“Nhị vị khách quan có muốn thêm một bát nữa không?” – Chủ quán tuổi còn khá trẻ điệu nghệ vắt khăn lên vai bước đến.
Hoàn Vũ đế hứng thú quan sát anh ta từ đầu đến chân: “Ta nhớ lần trước đến đây chủ quán không phải là ngươi, chẳng lẽ đổi chủ rồi à?”
“Vị khách quan đây nhớ kỹ ghê, cha tôi hai năm về trước đã giao lại quán vằn thắn này cho tôi quản lý.”
Phương Quân Càn gật gật đầu: “Con kế nghiệp cha, hẳn là phải vậy.”
Chủ quán nét mặt tươi cười đon đả: “Nhìn hai vị đây khí độ bất phàm, đích thị là đại gia phú quý giàu có từ nơi xa đến đây làm ăn rồi.”
“Chủ quán ngươi có nhìn nhầm không đấy, hai chúng ta là người ở đây.” – Bạn họ Phương lim dim mắt vờ vịt, “Chỉ có điều chúng ta rất ít khi ra ngoài, cho nên ngươi mới thấy lạ thôi.”
Vô Song công tử đánh mắt liếc xéo hắn một phát, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục từ tốn ăn bát vằn thắn vẫn chưa xong trước mặt: cứ theo kinh nghiệm của y mà phán, bạn Phương Quân Càn lại đang định trêu ghẹo người ta đây…
Chủ quán vốn thẳng bụng, thật thà nói: “Nhị vị khách quan đùa giỡn tiểu nhân rồi, suốt ngày trong nhà có gì thú vị chứ?”
“Đương nhiên là có rồi…” – Bạn Phương tà tà mị mị cười, nhổ ra bốn chữ khiến anh chủ quán trẻ người non dạ hóa băng, “Kim ốc tàng kiều.” (1)
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, mặc xác hắn, tiếp tục ăn, đáng nể là nước dùng vẫn không sái ra một giọt.
Có những lời nói vào tai trái ra tai phải đi mất là xong, không nhất thiết phải xem là thật.
Bạn chủ quán đáng thương cười gượng mấy tiếng: “Xem ra, khách quan cùng tôn phu nhân đúng là phu thê tình thâm. Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!”
“Không phải phu nhân…” – Ngón tay thon dài lắc lắc phủ nhận, nụ cười của Phương Quân Càn khiến cho bạn chủ quán ngây thơ vô tội chợt thấy lông tóc nhảy dựng, phút chốc ngón tay ấy chỉ vào vị nam tử thanh quý vô hà ngồi bên cạnh vẫn chuyên tâm ăn không thèm đếm xỉa, đích thị công tử Vô Song, “Là y!”
Tiếu công tử tiếp tục trầm mặc.
Cả người anh bạn trẻ hốt nhiên run lên mấy cái, nhưng vẫn kiên cường gắng gượng đứng yên tại chỗ!
Thấy anh chàng vẫn chưa té ngã, Hoàn Vũ đế của chúng ta rất có cảm giác đi buôn lỗ nặng: Bát Phương thành đúng là thay đổi từng ngày nha, ngay cả một anh chủ quán vằn thắn nhỏ bé mà cũng thức thời hiểu sâu biết rộng thế này…
“Nhị vị đây làm cho tiểu nhân nhớ tới một chuyện.” – Anh chủ quán thật thà chất phác gãi đầu gãi tai, “Cha tôi từng kể cho tôi nghe, lúc trước có hai người khách đến quán này ăn vằn thắn, cha tôi thấy họ cảm tình rất tốt, cũng chỉ nghĩ là huynh đệ thôi, ai ngờ một trong hai người ấy lại tuyên bố trước mặt mọi người ‘Y, là người của ta.’ làm cha tôi hốt hoảng không nhẹ!”
Chủ quán độc thoại: “Bất quá, rõ ràng nhớ lão cha có nói vị công tử kia ngồi luân y mà, hình như là không thể đi lại…”
Tuyệt thế song kiêu: “…”
Tiếu Khuynh Vũ lại chiêu một thìa nước dùng, thầm hạ quyết tâm: từ nay về sau đừng hòng bắt ta phải cùng chịu mất mặt với ngươi thế này nữa nhé…
Chủ quán vẫn còn lải nhải luôn mồm: “Sau đó, cha còn nhớ lại… À phải! Vị công tử kia ngồi trong luân y, giữa chân mày có một vết chu sa, chính xác là công tử Vô Song rồi! Còn vị ngồi bên cạnh quàng trên cổ một dải hồng cân, phong thái hiên ngang anh tuấn nhất định là Phương tiểu hầu gia… Tức là đương kim Thánh thượng… Lúc đó lại không nhận ra, làm cho lão cha hối hận không thôi… Ể?” Chủ quán chợt nín bặt, nhìn chòng chọc vào nhị vị Tuyệt thế song kiêu trước mặt.
