Yêu thú làm loạn khiến nhân loại rơi vào cảnh lầm than, trên đường đi Trần Duyên đã gặp một tòa thành trì lâm vào nguy cơ. Tu sĩ thủ thành đều lần lượt tán mạng dưới nanh vuốt của yêu thú.
-Lão thiên ơi, rõ ràng tin tức từ các thế lực cao cao phía xa kia quả quyết đây chỉ là tiểu hình thú triều mà?
Hắn vừa đột phá Trúc Cơ không lâu, thân là tán tu có thể trước trăm tu đột phá quả thật không dễ. Thoát li xác phàm, thọ nguyên tăng trưởng. Nhưng hắn chưa thể hưởng thụ bao lâu hàng ngàn yêu thú đói khát kéo sập mộng tưởng huy hoàng của hắn.
-Tới rồi, yêu thú đàn kéo tới rồi! Các vị đạo hữu, ai còn trốn tránh trong thành thì hãy xông ra quyết chiến với yêu thú. Nếu tòa thành này thất thủ, chúng ta kết cục làm mồi cho bọn súc sinh này không kẻ nào có thể thoát.
-Đúng! Chỉ có liều mạng nếu không ngay cả một tia cơ hội cũng không thể bắt lấy.
Vô số phi kiếm, pháp bảo, công pháp hào quang chói mắt từ trên tường thành giáng xuống đầu yêu thú. Cổng thành khai mở, mấy trăm tu sĩ liều chết xông lên. Tiếng hét xung trân vang lên từng hồi, xen giữa là âm thanh thảm thiết cùng tiếng kêu rợn người của yêu thú cùng tu sĩ hòa làm một. Đây chính là âm khúc của giao tranh, thứ hòa điệu cùng kim khí, huyết nhục làm nên một hồi thú triều đúng nghĩa.
-Giữ chặt binh khí của các ngươi trong tay, nghiến chặt răng, máu huyết đổ ra không là gì cả. Nên nhớ sau người là thân nhân, là bằng hữu. Nếu như đầu hàng tại thời khắc này, tất cả bọn họ mười phần chết sẽ rất thảm.
Cai quản thành trì là một lão giả tu vi Trúc Cơ hậu kì, lão trên tay hồ lô không ngừng trút ra cả một dòng song nước chảy cuồn cuộn nhấn chìm hàng trăm, hàng ngàn yêu thú.
-Thành chủ, khắp nơi tứ phía đâu đâu cũng là yêu thú. Phía Đông gần như bị công phá rồi, chúng thuộc hạ khó lòng cầm cự thêm được nữa.
-Khốn kiếp, mau điều thêm người qua bên đó. Chỉ cần một đầu yêu thú xông vào, bên trong nội thành sẽ trở nên náo loạn.
Lão thần sắc không tốt vội vàng truyền lệnh.
-Nhanh lên, tình hình hiện đang rất nguy cấp. Cổng thành phía Đông sắp bị công phá rồi.
Tu sĩ Luyện Khí kì khó lòng thoát khỏi vòng chiến, cổng thành phía Đông gần như không ai đột phá. Ngay cả tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kì duy nhất cũng vừa mới bỏ mạng, thi thể của hắn vẫn còn bị vướng lại trên nanh yêu thú.
-A… a… Hoang Chiến Trư, Ất đẵng nhị cấp yêu thú. Ngay cả Liêu tiền bối cũng không thể cầm cự quá hai hơi thở, chúng ta xong rồi, thành trì cũng xong rồi.
Bọn chúng toàn bộ đều buôn bỏ, không kẻ nào thậm chí từ tận sâu trong tâm trí dám nghĩ tới bản thân có thể sống sót rời đi. Tu tiên là một con đường thảm khốc, Luyện Khí nhỏ yếu tới Nguyên Anh lão gia hỏa đều có nguy cơ ngã xuống. Bọn họ gần như không có cơ hội đợi cho thọ nguyên hao hết an ổn từ giả cõi đời.
Bọn chúng mặt cuối gầm, song mục nhắm chặt lại. Không kẻ nào có đủ dũng cảm tận mắt trước kiến khoảng khắc bản thân chết thảm. Bọn chúng thậm chí còn cầu nguyện rằng đầu yêu trư kia sẽ một kích tước đoạt đi tính mạng của bọn chúng tránh khỏi kết cục thảm thương.
