Liên Hương Nhu nói xong thì quay người lại đi trước, Trương Hải lặng lẽ vừa theo sau, vừa vận thử công pháp mà nàng truyền thụ.
Quả nhiên có hiệu quả, cơn đói khát mệt mỏi của hắn đang dần dần tiêu tán, nhưng linh khí trong cơ thể cũng dần tiêu hao. Theo tốc độ tiêu hao thế này, Trương Hải đoán rằng mình có thể trụ được thêm một tháng, tức là gấp bốn lần lúc trước.
Quá thần kỳ.
Con mẹ nó, đây mà là công pháp lởm không chút cao minh à?
Trương Hải không biết, so với những pháp quyết mà Liên Hương Nhu nắm giữ thì thứ này đúng là quá tầm thường. Luyện đến tu vi của nàng, thậm chí không cần ăn, chỉ cần thổ nạp là đã quá đủ sống rồi.
Duy trì sự sống mà còn phải hao khí công, nếu có kẻ nào vì thế mà đắc ý trước mặt Liên Hương Nhu thì nàng đã dành cho hắn một cái nhìn khinh bỉ rồi.
Liên Hương Nhu dẫn trước, Trương Hải lò dò đi phía sau, dần dần, hắn phát hiện ra cái con đường mà nàng đang đi.
Toàn là những con đường đã đánh dấu, nói cách khác, nàng đang đi về đường cũ.
Tuy rằng khó hiểu nhưng Trương Hải cũng vẫn thành thật đi theo nàng, không hề hỏi gì cả, hắn biết, vừa nãy nàng có thể nuốt chửng hắn mà không làm, bây giờ chẳng có lý do gì để đưa hắn vào chỗ chết làm gì cho phiền.
Dẫn Trương Hải đến trước một con đường tối, Liên Hương Nhu dừng lại. Ánh mắt Trương Hải lại càng nghi hoặc, không thể nhịn nổi mà hỏi:
- Đây chẳng phải là con đường đá mà chúng ta đã đi vào hay sao?
Đúng thế, đây chính là con đường mà khi vượt qua cánh cửa vào, Trương Hải đã đi qua, cũng có nghĩa, họ đã trở về nơi xuất phát.
Liên Hương Nhu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Hải một cái, hắn cũng biết điều mà ngậm mồm lại, đi theo xem nàng muốn làm gì.
- Đứng im trước cửa, mắt nhìn thẳng, không được nhìn ngang dọc dù chỉ một chút.
Liên Hương Nhu nói như ra lệnh, Trương Hải mặc dù hơi bực nhưng vẫn làm theo, hắn đứng nghiêm như một chiến sĩ, ngực ưỡn eo thẳng, nghiêm túc vô cùng.
- Tiến lên phía trước hai bước… sang trái một bước… tiến lên chút nữa….
Liên Hương Nhu liên tiếp ra lệnh, Trương Hải vẫn làm theo chẳng hề do dự, cho đến khi Liên Hương Nhu ra lệnh cho hắn đứng đến giữa con đường này thì mới ngừng lại.
- Dồn lực xuống dưới chân, làm sao mà ngươi nhảy thì đầu chạm vào trần động là được.
Trương Hải nhíu nhíu mày, mắt hắn vẫn đang nhìn thẳng, có biết trần động cao bao nhiêu đâu? Bây giờ hắn lại không dám tỏa thần thức ra, sợ cô nàng kia biết thì phiền toái. Nhưng mà trần động này chắc cũng cao khoảng ba mét gì đó, Trương Hải hít sâu một hơi rồi bật thẳng lên.
Binh!
Âm thanh vang lên không quá lớn, nhưng Trương Hải có cảm giác giống như trời sụp xuống rồi.
Con mẹ nó, chỗ này trần động cao có gần hai mét, hắn dồn lực lớn quá thành ra cụng vào bẹp cả đầu! Liên Hương Nhu đứng một bên thì nhếch môi lên, dường như đang giấu đi nụ cười khoái trá vì được trả thù. Nàng biết, chỗ đó có trần động hơi thấp hơn xung quanh một chút, vì thế mới cố tình cho Trương Hải đi vào đó chịu tội.
