Khước Lục

Chương 27 - Chương 26

/50


Editor: HeLiX

Không biết anh Nhị Cẩu đã yêu đương gì hay chưa.

Cuộc sống đại học của Nhị Cẩu cực kỳ rảnh rỗi, cậu đã hẹn gặp vài lần nhưng đều đúng vào thời gian Diệp Kính và Diệp Kiều Lục đang làm bài tập nên cuối cùng đành mặc kệ.

Diệp Kiều Lục cảm thấy được tỷ lệ La Tích có thể yêu đương là cực kỳ lớn, có lẽ không kịp chờ cô tốt nghiệp thì cậu đã tìm được chị Nhị Cẩu rồi.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy phiền muộn, nhưng không đau khổ. Thuyền tới đầu cầu thì tự nhiên sẽ thẳng thôi.

Nhớ nhung anh Nhị Cẩu tiêu sái xong, Diệp Kiều Lục lật người lại.

Cô liên tưởng đến Diệp Kính khôi ngô tuấn tú, cậu mang gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt đó đúng thật là tạo nghiệp chướng mà. Lỡ như có người con gái hư hỏng nào mơ ước khuôn mặt đẹp của cậu, tuổi cậu lại còn trẻ như vậy chắc cậu sẽ rất dễ mắc mưu.

Hôm nào đó cô phải dạy bảo cậu lại thật tốt, đề phòng cậu lầm đường lỡ bước.

--

Ngày hôm sau là tổng kết hàng tháng của quầy bán cá tươi, nên ngay từ sáng tinh mơ Thi Dữ Mỹ đã phải ra ngoài rồi.

Bà đã chuẩn bị bữa sáng cho ba người còn lại trong nhà.

Diệp Kiều Lục vừa ngâm nga giọng hát lệch điệu của mình, vừa rửa mặt trong nhà vệ sinh. Cô ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương rồi nhếch miệng cười.

Cô lau khô mặt rồi kéo cửa đi ra ngoài.

Diệp Kính đang ngồi ở trên ghế nhìn cây to quay đầu lại, thấy cô đi ra cậu cũng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

“Chào buổi sáng Diệp Kính.” Cô khoan khoái chào hỏi.

Mới vừa thức dậy nên tóc cậu hơi lộn xộn, nét mặt cũng hờ hững.

Cô có chút khó hiểu, ngày xưa cậu cũng không hề nhiệt tình, nhưng có điều đó chỉ là tự kỷ. Nhưng hiện tại là giống hệt như không hề quen biết cô.

Cô lấy tay quơ quơ trước mặt cậu, “Vì sao cậu không chúc mình buổi sáng tốt lành?”

Cậu không thèm để ý tới cô, đi thẳng tới nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Diệp Kiều Lục trợn mắt nhìn cánh cửa, “Bệnh tự kỷ tái phát đây mà.”

“Tiểu Lục.”

Nghe thấy tiếng gọi, cô lập tức tươi tỉnh hẳn lên, “Ba ba, chào buổi sáng.”

“Chào.” Diệp Trình Phong đứng ở phòng bếp một lúc lâu, vừa rồi Diệp Kính không thèm để ý đến Diệp Kiều Lục, Diệp Trình Phong đã chứng kiến toàn bộ. Khiến cho ông lưu tâm chính là phản ứng của con gái mình, ông hỏi: “Con và Diệp Kính có thói quen chúc nhau buổi sáng tốt lành?”

“Có ạ.” Diệp Kiều Lục không hiểu dụng ý câu hỏi của ba ba, thành khẩn trả lời, “Các bạn cùng lớp rất hòa hợp với nhau, buổi sáng đến lớp đều chào hỏi lẫn nhau.”

“Các bạn học rất đáng yêu.” Diệp Trình Phong mỉm cười.

Sau đó, Diệp Kính đều cực kỳ trầm tĩnh. Ăn xong bữa sáng cậu ngồi vào sô-pha xem đá bóng, cũng giống hệt thói quen khi còn bé của cậu.

Diệp Kiều Lục lại vẽ tranh ở trong phòng.

Diệp Trình Phong nhìn hai người ai bận việc người nấy liền vui vẻ yên tâm mà đi làm.

Diệp Trình Phong vừa đi, Diệp Kính liền thay đổi lại tư thế cho dễ chịu hơn, nửa nằm xuống.

