Toyoko thở phào, nỗi lo trong lòng cô được trút xuống. Cô lấy tay đẩy khẩu súng ra, giọng nói pha chút quan tâm:
- Xong rồi hả?
- Đương nhiên phải xong rồi. Nghĩ bổn cô nương là ai hả? – Một giọng nói trầm thấp và cuốn hút người nghe đáp trả. Ngoài Annas ra thì ai có thể nói chuyện với thái độ kiêu ngạo như vậy.
Không hề nao núng trước thái độ hách dịch của Annas, Toyoko nói:
- Có tìm được cái gì không? – Nói đến đây Annas xụ mặt, cô khá thất vọng về nhiệm vụ này. Vừa nguy hiểm mà thu hoạch lại quá nghèo nàn.
- Chỉ tìm được cái nhẫn cũ kỹ này thôi. – Annas mở hộp không gian, lấy ra một chiếc nhẫn bạc. Trên chiếc nhẫn có những hoa văn phức tạp cổ xưa. Toyoko nhìn thật lâu vào chiếc nhẫn rồi mới đưa tay cầm lấy chiếu nhẫn. Cô cảm thấy chiếc nhẫn này rất thân thuộc, cô thẫn thờ, trong vô thức đeo chiếc nhẫn vào tay. Bỗng nhiên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng xanh lam nhạt. Rồi những hình ảnh kỳ lạ tràn ngập khắp trí óc của cô làm đầu cô đau như búa bổ. Toyoko ôm đầu gục xuống. Annas thấy vậy liền đỡ cô. Annas lo lắng hỏi han:
- Này, làm sao vậy.
- Không…có gì…đâu… – Từng mảnh ký ức xa lạ cứ liên tục tiếng vào ý thức của cô, nó làm xáo trộn tất cả mọi thứ trong cô.
Annas lo lắng mà không biết làm thế nào cho phải, cô cứ nhìn Toyoko run rẩy trong lòng mình mà hoang mang cực độ. Bỗng nhiên cô bị một thứ gì đó đập vào gáy. làm ngất đi. Người làm việc đó không ai khác là Lam Yên, cô nhìn Annas, vẻ mặt chán nản nói:
- Chuyện này cậu không nên biết thì hơn.
Sau đó cô lôi Toyoko vào một góc khác, xa chỗ Annas đang nằm. Cô nhìn Toyoko run rẩy vẻ mặt thống khổ mà thở dài. Lam Yên lấy con dao nhỏ trong túi áo ra, rạch một đường trên tay. Những giọt máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống miệng Toyoko. Toyoko ngừng run rẩy, chiếc nhẫn nhưng đèn cạn dầu, ánh sáng của nó cũng sớm lụi tàn. Lam Yên băng bó vết thương trên tay lại rồi tự lẩm bẩm một mình:
- Tình giấc rồi cơ à…Được rồi trả thân thể này cho ngươi đấy.Đôi mắt màu xám bạc của cô đã trở lại màu nâu nhạt nguyên bản.
Cô im lặng nhìn Toyoko và Annas, cô không hiểu là cái gì đang xảy ra ở đây cả. Cô quyết định đợi hai cô bạn tỉnh dậy rồi hỏi cho ra lẽ mới được. Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu cô:
“ Cô muốn biết tất cả sự thật…đúng không” – Giọng nói có phần phân vân, chần chừ.
- Cô là ai? Mau ra đây đi. – Lam Yên hét lên, nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm chỗ phát ra giọng nói nọ.
“ Đừng tìm kiếm. Ta ở ngay trong tâm cô. Nói chính xác hơn ta là cô, cô là ta. Hai chũng ta rằng buộc nhau bởi thân thể này.”
- Ta…cô…là một…- Lam Yên ngạc nhiên, ngờ vực cô chưa thể tiếp thu được còn có một người khác trong thân thể của cô.
“ Chính xác, thật thông minh.”
- Cô nói là cô biết mọi việc…- Sự hiếu kỳ của Lam Yên trỗi dậy, cô thật sự rất muốn biết được tất cả sự việc.
“ Đúng thế. Cô có muốn biết không?”
- Nếu có thể, tôi muốn mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra. – Lam Yên khẳng định.
“ Từ lâu một quy luật được đặt ra trên Trái Đất này, đó là luật sống và luật chết….”
Lam Yên sững người khi nghe toàn bộ câu chuyện. Cái gì mà vật dẫn…cái gì mà hồi sinh…cô không tin…không tin…không tin. Lam Yên bị sốc tới cực độ. Cô thét lên:
- Im đi. Tôi không tin đâu.
“ Vậy tôi là cái gì? Sao lại ở trong cơ thể cô. Tôi là minh chứng sống cho câu chuyện trên. Cô phải tin tôi! ”
Lam Yên im lặng, cô ngẫm lại tất cả sự việc. Cô buộc mình phải tin vào cái sự thật hoang đường này. Thật sự quá hoang đường!
