Khi trụ trì Tướng Quốc tự Liễu Trần đại sư đến tiểu lâu theo lời mời, Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong sân nội viện, thân người mảnh khảnh lọt thỏm trong chiếc trường sam tuyết bạch. Ánh mặt trời chiếu lên càng khiến làn da thêm trong suốt mong manh, đôi môi nhợt nhạt, gương mặt hõm sâu gầy guộc, lộ ra đôi mắt thăm thẳm đen láy, long lanh thấu triệt.
Bên phải chiếc bàn đá, đã bày sẵn một ván cờ đen trắng đang vào thế tàn cuộc.
Nhìn công tử Vô Song, Liễu Trần đại sư không nói, chỉ khe khẽ thở dài.
Thấy đại sư đã đến, Vô Song công tử chắp tay ưu nhã vái chào theo nghi lễ Phật gia. Liễu Trần cũng chắp tay trả lễ, tư thế khoan thai từ tốn tựa lưu thủy hành vân, thể hiện phong thái của một vị cao tăng đức cao vọng trọng.
“Liễu Trần đại sư không ngại đường xa quang lâm hàn xá, Tiếu mỗ rất lấy làm vinh hạnh.” – Mỉm cười mời Liễu Trần an tọa, gia đinh của tiểu lâu đã sớm dâng lên một kiện cà sa cực phẩm, đoạn ý tứ lui xuống.
Nụ cười của Tiếu Khuynh Vũ vẫn thanh nhã nhẹ nhàng, thời gian năm tháng đối với dáng vẻ của y gần như là vô nghĩa, chỉ có duy nhất nụ cười càng thêm thâm trầm ý vị, tâm ý sâu xa: “Tiếu mỗ lâu lắm mới có dịp cùng đánh cờ với đại sư, thế cờ này Bệ hạ vừa mới hạ xuống không lâu, đại sư nếu có hứng thú, không ngại cùng Tiếu mỗ chơi nốt chứ.”
“A di đà Phật.” – Liễu Trần đại sư nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn cố hữu, trên người chỉ thoang thoảng mùi đàn hương thanh đạm, vậy mà vô tình trung lại có thể nhẹ nhàng vỗ về cõi lòng xôn xao dậy sóng chung quanh.
“Thí chủ đã có lời mời, lão nạp cung kính chi bằng phụng mệnh.” – Cầm lên quân đen, Liễu Trần cẩn thận quan sát toàn bộ cuộc cờ.
Nhìn rồi lại nhìn, quan sát rồi lại quan sát, hồi lâu, đôi chân mày dài bạc trắng của Liễu Trần càng lúc càng nhăn tít.
Vô Song công tử vẫn bình thản chờ đợi, dáng vẻ bất động lãnh đạm, chẳng chút gợn sóng, hoàn toàn không thấy dù chỉ nửa điểm nôn nóng, cũng không có dù chỉ nửa điểm bất mãn nào.
Rõ ràng đã vào tháng tư, tiết xuân ấm áp, hoa cỏ ngát hương, thế nhưng quanh người y chỉ vương vất một làn hương thanh lãnh dịu dàng của hoa đào, tựa hồ cũng là hương thơm tự nhiên tỏa ra từ tận sâu thẳm linh hồn vậy.
“Quân trắng sát khí quá mạnh, giống như đã xâm nhập vào tận lục phủ ngũ tạng. Công tử, người…”
Đối diện với ánh mắt tinh anh thấu triệt của Liễu Trần phương trượng, công tử Vô Song chỉ còn biết mỉm cười gượng gạo.
“Cho dù Tiếu thí chủ chê cười lão nạp nhiều chuyện, lão nạp vẫn muốn khuyên công tử một câu, những chuyện vắt kiệt tâm huyết đối với công tử chỉ có trăm nghìn cái hại mà không chút lợi ích, công tử phải sớm buông tay bỏ qua chính sự, chuyên tâm điều dưỡng, cách ly khỏi chốn tranh chấp thị phi, ấy mới là trường sinh chi đạo.”
Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt đáp: “Đa tạ lời dạy của phương trượng, Tiếu mỗ tâm lĩnh.”
