Cách Đại học H hơn 2km, có một nhà hàng tiệc đứng kèm KTV mới mở.
Khai trương đại hạ giá.
Thuê một phòng lớn trong bốn tiếng, tiền phòng chỉ chưa đến 10 đồng, tiệc đứng mỗi người 29 đồng.
Có thể ăn, có thể uống, có thể hát, mà lại rất tiện nghi.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, ủy viên sinh hoạt liền lập tức đặt phòng.
Hết giờ học, Diệp Kiều Lục cùng đi tàu điện ngầm với mấy nữ sinh đến đó.
Xương Diễm Thu hỏi, “Thế Diệp Kính thì sao?”
“Cậu ấy tự đi tới.” Diệp Kiều Lục trả lời.
Mới vừa nói xong thì tàu điện ngầm đã ra khỏi đường hầm tối.
Tàu đã vào trạm.
Giờ này đang là đỉnh điểm của giờ tan tầm nên tàu điện ngầm đông nghịt.
Mấy bạn học đã vào được bên trong toa tàu.
Xương Diễm Thu và Diệp Kiều Lục đi phía sau nên chỉ có thể đứng ở cạnh cửa.
Cửa xe gần đóng mà váy của Diệp Kiều Lục vẫn vướng ở ngoài cửa, cô cố gắng kéo lại nhưng đã muộn.
Váy cô đã bị kẹp vào cửa tàu.
Cô kéo kéo nhưng vô ích, nên chỉ có thể đứng ổn định, một tay vịn vào Xương Diễm Thu.
Xương Diễm Thu đứng giạng chân, cố gắng trở thành một điểm tựa cho Diệp Kiều Lục.
Đoàn tàu bắt đầu ổn định để khởi hành. Xương Diễm Thu hỏi: “Quan hệ hiện tại của cậu và Diệp Kính thế nào rồi?”
“Bọn mình là bạn tốt, cậu ấy mời mình ăn cơm.”
“…” Câu trả lời này khiến Xương Diễm Thu thấy vô vị, “Giữ chặt lấy cậu ấy, giờ cũng đến tháng 10 rồi, sắp tới mùa đông, tìm một nam sinh để sưởi ấm đi. Tiện thể lên xuống xe cũng có người giữ váy cho cậu.”
Diệp Kiều Lục nghe xong cảm thấy rất khó hiểu.
Đoàn tàu lại đến trạm, cửa xe mở ra.
Góc váy Diệp Kiều Lục bị kẹp vào cửa giờ nhăn nhúm thành một nắm.
Xương Diễm Thu kéo tay Diệp Kiều Lục đi ra ngoài, “Diệp Kính rất được hoan nghênh, hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy tham gia offline, chắc chắn sẽ có nữ sinh muốn ngo ngoe động dục đó.”
Lần này thì Diệp Kiều Lục nghe hiểu được, cô kinh ngạc: “Bạn học cùng lớp sao?” Cô cho rằng fans hâm mộ của Diệp Kính đều nằm ở khoa khác. Giờ học trong trường, vây xung quanh cậu ấy đều là nữ sinh cô không quen biết.
“Ừ.” Xương Diễm Thu muốn nhéo cái mặt tròn của Diệp Kiều Lục, “Diệp Kính đi đi về về cũng đều là độc lai độc vãng, nên không có cơ hội tỏ tình. Nhưng offline lại khác, tán gẫu ca hát, lại uống rượu, trước lạ sau quen.”
Vẫn luôn có nữ sinh mơ ước đạt được Diệp Kính, dù vô tình hay cố ý thì Xương Diễm Thu vẫn sẽ để cho Diệp Kiều Lục trấn giữ, nhắc nhở bọn họ rằng Diệp Kính đã có chủ.
Thế nhưng, dần dần các bạn học phát hiện Diệp Kính và Diệp Kiều Lục không giống tình nhân. Nhưng nếu nói không có quan hệ gì thì cũng không phải, dù sao cũng rất kỳ quái.
