Editor: Tuyết Lâm
Beta: Heolunquay, Tuyết Lâm
Phương Quân Càn tâm tình nặng trĩu theo đuôi Khuynh Vũ trở lại doanh địa.
Đến phòng của Khuynh Vũ, hắn do dự một chút nhưng cũng đẩy nhẹ cửa phòng, chầm chậm bước vào bên trong khẽ gọi: ” Khuynh Vũ…”
Tiếu Khuynh Vũ đang dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán tiểu Dịch, hoàn toàn bỏ qua tồn tại sự tồn tại của hắn…
Bầu không khí trở nên gượng gạo hệt như có áp lực ngàn cân, hắn im lặng nhìn y một hồi rồi lại đánh liều mở miệng, “Ưm… Khuynh Vũ à, hôm nay…”
“Ra ngoài.” Tiếu Khuynh Vũ vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, chất giọng vẫn êm dịu trong trẻo như trước mang lại mang theo thái độ thờ ơ lạnh lùng.
Hắn muốn tới gần Tiếu Khuynh Vũ hơn một chút, nhưng đối mặt thái độ cự tuyệt rõ ràng của y lại không khỏi có chút chần chừ…
Cuối cùng hắn lấy hết dũng khí tiến lên phía trước, chân chưa đi được bao xa thì Tiếu Khuynh Vũ đột ngột quát lớn: “Ngươi đi ra ngoài!”
Phương Quân Càn ngẩn ra, Khuynh Vũ … có chút không được bình thường…
Phương Quân Càn chẳng những không thối lui ngược lại còn bước nhanh tới mạnh mẽ xoay người Tiếu Khuynh Vũ qua đối mặt với mình.
“A?” – Phương Quân Càn kinh ngạc hô lên một tiếng.
Trên vầng trán trắng nõn của Tiếu Khuynh Vũ rõ ràng là một vết chu sa đỏ thắm như máu. Chu sa thê diễm như ẩn như hiện, tản mác ra một loại ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người, càng làm nổi bật hơn sắc mặt tái nhợt dị thường của Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ hốt hoảng vội vàng lấy tay đi che “Ngươi tránh ra!”
Phương Quân Càn chấn động!
Bộ dáng Tiếu Khuynh Vũ lúc này hệt như Vô Song công tử của nghìn năm trước!
Bạch y thanh thoát, mái tóc đen mềm nhẹ nhàng buông xuống hai vai, mi gian một điểm đỏ rực rỡ liễm tẫn phong hoa… chỉ còn thiếu một cỗ luân y cao quý là hoàn toàn trùng khớp!
Này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!
Trải qua vài giây thất thần ngắn ngủi, Tiếu Khuynh Vũ đẩy hắn ra rồi xoay mặt đi cố gắng che giấu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của y ẩn ẩn vài tia hoảng loạn không có cách nào giải thích.
Tiếu Khuynh Vũ cố gắng trấn định, ngẩng đầu nhìn phía Phương Quân Càn đang tràn ngập nghi hoặc cùng lo lắng: “Ta là Tiếu Khuynh Vũ…”
Trời a!
Phương Quân Càn trừng lớn hai mắt, y cư nhiên nói với hắn y là Tiếu Khuynh Vũ!!
Phương Quân Càn quả thực dở khóc dở cười: “Ta đương nhiên biết ngươi là Khuynh Vũ, nhưng mà…”
“Ta là Vô Song…”
Phương Quân Càn lại một lần nữa chấn động đến mức cả người cứng đơ, yết hầu khô khốc mất rất nhiều sức lực mới có thể phát ra chút âm thanh khàn khàn, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi đừng nói với ta ngươi là Vô song công tử Tiếu Khuynh Vũ, Tiếu … Tiếu Khuynh Vũ của Hoàn vũ đế đi?!”
Khuôn mặt trắng mịn như hàn ngọc của Tiếu Khuynh Vũ hiện lên vài đạo đỏ ửng, y chần chừ một chút rồi yên lặng mà gật đầu…
Mỗi lần Tiếu Khuynh Vũ bước vào cảnh mộng tái hiện lại sự việc của ngàn năm trước, linh hồn của Vô Song sẽ cùng cơ thể Tiếu Khuynh Vũ sinh ra phản ứng mãnh liệt, chu sa đỏ thắm giữa mi gian dần dần hiện lên, Vô Song từ bên trong cơ thể Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn thức tỉnh…
“Khuynh Vũ, ngươi không phải là đang nói giỡn chứ? Chuyện này không vui chút nào nha, ngươi dừng lại được rồi đó.” – Phương Quân Càn cong cong khóe môi, cố nặn ra một nụ cười tà tà miễn cưỡng.