Nhưng mà hành động đó cũng không phải vô nghĩa, cái đầu của Trương Hải đụng mạnh làm cho trần động lõm xuống. Tất nhiên không phải là do đầu Trương Hải làm bằng sắt, mà ở đó vốn là một cơ quan.
Còn đang ngồi xoa đầu, suýt xoa liên tục thì Trương Hải đột nhiên thấy quần của mình hơi căng căng lên. Sau đó thì “bục” một cái, một cái chông nhọt hoắt không hiểu sao lại mọc từ dưới đất lên, chọc xuyên qua đũng quần của hắn.
Trương Hải vã mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chóng rụt lại, mặc kệ cái đũng quần rách. Cũng còn may là đũng quần đó khá trũng, nếu không chọc vào đũng quần chẳng phải là chọc chết con cái của Trương Hải từ trong trứng nước, không, phải là còn chưa thành quả trứng được mới đúng nha.
Trong lòng hắn đang chửi ầm cái thằng nào làm trò thất đức này, không biết là Liên Hương Nhu đằng sau đã cười trộm đến híp cả mắt lại, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Nhưng Trương Hải nhanh chóng nhận ra điều khác thường.
Cái chông kia nổi lên, đến khi cao ngang với mặt Trương Hải thì dừng lại.
Từ trên cái đỉnh nhọn hoắt của chông, một luồng ánh sáng mờ nhạt có màu đỏ rực bắt đầu phát ra, hơi nóng phả ra cũng làm Trương Hải thấy khó chịu, nhưng hắn đang định đứng lên tránh xa ra thì Liên Hương Nhu chợt lên tiếng:
- Đứng sát lại, căng mắt ra mà nhìn, không được chớp mắt, khi nào thấy chiếc chìa khóa hình tròn thì phải đoạt lấy thật nhanh. Ta không cần biết ngươi thấy nóng hay là thế nào, nhưng nếu ngươi dám bỏ tay ra thì ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội sống sót, cả bạn bè ngươi cũng thế đấy.
Trương Hải hơi run lên, nhưng hắn cũng hiểu, Liên Hương Nhu đang đưa ra cơ hội sống sót cuối cùng cho hắn.
Mắt của Trương Hải căng ra hết cỡ, ánh sáng ngày càng mạnh chiếu vào mắt làm cho hắn thấy choáng váng, thậm chí có cả xung động nhắm mắt lại. Nhưng Liên Hương Nhu đã nói, hắn không thể nhắm mắt, chỉ có thể cố hết sức chịu đựng mà thôi.
Thời gian trôi qua, ánh sáng trước mặt Trương Hải dần trở thành màu đen. Nhưng đó không phải là do sự biến đổi của ánh sáng, mà là do mắt hắn đang dần mất đi thị lực, các tế bào điểm vàng đáy con ngươi đang sôi sùng sục lên, khóe mắt Trương Hải cũng bắt đầu ươn ướt, từng giọt máu đỏ tươi đã chảy ra thấm đẫm cả khuôn mặt hắn.
Trương Hải thầm than trong lòng, nhưng hắn vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào đó, không rời đi một tấc.
Ánh sáng đã mất đi hoàn toàn, trước mắt Trương Hải chỉ còn lại một màn đêm bất tận.
Đột nhiên, trong màn đêm ấy nổi lên một chút ánh lưu tinh, dần dần hình thành một cái đĩa tròn vành vạnh.
Trương Hải chấn động, hắn không dám chắc, nhưng hắn đoán đó chính là chiếc chìa khóa của Nhãn Động này, đúng rồi, chắc chắn là hình tròn mà.
Bàn tay hắn vươn ra nhanh như chớp, chộp lấy cái vật hình tròn ấy. Cùng lúc đó, Trương Hải thấy đầu óc mình mê muội, những thứ trước tầm mắt chợt quay cuồng, lúc sáng lúc tối, chớp nháy liên tục làm cho hắn có cảm giác phát điên. Cuối cùng Trương Hải không nhịn được nữa mà ngã xuống ngất đi.
