Tiếng trẻ con nho nhỏ dụng cả tay chân xuống kiệu nhưng còn không kịp mở ra cước bộ chạy tới đã một người ôm đứng lên.
Liền giống như bị diều hâu bắt lấy gà con. Thượng Quan Cực Quy một đôi tay mập mạp nhỏ bé quơ trên không trung, một đôi chân cũng không vui mừng đá đá, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì giận mà toàn bộ vo thành một nắm.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Con tiểu oa nhi này, phụ thân đã với con mấy lần phải chậm 1 chút, nương hiện tại trong bụng còn ở muội muội của con, con chạy tới mạnh như vậy đụng phải bụng nương thì làm cái gì bây giờ?”
Hếch lên mày Thượng Quan Cực Phẩm lần nữa không sợ làm phiền người khác dạy dỗ con trai bị hắn xách ở trong tay.
Chỉ thấy Thượng Quan Cực Quy cặp mắt to linh động nhanh như chớp chuyển, cực giống bộ dáng của Thượng Quan Cực Phẩm xưa nay trên thương trường đấu trí.
“Con nghĩ muốn gặp nương!” Hắn đã một ngày không gặp nương, trong lòng nghĩ nếu không phải là phụ thân dùng mứt quả dụ mình ra cửa thì mình làm sao nhớ mẫu thân như vậy?
Nghĩ đến nương hiền hoà, Thượng Quan Cưc Quy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn, vẻ mặt ủy khuất.
“Lão Tử ta so với con càng muốn gặp hơn, ta cũng còn không thấy con dám đoạt hả?”
Trừng mắt dựng thẳng con mắt, Thượng Quan Cực Phẩm bộ dáng tức giận, phảng phất thực cùng con trai so đo.
Này nhi tử trời sinh chính là cùng đoạt 1 nữ nhân, xưa nay hắn bên ngoài gấp bận rộn, nó liền cả ngày chiếm cứ Bạch Diệu Cần, hiện tại thật vất vả hồi phủ muốn chiếm vợ của hắn… nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ngẩng đầu, Thượng Quan Cực Phẩm hướng phía nha hoàn trong phủ hô:
“Đưa thiếu gia tới chỗ bà vú.”
“Con không cần…… không cần……” Vừa nghe đến phu thân muốn đem tới chỗ khác, tiểu oa nhi kia liền giãy dụa lại càng bất an gầm nhẹ.
“Phu quân, chàng cũng đừng nhao với con trẻ nữa .”
Tại sảnh xao động đương nhiên đưa tới chú ý nên Bạch Diệu Cần biết rõ người nàng yêu mến một lớn một nhỏ đã trở về phủ, nàng vội vã ra đón làm sao biết mới tới sảnh liền nghe được những câu làm cho người ta dở khóc dở cười, làm cho nàng đành phải vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Làm sao nàng lại đi ra, không phải là kêu nàng nên thật tốt tại trong phòng nghỉ ngơi sao?”
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Vốn là đối đãi với con trai ánh mắt trừng dựng thẳng nhìn lên Bạch Diệu Cần vẻ dịu dàng hắn lại phút chốc ôn nhu tràn đầy, một tay lấy trong ngực con kín đáo đưa cho Hỉ nhi cùng Hoàn nhi, liền hướng phía nàng nghênh đón.
“Như thế nào không có ở trong phòng nghỉ ngơi chứ? Bụng cũng đã lớn như vậy nếu là lại cảm lạnh vậy cũng không tốt.”
Hắn ngày hôm nay cố ý đem con trai lừa gạt đi ra cửa, chính là muốn cho bụng nàng càng lúc càng lớn nghỉ ngơi thật tốt, kết quả lại nhìn thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi, lập tức vẻ mặt cứng rắn.
“Thiếp không sao.” Cười cười trấn an lo lắng của phu quân, dù cho trải qua những năm này nàng đối với hắn quyến luyến như xưa không thay đổi, đối với hắn thái độ lại càng tự nhiên chỉ thấy nàng hai tay duỗi ra liền cho phu quân một cái ôm thật to.
Là một cái ôm mềm nhũn như vậy, lập tức làm hắn thành 1 con mèo con, khuôn mặt rạng cười.
Hắn nhìn xem Bạch Diệu Cần hướng con trai đi đến, nhỏ giọng an ủi vẫn như cũ xao động bất an của con trai tựa như ảo thuật vốn là còn như một con gà trống nhỏ kia nàng nói vài tiếng liền ngoan ngoãn cứ vậy để cho Hỉ nhi cùng Hoàn nhi ôm vào phòng.