“Công tử, lão nạp không phải đang nói bừa!” – Đột nhiên, Liễu Trần cảm thấy bi thương giăng mắc ngập lòng, “Công tử từ nhỏ thân thể yếu nhược hơn người, sớm đã rời khỏi Hoàng cung du ngoạn thiên hạ, tuy là vạn bất đắc dĩ nhưng hoàn toàn không hề vô ích. Hoàng cung là nơi quần hồ tranh thực, ô uế tạp nham, oán khí chất chồng không biết bao nhiêu mà kể. Về sau, công tử vẫn chán ghét không muốn nhập cung cũng chính là vì muốn tránh xa uế khí, tích phúc dưỡng mệnh. Nhưng hiện tại thì… Công tử mỗi ngày đều ra vào Hoàng cung, dốc lòng dốc sức, lao tâm lao lực tổn thương tinh thần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày công tử gục ngã vì kiệt sức không còn xa nữa đâu.” Liễu Trần có cảm giác Tiếu Khuynh Vũ khó khăn lắm mới hiểu được ý mình. Rõ ràng là thông minh mẫn tuệ, uyên bác cổ kim, thấu suốt hết thảy, việc gì cũng tinh thông, việc gì cũng tỏ tường, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác tự đâm đầu vào kiếp nạn, mua dây buộc mình.
Vô Song công tử vô thức mấp máy đôi môi, ngữ điệu băng lãnh mà kiên định: “Đại sư, thế gian này không có toàn vẹn, chỉ có khéo léo mà thôi! Tiếu mỗ rất biết, nguyện lòng thanh bạch, vui thú sơn lâm mới có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng mà Tiếu mỗ thủy chung vẫn không buông được chấp niệm trong lòng, mà lòng cũng không muốn buông.”
Liễu Trần kinh hãi cảm nhận được sát khí lạnh lẽo sắc nhọn toát ra từ trên người Vô Song khiến người khác không rét mà run, bất giác khẽ rùng mình.
Không khoan thứ chúng sinh, không khoan thứ thế nhân, người đau khổ chính là bản thân ngươi.
Khoan thứ chúng sinh, khoan thứ thế nhân, người đau khổ cũng chính là bản thân ngươi.
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chính là một người như vậy.
Liễu Trần phương trượng chắp tay: “Chấp niệm ái tình chính là căn nguyên phiền não, phải buông bỏ chấp niệm, công tử mới có thể an nhiên tự tại.”
“Tiếu mỗ buông không được…”
Buông bỏ, đơn giản hai chữ mà thôi, lại quá sức mê ảo hư vô, mông lung mờ mịt.
“Còn sống một ngày, đó chính là phúc khí, phải biết trân trọng.”
“Hà huống chi,” – Khóe môi của Vô Song công tử không nén được một nụ cười dịu dàng như nước, sóng mắt lưu chuyển long lanh, “Bệ hạ đã hứa với Tiếu mỗ, đợi Vệ Y trưởng thành rồi, sẽ cùng với Tiếu mỗ gửi thân sơn thủy, tụ thủ thiên hạ…”
Đan tay nắm chặt,
Bão táp phong ba tuyệt không hối hận.
Tử sinh khế ước,
Hẹn nhau ngắm nhìn cẩm tú giang sơn.
“Còn gì hơn nữa… Tiếu mỗ sẽ chờ đợi hắn.”
Liễu Trần quay đầu lại, nhìn thật sâu đôi mắt chứa chan vui sướng của Tiếu Khuynh Vũ, trong cõi lòng sóng lặng nước yên, vô bi vô hỉ của vị cao tăng, bất chợt có chút gì đó xót xa, khổ sở len lỏi dâng lên.
Vương đình Hung Dã.
Trong tẩm cung của Hãn vương, Lâm Y Y ngồi một mình trên lầu cao, người nghiêng nghiêng tựa vào lan can.
Ngũ quan thanh tú, dù không cần son phấn điểm trang cũng toát ra sự già dặn sành sỏi cùng sự quyến rũ mị hoặc lẽ ra chưa nên có ở một người con gái phơi phới trẻ trung. Khóe môi tùy tiện cong lên, để lộ hàm răng đều tăm trắng muốt, đôi ngươi khẽ đảo, sóng mắt sóng sánh chuyển lưu, mang theo nét vô hạn lả lơi phong tình, khiến người khó lòng kềm chế.
