Cuộc sống mới của bà chủ nhỏ Phó Tự Hỉ trôi qua rất tốt đẹp!
Cả ngày tràn đầy niềm vui, cũng chẳng cần phải lo lắng đến công việc kinh doanh có thuận lợi hay không.
Vào ngày cuối tuần cửa hàng sẽ đóng cửa vì cô muốn dành trọn một ngày ở bên cạnh ông xã yêu dấu của mình.
Kì nghỉ đông của Phó Tự Nhạc cũng gần sắp hết nên cả hai quyết định tuyển thêm một nhân viên nữ phụ trách việc thu ngân.
Phó Tự Hỉ không có khả năng trong việc quản lý tài chính, bao nhiêu tinh lực đều dồn hết vào việc chăm sóc từng cành hoa ngọn cỏ trong tiệm.
Ban ngày vào thời gian rảnh rỗi, cô mang những phương pháp bảo dưỡng cây cảnh tỉ mỉ viết vào từng tờ giấy sau đó mang tặng cho khách đến mua hàng.
Với sự nỗ lực và kiên trì bền bỉ, tuy còn chút vụng về nhưng dần dần cô đã học được cách giao tiếp với khách hàng.
Thật ra tiệm chỉ trưng bày vài chậu hoa nhỏ giá trị không đáng kể, nhưng do mặt bằng tiệm hoa tọa lạc tại một vị trí khá đắt đỏ trong thành phố nên khiến mọi người cứ quy ra giá cả trong tiệm hoa này ít nhiều gì cũng sẽ khá cao. Nhưng đến khi đi vào xem thì họ phát hiện giá cả ở đây rất ổn.
cô chủ tiệm hoa tuy rụt rè xấu hổ nhưng rất đáng yêu, lại còn rất yêu hoa cỏ.
Vì thế nên không ít nhân viên văn phòng đã đến mua những chậu cây cảnh nhỏ để trang trí bàn làm việc.
Hạ Khuynh phát hiện Phó Tự Hỉ đã chân chính tìm được những vị khách hàng đầu tiên nên không còn âm thầm xếp đặt khách giả mua hàng như trước đây nữa.
một tháng sau, Phó Tự Nhạc đến tiệm kiểm kê số hàng còn tồn kho.
Phó Tự Hỉ cực kì phấn khích.
"Tự Nhạc, chúng ta đã kiếm được tiền nhiều hơn rồi sao? "
Phó Tự Nhạc cười.
"Đương nhiên là nhiều hơn rồi." Nếu như không tính đến tiền thuê mặt bằng…
Nhưng chỉ cần chị ấy vui vẻ là tốt rồi, số tiền kiếm được như thế nào cũng không phải là điều quan trọng.
Đôi mắt của Phó Tự Hỉ khi cười sáng ngời như vầng trăng non.
"Chị có thể kiếm được tiền để nuôi Tự Nhạc rồi, tất cả số tiền này đều cho em hết. Chị đã có Hạ Khuynh nên không cần đến số tiền này nữa. Em phải chăm chỉ đọc thật nhiều sách cố lên!"
Phó Tự Nhạc cảm động cầm tay chị gái.
"Cảm ơn chị, em sẽ chăm chỉ học hành."
Phó Tự Nhạc chưa bao giờ nghĩ đến bọn họ sẽ có được những thứ tốt đẹp như ngày hôm nay. Phó Tự Hỉ được gả cho Hạ Khuynh, có được cả tình yêu và sự yêu chiều vô hạn của anh, thật sự rất hạnh phúc!
Sau đó Phó Tự Hỉ còn vội vàng gọi điện thoại khoe thành tích với Hạ Khuynh.
"Hạ Khuynh, em đã kiếm được tiền rồi, rất nhiều rất nhiều!"
Anh bị câu nói ngây thơ của cô nàng chọc cho phì cười.
"Ừ ừ bé cưng của anh là giỏi nhất rồi !"
"Em đã biết cách kiếm ra tiền rồi vậy thì sau này Tự Nhạc sẽ không cần phải đi ra ngoài làm việc vất vả nữa."
Phó Tự Hỉ cực kì đắc ý, cuối cùng thì bản thân cô không phải là một người vô dụng!
"Hạ Khuynh, cảm ơn anh."
"Vậy thì tối nay bé cưng phải ngoan ngoãn một chút mà hầu hạ anh cho tốt..."
cô nàng đương nhiên nghe ra lời ám chỉ của anh, xấu hổ không thôi, khẽ ‘ừ’ một tiếng nhỏ như muỗi vo ve.
Trong lòng Hạ Khuynh cảm thấy như có một luồng gió xuân tươi mát tràn về, khiến tâm hồn anh rạo rực không thôi, anh khẽ cười:
"Đợi vài ngày sau, đến mùa xuân chúng ta sẽ cử hành hôn lễ."
