Trang Noãn Thần, Ngải Niệm và Hạ Lữ xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị Carrefour. Gần chín giờ tối, họ mới đặt chân về đến nhà. Sau đó, ba người ăn uống liên hoan tới tận mười một giờ. Ngải Niệm và Hạ Lữ chúc mừng Trang Noãn Thần nhận được dự án, ngủ lại đêm nay với cô.
Tốt nghiệp đại học, mỗi người đều bận bịu kiếm sống. Sau này khi ba người làm chung, họ cũng dốc sức hết mình cho công việc. Họ không còn thoải mái như những ngày sống dưới mái trường đại học. Thời đi học đầy hoài bão đã bị lưỡi dao xã hội sắc bén bào mòn. Ba người đều chịu tổn thương nhưng vẫn bước không ngừng về phía trước. Họ bùi ngùi nghĩ lại chuyện đời sinh viên, giáo viên hướng dẫn thời đại học, rồi lại tới chuyện Giang Mạc Viễn sáng nay. Trời nam đất bắc, họ nói không sót chuyện nào.
"Ở đây có váy dạ hội, mấy cậu lựa đi." Trò chuyện được một lúc, Trang Noãn Thần mở tủ quần luôn khóa kín ra. Tủ quần áo này nằm ở góc tường, cô cất riêng váy dạ hội vào trong đó. Giang Mạc Viễn mời, tất nhiên người của truyền thông Đức Mã cũng sẽ đến. Hạ Lữ không muốn đi nhưng cô và Ngải Niệm kì kèo ép Hạ Lữ đi cho bằng được. Ngoại trừ những nhân viên tham dự đề án hôm nay, chị Mai cũng sẽ đến.
Cửa tủ quần áo mở ra, Ngải Niệm và Hạ Lữ đều ngạc nhiên há hốc miệng. Váy dạ hội đủ màu đủ kiểu treo đầy một dãy.
"Trời..." Hạ Lữ chạy đến trước tử quần áo, cô thốt ra tiếng kinh ngạc, bàn tay vô thức vuốt từ chiếc váy dạ hội đầu tiên cho đến chiếc cuối cùng. Cô hoàn toàn choáng ngợp trước những chiếc váy xinh xắn đang hiện ra trong tầm mắt. "Tất cả đều là mẫu mới có hạn trong năm nay. Noãn Thần, sao cậu có nhiều váy xịn thế?"
Trang Noãn Thần ngồi phịch xuống đất, cô cụp mắt không nói tiếng nào.
Ngải Niệm nghi ngờ nhìn tủ chứa đầy váy dạ hội, cất giọng sâu xa, "Thảo nào, mỗi lần mình và Hạ Lữ muốn đến nhà cậu, cậu đều chần chừ."
"Mấy cậu cứ chọn đi. Mình đã để mấy cậu thấy hết thì còn giấu diếm làm gì." Trang Noãn Thần dừng mắt trên tủ quần áo, cô khẽ thở dài một hơi.
Bởi vì buổi tiệc, Ngải Niệm và Hạ Lữ luôn băn khoăn khoản ăn mặc. Hai người bàn với cô có nên đi mua váy dạ hội hay không, vì thế Trang Noãn Thần mới đưa hai người về nhà. Dẫn về nhà tức là cô sẽ nói thật! Như vậy cũng hay, cô giấu diếm rất vất vả, nhất là đối với bạn thân của mình.
Ngải Niệm nhướng mày, cô ngồi xuống tấm đệm dưới sàn nhà nhìn Trang Noãn Thần chằm chằm. Hạ Lữ cũng không có tâm trạng chọn váy, cô ngồi giữa hai người, nghiêng đầu lườm Trang Noãn Thần, "Cậu mau khai thật đi. Váy này từ đâu ra?"
Giọng nói không vui của Hạ Lữ đánh vào màng tai của Trang Noãn Thần. Trang Noãn Thần xoa lỗ tai, "Mấy cậu ép cung làm gì cơ chứ? Mình đâu làm gì xấu, váy dạ hội là do mình quang minh chính đại kiếm về." Trang Noãn Thần cố gắng tìm kiềm từ ngữ, trong lúc nhất thời cô không biết dùng từ gì để diễn tả mối quan hệ của cô và Giang Mạc Viễn.
