Trò chơi của Nhãn Động còn chưa chính thức bắt đầu! Chỉ khi cầm ngọc thánh thú đi vào sâu bên trong cái động này, cảnh cửa thử thách mới thực sự mở ra.
Trương Hải chậm rãi tiến về phía trước, Liên Hương Nhu mềm mại đang nằm trong lòng hắn, khuôn mặt có vẻ cực kỳ khó chịu, nhưng nàng không còn sức để làm bất cứ điều gì.
- Rốt cuộc cái đám người đã chết kia là ai? Tại sao các người lại vào đây? Mà cái nơi quái quỷ này rốt cuộc là cái gì?
Con đường này không biết đến lúc nào mới chấm dứt, Trương Hải thấy không khí thế này quá nhàm chán nên mới hỏi han vài câu.
- Ngươi là khủng long tộc?
Liên Hương Nhu hỏi lại một câu chẳng liên quan, Trương Hải cũng hơi trầm lặng, một lúc sau thì hơi gật gật, “Ừ!” nhẹ một tiếng.
- Vậy ngươi không biết chuyện tám trưởng lão hoàng gia của họ Phạm và họ Trương đã cùng nhau đi tranh giành với nhân tộc bọn ta hay sao?
Trương Hải lắc đầu, chuyện này chưa nghe thấy bao giờ, hơn nữa, trưởng lão hoàng gia thì có rất nhiều nhưng mà chưa hề nghe thấy phong thanh gì về chuyện đi giao tranh này của tám vị trưởng lão gì gì đó cả. Họ có liên quan quỷ gì đến chuyện tranh giành này đâu?
Liên Hương Nhu hơi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bây giờ là năm bao nhiêu?
- Bạo quốc lịch năm 2013.
Liên Hương Nhu hơi sửng sốt, sau đó thì chợt thở dài:
- Cũng hơn năm trăm năm rồi…
Trương Hải nhíu mày… bình tĩnh không nói gì cả, Liên Hương Nhu nói tiếp:
- Năm trăm năm trước, nhân tộc tranh đấu với khủng long tộc, rất nhiều sư huynh đệ trong sơn môn của ta đã ngã xuống, cũng có không ít người khủng long hy sinh. Cuối cùng bọn ta lại bất cẩn mà bị rơi vào trong nơi này. Sự việc sau đó chắc ngươi cũng hiểu được: hợp tác vượt qua hiểm cảnh, đến lúc mấu chốt lại đâm cho nhau một dao! Cuối cùng mọi người đều chết hết, chỉ còn lại một mình ta…
Thực ra, cuộc tranh đấu này cũng chẳng đơn giản như thế, chủ yếu là khủng long tộc muốn ngăn chặn nhân tộc tìm ra cái gì đó ở nơi này, cuối cùng tất cả cùng bị rơi vào bên trong phong ấn, đoạn hợp tác rồi phản bội này thì đúng là sự thật.
Liên Hương Nhu cũng không phải là kẻ hâm, nói hết cho Trương Hải làm gì chứ? Tuy rằng thứ mà nàng muốn tìm cũng chẳng có tác dụng gì với người khủng long như hắn, nhưng tác dụng với nhân tộc lại cực lớn, ai mà biết hắn biết được điều đó thì có giở trò gì hay không?
- Vậy còn cái hang mà chúng ta đang đi thì sao? Rốt cuộc là có bí ẩn gì?
Nói đến vấn đề này, Liên Hương Nhu chợt hơi động tâm, hỏi lại:
- Rốt cuộc ngươi làm cách nào mà áp lực của linh khí trong hang động này lại bị giảm mạnh đi như vậy?
- Thì hấp thu hết vào người thôi!
Liên Hương Nhu cau mày khi nghe câu trả lời lơ đãng đó. Nàng không phải là tay mơ, áp lực trong động này do nguyên tố - linh khí và điện từ trường gây ra, người tu luyện ở trên đời này thường thì chỉ tu một trong ba con đường, cùng lắm là hai con đường thôi, làm sao mà hấp thu cả ba được cơ chứ? Chính bản thân nàng cũng chỉ thuần tu khí mà thôi, có thể hấp thu linh khí, lại dùng khí để chống đỡ cho thân thể, nhưng mà điện từ trường công kích linh hồn thì nàng không thể chịu được, vì vậy mà cơ thể mới suy nhược đến mức này.
