Edit: Tuyết Lâm
“Chẳng lẽ thiếu soái đã đem những bản cổ tịch quý báu Tiếu mỗ tỉ mỉ chọn lựa không đọc lấy một chữ mà quăng cả đi rồi?” Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Quân Càn vội vã tiếp lời, “Không, không có, tuyệt đối không có! Đó đều là sách mà Khuynh Vũ nhọc tâm tuyển chọn, ta như thế nào lại không xem…” – nói chính xác là làm sao dám không xem!
Tiếu khuynh xếp gọn đống tư liệu đang cầm trong tay, “Vậy thiếu soái chuẩn bị một chút đi.”
“Chuẩn bị cái gì?” Phương Quân Càn đầu đầy vụ thủy.
(đầu đầy vụ thủy: đầu đầy sương mù, ý nói anh đang ứ hiểu Khuynh Vũ bảo anh chuẩn bị cái gì cả ^^)
“Đương nhiên là sát hạch (kiểm tra) rồi.” Tiếu Khuynh Vũ dùng ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng nói ra một câu đủ để cho Phương Quân Càn ngay lập tức sụp đổ…
Hắn dở khóc dở cười, “Khuynh Vũ à, ta đã bỏ bê việc học rất nhiều năm rồi…”
“Tuổi còn nhỏ mà hiếu học như ánh sáng mặt trời ban mai; tráng niên mà hiếu học là ánh sáng lúc mặt trời đứng bóng; lão mà hiếu học, như bỉnh chúc chi minh (cầm đuốc soi đường) ” – y nhìn Phương Quân Càn nhẹ nhàng nói – “thế nhưng thiếu soái lại giống như ánh sáng về chiều, tệ hơn nữa là chẳng khác nào đàn đom đóm lẻ tẻ bay mập mờ trong đêm.”
Phương Quân Càn cười xấu hổ, “Khuynh Vũ, ngươi có cần phải thẳng thắn như vậy không?”
“Thay vì ngồi đây ăn năn hối hận, chi bằng thiếu soái hãy hảo hảo chuẩn bị để ứng phó với kỳ kiểm tra tối nay đi…” Tiếu Khuynh Vũ cầm lấy xấp tư liệu hướng về phía cửa.
“Khuynh Vũ, cái kia… ngươi định sẽ kiểm tra như thế nào đây?” Phương Quân Càn nhanh chóng nhào tới dán sát vào Tiếu Khuynh Vũ, chớp chớp đôi mắt tinh khiết thiện lương nhìn y.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt ngây thơ vô (số) tội của Phương Quân Càn, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Nếu như kết quả không làm Tiếu mỗ hài lòng, thì từ ngày mai Thiếu soái đừng mong có thể bước vào phòng Tiếu mỗ…”
Sau đó y xoay người, thản nhiên đóng cửa.
Edit: Tuyết Lâm – tuyetlam.wordpress.com
Căn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Phương Quân Càn đang đứng thừ người…
Vì vậy cả buổi chiều, nam thống quân nháo nhào bàn tán sôi nổi một việc.
“Thiếu soái buổi tối sắp bị sát hạch?!” Tiếng nói thô to của Lão Hắc từ ngoài cửa truyền vào.
“Hả, đến giờ này ngươi mới biết sao?!” Một người cảnh vệ nhỏ tuổi kinh ngạc hỏi, ánh mắt có vẻ xem thường. Tin tức quá mức chậm chạp!
“Nghe nói là công tử tự mình ra đề.” Một người nhiễu sự trong phòng ăn cũng góp ý vào câu chuyện.
“Ha ha! Vậy là thiếu soái khó lòng qua khỏi rồi?” tiếng cười vô tâm vô phế xuyên qua cánh cửa truyền đến, nghe rất chói tai.
“Vốn là đã không có cách nào qua khỏi, nói cũng bằng thừa.” Một người khác lập tức tiếp lời.