"Quang minh chính đại kiếm về?" Hạ Lữ cao giọng, "Chị hai à, chẳng lẽ em không biết chị kiếm một tháng được bao nhiêu tiền? Năm nghìn năm trăm đồng chưa đóng thuế. Mỗi mẫu váy trong tủ của chị không có cái nào dưới hai chục nghìn, vậy quang minh chính đại theo ý của chị là thế nào?”
Ngải Niệm nhìn cô, "Là anh ta? Người cho cậu mấy thứ này là anh ta?"
Trang Noãn Thần quay đầu nhìn Ngải Niệm, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên hàng mi dài của cô, cô im lặng gật đầu.
Ngải Niệm ngớ ra, cô gắt giọng, "Tại sao?"
"Mình..."
"Khoan đã.." Hạ Lữ vội vã chen vào, cô hoang mang nhìn hai người, "Cái gì mà anh ta? Anh ta nào? Xảy ra chuyện gì mà mấy cậu biết, còn mình không biết?" Nói đoạn, Hạ Lữ kéo Trang Noãn Thần, cất giọng sốt ruột, "Lẽ nào cậu làm người thứ ba hay vợ bé? Trang Noãn Thần mình nói cậu biết, nếu cậu dám làm tình nhân phá tan hạnh phúc của người khác, mình sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!"
Đầu Trang Noãn Thần đau như búa bổ, cô giơ tay xoa thái dương. Đợi hai người bình tĩnh lại, cô mới nói, "Mình giải thích được chưa?"
"Nói!" Ngải Niệm và Hạ Lữ đồng thanh vẻ như "Nếu không khai thật sẽ bị nghiêm hình bức cung".
Trang Noãn Thần đứng dậy, rót nước cho hai người. Cô lại ngồi xuống nhìn Ngải Niệm, "Cậu đoán đúng, chính là anh ấy. Mình và anh ấy đã quen nhau từ lâu." Cô lại nhìn Hạ Lữ, "Người tặng váy dạ hội cho mình là Giang Mạc Viễn, chính là Giang Mạc Viễn mà cậu từng đi gặp cùng mình."
"Cái gì?" Ngải Niệm và Hạ Lữ thảng thốt.
"Mấy cậu không được nghĩ bậy. Mình và anh ấy không có gì hết! Mình không phải tình nhân, lại càng không phải vợ bé anh ấy nuôi bên ngoài." Cô lật đật giải thích, sợ hai người hiểu lầm.
Hạ Lữ ngỡ ngàng. Trước đây, cô đã thấy ánh mắt Giang Mạc Viễn nhìn Trang Noãn Thần hơi kỳ lạ, nhưng cô không ngờ hai người lại biết nhau. Ngải Niệm tinh ý, cũng cảm giác được điều này từ sớm. Từ thời điểm nhìn thấy bó hoa Giang Mạc Viễn tặng cho Trang Noãn Thần ở hội trường, cô đã thấy khác thường. Thế nên người bình tĩnh đầu tiên chính là Ngải Niệm, "Nói! Rốt cuộc cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì?"
Trang Noãn Thần uống một hớp nước, chậm rãi kể hết mọi chuyện. Cô nói chuyện rất từ tốn, từng chữ từng câu bật khỏi miệng cô đều mạch lạc rõ ràng. Từ ngày cô và Giang Mạc Viễn quen biết đến khi trở thành tình nhân dự tiệc, từ việc cô nhờ Giang Mạc Viễn đóng giả làm bạn trai đến nửa đêm anh cùng cô ra biển đợi ngắm mặt trời mọc,… Trang Noãn Thần kể hết mọi việc xảy ra trong một năm qua. Thái độ của cô dửng dưng như người ngoài cuộc nói đến chuyện của người khác. Ngải Niệm và Hạ Lữ đều im thin thít, không ai xen ngang lời nói của cô.
"Toàn bộ câu chuyện là vậy."
Hồi lâu sau, Ngải Niệm và Hạ Lữ mới có phản ứng, họ nhìn Trang Noãn Thần nhưng không nói tiếng nào. Phòng khách rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Ngải Niệm nói, "Noãn Thần, cậu nghĩ... anh Giang đơn giản vậy ư? Chỉ giả vờ làm tình nhân dự tiệc?"
Trang Noãn Thần cầm ly nước, cô gật đầu chắc nịch, "Dĩ nhiên."
Ngải Niệm nhíu mày, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạ Lữ sốt ruột, "Anh ấy kết hôn chưa?"
"Theo mình biết..." Trang Noãn Thần gãi đầu, "Chưa kết hôn, chính anh ấy nói anh ấy còn độc thân." Ở nhà cô họ, anh đã nói như vậy nhưng cô không biết anh nói thật hay giả.
