Bùi Chí Viễn vẫn một mực nhìn Bách Lục đi vào trung tâm bữa tiệc, ánh mắt anh si mê, sáng lấp lánh, chỉ là người được anh nhìn lại không để lại cho anh chút hi vọng nào, ngay cả một lần quay đầu cũng không chịu. Anh không cảm thấy thất vọng, chỉ hơi buồn. Vốn anh có thể giấu tâm tư của mình rất sâu để không ai nhìn thấy được, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra, và lựa chọn trong hoàn cảnh này. Anh không hề hối hận, không thử một lần thì sao biết thì ra cô không có chút tâm tư nào với mình.
Đều là người đã trải qua mưa to gió lớn, trong lòng có chút chua xót, chỉ thế mà thôi.
Anh đỡ trán, ngồi trên một tảng đá.
“Anh buồn lắm à?” Giang Doanh đi đến bên cạnh anh, quan sát sắc mặt anh, “Bị từ chối rồi hả?”.
“Đến cười nhạo ư?” Bùi Chí Viễn cũng không quay đầu, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Anh đang chuẩn bị bỏ điếu thuốc vào miệng, Giang Doanh đã đoạt mất, hít một hơi, xuýt xoa: “Hóa ra hút thuốc là cảm giác này, khó chịu chết mất, sao nhiều người thích nó thế chứ?”.
Lúc này Bùi Chí Viễn mới nghiêm túc nhìn cô, “Không phải thuốc phiện cũng có người thích đấy ư?”.
Tiếp theo, anh lại rút ra một điếu khác.
Giang Doanh ngồi xuống bên cạnh anh, lại hút một hơi, ho sặc sụa không ngừng.
Bùi Chí Viễn không nhịn được bật cười.
“Tôi nói nhé, anh trông cũng ra dáng nhân tài, hơn nữa cũng coi như thành công trong sự nghiệp. Cũng có xe có nhà đúng không?” Cô chăm chú nhìn anh, “Còn lo không tìm được phụ nữ hay sao? Còn hàng tá phụ nữ chờ anh chọn kia kìa, sầu đời như thế này làm gì, lẽ nào biết mấy cô gái trẻ bây giờ thích đàn ông vờ u buồn hay sao?”.
Bùi Chí Viễn hít sâu một hơi, “Cô cứ thích nhiều chuyện thế à?”.
Giang Doanh nhìn ao nước bên cạnh, “Tôi tốt bụng, tôi sợ anh tự sát”.
Lúc này Bùi Chí Viễn thật lòng muốn cười rồi.
Hai người đều hút thuốc, sau khi hút hết một điếu, Bùi Chí Viễn lại đưa cho Giang Doanh một điếu, Giang Doanh lắc đầu, không chịu nhận.
Hứng trí của cô không cao mấy, giọng nói cũng trở nên hơi thấp: “Vì sao anh thích chị ấy?”.
“Hử?”
“Bách Lục một không thích vận động, hai không thú vị đáng yêu, ba không hợp với đám đông… Có nhiều khuyết điểm không được coi là khuyết điểm như thế, vì sao anh vẫn thích chị ấy đến vậy?” Từ lúc cô vào công ty thì luôn có thể cảm thấy Bùi Chí Viễn đối xử đặc biệt với Tô Bách Lục, cô thật sự muốn biết.
“Thế giới này, có thứ gì nhất định phải có nguyên nhân chứ? Cứ vậy thôi.”
“Tôi tò mò. Chị ấy khiến anh say mê ở chỗ nào.” Cũng tò mò về một người khác.
Bùi Chí Viễn nheo mắt, “Thực ra tôi cũng rất muốn biết”.
Giang Doanh cười thành tiếng, “Thế thì anh vẫn nên cách xa chị ấy ra, như thế là tốt nhất với anh, tin tôi đi”.
……………………………………
Tô Bách Lục đứng ở cửa khách sạn, mang theo nụ cười châm chọc nhìn Đặng Cảnh Nam và Lưu Tương tiến vào xe.
Quyên Tử đến bảo cô lên xe, cô trì hoãn một lát. Ở một bên khác, Khưu Đình và Mông Gia đang lên một chiếc xe trông chẳng ra sao. Cô nhìn chiếc xe đó, không hiểu sao có phần chua xót.
Ngồi lên xe, Quyên Tử vẫn luôn quan sát sắc mặt cô, càng cảm thấy Tô Bách Lục chính là một sinh vật kì lạ.
