Khước Lục

Chương 22 - Chương 21

/50


Editor: HeLiX

Đại học có H rất nhiều cây, đập vào mắt đâu đâu cũng là rừng.

Loại cây cũng rất phong phú đa dạng, cây mận lá đỏ, quế bốn mùa, cây thông rủ, dương ngọc lan, v..v…

Mùa xuân đâm chồi nảy lộc, mùa thu thơm mát, dạo chơi trong sân trường cả bốn mùa đều gặp cảnh đẹp.

Trâu Tượng nằm viện hơn một tuần lễ, quay về trường ngửi thấy mùi hoa quế bay thoang thoảng lại nhớ lại vết thương của mình.

Cái đêm mà ác lang xuất hiện, trong không khí chính là tràn ngập mùi hương thanh khiết này.

Trăng thu sáng ngời bầu trời đêm, chiếu sáng rõ một bóng dáng thon dài phía trước.

Nếu như Trâu Tượng không phải vì thế mà bị thương, chắc chắn cậu sẽ rất vui sướng khi tán dóc cùng người khác về cảnh tượng đẹp đẽ này.

Kẻ ngáng đường cậu, Diệp Kính, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp.

Từ trước đến giờ, Trâu Tượng chỉ mới gặp cậu ta là nam sinh đầu tiên có thể dùng hai từ “xinh đẹp” để miêu tả, mà không có lộ vẻ nương khí chút nào. (*)

(*)nương khí: dùng với nghĩa châm chọc, nói về đàn ông yếu đuối nhu nhược giống phụ nữ, hoặc lòng dạ hẹp hòi, nhiều tính toán.

Ngày trước lúc cậu chế nhạo một nam sinh khác, thì từ “xinh đẹp” này lại mang nghĩa rất xấu.

Nhưng khi dùng từ này để miêu tả Diệp Kính thì đó là Trâu Tượng đang khen ngợi từ tận đáy lòng, đẳng cấp của Diệp Kính không thể thêu dệt xằng bậy được.

Trâu Tượng là người mở lời chào hỏi trước. Hoặc có thể nói, từ rất lâu trước đây cậu đã muốn nói ra câu này: “Diệp Kính, trùng hợp thật.”

Đèn đường mờ ảo xuyên qua cành lá rậm rạp của cây quế hoa, bóng Diệp Kính bị kéo dài dưới tàng cây. Cậu nhìn Trâu Tượng chằm chằm, trên mặt ẩn chứa màu đen. “Chữ trên bảng là cậu viết.” Lời nói ra chính là một câu khẳng định.

Trâu Tượng nhếch mày hiếu kỳ: “Tại sao cậu lại cho rằng đó là mình?”

Hôm đó Trâu Tượng đến lớp sớm.

Cửa lớp đã mở nhưng bên trong không có ai.

Cậu nhìn chỗ ngồi dựa vào cửa sổ ở hàng cuối cùng. Từ nhỏ cậu đã bắt đầu học hội họa, trực giác mỹ thuật rất nhạy bén, chỉ nhìn chỗ ngồi trống trơn đó cũng có thể vẽ phác họa hình dáng của Diệp Kiều Lục.

Trâu Tượng cười cười, nổi lên ý định xấu xa.

Cậu dùng tay trái vẽ mấy chữ lên bảng đen, không người nào đó nhìn thấy. Khi bạn cùng lớp tra hỏi cậu chuyện này, biểu hiện của cậu cũng không hề sơ hở. Mà giờ đã qua hơn nửa tháng, cậu cũng đã quên khuấy mất chuyện này.

Diệp Kính im lặng, cậu không đích thân thấy chữ viết trên bảng thế nhưng lại có một bạn học chụp hình lại được.

Trong lúc vô tình Diệp Kính trông thấy hình ảnh đó, mỗi người khi viết chữ vẽ tranh đều có một đặc điểm riêng, nét chữ của Trâu Tượng lúc kéo xuống nét nghiêng, đoạn đuôi sẽ hất lên trên. Cho dù là cậu ta có đổi sang viết bằng tay trái thì thói quen cũng sẽ không thay đổi.