“Ha ha ha ha ha.. vẫn là công tử lợi hại nha..”
Nhìn theo đám người cười đùa hả hê trên nỗi đau của người khác dần dần đi hết, cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Bên trong Phương thiếu soái vẻ mặt hắc ám siết chặt nắm tay: “Tốt lắm, lão Hắc, Hà Ngọc, Trương Kiến Quốc, Lưu Khánh Bình, chờ ta ứng phó với Khuynh Vũ xong nhất định sẽ …”
“Nhất định sẽ như thế nào?” Một âm thanh nhẹ nhàng từ khoảng không phía sau đột ngột truyền đến. Phương Quân Càn giật thót người quay nhanh ra phía sau.
“Khuynh Vũ, ha ha, thì là ngươi a.” Từ trong cổ họng Phương Quân Càn cố gắng phát ra vài tiếng cười khan.
Tiếu Khuynh Vũ lạnh giọng đưa thực hạp (hộp đựng thức ăn) trong tay cho Phương Quân Càn.”Ngươi nếu muốn ứng phó, tốt hơn hết là trực tiếp tới tìm ta nói rõ thì hơn.”
“Ăn cơm trước đi, ngươi lúc nãy chưa ăn cơm trưa. Ta nhân tiện đem đến đây cho ngươi rồi.” Thấy hắn đứng im không nhận, Tiếu Khuynh Vũ đem thực hạp đẩy về phía hắn.
Phương Quân Càn lẳng lặng cầm lấy, hắn căn bản đã sớm quên mình chưa dùng bữa.
Mà thời gian ăn cơm cũng đã qua…
“Khuynh Vũ à, ta không phải có ý đó… Ta chỉ là… ai nha… ta….” Phương Quân Càn luống cuống tay chân không biết phải giải thích như thế nào.
Tiếu Khuynh Vũ khoát tay áo, “Ta hiểu rồi. Ngươi không cần khẩn trương, ta đi trước.” Nói xong y xoay người bước về phía hành lang, tay áo màu trắng nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một trận gió lạnh rét buốt…
Xong rồi… Khuynh Vũ giận rồi…
Phương Quân Càn cúi đầu ủ rũ đem thực hạp gác lên bàn. Hắn có chút ảo não tự giận bản thân, bất quá chỉ là khảo sát một chút thi văn, hắn cần gì phải bày ra thái độ như nghênh tiếp đại địch như thế…
Khuynh Vũ nhất định rất thất vọng về ta…
Mùi thơm từ trong thực hạp chậm rãi bay ra khiến Phương Quân Càn đang trong trạng thái vô cùng uể oải cũng không thể không nhìn đến.
Vừa mở ra, hương thơm lại càng nồng đậm. Bên trong chia làm bốn khối, hồng thiêu sư tử đầu, thanh tiêu nhục ti (thịt tằm nấu tiêu xanh), toán bạo gia tử, còn có một chén cơm nóng tơi xốp.
Hắn không nhớ rõ thức ăn trong trù phòng từ khi nào lại trở nên tốt như vậy, chỉ nghe mùi thơm cũng khiến cho người khác thèm thuồng.
Đây chỉ có thể là Khuynh Vũ đã làm riêng cho hắn…
Mím chặt bờ môi mỏng. Hắn…hắn nhất định sẽ làm cho Khuynh Vũ thay đổi cách nhìn…
Bóng đêm nhanh chóng bao phủ, những điểm sáng nhỏ ôn lấp lánh trên trời cao.
Phương Quân Càn cúi đầu đứng ở cửa phòng Tiếu Khuynh Vũ.
Khuynh Vũ, cũng không đến tìm hắn…
Trời cũng sắp khuya rồi, Khuynh Vũ từ sau khi ăn xong cơm tối liền nhốt chặt chính mình trong phòng, không hề có bất cứ một chút động tĩnh.
Khuynh Vũ có phải vẫn đang giận hắn hay không?
