Rắc rắc rắc…
Tiếng những tảng băng nứt nẻ ngày càng dày đặc, giống như âm thanh đập vào tim người ta vậy.
Giữa những âm thanh ấy, vài tiếng thở hồng hộc của cả người và khủng long đều phát ra, những tiếng thở thật nặng nề, mệt nhọc, thỉnh thoảng còn đứt quãng, chứng tỏ chủ nhân của tiếng thở đó đang gần như kiệt sức.
Sau rất nhiều cố gắng, Trương Hải dần dần đứng dậy được, nhưng hắn đứng cũng không vững, vì dưới chân hắn đang rung rung lên, dù chấn động rất nhẹ, nhưng cũng làm cho hắn chao đảo rồi.
Cún thì vô cùng yếu ớt, hơi thở mong manh, hai mắt ảm đạm cụp xuống, người dính đầy máu, thậm chí, vài vết thương còn bị mặt băng bám lại, dính như keo con voi.
Trương Hải thấy trời đất như quay cuồng, chân tay không tự chủ được mà run lên. Tuy rằng chiêu vừa rồi hầu hết là thực lực của Cún, nhưng Trương Hải cũng phải dùng sức mạnh của bản thân làm đường dẫn, dùng thần thức của bản thân để thi triển. Thực lực của Cún quá mạnh, còn thần thức của hắn lại không đủ, vì thế mà Trương Hải đã bị phản phệ, tổn thương đầu óc là không cần nói đến.
Nhưng chính Cún cũng đã bị thương nặng!
Bình thường, khi chủ nhân dùng Phụ Sủng, lợi dụng thân thể sủng vật có tu vi cao hơn mình để thi triển chiêu thức, sủng vật sẽ không có nhiều ảnh hưởng, bởi uy lực chiêu thức của “chủ nhân” có tu vi thấp kém làm sao mà tổn hại đến sủng vật được cơ chứ? Hơn nữa, bình thường thì chủ nhân và sủng vật phải có cùng một trường phái, ví dụ như Cún là tu hồn, vậy chủ nhân cũng là tu hồn, kể cả chủ nhân có dùng một chiêu thức hồn lực nào đó thì Cún cũng không tổn thương đến nó.
Nhưng đáng thương cho Cún, chủ nhân của nó lại dám dùng thần thông tu thân lên sủng vật tu hồn, làm Cún không chịu nổi uy lực của thần thông đó đè ép lên thân thể, dẫn đến tổn thương nặng nề như bây giờ.
Hơn nữa, Trương Hải cũng đã đánh giá thấp chiêu Thiên Ma Đại Hóa! Vừa rồi, Cún cũng chỉ phát ra được sáu phần uy lực mà thôi, vậy mà đã phải trả cái giá đắt như thế này…
- Đồ khốn nạn! Bọn mày… đây là chiêu thức gì? Mụ đàn bà kia là tộc hồn tinh (Pretanodon), đó là thần thông tu thân, làm sao chúng mày làm được? Dù mày có ngộ ra đường tu thân đi nữa thì cũng chỉ là “mới ngộ được”, làm sao chiêu thức lại tinh thuần lực tu thân đến như vậy? Không thể nào…
Hỏa Kỳ Lân khiếp sợ, vừa rồi nó thi triển Băng Thiên Tuyết Địa, gần như đã hao tổn gần hết thực lực, sau đó lại bị Thiên Ma vỗ một chưởng, chấn bay ra ngoài. Cũng may nó đã né tránh kịp, vì thế tổn thương không nặng, chỉ là sức cùng lực kiệt, nhất thời mất đi lực chiến đấu mà thôi.
Trương Hải hít một hơi, dốc ra một nắm đan dược nhét thẳng vào mồm Cún, bản thân cũng ăn vài viên, nhanh chóng vận công hấp thụ dược lực. Tuy rằng hắn đã cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng cứ đứng ở đây thế này thì không được, hắn sắp gục rồi…
Trương Hải cố gắng trừng to mắt lên, truyền âm cho Hàn Kỳ Lân:
- Cho mày một cơ hội! Làm sủng vật của anh! Anh tha cho mày một mạng.
- Mày bị điên à? Hay mày bị ngu? Bây giờ tao chỉ cần một tiếng là sẽ hồi phục hoàn toàn, bọn mày có tư cách gì mà ra điều kiện? Đợi tý nữa băng nứt ra hết, rơi xuống nước thì tao sẽ làm thịt bọn mày!