Năm trăm năm trước, Liên Hương Nhu đã cố gắng tiến đến cơ quan để dập tắt áp lực này, nhưng sức của nàng không thể chịu nổi nữa, bất đắc dĩ phải phong ấn mình vào trong băng liên, nhằm duy trì sinh cơ.
Nàng biết, ở trong băng liên thì không thể khôi phục sức lực, hơn nữa, nếu nàng thoát ra thì áp lực lại lập tức trùm lên người nàng, lúc đó thì chỉ có tan xương nát thịt, giống như mấy người đã cùng vào trong cái khu vực áp lực kinh khủng này.
Nàng không biết phải làm gì, nàng vô cùng bất lực, nhưng cũng tự trầm mình năm trăm năm trong khối băng liên đó.
Cho đến ngày hôm nay, Trương Hải đột nhiên ngồi tu luyện bên ngoài, tuy rằng áp lực ở ngoài đó là nhẹ nhất, nhưng sự hấp thụ của Trương Hải đã làm cho áp lực bên trong bị hấp dẫn, kéo các nguyên tố ra bên ngoài, làm cho áp lực trên người của Liên Hương Nhu nhẹ đi nhiều.
Cơ hội không có nhiều, Liên Hương Nhu biết cơ hội mình chờ cả năm trăm năm đã đến, nàng không do dự gì phá băng, lết từng bước với tàn lực của mình để tiến đến cái cơ quan kia. Khi nàng thoát ra khỏi băng liên, áp lực cũng muốn quay lại ép lên người nàng, nhưng mà quá trình đó không được nhanh như thế, đủ thời gian cho Liên Hương Nhu làm được điều mà mình muốn.
Liên Hương Nhu cũng chẳng hề câu nệ nhiều, nàng nói thẳng nghi hoặc của mình ra, đổi lại chỉ là sự trầm mặc của Trương Hải. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Cô nói cái động này nguy hiểm như vậy! Thế mà chỉ có mình cô sống sót, chứng tỏ cô là tinh anh của linh… của nhân tộc. Tôi có nên giết cô luôn để báo đáp cho dân tộc mình hay không nhỉ? Hơn nữa, nếu cô hồi phục lại thì chắc gì tôi đã sống tốt được.
Liên Hương Nhu ngẩn người, sau đó sắc mặt lại hơi hoảng loạn. Từ trước tới nay, nàng vẫn luôn là một tiên tử cao cao tại thượng, nàng không phải tán tu, không cần đi loạn khắp nơi, trải nguy hiểm này nọ. Mọi thứ có sơn môn, khó khăn có đồng môn sư huynh đệ. Cơ bản, nàng chưa bao giờ phải rơi vào trong tay người khác, vì thế cũng chẳng cần biết phải ứng phó như thế nào.
Tính ra, nàng cũng đã đến bảy trăm tuổi rồi, tất nhiên đó là tính cả thời gian phong ấn vô vị kia. Nhưng mà kinh nghiệm đối nhân xử thế, hạ thấp mình và giữ mồm giữ miệng thì nàng vẫn chỉ có một con số không mà thôi.
Còn đang hoảng loạn thì Trương Hải đã nói:
- Đừng có sợ, tôi đùa thôi! Tôi không có thói quen hành hạ mỹ nữ! Đó là vận may của cô khi là mỹ nữ đó! Nhưng mà tôi cũng không thể cứ thế mà giúp cô thoát đi được, trừ phi…
Trái tim của Liên Hương Nhu đập thình thịch, có vẻ sốt ruột, bây giờ nàng rất nóng lòng muốn biết điều kiện của hắn.
- Trừ phi cô làm tình nhân của tôi!
