Tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió gào thét, vài âm thanh quang quác của lũ chim biển cùng một vài con thằn lằn sấm đang hoảng hồn chạy trốn. Cái mùi vị biển nồng đậm xộc vào mũi làm Trương Hải có đôi chút cảm khái.
Với một kẻ từ nhỏ sống trong đại lục như hắn, việc nhìn thấy biển này chưa từng xảy ra. Việc trong giấc mộng kia thì không tính, vì thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biển, hơn nữa, còn là nhìn xuống từ trên cao, cảm nhận không trung của mặt biển.
Trương Hải còn nhớ, một vị giáo sư nào đó trong giấc mộng đã từng nói: “nếu có nơi nào trên Trái Đất còn nhiều bí ẩn nhất, vậy đó chính là biển khơi!”
Trương Hải không biết cái “thế giới này” có giống với Trái Đất hay không, bởi hắn không biết rằng mình đã xuyên ngược thời gian, trở về thời cổ đại. Trong tiềm thức của hắn, thời cổ đại của “Trái Đất” là thời đại chỉ có khủng long, còn những thứ tiến hóa như người khủng long, thậm chí cả nhân tộc là một điều vượt quá tưởng tượng, cũng là thứ không thích hợp. Vì thế, Trương Hải cho rằng thế giới mình đang sống không phải là “Trái Đất”.
Nếu nơi đây và thế giới trong mơ là thật, vậy thì các dấu tích của người khủng long đã biến đi đâu? Đó là cả một nền văn minh, cả một thế hệ, tại sao nói biến mất là biến mất? Thậm chí không còn một dấu vết nào? Vì thế, Trương Hải đã thầm nhận định, cái thế giới trong mơ và nơi này vốn chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Nhưng dù nơi hắn đang sống không phải là Trái Đất đi nữa, nhưng “bí ẩn của biển khơi” cũng là thứ vô cùng vô tận mà chính hắn có lẽ cũng khó mà hiểu hết.
Ngồi ở trên cao này, Trương Hải có thể nhìn thấy những bóng đen khổng lồ đang di chuyển bên dưới mắt biển du dương kia. Những cái cổ dài ngoằng, những hàm răng sắc nhọn lúc nào cũng có thể vung lên khỏi mặt biển, biến những con thằn lằn sấm kia thành con mồi…
Trương Hải thầm hô may mắn, nếu như mình và Tuyền di chuyển bằng một chiếc thuyền gỗ, có lẽ sẽ bị những quái vật biển kinh khủng này làm thịt bất cứ lúc nào.
Theo tính toán của Trương Hải, ba con chằn tinh kết hợp theo dạng Megazord có thể tuần hoàn lực lượng giống như Tam Huyền Điển Bí, tuy rằng hiệu quả khi kết hợp kém hơn nhưng khả năng chịu đựng của bọn chúng cũng phải tăng lên đến mấy chục lần, ít nhất cũng đủ để đưa hắn và Trương Linh Tuyền đến bờ bên kia.
Tốc độ của chằn tinh được giữ ở mức trung bình, khoảng hơn bốn trăm cây số một giờ, bởi vì không biết có tìm được đảo để nghỉ ngơi hay không, tình huống phải bay liền một mạch sang bờ bên kia là cực kỳ dễ xảy ra, vì thế nên Trương Hải không dám để bọn chúng bay nhanh, tránh hao kiệt sức lực thì hỏng.
Theo tốc độ dự kiến này, một ngày bọn Trương Hải đi được một vạn cây số, phải mất đến năm ngày mới có thể đến nơi.
Năm ngày bay liên tục! Điều này với bất cứ một con chằn tinh nào cũng là quá sức, nhưng khi bọn chúng kết hợp lại, chúng khá tự tin về quãng đường này. Tất nhiên, đây là dưới tình huống không có sự cố gì xảy ra! Đây cũng là điều mà Trương Hải và Trương Linh Tuyền lo lắng nhất.
Sự cố là thứ không thể kiểm soát, bất cứ một việc gì, bất cứ một lúc nào cũng có thể có sự cố xảy ra. Trương Hải cũng không có ấu trĩ cho rằng mình may mắn đến mức bay xuyên qua cả một đại dương mà không có sự cố gì.