- Có thật bọn tao không có tư cách không? - Trương Hải cười quỷ dị nhìn Hàn Kỳ Lân. Đột nhiên, đôi mắt nó trở nên cực độ đề phòng và bất đắc dĩ. Nó đã nhớ ra, vừa rồi còn một kẻ nữa đi cùng tên này!
- Hành động! - Trương Hải cố gắng làm ra một ký hiệu. Gần như cùng lúc, một bóng người đáp phịch một cái lên lưng Hàn Kỳ Lân. Mặc dù thân thể của cô gái kia cực kỳ ấm áp, đôi chân còn tỏa ra hỏa nhiệt nhàn nhạt, nhưng nàng lại mang tới cho Hàn Kỳ Lân cảm giác rét lạnh!
- Từ từ! Từ từ! Có gì thương lượng! - Hàn Kỳ Lân lại bắt đầu dùng trò, kéo dài thời gian, nhưng Trương Hải biết thời gian là vàng, còn lâu mới dây dưa với nó.
Trương Linh Tuyền chẳng thèm nghe lời nó, thấy Trương Hải vẫn ra hiệu “hành động” rất kiên quyết, nàng không do dự gì mà ném thẳng một vật lên người của Hàn Kỳ Lân.
Vật kia đang tỏa ra nhiệt khí nhàn nhạt, bình thường, thứ này đối với Hàn Kỳ Lân chính là bảo vật, nhưng vào tình huống này, thời điểm này, nó lại trở thành một thứ vũ khí sát thủ!
Tim rồng lửa!
Hàn Kỳ Lân khóc không ra nước mắt.
Trước đó, nó ham muốn tim rồng là để luyện tập nghị lực chịu lửa của bản thân. Chỉ cần đặt tim rồng vào một vị trí “nhạy cảm” trên thân thể, tim rồng sẽ dễ dàng lan tràn nhiệt khí ra toàn thân, làm cho nó cảm thấy khó chịu, nhưng không ảnh hưởng gì đến sự khỏe mạnh của nó.
Phương pháp này giống như mấy nhà sư Thiếu Lâm đeo bao cát tập chạy vậy, tự tạo áp lực cho mình để thúc đẩy sự tăng tiến. Tất nhiên, Hàn Kỳ Lân luyện tập nghị lực cũng là có nguyên do, chứ không phải tự dưng nổi hứng tự làm khổ mình.
Nó cũng đã đến Thần Thông trung cảnh rồi, một ngày nào đó, nó sẽ đạt tới mức Thiên Phạt, tức là cũng tương đương với Hóa Long cảnh của người khủng long. Lúc ấy, mỗi một lần tấn giai lại là một lần hứng chịu thiên phạt, cần phải có nghị lực thật lớn.
Thiên phạt vốn không phải là do ai quy định gì cả, mà là một quy luật có thể giải thích.
Thiên phạt diễn ra ở tất cả sinh linh biết tu luyện, kể cả người khủng long, nhân tộc, long tộc… đều phải trải qua quá trình này!
Ở cái giai đoạn này, tốc độ hấp thu năng lượng trong trời đất của người tu luyện đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được. Họ hấp thu quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với một tu sĩ Thần Thông cảnh, hơn nữa, chính bản thân họ cũng không khống chế được.
Đặc biệt, lúc họ tấn giai lên một “cảnh” thì tốc độ hấp thu lại càng tăng mạnh hơn nữa, mạnh đến cùng cực.
Trong trời đất này, tại sao bình thường không xảy ra thiên tai gì khi bản thân nó chứa nhiều năng lượng như vậy? Rất nhiều nơi yên yên bình bình, an tĩnh làm người ta say mê?
Đó là vì sự cân bằng giữa tất cả các năng lượng, giống như “lực vật lý tổng hợp”, triệt tiêu lẫn nhau làm mọi thứ đứng im hoặc dịch chuyển theo quỹ đạo đã định trước vậy.
Năng lượng trời đất cũng như thế, băng, hàn, cân bằng với hỏa, nhiệt; kim, thổ, mộc cân bằng với nhau, v.v… Vì thế mà thế giới mới tồn tại mà không bị hủy diệt.
