Ở giữa lưng chừng của ngọn núi lửa này có một hang động, bên trong động đó có một cái hồ cỡ trung, theo ước lượng của Trương Hải thì rộng khoảng hơn một trăm mét vuông là cùng. Một cái hồ nước nóng như vậy, hình thành ở vùng núi lửa, bên dưới lại là nguồn nước khổng lồ thế kia cũng không có gì là lạ.
Mặc dù dưới hòn đảo này là nước biển mặn chát, nhưng có lẽ nơi đây có một mạch nước ngầm thông xuống dưới biển, nguồn nước trải qua thanh lọc của các vật chất khoáng mà phun lên đây, vì vậy mới có một cái hồ nước ngọt kỳ diệu thế này. Trương Hải đã tới đây vài lần, nhưng lần nào cũng phải than vãn về sự kỳ diệu của tự nhiên.
Vốn ban đầu hắn cũng không để ý đến chỗ này, nhưng Trương Linh Tuyền lại phát hiện ra trong khi quan sát hắn và chằn tinh vật lộn. Lúc đó nàng cũng chẳng làm được gì, ngồi một chỗ lơ đãng thế nào mà lại phát hiện ra vị trí cái động đó.
Vì thế, trước khi Trương Linh Tuyền thiếp đi, Trương Hải vì muốn xem thần trí của nàng thế nào nên trò chuyện một hồi, vị trí của cái hồ đó cũng chỉ là một trong những đề tài họ nhắc đến mà thôi.
“Thế nào mà lại có người?” Trương Hải vừa lẩm bẩm trong miệng, bước chân thì ngày càng nhanh.
Nhưng đi đến chỗ cái hồ đó, cảnh tượng làm Trương Hải tý thì sợ chết khiếp.
Chỗ đó có một người đang ngụp lặn liên tục, tay giơ lên chới với, miệng thở òng ọc, uống nước liên tục. Miệng cố gắng phát ra tiếng kêu cứu nhưng ngày càng nhỏ hơn.
Người đó có một mái tóc dài đen nhánh, mái tóc đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt thỉnh thoảng nổi lên kia lộ ra vẻ xinh đẹp mà thê mỹ. Sắc mặt nàng đã tái nhợt lại, đôi mắt nhắm nghiền vì bị nước thấm vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Chẳng phải là Trương Linh Tuyền sao?
Mới đi có một tý mà đã nghịch ngợm cái gì thế này? Trò đùa này chẳng vui tý nào cả!
Trương Hải vừa sợ vừa tức, nhưng cũng cuống quýt nhảy ùm xuống bên dưới, bơi đến bên Trương Linh Tuyền.
Nàng cũng không có cách xa bờ quá, chỉ cần nhảy một cái là đã đến nơi, Trương Hải nhanh chóng bắt được cái eo nàng, muốn kéo nàng lên bờ.
Nhưng Trương Linh Tuyền lại giãy dụa điên cuồng, như muốn ấn Trương Hải xuống để leo lên vậy. Nàng cứ thế mà ôm sát hắn vào người, làm Trương Hải như cảm nhận được cái gì đó mềm mềm âm ấm, cảm giác thật là tuyệt.
Nhưng Trương Hải cũng không có nhiều thời gian mà dây dưa. Hắn nhớ lại cách cứu người chết đuối mà Đỗ Kim Hoa đã từng nói. Đó chính là chờ cho người chết đuối lả đi, không còn sức giãy nữa thì mới cứu. Bởi nếu cứu họ trong lúc họ còn đang sung sức, họ chỉ có vùng vẫy càng mạnh, kéo mình chết theo mà thôi.
Trương Hải không quên lời dạy đó, nhưng nhìn Trương Linh Tuyền đau khổ giãy dụa trong sợ hãi thế kia, hắn không thể nào nhịn được. Lúc ấy hắn cũng làm gì còn cái suy tính gì, chỉ biết mình mà không nhảy xuống cứu là nàng sẽ chết mà thôi.