Sắc mặt của Liên Hương Nhu trắng bệch, yếu ớt lắc lắc đầu, Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì thầm thấy mê mẩn, nhưng hắn cũng nhanh chóng sửa lại:
- Ha ha, nói đùa thôi! Thực ra người như cô có cho làm vợ thì tôi cũng không muốn. Lấy một cô gái không yêu mình, lại còn có thực lực để đè lên đầu mình thì đúng là chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa… cô còn là một lão thái bà mấy trăm tuổi, tôi không có hứng thú đâu…
- Ngươi…
Liên Hương Nhu tức nghẹn họng, chính hắn đề ra cái tư tưởng ấy làm mình sợ. Nhưng còn chưa kịp từ chối thì hắn đã chỉ ra một lô một lốc đặc điểm, làm cho chính nàng cũng cảm thấy mình là một món đồ không ai cần vậy. Đặc biệt là cái câu “lão thái bà” càng làm cho nàng xúc động muốn nhảy dựng lên tát cho hắn một phát.
- Thôi được rồi! Chỉ cần Tiểu Hương Nhu hứa với ca ca rằng sau này tiểu muội không tìm ca ca gây phiền phức, thậm chí còn phải trả cho ca ca một mạng người, dù là đi giết hay đi cứu người! Nào, thề đi thì ca ca sẽ không trêu muội nữa…
Tiểu Hương Nhu? Ca ca? Liên Hương Nhu sắp tức chết rồi, tên này lúc thì lão thái bà, lúc thì coi nàng như trẻ con. Sao hắn không nhìn lại mình, nhìn qua mới là đồ trẻ mới lớn, so với dung mạo đã trưởng thành của nàng thậm chí còn nhỏ hơn, thế mà cũng không biết xấu hổ xưng ca ca.
Liên Hương Nhu cắn răng một cái, cuối cùng cũng thế độc một câu, lấy danh nghĩa của sư môn và đạo tâm ra thề. Trương Hải lại nghi hoặc hỏi một câu:
- Đạo tâm? Danh nghĩa sư môn? Hai thứ này có đáng tin không vậy?
Liên Hương Nhu giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, nhưng nàng quên mất mình đang nằm trên tay hắn, giãy mạnh quá nên rơi xuống đất dập cả mông. Tuy hơi đau nhưng nàng cũng không quên hét lên:
- Hỗn đản! Sư môn và đạo tâm là hai thứ quan trọng nhất đời ta, cũng là quan trọng nhất với mọi đệ tử Phiêu Vân Các, không cho phép ngươi làm nhục…Ngươi… nếu ngươi…
Những câu tiếp theo đã nghẹn trong họng, vì Trương Hải lại cúi xuống, bế nàng lên và đi vào bên trong. Miệng lầu bầu nói:
- Ca ca tin muội là được chứ gì? Làm gì mà cứ nhặng lên như thế chứ?
Lúc này, Liên Hương Nhu mới bất mãn hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Đi thêm một lúc, cuối cùng hai người cũng đến trước một bức tường hoành tráng, ánh sáng ở đây cũng không thiếu thốn như trước đó, ít nhất, hai người có thể nhìn được phía trước có gì.
Là một cánh cửa đá, không cao lắm, chỉ khoảng hai mét mà thôi, cánh cửa đá xù xì, trông cổ xưa nhưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, cánh cửa tuy thấp nhưng lại vô cùng rộng, kéo dài cả bức tường này, ước lượng cũng phải dài đến hơn hai mươi mét. Trương Hải cũng thử mấy lần, kết luận là dù có dốc hết sức cũng không đả động được cái cửa này dù chỉ một chút.
Hắn cũng đã chú ý đến một đống lỗ ở bên cạnh cánh cửa, trên đó có hình của bảy con vật, chắc là bảy thánh thú đó. Trương Hải nhìn chằm chằm vào đó, cuối cùng xác định được một điều.
Bảy thánh thú này giống hệt như hình trên cánh cửa “Triệt Địa”.