Như thế nào mà càng nhìn càng thấy giống…
Anh chủ quán bắt đầu có vẻ mất bình tĩnh, nói lắp ba lắp bắp: “Dám hỏi nhị vị… Chẳng lẽ chính là, chẳng lẽ chính là…”
Phương Quân Càn ôn nhu mỉm cười với Tiếu Khuynh Vũ: “Khuynh Vũ, đã ăn xong chưa?”
Vô Song công tử ưu nhã gác đũa: “Rồi.”
Bạn họ Phương liền để lại ít tiền thanh toán, rồi rời đi: “Chúng ta đi thôi!”
Bạn chủ quán kích động đến nỗi ửng đỏ mặt mày: “Nhị vị chẳng lẽ là…”
Phương Quân Càn ghé sát bên tai anh chàng, ra vẻ thần thần bí bí nói: “Chúng ta là ai, về mà hỏi cha ngươi đi.”
“A!”
Chủ quán vằn thắn Ngũ Bảo đứng chôn chân tại chỗ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn theo bóng dáng hồng y bạch bào dần dần khuất lấp giữa biển người xuôi ngược, một hồi lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn nổi.
Hoàn Vũ đế phen này, đi buôn vẫn không hề lỗ xu nào hết.
Đứng trước tiểu lâu chỉ còn là phế tích, ung dung nhìn Phương Quân Càn hì hụi đào sâu ba thước đất tìm rượu, Vô Song công tử đột nhiên nói: “Tiếu mỗ đem bí quyết chưng cất Bích huyết đào hoa truyền lại cho huynh, thế nào?”
Phương đồng học kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bí quyết chưng cất Bích huyết đào hoa là bảo vật của tửu giới, chẳng phải vẫn luôn giữ kín không truyền ra ngoài đó sao?”
Vô Song công tử gật gật đầu: “Vật vì hiếm nên mới quý, phương pháp chưng cất của Bích huyết đào hoa trong mắt người khác mà nói quả đúng là vô cùng quý giá.”
Ngữ điệu đột ngột biến đổi: “Bất quá Tiếu mỗ thấy Tiểu hầu gia (Khuynh Vũ gọi lâu quen miệng, bạn Phương cũng không để ý gì) rất thích rượu này, thôi thì cố mà học lấy phương pháp chưng cất, đỡ mất công sau này cứ bám dính Tiếu mỗ không rời mà vòi rượu.”
Cổ nhân vẫn dạy: Cho ai đó con cá chẳng bằng cho hắn ta cái cần câu mà. (2)
Bạn Phương Quân Càn hẳn là vô cùng đắc ý. Bí quyết để chưng cất Bích huyết đào hoa, rất nhiều thương lái cũng như bậc thầy về rượu đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức kèo nài thương lượng, nhưng Vô Song công tử vẫn một mực từ chối khéo. Ấy thế mà bây giờ Hoàn Vũ đế chẳng cần động đến một ngón tay cũng sờ được vào bảo bối vô giá này.
Nhưng mà, biểu hiện của Hoàn Vũ đế ngược lại, khiến cho những người cầu cạnh bất thành nếu nhỡ tai nghe được cũng phải ói máu tức điên!
Hắn đã làm gì?
Lười biếng lim dim mắt thỏ thẻ: “Rượu này điều chế có phức tạp không?”
Vô Song công tử nhàn nhạt đáp: “Ngọc tửu quỳnh bôi, tất nhiên phải công phu chứ.”
Con sâu lười biếng ký sinh lâu ngày trên người Phương đồng học bắt đầu phát tác: “Cái đó… Vậy hay là thôi đi! Dù sao đã có Khuynh Vũ tinh thông thành thục đây rồi, hà tất còn phải vất vả đi học nữa làm chi, cứ hễ muốn uống lại đến vòi Khuynh Vũ, Khuynh Vũ nỡ nào lại từ chối ta, đúng không?”
Thấy bộ dạng một mực ra vẻ ngả ngớn vô lại biếng nhác của hắn, Vô Song công tử chỉ còn biết bất lực mà cười: “Tùy ngươi thôi.”
Vì vậy cho nên, bí quyết chưng cất loại rượu cực phẩm Bích huyết đào hoa vĩnh viễn trở thành bí mật trong tửu giới, cho đến khi Vô Song công tử tạ thế cũng mang theo xuống cửu tuyền, từ đó thất truyền, trên đời không còn một ai có thể điều chế được Bích huyết đào hoa hương thơm tuyệt trần, khiến người ngất ngây như lạc vào cõi mộng ấy nữa.
