Trên ghế tre trước nhà, lão hán tuổi độ ngũ tuần tay cầm tẩu thuốc phì phà hơi khói đôi mắt như chút mơ ảo nhìn ngắm mặt hồ phẳng lặng.
-Tiểu tử người quả nhiên bỏ ra không ít khí lực a, 30 năm đó cũng gần như nữa đời người, không lẽ ngươi thật sự có ý định dùng võ chứng đạo sao?
-Phương thúc, Phương thúc có ở nhà không?
Bỗng nhiên khung cảnh yên bình bị một tràng thanh âm mạnh mẽ khuấy động.
-Thanh nhi không phải ta đã căn dặn tiểu tử ngươi nếu không phải ra ngoài săn bắn thì đừng làm phiền lão tử sao.
Lão hán sắc mặt buồn bực liếc mắt qua trung niên to lớn, giọng nói mệt mỏi. Đã tròn 30 năm từ khi Phương Trần đặt chân tới nơi đây, năm tháng thôi đưa tàn nhẫn không chừa một ai.
Trương ca tấm lòng ngay thẳng, trên miệng luôn treo nụ cười mấy năm trước đã tạ thế. Lão trưởng thôn một lòng trăm lo cho thôn dân hơn 10 năm trước cũng đã không thể chống chọi lại với tuổi già rốt cuộc cũng lìa khỏi cõi đời, hôm đó băng tang bao phủ khắp trăm ngôi nhà, người dân không ai không tiếc thương khôn xiết.
Quy luật của trời đất muôn đời không thể thay đổi, tre già măng mọc. Từng người ngã xuống sau đó chính là thế hệ kế cận bước ra gánh trên vai trọng trách của những kẻ đi trước.
Lần đầu gặp hắn, Mao Thiên Thanh chỉ là một tiểu hài tử khép mình bên phụ thân hắn Mao Thiên Kì, mà nay cũng đã trở thành một tráng niên, một thân thực lực khó lường. Có thể một tay đánh ngã lão hổ, vang danh khắp gần xa.
-Phương thúc phụ thân muốn thúc nhanh chóng đi gặp người, mấy ngày gần đây phụ thân thân thể suy nhược khác thường có lẽ… có lẽ… khó lòng qua khỏi. Phương thúc nhanh chóng tới đó phụ thân có lời muốn nói với thúc.
Mao Thiên Thanh ngày thường được Phương Trần dạy dỗ không ít, bản tính sát phạt cũng từ hắn mà ra. Nay lại giọng núi run rẫy, đứng trước hoàn cảnh sắp phải rời xa thân nhân mãi mãi dù là kẽ lãnh tĩnh nhất cũng không thể không mềm lòng.
-Không thể như vậy được, ngươi có sắc thuốc cho đại ca đúng như lời ta căn dặn không?
-Thanh nhi nhất mực nghe theo không dám sai lệch, nhưng không rõ gần đây dược lực đã không còn hiệu quả như trước. Vừa rồi phụ thân còn nôn ra huyết dịch nên mới bảo Thanh nhi tìm thúc.
Phóng nhanh trên con đường quen thuộc, đứng trước cửa Phương Trần nhẹ đẩy. Trên giường lão giã gầy gò, da dẽ tái nhợt cực nhọc thở ra từng hơi, đôi lúc lại ho sặc sụa.
-Đại ca thấy trong người có chổ nào bất ổn, không lẽ thảo dược đã không còn phát huy tác dụng.
-Khụ…khụ…không hề, thảo dược do đệ mang về so với thần dược chỉ có hơn chứ không có kém. Chỉ là thân thể huynh đã sắp không xong rồi.
Mao Thiên Kì dù khi còn tráng niên một thời hét ra lữa nhưng cũng không thể chống chọi được với sự tàn ác của thời gian. Lão sắc mặt nhợt nhạt, tứ chi chỉ còn da bọc xương, dường như chỉ hô hấp cũng đã là một việc khó khăn với lão.
-Đại ca đừng nói những lời không hay, để đệ tìm thảo dược lợi hại hơn nữa, khẳng định sau khi phục dụng đại ca sẽ…
-Đừng, đệ không cần phải…khụ… khụ… ta sống được tới nay đều do đệ một tay kéo lại hơi tàn này. Huynh cũng đã quá mệt mõi rồi, có lẽ những huynh đệ ở dưới suối vàng kia cũng ngày ngày ngóng trông ta a.