"Vâng!"
Nghe vậy cô lại càng thêm vui vẻ, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón áp út.
"Hạ Khuynh, chiều nay anh đến đón em sớm nhé!"
"Được."
Anh đang rất mong chờ món quà đáp lễ hấp dẫn từ cô.
Phong Nghênh Diễm nhìn chăm chú vào xấp tư liệu của Phó Tự Hỉ .
thật khó hiểu! Tại sao Hạ Khuynh lại có thể coi trọng một con nhỏ ngu ngốc như vậy?
cô ta lại nhấc máy gọi cho Khổng Minh Dao.
"Này, con nhỏ kia đúng thật là vợ của Hạ Khuynh."
"Rảnh nhỉ? Mày đang muốn cái gì mà suốt ngày chỉ quan tâm đến chuyện của Hạ Khuynh?"
Khổng Minh Dao rút ra một điếu thuốc châm lửa rồi tiếp điện thoại.
"không phải mày cũng rất để tâm sao? Chỉ là tao có lòng tốt muốn thông báo cho mày biết thôi mà!"
Phong Nghênh Diễm cười khẩy, móng tay diêm dúa khẩy khẩy vào ba chữ "Phó Tự Hỉ" trên giấy.
Khổng Minh Dao hút điếu thuốc, vừa không cam lòng lại bất đắc dĩ nói:
"Dẹp mẹ đi! tao đã sớm chán ngấy hắn ta rồi ."
"Chẳng lẽ mày lại cam tâm bị bại trận dưới tay một con nhỏ nhược trí?"
Nghe Khổng Minh Dao nói như vậy, Phong Nghênh Diễm đột nhiên dùng sức như muốn cào nát tờ giấy kia.
"Nhược trí?"
"Mày không biết sao? Con bé kia bị nhược trí. Trước kia từng bị va vào đầu, 'Phanh' —— thế là đầu óc bị hỏng!"
Khổng Minh Dao chợt nhớ lại đoạn đối thoại cùng Phó Tự Hỉ vào mấy tháng trước.
"Tao chỉ cảm thấy tư duy của con nhỏ đó có điểm kỳ quái, nên không định hỏi cụ thể."
"Mày có muốn tao gửi qua cho mày tự liệu bệnh trạng của cô ta không?"
Khổng Minh Dao quay đầu nhìn về hướng cửa sổ, hung hăng rít vài ngụm mới nói:
"Mau gửi qua đây cho tao xem thử."
Sau khi chia tay, cô ta rất hy vọng Hạ Khuynh không có một ngày sống tốt đẹp. Khi biết được anh cưới một con nhỏ ngu ngốc về làm vợ, cô ta cảm thấy rất thỏa mãn .
"thật ra tao vẫn chưa có dịp tiếp xúc trực tiếp với cô ta, để lần sau thử xem sao." Phong Nghênh Diễm nói xong liền mang hồ sơ bệnh trạng của Phó Tự Hỉ fax qua cho Khổng Minh Dao.
thật ra mấy năm trước Phong gia đã từng có ý định kết thông gia với Hạ gia, nhưng mà cái gia đình họ Hạ này đúng là một gia tộc kỳ quái .
Hạ gia gia đã sớm mang quyền quyết định hôn nhân đại sự trao cho con cháu tự an bày .
Khi đó Phong Nghênh Diễm chỉ nghe qua danh tiếng của Hạ Khuynh mà vẫn chưa nhìn thấy người thật.
Thời điểm lần đầu tiên khi nhìn thấy anh từ xa xa, cô ta đã rất mong chờ hai nhà có thể kết thân.
Bởi vì Hạ Khuynh là dạng đàn ông mà cô ta thích nhất.
Nhưng mà cuối cùng lại không có kết quả.
Sau này, Hạ Khuynh có quan hệ tình ái với Khổng Minh Dao, cô ta có cảm giác như đã nắm rõ loại đàn bà mà Hạ Khuynh ưa thích.
cô ta lại nổi lên tâm tư nhưng không hề nghĩ đến anh là loại người sống phóng túng nhưng vẫn có nguyên tắc riêng của bản thân.
Khi cùng Khổng Minh Dao đấu đá cạnh tranh, kỳ thật thắng bại đã phân rõ trước mắt. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối anh ta vẫn hướng về Khổng Minh Dao.
Vì thế Phong Nghênh Diễm trở thành kẻ thua cuộc.
Vài ngày sau, Phong Nghênh Diễm sắp đặt cơ hội để được gặp Phó Tự Hỉ. cô ta dậu xe ở đối diện cửa hàng hoa, quan sát một hồi lâu mới xuống xe đi qua đường cái.
Bước vào cửa hàng, một cô gái trẻ tuổi bước đến tiếp đón.
