kẻ như hắn có thể đong đếm.
-Bên dưới là 1 mê lộ có vô số lối đi, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra phương hướng thật sự của hắn.
Trăm người lập tức hiểu ý, lần truy bắt này trong Dược Sơn Phái không thể nói là trên dưới đồng lòng. Tự ý làm ra hành động chỉ có thế lực dưới trướng Đan Mi trưởng lão. Nếu bọn chúng thật sự tóm được Trần Duyên trong tay thì không nói, còn nếu không lửa giận của Ma Kiếm Tông ập tới dù là Kim Đan trưởng lão cũng không dám rời đi sơn môn nữa bước.
-Ta tìm thấy rồi là hướng Đông Bắc, mặt đất có chấn động rất lớn hẵn là do đầu cự trùng kia gây nên.
-Đông Bắc…đó chính là phương hướng Ma Tông lãnh địa, Trần Duyên muốn tẩu thoát. Mau công kích chặn đường, không thể để hắn được toại nguyện.
Quân số cùng bản lĩnh truy tung kinh người của Dược Sơn Phái chẳng mấy chốc tìm ra tung tích của Trần Duyên.
-Hừ, ngươi nghỉ rằng chui rúc dưới đó sẽ khiến chúng ta bó tay? Mộng tưởng.
Một tên thiết hán hùng thể to lớn, hắn thiết quyền tập trung linh khí trời đất. Song mục đỏ như máu, lộ ra nụ cười dữ tợn.
-Khai Sơn Quyền.
Một quyền khiến cho trời đất rung động khiến cho những kẻ đứng gần đó đều kinh hãi.
-Mạnh Hùng Cường, thiên kiêu tán tu. Hắn không phải bị môn chủ Dược Sơn Phái cầm tù trăm năm hay sao?
Mạnh Hùng Cường ánh mắt như mãnh thú săn mồi, một quyền kinh thiên động địa kia trực tiếp nghiền ép vạn vật tồn tại bên dưới lòng đất.
-Gr…Gr…
Hình thể to lớn từ trong lòng đất bị cưỡng ép thoát ra, Tiểu Khâu toàn thân dập nát. Thiết bì rắn rõi có khả năng chặn đứng pháp bảo vậy mà đứng trước một quyền kia lại như một miếng ngói đáng thương dễ dàng bị tỗn hại.
-Là…là…cự trùng của hắn. Năm đó ta đã tận mắt chứng kiến không thể sai được.
Vô số kẻ hưng phấn gào thét như thể Trần Duyên đã nằm trong tay bọn hắn.
-Vô Hạn Sinh Cơ.
Thân ảnh bé nhỏ bước ra từ bên trong hình thể tàn tạ, hắn vẻ mặt bi thương, bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đầu của cự trùng hơi thở suy yếu cực độ.
-3 ngày thời gian…trò vui chỉ mới bắt đầu!
Trần Duyên suy nghĩ chợt trở nên điên cuồng, hắn thương xót thu Tiểu Khâu vào bên trong Loa Trùng Ốc. Trước khi biến mất vào trong rừng cây, cái nhìn thù hận tới từ tận xương tủy quét qua một lượt khiến cho những kẻ vô tình tiếp xúc đều bất chợt cảm giác lãnh lẽo.
-Tất cả xông lên cho ta, hắn đã kết xuống mối thù này khẳng định không chết không thôi. Con đường duy nhất lúc này chính là giết…diệt sát Trần Duyên trước khi hắn cùng tu sĩ Ma Kiếm Tông hội họp.
Mạnh Hùng Cường không hỗ là thiên kiêu, không ít kẻ nuôi dưỡng ý nghĩ rút lui đều bị hắn lời nói khiến cho tỉnh ngộ. Bọn chúng giờ đây đều đã bước chung một chiếc thuyền, kẻ nào xuất hiện thoái ý kết cục sẽ không mấy tốt đẹp. Hắn dẫn đầu đoàn người xâm nhập vào bên trong rừng rậm.
Đại lục thật sự quá rộng lớn, thực vật cùng yêu thú số lượng đã chiếm 9 thành 9, bọn chúng quân số lên tới hàng ngàn con người nhưng khi tiến vào trong tựa như những hạt cát tồn tại mông lung giữa sa mạc rộng lớn.
-Các ngươi cẩn trọng, tại đây ẩn chứa rất nhiều hiểm họa có khả năng mất mạng như chơi.
Bọn chúng không ngừng cảnh báo lẫn nhau cũng như tự nhắc nhở chính mình. Giữa chốn rừng thiên nước độc tính mạng lúc nào cũng được đặc trong tình thế cận kề nguy hiểm, chỉ cần một bước xảy chân kết cục chính là vạn kiếp bất phục.
/290
|