Diệp Kiều Lục vẽ được một nửa, nghĩ tới tiết học về ‘Giới thiệu các nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác’, cô lên QQ, vào nhóm của lớp hỏi, thầy giáo có điểm danh hay không.

Lớp trưởng trả lời: “Thầy giáo có việc nên không đến.”

Diệp Kiều Lục yên tâm.

Vua cỏ: “Bọn mình cũng chưa đến.”

Lớp trưởng: “Chiều nay mình đến sân bãi chỗ thiết kế bài tập lớn, ai đăng ký tham gia không?”

Ngay lập tức có vài người hưởng ứng lời kêu gọi.

Diệp Kiều Lục đọc đến đây liền hăng hái, cô chạy đến phòng khách, “Diệp Kính, chiều nay lớp trưởng đi xem sân bãi, chúng ta đi theo đi?” Đối với các vấn đề liên quan đến bài tập thì từ trước đến nay cô luôn luôn hăng hái tràn trề.

Diệp Kính lười biếng ngước nhìn, “Ngoại thành phía tây ở rất gần phố Hương Sơn, cậu hỏi vị trí cụ thể đi, xem xong trận bóng rồi chúng ta xuất phát. Đi sớm một chút rồi trở về ngủ trưa.”

Diệp Kiều Lục gật đầu, ngồi trên ghế gửi tin nhắn hỏi lớp trưởng.

Lớp trưởng gửi địa chỉ cho cô.

Ngay sau đó, Trâu Tượng cũng vào tán gẫu, “Khi nào thì cậu đến ngoại thành tây?”

Diệp Kiều Lục nói lại chân thật, “Chờ một chút rồi đi.”

“Nếu hai người bọn mình đã hợp tác rồi thì cùng nhau đi đi.”

Lúc này cô mới nhớ ra rằng mình và Trâu Tượng là một tổ. Cô đang cân nhắc sẽ phải trả lời như thế nào thì dường như Diệp Kính lại nhìn ra vẻ do dự của cô, nói: “Người khác tới hỏi thì cứ từ chối.”

Cô kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu vẫn đang nhàn hạ thoải mái xem trận đấu trên TV.

Diệp Kiều Lục không khỏi nhớ lại đợt nghỉ hè năm 9 tuổi ấy, cậu cũng dựa sô-pha như thế này, ngoài cửa sổ là nền trời xanh thẳm cùng ánh nắng vàng rực rỡ.

Mới có chớp mắt mà mười năm đã trôi qua. Những năm tháng đã trôi qua của lúc nhỏ cũng lại trong một cái chớp mắt nào đó đã lại quay về nơi bắt đầu. Cô hy vọng, sau mười năm tiếp theo nữa, cô và cậu cũng sẽ không thay đổi, tình hữu nghị mãi mãi trường tồn.

Diệp Kiều Lục nói với Trâu Tượng, “Thầy giáo sẽ dẫn chúng ta đi, đến lúc đó chúng ta trao đổi sau.”

Trâu Tượng liền không còn gì để nói.

Trong nhóm, Thang Ngọc hỏi hướng đi của Diệp Kính.

Diệp Kiều Lục nhìn thấy vậy liền thoát khỏi nhóm QQ. Cô tò mò hỏi Diệp Kính, “Thang Ngọc hẹn cậu cùng đi sao?”

“Không đi.” Cậu không nói Thang Ngọc có hẹn hay không hẹn, mà trực tiếp đưa ra câu trả lời.

“Ờ… Lần trước váy Thang Ngọc mặc đẹp thật đấy.” Sau hôm đó, cô đi ngang qua cửa hàng, đều theo bản năng mà tìm kiếm váy lụa trắng, đúng là cô mặc lên cũng không toát ra tiên khí giống như Thang Ngọc.

Ánh mắt Diệp Kính từ trên TV chuyển đến phía cô, “Trông như thế nào?”

“Cậu không nhớ rõ sao?” Cô cảm thấy được các nam sinh trong lớp đều bị cái váy kia làm cho kinh động rồi. Bài hát ‘Bề tôi dưới váy’ kia của Ngô Thiên Dã cũng chính là vì tán thưởng Thang Ngọc mà hát lên.

“Không để ý.”

Nghe thấy như thế, không




/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status