Khi tu sĩ đột phá, họ hấp thu sức mạnh của một “hệ” nào đó quá nhanh, ví như Hàn Kỳ Lân vậy, nó sẽ hấp thu Hàn khí trong thiên địa cực kỳ mãnh liệt, khiến sự cân bằng giữa Nhiệt và Hàn bị đánh vỡ, hơn nữa, Hàn Kỳ Lân này có kiêm tu băng hệ, sự cân bằng giữa băng và hỏa cũng bị đánh vỡ luôn. Lúc này, Nhiệt và Hỏa không còn bị áp chế nữa, nguồn năng lượng đó sẽ đi đâu?
Tất nhiên là hình thành thiên phạt úp sọt cái tên dám đánh vỡ cân bằng rồi! Vì thế, thiên phạt của Hàn Kỳ Lân chắc chắn có liên quan đến hỏa diễm và nhiệt độ cao.
Để đến lúc đó mà chịu không nổi thiên phạt, bản thân Hàn Kỳ Lân chỉ có chết.
Vì thế, nó mới muốn lợi dụng một vài thứ để trui rèn bản thân. Vốn dĩ, ở cách đây không xa có một ngọn núi lửa cực tốt, nhưng có một tên đáng hận dám lừa gạt nó, chiếm ngọn núi đó làm của riêng, đúng là vô sỉ.
Hàn Kỳ Lân vốn đã ngấp nghé quả tim rồng này từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội thu vào. Bởi vì thân thể nó quá to lớn, không thể nào chui vào trong người con rồng đó được. Hơn nữa, Hàn Kỳ Lân lại không thể nào xẻ thịt con rồng kia ra được, bởi vì khi thân thể mà bị đánh tan nát, tim rồng cũng lập tức mất đi năng lượng, trở thành phế liệu. Chỉ có cách duy nhất là vào thân thể rồng, cắt quả tim đó ra mà thôi.
Vì thế, khi hai người Trương Hải dám nghênh ngang mang thứ này ra, nó không ngại ngần gì mà tập kích hai người, cướp tim rồng về tu luyện.
Vốn, tim rồng sẽ được Hàn Kỳ Lân đặt vào điểm yếu hại nhất trên cơ thể để trui rèn, bởi vì năng lượng của tim rồng thì chưa đủ để làm tổn thương đến nó, chỉ có thể đặt vào đó thì mới phát huy ra được tác dụng lớn nhất.
Nhưng, bây giờ Trương Linh Tuyền tự tay giúp nó đặt quả tim rồng vào đúng vị trí, đột nhiên Hàn Kỳ Lân thấy hoảng sợ.
Bây giờ nó đang kiệt sức, không thể nào vận khí để đối chọi với tim rồng, một khi hỏa khí lan tràn vào cơ thể, nó sẽ bị hỏa diễm công tâm mà chết bất đắc kỳ tử.
Đáng chết nhất là, không ngờ mấy kẻ âm hiểm này dám nhằm vào điểm yếu của nó. Đó chính là vị trí gáy được giấu biên dưới cái diềm. Vốn cái diềm trên đầu là một lớp giáp bảo vệ cái gáy yếu hại, nhưng chính cái diềm lại là thứ thừa nhận đó là điểm yếu, chỉ cần người ta khéo léo một chút, lợi dụng khe hở mà tấn công vào, loài Triceratops này sẽ lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Gừ gừ….
Thủy Kỳ Lân rên hừ hừ đau đớn, thậm chí nó còn không còn sức lực để là gào to, bộ dáng cực kỳ thống khổ. Bây giờ, toàn thân Thủy Kỳ Lân như bị rút đi sức lực, không thể nào hoạt động mạnh được nữa.
- Sao nào, nhanh chóng chấp nhận làm sủng vật của anh! Anh sẽ cứu mày! Nếu không thì mày chỉ có chết!
- Không… chịu! - Thủy Kỳ Lân nghiến ra từng chữ một.
- Không chịu? Được! Chờ xem! Nếu mày bị ngất mà không chết, anh lợi dụng lúc mày ngất để thu phục, còn nếu mày chết, chỉ đành tiếc nuối vì số mày quá nhọ mà thôi! - Trương Hải vô sỉ uy hiếp. Lời nói làm cho Cún đằng sau trợn tròn mắt, trong lòng buồn bực. Hồi trước đại ca cũng dùng cái cách vô sỉ này để “chiếm hữu” mình.