Thật sự là không công bằng!
Thượng Quan Cực Phẩm đối với con trai cực độ thiên vị i rất không chấp nhận, nhưng hắn cũng còn còn chưa kịp nói cái gì, Bạch Diệu Cần cũng đã đi trước một bước mở miệng nói ra
“Ngày mai, thiếp muốn cùng Thiên Tuyền, Vấn Linh muốn cùng nhau trở về Hoa thôn một chút.”
Nghĩ các nàng ba người là quả phụ e sợ người ta tránh không kịp lại có thể lấy được hạnh phúc như vậy, các nàng cõi lòng đầy cảm ơn cho nên đối với bọn tỷ muội khác trong Hoa thôn tất nhiên là thêm sự chiếu cố, thỉnh thoảng sẽ ước hẹn cùng nhau trở về thăm những tỷ muội kia, cải thiện cuộc sống cho họ.
“Được, ta cùng nàng đi.” Nghe được lời của nàng, Thượng Quan Cực Phẩm không chút do dự nói ra.
Từ khi nàng tự chủ trương vào cung thay hắn giải nguy sau vô luận bất cứ chuyện gì hắn cũng không để cho nàng một mình đối mặt, chỉ muốn cùng nàng.
“Được.” Trên mặt cười khẽ, Bạch Diệu Cần chủ động đi về hướng Thượng Quan Cực Phẩm sau đó không đợi hắn phản ứng, liền trực tiếp tiến sát vào trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Bởi vì biết rõ hắn lo lắng cái gì, cho nên Bạch Diệu Cần cho tới bây giờ cũng không cự tuyệt hắn, bởi vì yêu người nam nhân này cho nên không bỏ được hắn khổ sở cùng bất an.
Hai tay ôm eo của nàng, sau đó siết chặt. Nữ nhân này luôn có thể dễ dàng như vậy làm hắn vừa lòng thỏa mãn, có nàng có bọn nhỏ, hắn giống như là có được hết thảy.
Những thứ ân oán từng có mưa gió kia, thậm chí là ngân lượng yêu như mạng cũng đã không hề quan trọng cuộc đời này duy chỉ nàng là đủ.
HẾT
Liền giống như bị diều hâu bắt lấy gà con. Thượng Quan Cực Quy một đôi tay mập mạp nhỏ bé quơ trên không trung, một đôi chân cũng không vui mừng đá đá, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì giận mà toàn bộ vo thành một nắm.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Con tiểu oa nhi này, phụ thân đã với con mấy lần phải chậm 1 chút, nương hiện tại trong bụng còn ở muội muội của con, con chạy tới mạnh như vậy đụng phải bụng nương thì làm cái gì bây giờ?”
Hếch lên mày Thượng Quan Cực Phẩm lần nữa không sợ làm phiền người khác dạy dỗ con trai bị hắn xách ở trong tay.
Chỉ thấy Thượng Quan Cực Quy cặp mắt to linh động nhanh như chớp chuyển, cực giống bộ dáng của Thượng Quan Cực Phẩm xưa nay trên thương trường đấu trí.
“Con nghĩ muốn gặp nương!” Hắn đã một ngày không gặp nương, trong lòng nghĩ nếu không phải là phụ thân dùng mứt quả dụ mình ra cửa thì mình làm sao nhớ mẫu thân như vậy?
Nghĩ đến nương hiền hoà, Thượng Quan Cưc Quy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn, vẻ mặt ủy khuất.
“Lão Tử ta so với con càng muốn gặp hơn, ta cũng còn không thấy con dám đoạt hả?”
Trừng mắt dựng thẳng con mắt, Thượng Quan Cực Phẩm bộ dáng tức giận, phảng phất thực cùng con trai so đo.
Này nhi tử trời sinh chính là cùng đoạt 1 nữ nhân, xưa nay hắn bên ngoài gấp bận rộn, nó liền cả ngày chiếm cứ Bạch Diệu Cần, hiện tại thật vất vả hồi phủ muốn chiếm vợ của hắn… nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ngẩng đầu, Thượng Quan Cực Phẩm hướng phía nha hoàn trong phủ hô:
“Đưa thiếu gia tới chỗ bà vú.”
“Con không cần…… không cần……” Vừa nghe đến phu thân muốn đem tới chỗ khác, tiểu oa nhi kia liền giãy dụa lại càng bất an gầm nhẹ.
