Trương Hải cũng không định ở lại trong y xá nữa, hắn đi tìm ông bác sĩ phụ trách ở đây rồi thông báo một câu. Ông bác sĩ kia cũng biết hắn không sao nữa nên cũng gật đầu đồng ý, nhưng trước khi Trương Hải đi thì ông nói:
- Cô Trương Linh Tuyền đã dặn chú nói với cháu khi nào cháu bình phục thì đến gặp riêng cô ấy tại phòng làm việc! Cháu cũng nên đến đó trước đi! Mà nhớ là buổi tối phải quay lại đây để kiểm tra, tốt nhất ngủ lại đây vài tối, chứ bây giờ mà cháu về phòng ngủ chung thì chú không yên tâm lắm.
Trương Hải thưa vâng một tiếng, lễ phép chào bác sĩ rồi đi ra ngoài. Trương Linh Tuyền hôm qua đã nói sẽ sắp xếp cho hắn lại sau, bây giờ tìm hắn cũng chẳng có gì lạ cả.
Trương Hải sau khi ra khỏi y xá thì nghĩ nghĩ một chút, quyết định đi gặp Trương Linh Tuyền trước để giải quyết cho xong chuyện này, sau đó thì sẽ tập trung lại nghiên cứu công pháp. Tránh xảy ra trường hợp đang luyện thì bị bà cô tìm gặp, phiền phức vô cùng.
Trương Hải đã biết trước phòng làm việc của Trương Linh Tuyền là phòng của hiệu phó trường học lúc trước. Vào thời gian sơ duyệt này thì giáo viên đã nghỉ gần hết nên phòng này mới được sửa sang lại cho cô sử dụng, hơn nữa cũng chỉ sử dụng trong một tháng này nên không ai thấy phiền gì cả.
Trương Hải biết được phòng này cũng không phải do hắn chịu để ý, chẳng qua là phòng đó quá bắt mắt, treo ngay tấm biển “Trương Linh Tuyền” to đùng ở ngoài cửa, hơn nữa căn phòng lại cách biệt hẳn với các gian phòng khác, cả một khu dành cho giáo viên lúc thường ngày bây giờ chỉ còn duy nhất một phòng hoạt động nên không muốn biết cũng hơi khó.
Khu vực xung quanh phòng của Trương Linh Tuyền rất vắng vẻ, nếu không nói là chẳng có ai đi vào cả. Đó cũng là vì sự sắp xếp quái đản của bà cô này, chỗ cô ta ở thì không cho ai ở xung quanh cả, kể cả hai người trợ lý cũng ở cùng với mấy y sĩ ở dưới khu phòng tập. Do đó mà việc có một người tiến vào trong khu vực này làm cho người ta chú ý, nhưng mà ngay sau đó họ đã dời ánh mắt đi, bởi vì việc một học sinh bị gọi lên thế này thì vài lần một ngày cũng là bình thường mà thôi.
Trương Hải gõ gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một tiếng ngáp mệt mỏi, nhưng âm thanh rất mềm mại làm cho người ta nghe mà cũng thấy ấm lòng. Sau đó một tiếng kêu nũng nịu pha lẫn sự bực bội vang ra từ trong phòng:
- Ai vậy? Mới sáng sớm đã làm phiền người khác!
Hôm qua Trương Linh Tuyền giải quyết xong chuyện Trương Hải còn phải qua xem xét Phạm Đức Linh, cũng phải lo lắng một chút nên ngủ muộn, lúc mà Trương Hải gọi thì nàng vẫn còn ngủ say bên trong. Cũng vì ngái ngủ nên nàng mới lộ ra âm thanh phóng túng như lúc ở nhà, quên mất duy trì vẻ quyền uy bên ngoài của mình.
Trương Hải cũng không để ý nhiều, kiểu người bên ngoài thì thành thục, tính cách lại như trẻ con thế này hắn nhìn thấy rất nhiều trong mộng cảnh, dòng họ Trương trong đó không thiếu người như vậy. Hắn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thưa cô, em là Trương Hải, hôm qua cô đã dặn bác sĩ nhắn em đến đây phải không ạ?
Trương Linh Tuyền lúc này cũng đã tỉnh táo lại phần nào, nghe thấy người đến là Trương Hải thì nghĩ nghĩ một chút, xác định đúng là chính mình tìm gặp thì lên tiếng:
- Chờ cô mấy phút, ra ngay!