- Hừ! Mày đừng tưởng tao không biết nhược điểm của cái trò này! Lợi dụng lúc tao ngất để thu phục? Mày có tu vi thấp hơn tao, dù có thu phục thì một là mày không thể để tao chết khi khế ước vẫn tồn tại, nếu không mày cũng sẽ chết hoặc mất nửa cái mạng. Thứ hai, đó là cái khế ước này chỉ tồn tại được cùng lắm là năm năm! Năm năm sau, nếu mày không có tu vi cao hơn, hoặc ít nhất là bằng tao thì cái khế ước này sẽ biến mất, đến lúc đấy tao sẽ làm thịt mày… - Thủy Kỳ Lân đọc thẳng ra nhược điểm của khế ước làm cho mắt của Cún hơi sáng lên, hơn nữa, Kỳ Lân còn bắt đầu uy hiếp!
- Khặc! Năm năm sau? Mày có tin là năm năm sau tu vi của tao sẽ áp đảo cái loại mày không? Dù gì đi nữa thì mày vẫn còn thời gian lựa chọn, chọn nhanh lên, ký khế ước, hay là chết!
- Tao… ký! - Hàn Kỳ Lân nghiến răng nghiến lợi nói! Không ngờ nó lại có ngày hôm nay, đi trộm gà không được còn mất cả thân cho người ta, đúng là khóc không ra nước mắt.
- Tốt lắm! Thế có phải ngoan không nào? - Trương Hải vừa cười đểu vừa ra hiệu cho Trương Linh Tuyền gỡ tim rồng ra khỏi gáy của Hàn Kỳ Lân. Lúc này, con vật mới thở phào một hơi, ngã gục xuống lớp băng kia.
Trương Linh Tuyền nhanh chóng chạy lại, đỡ Trương Hải lại gần con vật đáng thương. Trương Hải bắt đầu cắn ngón tay, cố gắng vẽ ra một con giun đất xấu xí, dung nhập vào trán của Hàn Kỳ Lân. Cuối cùng thì hắn ngất xỉu, không biết gì nữa! Trước đó còn nở một nụ cười mãn nguyện, như vừa chiếm được đại mỹ nữ nào đó vậy!
Tiếng những tảng băng nứt nẻ ngày càng dày đặc, giống như âm thanh đập vào tim người ta vậy.
Giữa những âm thanh ấy, vài tiếng thở hồng hộc của cả người và khủng long đều phát ra, những tiếng thở thật nặng nề, mệt nhọc, thỉnh thoảng còn đứt quãng, chứng tỏ chủ nhân của tiếng thở đó đang gần như kiệt sức.
Sau rất nhiều cố gắng, Trương Hải dần dần đứng dậy được, nhưng hắn đứng cũng không vững, vì dưới chân hắn đang rung rung lên, dù chấn động rất nhẹ, nhưng cũng làm cho hắn chao đảo rồi.
Cún thì vô cùng yếu ớt, hơi thở mong manh, hai mắt ảm đạm cụp xuống, người dính đầy máu, thậm chí, vài vết thương còn bị mặt băng bám lại, dính như keo con voi.
Trương Hải thấy trời đất như quay cuồng, chân tay không tự chủ được mà run lên. Tuy rằng chiêu vừa rồi hầu hết là thực lực của Cún, nhưng Trương Hải cũng phải dùng sức mạnh của bản thân làm đường dẫn, dùng thần thức của bản thân để thi triển. Thực lực của Cún quá mạnh, còn thần thức của hắn lại không đủ, vì thế mà Trương Hải đã bị phản phệ, tổn thương đầu óc là không cần nói đến.
Nhưng chính Cún cũng đã bị thương nặng!
Bình thường, khi chủ nhân dùng Phụ Sủng, lợi dụng thân thể sủng vật có tu vi cao hơn mình để thi triển chiêu thức, sủng vật sẽ không có nhiều ảnh hưởng, bởi uy lực chiêu thức của “chủ nhân” có tu vi thấp kém làm sao mà tổn hại đến sủng vật được cơ chứ? Hơn nữa, bình thường thì chủ nhân và sủng vật phải có cùng một trường phái, ví dụ như Cún là tu hồn, vậy chủ nhân cũng là tu hồn, kể cả chủ nhân có dùng một chiêu thức hồn lực nào đó thì Cún cũng không tổn thương đến nó.