Phong Nghênh Diễm yên lặng nhìn về phía Phó Tự Hỉ đang ghi chép gì đấy ở bên bàn làm việc, cô ta bèn mở miệng lên tiếng:
"Tôi muốn tìm bà chủ ở đây."
Phó Tự Hỉ nghe nói như thế thì dừng bút, ngẩng đầu lên ngại ngùng cười cười, sau đó đứng lên.
"Xin chào, cô muốn tìm loại hoa cỏ nào ạ?"
Phong Nghênh Diễm chú ý trong lời nói Phó Tự Hỉ có điểm non nớt, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng. cô ta ghét nhất loại con gái giả vờ ngây thơ giống như thế này.
"Tôi không đến mua hoa, tôi đến đây là để gặp cô."
Phó Tự Hỉ ngạc nhiên.
"Nhưng mà tôi không quen biết cô!"
Phong Nghênh Diễm nhếch môi cười khinh bỉ.
"Nhưng tôi biết cô, nghe nói cô là một kẻ ngu ngốc."
Phó Tự Hỉ sửng sốt, chậm rãi thanh minh:
"Tôi không ngu ngốc!"
Phong Nghênh Diễm rất tự nhiên đi vào phòng nghỉ bên trong ngồi xuống, khi đi ngang qua Phó Tự Hỉ còn cố ý lấy khuỷu tay đụng mạnh vào cô.
Phó Tự Hỉ bị va phải mất thăng bằng ngã xuống ghế.
cô bé thu ngân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì mặt mày chợt biến sắc.
cô gái này hình như có thù oán thâm sâu với cô chủ, cô cũng phân vân không biết có nên nhúng tay can thiệp hay không.
Phó Tự Hỉ thì chỉ nghĩ rằng Phong Nghênh Diễm là không cẩn thận va vào mình, ổn định thân mình sau đó lại đứng lên, nhíu mày nói:
"Tôi không quen biết cô, vì sao cô lại đi vào phòng của tôi?"
"Tôi muốn vào thì vào, cô làm gì được tôi?" Phong Nghênh Diễm lười biếng tựa trên sô pha, ngửa đầu cười cợt.
Phó Tự Hỉ mím môi, bắt đầu sắp không nhịn được:
"Có chuyện gì mời cô đi ra ngoài rồi nói."
"Tôi không đi ra thì sao?"
Phó Tự Hỉ bắt đầu hoảng sợ, chẳng hiểu vì sao một cô gái không biết lại lịch lại đột nhiên đến đây gây sự.
"Nhưng đây là cửa hàng của tôi."
Phong Nghênh Diễm quét mắt một vòng về phía những chậu hoa, tỏ ý khinh thường.
"Cái chổ rách nát này thì buôn bán cái gì chứ!"
"cô không được động đến hoa của tôi." Phó Tự Hỉ vừa sợ vừa tức, cô biết cô gái này đến đây hoàn toàn không có mục đích gì tốt đẹp, lại không biết là cách nào để đuổi cô ta ra khỏi đây.
Phong Nghênh Diễm thổi thổi vào bộ móng tay được sơn vẽ tinh xảo.
"Này, cô có tin là tôi sẽ gọi người đến kéo sập cái cửa tiệm rách nát này không?"
"cô không được quyền làm như thế, đây là cửa tiệm của tôi!" Phó Tự Hỉ hoảng sợ tột độ, không ngờ đến đối phương lại ác ý khiêu khích như vậy!
Phong Nghênh Diễm cười đến ma mị.
"Tôi nói được thì sẽ làm được, thế cô có biết tôi là ai không?"
Phó Tự Hỉ cắn môi, ủy khuất lắc đầu.
"Tôi là bạn gái cũ của Hạ Khuynh."
Phó Tự Hỉ trừng mắt.
"A... tôi đã quên cô là người ngu đần, cô có biết ‘bạn gái’ là như thế nào không?" Phong Nghênh Diễm vẫn cười, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Tôi đã từng có thai với anh ấy. cô có biết đứa bé được tạo ra như thế nào không? Anh ấy rất mạnh mẽ, có phải tối nào cũng giày vò cô đến chết đi sống lại hay không…?"
Phó Tự Hỉ kinh ngạc nói không nên lời.
cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạ Khuynh sẽ làm ‘chuyện ấy’ cùng với người con gái khác. cô cảm thấy rất không thoải mái, vừa tức giận vừa uất ức. Đó là Hạ Khuynh của cô, đó là chồng của cô thế thì tại sao lại cùng với người phụ nữ khác cùng sinh cục cưng chứ?
Phong Nghênh Diễm nhìn vẻ bi thương hiện rõ trên mặt Phó Tự Hỉ, cảm thấy thống khoái không thôi, tiếp tục khiêu khích:
"Anh ấy cũng từng ôm ấp tôi, từng nói rằng sẽ yêu tôi cả đời. Đáng tiếc, vì tôi không muốn sinh con nên anh ấy cũng không ở bên cạnh tôi nữa!"