Mấy phút của Trương Linh Tuyền cũng phải đến mười lăm phút, nàng ở bên trong đó đánh răng rửa mặt đủ kiểu, sau đó lại còn quần quần áo áo chỉnh tề, phấn son đôi chút rồi mới ra mở cửa. Trương Hải lúc này đã chán ngấy rồi, hắn tranh thủ thử cảm nhận linh khí thiên địa một chút, bất tri bất giác lại tựa vào cánh cửa.
Thật bất ngờ, lần này Trương Hải vừa thử đã có thể cảm nhận được một tia linh khí mỏng manh, tất nhiên là chưa hoàn toàn rõ ràng, chưa thấy được toàn bộ. Lúc mà hắn đang hưng phấn định tập trung nắm bắt thì cánh cửa đằng sau chợt mở ra, người hắn mất đà ngã thẳng về phía sau.
Trương Linh Tuyền ra mở cửa mà cũng chẳng thèm nói một câu gì thông báo trước, mà kể cả có nói thì chưa chắc Trương Hải đang trầm mê đã có thể nghe thấy. Nàng vừa mở cửa thì đã thấy một bóng đen ập về phía mình, theo phản xạ tự nhiên thường ngày, Trương Linh Tuyền nhanh chóng lách thân sang một bên. Nhưng tuy rằng người nàng đã tránh được nhưng cái khối nhô nhô trước ngực lại hơi bị dôi ra, hơn nữa lại bị bất ngờ nên Trương Linh Tuyền né không triệt để, bị cả cái khối đang đổ xuống kia miết một cái. Trương Linh Tuyền tạm thời chưa để ý mà đang định giơ chân lên đá, nhưng nhìn kỹ lại, nhận ra đó là Trương Hải thì nàng đành rụt chân về, Trương Hải cũng vì không có cái gì đỡ, hơn nữa đang trầm mê nên không kịp phản xạ mà đổ ầm xuống đất, sau đầu đập xuống sàn một cái làm hắn cảm thấy choáng váng.
Trương Linh Tuyền lúc này mới để ý đến cảm xúc lúc ban nãy, mắt nhìn nhìn xuống Trương Hải, lại nhìn nhìn vào cái bộ vị đáng tự hào kia, sắc mặt của nàng hơi đỏ lên vì bực bội, nhưng sau đó nghĩ lại đây chỉ là một thằng nhóc nên cũng cố dằn lại, nàng lạnh nhạt lên tiếng nói:
- Đứng dậy đi! Có thế mà đã làm như bị trọng thương vậy! Ngồi xuống ghế rồi nói chuyện với cô một chút.
Trương Hải xoa xoa cái đầu rồi ngồi dậy, cú ngã vừa nãy cũng không phải là đau đớn lắm, mỗi tội bao nhiêu cảm giác lúc nãy giờ mất tiêu rồi, tiếc thật. Nhưng mà Trương Hải cũng không vội, cảm nhận được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… Hắn tin là mình sẽ có cơ hội đó.
Trương Hải rất thành thật ngồi im trên ghế, Trương Linh Tuyền cũng chưa nói gì mà nhìn hắn chăm chú một lúc, sau đó thì gật đầu nói:
- Hôm qua biểu hiện của em khi chiến đấu khá tốt, chuyện sau đó cô không nhắc đến nữa. Cô chỉ muốn hỏi là em có biết sức mạnh của Phạm Đức Linh hôm qua đã đến đâu rồi không?
Trương Hải lắc lắc đầu:
- Em nghe nói học sinh ở trường thì đều chưa được xếp vào loại người có đẳng cấp cảnh giới. Hầu hết những người được phân chia cảnh giới thì đều trải qua tập huấn, thậm chí là phải qua truyền thừa mới có được, nhưng hình như Phạm Đức Linh là một trường hợp đặc biệt. Em nghe nói có bảy cảnh giới được xác định, nhưng cảnh giới thứ bảy thì chỉ là phỏng đoán, không ai dám khẳng định nên tính ra chỉ có sáu mà thôi. Chắc là Phạm Đức Linh đã đạt đến được cấp thứ nhất!
