*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa này có trời long đất lở ông đây cũng không dừng!
Hứa Đại Chí ôm chặt Tần Tri Nghi hôn túi bụi. Hai cánh tay Tần Tri Nghi đang du di trên người gã khiến cho mỗi giọt máu trên khắp cơ thể của Hứa Đại Chí như bốc lên thành ngọn lửa, hết thảy đều chảy xuống dưới. Gã bắt đầu lột quần áo của Tần Tri Nghi như bóc vỏ khoai lang. Đang lột được một nửa, Tần Tri Nghi thổi nhẹ bên tai gã: “Đại Chí…” Từ đầu tới chân Hứa Đại Chí tê điếng một hồi. “Ừm”.
“Tạm dừng một lát.”
Vì ~~~ Vì sao? Thân thể Tần Tri Nghi tách ra khỏi gã, vị trí hai người dần di chuyển về giường ngủ. Tần Tri Nghi ép gã xuống từng chút một, giọng nói vừa thâm tình vừa mê hoặc, “Em sẽ nhẹ nhàng thôi. Anh là lần đầu tiên, có lẽ sẽ có hơi đau.”
Đau? Vì sao lại đau? Không phải nên… Cánh tay Tần Tri Nghi từ từ di xuống, Hứa Đại Chí cố nhịn tiếng thở hổn hển: “Chờ cái đã! Ý em là gì!” Tần Tri Nghi mỉm cười, từng tấc ngón tay làm tan rã ý chí của Hứa Đại Chí. Những lúc Tần Tri Nghi cười như thế chắc chắn đều có vấn đề. Hứa Đại Chí nhảy dựng lên: “Lẽ nào em muốn ông đây ở dưới?!”
Đầu lưỡi Tần Tri Nghi linh hoạt trêu đùa dái tai Hứa Đại Chí, giọng nói mê hoặc hóa cùng hơi thở nóng cháy chạm thẳng đến từng thớ dây thần kinh của Hứa Đại Chí: “Thả lỏng đi.”
Ông đệch!!! Hứa Đại Chí tóm lấy bả vai Tần Tri Nghi, tách khỏi mình ngoài một xích
Bữa này có trời long đất lở ông đây cũng không dừng!
Hứa Đại Chí ôm chặt Tần Tri Nghi hôn túi bụi. Hai cánh tay Tần Tri Nghi đang du di trên người gã khiến cho mỗi giọt máu trên khắp cơ thể của Hứa Đại Chí như bốc lên thành ngọn lửa, hết thảy đều chảy xuống dưới. Gã bắt đầu lột quần áo của Tần Tri Nghi như bóc vỏ khoai lang. Đang lột được một nửa, Tần Tri Nghi thổi nhẹ bên tai gã: “Đại Chí…” Từ đầu tới chân Hứa Đại Chí tê điếng một hồi. “Ừm”.
“Tạm dừng một lát.”
Vì ~~~ Vì sao? Thân thể Tần Tri Nghi tách ra khỏi gã, vị trí hai người dần di chuyển về giường ngủ. Tần Tri Nghi ép gã xuống từng chút một, giọng nói vừa thâm tình vừa mê hoặc, “Em sẽ nhẹ nhàng thôi. Anh là lần đầu tiên, có lẽ sẽ có hơi đau.”
Đau? Vì sao lại đau? Không phải nên… Cánh tay Tần Tri Nghi từ từ di xuống, Hứa Đại Chí cố nhịn tiếng thở hổn hển: “Chờ cái đã! Ý em là gì!” Tần Tri Nghi mỉm cười, từng tấc ngón tay làm tan rã ý chí của Hứa Đại Chí. Những lúc Tần Tri Nghi cười như thế chắc chắn đều có vấn đề. Hứa Đại Chí nhảy dựng lên: “Lẽ nào em muốn ông đây ở dưới?!”
Đầu lưỡi Tần Tri Nghi linh hoạt trêu đùa dái tai Hứa Đại Chí, giọng nói mê hoặc hóa cùng hơi thở nóng cháy chạm thẳng đến từng thớ dây thần kinh của Hứa Đại Chí: “Thả lỏng đi.”
Ông đệch!!! Hứa Đại Chí tóm lấy bả vai Tần Tri Nghi, tách khỏi mình ngoài một xích
/30
|