Không thể cứ chiến tranh lạnh mãi như thế, bất kể có ra sao hắn cũng nhất định phải vào.
Tay hơi dùng chút lực đẩy vào cánh cửa.
“Cạch” – cánh cửa hơi xê dịch một chút nhưng vẫn không có chút dấu hiệu mở ra.
Cửa vốn đã bị khóa… vậy thì không có biện pháp rồi.
Phương Quân Càn gọi lớn: “Khuynh Vũ, là ta đây.”
Bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động, Phương Quân Càn thấy lạ liền áp tai lên tìm cách thăm dò.
Chẳng lẽ Khuynh Vũ không có ở bên trong? Không có khả năng, cảnh vệ đã nói y ăn cơm tối xong chưa hề ra khỏi phòng…
“Khuynh Vũ, ta chuẩn bị tốt rồi, ngươi mở cửa ra có được không?”
Vẫn như trước không có ai trả lời… Phương Quân Càn đầy bụng hồ nghi gõ gõ cửa, “Khuynh Vũ? Ngươi có ở trong đó không?”
Lại là một mảng tĩnh lặng.
Phương Quân Càn hốt hoảng gọi to, “Khuynh Vũ!! Khuynh Vũ!!!! Ngươi mở cửa cho ta, ngươi không sao chứ, Khuynh Vũ!” – y sẽ không gặp chuyện gì không may chứ?!
Phương Quân Càn dùng sức đạp cửa, vừa đạp vừa không ngừng lớn tiếng gọi tên y.
Ngay khi hắn gấp gáp đến nỗi định dùng súng phá bỏ khóa cửa thì cánh cửa lại mở ra.
Tiếu Khuynh Vũ bước đến, trên vầng trán ngọc trắng tuyết thấm đẫm những giọt mồ hôi trong suốt, hô hấp có chút rối loạn, mái tóc dài óng mượt xốc xếch xõa trên vai.
“Ta vừa rồi mới ngủ thiếp đi…” Y mất tự nhiên tránh né ánh mắt lo lắng của Phương Quân Càn, vội vã quay đầu đi, nghiêng người nhường lối cho hắn.
“Ngươi vào đi.”
Phương Quân Càn vào phòng, nhìn chung quanh bốn phía. Mọi thứ bên trong vô cùng gọn gàng ngăn nắp, trên giường cũng không có tý bừa bộn nào như có người mới vừa nằm qua… Hắn đột nhiên quay đầu lại.
Tiếu Khuynh Vũ còn đứng tại cửa, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên mi tâm (phần giữa hai lông mày)… sắc mặt đặc biệt tái nhợt ….
“Khuynh Vũ, ngươi không khỏe sao?” Phương Quân Càn vội vàng bước đến bên cạnh y.
Tiếu Khuynh Vũ hơi run rẩy vội vã lắc đầu “Không có, ta chỉ…” y đang nói thì cước bộ lảo đảo chực ngã ra.
Phương Quân Càn vững vàng đỡ lấy cơ thể mềm yếu, nhìn vóc dáng đơn bạc mỏng manh cố gắng đứng thẳng của Tiếu Khuynh Vũ, hắn không kiềm lòng được dùng tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé.
Tiếu Khuynh Vũ giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng dù cố gắng đến mức nào cũng không có được một chút khí lực.
Hắn mặc kệ y kháng ngự, dịu dàng bế y lên nhẹ nhàng đặt xuống giường, kéo chăn đắp lại thật kỹ.
“Khuynh Vũ…” Phương Quân Càn cúi người ôm lấy Tiếu Khuynh Vũ đã bị hắn khóa lại trong chăn, giọng nói khàn khàn chất chứa sự hỗn loạn cùng đau lòng.
Bị bao bọc trong vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, sắc mặt trắng nhợt của Tiếu Khuynh Vũ bất chợt hiện lên vài tia phấn hồng.
“Khuynh Vũ, ngươi bệnh rồi phải không?” Phương Quân Càn ngồi dậy, chăm chăm nhìn y bằng ánh mắt nhu tình.