Nhưng đáng thương cho Cún, chủ nhân của nó lại dám dùng thần thông tu thân lên sủng vật tu hồn, làm Cún không chịu nổi uy lực của thần thông đó đè ép lên thân thể, dẫn đến tổn thương nặng nề như bây giờ.
Hơn nữa, Trương Hải cũng đã đánh giá thấp chiêu Thiên Ma Đại Hóa! Vừa rồi, Cún cũng chỉ phát ra được sáu phần uy lực mà thôi, vậy mà đã phải trả cái giá đắt như thế này…
- Đồ khốn nạn! Bọn mày… đây là chiêu thức gì? Mụ đàn bà kia là tộc hồn tinh (Pretanodon), đó là thần thông tu thân, làm sao chúng mày làm được? Dù mày có ngộ ra đường tu thân đi nữa thì cũng chỉ là “mới ngộ được”, làm sao chiêu thức lại tinh thuần lực tu thân đến như vậy? Không thể nào…
Hỏa Kỳ Lân khiếp sợ, vừa rồi nó thi triển Băng Thiên Tuyết Địa, gần như đã hao tổn gần hết thực lực, sau đó lại bị Thiên Ma vỗ một chưởng, chấn bay ra ngoài. Cũng may nó đã né tránh kịp, vì thế tổn thương không nặng, chỉ là sức cùng lực kiệt, nhất thời mất đi lực chiến đấu mà thôi.
Trương Hải hít một hơi, dốc ra một nắm đan dược nhét thẳng vào mồm Cún, bản thân cũng ăn vài viên, nhanh chóng vận công hấp thụ dược lực. Tuy rằng hắn đã cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng cứ đứng ở đây thế này thì không được, hắn sắp gục rồi…
Trương Hải cố gắng trừng to mắt lên, truyền âm cho Hàn Kỳ Lân:
- Cho mày một cơ hội! Làm sủng vật của anh! Anh tha cho mày một mạng.
- Mày bị điên à? Hay mày bị ngu? Bây giờ tao chỉ cần một tiếng là sẽ hồi phục hoàn toàn, bọn mày có tư cách gì mà ra điều kiện? Đợi tý nữa băng nứt ra hết, rơi xuống nước thì tao sẽ làm thịt bọn mày!
- Có thật bọn tao không có tư cách không? - Trương Hải cười quỷ dị nhìn Hàn Kỳ Lân. Đột nhiên, đôi mắt nó trở nên cực độ đề phòng và bất đắc dĩ. Nó đã nhớ ra, vừa rồi còn một kẻ nữa đi cùng tên này!
- Hành động! - Trương Hải cố gắng làm ra một ký hiệu. Gần như cùng lúc, một bóng người đáp phịch một cái lên lưng Hàn Kỳ Lân. Mặc dù thân thể của cô gái kia cực kỳ ấm áp, đôi chân còn tỏa ra hỏa nhiệt nhàn nhạt, nhưng nàng lại mang tới cho Hàn Kỳ Lân cảm giác rét lạnh!
- Từ từ! Từ từ! Có gì thương lượng! - Hàn Kỳ Lân lại bắt đầu dùng trò, kéo dài thời gian, nhưng Trương Hải biết thời gian là vàng, còn lâu mới dây dưa với nó.
Trương Linh Tuyền chẳng thèm nghe lời nó, thấy Trương Hải vẫn ra hiệu “hành động” rất kiên quyết, nàng không do dự gì mà ném thẳng một vật lên người của Hàn Kỳ Lân.
Vật kia đang tỏa ra nhiệt khí nhàn nhạt, bình thường, thứ này đối với Hàn Kỳ Lân chính là bảo vật, nhưng vào tình huống này, thời điểm này, nó lại trở thành một thứ vũ khí sát thủ!
Tim rồng lửa!
Hàn Kỳ Lân khóc không ra nước mắt.
Trước đó, nó ham muốn tim rồng là để luyện tập nghị lực chịu lửa của bản thân. Chỉ cần đặt tim rồng vào một vị trí “nhạy cảm” trên thân thể, tim rồng sẽ dễ dàng lan tràn nhiệt khí ra toàn thân, làm cho nó cảm thấy khó chịu, nhưng không ảnh hưởng gì đến sự khỏe mạnh của nó.