Lâm Y Y bây giờ lại càng thêm xinh đẹp diễm lệ, trong chốn hậu cung dối trá lọc lừa, đấu đá triền miên, nàng nghiễm nhiên có được chỗ dựa vững chắc, khiến cho vẻ đẹp của nàng được tô điểm thêm bằng huyết tinh cùng sát khí.
Đại hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ mỉm cười đưa cho nàng xem một bức thư đến từ Liêu Minh: “Lâm phi xem bức thư này nhất định sẽ rất hứng thú.”
Mấy ngón tay dài nhọn trắng tái tiếp nhận bức thư của Mộ Dung Lệ, xem đi xem lại ba lần nội dung trong đó.
“Đại hãn, Nghị quốc chủ muốn công đánh Đại Khuynh?”
“Đúng vậy, Nghị Phi Triết muốn Bổn hãn dốc toàn lực gia nhập liên minh. Đại khái lúc này, hai vị quốc chủ Thiên Tấn cùng Uy Nô cũng đã nhận được mật hàm rồi.”
“Công đánh Đại Khuynh là giả, giết chết Vô Song mới là thật…” – Đôi mắt ưng hung hiểm của Mộ Dung Lệ nhìn soi mói không chớp mắt vào vẻ mặt Lâm Y Y, mọi biểu cảm thay đổi dù là nhỏ nhất cũng không thoát được.
Chư hầu thiên hạ hết thảy đều đinh ninh, nếu không ức chế được Tuyệt thế song kiêu, chỉ trong vòng mười năm thôi bọn chúng đều chẳng còn mảnh đất đặt chân nữa, cục diện các quốc chia nhau mà trị cùng tồn tại trên đại lục sẽ bị phá tan tành.
“Kẻ thù của Tuyệt thế song kiêu rải khắp thiên hạ, ngay cả Lâm phi cũng thấy giết chết bọn chúng cho thỏa mối hận, lòng mới thanh thản vui vẻ. Xem ra, số mệnh Tiếu Khuynh Vũ đến đây là tận rồi.”
Lâm Y Y đầu óc trống rỗng.
Y phải chết…
Y phải chết…
Y phải chết…
Mặt Lâm Y Y tức thì tái ngắt! Nàng phải cố gắng níu chặt lấy lan can mới giữ được mình không ngã quỵ, cả người phát run lên vì hoảng hốt, hồn phách chơi vơi tận nơi nào không rõ.
Ngữ khí của Mộ Dung Lệ mềm mỏng mà âm trầm đến gai người: “Chẳng lẽ Lâm phi không nỡ?”
Nghe vậy, Lâm Y Y giật nảy mình, thần trí đột nhiên tỉnh táo hẳn!
“Không nỡ? Hahaha, thần thiếp vui mừng còn không kịp, có lẽ nào lại không nỡ kia chứ!? Từ lâu kẻ đó đã đáng chết! Đáng chết lâu rồi! Thiếp còn sống trên đời cũng chỉ để tận mắt trông thấy y chết, tận mắt chứng kiến ngày chết của y!”
Thế gian này, không vô duyên vô cớ mà yêu, càng không vô duyên vô cớ mà hận.
Mộ Dung Lệ đi rồi, đối với biểu hiện vừa rồi của Lâm phi hẳn vô cùng hài lòng.
Hơn hai mươi năm yêu hận đan xen, rốt cuộc cũng bình tĩnh nói được một câu thản nhiên đến lạnh lùng. Đôi mắt trong suốt của Lâm Y Y ngơ ngẩn ngước lên, nhìn bầu trời cao xanh văn vắt.
Sâu thăm thẳm, cao vời vợi, xanh ngăn ngắt không một gợn mây.
Nàng cứ thế ngồi, cứ thế nhìn, tựa một pho tượng gỗ cứng đơ không có linh hồn.