Phó Tự Hỉ lại chấn động.
Phong Nghênh Diễm quan sát thần sắc của Phó Tự Hỉ, đột nhiên thay đổi thái độ thân thiết.
"cô không có đứa nhỏ với anh ấy sao?"
Dừng một chút, cô ta lại nói: "Vậy cô còn không mau cuốn gói xéo đi."
cô ta cười đến quyến rũ.
"Có biết vì sao anh ấy mạnh mẽ như vậy mà cô vẫn không mang thai không?"
Phó Tự Hỉ không lên tiếng.
Hạ Khuynh trước đây đã từng nói chờ đến khi cô có công việc ổn định sẽ cùng sinh cục cưng, sau này anh lại bảo rằng đợi đến sau khi cử hành hôn lễ, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô mặc váy cưới thật xinh đẹp, nếu như mang thai khi mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.
Tất cả cô đều nghe theo anh.
Anh đối xử với cô tốt như vậy, nhất định sẽ không bao giờ lừa dối cô.
Phong Nghênh Diễm đứng lên, kề sát tai Phó Tự Hỉ nhỏ giọng nói.
"Bởi vì cô là đứa ngu đần cho nên anh ta mới không cần cô sinh cho anh ta đứa nhỏ."
"... Tôi không phải."
Phó Tự Hỉ mím môi.
"Tôi không phải là kẻ ngu ngốc."
Phong Nghênh Diễm mở túi xách lấy ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt Phó Tự Hỉ.
"Tự cô nhìn xem, đầu óc có bệnh kẻo lại lây bệnh cho người khác. Hạ Khuynh cũng không muốn con của anh ấy cũng là một đứa ngu ngốc, vì vậy mới không cho cô mang thai con của anh ta."
cô ta thuận miệng tuông ra những lời đả kích ác độc, không muốn Phó Tự Hỉ có được một ngày yên ổn tốt đẹp.
một con nhỏ nhược trí thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học thì có tư cách gì đòi gả vào hào môn? Phó Tự Hỉ bị nói trúng nhuợc điểm trí mạng sợ đến run rẩy, sau đó lùi lại mấy bước, nhìn vào tập tài liệu mà sắc mặt trắng bệch.
"Tôi không có bệnh !"
"Có bệnh hay không cũng chẳng phải do cô định đoạt, vào bệnh viện mà kiểm tra thử xem, ngu ngốc!"
Phó Tự Hỉ run rẩy liên tục lập lại lời nói:
"Tôi không có bệnh ! Bệnh của tôi đã được chửa trị khỏi rồi!"
"Chữa trị được? đầu óc chẳng bằng một đứa học sinh tiểu học. nếu sinh ra đứa nhỏ thế nào cũng ngu xuẩn giống hệt mẹ nó, Hạ Khuynh chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với cô thôi!"
"Anh ấy sẽ không như vậy ! Tôi là Hạ phu nhân!"
Phong Nghênh Diễm lạnh lùng cười.
"không phải cô đang nghĩ là kết hôn rồi thì nó sẽ trở thành vĩnh viễn chứ hả? chờ qua thêm vài năm nữa nhan sắc cô trở nên héo tàn anh ta sẽ bỏ rơi cô thôi."
Con thỏ giận dữ cũng biết cắn người, Phó Tự Hỉ đã tức giận đến cực độ.
"Tôi không quen biết cô, tôi không thích nghe những lời cô nói, nếu Hạ Khuynh không cần tôi thì anh ấy sẽ nói cho tôi biết!"
Đây là lần đầu tiên Phó Tự Hỉ nói chuyện lớn tiếng như vậy, sau khi nói xong cô còn có chút run rẩy khẩn trương.
"Anh ta chỉ đang lừa gạt cô thôi, ngu ngốc!"
"Tôi không ngu ngốc, tôi không có bệnh!"
Phó Tự Hỉ âm thầm hít sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Tôi tin tưởng ba mẹ, Tự Nhạc ân... Còn có Hạ Khuynh nữa, bọn họ đều nói tôi không có bệnh ."
Phong Nghênh Diễm khẽ híp hờ mi mắt.
"Chậc chậc, xem cô ngây thơ như vậy kìa! Bọn họ hò hét thế nào thì cô cũng nghĩ rằng mình là một người bình thường ư?"
Phó Tự Hỉ không muốn cùng Phong Nghênh Diễm dây dưa nữa, cô nắm chặt tay thành nắm đấm.
Không được sợ, cô không sợ, cô vẫn còn Hạ Khuynh!
Cố lấy dũng khí, Phó Tự Hỉ nghiêm mặt nói:
"Đây là cửa hàng của tôi! Còn cô, cút ra ngoài ngay!"
