Giang Doanh kéo Bách Lục vào đại sảnh, dù Bách Lục có kiếm cớ mình không biết khiêu vũ thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng, Bách Lục nói cô xem Giang Doanh nhảy, cô ở một bên là được, Giang Doanh cũng đành hết cách.
Với mấy trò tiêu khiển cô đều không quá hứng thú, bao gồm những trò đơn giản như uống rượu, đánh bài, thậm chí bao gồm tán gẫu. Giang Doanh nói cũng không sai, Tô Bách Lục cô quả thực là một người vô vị. Giang Doanh chơi rất hăng, có lẽ là vì thích náo nhiệt nên rất dễ chơi say sưa.
Cô ngồi một bên, hơi ngẩng đầu. Ở một bên khác, Khưu Đình và Mông Gia cầm ly rượu trong tay, cười nói gì đó với một người đứng tuổi, trong những câu trò chuyện có sự lấy lòng nhất định, Mông Gia sẽ dùng cánh tay trống không khẽ véo eo Khưu Đình, ra hiệu anh nên nói hoặc làm gì đó. Trong những chi tiết nhỏ nhất, nỗ lực để sinh tồn, cho dù là lấy lòng người khác cũng là một phương thức sống. Tương phản với đó, Đặng Cảnh Nam và Lưu Tương đứng cạnh nhau, nét mặt Đặng Cảnh Nam cao ngạo, ý cười hàm chứa chút xa cách, Lưu Tương thì trưng ra nụ cười rạng rỡ, bên cạnh họ có một đám người nịnh nọt vây quanh, nói một câu đều sẽ quan sát sắc mặt Đặng Cảnh Nam, sau đó tiếp tục nói. Vẻ xa cách và lạnh nhạt của Đặng Cảnh Nam chẳng qua cũng chỉ là một phương thức sống nhằm tránh khỏi những phiền toái không cần thiết mà thôi.
Mỗi người đều đang dùng phương thức của mình mà nỗ lực sinh tồn, cho dù phương thức trái ngược nhau.
Nếu là cô, cô muốn là kiểu người nào?
Rất nhiều người cả đời phấn đấu vì muốn trở thành người ở trên người khác, trở thành tiêu điểm hàng vạn người phải nhìn vào.
Cô thật sự rất có khuynh hướng tự ngược, nếu để cô lựa chọn, cô muốn làm kiểu phụ nữ như Mông Gia, ở bên một người đàn ông bình thường, so đo từng chút vì cuộc sống.
Cô thu tầm mắt về, vươn tay ra, muốn lấy chiếc ly thủy tinh gần nhất, bên trong có chất lỏng màu đỏ. Cô không hề muốn uống, chẳng qua chỉ muốn ngắm nhìn, đơn giản vậy mà thôi.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Chí Viễn đang cười với mình.
“Tôi tưởng anh sẽ không đến cơ.” Cô đứng dậy. Anh là người cực kì bận rộn, luôn làm mãi không hết chuyện.
Bùi Chí Viễn cầm ly rượu, nhân tiện uống một ngụm. “Chỉ là đến hơi muộn một chút mà đã bị ghét bỏ luôn rồi? Thực ra diện tích tôi đứng thật sự không lớn, sẽ không ảnh hưởng đến người khác đâu.”
Cô cúi đầu, che miệng cười.
Bùi Chí Viễn lại nương theo ánh mắt cô nhìn Khưu Đình và Mông Gia, “Cô quen họ à? Vừa rồi thấy cô nhìn rất chuyên chú”.
Cô gật đầu, “Bạn trai cũ của tôi cùng với cô vợ hiện giờ của bạn trai cũ”.
Cô thành thực quá đỗi, không có chút buồn lòng gì, khiến anh đến ngay cả an ủi cô cũng không có cơ hội.
“Anh ta từng làm tổn thương cô?” Bùi Chí Viễn đoán.
“Vì sao không cảm thấy tôi đã làm tổn thương anh ấy chứ?” Bản thân cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, “Lẽ nào trông tôi khá giống người bị hại ư?”.
Bùi Chí Viễn ho khan một tiếng, “Trông cô khá lương thiện”.
Cô cười ha ha mấy tiếng, không nói chuyện nữa.
Bùi Chí Viễn đứng mãi bên cạnh cô không đi, cô cũng không tiện nói gì, trò chuyện một hỏi một đáp.