Mà, Hoàn Vũ đế Phương Quân Càn cũng không còn cơ hội uống thêm dù chỉ một giọt ngọc tửu đào hoa ấy ngày nào trong đời.
“A, đào được rồi!” – Thần kiếm đã chạm vào vỏ ngoài của vò rượu, Hoàn Vũ đế vui mừng hoan hô, càng liên tục không ngừng ra sức gia tăng tốc độ, đào, gạt, bới, cạy, cuối cùng cũng lôi lên được vò rượu được giấu kín cẩn mật dưới lòng đất.
Vô Song công tử lặng lẽ ngắm nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu.
Ngắm nhìn hắn ôm lấy vò rượu, gương mặt tươi vui rạng rỡ như trẻ con được quà.
Trời xanh ơi, cầu xin ông hãy cho Tiếu Khuynh Vũ được nhìn nhiều hơn một chút nữa…
Gạt gạt đi bùn đất ngoài vỏ, bật niêm phong, Phương Quân Càn sung sướng nhắm mắt hít thật sâu mùi hương mát lành ngan ngát của rượu hoa đào: “Thơm quá!!!” ngoái đầu lại cười, “Khuynh Vũ…”
‘Xoảng!!!’
Vò rượu rơi xuống,
Vỡ tan thành muôn nghìn mảnh nhỏ nát vụn.
Mỹ tửu chưa bao giờ được người nếm qua tung tóe đầy đất, vẽ lên nền đất đen một đóa mặc cúc khổng lồ.
Thời gian kẹt cứng.
Tiếu Khuynh Vũ lao đến ôm chặt Phương Quân Càn đang dần gục xuống vào ngực mình.
Sợ rằng, chỉ cần mình buông lỏng vòng tay, hắn sẽ vĩnh viễn tan biến thành mây khói…
Giờ phút này, cách lúc Phương Quân Càn trúng độc, đã vừa đúng hai mươi ngày.
Giao Hoàn Vũ đế lại cho thủ vệ Bát Phương thành, lặng lẽ hạ lệnh cho Bát thập tứ vân kỵ ngày đêm bảo vệ, còn Vô Song công tử một mình một ngựa phóng đi.
Đỉnh núi.
Miếu hoang.
Chân lý của thiên địa, băng tan tuyết rã, vạn vật hồi sinh, chỉ duy nhất trên đỉnh cô sơn này, khắp nơi băng giăng tuyết phủ không hề thay đổi, đất trời ngập trong rét buốt, băng hàn.
Tiếu Khuynh Vũ liếc qua cửa sổ nhìn mạt tuyết đọng bên ngoài ngôi miếu hoang tàn: “Hãy đưa cho ta Hoàn Thần thảo, ba điều kiện của Dư huynh, Tiếu mỗ bằng lòng đánh đổi.”
Đối diện với y, một người dáng cao gầy vận áo dài màu xám tro, khuôn mặt âm trầm hiểm độc đang đứng, không ai khác chính là Bách độc lang quân Dư Nguyệt.
“Còn tưởng Vô Song công tử sẽ bất chấp thủ đoạn cưỡng đoạt Hoàn Thần thảo về tay, ai ngờ…”
Tiếu Khuynh Vũ lạnh lẽo đáp: “Bách độc lang quân giết người như ngóe, nhược bằng Tiếu mỗ giao đấu với ngươi, khó tránh khỏi liên lụy người vô tội.”
“Ngươi chẳng lẽ không sợ sau khi ngươi thực hiện lời hứa, ta sẽ trở mặt lật lọng ngươi sao?”
Vô Song công tử cười nhạt.
Dư Nguyệt giật mình.
Rõ ràng là Dư Nguyệt hắn đang chiếm thượng phong, nhưng mà không rõ vì sao, ánh mắt lạnh như băng của vị công tử áo trắng ngời lên trong suốt, thản nhiên bất định, ngược lại khiến hắn không dám nhìn thẳng.
“Nếu như ngươi thực sự tráo trở lật lọng, quá lắm thì Tiếu Khuynh Vũ sẽ cùng lôi ngươi xuống gặp Diêm vương.”
“Huống chi, Tiếu Khuynh Vũ sở dĩ đồng ý ba điều kiện của ngươi, cũng chỉ vì ngươi đã từng có tình cảm sâu nặng với Mạc Vũ Yến.”
Tiếu Khuynh Vũ hơi hạ đầu, vén vạt áo, ngạo nghễ quỳ xuống.