"Một người tự thừa nhận mình độc thân trước mặt cậu, mà cậu coi mục đích của anh ta là đơn thuần ư?" Ngải Niệm thận trọng nhắc nhở cô.
Trang Noãn Thần cười phá lên, "Bạn yêu à, cậu nghĩ anh ấy để ý tới mình?"
"Cậu đừng có cười, không chừng mình nói đúng đấy! Dù cho không phải, anh ta cũng có ý đồ với cậu. Nếu không tại sao anh ta tặng hoa cho cậu?" Ngải Niệm hỏi tiếp.
"Sao mình không biết chuyện này? Anh ấy tặng hoa cho cậu nữa ư?" Hạ Lữ lắm mồm, "Chuyện xảy ra hồi nào? Tại sao Ngải Niệm biết mà mình không biết? Tặng cả hoa cơ đấy. Hai người các cậu làm gì nhau rồi hả?"
"Cậu đừng thấy gió mà tưởng là mưa. Anh ấy tặng hoa cho mình là để... ừm, xin lỗi." Trang Noãn Thần nói quanh co. Thấy hai người nhìn mình, cô đành nói, "Có một đêm, anh ấy... anh ấy hôn mình. Chuyện xảy ra đột ngột, anh ấy tặng hoa xin lỗi mình."
"Sao cơ? Anh ta lợi dụng cậu?" Ngải Niệm nổi điên, cô cốc đầu Trang Noãn Thần, "Mình nói sao hả? Mình đoán trúng rồi thấy chưa? Đúng là anh ta có ý đồ với cậu!"
"Không đời nào! Anh ấy là người tốt, rất chính nhân quân tử, không nghĩ phức tạp như mấy cậu đâu." Trang Noãn Thần nhìn hai người bạn nói nhiều của mình, "Đầu tiên, anh ấy không thể nào để ý tới mình. Anh ấy là ai, mình là ai? Giống như Trình Thiếu Tiên, mình và họ là người của hai thế giới khác nhau. Quan tâm cũng được, săn sóc cũng được, anh ấy chỉ tốt bụng coi mình là bạn. Thứ hai, trong lòng mình nghĩ như thế nào, mấy cậu không biết ư? Chỉ có Cố Mặc..." Giọng cô chuyển nhẹ, ánh mắt nhuốm đầy u buồn.
"Noãn Thần, cậu từng này tuổi rồi, cũng chỉ yêu một mình Cố Mặc. Cậu biết đàn ông thời nay nghĩ như thế nào không? Người tốt? Mình thấy Giang Mạc Viễn không phải người đơn giản. Anh ta đối xử với cậu không tầm thường đâu. Cậu nói anh ta là chính nhân quân tử? Tốt thôi, mình hỏi cậu, nếu có một đêm anh ta đòi lên giường với cậu, cậu sẽ tính thế nào?"
Trang Noãn Thần mở to mắt nhìn Ngải Niệm, "Chuyện không có khả năng, kêu mình suy nghĩ làm gì? Anh ấy tuyệt đối không để ý tới mình. Cậu yên tâm!"
"Khoan đã!" Hạ Lữ luôn trầm mặc bất ngờ nói chuyện, "Mình đồng ý với phỏng đoán của Ngải Niệm. Tuy chỉ gặp Giang Mạc Viễn một lần, nhưng mình cảm giác anh ấy là một người đàn ông thận trọng vững vàng. Kiểu đàn ông này vô duyên vô cớ hôn cậu, mình không nghĩ đơn giản là vô tình đâu. Tuy nhiên mình không đồng ý với quan điểm của Ngải Niệm. Cứ cho cậu thật sự có gì đó với Giang Mạc Viễn, thế thì sao chứ? Anh ấy chưa vợ cậu chưa chồng, đến với nhau cũng là bình thường. Quan trọng hơn là..." Hạ Lữ đứng bật dậy, chạy đến tủ lấy váy dạ hội rồi chạy sang góc tường tháo đàn ukulele xuống.
"Hạ Lữ, cậu làm gì thế?" Trang Noãn Thần không nỡ để người khác đụng vào cây đàn ukulele.
Hạ Lữ bịt tai, vờ như không nghe thấy. Cô lấy đàn và váy dạ hội để trước mặt Trang Noãn Thần, "Đàn và váy tượng trưng cho tinh thần và vật chất, phụ nữ thông minh luôn chọn vế sau."