Đột nhiên nhớ lại lời của Tiếu Khuynh Vũ: “Người làm gì, ông trời chưa chắc đã nhìn thấy, nhưng người chết, kẻ sống, đều nhìn thấy.”
Cha ơi cha, người trên trời có linh thiêng, hẳn sẽ chứng giám cho nữ nhi chứ?
Bên phải chiếc bàn đá, đã bày sẵn một ván cờ đen trắng đang vào thế tàn cuộc.
Nhìn công tử Vô Song, Liễu Trần đại sư không nói, chỉ khe khẽ thở dài.
Thấy đại sư đã đến, Vô Song công tử chắp tay ưu nhã vái chào theo nghi lễ Phật gia. Liễu Trần cũng chắp tay trả lễ, tư thế khoan thai từ tốn tựa lưu thủy hành vân, thể hiện phong thái của một vị cao tăng đức cao vọng trọng.
“Liễu Trần đại sư không ngại đường xa quang lâm hàn xá, Tiếu mỗ rất lấy làm vinh hạnh.” – Mỉm cười mời Liễu Trần an tọa, gia đinh của tiểu lâu đã sớm dâng lên một kiện cà sa cực phẩm, đoạn ý tứ lui xuống.
Nụ cười của Tiếu Khuynh Vũ vẫn thanh nhã nhẹ nhàng, thời gian năm tháng đối với dáng vẻ của y gần như là vô nghĩa, chỉ có duy nhất nụ cười càng thêm thâm trầm ý vị, tâm ý sâu xa: “Tiếu mỗ lâu lắm mới có dịp cùng đánh cờ với đại sư, thế cờ này Bệ hạ vừa mới hạ xuống không lâu, đại sư nếu có hứng thú, không ngại cùng Tiếu mỗ chơi nốt chứ.”
“A di đà Phật.” – Liễu Trần đại sư nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn cố hữu, trên người chỉ thoang thoảng mùi đàn hương thanh đạm, vậy mà vô tình trung lại có thể nhẹ nhàng vỗ về cõi lòng xôn xao dậy sóng chung quanh.
“Thí chủ đã có lời mời, lão nạp cung kính chi bằng phụng mệnh.” – Cầm lên quân đen, Liễu Trần cẩn thận quan sát toàn bộ cuộc cờ.
Nhìn rồi lại nhìn, quan sát rồi lại quan sát, hồi lâu, đôi chân mày dài bạc trắng của Liễu Trần càng lúc càng nhăn tít.
Vô Song công tử vẫn bình thản chờ đợi, dáng vẻ bất động lãnh đạm, chẳng chút gợn sóng, hoàn toàn không thấy dù chỉ nửa điểm nôn nóng, cũng không có dù chỉ nửa điểm bất mãn nào.
Rõ ràng đã vào tháng tư, tiết xuân ấm áp, hoa cỏ ngát hương, thế nhưng quanh người y chỉ vương vất một làn hương thanh lãnh dịu dàng của hoa đào, tựa hồ cũng là hương thơm tự nhiên tỏa ra từ tận sâu thẳm linh hồn vậy.
“Quân trắng sát khí quá mạnh, giống như đã xâm nhập vào tận lục phủ ngũ tạng. Công tử, người…”
Đối diện với ánh mắt tinh anh thấu triệt của Liễu Trần phương trượng, công tử Vô Song chỉ còn biết mỉm cười gượng gạo.
“Cho dù Tiếu thí chủ chê cười lão nạp nhiều chuyện, lão nạp vẫn muốn khuyên công tử một câu, những chuyện vắt kiệt tâm huyết đối với công tử chỉ có trăm nghìn cái hại mà không chút lợi ích, công tử phải sớm buông tay bỏ qua chính sự, chuyên tâm điều dưỡng, cách ly khỏi chốn tranh chấp thị phi, ấy mới là trường sinh chi đạo.”
Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt đáp: “Đa tạ lời dạy của phương trượng, Tiếu mỗ tâm lĩnh.”
