Trác Vân Huyền nghẹn. Hắn chưa từng gặp cô gái nào vô sỉ đến trình độ này.
“Hàn tổng! Đã vậy tôi không vòng vo nữa! Giám đốc của chúng tôi vì quen biết mẹ cô nên mới mủi lòng mà cho công ty của cô vay một khoản không cần thế chấp…”
“Ồ? Thật cảm ơn giám đốc của anh! Chuyện đó tôi biết rồi. Cảm ơn luật sư Trác đã đến nhắc nhở. Anh đi thong thả, không tiễn!”
“Cô…” Trác Vân Huyền á khẩu, sau một phút luống cuống hắn lập tức lấy lại nụ cười, chẳng qua nụ cười đã có phần chân thật và thích thú “Nhưng đó là trước đây, sau khi giám đốc của chúng tôi biết công ty của cô không có khả năng chi trả, ông ấy quyết định cử tôi đến đòi lại khoản nợ ấy. Hàn tổng! Mong cô đừng làm khó tôi!”
“Tôi không làm khó anh anh sẽ không làm khó công ty tôi sao?” Hàn Thanh Dao vô tội hỏi lại.
“Hàn tổng! Cô nên biết! Không phải Trác Vân Huyền tôi thì sẽ có người khác. Bằng bất cứ giá nào, giám đốc của chúng tôi cũng phải đòi lại khoản nợ này trước khi công ty của cô phá sản.”
“Công ty của tôi sẽ không phá sản.”
“Trước khi công ty vỡ nợ, tổng giám đốc của các công ty ấy cũng cam đoan với tôi như thế.”
Hàn Thanh Dao mân mê tách trà trên tay, cô không tin không đuổi được người đàn ông này về. Nhấn nút gọi thư ký lên, Hàn Thanh Dao bất động thanh sắc tiếc lại gần Trác Vân Huyền.
“Anh thật sự không thể cho công ty chúng tôi thêm thời gian?”
“Hàn tổng! Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định.”
“Vậy anh đừng trách tôi!” Hàn Thanh Dao nhẩm tính một chút, nếu khoong có gì bất trắc, thư ký sẽ lên tới nơi trong vòng hai phút.
Trác Vân Huyền vẫn rất mong chờ cô sẽ ra chiêu gì, nhưng đến khi cô thật sự hành động, hắn hối hận. Hàn Thanh Dao lao vào lòng hắn, nước mắt rơi xuống mà không cần bất cứ phụ trợ nào. Cô vừa khóc vừa dùng tay đánh vào ngực hắn.
“Tên khốn kiếp này! Anh còn mặt mũi mà đến đây tìm tôi? Yêu nhau 5 năm, anh lại dám vứt tôi như cái giẻ rách. Tôi mang thai con của anh, anh lại dám bắt tôi phá bỏ. Nó cũng là con anh mà. Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?” Hàn Thanh Dao nghẹn ngào nhưng tay thì vẫn rất dùng sức đánh vào ngực người nào đó.
Não bộ Trác Vân Huyền lập tức đình công. Hắn thật sự không ngờ cô sẽ làm thế này. Hàn Thanh Dao vẫn không để ý tới hắn, vẫn khóc tức tưởi.
“Con của tôi! Anh bắt tôi giết chết con của tôi! Nó chỉ là một bào thai chưa thành hình, anh đã nhẫn tâm giết chết nó. Giờ anh còn mặt mũi tới đây tìm tôi sao?”
Thư ký mang theo bảo vệ xông vào. Cậu sợ Tổng giám đốc xảy ra tranh chấp với luật sư bên ngân hàng nên mang theo bảo vệ lên. Cậu hối hận muốn chết a. Cậu không ngờ sẽ nghe được một câu chuyện cẩu huyết lâm đầu thế này, cậu đã gián tiếp hủy hoại danh dự của Tổng giám đốc nhà mình rồi a. Tuy vậy, thư ký vẫn rất tẫn trách nói với Trác Vân Huyền đang ngây người.
“Luật sư Trác! Tổng giám đốc chúng tôi hiện tại không thích hợp để bàn chuyện. Mời anh về cho!”
Trác Vân Huyền ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời khỏi công ty. Đến lúc hoàn hồn, môi hắn cong lên một nụ cười tuyệt mĩ.