"Cậu nói gì kỳ vậy?" Ngải Niệm liếc Hạ Lữ.
"Mình nói sai? Hai cậu mở to mắt ra nhìn đi. Nếu kêu phụ nữ lựa chọn, họ sẽ lấy chiếc váy này. Còn đàn chỉ là nhạc cụ mà thôi." Hạ Lữ nắm tay Trang Noãn Thần, "Noãn Thần, cậu phải thực tế một chút. Đừng vương vấn Cố Mặc nữa. Cậu ấy đã là quá khứ, cậu còn nhớ tới làm gì? Giang Mạc Viễn là một người đàn ông ưu tú, chọn anh ấy cậu sẽ bớt đi mười năm vất vả phấn đấu. Cậu đừng nghĩ mình nói chuyện phũ phàng, bởi vì cuộc sống hiện thực vốn dĩ là phũ phàng." Hạ Lữ nhét váy dạ hội vào lòng Trang Noãn Thần.
"Cậu đừng đụng đến đàn của mình." Trang Noãn Thần không nhận lấy váy dạ hội, cô giật lấy đàn ukulele. Trang Noãn Thần lườm Hạ Lữ, cô đứng dậy, cẩn thận treo nó lại chỗ cũ.
"Trang Noãn Thần, đầu óc của cậu có vấn đề ư? Đàn ông tốt ngay trước mắt mà cậu mặc kệ ư?" Hạ Lữ hét lên với cô.
Trang Noãn Thần xoay người quát lại cô, "Cậu tưởng bạn cậu là mỹ nhân vạn người mê hả? Mấy cậu nói cứ như không phải là mình thì anh ấy không cưới vợ vậy đó."
"Cậu đừng nghe Hạ Lữ nói nhảm. Nếu anh ta thật sự có ý với cậu, cậu cũng nên cân nhắc. Đàn ông ưu tú chỉ có thể là bạn, làm ông xã thì nhiều ong nhiều bướm nhớ thương, vậy không tốt."
"Ai nói? Đàn ông của mình phải ưu tú hơn người mới tốt." Hạ Lữ không đồng ý với cách suy nghĩ của Ngải Niệm.
"Cậu biết đàn ông thế nào là ưu tú ư? Ưu tú chỉ là tương đối mà thôi."
"Ủa? Vậy là cậu không biết rồi. Đàn ông thời nay được gọi là ưu tú đều có tiêu chuẩn hết đấy nhé." Hạ Lữ vừa cười vừa nói, "Lên được phòng khách vào được nhà bếp, ban ngày lo kiếm tiền, buổi tối hiến tinh trùng. Đây là mẫu đàn ông hoàn hảo."
"Cậu thử nói năng dâm đãng nữa coi?" Trang Noãn Thần phớt lờ Ngải Niệm và Hạ Lữ, "Bao nhiêu đây váy cũng không đủ bịt kín miệng mấy cậu. Không chọn thì mình không cho nữa luôn."
Hai người bèn ngừng lại, chăm chú chọn váy dạ hội. Khi Ngải Niệm thử váy, Hạ Lữ cười hỏi, "Noãn Thần, cậu nói thật với tụi mình đi, cậu với Giang Mạc Viễn đã quan hệ hay chưa?"
“No! No! Mình lặp lại lần nữa! Mình và anh ấy hoàn toàn trong sáng, chưa từng xảy ra chuyện gì, Ok?" Trang Noãn Thần không chịu nổi trí tưởng tượng của cô.
"Ờ..." Hạ Lữ nhún vai, "Thế Cố Mặc thì sao? Lần đầu tiên của cậu cho cậu ấy rồi phải không..."
Một cái gối bay ngay vào người Hạ Lữ, "Hạ Lữ! Cậu có định thử váy không?"
"Hỏi một chút thôi mà, cậu nóng làm gì?" Hạ Lữ cười ha ha, lập tức lấy ra một chiếc váy dạ hội.
Ngải Niệm đứng trước gương nhìn Trang Noãn Thần, cô nhắc nhở thật tình, "Noãn Thần, cậu lo nghĩ đến chuyện lắc tay đi. Cậu đừng quên Giang Mạc Viễn đang giữ nó." Ban nãy, Trang Noãn Thần cũng kể hai người nghe yêu cầu của Giang Mạc Viễn.