Một rồng, một hổ, một chim, một rùa, một giun đất, một cá voi, còn con còn lại… hắn không nhầm thì đó là một con ếch. Những sinh vật này nói cho đúng thì hầu hết không có trong thế giới này, nhưng Trương Hải lại kết hợp với kiến thức “trong mộng”, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Nhưng hắn không có nhiều hứng thú với ngọc thánh thú, ít nhất hiện tại là vậy. Thực lực bây giờ của hắn còn chưa đủ, ngọc thánh thú và “Triệt Địa” quá xa vời với hắn, ước muốn duy nhất của hắn bây giờ là mang mọi người qua được “Quy Trần” mà thôi.
Khẽ đặt thử con cá voi vào đúng vị trí, quả nhiên cánh cửa bắt đầu mở ra hai bên, con đường phía trước đã hình thành, nhìn khá nhỏ, chiều rộng của con đường bằng đúng với độ mở ra của cánh cửa.
Trương Hải bình tĩnh đặt tiếp con hổ vào, cánh cửa lại mở ra thêm một chút, lần này thì con đường cũng rộng ra theo, cứ như là cửa mở rộng bao nhiêu thì đường rộng bấy nhiêu vậy.
Trương Hải cũng lờ mờ hiểu ra, cái xác suất thành công này là cái gì, không do dự gì đặt con giun đất vào nốt, lúc này, con đường đã có thể nói là quá rộng rãi rồi.
Trước khi đi vào, Trương Hải định rút mấy miếng ngọc ra nhưng không được. Liên Hương Nhu phía sau nhàn nhạt nói:
- Đã gắn chắc vào rồi. Bây giờ nếu chiến thắng thì ba miếng ngọc cùng với thánh thú của Nhãn Động sẽ tự khắc rơi vào tay ngươi. Nếu không thì ngươi sẽ chết, mấy miếng ngọc đó sẽ trở lại với động nguyên bản của mình, trở lại thành phần thưởng.
Trương Hải gật gật đầu, xem ra việc gắn ba miếng ngọc này làm tỷ lệ thành công tăng cao, nhưng cũng làm mất đi cơ hội lần khác. Giả dụ, nếu Trương Hải dùng một miếng, trao cho Liên Hương Nhu phía sau hai miếng chẳng hạn, hắn thất bại thì Liên Hương Nhu vẫn có cơ hội. Nhưng bây giờ hắn đặt cả ba vào, Liên Hương Nhu chẳng có cơ hội nào khác ngoài việc đi theo hắn.
Trương Hải bình tĩnh bế Liên Hương Nhu lên, đi vào bên trong. Mới đi một đoạn thì con đường với tường đá hai bên đã trở nên sáng trắng, hai bức tường giới hạn con đường cũng đã trở nên trong suốt từ lúc nào không hay.
Cả phiến không gian tràn ngập màu trắng trong suốt, Trương Hải nhìn một lúc rồi bật thốt lên hai chữ:
- Mê cung!
Đúng là một mê cung.
Hơn nữa, là mê cung cho người ta nhìn xuyên thấu các bức tường, có thể nhìn thấy rõ cả vật đang phát sáng chói lọi, chính là phần thưởng tối thượng: ngọc thánh thú.
Nhưng đây là Nhãn Động.
Nếu qua được đơn giản như thế thì đã không còn là động cuối cùng bên trong phong ấn này.
Những bức tường nhìn thì trong suốt, nhưng thực ra đều gồ ghề lồi lõm, có tác dụng bẻ cong ánh sáng, làm tầm nhìn của người ta bị lệch lạc. Mặc dù rõ ràng nhìn thấy ở bên kia tường có một lối đi, nhưng đó cũng chỉ là điều mà con người “nhìn thấy” mà thôi.
Nhãn Động, thử thách của nó luôn là làm lạc hướng, làm người ta không biết đường nào mà lần. Chẳng phải bốn mảnh chìa khóa trên bốn đỉnh núi cũng chỉ là một trò đánh lạc hướng hay sao? Nếu ai cứ u u mê mê tìm lên đỉnh thì chỉ có đường chết.
Mê cung bình thường đã khó vượt qua, loại mê cung cho nhìn nhưng lại là loại ảo giác thề này thì càng khó giải đáp. Nhìn chằm chằm vào miếng ngọc thánh thú ở chính giữa mê cung kia, bất giác Trương Hải lộ ra một nụ cười thật khổ sở.