“Công tử, lão nạp không phải đang nói bừa!” – Đột nhiên, Liễu Trần cảm thấy bi thương giăng mắc ngập lòng, “Công tử từ nhỏ thân thể yếu nhược hơn người, sớm đã rời khỏi Hoàng cung du ngoạn thiên hạ, tuy là vạn bất đắc dĩ nhưng hoàn toàn không hề vô ích. Hoàng cung là nơi quần hồ tranh thực, ô uế tạp nham, oán khí chất chồng không biết bao nhiêu mà kể. Về sau, công tử vẫn chán ghét không muốn nhập cung cũng chính là vì muốn tránh xa uế khí, tích phúc dưỡng mệnh. Nhưng hiện tại thì… Công tử mỗi ngày đều ra vào Hoàng cung, dốc lòng dốc sức, lao tâm lao lực tổn thương tinh thần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày công tử gục ngã vì kiệt sức không còn xa nữa đâu.” Liễu Trần có cảm giác Tiếu Khuynh Vũ khó khăn lắm mới hiểu được ý mình. Rõ ràng là thông minh mẫn tuệ, uyên bác cổ kim, thấu suốt hết thảy, việc gì cũng tinh thông, việc gì cũng tỏ tường, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác tự đâm đầu vào kiếp nạn, mua dây buộc mình.
Vô Song công tử vô thức mấp máy đôi môi, ngữ điệu băng lãnh mà kiên định: “Đại sư, thế gian này không có toàn vẹn, chỉ có khéo léo mà thôi! Tiếu mỗ rất biết, nguyện lòng thanh bạch, vui thú sơn lâm mới có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng mà Tiếu mỗ thủy chung vẫn không buông được chấp niệm trong lòng, mà lòng cũng không muốn buông.”
Liễu Trần kinh hãi cảm nhận được sát khí lạnh lẽo sắc nhọn toát ra từ trên người Vô Song khiến người khác không rét mà run, bất giác khẽ rùng mình.
Không khoan thứ chúng sinh, không khoan thứ thế nhân, người đau khổ chính là bản thân ngươi.
Khoan thứ chúng sinh, khoan thứ thế nhân, người đau khổ cũng chính là bản thân ngươi.
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chính là một người như vậy.
Liễu Trần phương trượng chắp tay: “Chấp niệm ái tình chính là căn nguyên phiền não, phải buông bỏ chấp niệm, công tử mới có thể an nhiên tự tại.”
“Tiếu mỗ buông không được…”
Buông bỏ, đơn giản hai chữ mà thôi, lại quá sức mê ảo hư vô, mông lung mờ mịt.
“Còn sống một ngày, đó chính là phúc khí, phải biết trân trọng.”
“Hà huống chi,” – Khóe môi của Vô Song công tử không nén được một nụ cười dịu dàng như nước, sóng mắt lưu chuyển long lanh, “Bệ hạ đã hứa với Tiếu mỗ, đợi Vệ Y trưởng thành rồi, sẽ cùng với Tiếu mỗ gửi thân sơn thủy, tụ thủ thiên hạ…”
Đan tay nắm chặt,
Bão táp phong ba tuyệt không hối hận.
Tử sinh khế ước,
Hẹn nhau ngắm nhìn cẩm tú giang sơn.
“Còn gì hơn nữa… Tiếu mỗ sẽ chờ đợi hắn.”
Liễu Trần quay đầu lại, nhìn thật sâu đôi mắt chứa chan vui sướng của Tiếu Khuynh Vũ, trong cõi lòng sóng lặng nước yên, vô bi vô hỉ của vị cao tăng, bất chợt có chút gì đó xót xa, khổ sở len lỏi dâng lên.
Vương đình Hung Dã.
Trong tẩm cung của Hãn vương, Lâm Y Y ngồi một mình trên lầu cao, người nghiêng nghiêng tựa vào lan can.
Ngũ quan thanh tú, dù không cần son phấn điểm trang cũng toát ra sự già dặn sành sỏi cùng sự quyến rũ mị hoặc lẽ ra chưa nên có ở một người con gái phơi phới trẻ trung. Khóe môi tùy tiện cong lên, để lộ hàm răng đều tăm trắng muốt, đôi ngươi khẽ đảo, sóng mắt sóng sánh chuyển lưu, mang theo nét vô hạn lả lơi phong tình, khiến người khó lòng kềm chế.