Tiếu Khuynh Vũ kiêu ngạo như thế, Tiếu Khuynh Vũ thanh cao như thế, công tử Vô Song đã từng thà từ bỏ cơ hội đứng lên chứ không cam lòng quỳ gối như thế.
Vậy mà bây giờ, lại có thể không chút do dự mà quỳ xuống trước mặt Dư Nguyệt.
Nụ cười của y vẫn nhàn nhạt thản nhiên, ung dung nói: “Tiếu Khuynh Vũ từng nói với lệnh huynh, trên đời này, chỉ có một người có thể khiến Tiếu Khuynh Vũ khom lưng quỳ gối. Người đó, chính là người duy nhất mà Tiếu Khuynh Vũ yêu thương hơn cả tính mạng trong cuộc đời này.”
“Điều kiện thứ nhất, Tiếu mỗ đã làm xong.”
Dư Nguyệt âm trầm lạnh lùng: “Vẫn còn hai điều kiện nữa.”
Bách độc lang quân hắn từ sớm đã lập một lời thề, nhất định phải bắt kẻ tàn phế đã lọt vào mắt xanh của Mạc Vũ Yến nếm thử nỗi thống khổ khi mất đi ánh sáng!
Từ trong ngực, móc ra một chiếc bình nhỏ điêu khắc tinh xảo: “Đây chính là hai điều kiện còn lại.”
Tiếp nhận bình thuốc, Tiếu Khuynh Vũ trong lòng tự vấn: Sợ hãi không?
Không hề sợ hãi.
Chỉ là, có cảm giác tiếc nuối một chút thôi.
Mỹ cảnh đào hoa khai mãn đầy núi ngập rừng năm nay, mình đã không còn có duyên sóng vai bên hắn cùng chiêm ngưỡng nữa rồi.
Y đứng thẳng trước mặt Dư Nguyệt, bạch y hơn sắc tuyết, người tựa vào không khí, tay níu cương gió mây.
Hai ngón tay thanh mảnh hữu lực nhẹ nhàng cầm chặt chiếc bình, y nhìn thuốc độc trước mặt, ánh mắt ôn nhu thâm tình tưởng như đang nhìn người trọn đời yêu thương.
Ánh mắt sáng trong như minh nguyệt chợt quét quang khuôn mặt âm trầm hung hiểm của Dư Nguyệt, Vô Song công tử thản nhiên tự trào: “Tiếu Khuynh Vũ kiêu ngạo tự nhận trí tuệ tuyệt luân, thấu hiểu hồng trần, chỉ duy nhất một chữ ‘tình’, khiến cho Tiếu mỗ dù có dùng cả đời này cũng không cách nào hiểu hết…”
Bật tung nắp bình, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng ngửa đầu, dốc ngược độc được bên trong, một hơi uống cạn!
“Tiếu Khuynh Vũ, bây giờ đã hiểu.”
---oOo---
(1): Kim ốc tàng kiều (金屋藏娇): giấu mỹ nhân trong lầu vàng.
Đây là một điển tích gắn liền với hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Trần A Kiều là con gái của công chúa Quán Đào (cháu gái Hiếu Văn hoàng hậu) là em họ ngoại của Lưu Triệt, từ nhỏ hai người đã là bạn thanh mai trúc mã, công chúa Quán Đào thấy Lưu Triệt định đạc khôi ngô, thông minh lại phóng khoáng, rất có khí chất quân vương nên có ý muốn gả Trần A Kiều cho Lưu Triệt, Lưu Triệt mỉm cười mà rằng: “Nếu lấy được nàng, con sẽ xây lầu vàng để giữ nàng.”
Câu ‘Kim ốc tàng kiều’, chữ ‘kiều’ vừa có nghĩa là người đẹp, vừa là tên của Trần A Kiều. Mặc dù Trần A Kiều không thực sự xinh đẹp, nhưng tình nghĩa sâu nặng từ thuở nhỏ cũng khiến cho tình chồng vợ của hai người thắm thiết được một thời gian. Về sau, Trần A Kiều mãi mà không có con, cộng thêm dùng nhiều thủ đoạn trong hậu cung tranh giành sủng ái với các phi tần, cuối cùng bị Hán Vũ Đế phế truất ngôi vị hoàng hậu.
(2): Nguyên văn: Thụ nhân dĩ ngư bất như thụ nhân dĩ ngư (授人以鱼不如授人以渔): một câu thành ngữ Trung Quốc, đại ý là: thay vì cứ cho hoài ai đó vật gì, thà rằng cho người đó phương tiện hoặc cách thức để có và giữ được vật ấy, không phải phụ thuộc vào người cho nữa.