Giờ phút này, Trương Linh Tuyền vẫn còn sức mà ấn hắn xuống, hơn nữa lực đạo của nàng cũng không nhỏ, cả hai lại đang ở dưới nước, Trương Hải đâu có tiện chống trả. Đầu hắn bị ấn xuống dưới, chẳng may hít phải một ngụm nước vào mũi làm hắn ho sặc sụa.
Xem ra mẹ dạy cấm có sai. Nếu cứu người mà cứ như thế này thì chỉ tổ chết trùm, chẳng có ích lợi gì cả.
Trương Hải không chần chừ gì nữa, vỗ nhẹ lên gáy Trương Linh Tuyền một cái, khiến thân thể của nàng mềm nhũn xuống. Hắn tranh thủ kéo tay nàng kề qua vai, chân đạp tay khua bơi về phía trước. Chỉ mất vài hơi đã bơi được lên bờ.
Trương Hải chưa dừng lại, kiểm tra hơi thở của Trương Linh Tuyền một chút, thấy nàng thở khá yếu, nhịp thở cũng chậm, nhịp tim thì đập thình thình liên tục. Tình hình này không tốt, hệ tuần hoàn hoạt động mạnh nhưng hô hấp thì yếu, việc chênh lệch thế này sớm muộn cũng dẫn đến thiếu dưỡng khí mà tắt thở.
Trương Hải đã được dạy dỗ đàng hoàng về phương diện y học, tất nhiên là hiểu mấy phương pháp sơ cứu cơ bản này. Hắn nhanh chóng cúi đầu hô hấp nhân tạo, kết hợp với truyền khí công kích hoạt các cơ năng. Chỉ khoảng nửa phút, Trương Linh Tuyền đã hộc ra vài ngụm nước, ho sặc sụa, đôi mắt đang nhắm tịt cũng chậm rãi mở ra.
Nàng chợt rùng mình một cái, tâm thần như tỉnh táo hơn nhiều, đánh giá khung cảnh xung quanh một chút.
- Này! Sao em lại ra đây? Chẳng phải anh đã dặn ở nhà chờ anh về hay sao? Mà em như thế nào lại…
Trương Hải chán nản chẳng thèm nói hết câu, rõ ràng có thực lực cao như vậy, sao có thể chết đuối được chứ? Chẳng nhẽ nàng trả vờ?
Trương Linh Tuyền còn buồn bực hơn, ủy khuất nói ra một câu làm Trương Hải tý thì hộc máu:
- Tại anh! Tất cả là tại anh! Không phải anh thì làm sao em lại bị như thế chứ… Hức hức!
- Tại anh? Như thế nào lại là tại anh? - Trương Hải oan khuất thấu trời la lên. Có trở mặt thì cũng không nhanh như vậy chứ? Hắn còn vừa mới cứu nàng mà..
- Không tại anh thì tại ai? Sao hôm nọ em hỏi cái hồ này nông hay không, anh dám nói là nông? Làm em ra đây tắm rửa một chút, vừa không chú ý một cái đã trượt chân, suýt nữa thì chết rồi…
Trương Linh Tuyền dường như vẫn cực kỳ ấm ức, liên tục lên án Trương Hải.
Trương Hải cũng oan uổng lắm chứ. Hắn ra đây lấy nước có mấy lần, nước này trong xanh nhưng là ở trong động thiếu ánh sáng, đâu có nhìn rõ đáy nó đến đâu. Hắn chẳng qua chỉ múc nước ở ven bờ, thấy nó nông đến đầu gối là cùng, lại chẳng bảo nông à?
- Thế rốt cuộc sao em lại ra đây? Mà sao với thực lực của em mà cũng không tự thoát được là thế nào?
- Hừ! Anh tưởng ai cũng bẩn như anh à? Hơn một năm rồi không được tắm rửa, khó chịu chết em. Còn về việc kia… - Nói đến đây, Trương Linh Tuyền hơi ngập ngừng.