Tâm trạng vốn đang nhẹ nhõm của Trang Noãn Thần bỗng căng cứng. Trang Noãn Thần buồn rầu ôm gối vào lòng, cô thả người xuống ghế sô pha. Tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra cách vẹn toàn.
Hết Chương 8
Tốt nghiệp đại học, mỗi người đều bận bịu kiếm sống. Sau này khi ba người làm chung, họ cũng dốc sức hết mình cho công việc. Họ không còn thoải mái như những ngày sống dưới mái trường đại học. Thời đi học đầy hoài bão đã bị lưỡi dao xã hội sắc bén bào mòn. Ba người đều chịu tổn thương nhưng vẫn bước không ngừng về phía trước. Họ bùi ngùi nghĩ lại chuyện đời sinh viên, giáo viên hướng dẫn thời đại học, rồi lại tới chuyện Giang Mạc Viễn sáng nay. Trời nam đất bắc, họ nói không sót chuyện nào.
"Ở đây có váy dạ hội, mấy cậu lựa đi." Trò chuyện được một lúc, Trang Noãn Thần mở tủ quần luôn khóa kín ra. Tủ quần áo này nằm ở góc tường, cô cất riêng váy dạ hội vào trong đó. Giang Mạc Viễn mời, tất nhiên người của truyền thông Đức Mã cũng sẽ đến. Hạ Lữ không muốn đi nhưng cô và Ngải Niệm kì kèo ép Hạ Lữ đi cho bằng được. Ngoại trừ những nhân viên tham dự đề án hôm nay, chị Mai cũng sẽ đến.
Cửa tủ quần áo mở ra, Ngải Niệm và Hạ Lữ đều ngạc nhiên há hốc miệng. Váy dạ hội đủ màu đủ kiểu treo đầy một dãy.
"Trời..." Hạ Lữ chạy đến trước tử quần áo, cô thốt ra tiếng kinh ngạc, bàn tay vô thức vuốt từ chiếc váy dạ hội đầu tiên cho đến chiếc cuối cùng. Cô hoàn toàn choáng ngợp trước những chiếc váy xinh xắn đang hiện ra trong tầm mắt. "Tất cả đều là mẫu mới có hạn trong năm nay. Noãn Thần, sao cậu có nhiều váy xịn thế?"
Trang Noãn Thần ngồi phịch xuống đất, cô cụp mắt không nói tiếng nào.
Ngải Niệm nghi ngờ nhìn tủ chứa đầy váy dạ hội, cất giọng sâu xa, "Thảo nào, mỗi lần mình và Hạ Lữ muốn đến nhà cậu, cậu đều chần chừ."
"Mấy cậu cứ chọn đi. Mình đã để mấy cậu thấy hết thì còn giấu diếm làm gì." Trang Noãn Thần dừng mắt trên tủ quần áo, cô khẽ thở dài một hơi.
Bởi vì buổi tiệc, Ngải Niệm và Hạ Lữ luôn băn khoăn khoản ăn mặc. Hai người bàn với cô có nên đi mua váy dạ hội hay không, vì thế Trang Noãn Thần mới đưa hai người về nhà. Dẫn về nhà tức là cô sẽ nói thật! Như vậy cũng hay, cô giấu diếm rất vất vả, nhất là đối với bạn thân của mình.
Ngải Niệm nhướng mày, cô ngồi xuống tấm đệm dưới sàn nhà nhìn Trang Noãn Thần chằm chằm. Hạ Lữ cũng không có tâm trạng chọn váy, cô ngồi giữa hai người, nghiêng đầu lườm Trang Noãn Thần, "Cậu mau khai thật đi. Váy này từ đâu ra?"
Giọng nói không vui của Hạ Lữ đánh vào màng tai của Trang Noãn Thần. Trang Noãn Thần xoa lỗ tai, "Mấy cậu ép cung làm gì cơ chứ? Mình đâu làm gì xấu, váy dạ hội là do mình quang minh chính đại kiếm về." Trang Noãn Thần cố gắng tìm kiềm từ ngữ, trong lúc nhất thời cô không biết dùng từ gì để diễn tả mối quan hệ của cô và Giang Mạc Viễn.
"Quang minh chính đại kiếm về?" Hạ Lữ cao giọng, "Chị hai à, chẳng lẽ em không biết chị kiếm một tháng được bao nhiêu tiền? Năm nghìn năm trăm đồng chưa đóng thuế. Mỗi mẫu váy trong tủ của chị không có cái nào dưới hai chục nghìn, vậy quang minh chính đại theo ý của chị là thế nào?”