Trương Hải chậm rãi tiến về phía trước, Liên Hương Nhu mềm mại đang nằm trong lòng hắn, khuôn mặt có vẻ cực kỳ khó chịu, nhưng nàng không còn sức để làm bất cứ điều gì.
- Rốt cuộc cái đám người đã chết kia là ai? Tại sao các người lại vào đây? Mà cái nơi quái quỷ này rốt cuộc là cái gì?
Con đường này không biết đến lúc nào mới chấm dứt, Trương Hải thấy không khí thế này quá nhàm chán nên mới hỏi han vài câu.
- Ngươi là khủng long tộc?
Liên Hương Nhu hỏi lại một câu chẳng liên quan, Trương Hải cũng hơi trầm lặng, một lúc sau thì hơi gật gật, “Ừ!” nhẹ một tiếng.
- Vậy ngươi không biết chuyện tám trưởng lão hoàng gia của họ Phạm và họ Trương đã cùng nhau đi tranh giành với nhân tộc bọn ta hay sao?
Trương Hải lắc đầu, chuyện này chưa nghe thấy bao giờ, hơn nữa, trưởng lão hoàng gia thì có rất nhiều nhưng mà chưa hề nghe thấy phong thanh gì về chuyện đi giao tranh này của tám vị trưởng lão gì gì đó cả. Họ có liên quan quỷ gì đến chuyện tranh giành này đâu?
Liên Hương Nhu hơi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Bây giờ là năm bao nhiêu?
- Bạo quốc lịch năm 2013.
Liên Hương Nhu hơi sửng sốt, sau đó thì chợt thở dài:
- Cũng hơn năm trăm năm rồi…
Trương Hải nhíu mày… bình tĩnh không nói gì cả, Liên Hương Nhu nói tiếp:
- Năm trăm năm trước, nhân tộc tranh đấu với khủng long tộc, rất nhiều sư huynh đệ trong sơn môn của ta đã ngã xuống, cũng có không ít người khủng long hy sinh. Cuối cùng bọn ta lại bất cẩn mà bị rơi vào trong nơi này. Sự việc sau đó chắc ngươi cũng hiểu được: hợp tác vượt qua hiểm cảnh, đến lúc mấu chốt lại đâm cho nhau một dao! Cuối cùng mọi người đều chết hết, chỉ còn lại một mình ta…
Thực ra, cuộc tranh đấu này cũng chẳng đơn giản như thế, chủ yếu là khủng long tộc muốn ngăn chặn nhân tộc tìm ra cái gì đó ở nơi này, cuối cùng tất cả cùng bị rơi vào bên trong phong ấn, đoạn hợp tác rồi phản bội này thì đúng là sự thật.
Liên Hương Nhu cũng không phải là kẻ hâm, nói hết cho Trương Hải làm gì chứ? Tuy rằng thứ mà nàng muốn tìm cũng chẳng có tác dụng gì với người khủng long như hắn, nhưng tác dụng với nhân tộc lại cực lớn, ai mà biết hắn biết được điều đó thì có giở trò gì hay không?
- Vậy còn cái hang mà chúng ta đang đi thì sao? Rốt cuộc là có bí ẩn gì?
Nói đến vấn đề này, Liên Hương Nhu chợt hơi động tâm, hỏi lại:
- Rốt cuộc ngươi làm cách nào mà áp lực của linh khí trong hang động này lại bị giảm mạnh đi như vậy?
- Thì hấp thu hết vào người thôi!
Liên Hương Nhu cau mày khi nghe câu trả lời lơ đãng đó. Nàng không phải là tay mơ, áp lực trong động này do nguyên tố - linh khí và điện từ trường gây ra, người tu luyện ở trên đời này thường thì chỉ tu một trong ba con đường, cùng lắm là hai con đường thôi, làm sao mà hấp thu cả ba được cơ chứ? Chính bản thân nàng cũng chỉ thuần tu khí mà thôi, có thể hấp thu linh khí, lại dùng khí để chống đỡ cho thân thể, nhưng mà điện từ trường công kích linh hồn thì nàng không thể chịu được, vì vậy mà cơ thể mới suy nhược đến mức này.