“Phu quân, chàng cũng đừng nhao với con trẻ nữa .”
Tại sảnh xao động đương nhiên đưa tới chú ý nên Bạch Diệu Cần biết rõ người nàng yêu mến một lớn một nhỏ đã trở về phủ, nàng vội vã ra đón làm sao biết mới tới sảnh liền nghe được những câu làm cho người ta dở khóc dở cười, làm cho nàng đành phải vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Làm sao nàng lại đi ra, không phải là kêu nàng nên thật tốt tại trong phòng nghỉ ngơi sao?”
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Vốn là đối đãi với con trai ánh mắt trừng dựng thẳng nhìn lên Bạch Diệu Cần vẻ dịu dàng hắn lại phút chốc ôn nhu tràn đầy, một tay lấy trong ngực con kín đáo đưa cho Hỉ nhi cùng Hoàn nhi, liền hướng phía nàng nghênh đón.
“Như thế nào không có ở trong phòng nghỉ ngơi chứ? Bụng cũng đã lớn như vậy nếu là lại cảm lạnh vậy cũng không tốt.”
Hắn ngày hôm nay cố ý đem con trai lừa gạt đi ra cửa, chính là muốn cho bụng nàng càng lúc càng lớn nghỉ ngơi thật tốt, kết quả lại nhìn thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi, lập tức vẻ mặt cứng rắn.
“Thiếp không sao.” Cười cười trấn an lo lắng của phu quân, dù cho trải qua những năm này nàng đối với hắn quyến luyến như xưa không thay đổi, đối với hắn thái độ lại càng tự nhiên chỉ thấy nàng hai tay duỗi ra liền cho phu quân một cái ôm thật to.
Là một cái ôm mềm nhũn như vậy, lập tức làm hắn thành 1 con mèo con, khuôn mặt rạng cười.
Hắn nhìn xem Bạch Diệu Cần hướng con trai đi đến, nhỏ giọng an ủi vẫn như cũ xao động bất an của con trai tựa như ảo thuật vốn là còn như một con gà trống nhỏ kia nàng nói vài tiếng liền ngoan ngoãn cứ vậy để cho Hỉ nhi cùng Hoàn nhi ôm vào phòng.
Thật sự là không công bằng!
Thượng Quan Cực Phẩm đối với con trai cực độ thiên vị i rất không chấp nhận, nhưng hắn cũng còn còn chưa kịp nói cái gì, Bạch Diệu Cần cũng đã đi trước một bước mở miệng nói ra
“Ngày mai, thiếp muốn cùng Thiên Tuyền, Vấn Linh muốn cùng nhau trở về Hoa thôn một chút.”
Nghĩ các nàng ba người là quả phụ e sợ người ta tránh không kịp lại có thể lấy được hạnh phúc như vậy, các nàng cõi lòng đầy cảm ơn cho nên đối với bọn tỷ muội khác trong Hoa thôn tất nhiên là thêm sự chiếu cố, thỉnh thoảng sẽ ước hẹn cùng nhau trở về thăm những tỷ muội kia, cải thiện cuộc sống cho họ.
“Được, ta cùng nàng đi.” Nghe được lời của nàng, Thượng Quan Cực Phẩm không chút do dự nói ra.
Từ khi nàng tự chủ trương vào cung thay hắn giải nguy sau vô luận bất cứ chuyện gì hắn cũng không để cho nàng một mình đối mặt, chỉ muốn cùng nàng.
“Được.” Trên mặt cười khẽ, Bạch Diệu Cần chủ động đi về hướng Thượng Quan Cực Phẩm sau đó không đợi hắn phản ứng, liền trực tiếp tiến sát vào trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Bởi vì biết rõ hắn lo lắng cái gì, cho nên Bạch Diệu Cần cho tới bây giờ cũng không cự tuyệt hắn, bởi vì yêu người nam nhân này cho nên không bỏ được hắn khổ sở cùng bất an.
Hai tay ôm eo của nàng, sau đó siết chặt. Nữ nhân này luôn có thể dễ dàng như vậy làm hắn vừa lòng thỏa mãn, có nàng có bọn nhỏ, hắn giống như là có được hết thảy.
Những thứ ân oán từng có mưa gió kia, thậm chí là ngân lượng yêu như mạng cũng đã không hề quan trọng cuộc đời này duy chỉ nàng là đủ.
HẾT
/11
|