Ngải Niệm nhìn cô, "Là anh ta? Người cho cậu mấy thứ này là anh ta?"
Trang Noãn Thần quay đầu nhìn Ngải Niệm, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên hàng mi dài của cô, cô im lặng gật đầu.
Ngải Niệm ngớ ra, cô gắt giọng, "Tại sao?"
"Mình..."
"Khoan đã.." Hạ Lữ vội vã chen vào, cô hoang mang nhìn hai người, "Cái gì mà anh ta? Anh ta nào? Xảy ra chuyện gì mà mấy cậu biết, còn mình không biết?" Nói đoạn, Hạ Lữ kéo Trang Noãn Thần, cất giọng sốt ruột, "Lẽ nào cậu làm người thứ ba hay vợ bé? Trang Noãn Thần mình nói cậu biết, nếu cậu dám làm tình nhân phá tan hạnh phúc của người khác, mình sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!"
Đầu Trang Noãn Thần đau như búa bổ, cô giơ tay xoa thái dương. Đợi hai người bình tĩnh lại, cô mới nói, "Mình giải thích được chưa?"
"Nói!" Ngải Niệm và Hạ Lữ đồng thanh vẻ như "Nếu không khai thật sẽ bị nghiêm hình bức cung".
Trang Noãn Thần đứng dậy, rót nước cho hai người. Cô lại ngồi xuống nhìn Ngải Niệm, "Cậu đoán đúng, chính là anh ấy. Mình và anh ấy đã quen nhau từ lâu." Cô lại nhìn Hạ Lữ, "Người tặng váy dạ hội cho mình là Giang Mạc Viễn, chính là Giang Mạc Viễn mà cậu từng đi gặp cùng mình."
"Cái gì?" Ngải Niệm và Hạ Lữ thảng thốt.
"Mấy cậu không được nghĩ bậy. Mình và anh ấy không có gì hết! Mình không phải tình nhân, lại càng không phải vợ bé anh ấy nuôi bên ngoài." Cô lật đật giải thích, sợ hai người hiểu lầm.
Hạ Lữ ngỡ ngàng. Trước đây, cô đã thấy ánh mắt Giang Mạc Viễn nhìn Trang Noãn Thần hơi kỳ lạ, nhưng cô không ngờ hai người lại biết nhau. Ngải Niệm tinh ý, cũng cảm giác được điều này từ sớm. Từ thời điểm nhìn thấy bó hoa Giang Mạc Viễn tặng cho Trang Noãn Thần ở hội trường, cô đã thấy khác thường. Thế nên người bình tĩnh đầu tiên chính là Ngải Niệm, "Nói! Rốt cuộc cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì?"
Trang Noãn Thần uống một hớp nước, chậm rãi kể hết mọi chuyện. Cô nói chuyện rất từ tốn, từng chữ từng câu bật khỏi miệng cô đều mạch lạc rõ ràng. Từ ngày cô và Giang Mạc Viễn quen biết đến khi trở thành tình nhân dự tiệc, từ việc cô nhờ Giang Mạc Viễn đóng giả làm bạn trai đến nửa đêm anh cùng cô ra biển đợi ngắm mặt trời mọc,… Trang Noãn Thần kể hết mọi việc xảy ra trong một năm qua. Thái độ của cô dửng dưng như người ngoài cuộc nói đến chuyện của người khác. Ngải Niệm và Hạ Lữ đều im thin thít, không ai xen ngang lời nói của cô.
"Toàn bộ câu chuyện là vậy."
Hồi lâu sau, Ngải Niệm và Hạ Lữ mới có phản ứng, họ nhìn Trang Noãn Thần nhưng không nói tiếng nào. Phòng khách rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Ngải Niệm nói, "Noãn Thần, cậu nghĩ... anh Giang đơn giản vậy ư? Chỉ giả vờ làm tình nhân dự tiệc?"
Trang Noãn Thần cầm ly nước, cô gật đầu chắc nịch, "Dĩ nhiên."
Ngải Niệm nhíu mày, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạ Lữ sốt ruột, "Anh ấy kết hôn chưa?"
"Theo mình biết..." Trang Noãn Thần gãi đầu, "Chưa kết hôn, chính anh ấy nói anh ấy còn độc thân." Ở nhà cô họ, anh đã nói như vậy nhưng cô không biết anh nói thật hay giả.