Trên không trung Trần Duyên trông thấy thảm cảnh bên dưới, nhân tộc từng người ngã xuống khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Tiểu Kim ỷ vào thân thể bất hoại hàng vạn cân, lao người xuống, tựa như thái sơn nhất kích nghiền ép đầu Ất đẳng yêu thú kia thành huyết nhục tan nát.
-Ta… ta chưa chết!!! Viện binh tới rồi. Tiền bối Trúc Cơ tới đây ứng cứu chúng ta.
Tìm được đường sống trong cõi chết, bọn chúng không khỏi hưng phấn. Nhưng tiếp sau đó sự kinh hoàng lại lan tràn trên khuôn mặt, trước mắt bọn chúng dường như vị tiền bối kia không còn là nhân loại đơn thuần. Song thủ đơn bạc, tay đấm chân đá, nhị cấp yêu thú dưới tay hắn chỉ như tờ giấy mỏng. Sơ sẫy chạm vào liền không có chút lực phòng ngự, ngã xuống chết thảm.
Thành chủ cuối cùng cũng chạy tới, lão thần sắc kinh ngạc vạn phần. Chỉ mới nữa ngày trước tin báo khẩn không ngừng được gửi tới, tưởng chừng như rất nhanh thôi tòa thành này liền thất thủ.
-Chuyện gì đã xảy ra? Yêu thú trốn đâu hết rồi.
Khác xa ba mặt còn lại đầy rẫy thi thể người, thi thể yêu thú. Nếu không phải một số vết tích đổ nát còn lưu lại, chính lão không tin nơi này từng là chiến trường đổ máu.
Tiện tay dọn dẹp một vòng, nhờ vào ngũ trùng toàn lực ra tay Trần Duyên nhanh chóng thu được vô số thi thể yêu thú. Đối với kẻ khác thú triều không khác gì đại họa nhưng đây lại là cơ hội phát tài của hắn. Ngoại trừ tài liệu quý giá ra thứ trọng yếu nhất mà Trần Duyên luôn khao khát chính là yêu đan, yêu thú càng mạnh mẽ yêu đan trong người chúng càng có giá trị.
Cách không nắm lấy yêu đan Trần Duyên thập phần thỏa mãn, một khỏa nhị cấp Ất đẳng yêu đan này có thể thu lại năm ngàn khối linh thạch. Mà đây đã là đầu yêu thú thứ ba nội trong ngày hôm nay.
-Thú triều khó có thể sớm kết thúc, ta phải tìm ra một nơi nào đó kín đáo lập động phủ. Ngày đêm lang thang ngoài này không phải là chủ đích hay.
Càng đi yêu thú cường đại càng xuất hiện đông đúc, Trần Duyên không thể nào dư lực để một đường quay lại Ma Kiếm Tông. Tìm tới nơi tương đối hoang sơ, ít có dấu chân yêu thú. Đặt xuống phòng ngự đại trận cùng một số mê trận thủ hộ, Trần Duyên tự mình đào xuống một cái mật thất rồi phong bế lại cửa hang.
Tiến nhập Tiểu Phương Thế Giới, Trần Duyên bị luồn nguyên khí nồng đậm làm cho sững sốt. Chỉ trăm năm trước thôi nơi đây quả thực đáng thương tới mức không dám nhìn. Khắp nơi chỉ toàn là cỏ dại, tiểu thú, tiểu trùng cũng không thể nào sinh tồn. Nhưng giờ đây thảo dược, linh mộc, tiểu điệp tất cả đều hiện ra trước mắt hắn.
Cung điện, đền đài tầng tầng lớp lớp được dựng lên. Nơi hắn xuất hiện là hậu hoa viên, giả sơn, linh hoa, dòng suối chảy róc rách không thua kém gì tiên cảnh.
-Bái kiến tướng công.
Lệ Ảnh tay mang giỏ được đan bằng tre nứa, bên trong có vài cây linh dược. Ngay khi phát hiện Trần Duyên khí tức, thiếu phụ không chần chờ, nàng điểm nhẹ mũi chân lên pháp kiếm nhanh chóng tới bên hắn.
-Ảnh nhi, nơi này…
-Thiếp cùng các tỉ muội đã thương lượng biến nơi đây thành cung điện, tuy có chút hao tổn pháp lực nhưng thành quả sẽ khiến chàng hài lòng nha.