“Tiếu mỗ không hề nói giỡn…” ánh mắt cùng lời nói của Tiếu Khuynh Vũ thập phần kiên định, làm cho ý nghĩ muốn tin 『 đây chỉ là trò đùa! 』 của Phương Quân Càn hoàn toàn bị đập nát.
Nghĩ kỹ lại, tựa hồ bắt đầu từ tối hôm qua Tiếu Khuynh Vũ đã không còn gọi hắn là Quân Càn nữa mà chỉ gọi độc nhất một chữ 『 ngươi』…
Chẳng lẽ người này thật sự là Vô Song?
Đột nhiên một ý niệm xoẹt qua trong đầu làm Phương Quân Càn hốt hoảng lay mạnh hai vai Tiếu Khuynh Vũ mà hét lớn lên: “Khuynh Vũ ở đâu?! Nếu ngươi là Vô Song vậy Khuynh Vũ của ta đang ở nơi nào!? Ngươi nói đi! Mau nói cho ta biết!”
Vô song đã trở về, vậy Khuynh Vũ, Khuynh Vũ của hắn có khi nào… có khi nào cứ như vậy mà vĩnh viễn biến mất hay không?!!
Y nhẹ nhàng giãy ra, lại nhìn ánh mắt bạo hỏa của Phương Quân Càn, thì thào tự nói, “Các ngươi thật sự rất giống… nhưng… ngươi không phải…”
Phương Quân Càn nghe y nói đông nói tây, giống cái gì mà không giống, phải cái gì mà không phải thì ngữ khí càng thêm nóng nảy, nghiến răng gằn ra từng chữ: “Khuynh Vũ ở nơi nào? Trả lời ta!”
Vô Song vẫn như cũ lộ ra bộ dáng vân đạm phong thanh, không nhanh không chậm mà nhìn hắn nói: “Y vẫn rất tốt, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không ở lại trong cơ thể y lâu đâu…”
Nghe được Tiếu Khuynh Vũ bình an vô sự Phương Quân Càn thở hắt ra một hơi, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, hắn buông tay ra, sực nhớ lại hành động hung hăng thô lỗ lúc nãy mà cảm thấy vô cùng áy náy, hướng về phía Vô Song gãi đầu cười cười “Xin lỗi, ta mới vừa rồi…”
“Không sao,” Tiếu Khuynh Vũ tựa hồ đối với hành động của hắn không thèm để ý, y xoay người lau lau mồ hôi cho tiểu Dịch vẫn đang hôn mê trên giường, “Hài tử này đã bị ta dọa rồi…”
Nhìn ánh mắt lo lắng của y, Phương Quân Càn vội vã giải thích: “Tiểu Dịch chỉ là bị hoảng sợ, không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo…”
“Tiểu Dịch?” Tiếu Khuynh Vũ dường như có điểm thắc mắc nên khẽ chau mày.
“À, nó là đệ đệ của Khuynh Vũ… năm nay tám tuổi,” Phương Quân Càn ngừng lại một chút, thận trọng hỏi: “Cái kia… Khuynh Vũ của ta lúc nào mới có thể khôi phục bình thường?”
“Ta thật ra chỉ là một chút chấp niệm còn sót lại trên nhân thế… cho nên Tiếu Khuynh Vũ của ngươi rất nhanh sẽ trở về…”
Phương Quân Càn nghe xong tinh tế đánh giá thiếu niên bạch y trước mặt, người này so với Khuynh Vũ còn lãnh đạm hơn rất nhiều.
Trong sự yên lặng, đôi mắt đen láy thâm thúy thản nhiên của y bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo không rõ ràng, nhưng ngay sau đó lại thay bằng ánh nhìn trong veo không chút gợn sóng.