Trâu Tượng thấy Diệp Kính cũng không định trả lời vấn đề này, nhún vai một cái, “Chỉ là đùa giỡn chút xíu không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Cậu không cho rằng mấy chữ này có thể làm Diệp Kiều Lục tổn thương. Sự thật đã chứng minh, điểm chú ý của cô đã lệch hẳn về phía chân trời.

Diệp Kính không thèm nói gì nữa, tiến lên vung nắm đấm.

Trâu Tượng kinh hãi, giật lùi về phía sau hai bước, vừa tránh được nắm đấm bên tay phải của Diệp Kính nhưng bụng lại bị đá một cước. Cậu không thể không hoàn hồn mà tự phòng ngự.

Sở dĩ Trâu Tượng hình dung Diệp Kính thành sói dữ là bởi vì thế tấn công của Diệp Kính rất ác liệt.

Trâu Tượng đi theo con đường nghệ thuật văn nhã nên đương nhiên không đỡ được. Ngay cả đạo lý đánh người không đánh mặt này mà Diệp Kính cũng không hiểu, đánh cho gương mặt của Trâu Tượng sưng lên thành mấy màu.

Trâu Tượng viện một cái cớ sứt sẹo chẳng ma nào thèm tin là gặp sói dữ để giải thích cho thương tích của mình.

Lúc nằm trong viện, cậu buồn chán đến mức phác họa ra hình dáng mạnh mẽ sắc bén của Diệp Kính, lại vẽ một nữ sinh với khuôn mặt tròn đầy phía sau lưng Diệp Kính.

Ở trong lớp lan truyền chuyện của Diệp Kính và Diệp Kiều Lục.

Một bạn học đến thăm bệnh nói, Diệp Kiều Lục kiên trì theo đuổi Diệp Kính, hơn nữa đã thành công.

Trâu Tượng nghe thấy thế bèn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.

Sở dĩ Diệp Kiều Lục thành công là bởi vì Diệp Kính không hề cự tuyệt. Từ cuộc thi vẽ phác họa hôm đó Trâu Tượng đã biết rõ quan hệ giữa hai người bọn họ không hề đơn giản.

Mà Diệp Kính trả thù vì dòng chữ viết trên bảng cũng càng thể hiện rõ là Diệp Kính có tình ý.

Sau khi bạn bè ra về, Trâu Tượng nhớ lại hoàn cảnh lúc lần đầu tiên mình gặp Diệp Kính.

Đó là lúc nhập học năm nhất.

Diệp Kính là đại diện cho tân sinh viên khoa kiến trúc.

Phòng diễn thuyết lớn như vậy, cậu ta chỉ mặc quần áo giản dị hàng ngày với chất lượng cao cấp, đứng trên bục diễn thuyết, ngữ điệu thong thả, hờ hững nói về cảm tưởng mới nhập học của bản thân.

Cậu ta chính thức trở thành tiêu điểm của toàn trường. Diện mạo xuất sắc, vóc dáng cao to, lạnh lùng bình tĩnh, khí chất nổi trội.

Không biết tại sao Trâu Tượng lại nghe ra được Diệp Kính cũng không nhiệt tình lắm đối với ngành kiến trúc.

Bài diễn thuyết kia chẳng qua cũng chỉ là một tờ phác thảo.

Tư tưởng của Diệp Kính vượt ra ngoài bài diễn thuyết, từ trong lời nói của cậu như có như không hiện lên đầy khát vọng.

Trâu Tượng cười nhạo cái tên học sinh giỏi đạo đức giả này, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chính vì bài diễn thuyết của Diệp Kính mà Trâu Tượng thấy hứng thú với ngành kiến trúc.

Diệp Kính nói: “Lấy tư tưởng vượt trội để áp dụng vào kiến trúc.”

Lúc đó Trâu Tượng là sinh viên mỹ thuật.

Loại kiến trúc này giản lược đồ vật và hiện




/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status