“Không có… ta chỉ hơi mệt mà thôi..” Tiếu Khuynh Vũ từ trong chăn vươn tay ra, gạt đi những sợi tóc đen bừa bộn trên trán Phương Quân Càn, hắn hiển nhiên đã vì mình mà vô cùng lo lắng.
Phương Quân Càn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của y, khẽ bảo: “Khuynh Vũ, ngươi ngủ đi.” – Sau đó đem tay Khuynh Vũ để vào trong chăn thật dịu dàng.
“Ta không buồn ngủ.” Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt chứa đựng màu sắc đen láy sâu thẳm như bầu trời đêm.
“Vậy ta đọc thơ cho ngươi nghe nha?” Phương Quân Càn nhìn y cười nói.
Tiếu Khuynh Vũ trìu mến vui vẻ gật đầu “Ừm.”
“Ưm, để ta nghĩ xem nên đọc bài nào cho hay đây?” Phương Quân Càn gãi gãi đầu, Đường thi, Tống từ, nguyên khúc Sở từ Hán phú trong đầu hắn đang xoay mòng mòng, không biết có nhớ nổi hay không nữa!
Tiếu Khuynh Vũ nhắm hai mắt lại, hô hấp trở nên thư hoãn vững vàng.” Chỉ cần là ngươi thì bài nào cũng hay cả… cứ chọn một bài đi. ”
“Ừm, được.”
Đêm càng sâu càng trở nên yên tĩnh, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ bị âm thanh trầm thấp ôn nhu thu hút, khe khẽ len vào…
Một đoá mây,
Một trâm cài,
Nhàn nhạt tà áo nhẹ nhẹ bay.
Mắt tô nhíu đôi mày.
Gió thu hoài,
Mưa trút đầy,
Ngoài mành bóng chuối một đôi cây.
Đêm dài biết sao đây?
(Dịch thơ: Trường tương tư – Lý Dục (Người dịch:
“Chẳng lẽ thiếu soái đã đem những bản cổ tịch quý báu Tiếu mỗ tỉ mỉ chọn lựa không đọc lấy một chữ mà quăng cả đi rồi?” Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Quân Càn vội vã tiếp lời, “Không, không có, tuyệt đối không có! Đó đều là sách mà Khuynh Vũ nhọc tâm tuyển chọn, ta như thế nào lại không xem…” – nói chính xác là làm sao dám không xem!
Tiếu khuynh xếp gọn đống tư liệu đang cầm trong tay, “Vậy thiếu soái chuẩn bị một chút đi.”
“Chuẩn bị cái gì?” Phương Quân Càn đầu đầy vụ thủy.
(đầu đầy vụ thủy: đầu đầy sương mù, ý nói anh đang ứ hiểu Khuynh Vũ bảo anh chuẩn bị cái gì cả ^^)
“Đương nhiên là sát hạch (kiểm tra) rồi.” Tiếu Khuynh Vũ dùng ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng nói ra một câu đủ để cho Phương Quân Càn ngay lập tức sụp đổ…
Hắn dở khóc dở cười, “Khuynh Vũ à, ta đã bỏ bê việc học rất nhiều năm rồi…”
“Tuổi còn nhỏ mà hiếu học như ánh sáng mặt trời ban mai; tráng niên mà hiếu học là ánh sáng lúc mặt trời đứng bóng; lão mà hiếu học, như bỉnh chúc chi minh (cầm đuốc soi đường) ” – y nhìn Phương Quân Càn nhẹ nhàng nói – “thế nhưng thiếu soái lại giống như ánh sáng về chiều, tệ hơn nữa là chẳng khác nào đàn đom đóm lẻ tẻ bay mập mờ trong đêm.”
Phương Quân Càn cười xấu hổ, “Khuynh Vũ, ngươi có cần phải thẳng thắn như vậy không?”