"Một người tự thừa nhận mình độc thân trước mặt cậu, mà cậu coi mục đích của anh ta là đơn thuần ư?" Ngải Niệm thận trọng nhắc nhở cô.
Trang Noãn Thần cười phá lên, "Bạn yêu à, cậu nghĩ anh ấy để ý tới mình?"
"Cậu đừng có cười, không chừng mình nói đúng đấy! Dù cho không phải, anh ta cũng có ý đồ với cậu. Nếu không tại sao anh ta tặng hoa cho cậu?" Ngải Niệm hỏi tiếp.
"Sao mình không biết chuyện này? Anh ấy tặng hoa cho cậu nữa ư?" Hạ Lữ lắm mồm, "Chuyện xảy ra hồi nào? Tại sao Ngải Niệm biết mà mình không biết? Tặng cả hoa cơ đấy. Hai người các cậu làm gì nhau rồi hả?"
"Cậu đừng thấy gió mà tưởng là mưa. Anh ấy tặng hoa cho mình là để... ừm, xin lỗi." Trang Noãn Thần nói quanh co. Thấy hai người nhìn mình, cô đành nói, "Có một đêm, anh ấy... anh ấy hôn mình. Chuyện xảy ra đột ngột, anh ấy tặng hoa xin lỗi mình."
"Sao cơ? Anh ta lợi dụng cậu?" Ngải Niệm nổi điên, cô cốc đầu Trang Noãn Thần, "Mình nói sao hả? Mình đoán trúng rồi thấy chưa? Đúng là anh ta có ý đồ với cậu!"
"Không đời nào! Anh ấy là người tốt, rất chính nhân quân tử, không nghĩ phức tạp như mấy cậu đâu." Trang Noãn Thần nhìn hai người bạn nói nhiều của mình, "Đầu tiên, anh ấy không thể nào để ý tới mình. Anh ấy là ai, mình là ai? Giống như Trình Thiếu Tiên, mình và họ là người của hai thế giới khác nhau. Quan tâm cũng được, săn sóc cũng được, anh ấy chỉ tốt bụng coi mình là bạn. Thứ hai, trong lòng mình nghĩ như thế nào, mấy cậu không biết ư? Chỉ có Cố Mặc..." Giọng cô chuyển nhẹ, ánh mắt nhuốm đầy u buồn.
"Noãn Thần, cậu từng này tuổi rồi, cũng chỉ yêu một mình Cố Mặc. Cậu biết đàn ông thời nay nghĩ như thế nào không? Người tốt? Mình thấy Giang Mạc Viễn không phải người đơn giản. Anh ta đối xử với cậu không tầm thường đâu. Cậu nói anh ta là chính nhân quân tử? Tốt thôi, mình hỏi cậu, nếu có một đêm anh ta đòi lên giường với cậu, cậu sẽ tính thế nào?"
Trang Noãn Thần mở to mắt nhìn Ngải Niệm, "Chuyện không có khả năng, kêu mình suy nghĩ làm gì? Anh ấy tuyệt đối không để ý tới mình. Cậu yên tâm!"
"Khoan đã!" Hạ Lữ luôn trầm mặc bất ngờ nói chuyện, "Mình đồng ý với phỏng đoán của Ngải Niệm. Tuy chỉ gặp Giang Mạc Viễn một lần, nhưng mình cảm giác anh ấy là một người đàn ông thận trọng vững vàng. Kiểu đàn ông này vô duyên vô cớ hôn cậu, mình không nghĩ đơn giản là vô tình đâu. Tuy nhiên mình không đồng ý với quan điểm của Ngải Niệm. Cứ cho cậu thật sự có gì đó với Giang Mạc Viễn, thế thì sao chứ? Anh ấy chưa vợ cậu chưa chồng, đến với nhau cũng là bình thường. Quan trọng hơn là..." Hạ Lữ đứng bật dậy, chạy đến tủ lấy váy dạ hội rồi chạy sang góc tường tháo đàn ukulele xuống.
"Hạ Lữ, cậu làm gì thế?" Trang Noãn Thần không nỡ để người khác đụng vào cây đàn ukulele.
Hạ Lữ bịt tai, vờ như không nghe thấy. Cô lấy đàn và váy dạ hội để trước mặt Trang Noãn Thần, "Đàn và váy tượng trưng cho tinh thần và vật chất, phụ nữ thông minh luôn chọn vế sau."
"Cậu nói gì kỳ vậy?" Ngải Niệm liếc Hạ Lữ.