Mặc dù ngoại trừ có thêm một vết chu sa thì ngoại hình của y chẳng có gì biến đổi, thế nhưng hắn cảm giác người này so với Khuynh Vũ của hắn là hoàn toàn bất đồng…
Vô Song vốn là một linh hồn khi rời khỏi thế gian do quá lưu luyến chuyện trần thế nên hồn phách bị chia ra thành hai phần, một nửa theo quy luật tự nhiên chuyển thế luân hồi, một nửa khác chôn sâu vào gốc đào hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, chấp niệm không dứt, tình cảm quyến luyến nghìn năm, rốt cục ở nơi này tìm được một nửa linh hồn còn lại, và hiển nhiên, người đó chính là Tiếu Khuynh Vũ của thời đại này.
Miễn cưỡng tiếp nhận sự thật dù khó tin nhưng đã rành rành trước mắt, Phương Quân Càn bắt đầu cùng Vô Song nghĩ ra đối sách.
Vì để che dấu thân phận “Vô Song” của Khuynh Vũ, Phương Quân Càn không còn cách nào là phải lôi hết các tư liệu trọng yếu liên quan đến Nam thống quân cùng chiến lược bố trí quân tình và đặc biệt là tất cả những gì về Khuynh Vũ mà nói cho y nghe với cách nói tóm tắt ngắn gọn nhất.
Vô Song nhắm mắt yên lặng suy nghĩ, chỉ chốc lát sau liền cất giọng thản nhiên: “Tiếu mỗ đã nhớ rõ rồi…”
“Hả? Nhanh như vậy sao?” Phương Quân Càn trố mắt đứng nhìn, những tư liệu nơi đây mặc dù hắn đã tận lực tóm gọn, nhưng nói sao vẫn là một số lượng khổng lồ, huống hồ thế cục chiến tranh cùng mối quan hệ của những người bên trong rắc rối phức tạp như vậy, y cư nhiên chỉ nghe một lần thì đã nhớ rõ?!!
“Thiếu soái, Tiếu mỗ mặc dù không dám cam đoan sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng là đối mặt với bọn họ ít nhất cũng sẽ không lộ ra sơ hở…”
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười thanh nhã, xem ra Phương Quân Càn dù có trải qua ngàn năm thì tính cách vẫn không thay đổi…
Phương Quân Càn thầm nghĩ chắc trên đời này không có gì có thể làm khó được Vô Song công tử nổi danh trong truyền thuyết… Nếu ngay cả Tiếu Khuynh Vũ trong tuyệt thế song kiêu mà hắn cũng phải lo lắng thì còn ai hắn có thể yên tâm!
Chỉ là…mặc dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng tính cách của Tiếu Khuynh Vũ vô cùng kiêu ngạo, lại thường hay khi dễ hắn…này có lẽ cũng là do kế thừa từ Vô Song đi….
Những ngày tiếp theo, Phương Quân Càn quả thực bội phục!
Vô Song chẳng những có thể chỉ huy các tướng lĩnh trong Nam Thống quân của hắn một cách thuần thục nhẹ nhàng mà còn là một “Tiếu Khuynh Vũ” không có gì sơ sót, thậm chí những người tinh anh sắc sảo nhất bên cạnh Khuynh Vũ cũng hoàn toàn không có nhìn ra bất cứ sơ hở nào, trừ một số loại vũ khí đặc biệt của thời hiện đại mà Vô Song chưa hề gặp qua thì có khiến y cau mày đôi chút rồi nhờ hắn hướng dẫn một lần, sau đó chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi y cư nhiên có thể sử dụng thuần thục tất cả mọi thứ, ngay đến khả năng bắn súng cũng tinh chuẩn đến mức không thể ngờ!
Phương Quân Càn bất đắc dĩ thở dài cảm thán…
Khuynh Vũ! Ngươi là cố ý cho “ngươi” của kiếp trước đến đây đả kích ta sao?!
Tiếu Khuynh Vũ này không phải là tài giỏi đến mức làm người khác khâm phục mà là làm người khác hoảng sợ rồi!
Đêm xuống xua đi cái nóng oi bức của ban ngày, gió từng cơn thổi qua hòa lẫn vào làn sương mát lạnh, tạo nên cảm giác khoan khoái dễ chịu vô cùng…
Dưới đèn, Vô Song đang cầm bút phê duyệt tình báo mới nhất, bộ bạch y đó, dáng vẻ đó, thần thái đó… tất cả đều làm cho Phương Quân Càn có chút buồn bực, người đó cho dù giống đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không phải là Khuynh Vũ của mình…
.