Liên Hương Nhu nhẹ nhàng tiến lại gần Trương Hải, nhìn vào vẻ mặt hôn mê của hắn, khóe môi lẩm bẩm:
- Xem ra nghị lực của ngươi cũng rất lớn! Ta cứ nghĩ là ngươi thất bại rồi chứ! Xem ra lần này bản tiên tử chọn đúng. Nếu để ngươi chết thì ta tìm đường ra sẽ vất vả hơn nhiều!
Tự nói xong, nàng đưa tay xách cổ hắn lên, lôi ra bên ngoài con đường đá này.
…
Trương Hải mơ màng mở cặp mắt của mình ra.
Trước mắt hắn toàn một màu trắng xóa, Trương Hải thầm cười khổ, hình như mắt mình mù thật rồi.
- Tỉnh rồi hả?
Một âm thanh lạnh tanh truyền đến từ trên đầu, Trương Hải ngồi phắt dậy, quay đầu theo phản xạ. Hắn có thể nhìn thấy ngay một tiên tử mặc áo trắng đang đứng đó, thần thái xuất trần, phiêu dật, khí chất cao quý, chỉ là, trong con ngươi kia vẫn cứ như cũ, không hề có một cảm xúc gì đáng kể.
Không đúng, mình không mù! Mù thì làm sao còn nhìn thấy cô ta?
Trương Hải không tự chủ được mà quan sát chung quanh, lúc này hắn mới nhớ ra là mình đang ở trong mê cung thủy tinh, không gian xung quanh toàn một màu trắng là đúng rồi.
Chờ cho hắn tỉnh táo lại một chút, Liên Hương Nhu mới nói tiếp:
- Nhìn cho kỹ những bức tường xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần, hít thở điều hòa, xem xem có cảm giác gì kỳ dị hay không?
Trương Hải tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, điều làm cho hắn ngạc nhiên là khung cảnh xung quanh chợt trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt hắn.
Tầm nhìn của hắn dường như đang xoáy lại, tất cả mọi thứ xung quanh dường như phóng to ra trong mắt hắn đến cả triệu lần, tỷ lần. Cảm giác này… thật là choáng váng, nhưng Trương Hải bắt đầu phát hiện ra điều bí ẩn bên trong cái mê cung này.
Trên bức tường chắn trước mặt có một mũi tên cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức Trương Hải nghĩ rằng đó là một con virus cúm của kiếp trước, không, có khi phải nhỏ hơn, nhỏ như nguyên tử… thậm chí là điện tử (electron) là đằng khác.
Trương Hải run rẩy trong lòng, là cái thể loại sức mạnh gì mà khắc được cái mũi tên kiểu đó? Còn… mắt hắn làm sao thế này? Sao lại có thể nhìn được chúng?
- Sao hả? Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ thì biết lối ra rồi chứ?
Trương Hải gật nhẹ đầu, xem ra những mũi tên này chỉ đường ra. Trong lòng hắn kích động, không ngờ Nhãn Động lại có bí mật như thế này.
Người tìm đường có tìm đến chết cũng không tìm ra lối thoát. Nhưng nếu quay lại chỗ khởi đầu thì lại tìm thấy ngay chiếc chìa khóa thoát ra khỏi Nhãn Động, cũng là chiếc chìa khóa thử bảy của Quy Trần.
Đó có tính là một loại che mắt, lừa bịp không?
Nếu từ đầu tới cuối đã che mắt nhiều như vậy, thế thì những mũi tên này liệu có phải là để che mắt hay không?
- Ngươi đang nghi ngờ những manh mối mình đang thấy có phải là một trò lừa nữa hay không đúng không?
Trương Hải gật đầu.
- Vậy thì yên tâm đi, những hướng dẫn này ta có được ở trong Mộng Động, đó không phải là động toàn bẫy rập như nơi đây. Ngươi có thể tin được, trong Mộng Động đã nói, chỉ cần đi theo những hướng dẫn đó, chắc chắn sẽ ra khỏi đây được.
Trương Hải thầm đồng ý, các động khác chung quy đều có thể biết được cách thức thoát ra, chỉ là khó hay dễ mà thôi. Chỉ có cái động này là cách thoát cũng không biết, lại còn hết lần này đến lần khác bày ra đủ trò đánh lạc hướng, Trương Hải có không nghi ngờ cũng không được.