Hoàn Vũ đế hứng thú quan sát anh ta từ đầu đến chân: “Ta nhớ lần trước đến đây chủ quán không phải là ngươi, chẳng lẽ đổi chủ rồi à?”
“Vị khách quan đây nhớ kỹ ghê, cha tôi hai năm về trước đã giao lại quán vằn thắn này cho tôi quản lý.”
Phương Quân Càn gật gật đầu: “Con kế nghiệp cha, hẳn là phải vậy.”
Chủ quán nét mặt tươi cười đon đả: “Nhìn hai vị đây khí độ bất phàm, đích thị là đại gia phú quý giàu có từ nơi xa đến đây làm ăn rồi.”
“Chủ quán ngươi có nhìn nhầm không đấy, hai chúng ta là người ở đây.” – Bạn họ Phương lim dim mắt vờ vịt, “Chỉ có điều chúng ta rất ít khi ra ngoài, cho nên ngươi mới thấy lạ thôi.”
Vô Song công tử đánh mắt liếc xéo hắn một phát, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục từ tốn ăn bát vằn thắn vẫn chưa xong trước mặt: cứ theo kinh nghiệm của y mà phán, bạn Phương Quân Càn lại đang định trêu ghẹo người ta đây…
Chủ quán vốn thẳng bụng, thật thà nói: “Nhị vị khách quan đùa giỡn tiểu nhân rồi, suốt ngày trong nhà có gì thú vị chứ?”
“Đương nhiên là có rồi…” – Bạn Phương tà tà mị mị cười, nhổ ra bốn chữ khiến anh chủ quán trẻ người non dạ hóa băng, “Kim ốc tàng kiều.” (1)
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, mặc xác hắn, tiếp tục ăn, đáng nể là nước dùng vẫn không sái ra một giọt.
Có những lời nói vào tai trái ra tai phải đi mất là xong, không nhất thiết phải xem là thật.
Bạn chủ quán đáng thương cười gượng mấy tiếng: “Xem ra, khách quan cùng tôn phu nhân đúng là phu thê tình thâm. Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!”
“Không phải phu nhân…” – Ngón tay thon dài lắc lắc phủ nhận, nụ cười của Phương Quân Càn khiến cho bạn chủ quán ngây thơ vô tội chợt thấy lông tóc nhảy dựng, phút chốc ngón tay ấy chỉ vào vị nam tử thanh quý vô hà ngồi bên cạnh vẫn chuyên tâm ăn không thèm đếm xỉa, đích thị công tử Vô Song, “Là y!”
Tiếu công tử tiếp tục trầm mặc.
Cả người anh bạn trẻ hốt nhiên run lên mấy cái, nhưng vẫn kiên cường gắng gượng đứng yên tại chỗ!
Thấy anh chàng vẫn chưa té ngã, Hoàn Vũ đế của chúng ta rất có cảm giác đi buôn lỗ nặng: Bát Phương thành đúng là thay đổi từng ngày nha, ngay cả một anh chủ quán vằn thắn nhỏ bé mà cũng thức thời hiểu sâu biết rộng thế này…
“Nhị vị đây làm cho tiểu nhân nhớ tới một chuyện.” – Anh chủ quán thật thà chất phác gãi đầu gãi tai, “Cha tôi từng kể cho tôi nghe, lúc trước có hai người khách đến quán này ăn vằn thắn, cha tôi thấy họ cảm tình rất tốt, cũng chỉ nghĩ là huynh đệ thôi, ai ngờ một trong hai người ấy lại tuyên bố trước mặt mọi người ‘Y, là người của ta.’ làm cha tôi hốt hoảng không nhẹ!”
Chủ quán độc thoại: “Bất quá, rõ ràng nhớ lão cha có nói vị công tử kia ngồi luân y mà, hình như là không thể đi lại…”
Tuyệt thế song kiêu: “…”
Tiếu Khuynh Vũ lại chiêu một thìa nước dùng, thầm hạ quyết tâm: từ nay về sau đừng hòng bắt ta phải cùng chịu mất mặt với ngươi thế này nữa nhé…
Chủ quán vẫn còn lải nhải luôn mồm: “Sau đó, cha còn nhớ lại… À phải! Vị công tử kia ngồi trong luân y, giữa chân mày có một vết chu sa, chính xác là công tử Vô Song rồi! Còn vị ngồi bên cạnh quàng trên cổ một dải hồng cân, phong thái hiên ngang anh tuấn nhất định là Phương tiểu hầu gia… Tức là đương kim Thánh thượng… Lúc đó lại không nhận ra, làm cho lão cha hối hận không thôi… Ể?” Chủ quán chợt nín bặt, nhìn chòng chọc vào nhị vị Tuyệt thế song kiêu trước mặt.