Thực tế thì nàng không biết bơi, Trex tộc nào cũng vậy, khá kỵ nước nên hầu hết đều không học bơi.
Trương Linh Tuyền có thực lực cao, nhưng nàng vẫn chưa đến thần thông cảnh, vẫn chưa có những thứ như “phi thiên độn địa”, nói cách khác, cảnh giới của nàng vẫn ở trong cái mức độ giống như “cao thủ võ lâm” trong tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước của Trương Hải vậy. Dù võ công cao, nhưng nếu không biết bơi mà rơi xuống nước thì vẫn chật vật như thường.
Trừ phi đạt đến thần thông cảnh, ngộ ra được các thần thông phi độn thì có thể đạp nước mà đi, dù chỉ một đoạn ngắn nhưng cũng thừa để Trương Linh Tuyền thoát chết.
Tất nhiên, nhược điểm không biết bơi này đã bị nhiều người lợi dụng, vì thế nên Trex tộc cực kỳ khuyến khích việc học bơi. Chỉ là Trương Linh Tuyền vẫn chưa thể khắc phục được nhược điểm của mình.
Trương Linh Tuyền đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Trương Hải. Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi đảo lên đảo xuống như đang xem xét một lục địa mới. Trương Linh Tuyền vô thức nhìn xuống, bất giác khuôn mặt đỏ bừng như “Hỏa Linh Quả”. Bởi vì nàng muốn đi tắm nên quần áo đã bị cởi sạch, chẳng còn mặc gì, bây giờ thân thể đang lõa lồ trước mặt hắn, nhưng vẫn chưa ý thức ra mà nói chuyện từ nãy giờ. Chuyện này… thật quá mất mặt.
- Quay mặt đi chỗ khác! - Trương Linh Tuyền xấu hổ che thân thể lại, tự quay mặt đi không dám đối diện với hắn, lộ ra đôi má hồng hào như hai rạng mây, khiến nội tâm Trương Hải nhộn nhạo.
Hắn không quay đi mà còn tiến tới.
Trương Linh Tuyền như con thỏ bị dọa, sắc mặt kinh hoàng nhìn Trương Hải. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn đè xuống đất, đôi môi bị chặn lại, thân thể trắng muốt kia đã bị hai bàn tay đầy tính xâm lược tấn công.
Thân thể của Trương Linh Tuyền bị kích thích, thân thể càng ngày càng nóng, hơi thở trở nên dồn dập, dường như có một dòng nước đang chảy xuôi theo thân thể nàng, muốn chảy ra ngoài để giải thoát khoái cảm ấy ra.
Trương Hải càng hưởng thụ càng thống khoái. Cảm thụ thân thể bên dưới ngày càng mềm ra, dường như đã chịu khuất phục, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho kia cũng đang dần phối hợp với mình, hai cánh tay trắng như búp măng cũng đã ôm cổ hắn, ghì chặt lại.
Hắn muốn sao?
Hắn muốn sao?
Ừ! Nhà mi muốn thì tiểu thư cho mi…
Coi như công lao cứu tiểu thư hôm nay…
Tên kia ngày càng quá đáng, bàn tay đã từ trên đồi núi trượt xuống vùng bụng phẳng như đồng bằng, càng ngày càng xuống, xuống…
Khi cánh tay ấy chạm vào nơi tư mật nhất của Trương Linh Tuyền, thân thể của nàng run bắn lên như điện giật, một cỗ khoái cảm như muốn kéo nàng lên vút tận trời xanh trào ra. Sắc mặt của Trương Linh Tuyền hồng rực, hơi thở cũng càng gấp gáp, nhưng cái tên khốn kia lại bịt chặt miệng nàng, thật là khó thở.
Không nhịn được nữa…
Trương Linh Tuyền nhấc chân đạp thẳng một phát vào bụng của Trương Hải, hất hắn bay vèo lên trời.