“Có thể mời cô nhảy một điệu không?” Mắt anh sáng lấp lánh, con ngươi mang theo vẻ thỉnh cầu.
“Tôi không biết nhảy.” Cô rất thành thực.
“Tôi có thể dạy cô, đừng không nể mặt như thế chứ?”
Bùi Chí Viễn đi lên trước nắm tay cô, cô thoáng sững người, nhưng cũng không giằng tay ra.
Vào sàn nhảy, nhảy như mỗi cặp đôi đang nhảy, không phải cô không biết nhảy, chỉ là động tác không quen, song anh cũng không chê trách.
Khưu Đình và Mông Gia ở một bên cũng cười hứng khởi tiến vào sàn nhảy, tựa như đang chúc mừng. Với những người có mơ ước nhỏ bé, họ dễ dàng thỏa mãn hơn, cũng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Bùi Chí Viễn cúi đầu, sáp đến bên tai Bách Lục, “Hai người chia tay thế nào vậy?”.
“Tính cách không hợp.” Đáp án giống như cũ, không thay đổi vì người hỏi đã khác. “Sao anh cũng học theo Giang Doanh mà trở nên tò mò vậy? Lẽ nào ở cạnh nhau nhiều nên cũng nhiễm tính cách của con bé rồi ư?”
Vốn chỉ là một câu trêu, Bùi Chí Viễn nghe vào thì lại thấy rất chói tai.
“Cô không quên được anh ta à?”
“Sao lại nói vậy?”
“Cô vẫn độc thân mãi.” Bùi Chí Viễn nhìn cô, ánh mắt rất kiên định, “Vì sao không có bạn trai nữa?”.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Không có người phù hợp”.
Anh nắm tay cô chặt hơn một chút, “Kiểu đàn ông nào được coi là phù hợp trong mắt cô?”.
Cô chỉ nhìn anh, yên lặng.
Anh dồn ép: “Tôi có được coi là kiểu phù hợp đó không?”.
Cô vẫn nhìn anh, nếu là trước đây, được coi, nhưng bây giờ không phải là trước đây, vì thế… không được coi.
Cô dừng động tác, xoay người, bước từng bước rời đi.
Anh đuổi theo.
Ở đây quá nhiều người, cô đi về phía vườn hoa nhỏ, đúng là có duyên thật, đã đến đây lần thứ hai rồi.
Sao có thể được coi là người phù hợp đây?
Cô nghĩ đến việc từ xa luôn có người bí mật chú ý đến hành động của mình cùng với Quyên Tử đang đợi mình ở ngoài khách sạn, có người sẽ được coi là người phù hợp ư?
Bùi Chí Viễn đuổi theo cô, đứng phía sau cô.
Kể từ khi cô được điều đến bộ phận của anh, anh đã chú ý đến cô. Luôn đặc biệt, yên tĩnh, trầm lặng, kiệm lời như thế, khiến người ta không nhịn được mà nhìn cô, chú ý đến cô. Anh của trước đây rất khó mà tưởng tượng có thể có kiểu người như vậy – không nói chuyện, không làm bất cứ động tác nào đã đánh cắp trái tim anh.
Luôn hi vọng, mình có thể trở thành một viên đá, ném vào trong hồ nước sâu hun hút là cô, khơi lên vô số gợn sóng.
Luôn hi vọng, mình có thể trở thành người đặc biệt đó, trở thành người đặc biệt trong sinh mệnh của cô.
Cô đi mấy bước, anh vẫn đi theo.
Cô đột ngột dừng lại, xoay người, nhìn anh, “Nếu tôi có chỗ nào làm ra chuyện khiến anh hiểu lầm, tôi rất lấy làm xin lỗi”. Cô bặm chặt môi, có chút khó xử. “Tôi có chỗ nào làm…”
“Không có.” Khuôn mặt quyết tâm của anh phủ lên một lớp mây đen, “Là tôi có suy nghĩ với em, hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội để thực hiện suy nghĩ đó”.
Anh nắm tay cô, cô rút tay mình ra.
“Tôi chỉ coi anh là cấp trên, là bạn.” Ngữ khí của cô rất kiên định, cùng với đó là ánh mắt càng thêm kiên định.
Anh cười nhạt một tiếng, ngước nhìn trời, căn bản không nhìn thấy gì cả.
“Hơn một năm nay, em thật sự không có chút suy nghĩ khác nào với tôi sao?” Sự vùng vẫy cuối cùng.