Ba ngày trôi qua, không có vấn đề gì bất thường. Megazord vẫn duy trì tốc độ đều đặn tiến lên phía trước. Điều này làm Trương Hải thở phào, nhưng cũng có chút thất vọng, bởi trên quãng đường này, bọn họ không hề thấy dấu vết của bất cứ một hòn đảo, cũng như dấu tích nào của sinh vật đất liền.
Ba con chằn tinh đã bắt đầu hơi hơi mệt, nhưng vẫn có khả năng tiến lên tiếp. Trong quá trình này, Trương Hải liên tục hướng dẫn bọn chúng cải tiến cách vận hành công pháp kết hợp, làm hiệu quả kết hợp ngày càng tịnh tiến. Đây cũng là hiệu quả rõ rệt của việc vừa làm lý thuyết vừa thực hành.
Cho đến ngày thứ tư.
Tốc độ của ba con chằn tinh hơi chậm lại, có vẻ đang do dự không muốn tiến lên. Sắc mặt của Trương Hải và Trương Linh Tuyền cũng trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm về không gian phía trước.
Đó là một vùng hải vực có thể nói là u ám, trên bầu trời trải dày đặc mây đen, thỉnh thoảng lập lòe vài tia chớp, kèm theo đó là những tiếng sấm ì ùng như đang cảnh cáo những kẻ xâm nhập liệu hồn…
Mây đen trải dài đến vô cùng vô tận, có thể nói là vắt ngang chân trời, có nhìn cũng chẳng thấy một con đường vòng nào để vượt qua hải vực này.
Nói cách khác, nếu bọn Trương Hải muốn đi qua nơi này, chỉ có một cách duy nhất là bay thẳng qua mà thôi.
- Đại ca, dưới biển có một luồng khí tức không bình thường, lúc ẩn lúc hiện. Có thể nói rằng chắc chắn bên dưới có một con hải quái. Bọn em không rõ thực lực của nó, nhưng có thể khẳng định, nó rất giỏi che dấu khí tức! Làm chúng ta dù biết nó ở đây, nhưng lại không biết nó là thứ gì, thực lực ra sao, lúc nào nó động thủ… Đây là một điều bất lợi cho chúng ta! - T.Rex có thực lực cao nhất phân tích.
Trương Hải nhăn mày, lại nghe Cún nói tiếp.
- Hải vực này khá quái dị, trên trời dày đặc mây đen và sấm sét, làm những sinh vật bay ngang qua không thể nào bay cao được, bởi như thế rất dễ bị sét đánh. Tuy rằng bọn em kết hợp, em đảm nhận vai trò áo giáp, có thể ngăn chặn và hấp thu sấm sét này, nhưng đó cũng chỉ là một phần tác dụng, hai người còn lại có thể không chịu nổi sấm sét này mà xảy ra biến cố không đáng có. Vì vậy tốt nhất là phải bay thấp xuống. Chỉ là… nếu như chúng ta bay thấp thì rất dễ lọt vào tấn công của con Hải quái kia. Dù bọn em không sợ nó đi nữa thì vẫn phải có tâm đề phòng!
Trương Hải và Trương Linh Tuyền gật đầu.
Tình hình này khá bất lợi! Bay cao thì không được, bay thấp thì lọt vào phục kích, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng nếu bay cao thì chắc chắn bị sét đánh, có tránh cũng không được. Còn bay thấp thì lại có một số cách để thoát khỏi công kích. Vậy thì… chắc chắn phải chọn bay thấp.
Trương Hải quyết đoán:
- Vậy thì bay thấp đi! Đề cao tốc độ hết cỡ, cố gắng vượt qua Hải vực này nhanh nhất có thể! Dù làm thế rất có thể hao phí nhiều thể lực hơn, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác nữa rồi!