Mặc dù tu vi của Trương Hải đã tăng tiến, nhưng chiêu tập kích bất ngờ này vẫn làm hắn không phản kháng nổi. Thân hình bay vọt lên, rơi ùm một cái xuống nước.
Trương Linh Tuyền ngơ ngác một lúc.
Sau đó xác định lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt của nàng hơi xấu hổ. Tình thế như vậy rồi, còn làm cái gì nữa? Nàng nhanh chóng vơ đống quần áo bên cạnh, mặc lẹ vào rồi chạy biến mất.
Còn lại Trương Hải. Hắn lóp ngóp một lúc rồi bò lên trên bờ, há miệng thở dốc, tay ôm bụng. Trong lòng thầm mắng mỏ, nếu vị trí mà chệch xuống dưới vài li nữa là nửa đời sau của cô thành quả phụ đó, biết không hả?
Trương Hải khóc không ra nước mắt. Sao bà cô này thích đá người khác vậy? Hồi còn là học sinh đã bị nàng đá cho cạp đất vài lần, đến bây giờ sắp ăn được rồi thì lại bị đá bay xuống hồ, uống vài ngụm nước. Số của hắn bị sao mà đen dữ vậy? Lần trước muốn ăn Dương Thanh Kỳ thì bị Đào Thủy Tiên phá bĩnh, năm lần bảy lượt mới có cơ hội, đến bây giờ muốn ăn Trương Linh Tuyền thì lại bị đá bay đi như một “phi công trẻ”. Cuộc đời này có còn thiên lý nữa không?
Nhìn cái bóng đang chạy biến kia, lại nhìn vào cặp mông cong cong đang lắc lư theo từng nhịp bước ấy. Trương Hải nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng rạo rực như có lửa đốt. Hắn bất giác đưa tay lên nhìn nhìn, vừa rồi rõ ràng động phải một thứ nước không giống nước hồ, cảm giác rõ ràng là nong nóng, còn nóng hơn nước hồ nhiều, lại còn một ít mùi hương lưu lại ở đây, lẽ nào… hắc hắc…
Trong đầu Trương Hải nổi lên cả trăm ngàn suy nghĩ dâm đãng, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười ghê tởm!
Mặc dù dưới hòn đảo này là nước biển mặn chát, nhưng có lẽ nơi đây có một mạch nước ngầm thông xuống dưới biển, nguồn nước trải qua thanh lọc của các vật chất khoáng mà phun lên đây, vì vậy mới có một cái hồ nước ngọt kỳ diệu thế này. Trương Hải đã tới đây vài lần, nhưng lần nào cũng phải than vãn về sự kỳ diệu của tự nhiên.
Vốn ban đầu hắn cũng không để ý đến chỗ này, nhưng Trương Linh Tuyền lại phát hiện ra trong khi quan sát hắn và chằn tinh vật lộn. Lúc đó nàng cũng chẳng làm được gì, ngồi một chỗ lơ đãng thế nào mà lại phát hiện ra vị trí cái động đó.
Vì thế, trước khi Trương Linh Tuyền thiếp đi, Trương Hải vì muốn xem thần trí của nàng thế nào nên trò chuyện một hồi, vị trí của cái hồ đó cũng chỉ là một trong những đề tài họ nhắc đến mà thôi.
“Thế nào mà lại có người?” Trương Hải vừa lẩm bẩm trong miệng, bước chân thì ngày càng nhanh.
Nhưng đi đến chỗ cái hồ đó, cảnh tượng làm Trương Hải tý thì sợ chết khiếp.
Chỗ đó có một người đang ngụp lặn liên tục, tay giơ lên chới với, miệng thở òng ọc, uống nước liên tục. Miệng cố gắng phát ra tiếng kêu cứu nhưng ngày càng nhỏ hơn.
Người đó có một mái tóc dài đen nhánh, mái tóc đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt thỉnh thoảng nổi lên kia lộ ra vẻ xinh đẹp mà thê mỹ. Sắc mặt nàng đã tái nhợt lại, đôi mắt nhắm nghiền vì bị nước thấm vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Chẳng phải là Trương Linh Tuyền sao?