Beta: Heolunquay, Tuyết Lâm
Phương Quân Càn tâm tình nặng trĩu theo đuôi Khuynh Vũ trở lại doanh địa.
Đến phòng của Khuynh Vũ, hắn do dự một chút nhưng cũng đẩy nhẹ cửa phòng, chầm chậm bước vào bên trong khẽ gọi: ” Khuynh Vũ…”
Tiếu Khuynh Vũ đang dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán tiểu Dịch, hoàn toàn bỏ qua tồn tại sự tồn tại của hắn…
Bầu không khí trở nên gượng gạo hệt như có áp lực ngàn cân, hắn im lặng nhìn y một hồi rồi lại đánh liều mở miệng, “Ưm… Khuynh Vũ à, hôm nay…”
“Ra ngoài.” Tiếu Khuynh Vũ vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, chất giọng vẫn êm dịu trong trẻo như trước mang lại mang theo thái độ thờ ơ lạnh lùng.
Hắn muốn tới gần Tiếu Khuynh Vũ hơn một chút, nhưng đối mặt thái độ cự tuyệt rõ ràng của y lại không khỏi có chút chần chừ…
Cuối cùng hắn lấy hết dũng khí tiến lên phía trước, chân chưa đi được bao xa thì Tiếu Khuynh Vũ đột ngột quát lớn: “Ngươi đi ra ngoài!”
Phương Quân Càn ngẩn ra, Khuynh Vũ … có chút không được bình thường…
Phương Quân Càn chẳng những không thối lui ngược lại còn bước nhanh tới mạnh mẽ xoay người Tiếu Khuynh Vũ qua đối mặt với mình.
“A?” – Phương Quân Càn kinh ngạc hô lên một tiếng.
Trên vầng trán trắng nõn của Tiếu Khuynh Vũ rõ ràng là một vết chu sa đỏ thắm như máu. Chu sa thê diễm như ẩn như hiện, tản mác ra một loại ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người, càng làm nổi bật hơn sắc mặt tái nhợt dị thường của Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ hốt hoảng vội vàng lấy tay đi che “Ngươi tránh ra!”
Phương Quân Càn chấn động!
Bộ dáng Tiếu Khuynh Vũ lúc này hệt như Vô Song công tử của nghìn năm trước!
Bạch y thanh thoát, mái tóc đen mềm nhẹ nhàng buông xuống hai vai, mi gian một điểm đỏ rực rỡ liễm tẫn phong hoa… chỉ còn thiếu một cỗ luân y cao quý là hoàn toàn trùng khớp!
Này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!
Trải qua vài giây thất thần ngắn ngủi, Tiếu Khuynh Vũ đẩy hắn ra rồi xoay mặt đi cố gắng che giấu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của y ẩn ẩn vài tia hoảng loạn không có cách nào giải thích.
Tiếu Khuynh Vũ cố gắng trấn định, ngẩng đầu nhìn phía Phương Quân Càn đang tràn ngập nghi hoặc cùng lo lắng: “Ta là Tiếu Khuynh Vũ…”
Trời a!
Phương Quân Càn trừng lớn hai mắt, y cư nhiên nói với hắn y là Tiếu Khuynh Vũ!!
Phương Quân Càn quả thực dở khóc dở cười: “Ta đương nhiên biết ngươi là Khuynh Vũ, nhưng mà…”
“Ta là Vô Song…”
Phương Quân Càn lại một lần nữa chấn động đến mức cả người cứng đơ, yết hầu khô khốc mất rất nhiều sức lực mới có thể phát ra chút âm thanh khàn khàn, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi đừng nói với ta ngươi là Vô song công tử Tiếu Khuynh Vũ, Tiếu … Tiếu Khuynh Vũ của Hoàn vũ đế đi?!”
Khuôn mặt trắng mịn như hàn ngọc của Tiếu Khuynh Vũ hiện lên vài đạo đỏ ửng, y chần chừ một chút rồi yên lặng mà gật đầu…
Mỗi lần Tiếu Khuynh Vũ bước vào cảnh mộng tái hiện lại sự việc của ngàn năm trước, linh hồn của Vô Song sẽ cùng cơ thể Tiếu Khuynh Vũ sinh ra phản ứng mãnh liệt, chu sa đỏ thắm giữa mi gian dần dần hiện lên, Vô Song từ bên trong cơ thể Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn thức tỉnh…
“Khuynh Vũ, ngươi không phải là đang nói giỡn chứ? Chuyện này không vui chút nào nha, ngươi dừng lại được rồi đó.” – Phương Quân Càn cong cong khóe môi, cố nặn ra một nụ cười tà tà miễn cưỡng.