Phương pháp này giống như mấy nhà sư Thiếu Lâm đeo bao cát tập chạy vậy, tự tạo áp lực cho mình để thúc đẩy sự tăng tiến. Tất nhiên, Hàn Kỳ Lân luyện tập nghị lực cũng là có nguyên do, chứ không phải tự dưng nổi hứng tự làm khổ mình.
Nó cũng đã đến Thần Thông trung cảnh rồi, một ngày nào đó, nó sẽ đạt tới mức Thiên Phạt, tức là cũng tương đương với Hóa Long cảnh của người khủng long. Lúc ấy, mỗi một lần tấn giai lại là một lần hứng chịu thiên phạt, cần phải có nghị lực thật lớn.
Thiên phạt vốn không phải là do ai quy định gì cả, mà là một quy luật có thể giải thích.
Thiên phạt diễn ra ở tất cả sinh linh biết tu luyện, kể cả người khủng long, nhân tộc, long tộc… đều phải trải qua quá trình này!
Ở cái giai đoạn này, tốc độ hấp thu năng lượng trong trời đất của người tu luyện đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được. Họ hấp thu quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với một tu sĩ Thần Thông cảnh, hơn nữa, chính bản thân họ cũng không khống chế được.
Đặc biệt, lúc họ tấn giai lên một “cảnh” thì tốc độ hấp thu lại càng tăng mạnh hơn nữa, mạnh đến cùng cực.
Trong trời đất này, tại sao bình thường không xảy ra thiên tai gì khi bản thân nó chứa nhiều năng lượng như vậy? Rất nhiều nơi yên yên bình bình, an tĩnh làm người ta say mê?
Đó là vì sự cân bằng giữa tất cả các năng lượng, giống như “lực vật lý tổng hợp”, triệt tiêu lẫn nhau làm mọi thứ đứng im hoặc dịch chuyển theo quỹ đạo đã định trước vậy.
Năng lượng trời đất cũng như thế, băng, hàn, cân bằng với hỏa, nhiệt; kim, thổ, mộc cân bằng với nhau, v.v… Vì thế mà thế giới mới tồn tại mà không bị hủy diệt.
Khi tu sĩ đột phá, họ hấp thu sức mạnh của một “hệ” nào đó quá nhanh, ví như Hàn Kỳ Lân vậy, nó sẽ hấp thu Hàn khí trong thiên địa cực kỳ mãnh liệt, khiến sự cân bằng giữa Nhiệt và Hàn bị đánh vỡ, hơn nữa, Hàn Kỳ Lân này có kiêm tu băng hệ, sự cân bằng giữa băng và hỏa cũng bị đánh vỡ luôn. Lúc này, Nhiệt và Hỏa không còn bị áp chế nữa, nguồn năng lượng đó sẽ đi đâu?
Tất nhiên là hình thành thiên phạt úp sọt cái tên dám đánh vỡ cân bằng rồi! Vì thế, thiên phạt của Hàn Kỳ Lân chắc chắn có liên quan đến hỏa diễm và nhiệt độ cao.
Để đến lúc đó mà chịu không nổi thiên phạt, bản thân Hàn Kỳ Lân chỉ có chết.
Vì thế, nó mới muốn lợi dụng một vài thứ để trui rèn bản thân. Vốn dĩ, ở cách đây không xa có một ngọn núi lửa cực tốt, nhưng có một tên đáng hận dám lừa gạt nó, chiếm ngọn núi đó làm của riêng, đúng là vô sỉ.
Hàn Kỳ Lân vốn đã ngấp nghé quả tim rồng này từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội thu vào. Bởi vì thân thể nó quá to lớn, không thể nào chui vào trong người con rồng đó được. Hơn nữa, Hàn Kỳ Lân lại không thể nào xẻ thịt con rồng kia ra được, bởi vì khi thân thể mà bị đánh tan nát, tim rồng cũng lập tức mất đi năng lượng, trở thành phế liệu. Chỉ có cách duy nhất là vào thân thể rồng, cắt quả tim đó ra mà thôi.
Vì thế, khi hai người Trương Hải dám nghênh ngang mang thứ này ra, nó không ngại ngần gì mà tập kích hai người, cướp tim rồng về tu luyện.
Vốn, tim rồng sẽ được Hàn Kỳ Lân đặt vào điểm yếu hại nhất trên cơ thể để trui rèn, bởi vì năng lượng của tim rồng thì chưa đủ để làm tổn thương đến nó, chỉ có thể đặt vào đó thì mới phát huy ra được tác dụng lớn nhất.