Mấy con chằn tinh đang kết hợp cùng một chỗ, tâm linh tương thông, cả ba đều thầm chửi trong lòng, chẳng phải chính mi mang bọn ta vào hoàn cảnh này hay sao? Thôi đi, coi như bọn ta xui xẻo, gặp phải tên chủ nhân đen tận mạng thế này.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ba con chằn tinh cũng không có đường lui. Nơi đây là hải vực, bọn chúng không thể nào dừng lại nữa, chỉ có nhanh chóng vượt qua mọi thử thách, tìm chỗ đặt chân mới là điều mà chúng muốn làm.
Càng đi, cái cảm giác bất an lại càng trở nên mạnh liệt, giống như mình càng ngày càng lún sâu vào một cái bẫy, nó có thể được kích phát, lấy mạng bản thân bất cứ lúc nào. Thần kinh của cả đám đều trở nên căng thẳng, chú ý mọi động tĩnh xung quanh, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Đi thêm hai giờ nữa, vẫn chưa có điều gì bất thường xảy ra. Nhưng Trương Linh Tuyền dựa vào cảnh giới cao thâm, đã có thể nhận ra một cái bóng khổng lồ đang chìm nổi dưới mặt nước. Đôi lúc còn có hai quầng sáng màu lam thăm thẳm lóe lên, nhưng nhanh chóng chìm sâu xuống bên dưới, giống như biến mất vậy.
Ba con chằn tinh cũng không phải là không nhìn ra. Thậm chí, bọn chúng còn biết rằng con quái vật biển kia đang chờ đợi thời cơ. Cũng là bởi vì Megazord đang bay trên tầm cao kha khá, có lẽ quái vật biển không chắc có thể chiếm lợi thế khi tấn công ở khoảng cách này.
Nhưng việc gì đến thì cũng phải đến, một tia sét cắt ngang chân trời, giáng thẳng xuống từ thiên khung. Ánh sáng phản chiếu vào trong đôi mắt của Trương Hải, làm cõi lòng hắn cũng thầm hoảng sợ, nhanh chóng dùng ý niệm điều khiển ba con chằn tinh.
- Vặn người sang trái!
T.Rex nhanh chóng vặn eo một cái, thân hình to lớn lệch sang bên trái, né được tia sét trời giáng kia. Nhưng cũng vì động tác này, thăng bằng của toàn bộ thân thể cũng mất đi, cả hình dạng to lớn của Megazord cũng rơi thẳng xuống bên dưới, giống như một chiếc lá rụng về cội nguồn vậy.
- Lân! Dùng khí đạo ổn định thân thể ngay! Cún, vừa rồi đuôi của Long dính một chút sét, mau hấp thu đi, tránh làm cơ năng tê liệt!
Trương Hải bình tĩnh hướng dẫn, một vài giọt nước mưa nhỏ li ti cũng đã phả vào mặt hắn. Lạnh buốt, nhưng lại làm người ta thật thanh tỉnh.
Mấy con chằn tinh nhanh chóng làm theo. Hàn Kỳ Lân đảm nhiệm “cánh tay phải” của Megazord chợt há miệng, nếu từ xa nhìn lại, người ta sẽ thấy Megazord vung mạnh cánh tay phải lên, đập xuống bên dưới, cùng với đó là một làn sướng trắng phun ra giống như phản lực, làm tốc độ rơi xuống của cả “chỉnh thể” khựng lại. Megazord lại xoay một vòng, cuối cùng đã ổn định lại thân hình, không rơi xuống nữa.
Nhưng lúc này, tròng mắt của Trương Hải co rút lại, tiếng sóng biển, âm thanh của nước đang phát ra dồn dập, cái cảm giác nguy hiểm ập đến làm hắn có cảm giác rợn tóc gáy.
Cùng lúc đó, một cái miệng đầy răng sắc nhọn cũng vùng lên từ dưới biển khơi, táp về phía bọn họ. Lúc này, độ cao của Megazord đã bị giảm rất nhiều, quá sát với mặt biển, lại vừa mới lấy lại thăng bằng nên không phản ứng kịp. Chỉ thấy cái cổ dài ngoằng kia xẹt qua đầu của T.Rex, cũng chính là vùng ngực của Megazord, để lại một dải hoa lửa dài.
Trương Hải chợt ngẩn ngơ.