- Xem ra em cũng khá thông minh, đúng là hôm qua Phạm Đức Linh đã đột phá được cảnh giới, chính thức bước chân vào giới tu luyện, cảnh giới của nó gọi là “biến thân cảnh”. Cũng may cho em là hôm qua Phạm Đức Linh mới chỉ biến thân lần đầu, thời gian duy trì, sức mạnh và các kỹ năng không thể đáp ứng đủ yêu cầu, hơn nữa lại mất đi lý trí nên không phát huy được bao nhiêu khả năng. Nếu không thì người bại chắc chắn là em rồi!
Trương Hải gật đầu đồng ý không hề do dự, sự thực đúng là như thế. Nếu hôm qua Phạm Đức Linh vẫn giữ nguyên được sự cuồng bạo lúc đầu thì dù hắn có dùng ma pháp đến kiệt quệ tinh thần lực cũng không thể thắng nổi. Trương Linh Tuyền thấy thế thì tiếp tục lên tiếng:
- Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm qua em lại có thể tạo ra lửa? Đó là kỹ năng thiên phú của “chủng tộc cảnh”, nhưng mà sức mạnh của em rõ ràng còn chưa đạt đến mức đó!
Trương Hải chưa trả lời vội, tâm trí của hắn đang bị thu hút bởi các cảnh giới trong thế giới này, hắn lên tiếng hỏi lại Trương Linh Tuyền:
- Thưa cô, từ nãy đến giờ cô vẫn nói đến “biến thân cảnh”, “chủng tộc cảnh” nhưng em chưa biết đó là gì? Cô có thể giải thích cho em được không ạ?
- Được thôi! Dù sao những thứ này cũng phải nói cho các em trong đợt tập huấn sắp tới, đây là một tập tài liệu cơ bản về các cảnh giới tu luyện, tuy rằng không phải là quý hiếm gì nhưng cũng không dễ tìm được bên ngoài, trong xã hội bình dân thế này cũng không có mấy người biết nội dung của nó đâu. Nhưng em phải hứa, xem xong thì không được tùy tiện nói cho người khác biết nội dung trong này.
“Các em” trong lời nói của Trương Linh Tuyền không phải là chỉ toàn bộ học sinh, mà là chỉ một số học sinh đủ tư cách để biết mà thôi. Dòng họ của Trương Linh Tuyền là một dòng họ nắm quyền, Bạo quốc này nằm trong tay họ và dòng họ Phạm, vì thế việc tuyển chọn nhân tài để đào tạo thành cao thủ là không thể thiếu. Tài liệu này tuy không được lưu truyền trong dân gian nhưng cũng có không ít người biết, tất nhiên đó cũng chỉ là những người “đủ tư cách” mà thôi, còn những người có thiên phú quá kém, đào tạo mãi mà cũng chỉ dùng được vài thiên phú thấp nhất thì còn chưa thể biết đến tài liệu này.
Hôm qua Trương Linh Tuyền thấy Trương Hải cũng khá có tiềm năng, hơn nữa các thiên phú của hắn lại kỳ lạ nên lấy làm tò mò. Nàng cho hắn xem thứ này cũng chỉ là muốn hắn tự nhận xét xem rốt cuộc là mình thuộc cảnh giới nào mà thôi.
Trương Hải cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy tập tài liệu kia, tài liệu cũng khá ngắn, chủ yếu nói đến các đặc trưng cơ bản của từng cảnh giới mà thôi. Hắn tập trung vào đọc rồi ghi nhớ từng cảnh giới, từng đặc điểm kỹ năng của khủng long giới này.
“Có tất cả sáu cảnh giới được tìm hiểu kỹ, mỗi cảnh giới được chia làm ba cấp: thấp, trung, cao.
Biến thân cảnh: cảnh giới đầu tiên, bất kỳ một người khủng long nào muốn tu luyện thì phải thức tỉnh huyết mạch, tiến hành biến thân. Đó chính là thiên phú chung của mọi chủng tộc người khủng long. Trong biến thân cảnh, cứ tiến thêm một bước thì biến thân lại thêm hoàn hảo, sức mạnh về thân thể, công kích vật lý càng thêm kinh khủng. Tất nhiên do hình dạng biến thân có lúc hơi khó coi nên người ta từ rất lâu trước đây đã chế tạo ra một dụng cụ phục trang, khi biến thân chỉ cần kích hoạt nó là sẽ có một bộ đồ xuất hiện bao bọc lấy thân thể, vừa có tác dụng hộ thân, vừa có tác dụng về thẩm mỹ. Sau khi đạt đến cao cấp thì có thể đột phá cảnh giới tiếp theo, nhưng mà biến thân vẫn không ngừng hoàn thiện trong quá trình tu luyện, không hề ngừng nghỉ.