Phương Trần mặt hung mày dữ lúc này cũng khó lòng kiềm giữ hai hàng lệ, mấy chục năm qua Mao Thiên Kì đều xem hắn như thân huynh đệ mà đối đãi. Hắn từ lâu cũng đã coi Mao Thiên Kì là huynh trưởng một mực đi theo, nay lại thấy đại huynh buông xuôi tất cả cũng không thể không nghẹn ngào.
-Ta ra đi cũng chính là một sự giải thoát, không chỉ cho ta mà còn là đối với đệ.
-Mao nhi ra bên ngoài đóng chặt cửa, phụ thân có mấy lời muốn nói với thúc thúc của ngươi.
Mao Thiên Thanh không biết làm gì hơn đành phải bước ra để lại gian phòng yên tĩnh.
-Lời đại ca muốn nói là…
-Đừng tưởng đệ có thể che mắt được ta, từ khi học hết bản lãnh cung thuật của Mao gia ta đã thấy đệ tâm không còn đặt tại nơi đây. Ta đã nhận ra từ rất sớm nhưng cũng vì An Nhiên Thôn ta đã không thể mở lời tiễn đệ rời đi.
Mao Thiên Kì kí ức nhớ lại thiếu niên kì tài trước kia, Phương Trần không ngờ chỉ hao phí 2 năm đã thuần thục “Ngũ Tiễn Đồng Tâm”. Chỉ một năm sau đó cung thuật đã vượt qua bản thân, đó cũng chính là lúc Phương Trần trong lòng nãy sinh ý nghĩ rời đi trong đầu.
-Đệ thật hỗ thẹn công truyền dạy của đại ca.
-Không, nhờ vậy mà ta mới biết được mình đã không sai lầm khi cùng đệ kết nghĩa huynh đệ. Ta biết hơn 30 năm nay đệ không rời đi chỉ vì muốn báo đáp ân tình này.
Hắn nặng nhọc nói ra từng lời tận trong tâm can đã dòn nén bao năm nay.
-Một ngày là huynh đệ suốt đời không thay đổi, 30 năm xá là bao. Chỉ cần đại ca nghị lực phi thường dù trăm tuổi như lão trưởng thôn năm xưa đệ lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ nang.
Phương Trần song mục đượm buồn, hắn cảm nhận được Mao Thiên Kì thọ nguyên gần như đã tận, tam cấp linh dược vốn đã không còn hữu hiệu. nếu muốn vì hắn mà kéo dài sinh mạng Phương Trần khẳng định phải tức tốc quay về tông môn thỉnh cầu sư phụ đổi lấy tứ cấp linh dược trân quý.
-Khà…khà đó chính là nguyên do mà ta đối với đệ không khác gì thân huynh đệ.
-Đi theo ta.
Mao Thiên Kì nhục thể suy nhược cực kì nhưng vẫn cắn răng rời khỏi giường từng bước tới bên bàn thờ tổ tiên. Lấy trong người một mảnh hắc thiết kì dị đặt vào trong chén đồng, miệng lẫm nhẫm những lời khó hiểu.
-Đại ca trong người còn rất yếu hay là…
-Cơ thể này huynh là kẻ biết rõ hơn ai hết. Phương đệ, huynh đã gần đất xa trời, sau khi huynh nằm xuống ắt hẵn cũng chính là lúc đệ rời đi a.
Phương Trần trầm mặc không nói nhưng cũng chính là hắn đã ngầm khẳng định.
-Trước khi đệ đi, thứ này coi như là quà tiễn biệt của ta.
Trao cho Phương Trần mảnh hắc thiết. Két…két trên tường lộ ra một cửa động nhỏ trước sự kinh hoàng của hắn. Mao Thiên Kì đã đoán trước mỉm cười chỉ tay vào trong.
-Đây là mật thất của tổ tiên ta xây dựng nên, bên trong cơ duyên chính là thứ ta muốn trao cho đệ.