Năm trăm năm trước, Liên Hương Nhu đã cố gắng tiến đến cơ quan để dập tắt áp lực này, nhưng sức của nàng không thể chịu nổi nữa, bất đắc dĩ phải phong ấn mình vào trong băng liên, nhằm duy trì sinh cơ.
Nàng biết, ở trong băng liên thì không thể khôi phục sức lực, hơn nữa, nếu nàng thoát ra thì áp lực lại lập tức trùm lên người nàng, lúc đó thì chỉ có tan xương nát thịt, giống như mấy người đã cùng vào trong cái khu vực áp lực kinh khủng này.
Nàng không biết phải làm gì, nàng vô cùng bất lực, nhưng cũng tự trầm mình năm trăm năm trong khối băng liên đó.
Cho đến ngày hôm nay, Trương Hải đột nhiên ngồi tu luyện bên ngoài, tuy rằng áp lực ở ngoài đó là nhẹ nhất, nhưng sự hấp thụ của Trương Hải đã làm cho áp lực bên trong bị hấp dẫn, kéo các nguyên tố ra bên ngoài, làm cho áp lực trên người của Liên Hương Nhu nhẹ đi nhiều.
Cơ hội không có nhiều, Liên Hương Nhu biết cơ hội mình chờ cả năm trăm năm đã đến, nàng không do dự gì phá băng, lết từng bước với tàn lực của mình để tiến đến cái cơ quan kia. Khi nàng thoát ra khỏi băng liên, áp lực cũng muốn quay lại ép lên người nàng, nhưng mà quá trình đó không được nhanh như thế, đủ thời gian cho Liên Hương Nhu làm được điều mà mình muốn.
Liên Hương Nhu cũng chẳng hề câu nệ nhiều, nàng nói thẳng nghi hoặc của mình ra, đổi lại chỉ là sự trầm mặc của Trương Hải. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Cô nói cái động này nguy hiểm như vậy! Thế mà chỉ có mình cô sống sót, chứng tỏ cô là tinh anh của linh… của nhân tộc. Tôi có nên giết cô luôn để báo đáp cho dân tộc mình hay không nhỉ? Hơn nữa, nếu cô hồi phục lại thì chắc gì tôi đã sống tốt được.
Liên Hương Nhu ngẩn người, sau đó sắc mặt lại hơi hoảng loạn. Từ trước tới nay, nàng vẫn luôn là một tiên tử cao cao tại thượng, nàng không phải tán tu, không cần đi loạn khắp nơi, trải nguy hiểm này nọ. Mọi thứ có sơn môn, khó khăn có đồng môn sư huynh đệ. Cơ bản, nàng chưa bao giờ phải rơi vào trong tay người khác, vì thế cũng chẳng cần biết phải ứng phó như thế nào.
Tính ra, nàng cũng đã đến bảy trăm tuổi rồi, tất nhiên đó là tính cả thời gian phong ấn vô vị kia. Nhưng mà kinh nghiệm đối nhân xử thế, hạ thấp mình và giữ mồm giữ miệng thì nàng vẫn chỉ có một con số không mà thôi.
Còn đang hoảng loạn thì Trương Hải đã nói:
- Đừng có sợ, tôi đùa thôi! Tôi không có thói quen hành hạ mỹ nữ! Đó là vận may của cô khi là mỹ nữ đó! Nhưng mà tôi cũng không thể cứ thế mà giúp cô thoát đi được, trừ phi…
Trái tim của Liên Hương Nhu đập thình thịch, có vẻ sốt ruột, bây giờ nàng rất nóng lòng muốn biết điều kiện của hắn.
- Trừ phi cô làm tình nhân của tôi!