Hít sâu một hơi, Trương Hải đứng lên dẫn đầu đi theo những mũi tên ấy, tuy rằng hắn đang hết sức mệt mỏi, nhưng thời gian gấp gáp bây giờ không cho phép hắn dừng lại bất cứ một phút giây nào.
Trương Hải cũng rất khôn khéo, không dùng khả năng đó liên tục, chỉ khi nào gặp ngã rẽ thì mới mở lên quan sát mà thôi, nếu không thì hắn chưa chết vì đối thì đã chết vì nổ đầu rồi.
Hai người cứ đi, cứ đi. Dần dần, Trương Hải nhận ra mình càng ngày càng gần cái vầng sáng nơi trung tâm kia, tâm tình của hắn cũng kích động vô cùng. Cũng nhờ tâm tình này mà bước chân của hắn mới ổn định được, nếu không thì hắn đã ngã gục xuống mất rồi.
Ngay cả Liên Hương Nhu cũng không tự chủ được mà khấp khởi trong lòng, thoát ra khỏi nơi đây, đã năm trăm năm rồi, năm trăm năm ở nơi này, nàng cũng nhớ thế giới bên ngoài lắm chứ!
Nhưng khi đã đến rất sát miếng ngọc thánh thú kia rồi, tâm tình của hai người thoáng chốc lại trở nên uể oải.
Phía trước là một con đường cụt.
Nói cho chuẩn là họ đang bị ngăn cách với ngọc thánh thú bằng một bức tường trong suốt. Ngọc ở trước mặt nhưng có thể nhìn chứ không thể xơi, tâm tình này thật là bức xúc.
Suốt cả đường đi không gặp phải ngõ cụt… tại sao… tại sao đi đến đây thì lại hết đường?
Chẳng nhẽ… hướng dẫn từ đầu lại là một trò lừa nữa? Tên khốn kiếp tạo ra phong ấn này chẳng lẽ lại thừa hơi trêu chọc hậu bối đến mức này hay sao?
Tâm tình của hai người đều nặng nề, chỉ biết đừng im trước bức tường đó, không biết phải nói gì hơn.
Quả nhiên có hiệu quả, cơn đói khát mệt mỏi của hắn đang dần dần tiêu tán, nhưng linh khí trong cơ thể cũng dần tiêu hao. Theo tốc độ tiêu hao thế này, Trương Hải đoán rằng mình có thể trụ được thêm một tháng, tức là gấp bốn lần lúc trước.
Quá thần kỳ.
Con mẹ nó, đây mà là công pháp lởm không chút cao minh à?
Trương Hải không biết, so với những pháp quyết mà Liên Hương Nhu nắm giữ thì thứ này đúng là quá tầm thường. Luyện đến tu vi của nàng, thậm chí không cần ăn, chỉ cần thổ nạp là đã quá đủ sống rồi.
Duy trì sự sống mà còn phải hao khí công, nếu có kẻ nào vì thế mà đắc ý trước mặt Liên Hương Nhu thì nàng đã dành cho hắn một cái nhìn khinh bỉ rồi.
Liên Hương Nhu dẫn trước, Trương Hải lò dò đi phía sau, dần dần, hắn phát hiện ra cái con đường mà nàng đang đi.
Toàn là những con đường đã đánh dấu, nói cách khác, nàng đang đi về đường cũ.
Tuy rằng khó hiểu nhưng Trương Hải cũng vẫn thành thật đi theo nàng, không hề hỏi gì cả, hắn biết, vừa nãy nàng có thể nuốt chửng hắn mà không làm, bây giờ chẳng có lý do gì để đưa hắn vào chỗ chết làm gì cho phiền.
Dẫn Trương Hải đến trước một con đường tối, Liên Hương Nhu dừng lại. Ánh mắt Trương Hải lại càng nghi hoặc, không thể nhịn nổi mà hỏi:
- Đây chẳng phải là con đường đá mà chúng ta đã đi vào hay sao?
Đúng thế, đây chính là con đường mà khi vượt qua cánh cửa vào, Trương Hải đã đi qua, cũng có nghĩa, họ đã trở về nơi xuất phát.