“Hàn Thanh Dao! Tôi nhớ rõ cô!”
“Hàn tổng! Đã vậy tôi không vòng vo nữa! Giám đốc của chúng tôi vì quen biết mẹ cô nên mới mủi lòng mà cho công ty của cô vay một khoản không cần thế chấp…”
“Ồ? Thật cảm ơn giám đốc của anh! Chuyện đó tôi biết rồi. Cảm ơn luật sư Trác đã đến nhắc nhở. Anh đi thong thả, không tiễn!”
“Cô…” Trác Vân Huyền á khẩu, sau một phút luống cuống hắn lập tức lấy lại nụ cười, chẳng qua nụ cười đã có phần chân thật và thích thú “Nhưng đó là trước đây, sau khi giám đốc của chúng tôi biết công ty của cô không có khả năng chi trả, ông ấy quyết định cử tôi đến đòi lại khoản nợ ấy. Hàn tổng! Mong cô đừng làm khó tôi!”
“Tôi không làm khó anh anh sẽ không làm khó công ty tôi sao?” Hàn Thanh Dao vô tội hỏi lại.
“Hàn tổng! Cô nên biết! Không phải Trác Vân Huyền tôi thì sẽ có người khác. Bằng bất cứ giá nào, giám đốc của chúng tôi cũng phải đòi lại khoản nợ này trước khi công ty của cô phá sản.”
“Công ty của tôi sẽ không phá sản.”
“Trước khi công ty vỡ nợ, tổng giám đốc của các công ty ấy cũng cam đoan với tôi như thế.”
Hàn Thanh Dao mân mê tách trà trên tay, cô không tin không đuổi được người đàn ông này về. Nhấn nút gọi thư ký lên, Hàn Thanh Dao bất động thanh sắc tiếc lại gần Trác Vân Huyền.
“Anh thật sự không thể cho công ty chúng tôi thêm thời gian?”
“Hàn tổng! Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định.”
“Vậy anh đừng trách tôi!” Hàn Thanh Dao nhẩm tính một chút, nếu khoong có gì bất trắc, thư ký sẽ lên tới nơi trong vòng hai phút.
Trác Vân Huyền vẫn rất mong chờ cô sẽ ra chiêu gì, nhưng đến khi cô thật sự hành động, hắn hối hận. Hàn Thanh Dao lao vào lòng hắn, nước mắt rơi xuống mà không cần bất cứ phụ trợ nào. Cô vừa khóc vừa dùng tay đánh vào ngực hắn.
“Tên khốn kiếp này! Anh còn mặt mũi mà đến đây tìm tôi? Yêu nhau 5 năm, anh lại dám vứt tôi như cái giẻ rách. Tôi mang thai con của anh, anh lại dám bắt tôi phá bỏ. Nó cũng là con anh mà. Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?” Hàn Thanh Dao nghẹn ngào nhưng tay thì vẫn rất dùng sức đánh vào ngực người nào đó.
Não bộ Trác Vân Huyền lập tức đình công. Hắn thật sự không ngờ cô sẽ làm thế này. Hàn Thanh Dao vẫn không để ý tới hắn, vẫn khóc tức tưởi.
“Con của tôi! Anh bắt tôi giết chết con của tôi! Nó chỉ là một bào thai chưa thành hình, anh đã nhẫn tâm giết chết nó. Giờ anh còn mặt mũi tới đây tìm tôi sao?”
Thư ký mang theo bảo vệ xông vào. Cậu sợ Tổng giám đốc xảy ra tranh chấp với luật sư bên ngân hàng nên mang theo bảo vệ lên. Cậu hối hận muốn chết a. Cậu không ngờ sẽ nghe được một câu chuyện cẩu huyết lâm đầu thế này, cậu đã gián tiếp hủy hoại danh dự của Tổng giám đốc nhà mình rồi a. Tuy vậy, thư ký vẫn rất tẫn trách nói với Trác Vân Huyền đang ngây người.
“Luật sư Trác! Tổng giám đốc chúng tôi hiện tại không thích hợp để bàn chuyện. Mời anh về cho!”
Trác Vân Huyền ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời khỏi công ty. Đến lúc hoàn hồn, môi hắn cong lên một nụ cười tuyệt mĩ.
“Hàn Thanh Dao! Tôi nhớ rõ cô!”
/13
|