Một cái đầu khổng lồ, chỉ riêng cái đầu đó cũng phải lớn đến cả sáu mét, hơn nữa, bên dưới còn có cả một cái cổ dài ngoằng, vung dài lên trên mặt biển đến hơn mười sáu mười bảy mét. Đó là chưa kể phần còn đang ẩn giấu bên dưới của nó! Rốt cuộc con quái vật này to đến mức nào?
Quan trọng, cái đầu này làm Trương Hải quen thuộc.
Một cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn, dường như chỉ cần hàm răng đó thôi cũng đủ hủy diệt mọi thứ trước mắt nó! Hai bên đầu có hai cái mang xòe ra, giống như một đôi cánh… nhưng cũng giống như hai cái vây cá mọc trên má vậy.
Đôi mắt màu lam sẫm đang trừng lên hung dữ nhìn bọn người Trương Hải, giống như hận không thể rút xương lột da bọn họ ra. Cái ánh mắt đó… thật hung tàn.
Trương Hải không thể nào nhịn được mà thốt lên một câu:
- Leviathan!
Quá giống!
Thế giới này thật kỳ diệu! Không ngờ… loài quái vật chỉ có trong truyền thuyết ở thế giới kia… loài quái vật có sức mạnh hủy diệt mọi thứ! Không ngờ lại đang ở trước mặt mình, tấn công mình!
T.Rex thấy đau đớn vô cùng, nếu vừa rồi không phải có Cún đảm nhiệm chức trách áo giáp đỡ dùm nó hơn một nửa công kích, nó đã không chịu nổi mà làm liên kết bị phá vỡ rồi.
Hàn Kỳ Lân nhanh chóng phân ra một luồng năng lượng khí đạo chảy dọc trong thân thể, xua tan những vết thương trên đầu T.Rex. Cùng lúc đó, cái cổ dài ngoằng của quái vật biển cũng đã thụt trở về. Dường như nó cũng đã bị thương tổn chứ không dễ dàng gì.
- Đại ca! Tình hình không ổn rồi! Con vật khốn kiếp này là thủy quái cấp thiên phạt! Tương đương với Hóa Long Cảnh đó! Cái dị tượng nơi này cũng là vì nó mà ra! Sấm sét này chỉ là bề ngoài mà thôi, nếu em không nhầm, khi sấm sét tích tụ đến cực hạn thì sẽ phát nổ, hình thành “thiên hỏa nhiên khung”, trở thành cơn mưa lửa đại kiếp giáng xuống! Có lẽ cái viễn cảnh này còn xa lắm, tạm thời không cần lo, nhưng tu vi của quái vật biển này cao hơn chúng ta nhiều! Làm thế nào bây giờ?
Trương Hải và Trương Linh Tuyền cũng biến sắc.
Quái vật cấp Hóa Long cảnh? Lại còn trong tình huống đây là “sân nhà” của nó nữa! Mặc dù ba con chằn tinh đã kết hợp lại thành hình thái Megazord, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn nhiều so với Thần Thông Cảnh, nhưng cũng đâu thể so sánh với con quái vật biển này.
- Tiếp tục bay lên cao có được không? - Trương Hải hỏi.
- Không được nữa rồi! Động lực duy trì độ cao là khí đạo của Lân, nhưng độ mạnh của khí đạo lại nhờ vào hồn lực cung cấp từ Cún! Vừa rồi Cún đã chịu một nửa công kích, tiêu hao rất nhiều sức lực, bây giờ mà bay lên cao thì Lân có thể dễ dàng kiệt sức, đoạn đường sau này… - Long cố gắng phân tích tình hình. Trương Hải cũng hiểu rõ ngay lập tức.
- Anh Hải! Cũng đừng lo lắng quá! Quái vật này luôn bị thiên phạt ám lấy thế này, có vẻ như nó đã trúng nguyền rủa hoặc loại cấm chế, pháp trận nào đó, làm cho thực lực không ngừng tiết ra, khiến thiên phạt luôn “túc trực” bên cạnh. Em cũng đã từng đọc trong một điển tịch của dòng họ về trường hợp này, chúng có một nhược điểm là không dám dùng thần thông! Đây có lẽ là một tia hy vọng cho chúng ta. - Trương Linh Tuyền bình tĩnh, hít thở sâu và đều, trong mắt đầy vẻ quyết tâm, lại không hề có một chút sợ hãi nào!