“Tiếu mỗ không hề nói giỡn…” ánh mắt cùng lời nói của Tiếu Khuynh Vũ thập phần kiên định, làm cho ý nghĩ muốn tin 『 đây chỉ là trò đùa! 』 của Phương Quân Càn hoàn toàn bị đập nát.
Nghĩ kỹ lại, tựa hồ bắt đầu từ tối hôm qua Tiếu Khuynh Vũ đã không còn gọi hắn là Quân Càn nữa mà chỉ gọi độc nhất một chữ 『 ngươi』…
Chẳng lẽ người này thật sự là Vô Song?
Đột nhiên một ý niệm xoẹt qua trong đầu làm Phương Quân Càn hốt hoảng lay mạnh hai vai Tiếu Khuynh Vũ mà hét lớn lên: “Khuynh Vũ ở đâu?! Nếu ngươi là Vô Song vậy Khuynh Vũ của ta đang ở nơi nào!? Ngươi nói đi! Mau nói cho ta biết!”
Vô song đã trở về, vậy Khuynh Vũ, Khuynh Vũ của hắn có khi nào… có khi nào cứ như vậy mà vĩnh viễn biến mất hay không?!!
Y nhẹ nhàng giãy ra, lại nhìn ánh mắt bạo hỏa của Phương Quân Càn, thì thào tự nói, “Các ngươi thật sự rất giống… nhưng… ngươi không phải…”
Phương Quân Càn nghe y nói đông nói tây, giống cái gì mà không giống, phải cái gì mà không phải thì ngữ khí càng thêm nóng nảy, nghiến răng gằn ra từng chữ: “Khuynh Vũ ở nơi nào? Trả lời ta!”
Vô Song vẫn như cũ lộ ra bộ dáng vân đạm phong thanh, không nhanh không chậm mà nhìn hắn nói: “Y vẫn rất tốt, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không ở lại trong cơ thể y lâu đâu…”
Nghe được Tiếu Khuynh Vũ bình an vô sự Phương Quân Càn thở hắt ra một hơi, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, hắn buông tay ra, sực nhớ lại hành động hung hăng thô lỗ lúc nãy mà cảm thấy vô cùng áy náy, hướng về phía Vô Song gãi đầu cười cười “Xin lỗi, ta mới vừa rồi…”
“Không sao,” Tiếu Khuynh Vũ tựa hồ đối với hành động của hắn không thèm để ý, y xoay người lau lau mồ hôi cho tiểu Dịch vẫn đang hôn mê trên giường, “Hài tử này đã bị ta dọa rồi…”
Nhìn ánh mắt lo lắng của y, Phương Quân Càn vội vã giải thích: “Tiểu Dịch chỉ là bị hoảng sợ, không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo…”
“Tiểu Dịch?” Tiếu Khuynh Vũ dường như có điểm thắc mắc nên khẽ chau mày.
“À, nó là đệ đệ của Khuynh Vũ… năm nay tám tuổi,” Phương Quân Càn ngừng lại một chút, thận trọng hỏi: “Cái kia… Khuynh Vũ của ta lúc nào mới có thể khôi phục bình thường?”
“Ta thật ra chỉ là một chút chấp niệm còn sót lại trên nhân thế… cho nên Tiếu Khuynh Vũ của ngươi rất nhanh sẽ trở về…”
Phương Quân Càn nghe xong tinh tế đánh giá thiếu niên bạch y trước mặt, người này so với Khuynh Vũ còn lãnh đạm hơn rất nhiều.
Trong sự yên lặng, đôi mắt đen láy thâm thúy thản nhiên của y bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo không rõ ràng, nhưng ngay sau đó lại thay bằng ánh nhìn trong veo không chút gợn sóng.