“Tôi coi anh là bạn.” Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Hi vọng sau này, cũng là bạn”.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi mới nói đầy phong độ: “Em cứ coi như tôi đã uống say rồi nhé”.
Cô gật đầu, “Người uống say đều không biết mình đã nói gì”.
Hi vọng, anh cũng như thế.
Bên cạnh ô cửa sổ nhỏ trên cầu thang nào đó, Đặng Cảnh Nam nhìn cảnh tượng trước mắt với nét mặt u ám. Anh mặc quần áo màu đen, gần như hòa vào làm một vào sắc đêm, nếu không phải vì ánh sáng yếu ớt phát ra từ điếu thuốc trên tay anh, thật sự sẽ khó lòng biết được ở đây có một người đang đứng.
Giang Doanh có phần thấp thỏm nhìn anh, “Bùi Chí Viễn này, con người rất tốt bụng, có lẽ là thấy tâm trạng Bách Lục không tốt nên nói chuyện với chị ấy đấy”.
“Tâm trạng không tốt mà còn cần nắm tay?” Đặng Cảnh Nam khẽ nhướng mày.
Giang Doanh trợn mắt, “Không phải Bách Lục đã đẩy ra rồi sao?”.
Đặng Cảnh Nam cười thành tiếng, “Ý là em cũng biết, Bùi Chí Viễn ôm mục đích khác”.
Giang Doanh bị thái độ này của anh chọc tức, “Thế thì sao? Trai chưa vợ gái chưa chồng, có mục đích khác thì làm sao? Không phải anh cũng cùng Lưu Tương có ‘mục đích khác’ như thế đấy ư? Có tư cách gì mà nói người khác”.
Trong cơ thể Giang Doanh vẫn có sự mạnh bạo của phái nữ, dựa vào đâu mà bản thân anh có thể ăn chơi trác táng, qua lại với một người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bách Lục thì thủ thân như ngọc vì anh, ngay cả việc chị ấy chỉ chạm tay với người khác, anh đã có thái độ như chị ấy nên bị nhốt vào lồng heo đem dìm chết như thế này chứ.
Dựa vào đâu mà phụ nữ phải hèn mọn như thế?
“Có thể giống nhau được chắc?”
“Sao mà không giống? Chị ấy đâu phải vợ anh.”
“Nhưng cô ấy là người phụ nữ của anh.”
Với mấy trò tiêu khiển cô đều không quá hứng thú, bao gồm những trò đơn giản như uống rượu, đánh bài, thậm chí bao gồm tán gẫu. Giang Doanh nói cũng không sai, Tô Bách Lục cô quả thực là một người vô vị. Giang Doanh chơi rất hăng, có lẽ là vì thích náo nhiệt nên rất dễ chơi say sưa.
Cô ngồi một bên, hơi ngẩng đầu. Ở một bên khác, Khưu Đình và Mông Gia cầm ly rượu trong tay, cười nói gì đó với một người đứng tuổi, trong những câu trò chuyện có sự lấy lòng nhất định, Mông Gia sẽ dùng cánh tay trống không khẽ véo eo Khưu Đình, ra hiệu anh nên nói hoặc làm gì đó. Trong những chi tiết nhỏ nhất, nỗ lực để sinh tồn, cho dù là lấy lòng người khác cũng là một phương thức sống. Tương phản với đó, Đặng Cảnh Nam và Lưu Tương đứng cạnh nhau, nét mặt Đặng Cảnh Nam cao ngạo, ý cười hàm chứa chút xa cách, Lưu Tương thì trưng ra nụ cười rạng rỡ, bên cạnh họ có một đám người nịnh nọt vây quanh, nói một câu đều sẽ quan sát sắc mặt Đặng Cảnh Nam, sau đó tiếp tục nói. Vẻ xa cách và lạnh nhạt của Đặng Cảnh Nam chẳng qua cũng chỉ là một phương thức sống nhằm tránh khỏi những phiền toái không cần thiết mà thôi.
Mỗi người đều đang dùng phương thức của mình mà nỗ lực sinh tồn, cho dù phương thức trái ngược nhau.
Nếu là cô, cô muốn là kiểu người nào?
Rất nhiều người cả đời phấn đấu vì muốn trở thành người ở trên người khác, trở thành tiêu điểm hàng vạn người phải nhìn vào.