Lâm Y Y bây giờ lại càng thêm xinh đẹp diễm lệ, trong chốn hậu cung dối trá lọc lừa, đấu đá triền miên, nàng nghiễm nhiên có được chỗ dựa vững chắc, khiến cho vẻ đẹp của nàng được tô điểm thêm bằng huyết tinh cùng sát khí.
Đại hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ mỉm cười đưa cho nàng xem một bức thư đến từ Liêu Minh: “Lâm phi xem bức thư này nhất định sẽ rất hứng thú.”
Mấy ngón tay dài nhọn trắng tái tiếp nhận bức thư của Mộ Dung Lệ, xem đi xem lại ba lần nội dung trong đó.
“Đại hãn, Nghị quốc chủ muốn công đánh Đại Khuynh?”
“Đúng vậy, Nghị Phi Triết muốn Bổn hãn dốc toàn lực gia nhập liên minh. Đại khái lúc này, hai vị quốc chủ Thiên Tấn cùng Uy Nô cũng đã nhận được mật hàm rồi.”
“Công đánh Đại Khuynh là giả, giết chết Vô Song mới là thật…” – Đôi mắt ưng hung hiểm của Mộ Dung Lệ nhìn soi mói không chớp mắt vào vẻ mặt Lâm Y Y, mọi biểu cảm thay đổi dù là nhỏ nhất cũng không thoát được.
Chư hầu thiên hạ hết thảy đều đinh ninh, nếu không ức chế được Tuyệt thế song kiêu, chỉ trong vòng mười năm thôi bọn chúng đều chẳng còn mảnh đất đặt chân nữa, cục diện các quốc chia nhau mà trị cùng tồn tại trên đại lục sẽ bị phá tan tành.
“Kẻ thù của Tuyệt thế song kiêu rải khắp thiên hạ, ngay cả Lâm phi cũng thấy giết chết bọn chúng cho thỏa mối hận, lòng mới thanh thản vui vẻ. Xem ra, số mệnh Tiếu Khuynh Vũ đến đây là tận rồi.”
Lâm Y Y đầu óc trống rỗng.
Y phải chết…
Y phải chết…
Y phải chết…
Mặt Lâm Y Y tức thì tái ngắt! Nàng phải cố gắng níu chặt lấy lan can mới giữ được mình không ngã quỵ, cả người phát run lên vì hoảng hốt, hồn phách chơi vơi tận nơi nào không rõ.
Ngữ khí của Mộ Dung Lệ mềm mỏng mà âm trầm đến gai người: “Chẳng lẽ Lâm phi không nỡ?”
Nghe vậy, Lâm Y Y giật nảy mình, thần trí đột nhiên tỉnh táo hẳn!
“Không nỡ? Hahaha, thần thiếp vui mừng còn không kịp, có lẽ nào lại không nỡ kia chứ!? Từ lâu kẻ đó đã đáng chết! Đáng chết lâu rồi! Thiếp còn sống trên đời cũng chỉ để tận mắt trông thấy y chết, tận mắt chứng kiến ngày chết của y!”
Thế gian này, không vô duyên vô cớ mà yêu, càng không vô duyên vô cớ mà hận.
Mộ Dung Lệ đi rồi, đối với biểu hiện vừa rồi của Lâm phi hẳn vô cùng hài lòng.
Hơn hai mươi năm yêu hận đan xen, rốt cuộc cũng bình tĩnh nói được một câu thản nhiên đến lạnh lùng. Đôi mắt trong suốt của Lâm Y Y ngơ ngẩn ngước lên, nhìn bầu trời cao xanh văn vắt.
Sâu thăm thẳm, cao vời vợi, xanh ngăn ngắt không một gợn mây.
Nàng cứ thế ngồi, cứ thế nhìn, tựa một pho tượng gỗ cứng đơ không có linh hồn.
Đột nhiên nhớ lại lời của Tiếu Khuynh Vũ: “Người làm gì, ông trời chưa chắc đã nhìn thấy, nhưng người chết, kẻ sống, đều nhìn thấy.”
Cha ơi cha, người trên trời có linh thiêng, hẳn sẽ chứng giám cho nữ nhi chứ?
/227
|