Khước Lục

Chương 15 - Chương 15

/50


Editor: Linh Đang

Diệp Kiều Lục vỗ vỗ làn váy, vụng trộm liếc mắt về phía Trâu Tượng.

Cậu cũng đang nhìn bên này.

Cô kề tai Diệp Kính, nói nhỏ, Người nam sinh kia cứ nhìn mình.

Diệp Kính liếc mắt qua.

Trong ánh đèn mờ tối, một nam một nữ kia mang vẻ mặt mơ hồ, Trâu Tượng có một cảm giác, trong ánh mắt đạm mạc của Diệp Kính có cảnh cáo.

Trâu Tượng xoay người, bung ô, đi ra khỏi tòa nhà dạy học.

Diệp Kiều Lục nhìn qua bóng dáng Trâu Tượng, lại nhìn ra phía bên ngoài, Lúc nào thì cơn mưa này mới có thể ngớt đây?

Chờ một chút. Diệp Kính hỏi: Muốn ăn cái gì?

Đều được. Nhắc tới ăn, cô không nhịn được tươi cười, Giữa trưa mình chọn, buổi tối cậu chọn là được.

Mỳ thịt bò kho tàu của bác Khang.

. . .

Giữa trưa cậu ăn nhiều lắm, chi phí vượt quá cuộc sống của mình. Đây coi như là lời giải thích hiếm thấy của cậu.dienndannleequyydonn

. . .

Hai người đi, tới cửa hàng mỳ thịt bò của bác Khang.

Hai mươi tư tệ một bát mỳ, Diệp Kiều Lục tin tưởng. . . Thật sự phí sinh hoạt của Diệp Kính cao hơn cô rất nhiều. Cô ăn ở nhà ăn, đều mất ba tệ.

Sau khi ngồi xuống, cô không nhịn được, Vì sao cậu không hỏi mình thi như thế nào? Bình thường người ta gặp nhau, đều phải hỏi han khách sáo vài lời. Ai biết cả đoạn đường này, cậu im lặng không lên tiếng, cũng không đề cập tới việc này.

Có cái gì hay mà hỏi. Không hỏi, chính cô cũng sẽ nói, tính cô vốn không giấu được chuyện gì.

Cô uy vũ trừng mắt nhìn cậu, Cậu không quan tâm mình chút nào.

Ừ. Điều này cậu thừa nhận.

Mình muốn ăn hai bát mỳ thịt bò lớn. Đột nhiên cô vòng vo đề tài. Cô muốn trả thù cậu thờ ơ, phương thức trả thù tốt nhất chính là ăn để cậu nghèo đi, để phí sinh hoạt của cậu càng ít đi.

Cậu đáp ứng.

Nhân viên phục vụ bưng lên ba bát mỳ lớn, để hai bát trước mặt Diệp Kính.

Diệp Kính nói, Hai bát là của cậu ấy. D@Đ#L$Q%Đ^^

Diệp Kiều Lục lại trợn mắt nhìn Diệp Kính.

Nhân viên phục vụ cười cười, chuyển một bát chuyển qua chỗ Diệp Kiều Lục, bát thứ ba thì đặt ở bên cạnh.

Diệp Kiều Lục nhìn hai bát mỳ thịt bò. Bát của cửa tiệm này, còn lớn hơn mặt của cô. Cô cắn cắn môi, cầm đũa lên. Hít một tiếng, sợi mỳ trôi tuột vào miệng. Cô trở lại việc chính, Phác hoạ xong rồi, khi nào thì thông phỏng vấn?

Qua hai tuần nữa. Cậu gắp một miếng thịt bò lớn, Cậu chuẩn bị đầy đủ chút. Cậu dự tính, buổi phỏng vấn của cô không có vấn đề lớn, bởi vì cô rất yêu thích chuyên ngành này. Loại nhiệt tình này là đã có nền tảng nhất định khi đến với kiến trúc, không phải sùng bái mù quáng. Giáo viên sẽ không nhìn không ra.

Cô gật đầu, Cậu có muốn luyện tập cho mình trước không? Cậu làm giáo viên hỏi, mình sẽ trả lời.

Mình không muốn tranh luận về giấc mộng của cậu. Nghe nhiều, lỗ tai sẽ mọc kén.

Cô bĩu môi. Ăn hai miếng to, đột nhiên cô nói, Mình đến khu học này, về sau có thể thường xuyên nhìn thấy anh Nhị Cẩu. Sau khi cô lên đại học, liền không kêu anh anh Nhị Cẩu ( Nhị Cẩu ca ca ) nữa, mà sửa thành anh Nhị Cẩu (Nhị Cẩu ca). Bởi vì La Tích nói, trưởng thành rồi không nên dùng từ lặp.

Có lẽ. Diệp Kính đáp trả có lệ.

Cô đây, không thể nói là


/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status