Nhưng, bây giờ Trương Linh Tuyền tự tay giúp nó đặt quả tim rồng vào đúng vị trí, đột nhiên Hàn Kỳ Lân thấy hoảng sợ.
Bây giờ nó đang kiệt sức, không thể nào vận khí để đối chọi với tim rồng, một khi hỏa khí lan tràn vào cơ thể, nó sẽ bị hỏa diễm công tâm mà chết bất đắc kỳ tử.
Đáng chết nhất là, không ngờ mấy kẻ âm hiểm này dám nhằm vào điểm yếu của nó. Đó chính là vị trí gáy được giấu biên dưới cái diềm. Vốn cái diềm trên đầu là một lớp giáp bảo vệ cái gáy yếu hại, nhưng chính cái diềm lại là thứ thừa nhận đó là điểm yếu, chỉ cần người ta khéo léo một chút, lợi dụng khe hở mà tấn công vào, loài Triceratops này sẽ lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Gừ gừ….
Thủy Kỳ Lân rên hừ hừ đau đớn, thậm chí nó còn không còn sức lực để là gào to, bộ dáng cực kỳ thống khổ. Bây giờ, toàn thân Thủy Kỳ Lân như bị rút đi sức lực, không thể nào hoạt động mạnh được nữa.
- Sao nào, nhanh chóng chấp nhận làm sủng vật của anh! Anh sẽ cứu mày! Nếu không thì mày chỉ có chết!
- Không… chịu! - Thủy Kỳ Lân nghiến ra từng chữ một.
- Không chịu? Được! Chờ xem! Nếu mày bị ngất mà không chết, anh lợi dụng lúc mày ngất để thu phục, còn nếu mày chết, chỉ đành tiếc nuối vì số mày quá nhọ mà thôi! - Trương Hải vô sỉ uy hiếp. Lời nói làm cho Cún đằng sau trợn tròn mắt, trong lòng buồn bực. Hồi trước đại ca cũng dùng cái cách vô sỉ này để “chiếm hữu” mình.
- Hừ! Mày đừng tưởng tao không biết nhược điểm của cái trò này! Lợi dụng lúc tao ngất để thu phục? Mày có tu vi thấp hơn tao, dù có thu phục thì một là mày không thể để tao chết khi khế ước vẫn tồn tại, nếu không mày cũng sẽ chết hoặc mất nửa cái mạng. Thứ hai, đó là cái khế ước này chỉ tồn tại được cùng lắm là năm năm! Năm năm sau, nếu mày không có tu vi cao hơn, hoặc ít nhất là bằng tao thì cái khế ước này sẽ biến mất, đến lúc đấy tao sẽ làm thịt mày… - Thủy Kỳ Lân đọc thẳng ra nhược điểm của khế ước làm cho mắt của Cún hơi sáng lên, hơn nữa, Kỳ Lân còn bắt đầu uy hiếp!
- Khặc! Năm năm sau? Mày có tin là năm năm sau tu vi của tao sẽ áp đảo cái loại mày không? Dù gì đi nữa thì mày vẫn còn thời gian lựa chọn, chọn nhanh lên, ký khế ước, hay là chết!
- Tao… ký! - Hàn Kỳ Lân nghiến răng nghiến lợi nói! Không ngờ nó lại có ngày hôm nay, đi trộm gà không được còn mất cả thân cho người ta, đúng là khóc không ra nước mắt.
- Tốt lắm! Thế có phải ngoan không nào? - Trương Hải vừa cười đểu vừa ra hiệu cho Trương Linh Tuyền gỡ tim rồng ra khỏi gáy của Hàn Kỳ Lân. Lúc này, con vật mới thở phào một hơi, ngã gục xuống lớp băng kia.
Trương Linh Tuyền nhanh chóng chạy lại, đỡ Trương Hải lại gần con vật đáng thương. Trương Hải bắt đầu cắn ngón tay, cố gắng vẽ ra một con giun đất xấu xí, dung nhập vào trán của Hàn Kỳ Lân. Cuối cùng thì hắn ngất xỉu, không biết gì nữa! Trước đó còn nở một nụ cười mãn nguyện, như vừa chiếm được đại mỹ nữ nào đó vậy!
/183
|