-Đại ca điều này quá…
Mao Thiên Kì lắc đầu quả quyết, Phương Trần cũng không thể mãi chối từ ôm trong lòng nghi vấn xâm nhập.
-Tiểu tử người quả nhiên bỏ ra không ít khí lực a, 30 năm đó cũng gần như nữa đời người, không lẽ ngươi thật sự có ý định dùng võ chứng đạo sao?
-Phương thúc, Phương thúc có ở nhà không?
Bỗng nhiên khung cảnh yên bình bị một tràng thanh âm mạnh mẽ khuấy động.
-Thanh nhi không phải ta đã căn dặn tiểu tử ngươi nếu không phải ra ngoài săn bắn thì đừng làm phiền lão tử sao.
Lão hán sắc mặt buồn bực liếc mắt qua trung niên to lớn, giọng nói mệt mỏi. Đã tròn 30 năm từ khi Phương Trần đặt chân tới nơi đây, năm tháng thôi đưa tàn nhẫn không chừa một ai.
Trương ca tấm lòng ngay thẳng, trên miệng luôn treo nụ cười mấy năm trước đã tạ thế. Lão trưởng thôn một lòng trăm lo cho thôn dân hơn 10 năm trước cũng đã không thể chống chọi lại với tuổi già rốt cuộc cũng lìa khỏi cõi đời, hôm đó băng tang bao phủ khắp trăm ngôi nhà, người dân không ai không tiếc thương khôn xiết.
Quy luật của trời đất muôn đời không thể thay đổi, tre già măng mọc. Từng người ngã xuống sau đó chính là thế hệ kế cận bước ra gánh trên vai trọng trách của những kẻ đi trước.
Lần đầu gặp hắn, Mao Thiên Thanh chỉ là một tiểu hài tử khép mình bên phụ thân hắn Mao Thiên Kì, mà nay cũng đã trở thành một tráng niên, một thân thực lực khó lường. Có thể một tay đánh ngã lão hổ, vang danh khắp gần xa.
-Phương thúc phụ thân muốn thúc nhanh chóng đi gặp người, mấy ngày gần đây phụ thân thân thể suy nhược khác thường có lẽ… có lẽ… khó lòng qua khỏi. Phương thúc nhanh chóng tới đó phụ thân có lời muốn nói với thúc.
Mao Thiên Thanh ngày thường được Phương Trần dạy dỗ không ít, bản tính sát phạt cũng từ hắn mà ra. Nay lại giọng núi run rẫy, đứng trước hoàn cảnh sắp phải rời xa thân nhân mãi mãi dù là kẽ lãnh tĩnh nhất cũng không thể không mềm lòng.
-Không thể như vậy được, ngươi có sắc thuốc cho đại ca đúng như lời ta căn dặn không?
-Thanh nhi nhất mực nghe theo không dám sai lệch, nhưng không rõ gần đây dược lực đã không còn hiệu quả như trước. Vừa rồi phụ thân còn nôn ra huyết dịch nên mới bảo Thanh nhi tìm thúc.
Phóng nhanh trên con đường quen thuộc, đứng trước cửa Phương Trần nhẹ đẩy. Trên giường lão giã gầy gò, da dẽ tái nhợt cực nhọc thở ra từng hơi, đôi lúc lại ho sặc sụa.
-Đại ca thấy trong người có chổ nào bất ổn, không lẽ thảo dược đã không còn phát huy tác dụng.
-Khụ…khụ…không hề, thảo dược do đệ mang về so với thần dược chỉ có hơn chứ không có kém. Chỉ là thân thể huynh đã sắp không xong rồi.
Mao Thiên Kì dù khi còn tráng niên một thời hét ra lữa nhưng cũng không thể chống chọi được với sự tàn ác của thời gian. Lão sắc mặt nhợt nhạt, tứ chi chỉ còn da bọc xương, dường như chỉ hô hấp cũng đã là một việc khó khăn với lão.
-Đại ca đừng nói những lời không hay, để đệ tìm thảo dược lợi hại hơn nữa, khẳng định sau khi phục dụng đại ca sẽ…
-Đừng, đệ không cần phải…khụ… khụ… ta sống được tới nay đều do đệ một tay kéo lại hơi tàn này. Huynh cũng đã quá mệt mõi rồi, có lẽ những huynh đệ ở dưới suối vàng kia cũng ngày ngày ngóng trông ta a.