Với một kẻ từ nhỏ sống trong đại lục như hắn, việc nhìn thấy biển này chưa từng xảy ra. Việc trong giấc mộng kia thì không tính, vì thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biển, hơn nữa, còn là nhìn xuống từ trên cao, cảm nhận không trung của mặt biển.
Trương Hải còn nhớ, một vị giáo sư nào đó trong giấc mộng đã từng nói: “nếu có nơi nào trên Trái Đất còn nhiều bí ẩn nhất, vậy đó chính là biển khơi!”
Trương Hải không biết cái “thế giới này” có giống với Trái Đất hay không, bởi hắn không biết rằng mình đã xuyên ngược thời gian, trở về thời cổ đại. Trong tiềm thức của hắn, thời cổ đại của “Trái Đất” là thời đại chỉ có khủng long, còn những thứ tiến hóa như người khủng long, thậm chí cả nhân tộc là một điều vượt quá tưởng tượng, cũng là thứ không thích hợp. Vì thế, Trương Hải cho rằng thế giới mình đang sống không phải là “Trái Đất”.
Nếu nơi đây và thế giới trong mơ là thật, vậy thì các dấu tích của người khủng long đã biến đi đâu? Đó là cả một nền văn minh, cả một thế hệ, tại sao nói biến mất là biến mất? Thậm chí không còn một dấu vết nào? Vì thế, Trương Hải đã thầm nhận định, cái thế giới trong mơ và nơi này vốn chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Nhưng dù nơi hắn đang sống không phải là Trái Đất đi nữa, nhưng “bí ẩn của biển khơi” cũng là thứ vô cùng vô tận mà chính hắn có lẽ cũng khó mà hiểu hết.
Ngồi ở trên cao này, Trương Hải có thể nhìn thấy những bóng đen khổng lồ đang di chuyển bên dưới mắt biển du dương kia. Những cái cổ dài ngoằng, những hàm răng sắc nhọn lúc nào cũng có thể vung lên khỏi mặt biển, biến những con thằn lằn sấm kia thành con mồi…
Trương Hải thầm hô may mắn, nếu như mình và Tuyền di chuyển bằng một chiếc thuyền gỗ, có lẽ sẽ bị những quái vật biển kinh khủng này làm thịt bất cứ lúc nào.
Theo tính toán của Trương Hải, ba con chằn tinh kết hợp theo dạng Megazord có thể tuần hoàn lực lượng giống như Tam Huyền Điển Bí, tuy rằng hiệu quả khi kết hợp kém hơn nhưng khả năng chịu đựng của bọn chúng cũng phải tăng lên đến mấy chục lần, ít nhất cũng đủ để đưa hắn và Trương Linh Tuyền đến bờ bên kia.
Tốc độ của chằn tinh được giữ ở mức trung bình, khoảng hơn bốn trăm cây số một giờ, bởi vì không biết có tìm được đảo để nghỉ ngơi hay không, tình huống phải bay liền một mạch sang bờ bên kia là cực kỳ dễ xảy ra, vì thế nên Trương Hải không dám để bọn chúng bay nhanh, tránh hao kiệt sức lực thì hỏng.
Theo tốc độ dự kiến này, một ngày bọn Trương Hải đi được một vạn cây số, phải mất đến năm ngày mới có thể đến nơi.
Năm ngày bay liên tục! Điều này với bất cứ một con chằn tinh nào cũng là quá sức, nhưng khi bọn chúng kết hợp lại, chúng khá tự tin về quãng đường này. Tất nhiên, đây là dưới tình huống không có sự cố gì xảy ra! Đây cũng là điều mà Trương Hải và Trương Linh Tuyền lo lắng nhất.
Sự cố là thứ không thể kiểm soát, bất cứ một việc gì, bất cứ một lúc nào cũng có thể có sự cố xảy ra. Trương Hải cũng không có ấu trĩ cho rằng mình may mắn đến mức bay xuyên qua cả một đại dương mà không có sự cố gì.