“Thay vì ngồi đây ăn năn hối hận, chi bằng thiếu soái hãy hảo hảo chuẩn bị để ứng phó với kỳ kiểm tra tối nay đi…” Tiếu Khuynh Vũ cầm lấy xấp tư liệu hướng về phía cửa.
“Khuynh Vũ, cái kia… ngươi định sẽ kiểm tra như thế nào đây?” Phương Quân Càn nhanh chóng nhào tới dán sát vào Tiếu Khuynh Vũ, chớp chớp đôi mắt tinh khiết thiện lương nhìn y.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt ngây thơ vô (số) tội của Phương Quân Càn, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Nếu như kết quả không làm Tiếu mỗ hài lòng, thì từ ngày mai Thiếu soái đừng mong có thể bước vào phòng Tiếu mỗ…”
Sau đó y xoay người, thản nhiên đóng cửa.
Edit: Tuyết Lâm – tuyetlam.wordpress.com
Căn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Phương Quân Càn đang đứng thừ người…
Vì vậy cả buổi chiều, nam thống quân nháo nhào bàn tán sôi nổi một việc.
“Thiếu soái buổi tối sắp bị sát hạch?!” Tiếng nói thô to của Lão Hắc từ ngoài cửa truyền vào.
“Hả, đến giờ này ngươi mới biết sao?!” Một người cảnh vệ nhỏ tuổi kinh ngạc hỏi, ánh mắt có vẻ xem thường. Tin tức quá mức chậm chạp!
“Nghe nói là công tử tự mình ra đề.” Một người nhiễu sự trong phòng ăn cũng góp ý vào câu chuyện.
“Ha ha! Vậy là thiếu soái khó lòng qua khỏi rồi?” tiếng cười vô tâm vô phế xuyên qua cánh cửa truyền đến, nghe rất chói tai.
“Vốn là đã không có cách nào qua khỏi, nói cũng bằng thừa.” Một người khác lập tức tiếp lời.
“Ha ha ha ha ha.. vẫn là công tử lợi hại nha..”
Nhìn theo đám người cười đùa hả hê trên nỗi đau của người khác dần dần đi hết, cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Bên trong Phương thiếu soái vẻ mặt hắc ám siết chặt nắm tay: “Tốt lắm, lão Hắc, Hà Ngọc, Trương Kiến Quốc, Lưu Khánh Bình, chờ ta ứng phó với Khuynh Vũ xong nhất định sẽ …”
“Nhất định sẽ như thế nào?” Một âm thanh nhẹ nhàng từ khoảng không phía sau đột ngột truyền đến. Phương Quân Càn giật thót người quay nhanh ra phía sau.
“Khuynh Vũ, ha ha, thì là ngươi a.” Từ trong cổ họng Phương Quân Càn cố gắng phát ra vài tiếng cười khan.
Tiếu Khuynh Vũ lạnh giọng đưa thực hạp (hộp đựng thức ăn) trong tay cho Phương Quân Càn.”Ngươi nếu muốn ứng phó, tốt hơn hết là trực tiếp tới tìm ta nói rõ thì hơn.”
“Ăn cơm trước đi, ngươi lúc nãy chưa ăn cơm trưa. Ta nhân tiện đem đến đây cho ngươi rồi.” Thấy hắn đứng im không nhận, Tiếu Khuynh Vũ đem thực hạp đẩy về phía hắn.
Phương Quân Càn lẳng lặng cầm lấy, hắn căn bản đã sớm quên mình chưa dùng bữa.
Mà thời gian ăn cơm cũng đã qua…
“Khuynh Vũ à, ta không phải có ý đó… Ta chỉ là… ai nha… ta….” Phương Quân Càn luống cuống tay chân không biết phải giải thích như thế nào.