Mới đi có một tý mà đã nghịch ngợm cái gì thế này? Trò đùa này chẳng vui tý nào cả!
Trương Hải vừa sợ vừa tức, nhưng cũng cuống quýt nhảy ùm xuống bên dưới, bơi đến bên Trương Linh Tuyền.
Nàng cũng không có cách xa bờ quá, chỉ cần nhảy một cái là đã đến nơi, Trương Hải nhanh chóng bắt được cái eo nàng, muốn kéo nàng lên bờ.
Nhưng Trương Linh Tuyền lại giãy dụa điên cuồng, như muốn ấn Trương Hải xuống để leo lên vậy. Nàng cứ thế mà ôm sát hắn vào người, làm Trương Hải như cảm nhận được cái gì đó mềm mềm âm ấm, cảm giác thật là tuyệt.
Nhưng Trương Hải cũng không có nhiều thời gian mà dây dưa. Hắn nhớ lại cách cứu người chết đuối mà Đỗ Kim Hoa đã từng nói. Đó chính là chờ cho người chết đuối lả đi, không còn sức giãy nữa thì mới cứu. Bởi nếu cứu họ trong lúc họ còn đang sung sức, họ chỉ có vùng vẫy càng mạnh, kéo mình chết theo mà thôi.
Trương Hải không quên lời dạy đó, nhưng nhìn Trương Linh Tuyền đau khổ giãy dụa trong sợ hãi thế kia, hắn không thể nào nhịn được. Lúc ấy hắn cũng làm gì còn cái suy tính gì, chỉ biết mình mà không nhảy xuống cứu là nàng sẽ chết mà thôi.
Giờ phút này, Trương Linh Tuyền vẫn còn sức mà ấn hắn xuống, hơn nữa lực đạo của nàng cũng không nhỏ, cả hai lại đang ở dưới nước, Trương Hải đâu có tiện chống trả. Đầu hắn bị ấn xuống dưới, chẳng may hít phải một ngụm nước vào mũi làm hắn ho sặc sụa.
Xem ra mẹ dạy cấm có sai. Nếu cứu người mà cứ như thế này thì chỉ tổ chết trùm, chẳng có ích lợi gì cả.
Trương Hải không chần chừ gì nữa, vỗ nhẹ lên gáy Trương Linh Tuyền một cái, khiến thân thể của nàng mềm nhũn xuống. Hắn tranh thủ kéo tay nàng kề qua vai, chân đạp tay khua bơi về phía trước. Chỉ mất vài hơi đã bơi được lên bờ.
Trương Hải chưa dừng lại, kiểm tra hơi thở của Trương Linh Tuyền một chút, thấy nàng thở khá yếu, nhịp thở cũng chậm, nhịp tim thì đập thình thình liên tục. Tình hình này không tốt, hệ tuần hoàn hoạt động mạnh nhưng hô hấp thì yếu, việc chênh lệch thế này sớm muộn cũng dẫn đến thiếu dưỡng khí mà tắt thở.
Trương Hải đã được dạy dỗ đàng hoàng về phương diện y học, tất nhiên là hiểu mấy phương pháp sơ cứu cơ bản này. Hắn nhanh chóng cúi đầu hô hấp nhân tạo, kết hợp với truyền khí công kích hoạt các cơ năng. Chỉ khoảng nửa phút, Trương Linh Tuyền đã hộc ra vài ngụm nước, ho sặc sụa, đôi mắt đang nhắm tịt cũng chậm rãi mở ra.
Nàng chợt rùng mình một cái, tâm thần như tỉnh táo hơn nhiều, đánh giá khung cảnh xung quanh một chút.