Nhìn từ bên ngoài, mặc dù Diệp Kiều Lục rất dễ thương, nhưng để xứng đôi với Diệp Kính thì vẫn còn khoảng cách rất xa.
Thời gian lâu dài, có vài nữ sinh liền tự động xem nhẹ Diệp Kiều Lục, định nghĩa kẻ độc thân cho Diệp Kính.
Ví dụ như Canh Ngọc, vì lần offline này mà ăn mặc rất chăm chút. Nhưng không phải là cô định tỏ tình, mà chỉ là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Kính.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Xương Diễm Thu ở cùng ký túc xá với Canh Ngọc, trước khi xuất phát thấy Canh Ngọc vẽ mắt trước gương liền đoán được. Quan hệ giữa cô và Canh Ngọc cũng không tệ, nhưng ở trong lòng của cô, người thuộc sở hữu của Diệp Kính chính là Diệp Kiều Lục đến trước chiếm ưu thế, cho nên tự nhiên sẽ thiên vị hơn.
Diệp Kiều Lục nghe lời của Xương Diễm Thu liền nhíu mày. Lúc cô nói chuyện với Diệp Kính rất ít khi đề cập đến chuyện tình cảm. Cô cũng quên luôn việc có rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Xương Diễm Thu kéo Diệp Kiều Lục đang suýt chút nữa đụng vào tay vịn cầu thang máy lại, “Cậu đang mải nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Diệp Kiều Lục cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Đầu óc cô hơi rối loạn, suy nghĩ cứ nhảy qua hết bên trái lại bên phải, không nắm bắt được.
Tình huống này giống hệt như lúc suy nghĩ phương pháp thiết kế, có rất nhiều ý nghĩ nảy ra nhưng bất kể kết hợp lại thế nào cũng đều không hợp logic. Trong lòng cô, Diệp Kính là một cái tên biệt lập khỏi tình yêu. Ai có thể tưởng tượng ra được bộ dáng yêu đương của trẻ tự kỷ với nữ sinh chứ?
Xương Diễm Thu cười cười, “Đừng lo lắng, bây giờ cậu vẫn rất có ưu thế.” Ít nhất Diệp Kính chỉ đến gần một mình Diệp Kiều Lục, điều này đã có thể giết chết rất nhiều nữ sinh rồi. “Lên thang máy, cẩn thận một chút.”
“Ờ…” Diệp Kiều Lục thu hồi lại tâm trạng.
Nếu không thì buổi tối về nhà gọi Diệp Kính đến nói chuyện một chút về nỗi lòng trai gái là được.
Cô quên mất cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi dậy thì rồi.
--
Ủy viên sinh hoạt đặt phòng này, có 3 micro. Một cái đã bị Ngô Thiên Dã nắm chặt trong tay.
Mọi người thừa hiểu tính nết của cậu ta nên cũng không thèm giành giật.
Ghế salon phân làm 3 khu. Khu thích uống rượu, khu thích đánh bài, khu thích ca hát, mỗi người tập trung vào chỗ mình thích.
Diệp Kiều Lục mặc kệ cho các bạn học xé rách tâm can, liên tục nhìn về hướng cửa ra vào.
Xương Diễm Thu cắn dưa hấu, trong đầu nhẩm đếm sĩ số từng người.
Những bạn học đã đăng ký, chỉ còn Diệp Kính và Canh Ngọc là chưa đến.
Xương Diễm Thu lại nhớ lại khuôn mặt sau khi trang điểm của Canh Ngọc, nói thầm, “Diệp Kính sẽ không dễ dàng bị người ta nẫng tay trên (*) đâu.” Nói xong cô lại tự thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
(*) nguyên gốc là截胡 – tiệt hồ. Đây là một thuật ngữ trong đánh mạt chược, hiểu rộng ra là đoạt mất vận may của người khác; vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi.
Từ lúc lên Đại học, bên cạnh Diệp Kính xuất hiện biết bao mỹ nữ, trong đó không thiếu người xinh đẹp hơn Canh Ngọc, nhưng tất cả đều bị
Khai trương đại hạ giá.