Liên Hương Nhu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Hải một cái, hắn cũng biết điều mà ngậm mồm lại, đi theo xem nàng muốn làm gì.
- Đứng im trước cửa, mắt nhìn thẳng, không được nhìn ngang dọc dù chỉ một chút.
Liên Hương Nhu nói như ra lệnh, Trương Hải mặc dù hơi bực nhưng vẫn làm theo, hắn đứng nghiêm như một chiến sĩ, ngực ưỡn eo thẳng, nghiêm túc vô cùng.
- Tiến lên phía trước hai bước… sang trái một bước… tiến lên chút nữa….
Liên Hương Nhu liên tiếp ra lệnh, Trương Hải vẫn làm theo chẳng hề do dự, cho đến khi Liên Hương Nhu ra lệnh cho hắn đứng đến giữa con đường này thì mới ngừng lại.
- Dồn lực xuống dưới chân, làm sao mà ngươi nhảy thì đầu chạm vào trần động là được.
Trương Hải nhíu nhíu mày, mắt hắn vẫn đang nhìn thẳng, có biết trần động cao bao nhiêu đâu? Bây giờ hắn lại không dám tỏa thần thức ra, sợ cô nàng kia biết thì phiền toái. Nhưng mà trần động này chắc cũng cao khoảng ba mét gì đó, Trương Hải hít sâu một hơi rồi bật thẳng lên.
Binh!
Âm thanh vang lên không quá lớn, nhưng Trương Hải có cảm giác giống như trời sụp xuống rồi.
Con mẹ nó, chỗ này trần động cao có gần hai mét, hắn dồn lực lớn quá thành ra cụng vào bẹp cả đầu! Liên Hương Nhu đứng một bên thì nhếch môi lên, dường như đang giấu đi nụ cười khoái trá vì được trả thù. Nàng biết, chỗ đó có trần động hơi thấp hơn xung quanh một chút, vì thế mới cố tình cho Trương Hải đi vào đó chịu tội.
Nhưng mà hành động đó cũng không phải vô nghĩa, cái đầu của Trương Hải đụng mạnh làm cho trần động lõm xuống. Tất nhiên không phải là do đầu Trương Hải làm bằng sắt, mà ở đó vốn là một cơ quan.
Còn đang ngồi xoa đầu, suýt xoa liên tục thì Trương Hải đột nhiên thấy quần của mình hơi căng căng lên. Sau đó thì “bục” một cái, một cái chông nhọt hoắt không hiểu sao lại mọc từ dưới đất lên, chọc xuyên qua đũng quần của hắn.
Trương Hải vã mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chóng rụt lại, mặc kệ cái đũng quần rách. Cũng còn may là đũng quần đó khá trũng, nếu không chọc vào đũng quần chẳng phải là chọc chết con cái của Trương Hải từ trong trứng nước, không, phải là còn chưa thành quả trứng được mới đúng nha.
Trong lòng hắn đang chửi ầm cái thằng nào làm trò thất đức này, không biết là Liên Hương Nhu đằng sau đã cười trộm đến híp cả mắt lại, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Nhưng Trương Hải nhanh chóng nhận ra điều khác thường.
Cái chông kia nổi lên, đến khi cao ngang với mặt Trương Hải thì dừng lại.
Từ trên cái đỉnh nhọn hoắt của chông, một luồng ánh sáng mờ nhạt có màu đỏ rực bắt đầu phát ra, hơi nóng phả ra cũng làm Trương Hải thấy khó chịu, nhưng hắn đang định đứng lên tránh xa ra thì Liên Hương Nhu chợt lên tiếng:
- Đứng sát lại, căng mắt ra mà nhìn, không được chớp mắt, khi nào thấy chiếc chìa khóa hình tròn thì phải đoạt lấy thật nhanh. Ta không cần biết ngươi thấy nóng hay là thế nào, nhưng nếu ngươi dám bỏ tay ra thì ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội sống sót, cả bạn bè ngươi cũng thế đấy.
Trương Hải hơi run lên, nhưng hắn cũng hiểu, Liên Hương Nhu đang đưa ra cơ hội sống sót cuối cùng cho hắn.