Thiếu phụ diễm lệ cười mỉm, nàng váy hồng tha thướt điểm từng bước chân tới bên cạnh Trần Duyên. Giữ lấy tay của tướng công, nàng dẫn hắn từ từ tiến vào bên trong tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
-Lão thiên ơi, rõ ràng tin tức từ các thế lực cao cao phía xa kia quả quyết đây chỉ là tiểu hình thú triều mà?
Hắn vừa đột phá Trúc Cơ không lâu, thân là tán tu có thể trước trăm tu đột phá quả thật không dễ. Thoát li xác phàm, thọ nguyên tăng trưởng. Nhưng hắn chưa thể hưởng thụ bao lâu hàng ngàn yêu thú đói khát kéo sập mộng tưởng huy hoàng của hắn.
-Tới rồi, yêu thú đàn kéo tới rồi! Các vị đạo hữu, ai còn trốn tránh trong thành thì hãy xông ra quyết chiến với yêu thú. Nếu tòa thành này thất thủ, chúng ta kết cục làm mồi cho bọn súc sinh này không kẻ nào có thể thoát.
-Đúng! Chỉ có liều mạng nếu không ngay cả một tia cơ hội cũng không thể bắt lấy.
Vô số phi kiếm, pháp bảo, công pháp hào quang chói mắt từ trên tường thành giáng xuống đầu yêu thú. Cổng thành khai mở, mấy trăm tu sĩ liều chết xông lên. Tiếng hét xung trân vang lên từng hồi, xen giữa là âm thanh thảm thiết cùng tiếng kêu rợn người của yêu thú cùng tu sĩ hòa làm một. Đây chính là âm khúc của giao tranh, thứ hòa điệu cùng kim khí, huyết nhục làm nên một hồi thú triều đúng nghĩa.
-Giữ chặt binh khí của các ngươi trong tay, nghiến chặt răng, máu huyết đổ ra không là gì cả. Nên nhớ sau người là thân nhân, là bằng hữu. Nếu như đầu hàng tại thời khắc này, tất cả bọn họ mười phần chết sẽ rất thảm.
Cai quản thành trì là một lão giả tu vi Trúc Cơ hậu kì, lão trên tay hồ lô không ngừng trút ra cả một dòng song nước chảy cuồn cuộn nhấn chìm hàng trăm, hàng ngàn yêu thú.
-Thành chủ, khắp nơi tứ phía đâu đâu cũng là yêu thú. Phía Đông gần như bị công phá rồi, chúng thuộc hạ khó lòng cầm cự thêm được nữa.
-Khốn kiếp, mau điều thêm người qua bên đó. Chỉ cần một đầu yêu thú xông vào, bên trong nội thành sẽ trở nên náo loạn.
Lão thần sắc không tốt vội vàng truyền lệnh.
-Nhanh lên, tình hình hiện đang rất nguy cấp. Cổng thành phía Đông sắp bị công phá rồi.
Tu sĩ Luyện Khí kì khó lòng thoát khỏi vòng chiến, cổng thành phía Đông gần như không ai đột phá. Ngay cả tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kì duy nhất cũng vừa mới bỏ mạng, thi thể của hắn vẫn còn bị vướng lại trên nanh yêu thú.
-A… a… Hoang Chiến Trư, Ất đẵng nhị cấp yêu thú. Ngay cả Liêu tiền bối cũng không thể cầm cự quá hai hơi thở, chúng ta xong rồi, thành trì cũng xong rồi.
Bọn chúng toàn bộ đều buôn bỏ, không kẻ nào thậm chí từ tận sâu trong tâm trí dám nghĩ tới bản thân có thể sống sót rời đi. Tu tiên là một con đường thảm khốc, Luyện Khí nhỏ yếu tới Nguyên Anh lão gia hỏa đều có nguy cơ ngã xuống. Bọn họ gần như không có cơ hội đợi cho thọ nguyên hao hết an ổn từ giả cõi đời.
Bọn chúng mặt cuối gầm, song mục nhắm chặt lại. Không kẻ nào có đủ dũng cảm tận mắt trước kiến khoảng khắc bản thân chết thảm. Bọn chúng thậm chí còn cầu nguyện rằng đầu yêu trư kia sẽ một kích tước đoạt đi tính mạng của bọn chúng tránh khỏi kết cục thảm thương.
Trên không trung Trần Duyên trông thấy thảm cảnh bên dưới, nhân tộc từng người ngã xuống khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Tiểu Kim ỷ vào thân thể bất hoại hàng vạn cân, lao người xuống, tựa như thái sơn nhất kích nghiền ép đầu Ất đẳng yêu thú kia thành huyết nhục tan nát.