Cả ngày tràn đầy niềm vui, cũng chẳng cần phải lo lắng đến công việc kinh doanh có thuận lợi hay không.
Vào ngày cuối tuần cửa hàng sẽ đóng cửa vì cô muốn dành trọn một ngày ở bên cạnh ông xã yêu dấu của mình.
Kì nghỉ đông của Phó Tự Nhạc cũng gần sắp hết nên cả hai quyết định tuyển thêm một nhân viên nữ phụ trách việc thu ngân.
Phó Tự Hỉ không có khả năng trong việc quản lý tài chính, bao nhiêu tinh lực đều dồn hết vào việc chăm sóc từng cành hoa ngọn cỏ trong tiệm.
Ban ngày vào thời gian rảnh rỗi, cô mang những phương pháp bảo dưỡng cây cảnh tỉ mỉ viết vào từng tờ giấy sau đó mang tặng cho khách đến mua hàng.
Với sự nỗ lực và kiên trì bền bỉ, tuy còn chút vụng về nhưng dần dần cô đã học được cách giao tiếp với khách hàng.
Thật ra tiệm chỉ trưng bày vài chậu hoa nhỏ giá trị không đáng kể, nhưng do mặt bằng tiệm hoa tọa lạc tại một vị trí khá đắt đỏ trong thành phố nên khiến mọi người cứ quy ra giá cả trong tiệm hoa này ít nhiều gì cũng sẽ khá cao. Nhưng đến khi đi vào xem thì họ phát hiện giá cả ở đây rất ổn.
cô chủ tiệm hoa tuy rụt rè xấu hổ nhưng rất đáng yêu, lại còn rất yêu hoa cỏ.
Vì thế nên không ít nhân viên văn phòng đã đến mua những chậu cây cảnh nhỏ để trang trí bàn làm việc.
Hạ Khuynh phát hiện Phó Tự Hỉ đã chân chính tìm được những vị khách hàng đầu tiên nên không còn âm thầm xếp đặt khách giả mua hàng như trước đây nữa.
một tháng sau, Phó Tự Nhạc đến tiệm kiểm kê số hàng còn tồn kho.
Phó Tự Hỉ cực kì phấn khích.
"Tự Nhạc, chúng ta đã kiếm được tiền nhiều hơn rồi sao? "
Phó Tự Nhạc cười.
"Đương nhiên là nhiều hơn rồi." Nếu như không tính đến tiền thuê mặt bằng…
Nhưng chỉ cần chị ấy vui vẻ là tốt rồi, số tiền kiếm được như thế nào cũng không phải là điều quan trọng.
Đôi mắt của Phó Tự Hỉ khi cười sáng ngời như vầng trăng non.
"Chị có thể kiếm được tiền để nuôi Tự Nhạc rồi, tất cả số tiền này đều cho em hết. Chị đã có Hạ Khuynh nên không cần đến số tiền này nữa. Em phải chăm chỉ đọc thật nhiều sách cố lên!"
Phó Tự Nhạc cảm động cầm tay chị gái.
"Cảm ơn chị, em sẽ chăm chỉ học hành."
Phó Tự Nhạc chưa bao giờ nghĩ đến bọn họ sẽ có được những thứ tốt đẹp như ngày hôm nay. Phó Tự Hỉ được gả cho Hạ Khuynh, có được cả tình yêu và sự yêu chiều vô hạn của anh, thật sự rất hạnh phúc!
Sau đó Phó Tự Hỉ còn vội vàng gọi điện thoại khoe thành tích với Hạ Khuynh.
"Hạ Khuynh, em đã kiếm được tiền rồi, rất nhiều rất nhiều!"
Anh bị câu nói ngây thơ của cô nàng chọc cho phì cười.
"Ừ ừ bé cưng của anh là giỏi nhất rồi !"
"Em đã biết cách kiếm ra tiền rồi vậy thì sau này Tự Nhạc sẽ không cần phải đi ra ngoài làm việc vất vả nữa."
Phó Tự Hỉ cực kì đắc ý, cuối cùng thì bản thân cô không phải là một người vô dụng!
"Hạ Khuynh, cảm ơn anh."
"Vậy thì tối nay bé cưng phải ngoan ngoãn một chút mà hầu hạ anh cho tốt..."
cô nàng đương nhiên nghe ra lời ám chỉ của anh, xấu hổ không thôi, khẽ ‘ừ’ một tiếng nhỏ như muỗi vo ve.
Trong lòng Hạ Khuynh cảm thấy như có một luồng gió xuân tươi mát tràn về, khiến tâm hồn anh rạo rực không thôi, anh khẽ cười:
"Đợi vài ngày sau, đến mùa xuân chúng ta sẽ cử hành hôn lễ."
"Vâng!"