- Này! Sao em lại ra đây? Chẳng phải anh đã dặn ở nhà chờ anh về hay sao? Mà em như thế nào lại…
Trương Hải chán nản chẳng thèm nói hết câu, rõ ràng có thực lực cao như vậy, sao có thể chết đuối được chứ? Chẳng nhẽ nàng trả vờ?
Trương Linh Tuyền còn buồn bực hơn, ủy khuất nói ra một câu làm Trương Hải tý thì hộc máu:
- Tại anh! Tất cả là tại anh! Không phải anh thì làm sao em lại bị như thế chứ… Hức hức!
- Tại anh? Như thế nào lại là tại anh? - Trương Hải oan khuất thấu trời la lên. Có trở mặt thì cũng không nhanh như vậy chứ? Hắn còn vừa mới cứu nàng mà..
- Không tại anh thì tại ai? Sao hôm nọ em hỏi cái hồ này nông hay không, anh dám nói là nông? Làm em ra đây tắm rửa một chút, vừa không chú ý một cái đã trượt chân, suýt nữa thì chết rồi…
Trương Linh Tuyền dường như vẫn cực kỳ ấm ức, liên tục lên án Trương Hải.
Trương Hải cũng oan uổng lắm chứ. Hắn ra đây lấy nước có mấy lần, nước này trong xanh nhưng là ở trong động thiếu ánh sáng, đâu có nhìn rõ đáy nó đến đâu. Hắn chẳng qua chỉ múc nước ở ven bờ, thấy nó nông đến đầu gối là cùng, lại chẳng bảo nông à?
- Thế rốt cuộc sao em lại ra đây? Mà sao với thực lực của em mà cũng không tự thoát được là thế nào?
- Hừ! Anh tưởng ai cũng bẩn như anh à? Hơn một năm rồi không được tắm rửa, khó chịu chết em. Còn về việc kia… - Nói đến đây, Trương Linh Tuyền hơi ngập ngừng.
Thực tế thì nàng không biết bơi, Trex tộc nào cũng vậy, khá kỵ nước nên hầu hết đều không học bơi.
Trương Linh Tuyền có thực lực cao, nhưng nàng vẫn chưa đến thần thông cảnh, vẫn chưa có những thứ như “phi thiên độn địa”, nói cách khác, cảnh giới của nàng vẫn ở trong cái mức độ giống như “cao thủ võ lâm” trong tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước của Trương Hải vậy. Dù võ công cao, nhưng nếu không biết bơi mà rơi xuống nước thì vẫn chật vật như thường.
Trừ phi đạt đến thần thông cảnh, ngộ ra được các thần thông phi độn thì có thể đạp nước mà đi, dù chỉ một đoạn ngắn nhưng cũng thừa để Trương Linh Tuyền thoát chết.
Tất nhiên, nhược điểm không biết bơi này đã bị nhiều người lợi dụng, vì thế nên Trex tộc cực kỳ khuyến khích việc học bơi. Chỉ là Trương Linh Tuyền vẫn chưa thể khắc phục được nhược điểm của mình.
Trương Linh Tuyền đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Trương Hải. Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi đảo lên đảo xuống như đang xem xét một lục địa mới. Trương Linh Tuyền vô thức nhìn xuống, bất giác khuôn mặt đỏ bừng như “Hỏa Linh Quả”. Bởi vì nàng muốn đi tắm nên quần áo đã bị cởi sạch, chẳng còn mặc gì, bây giờ thân thể đang lõa lồ trước mặt hắn, nhưng vẫn chưa ý thức ra mà nói chuyện từ nãy giờ. Chuyện này… thật quá mất mặt.
- Quay mặt đi chỗ khác! - Trương Linh Tuyền xấu hổ che thân thể lại, tự quay mặt đi không dám đối diện với hắn, lộ ra đôi má hồng hào như hai rạng mây, khiến nội tâm Trương Hải nhộn nhạo.
Hắn không quay đi mà còn tiến tới.
