Khước Lục

Chương 13 - Chương 13

/50


Editor: Kim Phượng

Tuổi này của Diệp Kiều Lục, không khỏi dấy lên nhiệt tình, lại còn hừng hực.

Hiện tại tiềm năng phát triển của ngành kiến trúc rất tốt, phía đông mới trở thành nội thành, chính phủ giải tỏa rất nhiều đất. Có đất mới để khai phá, ắt hẳn phải cần nhân tài thiết kế.

Diệp Trình Phong nói, Đây là thời đại hoàng kim của kiến trúc.

Diệp Kiều Lục có được sự giúp đỡ của ba, vào năm lớp mười một, khi chia lớp đã chọn ban tự nhiên.

Một nữ sinh như cô, hết sức nghiêm túc chém giết lí hóa. Cô đặt ra mục tiêu cho mình, hơn nữa cố gắng nỗ lực để đạt tới nó.

Ngành kiến trúc lâu đời ở Trung Quốc là học ở đại học H tại thành phố D.

Mục tiêu của Diệp Kiều Lục là ở chỗ này.

----

Năm 2006, vào trung tuần tháng năm, học sinh ở thành phố D bắt đầu điền nguyện vọng.

Năm nay cũng chỉ tuyển 900 người.

Thành tích vài lần thi thử của Diệp Kiều Lục đều trên dưới 780 điểm. Được điểm số này cổ vũ, cô chỉ điền một nguyện vọng duy nhất.

Thầy giáo nói nguy cơ rất lớn.

Diệp Kiều Lục suy nghĩ mấy ngày vẫn không quyết định được.

Trước một ngày giao phiếu nguyện vọng, Thi Dữ Mỹ phá lệ gọi điện thoại cho Diệp Kính ở trước mặt Diệp Kiều Lục.

Mấy năm nay, Thi Dữ Mỹ chưa bao giờ liên lạc với Diệp Kính ở nhà, bà đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

Diệp Kiều Lục cảm thấy có phần kỳ quái. Nhưng đây là chuyện của mẹ con Thi Dữ Mỹ, cô không tiện hỏi.

Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính nói xong, sau đó vẫy tay với Diệp Kiều Lục, Tiểu Lục, lại đây, tâm sự chuyện đó với tiểu Kính.

Diệp Kiều Lục tiếp nhận điện thoại: Này.

Ừ. Giọng nói ở đầu kia không giống với trong trí nhớ của cô. Giọng nói cậu có chút trầm, nhưng đã không còn cảm giác khàn như xưa.

Trong nháy mắt này, cô cảm thấy cậu xa lạ hơn, Sao giọng nói của cậu lại thay đổi thế?

Hồi trung học là thời kỳ đổi giọng. Thi Dữ Mỹ ở một bên nghe, cười cười, Tiểu Kính muốn ghi danh học đại học kiến trúc H, con có muốn xin ý kiến của nó không?

Nghe nói như thế, Diệp Kiều Lục có phần ngoài ý muốn, lại cũng không bất ngờ. Cậu vốn có thiên phú.

Cô nói rõ với cậu tình huống học tập của chính mình.

Cậu dựa vào một buổi toạ đàm liền vứt bỏ ước mơ tốt đẹp nhiều năm trước của mình sao? Diệp Kính nói.

Nghe nói như thế, cô không phục, Mình làm kiến trúc sư, cũng có thể xinh đẹp mà.

Cậu trầm mặc một hồi lâu, nói, Nguyện vọng đầu tiên điền học kiến trúc. Phần lớn chuyên ngành đại học H chỉ tuyển sinh vật lý. Năm nay học sinh học vật lý có vẻ ít hơn, không loại trừ việc hạ thấp điểm số so với năm trước. Còn lại, điền chuyên ngành kỹ thuật. Ngộ nhỡ, mình nói là ngộ nhỡ, nếu cậu không lên được điểm chuẩn học kiến trúc, đại học H còn có quy định chuyển khoa.

Diệp Kiều Lục nghe xong chỉ biết việc nguyện vọng duy nhất này cần bài bản hơn mình nghĩ.

Cô điền phiếu dựa theo đề nghị của cậu.

Tại khoảnh khắc giao phiếu nguyện vọng kia, thầy giáo nói, Bắt chước thành tích không phải là chân chính thi đại học. Nếu em nhất định phải tiến vào đại học H, tốt nhất nên tuân theo điều chỉnh của trường học. Như vậy cơ hội sẽ lớn hơn nữa.

Diệp Kiều Lục chưa kịp nghĩ lại, thầy giáo bảo cô giao phiếu. Trong đầu cô trống rỗng, tại mục Không tuân theo điều chỉnh , đánh cái dấu tích.

Sau hôm điền xong nguyện vọng, cái lựa chọn này liền thành tảng đá lớn trong lòng cô. Cô rất sợ hãi không được phân vào chuyên ngành kỹ thuật, như vậy độ khó chuyển khoa sẽ tăng lên.

Biết đâu chuyện này sẽ không là tưởng tượng vô căn cứ, thành tích thi đại học của Diệp Kiều Lục không lý tưởng. Tuy rằng cao hơn điểm chuẩn của đại học H rất nhiều, nhưng để trúng tuyển ngành kiến trúc thì có chút nguy cơ. Cô vừa hối hận vừa tức giận. Hối hận chính mình khi thi không giải được bài toán cuối cùng kia. Tức giận trong nháy mắt lúc đi ra khỏi trường thi, đột nhiên ngộ ra đáp án.

Cô đột nhiên nhớ đến, Thẩm Cửu Kiến bảo cô nông cạn bởi vì một buổi toạ đàm mà thay đổi ước mơ.

Ước mơ là cái gì. Đôi khi, nó chính là một cơn xúc động.

Diệp Kiều Lục nằm ở trên giường, đảo mắt nhìn cái khóa thô sơ trên bàn học.

Cái khoá này, lúc cô vừa mới bắt đầu làm, không ra hình dạng gì. Sau đó thiên mã hành không (*), càng làm càng thuận tay. Lúc ấy cô cảm thấy, chính mình xem như người có sức tưởng tượng trời cho.

(*): Thành ngữ Trung Quốc, ngựa chạy nhanh đến nỗi có thể bay trong không khí, ở đây chỉ việc làm nhanh.

Nhưng mà, sức tưởng tượng, sức sáng tạo gì đó, ở giai đoạn hiện tại đều là hư vô. Thành tích mới là mấu chốt.

Diệp Kiều Lục rất khổ sở. Loại tâm tình bi thương này, ở lúc cô vứt bỏ lý tưởng làm nữ chủ trì xinh đẹp, đều chưa từng có.

Cô đang định hỏi thành tích của Diệp Kính một chút, cậu đã tới thành phố D rồi. Lần này cậu là vì đại học kiến trúc H mà học thêm vẽ phác hoạ.

Diệp Kiều Lục nhìn thấy cậu, cực kì suy sụp: Mình sợ hãi, không biết trường học sẽ đá mình đến chuyên ngành nào.

Mình cũng không xác định chuyên ngành của bản thân. So với cô, cậu vô cùng bình tĩnh.

Cô nhìn cậu, Không phải cậu không phải kiến trúc thì không học sao?

Đó là đề nghị của thầy. Cậu có thiên phú, thầy giáo lại cực lực tuyên truyền tiền đồ của ngành kiến trúc sư, cậu liền chọn nó.

Suy nghĩ của chính mình đâu?

Không sao cả.

Diệp Kiều Lục mếu máo, Chúng ta phải có ước mơ của chính mình, biết không?

Diệp Kính lạnh




/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status