Như thế nào mà càng nhìn càng thấy giống…
Anh chủ quán bắt đầu có vẻ mất bình tĩnh, nói lắp ba lắp bắp: “Dám hỏi nhị vị… Chẳng lẽ chính là, chẳng lẽ chính là…”
Phương Quân Càn ôn nhu mỉm cười với Tiếu Khuynh Vũ: “Khuynh Vũ, đã ăn xong chưa?”
Vô Song công tử ưu nhã gác đũa: “Rồi.”
Bạn họ Phương liền để lại ít tiền thanh toán, rồi rời đi: “Chúng ta đi thôi!”
Bạn chủ quán kích động đến nỗi ửng đỏ mặt mày: “Nhị vị chẳng lẽ là…”
Phương Quân Càn ghé sát bên tai anh chàng, ra vẻ thần thần bí bí nói: “Chúng ta là ai, về mà hỏi cha ngươi đi.”
“A!”
Chủ quán vằn thắn Ngũ Bảo đứng chôn chân tại chỗ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn theo bóng dáng hồng y bạch bào dần dần khuất lấp giữa biển người xuôi ngược, một hồi lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn nổi.
Hoàn Vũ đế phen này, đi buôn vẫn không hề lỗ xu nào hết.
Đứng trước tiểu lâu chỉ còn là phế tích, ung dung nhìn Phương Quân Càn hì hụi đào sâu ba thước đất tìm rượu, Vô Song công tử đột nhiên nói: “Tiếu mỗ đem bí quyết chưng cất Bích huyết đào hoa truyền lại cho huynh, thế nào?”
Phương đồng học kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bí quyết chưng cất Bích huyết đào hoa là bảo vật của tửu giới, chẳng phải vẫn luôn giữ kín không truyền ra ngoài đó sao?”
Vô Song công tử gật gật đầu: “Vật vì hiếm nên mới quý, phương pháp chưng cất của Bích huyết đào hoa trong mắt người khác mà nói quả đúng là vô cùng quý giá.”
Ngữ điệu đột ngột biến đổi: “Bất quá Tiếu mỗ thấy Tiểu hầu gia (Khuynh Vũ gọi lâu quen miệng, bạn Phương cũng không để ý gì) rất thích rượu này, thôi thì cố mà học lấy phương pháp chưng cất, đỡ mất công sau này cứ bám dính Tiếu mỗ không rời mà vòi rượu.”
Cổ nhân vẫn dạy: Cho ai đó con cá chẳng bằng cho hắn ta cái cần câu mà. (2)
Bạn Phương Quân Càn hẳn là vô cùng đắc ý. Bí quyết để chưng cất Bích huyết đào hoa, rất nhiều thương lái cũng như bậc thầy về rượu đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức kèo nài thương lượng, nhưng Vô Song công tử vẫn một mực từ chối khéo. Ấy thế mà bây giờ Hoàn Vũ đế chẳng cần động đến một ngón tay cũng sờ được vào bảo bối vô giá này.
Nhưng mà, biểu hiện của Hoàn Vũ đế ngược lại, khiến cho những người cầu cạnh bất thành nếu nhỡ tai nghe được cũng phải ói máu tức điên!
Hắn đã làm gì?
Lười biếng lim dim mắt thỏ thẻ: “Rượu này điều chế có phức tạp không?”
Vô Song công tử nhàn nhạt đáp: “Ngọc tửu quỳnh bôi, tất nhiên phải công phu chứ.”
Con sâu lười biếng ký sinh lâu ngày trên người Phương đồng học bắt đầu phát tác: “Cái đó… Vậy hay là thôi đi! Dù sao đã có Khuynh Vũ tinh thông thành thục đây rồi, hà tất còn phải vất vả đi học nữa làm chi, cứ hễ muốn uống lại đến vòi Khuynh Vũ, Khuynh Vũ nỡ nào lại từ chối ta, đúng không?”
Thấy bộ dạng một mực ra vẻ ngả ngớn vô lại biếng nhác của hắn, Vô Song công tử chỉ còn biết bất lực mà cười: “Tùy ngươi thôi.”
Vì vậy cho nên, bí quyết chưng cất loại rượu cực phẩm Bích huyết đào hoa vĩnh viễn trở thành bí mật trong tửu giới, cho đến khi Vô Song công tử tạ thế cũng mang theo xuống cửu tuyền, từ đó thất truyền, trên đời không còn một ai có thể điều chế được Bích huyết đào hoa hương thơm tuyệt trần, khiến người ngất ngây như lạc vào cõi mộng ấy nữa.