Mắt của Trương Hải căng ra hết cỡ, ánh sáng ngày càng mạnh chiếu vào mắt làm cho hắn thấy choáng váng, thậm chí có cả xung động nhắm mắt lại. Nhưng Liên Hương Nhu đã nói, hắn không thể nhắm mắt, chỉ có thể cố hết sức chịu đựng mà thôi.
Thời gian trôi qua, ánh sáng trước mặt Trương Hải dần trở thành màu đen. Nhưng đó không phải là do sự biến đổi của ánh sáng, mà là do mắt hắn đang dần mất đi thị lực, các tế bào điểm vàng đáy con ngươi đang sôi sùng sục lên, khóe mắt Trương Hải cũng bắt đầu ươn ướt, từng giọt máu đỏ tươi đã chảy ra thấm đẫm cả khuôn mặt hắn.
Trương Hải thầm than trong lòng, nhưng hắn vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào đó, không rời đi một tấc.
Ánh sáng đã mất đi hoàn toàn, trước mắt Trương Hải chỉ còn lại một màn đêm bất tận.
Đột nhiên, trong màn đêm ấy nổi lên một chút ánh lưu tinh, dần dần hình thành một cái đĩa tròn vành vạnh.
Trương Hải chấn động, hắn không dám chắc, nhưng hắn đoán đó chính là chiếc chìa khóa của Nhãn Động này, đúng rồi, chắc chắn là hình tròn mà.
Bàn tay hắn vươn ra nhanh như chớp, chộp lấy cái vật hình tròn ấy. Cùng lúc đó, Trương Hải thấy đầu óc mình mê muội, những thứ trước tầm mắt chợt quay cuồng, lúc sáng lúc tối, chớp nháy liên tục làm cho hắn có cảm giác phát điên. Cuối cùng Trương Hải không nhịn được nữa mà ngã xuống ngất đi.
Liên Hương Nhu nhẹ nhàng tiến lại gần Trương Hải, nhìn vào vẻ mặt hôn mê của hắn, khóe môi lẩm bẩm:
- Xem ra nghị lực của ngươi cũng rất lớn! Ta cứ nghĩ là ngươi thất bại rồi chứ! Xem ra lần này bản tiên tử chọn đúng. Nếu để ngươi chết thì ta tìm đường ra sẽ vất vả hơn nhiều!
Tự nói xong, nàng đưa tay xách cổ hắn lên, lôi ra bên ngoài con đường đá này.
…
Trương Hải mơ màng mở cặp mắt của mình ra.
Trước mắt hắn toàn một màu trắng xóa, Trương Hải thầm cười khổ, hình như mắt mình mù thật rồi.
- Tỉnh rồi hả?
Một âm thanh lạnh tanh truyền đến từ trên đầu, Trương Hải ngồi phắt dậy, quay đầu theo phản xạ. Hắn có thể nhìn thấy ngay một tiên tử mặc áo trắng đang đứng đó, thần thái xuất trần, phiêu dật, khí chất cao quý, chỉ là, trong con ngươi kia vẫn cứ như cũ, không hề có một cảm xúc gì đáng kể.
Không đúng, mình không mù! Mù thì làm sao còn nhìn thấy cô ta?
Trương Hải không tự chủ được mà quan sát chung quanh, lúc này hắn mới nhớ ra là mình đang ở trong mê cung thủy tinh, không gian xung quanh toàn một màu trắng là đúng rồi.
Chờ cho hắn tỉnh táo lại một chút, Liên Hương Nhu mới nói tiếp:
- Nhìn cho kỹ những bức tường xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần, hít thở điều hòa, xem xem có cảm giác gì kỳ dị hay không?
Trương Hải tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, điều làm cho hắn ngạc nhiên là khung cảnh xung quanh chợt trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt hắn.
Tầm nhìn của hắn dường như đang xoáy lại, tất cả mọi thứ xung quanh dường như phóng to ra trong mắt hắn đến cả triệu lần, tỷ lần. Cảm giác này… thật là choáng váng, nhưng Trương Hải bắt đầu phát hiện ra điều bí ẩn bên trong cái mê cung này.