Thuê một phòng lớn trong bốn tiếng, tiền phòng chỉ chưa đến 10 đồng, tiệc đứng mỗi người 29 đồng.
Có thể ăn, có thể uống, có thể hát, mà lại rất tiện nghi.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, ủy viên sinh hoạt liền lập tức đặt phòng.
Hết giờ học, Diệp Kiều Lục cùng đi tàu điện ngầm với mấy nữ sinh đến đó.
Xương Diễm Thu hỏi, “Thế Diệp Kính thì sao?”
“Cậu ấy tự đi tới.” Diệp Kiều Lục trả lời.
Mới vừa nói xong thì tàu điện ngầm đã ra khỏi đường hầm tối.
Tàu đã vào trạm.
Giờ này đang là đỉnh điểm của giờ tan tầm nên tàu điện ngầm đông nghịt.
Mấy bạn học đã vào được bên trong toa tàu.
Xương Diễm Thu và Diệp Kiều Lục đi phía sau nên chỉ có thể đứng ở cạnh cửa.
Cửa xe gần đóng mà váy của Diệp Kiều Lục vẫn vướng ở ngoài cửa, cô cố gắng kéo lại nhưng đã muộn.
Váy cô đã bị kẹp vào cửa tàu.
Cô kéo kéo nhưng vô ích, nên chỉ có thể đứng ổn định, một tay vịn vào Xương Diễm Thu.
Xương Diễm Thu đứng giạng chân, cố gắng trở thành một điểm tựa cho Diệp Kiều Lục.
Đoàn tàu bắt đầu ổn định để khởi hành. Xương Diễm Thu hỏi: “Quan hệ hiện tại của cậu và Diệp Kính thế nào rồi?”
“Bọn mình là bạn tốt, cậu ấy mời mình ăn cơm.”
“…” Câu trả lời này khiến Xương Diễm Thu thấy vô vị, “Giữ chặt lấy cậu ấy, giờ cũng đến tháng 10 rồi, sắp tới mùa đông, tìm một nam sinh để sưởi ấm đi. Tiện thể lên xuống xe cũng có người giữ váy cho cậu.”
Diệp Kiều Lục nghe xong cảm thấy rất khó hiểu.
Đoàn tàu lại đến trạm, cửa xe mở ra.
Góc váy Diệp Kiều Lục bị kẹp vào cửa giờ nhăn nhúm thành một nắm.
Xương Diễm Thu kéo tay Diệp Kiều Lục đi ra ngoài, “Diệp Kính rất được hoan nghênh, hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy tham gia offline, chắc chắn sẽ có nữ sinh muốn ngo ngoe động dục đó.”
Lần này thì Diệp Kiều Lục nghe hiểu được, cô kinh ngạc: “Bạn học cùng lớp sao?” Cô cho rằng fans hâm mộ của Diệp Kính đều nằm ở khoa khác. Giờ học trong trường, vây xung quanh cậu ấy đều là nữ sinh cô không quen biết.
“Ừ.” Xương Diễm Thu muốn nhéo cái mặt tròn của Diệp Kiều Lục, “Diệp Kính đi đi về về cũng đều là độc lai độc vãng, nên không có cơ hội tỏ tình. Nhưng offline lại khác, tán gẫu ca hát, lại uống rượu, trước lạ sau quen.”
Vẫn luôn có nữ sinh mơ ước đạt được Diệp Kính, dù vô tình hay cố ý thì Xương Diễm Thu vẫn sẽ để cho Diệp Kiều Lục trấn giữ, nhắc nhở bọn họ rằng Diệp Kính đã có chủ.
Thế nhưng, dần dần các bạn học phát hiện Diệp Kính và Diệp Kiều Lục không giống tình nhân. Nhưng nếu nói không có quan hệ gì thì cũng không phải, dù sao cũng rất kỳ quái.