Không chỉ người khác nghĩ vậy mà đến ngay bản thân cô cũng nghĩ vậy, không có bất cứ cảm xúc nào, không buồn, không vui. Dẫu sao thì, trên thế giới này chỉ có một mình cô, không ai có thể khiến cô đau khổ, cũng không ai có thể cho cô hạnh phúc nữa.
Về đến biệt thự, cô cảm thấy cả người mình đều bắt đầu nhũn ra. Sau khi không có cảm xúc mãnh liệt gì, ngay cả cơ thể cũng như một nhúm bông.
Cô nằm trên giường, cũng chẳng muốn tắm rửa.
Cô ngủ mơ màng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng xe bên ngoài, anh đã về. Cô lấy gối qua, bịt vào tai mình.
Chẳng qua bao lâu, có người cởi quần áo của cô.
Cô bỏ gối ra, đẩy người phía trên, “Anh làm gì đấy?”.
“Em nghĩ là gì?” Đặng Cảnh Nam nheo mắt cười.
Cô nhìn anh, ánh mắt phẳng lặng.
Anh vẫn cười, cởi quần áo của cô, giống như đang diễn trò trước mặt cô, động tác chậm lại, quan sát nét mặt cô.
Cô không nhúc nhích, cũng không náo loạn, chỉ nhìn anh.
Anh lột cô sạch sẽ như lột vỏ trứng, chỉ còn lại quả trứng trắng bóc.
Cô vẫn nhìn anh, anh ném quần áo đi, phủ lên người cô. Mạnh bạo, phi nhanh, co giật, phát tiết, gầm thét.
Hết lần này tới lần khác, bản năng nguyên sơ nhất của cơ thể phô bày ra trong căn phòng này.
Hô hấp của cô càng lúc càng nặng nề, động tác của anh càng lúc càng kịch liệt.
Sau đó, sau khi trời rung đất chuyển, khôi phục lại vẻ bình lặng.
Cô vẫn thở gấp, tay anh sờ vào làn da mịn màng của cô, từ bên dưới trượt đến bên trên, dừng lại ở cổ cô, từ từ siết chặt.
Bóp chết cô, có thể kết thúc tất cả, không cần phải đau khổ nữa.
Cô vẫn nhìn anh, chưa từng giãy giụa.
Anh thua rồi, thua thảm hại đến thế.
Anh không dám, cũng không nỡ, để cô chết.
Thu tay về, anh cười nhạt, “Hôm nay buồn lắm hả?”.
Cô nhắm mắt.
“Nói chuyện xem nào, không phát biểu chút tâm trạng khi nhìn thấy bạn trai cũ và được người khác tỏ tình ư?” Giọng anh bình tĩnh, “Tôi còn tưởng, trong lòng em sẽ rất kích động nữa chứ”.
“Là cực kì kích động.” Cô mở mắt, “Khiến tôi lại một lần nữa nhớ lại việc anh đã dùng cường quyền phá hoại tình yêu của tôi thế nào, khiến tôi biến thành dáng vẻ bây giờ thế nào. Nếu không có anh, bây giờ hẳn là tôi đã kết hôn sinh con, trải qua cuộc sống yên ổn của mình rồi”.
“Tình yêu? Thứ có thể bị phá hoại cũng gọi là tình yêu?”
“Tình yêu vốn không vĩ đại như người ta vẫn hình dung, chẳng qua quá nhiều người tưởng rằng nó vĩ đại, thế nên dường như nó cũng trở nên vĩ đại thôi. Nó chẳng qua cũng giống như tình bạn, có đôi lúc đến nhanh, đi cũng nhanh. Cho nên tôi và Khưu Đình, là tình yêu.”
Anh nhìn cô với nét mặt u ám, “Thế chúng ta thì sao? Giữa chúng ta gọi là gì?”.
“Món nợ nghiệt ngã.” Cô cười, “Nghiệt duyên”.
Anh cũng cười, “Nghiệt duyên? Tô Bách Lục, có phải em đã quên khi ấy em yêu tôi như thế nào rồi không?”.
“Ừm, cũng không quên khi ấy anh đối xử với tôi thế nào, dẫu sao tôi trong mắt anh, vẫn luôn là một con ngốc.”
Anh nhìn cô, muốn nhìn thấu cô.
Nhắc đến quá khứ, anh không có chút phần thắng nào.
“Sau này cách Bùi Chí Viễn xa một chút.”
“Nếu tôi không thì sao?”
“Không sao cả, Nam Phi đang thiếu một người phụ trách.”