Chủng tộc cảnh: Đây là cảnh giới thức tỉnh thiên phú của từng chủng tộc, ba cấp tương ứng với ba thiên phú chủng tộc khác nhau. Ví dụ, Trex tộc có hai loại thuộc tính là hỏa và thủy, trong đó thì hỏa có các loại thiên phú như: địa ngục hỏa, hắc huyền hỏa, âm độc hỏa, bạch sắc hỏa…, thủy cũng có các loại thiên phú như: phi thiên triều (triều là thủy triều), liên hoa vũ, băng huyền sương,… Mỗi một người có thể thức tỉnh ba thiên phú bất kỳ, nhưng ba thiên phú hầu hết chỉ cùng một hệ, việc xuất hiện hai hệ cũng có nhưng đó thương là hai hệ hỗ trợ nhau, việc người có hai hệ khắc nhau là cực kỳ hy hữu.
Tự giác cảnh: Là cảnh giới có thể ngộ ra kỹ năng thiên phú của chính bản thân mình, người có thiên phú, vận may càng cao thì càng ngộ ra kỹ năng kinh khủng. Điển hình là huyền thoại Lý Hiền của Sauro tộc đã dùng một chiêu “mộc thần không gian”, khống chế cây cối bao vây kín cả một đảo quốc nhỏ dám cả gan tính kế ông, sau đó siết lại đánh chìm cả đảo quốc đó xuống biển. Ngay cả người cường đại nhất của đảo quốc có tu vi ngang với ông cũng không có cách nào thoát ra khỏi không gian bị bao bọc, cuối cùng vì trọng thương mà không chạy được, táng mệnh theo đất nước.”
Trương Hải đọc đến đoạn này thì rùng cả mình, không ngờ còn có người kinh khủng đến như vậy, người trong mộng cảnh kia tuy rất mạnh nhưng còn lâu mới có được sức mạnh như thế. Hắn tiếp tục tò mò đọc xuống dưới, vẫn còn ba cảnh giới nữa mà hắn càng muốn biết hơn.
- Cô Trương Linh Tuyền đã dặn chú nói với cháu khi nào cháu bình phục thì đến gặp riêng cô ấy tại phòng làm việc! Cháu cũng nên đến đó trước đi! Mà nhớ là buổi tối phải quay lại đây để kiểm tra, tốt nhất ngủ lại đây vài tối, chứ bây giờ mà cháu về phòng ngủ chung thì chú không yên tâm lắm.
Trương Hải thưa vâng một tiếng, lễ phép chào bác sĩ rồi đi ra ngoài. Trương Linh Tuyền hôm qua đã nói sẽ sắp xếp cho hắn lại sau, bây giờ tìm hắn cũng chẳng có gì lạ cả.
Trương Hải sau khi ra khỏi y xá thì nghĩ nghĩ một chút, quyết định đi gặp Trương Linh Tuyền trước để giải quyết cho xong chuyện này, sau đó thì sẽ tập trung lại nghiên cứu công pháp. Tránh xảy ra trường hợp đang luyện thì bị bà cô tìm gặp, phiền phức vô cùng.
Trương Hải đã biết trước phòng làm việc của Trương Linh Tuyền là phòng của hiệu phó trường học lúc trước. Vào thời gian sơ duyệt này thì giáo viên đã nghỉ gần hết nên phòng này mới được sửa sang lại cho cô sử dụng, hơn nữa cũng chỉ sử dụng trong một tháng này nên không ai thấy phiền gì cả.
Trương Hải biết được phòng này cũng không phải do hắn chịu để ý, chẳng qua là phòng đó quá bắt mắt, treo ngay tấm biển “Trương Linh Tuyền” to đùng ở ngoài cửa, hơn nữa căn phòng lại cách biệt hẳn với các gian phòng khác, cả một khu dành cho giáo viên lúc thường ngày bây giờ chỉ còn duy nhất một phòng hoạt động nên không muốn biết cũng hơi khó.