Nhìn từ bên ngoài, mặc dù Diệp Kiều Lục rất dễ thương, nhưng để xứng đôi với Diệp Kính thì vẫn còn khoảng cách rất xa.
Thời gian lâu dài, có vài nữ sinh liền tự động xem nhẹ Diệp Kiều Lục, định nghĩa kẻ độc thân cho Diệp Kính.
Ví dụ như Canh Ngọc, vì lần offline này mà ăn mặc rất chăm chút. Nhưng không phải là cô định tỏ tình, mà chỉ là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Kính.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Xương Diễm Thu ở cùng ký túc xá với Canh Ngọc, trước khi xuất phát thấy Canh Ngọc vẽ mắt trước gương liền đoán được. Quan hệ giữa cô và Canh Ngọc cũng không tệ, nhưng ở trong lòng của cô, người thuộc sở hữu của Diệp Kính chính là Diệp Kiều Lục đến trước chiếm ưu thế, cho nên tự nhiên sẽ thiên vị hơn.
Diệp Kiều Lục nghe lời của Xương Diễm Thu liền nhíu mày. Lúc cô nói chuyện với Diệp Kính rất ít khi đề cập đến chuyện tình cảm. Cô cũng quên luôn việc có rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Xương Diễm Thu kéo Diệp Kiều Lục đang suýt chút nữa đụng vào tay vịn cầu thang máy lại, “Cậu đang mải nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Diệp Kiều Lục cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Đầu óc cô hơi rối loạn, suy nghĩ cứ nhảy qua hết bên trái lại bên phải, không nắm bắt được.
Tình huống này giống hệt như lúc suy nghĩ phương pháp thiết kế, có rất nhiều ý nghĩ nảy ra nhưng bất kể kết hợp lại thế nào cũng đều không hợp logic. Trong lòng cô, Diệp Kính là một cái tên biệt lập khỏi tình yêu. Ai có thể tưởng tượng ra được bộ dáng yêu đương của trẻ tự kỷ với nữ sinh chứ?
Xương Diễm Thu cười cười, “Đừng lo lắng, bây giờ cậu vẫn rất có ưu thế.” Ít nhất Diệp Kính chỉ đến gần một mình Diệp Kiều Lục, điều này đã có thể giết chết rất nhiều nữ sinh rồi. “Lên thang máy, cẩn thận một chút.”
“Ờ…” Diệp Kiều Lục thu hồi lại tâm trạng.
Nếu không thì buổi tối về nhà gọi Diệp Kính đến nói chuyện một chút về nỗi lòng trai gái là được.
Cô quên mất cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi dậy thì rồi.
--
Ủy viên sinh hoạt đặt phòng này, có 3 micro. Một cái đã bị Ngô Thiên Dã nắm chặt trong tay.
Mọi người thừa hiểu tính nết của cậu ta nên cũng không thèm giành giật.
Ghế salon phân làm 3 khu. Khu thích uống rượu, khu thích đánh bài, khu thích ca hát, mỗi người tập trung vào chỗ mình thích.
Diệp Kiều Lục mặc kệ cho các bạn học xé rách tâm can, liên tục nhìn về hướng cửa ra vào.
Xương Diễm Thu cắn dưa hấu, trong đầu nhẩm đếm sĩ số từng người.
Những bạn học đã đăng ký, chỉ còn Diệp Kính và Canh Ngọc là chưa đến.
Xương Diễm Thu lại nhớ lại khuôn mặt sau khi trang điểm của Canh Ngọc, nói thầm, “Diệp Kính sẽ không dễ dàng bị người ta nẫng tay trên (*) đâu.” Nói xong cô lại tự thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
(*) nguyên gốc là截胡 – tiệt hồ. Đây là một thuật ngữ trong đánh mạt chược, hiểu rộng ra là đoạt mất vận may của người khác; vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi.
Từ lúc lên Đại học, bên cạnh Diệp Kính xuất hiện biết bao mỹ nữ, trong đó không thiếu người xinh đẹp hơn Canh Ngọc, nhưng tất cả đều bị
/50
|