Nghe vậy cô lại càng thêm vui vẻ, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón áp út.
"Hạ Khuynh, chiều nay anh đến đón em sớm nhé!"
"Được."
Anh đang rất mong chờ món quà đáp lễ hấp dẫn từ cô.
Phong Nghênh Diễm nhìn chăm chú vào xấp tư liệu của Phó Tự Hỉ .
thật khó hiểu! Tại sao Hạ Khuynh lại có thể coi trọng một con nhỏ ngu ngốc như vậy?
cô ta lại nhấc máy gọi cho Khổng Minh Dao.
"Này, con nhỏ kia đúng thật là vợ của Hạ Khuynh."
"Rảnh nhỉ? Mày đang muốn cái gì mà suốt ngày chỉ quan tâm đến chuyện của Hạ Khuynh?"
Khổng Minh Dao rút ra một điếu thuốc châm lửa rồi tiếp điện thoại.
"không phải mày cũng rất để tâm sao? Chỉ là tao có lòng tốt muốn thông báo cho mày biết thôi mà!"
Phong Nghênh Diễm cười khẩy, móng tay diêm dúa khẩy khẩy vào ba chữ "Phó Tự Hỉ" trên giấy.
Khổng Minh Dao hút điếu thuốc, vừa không cam lòng lại bất đắc dĩ nói:
"Dẹp mẹ đi! tao đã sớm chán ngấy hắn ta rồi ."
"Chẳng lẽ mày lại cam tâm bị bại trận dưới tay một con nhỏ nhược trí?"
Nghe Khổng Minh Dao nói như vậy, Phong Nghênh Diễm đột nhiên dùng sức như muốn cào nát tờ giấy kia.
"Nhược trí?"
"Mày không biết sao? Con bé kia bị nhược trí. Trước kia từng bị va vào đầu, 'Phanh' —— thế là đầu óc bị hỏng!"
Khổng Minh Dao chợt nhớ lại đoạn đối thoại cùng Phó Tự Hỉ vào mấy tháng trước.
"Tao chỉ cảm thấy tư duy của con nhỏ đó có điểm kỳ quái, nên không định hỏi cụ thể."
"Mày có muốn tao gửi qua cho mày tự liệu bệnh trạng của cô ta không?"
Khổng Minh Dao quay đầu nhìn về hướng cửa sổ, hung hăng rít vài ngụm mới nói:
"Mau gửi qua đây cho tao xem thử."
Sau khi chia tay, cô ta rất hy vọng Hạ Khuynh không có một ngày sống tốt đẹp. Khi biết được anh cưới một con nhỏ ngu ngốc về làm vợ, cô ta cảm thấy rất thỏa mãn .
"thật ra tao vẫn chưa có dịp tiếp xúc trực tiếp với cô ta, để lần sau thử xem sao." Phong Nghênh Diễm nói xong liền mang hồ sơ bệnh trạng của Phó Tự Hỉ fax qua cho Khổng Minh Dao.
thật ra mấy năm trước Phong gia đã từng có ý định kết thông gia với Hạ gia, nhưng mà cái gia đình họ Hạ này đúng là một gia tộc kỳ quái .
Hạ gia gia đã sớm mang quyền quyết định hôn nhân đại sự trao cho con cháu tự an bày .
Khi đó Phong Nghênh Diễm chỉ nghe qua danh tiếng của Hạ Khuynh mà vẫn chưa nhìn thấy người thật.
Thời điểm lần đầu tiên khi nhìn thấy anh từ xa xa, cô ta đã rất mong chờ hai nhà có thể kết thân.
Bởi vì Hạ Khuynh là dạng đàn ông mà cô ta thích nhất.
Nhưng mà cuối cùng lại không có kết quả.
Sau này, Hạ Khuynh có quan hệ tình ái với Khổng Minh Dao, cô ta có cảm giác như đã nắm rõ loại đàn bà mà Hạ Khuynh ưa thích.
cô ta lại nổi lên tâm tư nhưng không hề nghĩ đến anh là loại người sống phóng túng nhưng vẫn có nguyên tắc riêng của bản thân.
Khi cùng Khổng Minh Dao đấu đá cạnh tranh, kỳ thật thắng bại đã phân rõ trước mắt. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối anh ta vẫn hướng về Khổng Minh Dao.
Vì thế Phong Nghênh Diễm trở thành kẻ thua cuộc.
Vài ngày sau, Phong Nghênh Diễm sắp đặt cơ hội để được gặp Phó Tự Hỉ. cô ta dậu xe ở đối diện cửa hàng hoa, quan sát một hồi lâu mới xuống xe đi qua đường cái.
Bước vào cửa hàng, một cô gái trẻ tuổi bước đến tiếp đón.