"Mình nói sai? Hai cậu mở to mắt ra nhìn đi. Nếu kêu phụ nữ lựa chọn, họ sẽ lấy chiếc váy này. Còn đàn chỉ là nhạc cụ mà thôi." Hạ Lữ nắm tay Trang Noãn Thần, "Noãn Thần, cậu phải thực tế một chút. Đừng vương vấn Cố Mặc nữa. Cậu ấy đã là quá khứ, cậu còn nhớ tới làm gì? Giang Mạc Viễn là một người đàn ông ưu tú, chọn anh ấy cậu sẽ bớt đi mười năm vất vả phấn đấu. Cậu đừng nghĩ mình nói chuyện phũ phàng, bởi vì cuộc sống hiện thực vốn dĩ là phũ phàng." Hạ Lữ nhét váy dạ hội vào lòng Trang Noãn Thần.
"Cậu đừng đụng đến đàn của mình." Trang Noãn Thần không nhận lấy váy dạ hội, cô giật lấy đàn ukulele. Trang Noãn Thần lườm Hạ Lữ, cô đứng dậy, cẩn thận treo nó lại chỗ cũ.
"Trang Noãn Thần, đầu óc của cậu có vấn đề ư? Đàn ông tốt ngay trước mắt mà cậu mặc kệ ư?" Hạ Lữ hét lên với cô.
Trang Noãn Thần xoay người quát lại cô, "Cậu tưởng bạn cậu là mỹ nhân vạn người mê hả? Mấy cậu nói cứ như không phải là mình thì anh ấy không cưới vợ vậy đó."
"Cậu đừng nghe Hạ Lữ nói nhảm. Nếu anh ta thật sự có ý với cậu, cậu cũng nên cân nhắc. Đàn ông ưu tú chỉ có thể là bạn, làm ông xã thì nhiều ong nhiều bướm nhớ thương, vậy không tốt."
"Ai nói? Đàn ông của mình phải ưu tú hơn người mới tốt." Hạ Lữ không đồng ý với cách suy nghĩ của Ngải Niệm.
"Cậu biết đàn ông thế nào là ưu tú ư? Ưu tú chỉ là tương đối mà thôi."
"Ủa? Vậy là cậu không biết rồi. Đàn ông thời nay được gọi là ưu tú đều có tiêu chuẩn hết đấy nhé." Hạ Lữ vừa cười vừa nói, "Lên được phòng khách vào được nhà bếp, ban ngày lo kiếm tiền, buổi tối hiến tinh trùng. Đây là mẫu đàn ông hoàn hảo."
"Cậu thử nói năng dâm đãng nữa coi?" Trang Noãn Thần phớt lờ Ngải Niệm và Hạ Lữ, "Bao nhiêu đây váy cũng không đủ bịt kín miệng mấy cậu. Không chọn thì mình không cho nữa luôn."
Hai người bèn ngừng lại, chăm chú chọn váy dạ hội. Khi Ngải Niệm thử váy, Hạ Lữ cười hỏi, "Noãn Thần, cậu nói thật với tụi mình đi, cậu với Giang Mạc Viễn đã quan hệ hay chưa?"
“No! No! Mình lặp lại lần nữa! Mình và anh ấy hoàn toàn trong sáng, chưa từng xảy ra chuyện gì, Ok?" Trang Noãn Thần không chịu nổi trí tưởng tượng của cô.
"Ờ..." Hạ Lữ nhún vai, "Thế Cố Mặc thì sao? Lần đầu tiên của cậu cho cậu ấy rồi phải không..."
Một cái gối bay ngay vào người Hạ Lữ, "Hạ Lữ! Cậu có định thử váy không?"
"Hỏi một chút thôi mà, cậu nóng làm gì?" Hạ Lữ cười ha ha, lập tức lấy ra một chiếc váy dạ hội.
Ngải Niệm đứng trước gương nhìn Trang Noãn Thần, cô nhắc nhở thật tình, "Noãn Thần, cậu lo nghĩ đến chuyện lắc tay đi. Cậu đừng quên Giang Mạc Viễn đang giữ nó." Ban nãy, Trang Noãn Thần cũng kể hai người nghe yêu cầu của Giang Mạc Viễn.
Tâm trạng vốn đang nhẹ nhõm của Trang Noãn Thần bỗng căng cứng. Trang Noãn Thần buồn rầu ôm gối vào lòng, cô thả người xuống ghế sô pha. Tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra cách vẹn toàn.
Hết Chương 8
/18
|