Mà, Hoàn Vũ đế Phương Quân Càn cũng không còn cơ hội uống thêm dù chỉ một giọt ngọc tửu đào hoa ấy ngày nào trong đời.
“A, đào được rồi!” – Thần kiếm đã chạm vào vỏ ngoài của vò rượu, Hoàn Vũ đế vui mừng hoan hô, càng liên tục không ngừng ra sức gia tăng tốc độ, đào, gạt, bới, cạy, cuối cùng cũng lôi lên được vò rượu được giấu kín cẩn mật dưới lòng đất.
Vô Song công tử lặng lẽ ngắm nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu.
Ngắm nhìn hắn ôm lấy vò rượu, gương mặt tươi vui rạng rỡ như trẻ con được quà.
Trời xanh ơi, cầu xin ông hãy cho Tiếu Khuynh Vũ được nhìn nhiều hơn một chút nữa…
Gạt gạt đi bùn đất ngoài vỏ, bật niêm phong, Phương Quân Càn sung sướng nhắm mắt hít thật sâu mùi hương mát lành ngan ngát của rượu hoa đào: “Thơm quá!!!” ngoái đầu lại cười, “Khuynh Vũ…”
‘Xoảng!!!’
Vò rượu rơi xuống,
Vỡ tan thành muôn nghìn mảnh nhỏ nát vụn.
Mỹ tửu chưa bao giờ được người nếm qua tung tóe đầy đất, vẽ lên nền đất đen một đóa mặc cúc khổng lồ.
Thời gian kẹt cứng.
Tiếu Khuynh Vũ lao đến ôm chặt Phương Quân Càn đang dần gục xuống vào ngực mình.
Sợ rằng, chỉ cần mình buông lỏng vòng tay, hắn sẽ vĩnh viễn tan biến thành mây khói…
Giờ phút này, cách lúc Phương Quân Càn trúng độc, đã vừa đúng hai mươi ngày.
Giao Hoàn Vũ đế lại cho thủ vệ Bát Phương thành, lặng lẽ hạ lệnh cho Bát thập tứ vân kỵ ngày đêm bảo vệ, còn Vô Song công tử một mình một ngựa phóng đi.
Đỉnh núi.
Miếu hoang.
Chân lý của thiên địa, băng tan tuyết rã, vạn vật hồi sinh, chỉ duy nhất trên đỉnh cô sơn này, khắp nơi băng giăng tuyết phủ không hề thay đổi, đất trời ngập trong rét buốt, băng hàn.
Tiếu Khuynh Vũ liếc qua cửa sổ nhìn mạt tuyết đọng bên ngoài ngôi miếu hoang tàn: “Hãy đưa cho ta Hoàn Thần thảo, ba điều kiện của Dư huynh, Tiếu mỗ bằng lòng đánh đổi.”
Đối diện với y, một người dáng cao gầy vận áo dài màu xám tro, khuôn mặt âm trầm hiểm độc đang đứng, không ai khác chính là Bách độc lang quân Dư Nguyệt.
“Còn tưởng Vô Song công tử sẽ bất chấp thủ đoạn cưỡng đoạt Hoàn Thần thảo về tay, ai ngờ…”
Tiếu Khuynh Vũ lạnh lẽo đáp: “Bách độc lang quân giết người như ngóe, nhược bằng Tiếu mỗ giao đấu với ngươi, khó tránh khỏi liên lụy người vô tội.”
“Ngươi chẳng lẽ không sợ sau khi ngươi thực hiện lời hứa, ta sẽ trở mặt lật lọng ngươi sao?”
Vô Song công tử cười nhạt.
Dư Nguyệt giật mình.
Rõ ràng là Dư Nguyệt hắn đang chiếm thượng phong, nhưng mà không rõ vì sao, ánh mắt lạnh như băng của vị công tử áo trắng ngời lên trong suốt, thản nhiên bất định, ngược lại khiến hắn không dám nhìn thẳng.
“Nếu như ngươi thực sự tráo trở lật lọng, quá lắm thì Tiếu Khuynh Vũ sẽ cùng lôi ngươi xuống gặp Diêm vương.”
“Huống chi, Tiếu Khuynh Vũ sở dĩ đồng ý ba điều kiện của ngươi, cũng chỉ vì ngươi đã từng có tình cảm sâu nặng với Mạc Vũ Yến.”
Tiếu Khuynh Vũ hơi hạ đầu, vén vạt áo, ngạo nghễ quỳ xuống.