Sắc mặt của Liên Hương Nhu trắng bệch, yếu ớt lắc lắc đầu, Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì thầm thấy mê mẩn, nhưng hắn cũng nhanh chóng sửa lại:
- Ha ha, nói đùa thôi! Thực ra người như cô có cho làm vợ thì tôi cũng không muốn. Lấy một cô gái không yêu mình, lại còn có thực lực để đè lên đầu mình thì đúng là chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa… cô còn là một lão thái bà mấy trăm tuổi, tôi không có hứng thú đâu…
- Ngươi…
Liên Hương Nhu tức nghẹn họng, chính hắn đề ra cái tư tưởng ấy làm mình sợ. Nhưng còn chưa kịp từ chối thì hắn đã chỉ ra một lô một lốc đặc điểm, làm cho chính nàng cũng cảm thấy mình là một món đồ không ai cần vậy. Đặc biệt là cái câu “lão thái bà” càng làm cho nàng xúc động muốn nhảy dựng lên tát cho hắn một phát.
- Thôi được rồi! Chỉ cần Tiểu Hương Nhu hứa với ca ca rằng sau này tiểu muội không tìm ca ca gây phiền phức, thậm chí còn phải trả cho ca ca một mạng người, dù là đi giết hay đi cứu người! Nào, thề đi thì ca ca sẽ không trêu muội nữa…
Tiểu Hương Nhu? Ca ca? Liên Hương Nhu sắp tức chết rồi, tên này lúc thì lão thái bà, lúc thì coi nàng như trẻ con. Sao hắn không nhìn lại mình, nhìn qua mới là đồ trẻ mới lớn, so với dung mạo đã trưởng thành của nàng thậm chí còn nhỏ hơn, thế mà cũng không biết xấu hổ xưng ca ca.
Liên Hương Nhu cắn răng một cái, cuối cùng cũng thế độc một câu, lấy danh nghĩa của sư môn và đạo tâm ra thề. Trương Hải lại nghi hoặc hỏi một câu:
- Đạo tâm? Danh nghĩa sư môn? Hai thứ này có đáng tin không vậy?
Liên Hương Nhu giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, nhưng nàng quên mất mình đang nằm trên tay hắn, giãy mạnh quá nên rơi xuống đất dập cả mông. Tuy hơi đau nhưng nàng cũng không quên hét lên:
- Hỗn đản! Sư môn và đạo tâm là hai thứ quan trọng nhất đời ta, cũng là quan trọng nhất với mọi đệ tử Phiêu Vân Các, không cho phép ngươi làm nhục…Ngươi… nếu ngươi…
Những câu tiếp theo đã nghẹn trong họng, vì Trương Hải lại cúi xuống, bế nàng lên và đi vào bên trong. Miệng lầu bầu nói:
- Ca ca tin muội là được chứ gì? Làm gì mà cứ nhặng lên như thế chứ?
Lúc này, Liên Hương Nhu mới bất mãn hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Đi thêm một lúc, cuối cùng hai người cũng đến trước một bức tường hoành tráng, ánh sáng ở đây cũng không thiếu thốn như trước đó, ít nhất, hai người có thể nhìn được phía trước có gì.
Là một cánh cửa đá, không cao lắm, chỉ khoảng hai mét mà thôi, cánh cửa đá xù xì, trông cổ xưa nhưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, cánh cửa tuy thấp nhưng lại vô cùng rộng, kéo dài cả bức tường này, ước lượng cũng phải dài đến hơn hai mươi mét. Trương Hải cũng thử mấy lần, kết luận là dù có dốc hết sức cũng không đả động được cái cửa này dù chỉ một chút.
Hắn cũng đã chú ý đến một đống lỗ ở bên cạnh cánh cửa, trên đó có hình của bảy con vật, chắc là bảy thánh thú đó. Trương Hải nhìn chằm chằm vào đó, cuối cùng xác định được một điều.
Bảy thánh thú này giống hệt như hình trên cánh cửa “Triệt Địa”.
Một rồng, một hổ, một chim, một rùa, một giun đất, một cá voi, còn con còn lại… hắn không nhầm thì đó là một con ếch. Những sinh vật này nói cho đúng thì hầu hết không có trong thế giới này, nhưng Trương Hải lại kết hợp với kiến thức “trong mộng”, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Nhưng hắn không có nhiều hứng thú với ngọc thánh thú, ít nhất hiện tại là vậy. Thực lực bây giờ của hắn còn chưa đủ, ngọc thánh thú và “Triệt Địa” quá xa vời với hắn, ước muốn duy nhất của hắn bây giờ là mang mọi người qua được “Quy Trần” mà thôi.