Phương Trần mặt hung mày dữ lúc này cũng khó lòng kiềm giữ hai hàng lệ, mấy chục năm qua Mao Thiên Kì đều xem hắn như thân huynh đệ mà đối đãi. Hắn từ lâu cũng đã coi Mao Thiên Kì là huynh trưởng một mực đi theo, nay lại thấy đại huynh buông xuôi tất cả cũng không thể không nghẹn ngào.
-Ta ra đi cũng chính là một sự giải thoát, không chỉ cho ta mà còn là đối với đệ.
-Mao nhi ra bên ngoài đóng chặt cửa, phụ thân có mấy lời muốn nói với thúc thúc của ngươi.
Mao Thiên Thanh không biết làm gì hơn đành phải bước ra để lại gian phòng yên tĩnh.
-Lời đại ca muốn nói là…
-Đừng tưởng đệ có thể che mắt được ta, từ khi học hết bản lãnh cung thuật của Mao gia ta đã thấy đệ tâm không còn đặt tại nơi đây. Ta đã nhận ra từ rất sớm nhưng cũng vì An Nhiên Thôn ta đã không thể mở lời tiễn đệ rời đi.
Mao Thiên Kì kí ức nhớ lại thiếu niên kì tài trước kia, Phương Trần không ngờ chỉ hao phí 2 năm đã thuần thục “Ngũ Tiễn Đồng Tâm”. Chỉ một năm sau đó cung thuật đã vượt qua bản thân, đó cũng chính là lúc Phương Trần trong lòng nãy sinh ý nghĩ rời đi trong đầu.
-Đệ thật hỗ thẹn công truyền dạy của đại ca.
-Không, nhờ vậy mà ta mới biết được mình đã không sai lầm khi cùng đệ kết nghĩa huynh đệ. Ta biết hơn 30 năm nay đệ không rời đi chỉ vì muốn báo đáp ân tình này.
Hắn nặng nhọc nói ra từng lời tận trong tâm can đã dòn nén bao năm nay.
-Một ngày là huynh đệ suốt đời không thay đổi, 30 năm xá là bao. Chỉ cần đại ca nghị lực phi thường dù trăm tuổi như lão trưởng thôn năm xưa đệ lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ nang.
Phương Trần song mục đượm buồn, hắn cảm nhận được Mao Thiên Kì thọ nguyên gần như đã tận, tam cấp linh dược vốn đã không còn hữu hiệu. nếu muốn vì hắn mà kéo dài sinh mạng Phương Trần khẳng định phải tức tốc quay về tông môn thỉnh cầu sư phụ đổi lấy tứ cấp linh dược trân quý.
-Khà…khà đó chính là nguyên do mà ta đối với đệ không khác gì thân huynh đệ.
-Đi theo ta.
Mao Thiên Kì nhục thể suy nhược cực kì nhưng vẫn cắn răng rời khỏi giường từng bước tới bên bàn thờ tổ tiên. Lấy trong người một mảnh hắc thiết kì dị đặt vào trong chén đồng, miệng lẫm nhẫm những lời khó hiểu.
-Đại ca trong người còn rất yếu hay là…
-Cơ thể này huynh là kẻ biết rõ hơn ai hết. Phương đệ, huynh đã gần đất xa trời, sau khi huynh nằm xuống ắt hẵn cũng chính là lúc đệ rời đi a.
Phương Trần trầm mặc không nói nhưng cũng chính là hắn đã ngầm khẳng định.
-Trước khi đệ đi, thứ này coi như là quà tiễn biệt của ta.
Trao cho Phương Trần mảnh hắc thiết. Két…két trên tường lộ ra một cửa động nhỏ trước sự kinh hoàng của hắn. Mao Thiên Kì đã đoán trước mỉm cười chỉ tay vào trong.
-Đây là mật thất của tổ tiên ta xây dựng nên, bên trong cơ duyên chính là thứ ta muốn trao cho đệ.
-Đại ca điều này quá…
Mao Thiên Kì lắc đầu quả quyết, Phương Trần cũng không thể mãi chối từ ôm trong lòng nghi vấn xâm nhập.
/290
|