“Anh vẫn thích uy hiếp người khác như thế.”
“Rất hữu hiệu, không phải sao?”
Cô lật người, lao vào anh, cắn mạnh lên vai anh, rất mạnh, rất gằn sức.
Trong miệng có máu tanh.
“Tôi hận anh.”
“Anh biết, nhưng anh yêu em.”
Đều là người đã trải qua mưa to gió lớn, trong lòng có chút chua xót, chỉ thế mà thôi.
Anh đỡ trán, ngồi trên một tảng đá.
“Anh buồn lắm à?” Giang Doanh đi đến bên cạnh anh, quan sát sắc mặt anh, “Bị từ chối rồi hả?”.
“Đến cười nhạo ư?” Bùi Chí Viễn cũng không quay đầu, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Anh đang chuẩn bị bỏ điếu thuốc vào miệng, Giang Doanh đã đoạt mất, hít một hơi, xuýt xoa: “Hóa ra hút thuốc là cảm giác này, khó chịu chết mất, sao nhiều người thích nó thế chứ?”.
Lúc này Bùi Chí Viễn mới nghiêm túc nhìn cô, “Không phải thuốc phiện cũng có người thích đấy ư?”.
Tiếp theo, anh lại rút ra một điếu khác.
Giang Doanh ngồi xuống bên cạnh anh, lại hút một hơi, ho sặc sụa không ngừng.
Bùi Chí Viễn không nhịn được bật cười.
“Tôi nói nhé, anh trông cũng ra dáng nhân tài, hơn nữa cũng coi như thành công trong sự nghiệp. Cũng có xe có nhà đúng không?” Cô chăm chú nhìn anh, “Còn lo không tìm được phụ nữ hay sao? Còn hàng tá phụ nữ chờ anh chọn kia kìa, sầu đời như thế này làm gì, lẽ nào biết mấy cô gái trẻ bây giờ thích đàn ông vờ u buồn hay sao?”.
Bùi Chí Viễn hít sâu một hơi, “Cô cứ thích nhiều chuyện thế à?”.
Giang Doanh nhìn ao nước bên cạnh, “Tôi tốt bụng, tôi sợ anh tự sát”.
Lúc này Bùi Chí Viễn thật lòng muốn cười rồi.
Hai người đều hút thuốc, sau khi hút hết một điếu, Bùi Chí Viễn lại đưa cho Giang Doanh một điếu, Giang Doanh lắc đầu, không chịu nhận.
Hứng trí của cô không cao mấy, giọng nói cũng trở nên hơi thấp: “Vì sao anh thích chị ấy?”.
“Hử?”
“Bách Lục một không thích vận động, hai không thú vị đáng yêu, ba không hợp với đám đông… Có nhiều khuyết điểm không được coi là khuyết điểm như thế, vì sao anh vẫn thích chị ấy đến vậy?” Từ lúc cô vào công ty thì luôn có thể cảm thấy Bùi Chí Viễn đối xử đặc biệt với Tô Bách Lục, cô thật sự muốn biết.
“Thế giới này, có thứ gì nhất định phải có nguyên nhân chứ? Cứ vậy thôi.”
“Tôi tò mò. Chị ấy khiến anh say mê ở chỗ nào.” Cũng tò mò về một người khác.
Bùi Chí Viễn nheo mắt, “Thực ra tôi cũng rất muốn biết”.
Giang Doanh cười thành tiếng, “Thế thì anh vẫn nên cách xa chị ấy ra, như thế là tốt nhất với anh, tin tôi đi”.
……………………………………
Tô Bách Lục đứng ở cửa khách sạn, mang theo nụ cười châm chọc nhìn Đặng Cảnh Nam và Lưu Tương tiến vào xe.
Quyên Tử đến bảo cô lên xe, cô trì hoãn một lát. Ở một bên khác, Khưu Đình và Mông Gia đang lên một chiếc xe trông chẳng ra sao. Cô nhìn chiếc xe đó, không hiểu sao có phần chua xót.
Ngồi lên xe, Quyên Tử vẫn luôn quan sát sắc mặt cô, càng cảm thấy Tô Bách Lục chính là một sinh vật kì lạ.
Không chỉ người khác nghĩ vậy mà đến ngay bản thân cô cũng nghĩ vậy, không có bất cứ cảm xúc nào, không buồn, không vui. Dẫu sao thì, trên thế giới này chỉ có một mình cô, không ai có thể khiến cô đau khổ, cũng không ai có thể cho cô hạnh phúc nữa.