Ba ngày trôi qua, không có vấn đề gì bất thường. Megazord vẫn duy trì tốc độ đều đặn tiến lên phía trước. Điều này làm Trương Hải thở phào, nhưng cũng có chút thất vọng, bởi trên quãng đường này, bọn họ không hề thấy dấu vết của bất cứ một hòn đảo, cũng như dấu tích nào của sinh vật đất liền.
Ba con chằn tinh đã bắt đầu hơi hơi mệt, nhưng vẫn có khả năng tiến lên tiếp. Trong quá trình này, Trương Hải liên tục hướng dẫn bọn chúng cải tiến cách vận hành công pháp kết hợp, làm hiệu quả kết hợp ngày càng tịnh tiến. Đây cũng là hiệu quả rõ rệt của việc vừa làm lý thuyết vừa thực hành.
Cho đến ngày thứ tư.
Tốc độ của ba con chằn tinh hơi chậm lại, có vẻ đang do dự không muốn tiến lên. Sắc mặt của Trương Hải và Trương Linh Tuyền cũng trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm về không gian phía trước.
Đó là một vùng hải vực có thể nói là u ám, trên bầu trời trải dày đặc mây đen, thỉnh thoảng lập lòe vài tia chớp, kèm theo đó là những tiếng sấm ì ùng như đang cảnh cáo những kẻ xâm nhập liệu hồn…
Mây đen trải dài đến vô cùng vô tận, có thể nói là vắt ngang chân trời, có nhìn cũng chẳng thấy một con đường vòng nào để vượt qua hải vực này.
Nói cách khác, nếu bọn Trương Hải muốn đi qua nơi này, chỉ có một cách duy nhất là bay thẳng qua mà thôi.
- Đại ca, dưới biển có một luồng khí tức không bình thường, lúc ẩn lúc hiện. Có thể nói rằng chắc chắn bên dưới có một con hải quái. Bọn em không rõ thực lực của nó, nhưng có thể khẳng định, nó rất giỏi che dấu khí tức! Làm chúng ta dù biết nó ở đây, nhưng lại không biết nó là thứ gì, thực lực ra sao, lúc nào nó động thủ… Đây là một điều bất lợi cho chúng ta! - T.Rex có thực lực cao nhất phân tích.
Trương Hải nhăn mày, lại nghe Cún nói tiếp.
- Hải vực này khá quái dị, trên trời dày đặc mây đen và sấm sét, làm những sinh vật bay ngang qua không thể nào bay cao được, bởi như thế rất dễ bị sét đánh. Tuy rằng bọn em kết hợp, em đảm nhận vai trò áo giáp, có thể ngăn chặn và hấp thu sấm sét này, nhưng đó cũng chỉ là một phần tác dụng, hai người còn lại có thể không chịu nổi sấm sét này mà xảy ra biến cố không đáng có. Vì vậy tốt nhất là phải bay thấp xuống. Chỉ là… nếu như chúng ta bay thấp thì rất dễ lọt vào tấn công của con Hải quái kia. Dù bọn em không sợ nó đi nữa thì vẫn phải có tâm đề phòng!
Trương Hải và Trương Linh Tuyền gật đầu.
Tình hình này khá bất lợi! Bay cao thì không được, bay thấp thì lọt vào phục kích, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng nếu bay cao thì chắc chắn bị sét đánh, có tránh cũng không được. Còn bay thấp thì lại có một số cách để thoát khỏi công kích. Vậy thì… chắc chắn phải chọn bay thấp.
Trương Hải quyết đoán:
- Vậy thì bay thấp đi! Đề cao tốc độ hết cỡ, cố gắng vượt qua Hải vực này nhanh nhất có thể! Dù làm thế rất có thể hao phí nhiều thể lực hơn, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác nữa rồi!
Mấy con chằn tinh đang kết hợp cùng một chỗ, tâm linh tương thông, cả ba đều thầm chửi trong lòng, chẳng phải chính mi mang bọn ta vào hoàn cảnh này hay sao? Thôi đi, coi như bọn ta xui xẻo, gặp phải tên chủ nhân đen tận mạng thế này.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ba con chằn tinh cũng không có đường lui. Nơi đây là hải vực, bọn chúng không thể nào dừng lại nữa, chỉ có nhanh chóng vượt qua mọi thử thách, tìm chỗ đặt chân mới là điều mà chúng muốn làm.