Trương Linh Tuyền như con thỏ bị dọa, sắc mặt kinh hoàng nhìn Trương Hải. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn đè xuống đất, đôi môi bị chặn lại, thân thể trắng muốt kia đã bị hai bàn tay đầy tính xâm lược tấn công.
Thân thể của Trương Linh Tuyền bị kích thích, thân thể càng ngày càng nóng, hơi thở trở nên dồn dập, dường như có một dòng nước đang chảy xuôi theo thân thể nàng, muốn chảy ra ngoài để giải thoát khoái cảm ấy ra.
Trương Hải càng hưởng thụ càng thống khoái. Cảm thụ thân thể bên dưới ngày càng mềm ra, dường như đã chịu khuất phục, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho kia cũng đang dần phối hợp với mình, hai cánh tay trắng như búp măng cũng đã ôm cổ hắn, ghì chặt lại.
Hắn muốn sao?
Hắn muốn sao?
Ừ! Nhà mi muốn thì tiểu thư cho mi…
Coi như công lao cứu tiểu thư hôm nay…
Tên kia ngày càng quá đáng, bàn tay đã từ trên đồi núi trượt xuống vùng bụng phẳng như đồng bằng, càng ngày càng xuống, xuống…
Khi cánh tay ấy chạm vào nơi tư mật nhất của Trương Linh Tuyền, thân thể của nàng run bắn lên như điện giật, một cỗ khoái cảm như muốn kéo nàng lên vút tận trời xanh trào ra. Sắc mặt của Trương Linh Tuyền hồng rực, hơi thở cũng càng gấp gáp, nhưng cái tên khốn kia lại bịt chặt miệng nàng, thật là khó thở.
Không nhịn được nữa…
Trương Linh Tuyền nhấc chân đạp thẳng một phát vào bụng của Trương Hải, hất hắn bay vèo lên trời.
Mặc dù tu vi của Trương Hải đã tăng tiến, nhưng chiêu tập kích bất ngờ này vẫn làm hắn không phản kháng nổi. Thân hình bay vọt lên, rơi ùm một cái xuống nước.
Trương Linh Tuyền ngơ ngác một lúc.
Sau đó xác định lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt của nàng hơi xấu hổ. Tình thế như vậy rồi, còn làm cái gì nữa? Nàng nhanh chóng vơ đống quần áo bên cạnh, mặc lẹ vào rồi chạy biến mất.
Còn lại Trương Hải. Hắn lóp ngóp một lúc rồi bò lên trên bờ, há miệng thở dốc, tay ôm bụng. Trong lòng thầm mắng mỏ, nếu vị trí mà chệch xuống dưới vài li nữa là nửa đời sau của cô thành quả phụ đó, biết không hả?
Trương Hải khóc không ra nước mắt. Sao bà cô này thích đá người khác vậy? Hồi còn là học sinh đã bị nàng đá cho cạp đất vài lần, đến bây giờ sắp ăn được rồi thì lại bị đá bay xuống hồ, uống vài ngụm nước. Số của hắn bị sao mà đen dữ vậy? Lần trước muốn ăn Dương Thanh Kỳ thì bị Đào Thủy Tiên phá bĩnh, năm lần bảy lượt mới có cơ hội, đến bây giờ muốn ăn Trương Linh Tuyền thì lại bị đá bay đi như một “phi công trẻ”. Cuộc đời này có còn thiên lý nữa không?
Nhìn cái bóng đang chạy biến kia, lại nhìn vào cặp mông cong cong đang lắc lư theo từng nhịp bước ấy. Trương Hải nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng rạo rực như có lửa đốt. Hắn bất giác đưa tay lên nhìn nhìn, vừa rồi rõ ràng động phải một thứ nước không giống nước hồ, cảm giác rõ ràng là nong nóng, còn nóng hơn nước hồ nhiều, lại còn một ít mùi hương lưu lại ở đây, lẽ nào… hắc hắc…
Trong đầu Trương Hải nổi lên cả trăm ngàn suy nghĩ dâm đãng, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười ghê tởm!
/183
|