Phong Nghênh Diễm yên lặng nhìn về phía Phó Tự Hỉ đang ghi chép gì đấy ở bên bàn làm việc, cô ta bèn mở miệng lên tiếng:
"Tôi muốn tìm bà chủ ở đây."
Phó Tự Hỉ nghe nói như thế thì dừng bút, ngẩng đầu lên ngại ngùng cười cười, sau đó đứng lên.
"Xin chào, cô muốn tìm loại hoa cỏ nào ạ?"
Phong Nghênh Diễm chú ý trong lời nói Phó Tự Hỉ có điểm non nớt, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng. cô ta ghét nhất loại con gái giả vờ ngây thơ giống như thế này.
"Tôi không đến mua hoa, tôi đến đây là để gặp cô."
Phó Tự Hỉ ngạc nhiên.
"Nhưng mà tôi không quen biết cô!"
Phong Nghênh Diễm nhếch môi cười khinh bỉ.
"Nhưng tôi biết cô, nghe nói cô là một kẻ ngu ngốc."
Phó Tự Hỉ sửng sốt, chậm rãi thanh minh:
"Tôi không ngu ngốc!"
Phong Nghênh Diễm rất tự nhiên đi vào phòng nghỉ bên trong ngồi xuống, khi đi ngang qua Phó Tự Hỉ còn cố ý lấy khuỷu tay đụng mạnh vào cô.
Phó Tự Hỉ bị va phải mất thăng bằng ngã xuống ghế.
cô bé thu ngân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì mặt mày chợt biến sắc.
cô gái này hình như có thù oán thâm sâu với cô chủ, cô cũng phân vân không biết có nên nhúng tay can thiệp hay không.
Phó Tự Hỉ thì chỉ nghĩ rằng Phong Nghênh Diễm là không cẩn thận va vào mình, ổn định thân mình sau đó lại đứng lên, nhíu mày nói:
"Tôi không quen biết cô, vì sao cô lại đi vào phòng của tôi?"
"Tôi muốn vào thì vào, cô làm gì được tôi?" Phong Nghênh Diễm lười biếng tựa trên sô pha, ngửa đầu cười cợt.
Phó Tự Hỉ mím môi, bắt đầu sắp không nhịn được:
"Có chuyện gì mời cô đi ra ngoài rồi nói."
"Tôi không đi ra thì sao?"
Phó Tự Hỉ bắt đầu hoảng sợ, chẳng hiểu vì sao một cô gái không biết lại lịch lại đột nhiên đến đây gây sự.
"Nhưng đây là cửa hàng của tôi."
Phong Nghênh Diễm quét mắt một vòng về phía những chậu hoa, tỏ ý khinh thường.
"Cái chổ rách nát này thì buôn bán cái gì chứ!"
"cô không được động đến hoa của tôi." Phó Tự Hỉ vừa sợ vừa tức, cô biết cô gái này đến đây hoàn toàn không có mục đích gì tốt đẹp, lại không biết là cách nào để đuổi cô ta ra khỏi đây.
Phong Nghênh Diễm thổi thổi vào bộ móng tay được sơn vẽ tinh xảo.
"Này, cô có tin là tôi sẽ gọi người đến kéo sập cái cửa tiệm rách nát này không?"
"cô không được quyền làm như thế, đây là cửa tiệm của tôi!" Phó Tự Hỉ hoảng sợ tột độ, không ngờ đến đối phương lại ác ý khiêu khích như vậy!
Phong Nghênh Diễm cười đến ma mị.
"Tôi nói được thì sẽ làm được, thế cô có biết tôi là ai không?"
Phó Tự Hỉ cắn môi, ủy khuất lắc đầu.
"Tôi là bạn gái cũ của Hạ Khuynh."
Phó Tự Hỉ trừng mắt.
"A... tôi đã quên cô là người ngu đần, cô có biết ‘bạn gái’ là như thế nào không?" Phong Nghênh Diễm vẫn cười, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Tôi đã từng có thai với anh ấy. cô có biết đứa bé được tạo ra như thế nào không? Anh ấy rất mạnh mẽ, có phải tối nào cũng giày vò cô đến chết đi sống lại hay không…?"
Phó Tự Hỉ kinh ngạc nói không nên lời.
cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạ Khuynh sẽ làm ‘chuyện ấy’ cùng với người con gái khác. cô cảm thấy rất không thoải mái, vừa tức giận vừa uất ức. Đó là Hạ Khuynh của cô, đó là chồng của cô thế thì tại sao lại cùng với người phụ nữ khác cùng sinh cục cưng chứ?
Phong Nghênh Diễm nhìn vẻ bi thương hiện rõ trên mặt Phó Tự Hỉ, cảm thấy thống khoái không thôi, tiếp tục khiêu khích:
"Anh ấy cũng từng ôm ấp tôi, từng nói rằng sẽ yêu tôi cả đời. Đáng tiếc, vì tôi không muốn sinh con nên anh ấy cũng không ở bên cạnh tôi nữa!"