Tiếu Khuynh Vũ khoát tay áo, “Ta hiểu rồi. Ngươi không cần khẩn trương, ta đi trước.” Nói xong y xoay người bước về phía hành lang, tay áo màu trắng nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một trận gió lạnh rét buốt…
Xong rồi… Khuynh Vũ giận rồi…
Phương Quân Càn cúi đầu ủ rũ đem thực hạp gác lên bàn. Hắn có chút ảo não tự giận bản thân, bất quá chỉ là khảo sát một chút thi văn, hắn cần gì phải bày ra thái độ như nghênh tiếp đại địch như thế…
Khuynh Vũ nhất định rất thất vọng về ta…
Mùi thơm từ trong thực hạp chậm rãi bay ra khiến Phương Quân Càn đang trong trạng thái vô cùng uể oải cũng không thể không nhìn đến.
Vừa mở ra, hương thơm lại càng nồng đậm. Bên trong chia làm bốn khối, hồng thiêu sư tử đầu, thanh tiêu nhục ti (thịt tằm nấu tiêu xanh), toán bạo gia tử, còn có một chén cơm nóng tơi xốp.
Hắn không nhớ rõ thức ăn trong trù phòng từ khi nào lại trở nên tốt như vậy, chỉ nghe mùi thơm cũng khiến cho người khác thèm thuồng.
Đây chỉ có thể là Khuynh Vũ đã làm riêng cho hắn…
Mím chặt bờ môi mỏng. Hắn…hắn nhất định sẽ làm cho Khuynh Vũ thay đổi cách nhìn…
Bóng đêm nhanh chóng bao phủ, những điểm sáng nhỏ ôn lấp lánh trên trời cao.
Phương Quân Càn cúi đầu đứng ở cửa phòng Tiếu Khuynh Vũ.
Khuynh Vũ, cũng không đến tìm hắn…
Trời cũng sắp khuya rồi, Khuynh Vũ từ sau khi ăn xong cơm tối liền nhốt chặt chính mình trong phòng, không hề có bất cứ một chút động tĩnh.
Khuynh Vũ có phải vẫn đang giận hắn hay không?
Không thể cứ chiến tranh lạnh mãi như thế, bất kể có ra sao hắn cũng nhất định phải vào.
Tay hơi dùng chút lực đẩy vào cánh cửa.
“Cạch” – cánh cửa hơi xê dịch một chút nhưng vẫn không có chút dấu hiệu mở ra.
Cửa vốn đã bị khóa… vậy thì không có biện pháp rồi.
Phương Quân Càn gọi lớn: “Khuynh Vũ, là ta đây.”
Bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động, Phương Quân Càn thấy lạ liền áp tai lên tìm cách thăm dò.
Chẳng lẽ Khuynh Vũ không có ở bên trong? Không có khả năng, cảnh vệ đã nói y ăn cơm tối xong chưa hề ra khỏi phòng…
“Khuynh Vũ, ta chuẩn bị tốt rồi, ngươi mở cửa ra có được không?”
Vẫn như trước không có ai trả lời… Phương Quân Càn đầy bụng hồ nghi gõ gõ cửa, “Khuynh Vũ? Ngươi có ở trong đó không?”
Lại là một mảng tĩnh lặng.
Phương Quân Càn hốt hoảng gọi to, “Khuynh Vũ!! Khuynh Vũ!!!! Ngươi mở cửa cho ta, ngươi không sao chứ, Khuynh Vũ!” – y sẽ không gặp chuyện gì không may chứ?!
Phương Quân Càn dùng sức đạp cửa, vừa đạp vừa không ngừng lớn tiếng gọi tên y.
Ngay khi hắn gấp gáp đến nỗi định dùng súng phá bỏ khóa cửa thì cánh cửa lại mở ra.
Tiếu Khuynh Vũ bước đến, trên vầng trán ngọc trắng tuyết thấm đẫm những giọt mồ hôi trong suốt, hô hấp có chút rối loạn, mái tóc dài óng mượt xốc xếch xõa trên vai.
“Ta vừa rồi mới ngủ thiếp đi…” Y mất tự nhiên tránh né ánh mắt lo lắng của Phương Quân Càn, vội vã quay đầu đi, nghiêng người nhường lối cho hắn.