- Xong rồi hả?
- Đương nhiên phải xong rồi. Nghĩ bổn cô nương là ai hả? – Một giọng nói trầm thấp và cuốn hút người nghe đáp trả. Ngoài Annas ra thì ai có thể nói chuyện với thái độ kiêu ngạo như vậy.
Không hề nao núng trước thái độ hách dịch của Annas, Toyoko nói:
- Có tìm được cái gì không? – Nói đến đây Annas xụ mặt, cô khá thất vọng về nhiệm vụ này. Vừa nguy hiểm mà thu hoạch lại quá nghèo nàn.
- Chỉ tìm được cái nhẫn cũ kỹ này thôi. – Annas mở hộp không gian, lấy ra một chiếc nhẫn bạc. Trên chiếc nhẫn có những hoa văn phức tạp cổ xưa. Toyoko nhìn thật lâu vào chiếc nhẫn rồi mới đưa tay cầm lấy chiếu nhẫn. Cô cảm thấy chiếc nhẫn này rất thân thuộc, cô thẫn thờ, trong vô thức đeo chiếc nhẫn vào tay. Bỗng nhiên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng xanh lam nhạt. Rồi những hình ảnh kỳ lạ tràn ngập khắp trí óc của cô làm đầu cô đau như búa bổ. Toyoko ôm đầu gục xuống. Annas thấy vậy liền đỡ cô. Annas lo lắng hỏi han:
- Này, làm sao vậy.
- Không…có gì…đâu… – Từng mảnh ký ức xa lạ cứ liên tục tiếng vào ý thức của cô, nó làm xáo trộn tất cả mọi thứ trong cô.
Annas lo lắng mà không biết làm thế nào cho phải, cô cứ nhìn Toyoko run rẩy trong lòng mình mà hoang mang cực độ. Bỗng nhiên cô bị một thứ gì đó đập vào gáy. làm ngất đi. Người làm việc đó không ai khác là Lam Yên, cô nhìn Annas, vẻ mặt chán nản nói:
- Chuyện này cậu không nên biết thì hơn.
Sau đó cô lôi Toyoko vào một góc khác, xa chỗ Annas đang nằm. Cô nhìn Toyoko run rẩy vẻ mặt thống khổ mà thở dài. Lam Yên lấy con dao nhỏ trong túi áo ra, rạch một đường trên tay. Những giọt máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống miệng Toyoko. Toyoko ngừng run rẩy, chiếc nhẫn nhưng đèn cạn dầu, ánh sáng của nó cũng sớm lụi tàn. Lam Yên băng bó vết thương trên tay lại rồi tự lẩm bẩm một mình:
- Tình giấc rồi cơ à…Được rồi trả thân thể này cho ngươi đấy.Đôi mắt màu xám bạc của cô đã trở lại màu nâu nhạt nguyên bản.
Cô im lặng nhìn Toyoko và Annas, cô không hiểu là cái gì đang xảy ra ở đây cả. Cô quyết định đợi hai cô bạn tỉnh dậy rồi hỏi cho ra lẽ mới được. Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu cô:
“ Cô muốn biết tất cả sự thật…đúng không” – Giọng nói có phần phân vân, chần chừ.
- Cô là ai? Mau ra đây đi. – Lam Yên hét lên, nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm chỗ phát ra giọng nói nọ.
“ Đừng tìm kiếm. Ta ở ngay trong tâm cô. Nói chính xác hơn ta là cô, cô là ta. Hai chũng ta rằng buộc nhau bởi thân thể này.”
- Ta…cô…là một…- Lam Yên ngạc nhiên, ngờ vực cô chưa thể tiếp thu được còn có một người khác trong thân thể của cô.
“ Chính xác, thật thông minh.”
- Cô nói là cô biết mọi việc…- Sự hiếu kỳ của Lam Yên trỗi dậy, cô thật sự rất muốn biết được tất cả sự việc.
“ Đúng thế. Cô có muốn biết không?”
- Nếu có thể, tôi muốn mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra. – Lam Yên khẳng định.
“ Từ lâu một quy luật được đặt ra trên Trái Đất này, đó là luật sống và luật chết….”
Lam Yên sững người khi nghe toàn bộ câu chuyện. Cái gì mà vật dẫn…cái gì mà hồi sinh…cô không tin…không tin…không tin. Lam Yên bị sốc tới cực độ. Cô thét lên:
- Im đi. Tôi không tin đâu.
“ Vậy tôi là cái gì? Sao lại ở trong cơ thể cô. Tôi là minh chứng sống cho câu chuyện trên. Cô phải tin tôi! ”
Lam Yên im lặng, cô ngẫm lại tất cả sự việc. Cô buộc mình phải tin vào cái sự thật hoang đường này. Thật sự quá hoang đường!
/22
|