Khu vực xung quanh phòng của Trương Linh Tuyền rất vắng vẻ, nếu không nói là chẳng có ai đi vào cả. Đó cũng là vì sự sắp xếp quái đản của bà cô này, chỗ cô ta ở thì không cho ai ở xung quanh cả, kể cả hai người trợ lý cũng ở cùng với mấy y sĩ ở dưới khu phòng tập. Do đó mà việc có một người tiến vào trong khu vực này làm cho người ta chú ý, nhưng mà ngay sau đó họ đã dời ánh mắt đi, bởi vì việc một học sinh bị gọi lên thế này thì vài lần một ngày cũng là bình thường mà thôi.
Trương Hải gõ gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một tiếng ngáp mệt mỏi, nhưng âm thanh rất mềm mại làm cho người ta nghe mà cũng thấy ấm lòng. Sau đó một tiếng kêu nũng nịu pha lẫn sự bực bội vang ra từ trong phòng:
- Ai vậy? Mới sáng sớm đã làm phiền người khác!
Hôm qua Trương Linh Tuyền giải quyết xong chuyện Trương Hải còn phải qua xem xét Phạm Đức Linh, cũng phải lo lắng một chút nên ngủ muộn, lúc mà Trương Hải gọi thì nàng vẫn còn ngủ say bên trong. Cũng vì ngái ngủ nên nàng mới lộ ra âm thanh phóng túng như lúc ở nhà, quên mất duy trì vẻ quyền uy bên ngoài của mình.
Trương Hải cũng không để ý nhiều, kiểu người bên ngoài thì thành thục, tính cách lại như trẻ con thế này hắn nhìn thấy rất nhiều trong mộng cảnh, dòng họ Trương trong đó không thiếu người như vậy. Hắn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thưa cô, em là Trương Hải, hôm qua cô đã dặn bác sĩ nhắn em đến đây phải không ạ?
Trương Linh Tuyền lúc này cũng đã tỉnh táo lại phần nào, nghe thấy người đến là Trương Hải thì nghĩ nghĩ một chút, xác định đúng là chính mình tìm gặp thì lên tiếng:
- Chờ cô mấy phút, ra ngay!
Mấy phút của Trương Linh Tuyền cũng phải đến mười lăm phút, nàng ở bên trong đó đánh răng rửa mặt đủ kiểu, sau đó lại còn quần quần áo áo chỉnh tề, phấn son đôi chút rồi mới ra mở cửa. Trương Hải lúc này đã chán ngấy rồi, hắn tranh thủ thử cảm nhận linh khí thiên địa một chút, bất tri bất giác lại tựa vào cánh cửa.
Thật bất ngờ, lần này Trương Hải vừa thử đã có thể cảm nhận được một tia linh khí mỏng manh, tất nhiên là chưa hoàn toàn rõ ràng, chưa thấy được toàn bộ. Lúc mà hắn đang hưng phấn định tập trung nắm bắt thì cánh cửa đằng sau chợt mở ra, người hắn mất đà ngã thẳng về phía sau.
Trương Linh Tuyền ra mở cửa mà cũng chẳng thèm nói một câu gì thông báo trước, mà kể cả có nói thì chưa chắc Trương Hải đang trầm mê đã có thể nghe thấy. Nàng vừa mở cửa thì đã thấy một bóng đen ập về phía mình, theo phản xạ tự nhiên thường ngày, Trương Linh Tuyền nhanh chóng lách thân sang một bên. Nhưng tuy rằng người nàng đã tránh được nhưng cái khối nhô nhô trước ngực lại hơi bị dôi ra, hơn nữa lại bị bất ngờ nên Trương Linh Tuyền né không triệt để, bị cả cái khối đang đổ xuống kia miết một cái. Trương Linh Tuyền tạm thời chưa để ý mà đang định giơ chân lên đá, nhưng nhìn kỹ lại, nhận ra đó là Trương Hải thì nàng đành rụt chân về, Trương Hải cũng vì không có cái gì đỡ, hơn nữa đang trầm mê nên không kịp phản xạ mà đổ ầm xuống đất, sau đầu đập xuống sàn một cái làm hắn cảm thấy choáng váng.