Phó Tự Hỉ lại chấn động.
Phong Nghênh Diễm quan sát thần sắc của Phó Tự Hỉ, đột nhiên thay đổi thái độ thân thiết.
"cô không có đứa nhỏ với anh ấy sao?"
Dừng một chút, cô ta lại nói: "Vậy cô còn không mau cuốn gói xéo đi."
cô ta cười đến quyến rũ.
"Có biết vì sao anh ấy mạnh mẽ như vậy mà cô vẫn không mang thai không?"
Phó Tự Hỉ không lên tiếng.
Hạ Khuynh trước đây đã từng nói chờ đến khi cô có công việc ổn định sẽ cùng sinh cục cưng, sau này anh lại bảo rằng đợi đến sau khi cử hành hôn lễ, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô mặc váy cưới thật xinh đẹp, nếu như mang thai khi mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.
Tất cả cô đều nghe theo anh.
Anh đối xử với cô tốt như vậy, nhất định sẽ không bao giờ lừa dối cô.
Phong Nghênh Diễm đứng lên, kề sát tai Phó Tự Hỉ nhỏ giọng nói.
"Bởi vì cô là đứa ngu đần cho nên anh ta mới không cần cô sinh cho anh ta đứa nhỏ."
"... Tôi không phải."
Phó Tự Hỉ mím môi.
"Tôi không phải là kẻ ngu ngốc."
Phong Nghênh Diễm mở túi xách lấy ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt Phó Tự Hỉ.
"Tự cô nhìn xem, đầu óc có bệnh kẻo lại lây bệnh cho người khác. Hạ Khuynh cũng không muốn con của anh ấy cũng là một đứa ngu ngốc, vì vậy mới không cho cô mang thai con của anh ta."
cô ta thuận miệng tuông ra những lời đả kích ác độc, không muốn Phó Tự Hỉ có được một ngày yên ổn tốt đẹp.
một con nhỏ nhược trí thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học thì có tư cách gì đòi gả vào hào môn? Phó Tự Hỉ bị nói trúng nhuợc điểm trí mạng sợ đến run rẩy, sau đó lùi lại mấy bước, nhìn vào tập tài liệu mà sắc mặt trắng bệch.
"Tôi không có bệnh !"
"Có bệnh hay không cũng chẳng phải do cô định đoạt, vào bệnh viện mà kiểm tra thử xem, ngu ngốc!"
Phó Tự Hỉ run rẩy liên tục lập lại lời nói:
"Tôi không có bệnh ! Bệnh của tôi đã được chửa trị khỏi rồi!"
"Chữa trị được? đầu óc chẳng bằng một đứa học sinh tiểu học. nếu sinh ra đứa nhỏ thế nào cũng ngu xuẩn giống hệt mẹ nó, Hạ Khuynh chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với cô thôi!"
"Anh ấy sẽ không như vậy ! Tôi là Hạ phu nhân!"
Phong Nghênh Diễm lạnh lùng cười.
"không phải cô đang nghĩ là kết hôn rồi thì nó sẽ trở thành vĩnh viễn chứ hả? chờ qua thêm vài năm nữa nhan sắc cô trở nên héo tàn anh ta sẽ bỏ rơi cô thôi."
Con thỏ giận dữ cũng biết cắn người, Phó Tự Hỉ đã tức giận đến cực độ.
"Tôi không quen biết cô, tôi không thích nghe những lời cô nói, nếu Hạ Khuynh không cần tôi thì anh ấy sẽ nói cho tôi biết!"
Đây là lần đầu tiên Phó Tự Hỉ nói chuyện lớn tiếng như vậy, sau khi nói xong cô còn có chút run rẩy khẩn trương.
"Anh ta chỉ đang lừa gạt cô thôi, ngu ngốc!"
"Tôi không ngu ngốc, tôi không có bệnh!"
Phó Tự Hỉ âm thầm hít sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Tôi tin tưởng ba mẹ, Tự Nhạc ân... Còn có Hạ Khuynh nữa, bọn họ đều nói tôi không có bệnh ."
Phong Nghênh Diễm khẽ híp hờ mi mắt.
"Chậc chậc, xem cô ngây thơ như vậy kìa! Bọn họ hò hét thế nào thì cô cũng nghĩ rằng mình là một người bình thường ư?"
Phó Tự Hỉ không muốn cùng Phong Nghênh Diễm dây dưa nữa, cô nắm chặt tay thành nắm đấm.
Không được sợ, cô không sợ, cô vẫn còn Hạ Khuynh!
Cố lấy dũng khí, Phó Tự Hỉ nghiêm mặt nói:
"Đây là cửa hàng của tôi! Còn cô, cút ra ngoài ngay!"
/62
|