Về đến biệt thự, cô cảm thấy cả người mình đều bắt đầu nhũn ra. Sau khi không có cảm xúc mãnh liệt gì, ngay cả cơ thể cũng như một nhúm bông.
Cô nằm trên giường, cũng chẳng muốn tắm rửa.
Cô ngủ mơ màng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng xe bên ngoài, anh đã về. Cô lấy gối qua, bịt vào tai mình.
Chẳng qua bao lâu, có người cởi quần áo của cô.
Cô bỏ gối ra, đẩy người phía trên, “Anh làm gì đấy?”.
“Em nghĩ là gì?” Đặng Cảnh Nam nheo mắt cười.
Cô nhìn anh, ánh mắt phẳng lặng.
Anh vẫn cười, cởi quần áo của cô, giống như đang diễn trò trước mặt cô, động tác chậm lại, quan sát nét mặt cô.
Cô không nhúc nhích, cũng không náo loạn, chỉ nhìn anh.
Anh lột cô sạch sẽ như lột vỏ trứng, chỉ còn lại quả trứng trắng bóc.
Cô vẫn nhìn anh, anh ném quần áo đi, phủ lên người cô. Mạnh bạo, phi nhanh, co giật, phát tiết, gầm thét.
Hết lần này tới lần khác, bản năng nguyên sơ nhất của cơ thể phô bày ra trong căn phòng này.
Hô hấp của cô càng lúc càng nặng nề, động tác của anh càng lúc càng kịch liệt.
Sau đó, sau khi trời rung đất chuyển, khôi phục lại vẻ bình lặng.
Cô vẫn thở gấp, tay anh sờ vào làn da mịn màng của cô, từ bên dưới trượt đến bên trên, dừng lại ở cổ cô, từ từ siết chặt.
Bóp chết cô, có thể kết thúc tất cả, không cần phải đau khổ nữa.
Cô vẫn nhìn anh, chưa từng giãy giụa.
Anh thua rồi, thua thảm hại đến thế.
Anh không dám, cũng không nỡ, để cô chết.
Thu tay về, anh cười nhạt, “Hôm nay buồn lắm hả?”.
Cô nhắm mắt.
“Nói chuyện xem nào, không phát biểu chút tâm trạng khi nhìn thấy bạn trai cũ và được người khác tỏ tình ư?” Giọng anh bình tĩnh, “Tôi còn tưởng, trong lòng em sẽ rất kích động nữa chứ”.
“Là cực kì kích động.” Cô mở mắt, “Khiến tôi lại một lần nữa nhớ lại việc anh đã dùng cường quyền phá hoại tình yêu của tôi thế nào, khiến tôi biến thành dáng vẻ bây giờ thế nào. Nếu không có anh, bây giờ hẳn là tôi đã kết hôn sinh con, trải qua cuộc sống yên ổn của mình rồi”.
“Tình yêu? Thứ có thể bị phá hoại cũng gọi là tình yêu?”
“Tình yêu vốn không vĩ đại như người ta vẫn hình dung, chẳng qua quá nhiều người tưởng rằng nó vĩ đại, thế nên dường như nó cũng trở nên vĩ đại thôi. Nó chẳng qua cũng giống như tình bạn, có đôi lúc đến nhanh, đi cũng nhanh. Cho nên tôi và Khưu Đình, là tình yêu.”
Anh nhìn cô với nét mặt u ám, “Thế chúng ta thì sao? Giữa chúng ta gọi là gì?”.
“Món nợ nghiệt ngã.” Cô cười, “Nghiệt duyên”.
Anh cũng cười, “Nghiệt duyên? Tô Bách Lục, có phải em đã quên khi ấy em yêu tôi như thế nào rồi không?”.
“Ừm, cũng không quên khi ấy anh đối xử với tôi thế nào, dẫu sao tôi trong mắt anh, vẫn luôn là một con ngốc.”
Anh nhìn cô, muốn nhìn thấu cô.
Nhắc đến quá khứ, anh không có chút phần thắng nào.
“Sau này cách Bùi Chí Viễn xa một chút.”
“Nếu tôi không thì sao?”
“Không sao cả, Nam Phi đang thiếu một người phụ trách.”
“Anh vẫn thích uy hiếp người khác như thế.”
“Rất hữu hiệu, không phải sao?”
Cô lật người, lao vào anh, cắn mạnh lên vai anh, rất mạnh, rất gằn sức.
Trong miệng có máu tanh.
“Tôi hận anh.”
“Anh biết, nhưng anh yêu em.”
/33
|