Trương Linh Tuyền lúc này mới để ý đến cảm xúc lúc ban nãy, mắt nhìn nhìn xuống Trương Hải, lại nhìn nhìn vào cái bộ vị đáng tự hào kia, sắc mặt của nàng hơi đỏ lên vì bực bội, nhưng sau đó nghĩ lại đây chỉ là một thằng nhóc nên cũng cố dằn lại, nàng lạnh nhạt lên tiếng nói:
- Đứng dậy đi! Có thế mà đã làm như bị trọng thương vậy! Ngồi xuống ghế rồi nói chuyện với cô một chút.
Trương Hải xoa xoa cái đầu rồi ngồi dậy, cú ngã vừa nãy cũng không phải là đau đớn lắm, mỗi tội bao nhiêu cảm giác lúc nãy giờ mất tiêu rồi, tiếc thật. Nhưng mà Trương Hải cũng không vội, cảm nhận được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… Hắn tin là mình sẽ có cơ hội đó.
Trương Hải rất thành thật ngồi im trên ghế, Trương Linh Tuyền cũng chưa nói gì mà nhìn hắn chăm chú một lúc, sau đó thì gật đầu nói:
- Hôm qua biểu hiện của em khi chiến đấu khá tốt, chuyện sau đó cô không nhắc đến nữa. Cô chỉ muốn hỏi là em có biết sức mạnh của Phạm Đức Linh hôm qua đã đến đâu rồi không?
Trương Hải lắc lắc đầu:
- Em nghe nói học sinh ở trường thì đều chưa được xếp vào loại người có đẳng cấp cảnh giới. Hầu hết những người được phân chia cảnh giới thì đều trải qua tập huấn, thậm chí là phải qua truyền thừa mới có được, nhưng hình như Phạm Đức Linh là một trường hợp đặc biệt. Em nghe nói có bảy cảnh giới được xác định, nhưng cảnh giới thứ bảy thì chỉ là phỏng đoán, không ai dám khẳng định nên tính ra chỉ có sáu mà thôi. Chắc là Phạm Đức Linh đã đạt đến được cấp thứ nhất!
- Xem ra em cũng khá thông minh, đúng là hôm qua Phạm Đức Linh đã đột phá được cảnh giới, chính thức bước chân vào giới tu luyện, cảnh giới của nó gọi là “biến thân cảnh”. Cũng may cho em là hôm qua Phạm Đức Linh mới chỉ biến thân lần đầu, thời gian duy trì, sức mạnh và các kỹ năng không thể đáp ứng đủ yêu cầu, hơn nữa lại mất đi lý trí nên không phát huy được bao nhiêu khả năng. Nếu không thì người bại chắc chắn là em rồi!
Trương Hải gật đầu đồng ý không hề do dự, sự thực đúng là như thế. Nếu hôm qua Phạm Đức Linh vẫn giữ nguyên được sự cuồng bạo lúc đầu thì dù hắn có dùng ma pháp đến kiệt quệ tinh thần lực cũng không thể thắng nổi. Trương Linh Tuyền thấy thế thì tiếp tục lên tiếng:
- Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm qua em lại có thể tạo ra lửa? Đó là kỹ năng thiên phú của “chủng tộc cảnh”, nhưng mà sức mạnh của em rõ ràng còn chưa đạt đến mức đó!
Trương Hải chưa trả lời vội, tâm trí của hắn đang bị thu hút bởi các cảnh giới trong thế giới này, hắn lên tiếng hỏi lại Trương Linh Tuyền:
- Thưa cô, từ nãy đến giờ cô vẫn nói đến “biến thân cảnh”, “chủng tộc cảnh” nhưng em chưa biết đó là gì? Cô có thể giải thích cho em được không ạ?
- Được thôi! Dù sao những thứ này cũng phải nói cho các em trong đợt tập huấn sắp tới, đây là một tập tài liệu cơ bản về các cảnh giới tu luyện, tuy rằng không phải là quý hiếm gì nhưng cũng không dễ tìm được bên ngoài, trong xã hội bình dân thế này cũng không có mấy người biết nội dung của nó đâu. Nhưng em phải hứa, xem xong thì không được tùy tiện nói cho người khác biết nội dung trong này.