Khẽ đặt thử con cá voi vào đúng vị trí, quả nhiên cánh cửa bắt đầu mở ra hai bên, con đường phía trước đã hình thành, nhìn khá nhỏ, chiều rộng của con đường bằng đúng với độ mở ra của cánh cửa.
Trương Hải bình tĩnh đặt tiếp con hổ vào, cánh cửa lại mở ra thêm một chút, lần này thì con đường cũng rộng ra theo, cứ như là cửa mở rộng bao nhiêu thì đường rộng bấy nhiêu vậy.
Trương Hải cũng lờ mờ hiểu ra, cái xác suất thành công này là cái gì, không do dự gì đặt con giun đất vào nốt, lúc này, con đường đã có thể nói là quá rộng rãi rồi.
Trước khi đi vào, Trương Hải định rút mấy miếng ngọc ra nhưng không được. Liên Hương Nhu phía sau nhàn nhạt nói:
- Đã gắn chắc vào rồi. Bây giờ nếu chiến thắng thì ba miếng ngọc cùng với thánh thú của Nhãn Động sẽ tự khắc rơi vào tay ngươi. Nếu không thì ngươi sẽ chết, mấy miếng ngọc đó sẽ trở lại với động nguyên bản của mình, trở lại thành phần thưởng.
Trương Hải gật gật đầu, xem ra việc gắn ba miếng ngọc này làm tỷ lệ thành công tăng cao, nhưng cũng làm mất đi cơ hội lần khác. Giả dụ, nếu Trương Hải dùng một miếng, trao cho Liên Hương Nhu phía sau hai miếng chẳng hạn, hắn thất bại thì Liên Hương Nhu vẫn có cơ hội. Nhưng bây giờ hắn đặt cả ba vào, Liên Hương Nhu chẳng có cơ hội nào khác ngoài việc đi theo hắn.
Trương Hải bình tĩnh bế Liên Hương Nhu lên, đi vào bên trong. Mới đi một đoạn thì con đường với tường đá hai bên đã trở nên sáng trắng, hai bức tường giới hạn con đường cũng đã trở nên trong suốt từ lúc nào không hay.
Cả phiến không gian tràn ngập màu trắng trong suốt, Trương Hải nhìn một lúc rồi bật thốt lên hai chữ:
- Mê cung!
Đúng là một mê cung.
Hơn nữa, là mê cung cho người ta nhìn xuyên thấu các bức tường, có thể nhìn thấy rõ cả vật đang phát sáng chói lọi, chính là phần thưởng tối thượng: ngọc thánh thú.
Nhưng đây là Nhãn Động.
Nếu qua được đơn giản như thế thì đã không còn là động cuối cùng bên trong phong ấn này.
Những bức tường nhìn thì trong suốt, nhưng thực ra đều gồ ghề lồi lõm, có tác dụng bẻ cong ánh sáng, làm tầm nhìn của người ta bị lệch lạc. Mặc dù rõ ràng nhìn thấy ở bên kia tường có một lối đi, nhưng đó cũng chỉ là điều mà con người “nhìn thấy” mà thôi.
Nhãn Động, thử thách của nó luôn là làm lạc hướng, làm người ta không biết đường nào mà lần. Chẳng phải bốn mảnh chìa khóa trên bốn đỉnh núi cũng chỉ là một trò đánh lạc hướng hay sao? Nếu ai cứ u u mê mê tìm lên đỉnh thì chỉ có đường chết.
Mê cung bình thường đã khó vượt qua, loại mê cung cho nhìn nhưng lại là loại ảo giác thề này thì càng khó giải đáp. Nhìn chằm chằm vào miếng ngọc thánh thú ở chính giữa mê cung kia, bất giác Trương Hải lộ ra một nụ cười thật khổ sở.
/183
|