Càng đi, cái cảm giác bất an lại càng trở nên mạnh liệt, giống như mình càng ngày càng lún sâu vào một cái bẫy, nó có thể được kích phát, lấy mạng bản thân bất cứ lúc nào. Thần kinh của cả đám đều trở nên căng thẳng, chú ý mọi động tĩnh xung quanh, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Đi thêm hai giờ nữa, vẫn chưa có điều gì bất thường xảy ra. Nhưng Trương Linh Tuyền dựa vào cảnh giới cao thâm, đã có thể nhận ra một cái bóng khổng lồ đang chìm nổi dưới mặt nước. Đôi lúc còn có hai quầng sáng màu lam thăm thẳm lóe lên, nhưng nhanh chóng chìm sâu xuống bên dưới, giống như biến mất vậy.
Ba con chằn tinh cũng không phải là không nhìn ra. Thậm chí, bọn chúng còn biết rằng con quái vật biển kia đang chờ đợi thời cơ. Cũng là bởi vì Megazord đang bay trên tầm cao kha khá, có lẽ quái vật biển không chắc có thể chiếm lợi thế khi tấn công ở khoảng cách này.
Nhưng việc gì đến thì cũng phải đến, một tia sét cắt ngang chân trời, giáng thẳng xuống từ thiên khung. Ánh sáng phản chiếu vào trong đôi mắt của Trương Hải, làm cõi lòng hắn cũng thầm hoảng sợ, nhanh chóng dùng ý niệm điều khiển ba con chằn tinh.
- Vặn người sang trái!
T.Rex nhanh chóng vặn eo một cái, thân hình to lớn lệch sang bên trái, né được tia sét trời giáng kia. Nhưng cũng vì động tác này, thăng bằng của toàn bộ thân thể cũng mất đi, cả hình dạng to lớn của Megazord cũng rơi thẳng xuống bên dưới, giống như một chiếc lá rụng về cội nguồn vậy.
- Lân! Dùng khí đạo ổn định thân thể ngay! Cún, vừa rồi đuôi của Long dính một chút sét, mau hấp thu đi, tránh làm cơ năng tê liệt!
Trương Hải bình tĩnh hướng dẫn, một vài giọt nước mưa nhỏ li ti cũng đã phả vào mặt hắn. Lạnh buốt, nhưng lại làm người ta thật thanh tỉnh.
Mấy con chằn tinh nhanh chóng làm theo. Hàn Kỳ Lân đảm nhiệm “cánh tay phải” của Megazord chợt há miệng, nếu từ xa nhìn lại, người ta sẽ thấy Megazord vung mạnh cánh tay phải lên, đập xuống bên dưới, cùng với đó là một làn sướng trắng phun ra giống như phản lực, làm tốc độ rơi xuống của cả “chỉnh thể” khựng lại. Megazord lại xoay một vòng, cuối cùng đã ổn định lại thân hình, không rơi xuống nữa.
Nhưng lúc này, tròng mắt của Trương Hải co rút lại, tiếng sóng biển, âm thanh của nước đang phát ra dồn dập, cái cảm giác nguy hiểm ập đến làm hắn có cảm giác rợn tóc gáy.
Cùng lúc đó, một cái miệng đầy răng sắc nhọn cũng vùng lên từ dưới biển khơi, táp về phía bọn họ. Lúc này, độ cao của Megazord đã bị giảm rất nhiều, quá sát với mặt biển, lại vừa mới lấy lại thăng bằng nên không phản ứng kịp. Chỉ thấy cái cổ dài ngoằng kia xẹt qua đầu của T.Rex, cũng chính là vùng ngực của Megazord, để lại một dải hoa lửa dài.
Trương Hải chợt ngẩn ngơ.
Một cái đầu khổng lồ, chỉ riêng cái đầu đó cũng phải lớn đến cả sáu mét, hơn nữa, bên dưới còn có cả một cái cổ dài ngoằng, vung dài lên trên mặt biển đến hơn mười sáu mười bảy mét. Đó là chưa kể phần còn đang ẩn giấu bên dưới của nó! Rốt cuộc con quái vật này to đến mức nào?