Tiếu Khuynh Vũ kiêu ngạo như thế, Tiếu Khuynh Vũ thanh cao như thế, công tử Vô Song đã từng thà từ bỏ cơ hội đứng lên chứ không cam lòng quỳ gối như thế.
Vậy mà bây giờ, lại có thể không chút do dự mà quỳ xuống trước mặt Dư Nguyệt.
Nụ cười của y vẫn nhàn nhạt thản nhiên, ung dung nói: “Tiếu Khuynh Vũ từng nói với lệnh huynh, trên đời này, chỉ có một người có thể khiến Tiếu Khuynh Vũ khom lưng quỳ gối. Người đó, chính là người duy nhất mà Tiếu Khuynh Vũ yêu thương hơn cả tính mạng trong cuộc đời này.”
“Điều kiện thứ nhất, Tiếu mỗ đã làm xong.”
Dư Nguyệt âm trầm lạnh lùng: “Vẫn còn hai điều kiện nữa.”
Bách độc lang quân hắn từ sớm đã lập một lời thề, nhất định phải bắt kẻ tàn phế đã lọt vào mắt xanh của Mạc Vũ Yến nếm thử nỗi thống khổ khi mất đi ánh sáng!
Từ trong ngực, móc ra một chiếc bình nhỏ điêu khắc tinh xảo: “Đây chính là hai điều kiện còn lại.”
Tiếp nhận bình thuốc, Tiếu Khuynh Vũ trong lòng tự vấn: Sợ hãi không?
Không hề sợ hãi.
Chỉ là, có cảm giác tiếc nuối một chút thôi.
Mỹ cảnh đào hoa khai mãn đầy núi ngập rừng năm nay, mình đã không còn có duyên sóng vai bên hắn cùng chiêm ngưỡng nữa rồi.
Y đứng thẳng trước mặt Dư Nguyệt, bạch y hơn sắc tuyết, người tựa vào không khí, tay níu cương gió mây.
Hai ngón tay thanh mảnh hữu lực nhẹ nhàng cầm chặt chiếc bình, y nhìn thuốc độc trước mặt, ánh mắt ôn nhu thâm tình tưởng như đang nhìn người trọn đời yêu thương.
Ánh mắt sáng trong như minh nguyệt chợt quét quang khuôn mặt âm trầm hung hiểm của Dư Nguyệt, Vô Song công tử thản nhiên tự trào: “Tiếu Khuynh Vũ kiêu ngạo tự nhận trí tuệ tuyệt luân, thấu hiểu hồng trần, chỉ duy nhất một chữ ‘tình’, khiến cho Tiếu mỗ dù có dùng cả đời này cũng không cách nào hiểu hết…”
Bật tung nắp bình, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng ngửa đầu, dốc ngược độc được bên trong, một hơi uống cạn!
“Tiếu Khuynh Vũ, bây giờ đã hiểu.”
---oOo---
(1): Kim ốc tàng kiều (金屋藏娇): giấu mỹ nhân trong lầu vàng.
Đây là một điển tích gắn liền với hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Trần A Kiều là con gái của công chúa Quán Đào (cháu gái Hiếu Văn hoàng hậu) là em họ ngoại của Lưu Triệt, từ nhỏ hai người đã là bạn thanh mai trúc mã, công chúa Quán Đào thấy Lưu Triệt định đạc khôi ngô, thông minh lại phóng khoáng, rất có khí chất quân vương nên có ý muốn gả Trần A Kiều cho Lưu Triệt, Lưu Triệt mỉm cười mà rằng: “Nếu lấy được nàng, con sẽ xây lầu vàng để giữ nàng.”
Câu ‘Kim ốc tàng kiều’, chữ ‘kiều’ vừa có nghĩa là người đẹp, vừa là tên của Trần A Kiều. Mặc dù Trần A Kiều không thực sự xinh đẹp, nhưng tình nghĩa sâu nặng từ thuở nhỏ cũng khiến cho tình chồng vợ của hai người thắm thiết được một thời gian. Về sau, Trần A Kiều mãi mà không có con, cộng thêm dùng nhiều thủ đoạn trong hậu cung tranh giành sủng ái với các phi tần, cuối cùng bị Hán Vũ Đế phế truất ngôi vị hoàng hậu.
(2): Nguyên văn: Thụ nhân dĩ ngư bất như thụ nhân dĩ ngư (授人以鱼不如授人以渔): một câu thành ngữ Trung Quốc, đại ý là: thay vì cứ cho hoài ai đó vật gì, thà rằng cho người đó phương tiện hoặc cách thức để có và giữ được vật ấy, không phải phụ thuộc vào người cho nữa.
/227
|