“Các em” trong lời nói của Trương Linh Tuyền không phải là chỉ toàn bộ học sinh, mà là chỉ một số học sinh đủ tư cách để biết mà thôi. Dòng họ của Trương Linh Tuyền là một dòng họ nắm quyền, Bạo quốc này nằm trong tay họ và dòng họ Phạm, vì thế việc tuyển chọn nhân tài để đào tạo thành cao thủ là không thể thiếu. Tài liệu này tuy không được lưu truyền trong dân gian nhưng cũng có không ít người biết, tất nhiên đó cũng chỉ là những người “đủ tư cách” mà thôi, còn những người có thiên phú quá kém, đào tạo mãi mà cũng chỉ dùng được vài thiên phú thấp nhất thì còn chưa thể biết đến tài liệu này.
Hôm qua Trương Linh Tuyền thấy Trương Hải cũng khá có tiềm năng, hơn nữa các thiên phú của hắn lại kỳ lạ nên lấy làm tò mò. Nàng cho hắn xem thứ này cũng chỉ là muốn hắn tự nhận xét xem rốt cuộc là mình thuộc cảnh giới nào mà thôi.
Trương Hải cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy tập tài liệu kia, tài liệu cũng khá ngắn, chủ yếu nói đến các đặc trưng cơ bản của từng cảnh giới mà thôi. Hắn tập trung vào đọc rồi ghi nhớ từng cảnh giới, từng đặc điểm kỹ năng của khủng long giới này.
“Có tất cả sáu cảnh giới được tìm hiểu kỹ, mỗi cảnh giới được chia làm ba cấp: thấp, trung, cao.
Biến thân cảnh: cảnh giới đầu tiên, bất kỳ một người khủng long nào muốn tu luyện thì phải thức tỉnh huyết mạch, tiến hành biến thân. Đó chính là thiên phú chung của mọi chủng tộc người khủng long. Trong biến thân cảnh, cứ tiến thêm một bước thì biến thân lại thêm hoàn hảo, sức mạnh về thân thể, công kích vật lý càng thêm kinh khủng. Tất nhiên do hình dạng biến thân có lúc hơi khó coi nên người ta từ rất lâu trước đây đã chế tạo ra một dụng cụ phục trang, khi biến thân chỉ cần kích hoạt nó là sẽ có một bộ đồ xuất hiện bao bọc lấy thân thể, vừa có tác dụng hộ thân, vừa có tác dụng về thẩm mỹ. Sau khi đạt đến cao cấp thì có thể đột phá cảnh giới tiếp theo, nhưng mà biến thân vẫn không ngừng hoàn thiện trong quá trình tu luyện, không hề ngừng nghỉ.
Chủng tộc cảnh: Đây là cảnh giới thức tỉnh thiên phú của từng chủng tộc, ba cấp tương ứng với ba thiên phú chủng tộc khác nhau. Ví dụ, Trex tộc có hai loại thuộc tính là hỏa và thủy, trong đó thì hỏa có các loại thiên phú như: địa ngục hỏa, hắc huyền hỏa, âm độc hỏa, bạch sắc hỏa…, thủy cũng có các loại thiên phú như: phi thiên triều (triều là thủy triều), liên hoa vũ, băng huyền sương,… Mỗi một người có thể thức tỉnh ba thiên phú bất kỳ, nhưng ba thiên phú hầu hết chỉ cùng một hệ, việc xuất hiện hai hệ cũng có nhưng đó thương là hai hệ hỗ trợ nhau, việc người có hai hệ khắc nhau là cực kỳ hy hữu.
Tự giác cảnh: Là cảnh giới có thể ngộ ra kỹ năng thiên phú của chính bản thân mình, người có thiên phú, vận may càng cao thì càng ngộ ra kỹ năng kinh khủng. Điển hình là huyền thoại Lý Hiền của Sauro tộc đã dùng một chiêu “mộc thần không gian”, khống chế cây cối bao vây kín cả một đảo quốc nhỏ dám cả gan tính kế ông, sau đó siết lại đánh chìm cả đảo quốc đó xuống biển. Ngay cả người cường đại nhất của đảo quốc có tu vi ngang với ông cũng không có cách nào thoát ra khỏi không gian bị bao bọc, cuối cùng vì trọng thương mà không chạy được, táng mệnh theo đất nước.”
Trương Hải đọc đến đoạn này thì rùng cả mình, không ngờ còn có người kinh khủng đến như vậy, người trong mộng cảnh kia tuy rất mạnh nhưng còn lâu mới có được sức mạnh như thế. Hắn tiếp tục tò mò đọc xuống dưới, vẫn còn ba cảnh giới nữa mà hắn càng muốn biết hơn.
/183
|