Nơi luyện võ trường, hơn mười tấm bia đã bị găm chi chít bởi hàng trăm mũi tên, những thợ săn nơi đây đều không ngơi tay dưới sự huấn luyện hà khắc của Mao Thiên Kì rèn giũa cung thuật tới mức tinh thuần.
-Phương đệ đã cất công tới đây sao không biểu diễn bản lĩnh thật sự, đêm đó trời tối đen như mực chúng ta không thể nào tận mắt trông thấy.
Phương Trần từ ngoài bước vào, thanh niên trai tráng trong thôn đều được nghe lời đồn đãi từ những kẻ đi săn trở về không ngừng tâng bốc thiếu niên cung thuật siêu phàm làm cho bọn chúng không phục. Vừa trông thấy dáng vẻ thư sinh cùng chân tay lộ ra vẻ yếu đuối còn khiến bọn chúng khịt mũi coi thường.
-Trương ca, tiểu đệ cung thuật quả thật tầm thường làm sao có thể cùng Mao đại ca đánh đồng, bày ra cũng chỉ rước vào bản thân xấu hổ a.
Thiếu niên bấc đắc dĩ phất tay, hắn nói ra lời thật lòng nhưng trùng hợp thay khi lọt vào tai kẻ hữu ý liền trở thành lời chướng tai gai mắt. Mao Thiên Kì là ai, hắn cung thuật đã như thần thánh không thể xâm phạm. Nay khi không lại giết ra một kẻ dám thuận ngôn bản thân chỉ dám phục Mao Thiên Kì nói trắng ra ngoài Mao Thiên Kì hắn cung thuật không thua kém bất kì ai.
Thiếu niên một bầu nhiệt huyết là không thể tránh, lời khó nghe đã ra đương nhiên sẽ rước tới một toán kẻ không phục. Nam nhân trẻ tuổi nhục thể to cao, tay cầm trường cung hùng dũng bước tới.
-Tên đó là Lao Lĩnh, thiên phú cung thuật không tồi mặc dù không được Mao đại ca khen ngợi nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn xạ tiễn ta nghĩ ngày hắn được ra ngoài liệp sát yêu thú đã không xa.
Trương Đức Hung là tráng hán nhanh miệng mở lời với Phương Trần trước tiên, dày công cảnh báo.
-Tiểu đệ Lao Lĩnh, nếu như Phương huynh bản lĩnh cao cường như thiên hạ đồn đại tại sao không lúc này trổ tài cho chúng tiểu đệ được mở rộng tầm mắt.
-Hay là để ta tiểu đệ tự bôi xấu a.
Lao Lĩnh không để hắn mở miệng khướt từ, trường cung trong tay, dây cung được kéo căng, đôi mắt trở nên sắc lẽm không thua kém gì mãnh thú rình mồi.
-Phập…
-Hay
-Phương đệ đã cất công tới đây sao không biểu diễn bản lĩnh thật sự, đêm đó trời tối đen như mực chúng ta không thể nào tận mắt trông thấy.
Phương Trần từ ngoài bước vào, thanh niên trai tráng trong thôn đều được nghe lời đồn đãi từ những kẻ đi săn trở về không ngừng tâng bốc thiếu niên cung thuật siêu phàm làm cho bọn chúng không phục. Vừa trông thấy dáng vẻ thư sinh cùng chân tay lộ ra vẻ yếu đuối còn khiến bọn chúng khịt mũi coi thường.
-Trương ca, tiểu đệ cung thuật quả thật tầm thường làm sao có thể cùng Mao đại ca đánh đồng, bày ra cũng chỉ rước vào bản thân xấu hổ a.
Thiếu niên bấc đắc dĩ phất tay, hắn nói ra lời thật lòng nhưng trùng hợp thay khi lọt vào tai kẻ hữu ý liền trở thành lời chướng tai gai mắt. Mao Thiên Kì là ai, hắn cung thuật đã như thần thánh không thể xâm phạm. Nay khi không lại giết ra một kẻ dám thuận ngôn bản thân chỉ dám phục Mao Thiên Kì nói trắng ra ngoài Mao Thiên Kì hắn cung thuật không thua kém bất kì ai.
Thiếu niên một bầu nhiệt huyết là không thể tránh, lời khó nghe đã ra đương nhiên sẽ rước tới một toán kẻ không phục. Nam nhân trẻ tuổi nhục thể to cao, tay cầm trường cung hùng dũng bước tới.
-Tên đó là Lao Lĩnh, thiên phú cung thuật không tồi mặc dù không được Mao đại ca khen ngợi nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn xạ tiễn ta nghĩ ngày hắn được ra ngoài liệp sát yêu thú đã không xa.
Trương Đức Hung là tráng hán nhanh miệng mở lời với Phương Trần trước tiên, dày công cảnh báo.
-Tiểu đệ Lao Lĩnh, nếu như Phương huynh bản lĩnh cao cường như thiên hạ đồn đại tại sao không lúc này trổ tài cho chúng tiểu đệ được mở rộng tầm mắt.
-Hay là để ta tiểu đệ tự bôi xấu a.
Lao Lĩnh không để hắn mở miệng khướt từ, trường cung trong tay, dây cung được kéo căng, đôi mắt trở nên sắc lẽm không thua kém gì mãnh thú rình mồi.
-Phập…
-Hay