“Ngươi vào đi.”
Phương Quân Càn vào phòng, nhìn chung quanh bốn phía. Mọi thứ bên trong vô cùng gọn gàng ngăn nắp, trên giường cũng không có tý bừa bộn nào như có người mới vừa nằm qua… Hắn đột nhiên quay đầu lại.
Tiếu Khuynh Vũ còn đứng tại cửa, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên mi tâm (phần giữa hai lông mày)… sắc mặt đặc biệt tái nhợt ….
“Khuynh Vũ, ngươi không khỏe sao?” Phương Quân Càn vội vàng bước đến bên cạnh y.
Tiếu Khuynh Vũ hơi run rẩy vội vã lắc đầu “Không có, ta chỉ…” y đang nói thì cước bộ lảo đảo chực ngã ra.
Phương Quân Càn vững vàng đỡ lấy cơ thể mềm yếu, nhìn vóc dáng đơn bạc mỏng manh cố gắng đứng thẳng của Tiếu Khuynh Vũ, hắn không kiềm lòng được dùng tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé.
Tiếu Khuynh Vũ giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng dù cố gắng đến mức nào cũng không có được một chút khí lực.
Hắn mặc kệ y kháng ngự, dịu dàng bế y lên nhẹ nhàng đặt xuống giường, kéo chăn đắp lại thật kỹ.
“Khuynh Vũ…” Phương Quân Càn cúi người ôm lấy Tiếu Khuynh Vũ đã bị hắn khóa lại trong chăn, giọng nói khàn khàn chất chứa sự hỗn loạn cùng đau lòng.
Bị bao bọc trong vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, sắc mặt trắng nhợt của Tiếu Khuynh Vũ bất chợt hiện lên vài tia phấn hồng.
“Khuynh Vũ, ngươi bệnh rồi phải không?” Phương Quân Càn ngồi dậy, chăm chăm nhìn y bằng ánh mắt nhu tình.
“Không có… ta chỉ hơi mệt mà thôi..” Tiếu Khuynh Vũ từ trong chăn vươn tay ra, gạt đi những sợi tóc đen bừa bộn trên trán Phương Quân Càn, hắn hiển nhiên đã vì mình mà vô cùng lo lắng.
Phương Quân Càn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của y, khẽ bảo: “Khuynh Vũ, ngươi ngủ đi.” – Sau đó đem tay Khuynh Vũ để vào trong chăn thật dịu dàng.
“Ta không buồn ngủ.” Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt chứa đựng màu sắc đen láy sâu thẳm như bầu trời đêm.
“Vậy ta đọc thơ cho ngươi nghe nha?” Phương Quân Càn nhìn y cười nói.
Tiếu Khuynh Vũ trìu mến vui vẻ gật đầu “Ừm.”
“Ưm, để ta nghĩ xem nên đọc bài nào cho hay đây?” Phương Quân Càn gãi gãi đầu, Đường thi, Tống từ, nguyên khúc Sở từ Hán phú trong đầu hắn đang xoay mòng mòng, không biết có nhớ nổi hay không nữa!
Tiếu Khuynh Vũ nhắm hai mắt lại, hô hấp trở nên thư hoãn vững vàng.” Chỉ cần là ngươi thì bài nào cũng hay cả… cứ chọn một bài đi. ”
“Ừm, được.”
Đêm càng sâu càng trở nên yên tĩnh, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ bị âm thanh trầm thấp ôn nhu thu hút, khe khẽ len vào…
Một đoá mây,
Một trâm cài,
Nhàn nhạt tà áo nhẹ nhẹ bay.
Mắt tô nhíu đôi mày.
Gió thu hoài,
Mưa trút đầy,
Ngoài mành bóng chuối một đôi cây.
Đêm dài biết sao đây?
(Dịch thơ: Trường tương tư – Lý Dục (Người dịch:
/15
|