Cô thật sự rất có khuynh hướng tự ngược, nếu để cô lựa chọn, cô muốn làm kiểu phụ nữ như Mông Gia, ở bên một người đàn ông bình thường, so đo từng chút vì cuộc sống.
Cô thu tầm mắt về, vươn tay ra, muốn lấy chiếc ly thủy tinh gần nhất, bên trong có chất lỏng màu đỏ. Cô không hề muốn uống, chẳng qua chỉ muốn ngắm nhìn, đơn giản vậy mà thôi.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Chí Viễn đang cười với mình.
“Tôi tưởng anh sẽ không đến cơ.” Cô đứng dậy. Anh là người cực kì bận rộn, luôn làm mãi không hết chuyện.
Bùi Chí Viễn cầm ly rượu, nhân tiện uống một ngụm. “Chỉ là đến hơi muộn một chút mà đã bị ghét bỏ luôn rồi? Thực ra diện tích tôi đứng thật sự không lớn, sẽ không ảnh hưởng đến người khác đâu.”
Cô cúi đầu, che miệng cười.
Bùi Chí Viễn lại nương theo ánh mắt cô nhìn Khưu Đình và Mông Gia, “Cô quen họ à? Vừa rồi thấy cô nhìn rất chuyên chú”.
Cô gật đầu, “Bạn trai cũ của tôi cùng với cô vợ hiện giờ của bạn trai cũ”.
Cô thành thực quá đỗi, không có chút buồn lòng gì, khiến anh đến ngay cả an ủi cô cũng không có cơ hội.
“Anh ta từng làm tổn thương cô?” Bùi Chí Viễn đoán.
“Vì sao không cảm thấy tôi đã làm tổn thương anh ấy chứ?” Bản thân cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, “Lẽ nào trông tôi khá giống người bị hại ư?”.
Bùi Chí Viễn ho khan một tiếng, “Trông cô khá lương thiện”.
Cô cười ha ha mấy tiếng, không nói chuyện nữa.
Bùi Chí Viễn đứng mãi bên cạnh cô không đi, cô cũng không tiện nói gì, trò chuyện một hỏi một đáp.
“Có thể mời cô nhảy một điệu không?” Mắt anh sáng lấp lánh, con ngươi mang theo vẻ thỉnh cầu.
“Tôi không biết nhảy.” Cô rất thành thực.
“Tôi có thể dạy cô, đừng không nể mặt như thế chứ?”
Bùi Chí Viễn đi lên trước nắm tay cô, cô thoáng sững người, nhưng cũng không giằng tay ra.
Vào sàn nhảy, nhảy như mỗi cặp đôi đang nhảy, không phải cô không biết nhảy, chỉ là động tác không quen, song anh cũng không chê trách.
Khưu Đình và Mông Gia ở một bên cũng cười hứng khởi tiến vào sàn nhảy, tựa như đang chúc mừng. Với những người có mơ ước nhỏ bé, họ dễ dàng thỏa mãn hơn, cũng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Bùi Chí Viễn cúi đầu, sáp đến bên tai Bách Lục, “Hai người chia tay thế nào vậy?”.
“Tính cách không hợp.” Đáp án giống như cũ, không thay đổi vì người hỏi đã khác. “Sao anh cũng học theo Giang Doanh mà trở nên tò mò vậy? Lẽ nào ở cạnh nhau nhiều nên cũng nhiễm tính cách của con bé rồi ư?”
Vốn chỉ là một câu trêu, Bùi Chí Viễn nghe vào thì lại thấy rất chói tai.
“Cô không quên được anh ta à?”
“Sao lại nói vậy?”
“Cô vẫn độc thân mãi.” Bùi Chí Viễn nhìn cô, ánh mắt rất kiên định, “Vì sao không có bạn trai nữa?”.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Không có người phù hợp”.
Anh nắm tay cô chặt hơn một chút, “Kiểu đàn ông nào được coi là phù hợp trong mắt cô?”.
Cô chỉ nhìn anh, yên lặng.
Anh dồn ép: “Tôi có được coi là kiểu phù hợp đó không?”.
Cô vẫn nhìn anh, nếu là trước đây, được coi, nhưng bây giờ không phải là trước đây, vì thế… không được coi.
Cô dừng động tác, xoay người, bước từng bước rời đi.
Anh đuổi theo.
Ở đây quá nhiều người, cô đi về phía vườn hoa nhỏ, đúng là có duyên thật, đã đến đây lần thứ hai rồi.
Sao có thể được coi là người phù hợp đây?