Quan trọng, cái đầu này làm Trương Hải quen thuộc.
Một cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn, dường như chỉ cần hàm răng đó thôi cũng đủ hủy diệt mọi thứ trước mắt nó! Hai bên đầu có hai cái mang xòe ra, giống như một đôi cánh… nhưng cũng giống như hai cái vây cá mọc trên má vậy.
Đôi mắt màu lam sẫm đang trừng lên hung dữ nhìn bọn người Trương Hải, giống như hận không thể rút xương lột da bọn họ ra. Cái ánh mắt đó… thật hung tàn.
Trương Hải không thể nào nhịn được mà thốt lên một câu:
- Leviathan!
Quá giống!
Thế giới này thật kỳ diệu! Không ngờ… loài quái vật chỉ có trong truyền thuyết ở thế giới kia… loài quái vật có sức mạnh hủy diệt mọi thứ! Không ngờ lại đang ở trước mặt mình, tấn công mình!
T.Rex thấy đau đớn vô cùng, nếu vừa rồi không phải có Cún đảm nhiệm chức trách áo giáp đỡ dùm nó hơn một nửa công kích, nó đã không chịu nổi mà làm liên kết bị phá vỡ rồi.
Hàn Kỳ Lân nhanh chóng phân ra một luồng năng lượng khí đạo chảy dọc trong thân thể, xua tan những vết thương trên đầu T.Rex. Cùng lúc đó, cái cổ dài ngoằng của quái vật biển cũng đã thụt trở về. Dường như nó cũng đã bị thương tổn chứ không dễ dàng gì.
- Đại ca! Tình hình không ổn rồi! Con vật khốn kiếp này là thủy quái cấp thiên phạt! Tương đương với Hóa Long Cảnh đó! Cái dị tượng nơi này cũng là vì nó mà ra! Sấm sét này chỉ là bề ngoài mà thôi, nếu em không nhầm, khi sấm sét tích tụ đến cực hạn thì sẽ phát nổ, hình thành “thiên hỏa nhiên khung”, trở thành cơn mưa lửa đại kiếp giáng xuống! Có lẽ cái viễn cảnh này còn xa lắm, tạm thời không cần lo, nhưng tu vi của quái vật biển này cao hơn chúng ta nhiều! Làm thế nào bây giờ?
Trương Hải và Trương Linh Tuyền cũng biến sắc.
Quái vật cấp Hóa Long cảnh? Lại còn trong tình huống đây là “sân nhà” của nó nữa! Mặc dù ba con chằn tinh đã kết hợp lại thành hình thái Megazord, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn nhiều so với Thần Thông Cảnh, nhưng cũng đâu thể so sánh với con quái vật biển này.
- Tiếp tục bay lên cao có được không? - Trương Hải hỏi.
- Không được nữa rồi! Động lực duy trì độ cao là khí đạo của Lân, nhưng độ mạnh của khí đạo lại nhờ vào hồn lực cung cấp từ Cún! Vừa rồi Cún đã chịu một nửa công kích, tiêu hao rất nhiều sức lực, bây giờ mà bay lên cao thì Lân có thể dễ dàng kiệt sức, đoạn đường sau này… - Long cố gắng phân tích tình hình. Trương Hải cũng hiểu rõ ngay lập tức.
- Anh Hải! Cũng đừng lo lắng quá! Quái vật này luôn bị thiên phạt ám lấy thế này, có vẻ như nó đã trúng nguyền rủa hoặc loại cấm chế, pháp trận nào đó, làm cho thực lực không ngừng tiết ra, khiến thiên phạt luôn “túc trực” bên cạnh. Em cũng đã từng đọc trong một điển tịch của dòng họ về trường hợp này, chúng có một nhược điểm là không dám dùng thần thông! Đây có lẽ là một tia hy vọng cho chúng ta. - Trương Linh Tuyền bình tĩnh, hít thở sâu và đều, trong mắt đầy vẻ quyết tâm, lại không hề có một chút sợ hãi nào!
/183
|