-Ta… ta chưa chết!!! Viện binh tới rồi. Tiền bối Trúc Cơ tới đây ứng cứu chúng ta.
Tìm được đường sống trong cõi chết, bọn chúng không khỏi hưng phấn. Nhưng tiếp sau đó sự kinh hoàng lại lan tràn trên khuôn mặt, trước mắt bọn chúng dường như vị tiền bối kia không còn là nhân loại đơn thuần. Song thủ đơn bạc, tay đấm chân đá, nhị cấp yêu thú dưới tay hắn chỉ như tờ giấy mỏng. Sơ sẫy chạm vào liền không có chút lực phòng ngự, ngã xuống chết thảm.
Thành chủ cuối cùng cũng chạy tới, lão thần sắc kinh ngạc vạn phần. Chỉ mới nữa ngày trước tin báo khẩn không ngừng được gửi tới, tưởng chừng như rất nhanh thôi tòa thành này liền thất thủ.
-Chuyện gì đã xảy ra? Yêu thú trốn đâu hết rồi.
Khác xa ba mặt còn lại đầy rẫy thi thể người, thi thể yêu thú. Nếu không phải một số vết tích đổ nát còn lưu lại, chính lão không tin nơi này từng là chiến trường đổ máu.
Tiện tay dọn dẹp một vòng, nhờ vào ngũ trùng toàn lực ra tay Trần Duyên nhanh chóng thu được vô số thi thể yêu thú. Đối với kẻ khác thú triều không khác gì đại họa nhưng đây lại là cơ hội phát tài của hắn. Ngoại trừ tài liệu quý giá ra thứ trọng yếu nhất mà Trần Duyên luôn khao khát chính là yêu đan, yêu thú càng mạnh mẽ yêu đan trong người chúng càng có giá trị.
Cách không nắm lấy yêu đan Trần Duyên thập phần thỏa mãn, một khỏa nhị cấp Ất đẳng yêu đan này có thể thu lại năm ngàn khối linh thạch. Mà đây đã là đầu yêu thú thứ ba nội trong ngày hôm nay.
-Thú triều khó có thể sớm kết thúc, ta phải tìm ra một nơi nào đó kín đáo lập động phủ. Ngày đêm lang thang ngoài này không phải là chủ đích hay.
Càng đi yêu thú cường đại càng xuất hiện đông đúc, Trần Duyên không thể nào dư lực để một đường quay lại Ma Kiếm Tông. Tìm tới nơi tương đối hoang sơ, ít có dấu chân yêu thú. Đặt xuống phòng ngự đại trận cùng một số mê trận thủ hộ, Trần Duyên tự mình đào xuống một cái mật thất rồi phong bế lại cửa hang.
Tiến nhập Tiểu Phương Thế Giới, Trần Duyên bị luồn nguyên khí nồng đậm làm cho sững sốt. Chỉ trăm năm trước thôi nơi đây quả thực đáng thương tới mức không dám nhìn. Khắp nơi chỉ toàn là cỏ dại, tiểu thú, tiểu trùng cũng không thể nào sinh tồn. Nhưng giờ đây thảo dược, linh mộc, tiểu điệp tất cả đều hiện ra trước mắt hắn.
Cung điện, đền đài tầng tầng lớp lớp được dựng lên. Nơi hắn xuất hiện là hậu hoa viên, giả sơn, linh hoa, dòng suối chảy róc rách không thua kém gì tiên cảnh.
-Bái kiến tướng công.
Lệ Ảnh tay mang giỏ được đan bằng tre nứa, bên trong có vài cây linh dược. Ngay khi phát hiện Trần Duyên khí tức, thiếu phụ không chần chờ, nàng điểm nhẹ mũi chân lên pháp kiếm nhanh chóng tới bên hắn.
-Ảnh nhi, nơi này…
-Thiếp cùng các tỉ muội đã thương lượng biến nơi đây thành cung điện, tuy có chút hao tổn pháp lực nhưng thành quả sẽ khiến chàng hài lòng nha.
Thiếu phụ diễm lệ cười mỉm, nàng váy hồng tha thướt điểm từng bước chân tới bên cạnh Trần Duyên. Giữ lấy tay của tướng công, nàng dẫn hắn từ từ tiến vào bên trong tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
/290
|