Ngay ngày hôm sau, vài thành viên của tổ chức W lập tức đến gặp Lam Yên. Annas và Toyoko. Một cô gái trẻ bước đến chào hỏi ba người:
- Tôi là Min, thuộc tiểu đội ba, bên cạnh tôi là Ren và Saku. Hân hạnh được làm quen.
Toyoko cúi người đáp lễ, cô đưa mắt qua đống đổ nát ngay dưới chân mình hỏi:
- Chuyện này là thế nào.
Min cười buồn:
- Đây đã là chuyện của năm năm trước. Bây giờ nó đơn giản chỉ là một đống sắt vụn. – Giọng Min đầy hoài niệm và thương tiết.
Toyoko khó hiểu hỏi lại:
- Năm năm?
Min gật đầu cười trừ, giải thích:
- Đúng vậy, năm năm đã trôi qua và có rất nhiều thứ đã đổi thay.
- Vậy có nghĩ là mọi người đã già thêm năm tuổi trong khi đó mình vẫn trẻ như vậy. – Lam Yên nói chen vào.
- Vâng. – Min cười.
- Há…Há…Há… - Lam yên cười phá lên. – Thế là mình vẫn trẻ đẹp trong khi mọi người già nua xấu xí…Ha…Ha…
Xung quanh mọi người ai nấy đều đờ người ra, tròn mắt nhìn Lam Yên. Trong đầu Min hiện lên một ý nghĩa: “Đây là người mà hai đại Boss của chúng ta khen lấy khen để đấy ư.” Còn Saku thì lại nghĩ: “Tại sao Birth lại để cô ta chạy lung tung như thế này chứ?” Túm lại là không ai tin đây là Lam Yên – Điệp viên suất sắc của tổ chức. Toyoko và Annas thì đã quá quen với việc này rồi nhưng mà cũng không thể để mất mặt trước người ngoại được. Vì vậy Annas nhanh trí đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người:
- Tình hình bây giời thế nào rồi?
- Trái Đất bây giời đã bị lũ ác quỷ thống trị… – Giọng Min lạc hẳn đi. – Vì vậy con người lúc nào cũng bị truy bắt để thõa mãn cái thú tính điên rồ của tụi nó. Mấy năm nay bọn chúng còn tăng cường tiềm kiếm cái gì đó làm cho rất nhiều người vô tội bị tàn sát. – Nghe đến đây đôi mắt Lam Yên khẽ động. – Đã thế bọn ác quỷ đó còn trà trộ vào tổ chức của chúng ta…và…có rất nhiều người…không thoát được…
Toyoko, Lam Yên, Annas khá bất ngờ về sự thay đổi này. Cả ba đều cảm thấy đã tới lúc thật sự phải liều mạng, con mãnh thú ẩn dấu sâu trong ba người đã thức tỉnh và nó đang rất hiếu chiến. Lam Yên phấn khích nói:
- Hãy đẫn đường cho chúng tôi về căn cứ.
- Ừ, Nhưng mọi người hãy uống viên thuốc này vào để tránh bọn chúng ngửi được mùi mà mò tới.- Min vừa nói vừa đưa viên thuốc màu đỏ tới tay Lam yên.
Sau khi mọi người uống thuốc xong, tất cả đều leo lên một phương tiện có vẻ giống như chiếc xe mà lao về căn cứ.
P/s: Đăng một lần 5 chương mới nè, thương mình không?
- Tôi là Min, thuộc tiểu đội ba, bên cạnh tôi là Ren và Saku. Hân hạnh được làm quen.
Toyoko cúi người đáp lễ, cô đưa mắt qua đống đổ nát ngay dưới chân mình hỏi:
- Chuyện này là thế nào.
Min cười buồn:
- Đây đã là chuyện của năm năm trước. Bây giờ nó đơn giản chỉ là một đống sắt vụn. – Giọng Min đầy hoài niệm và thương tiết.
Toyoko khó hiểu hỏi lại:
- Năm năm?
Min gật đầu cười trừ, giải thích:
- Đúng vậy, năm năm đã trôi qua và có rất nhiều thứ đã đổi thay.
- Vậy có nghĩ là mọi người đã già thêm năm tuổi trong khi đó mình vẫn trẻ như vậy. – Lam Yên nói chen vào.
- Vâng. – Min cười.
- Há…Há…Há… - Lam yên cười phá lên. – Thế là mình vẫn trẻ đẹp trong khi mọi người già nua xấu xí…Ha…Ha…
Xung quanh mọi người ai nấy đều đờ người ra, tròn mắt nhìn Lam Yên. Trong đầu Min hiện lên một ý nghĩa: “Đây là người mà hai đại Boss của chúng ta khen lấy khen để đấy ư.” Còn Saku thì lại nghĩ: “Tại sao Birth lại để cô ta chạy lung tung như thế này chứ?” Túm lại là không ai tin đây là Lam Yên – Điệp viên suất sắc của tổ chức. Toyoko và Annas thì đã quá quen với việc này rồi nhưng mà cũng không thể để mất mặt trước người ngoại được. Vì vậy Annas nhanh trí đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người:
- Tình hình bây giời thế nào rồi?
- Trái Đất bây giời đã bị lũ ác quỷ thống trị… – Giọng Min lạc hẳn đi. – Vì vậy con người lúc nào cũng bị truy bắt để thõa mãn cái thú tính điên rồ của tụi nó. Mấy năm nay bọn chúng còn tăng cường tiềm kiếm cái gì đó làm cho rất nhiều người vô tội bị tàn sát. – Nghe đến đây đôi mắt Lam Yên khẽ động. – Đã thế bọn ác quỷ đó còn trà trộ vào tổ chức của chúng ta…và…có rất nhiều người…không thoát được…
Toyoko, Lam Yên, Annas khá bất ngờ về sự thay đổi này. Cả ba đều cảm thấy đã tới lúc thật sự phải liều mạng, con mãnh thú ẩn dấu sâu trong ba người đã thức tỉnh và nó đang rất hiếu chiến. Lam Yên phấn khích nói:
- Hãy đẫn đường cho chúng tôi về căn cứ.
- Ừ, Nhưng mọi người hãy uống viên thuốc này vào để tránh bọn chúng ngửi được mùi mà mò tới.- Min vừa nói vừa đưa viên thuốc màu đỏ tới tay Lam yên.
Sau khi mọi người uống thuốc xong, tất cả đều leo lên một phương tiện có vẻ giống như chiếc xe mà lao về căn cứ.
P/s: Đăng một lần 5 chương mới nè, thương mình không?
/22
|