Mặc dù ngoại trừ có thêm một vết chu sa thì ngoại hình của y chẳng có gì biến đổi, thế nhưng hắn cảm giác người này so với Khuynh Vũ của hắn là hoàn toàn bất đồng…
Vô Song vốn là một linh hồn khi rời khỏi thế gian do quá lưu luyến chuyện trần thế nên hồn phách bị chia ra thành hai phần, một nửa theo quy luật tự nhiên chuyển thế luân hồi, một nửa khác chôn sâu vào gốc đào hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, chấp niệm không dứt, tình cảm quyến luyến nghìn năm, rốt cục ở nơi này tìm được một nửa linh hồn còn lại, và hiển nhiên, người đó chính là Tiếu Khuynh Vũ của thời đại này.
Miễn cưỡng tiếp nhận sự thật dù khó tin nhưng đã rành rành trước mắt, Phương Quân Càn bắt đầu cùng Vô Song nghĩ ra đối sách.
Vì để che dấu thân phận “Vô Song” của Khuynh Vũ, Phương Quân Càn không còn cách nào là phải lôi hết các tư liệu trọng yếu liên quan đến Nam thống quân cùng chiến lược bố trí quân tình và đặc biệt là tất cả những gì về Khuynh Vũ mà nói cho y nghe với cách nói tóm tắt ngắn gọn nhất.
Vô Song nhắm mắt yên lặng suy nghĩ, chỉ chốc lát sau liền cất giọng thản nhiên: “Tiếu mỗ đã nhớ rõ rồi…”
“Hả? Nhanh như vậy sao?” Phương Quân Càn trố mắt đứng nhìn, những tư liệu nơi đây mặc dù hắn đã tận lực tóm gọn, nhưng nói sao vẫn là một số lượng khổng lồ, huống hồ thế cục chiến tranh cùng mối quan hệ của những người bên trong rắc rối phức tạp như vậy, y cư nhiên chỉ nghe một lần thì đã nhớ rõ?!!
“Thiếu soái, Tiếu mỗ mặc dù không dám cam đoan sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng là đối mặt với bọn họ ít nhất cũng sẽ không lộ ra sơ hở…”
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười thanh nhã, xem ra Phương Quân Càn dù có trải qua ngàn năm thì tính cách vẫn không thay đổi…
Phương Quân Càn thầm nghĩ chắc trên đời này không có gì có thể làm khó được Vô Song công tử nổi danh trong truyền thuyết… Nếu ngay cả Tiếu Khuynh Vũ trong tuyệt thế song kiêu mà hắn cũng phải lo lắng thì còn ai hắn có thể yên tâm!
Chỉ là…mặc dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng tính cách của Tiếu Khuynh Vũ vô cùng kiêu ngạo, lại thường hay khi dễ hắn…này có lẽ cũng là do kế thừa từ Vô Song đi….
Những ngày tiếp theo, Phương Quân Càn quả thực bội phục!
Vô Song chẳng những có thể chỉ huy các tướng lĩnh trong Nam Thống quân của hắn một cách thuần thục nhẹ nhàng mà còn là một “Tiếu Khuynh Vũ” không có gì sơ sót, thậm chí những người tinh anh sắc sảo nhất bên cạnh Khuynh Vũ cũng hoàn toàn không có nhìn ra bất cứ sơ hở nào, trừ một số loại vũ khí đặc biệt của thời hiện đại mà Vô Song chưa hề gặp qua thì có khiến y cau mày đôi chút rồi nhờ hắn hướng dẫn một lần, sau đó chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi y cư nhiên có thể sử dụng thuần thục tất cả mọi thứ, ngay đến khả năng bắn súng cũng tinh chuẩn đến mức không thể ngờ!
Phương Quân Càn bất đắc dĩ thở dài cảm thán…
Khuynh Vũ! Ngươi là cố ý cho “ngươi” của kiếp trước đến đây đả kích ta sao?!
Tiếu Khuynh Vũ này không phải là tài giỏi đến mức làm người khác khâm phục mà là làm người khác hoảng sợ rồi!
Đêm xuống xua đi cái nóng oi bức của ban ngày, gió từng cơn thổi qua hòa lẫn vào làn sương mát lạnh, tạo nên cảm giác khoan khoái dễ chịu vô cùng…
Dưới đèn, Vô Song đang cầm bút phê duyệt tình báo mới nhất, bộ bạch y đó, dáng vẻ đó, thần thái đó… tất cả đều làm cho Phương Quân Càn có chút buồn bực, người đó cho dù giống đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không phải là Khuynh Vũ của mình…
.
/15
|