Cô nghĩ đến việc từ xa luôn có người bí mật chú ý đến hành động của mình cùng với Quyên Tử đang đợi mình ở ngoài khách sạn, có người sẽ được coi là người phù hợp ư?
Bùi Chí Viễn đuổi theo cô, đứng phía sau cô.
Kể từ khi cô được điều đến bộ phận của anh, anh đã chú ý đến cô. Luôn đặc biệt, yên tĩnh, trầm lặng, kiệm lời như thế, khiến người ta không nhịn được mà nhìn cô, chú ý đến cô. Anh của trước đây rất khó mà tưởng tượng có thể có kiểu người như vậy – không nói chuyện, không làm bất cứ động tác nào đã đánh cắp trái tim anh.
Luôn hi vọng, mình có thể trở thành một viên đá, ném vào trong hồ nước sâu hun hút là cô, khơi lên vô số gợn sóng.
Luôn hi vọng, mình có thể trở thành người đặc biệt đó, trở thành người đặc biệt trong sinh mệnh của cô.
Cô đi mấy bước, anh vẫn đi theo.
Cô đột ngột dừng lại, xoay người, nhìn anh, “Nếu tôi có chỗ nào làm ra chuyện khiến anh hiểu lầm, tôi rất lấy làm xin lỗi”. Cô bặm chặt môi, có chút khó xử. “Tôi có chỗ nào làm…”
“Không có.” Khuôn mặt quyết tâm của anh phủ lên một lớp mây đen, “Là tôi có suy nghĩ với em, hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội để thực hiện suy nghĩ đó”.
Anh nắm tay cô, cô rút tay mình ra.
“Tôi chỉ coi anh là cấp trên, là bạn.” Ngữ khí của cô rất kiên định, cùng với đó là ánh mắt càng thêm kiên định.
Anh cười nhạt một tiếng, ngước nhìn trời, căn bản không nhìn thấy gì cả.
“Hơn một năm nay, em thật sự không có chút suy nghĩ khác nào với tôi sao?” Sự vùng vẫy cuối cùng.
“Tôi coi anh là bạn.” Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Hi vọng sau này, cũng là bạn”.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi mới nói đầy phong độ: “Em cứ coi như tôi đã uống say rồi nhé”.
Cô gật đầu, “Người uống say đều không biết mình đã nói gì”.
Hi vọng, anh cũng như thế.
Bên cạnh ô cửa sổ nhỏ trên cầu thang nào đó, Đặng Cảnh Nam nhìn cảnh tượng trước mắt với nét mặt u ám. Anh mặc quần áo màu đen, gần như hòa vào làm một vào sắc đêm, nếu không phải vì ánh sáng yếu ớt phát ra từ điếu thuốc trên tay anh, thật sự sẽ khó lòng biết được ở đây có một người đang đứng.
Giang Doanh có phần thấp thỏm nhìn anh, “Bùi Chí Viễn này, con người rất tốt bụng, có lẽ là thấy tâm trạng Bách Lục không tốt nên nói chuyện với chị ấy đấy”.
“Tâm trạng không tốt mà còn cần nắm tay?” Đặng Cảnh Nam khẽ nhướng mày.
Giang Doanh trợn mắt, “Không phải Bách Lục đã đẩy ra rồi sao?”.
Đặng Cảnh Nam cười thành tiếng, “Ý là em cũng biết, Bùi Chí Viễn ôm mục đích khác”.
Giang Doanh bị thái độ này của anh chọc tức, “Thế thì sao? Trai chưa vợ gái chưa chồng, có mục đích khác thì làm sao? Không phải anh cũng cùng Lưu Tương có ‘mục đích khác’ như thế đấy ư? Có tư cách gì mà nói người khác”.
Trong cơ thể Giang Doanh vẫn có sự mạnh bạo của phái nữ, dựa vào đâu mà bản thân anh có thể ăn chơi trác táng, qua lại với một người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bách Lục thì thủ thân như ngọc vì anh, ngay cả việc chị ấy chỉ chạm tay với người khác, anh đã có thái độ như chị ấy nên bị nhốt vào lồng heo đem dìm chết như thế này chứ.
Dựa vào đâu mà phụ nữ phải hèn mọn như thế?
“Có thể giống nhau được chắc?”
“Sao mà không giống? Chị ấy đâu phải vợ anh.”
“Nhưng cô ấy là người phụ nữ của anh.”
/33
|