Trên bức tường chắn trước mặt có một mũi tên cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức Trương Hải nghĩ rằng đó là một con virus cúm của kiếp trước, không, có khi phải nhỏ hơn, nhỏ như nguyên tử… thậm chí là điện tử (electron) là đằng khác.
Trương Hải run rẩy trong lòng, là cái thể loại sức mạnh gì mà khắc được cái mũi tên kiểu đó? Còn… mắt hắn làm sao thế này? Sao lại có thể nhìn được chúng?
- Sao hả? Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ thì biết lối ra rồi chứ?
Trương Hải gật nhẹ đầu, xem ra những mũi tên này chỉ đường ra. Trong lòng hắn kích động, không ngờ Nhãn Động lại có bí mật như thế này.
Người tìm đường có tìm đến chết cũng không tìm ra lối thoát. Nhưng nếu quay lại chỗ khởi đầu thì lại tìm thấy ngay chiếc chìa khóa thoát ra khỏi Nhãn Động, cũng là chiếc chìa khóa thử bảy của Quy Trần.
Đó có tính là một loại che mắt, lừa bịp không?
Nếu từ đầu tới cuối đã che mắt nhiều như vậy, thế thì những mũi tên này liệu có phải là để che mắt hay không?
- Ngươi đang nghi ngờ những manh mối mình đang thấy có phải là một trò lừa nữa hay không đúng không?
Trương Hải gật đầu.
- Vậy thì yên tâm đi, những hướng dẫn này ta có được ở trong Mộng Động, đó không phải là động toàn bẫy rập như nơi đây. Ngươi có thể tin được, trong Mộng Động đã nói, chỉ cần đi theo những hướng dẫn đó, chắc chắn sẽ ra khỏi đây được.
Trương Hải thầm đồng ý, các động khác chung quy đều có thể biết được cách thức thoát ra, chỉ là khó hay dễ mà thôi. Chỉ có cái động này là cách thoát cũng không biết, lại còn hết lần này đến lần khác bày ra đủ trò đánh lạc hướng, Trương Hải có không nghi ngờ cũng không được.
Hít sâu một hơi, Trương Hải đứng lên dẫn đầu đi theo những mũi tên ấy, tuy rằng hắn đang hết sức mệt mỏi, nhưng thời gian gấp gáp bây giờ không cho phép hắn dừng lại bất cứ một phút giây nào.
Trương Hải cũng rất khôn khéo, không dùng khả năng đó liên tục, chỉ khi nào gặp ngã rẽ thì mới mở lên quan sát mà thôi, nếu không thì hắn chưa chết vì đối thì đã chết vì nổ đầu rồi.
Hai người cứ đi, cứ đi. Dần dần, Trương Hải nhận ra mình càng ngày càng gần cái vầng sáng nơi trung tâm kia, tâm tình của hắn cũng kích động vô cùng. Cũng nhờ tâm tình này mà bước chân của hắn mới ổn định được, nếu không thì hắn đã ngã gục xuống mất rồi.
Ngay cả Liên Hương Nhu cũng không tự chủ được mà khấp khởi trong lòng, thoát ra khỏi nơi đây, đã năm trăm năm rồi, năm trăm năm ở nơi này, nàng cũng nhớ thế giới bên ngoài lắm chứ!
Nhưng khi đã đến rất sát miếng ngọc thánh thú kia rồi, tâm tình của hai người thoáng chốc lại trở nên uể oải.
Phía trước là một con đường cụt.
Nói cho chuẩn là họ đang bị ngăn cách với ngọc thánh thú bằng một bức tường trong suốt. Ngọc ở trước mặt nhưng có thể nhìn chứ không thể xơi, tâm tình này thật là bức xúc.
Suốt cả đường đi không gặp phải ngõ cụt… tại sao… tại sao đi đến đây thì lại hết đường?
Chẳng nhẽ… hướng dẫn từ đầu lại là một trò lừa nữa? Tên khốn kiếp tạo ra phong ấn này chẳng lẽ lại thừa hơi trêu chọc hậu bối đến mức này hay sao?
Tâm tình của hai người đều nặng nề, chỉ biết đừng im trước bức tường đó, không biết phải nói gì hơn.
/183
|