“Ấy… Ôi… Này… Tiểu tổ tông của tôi! Tiểu gia gia của tôi! Tiểu nhân năn nỉ ngài lên tàu đi mà, tàu sắp phải đi rồi, ngài rốt cuộc muốn làm sao mới chịu đi đây…”
Đám cận vệ vò đầu bứt tóc, lệ rơi đầy mặt – Tiểu thiếu gia à, bọn tôi làm thuê kiếm chén cơm cũng không phải dễ đâu nha!
Bạn nhỏ họ Phương liền thi triển công phu nụ cười sáng lóa chói mắt siêu cấp đáng yêu vô địch vũ trụ, nhưng mà trong giọng nói vẫn không chút nào thỏa hiệp: “Ta phải đi tìm một người, tìm được rồi sẽ theo mọi người về nhà mà!”
Đám cận vệ đối với lời của Phương bé cưng dĩ nhiên độ bất tín nhiệm phải đến một trăm hai chục phần trăm: không chừng vừa đi một cái là mất tích luôn thì có…
Còi báo rời bến hụ lên lanh lảnh, thúc đẩy bước chân của dòng người đang tấp nập càng thêm hối hả bước lên tàu.
Bao nhiêu con người lệ ứa hoen mi, lấy hết sức vung tay vẫy vẫy, này dặn dò, này chúc phúc, này tạm biệt… hết thảy nghẹn lại yết hầu, chỉ có thể hướng đến thân bằng quyến thuộc đang sắp chia ly đôi ngả, gắng nặn ra một gương mặt tươi cười cáo biệt.
“Các người còn đứng ở đây làm gì hả!”
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi lăm tuổi cùng với sáu bảy cận vệ bước đến.
Thân người ông cao to, vầng trán cao và rộng kết hợp cùng sóng mũi thẳng tắp tựa dáng núi nhấp nhô hùng vĩ, mắt tinh như điện, không giận dữ mà đầy uy lực, cho dù đứng giữa muôn người, tự bản thân vẫn toát ra một loại khí phách sôi sục.
Đó chính là cha của Phương Quân Càn – Đông Bắc Vương Phương Động Liêu.
Phương Quân Càn le lưỡi, nũng nịu: “Ba…”
Phương Động Liêu lạnh nhạt: “Quân Càn, làm sao còn chưa lên thuyền?”
“Ba, con muốn đi tìm một người.”
“Ai?”
“Lần trước con đi lạc trong núi, gặp một cô bé rất là dễ thương, lại còn cứu mạng con nữa. Ba à, không phải ba vẫn thường nói mang ơn ai thì phải biết báo đáp sao, ba, con nhất định phải đi tìm cô ấy!”
Hình như là… bạn Phương vẫn còn mờ mịt không biết vì sao mình bị ăn đập…
Phương Động Liêu trầm ngâm một khắc: “Cô bé đó tên gì? Nhà ở đâu?”
“Con không biết nữa… chỉ biết cô ấy họ Tiếu – A, cô bé đó còn nói đang thanh tu trên núi!”
“Thanh tu?” Đông Bắc Vương cau mày, quay sang hỏi thủ hạ, “Núi Lạc Già có đạo quán hay am đường sao?”
Thủ hạ vội thưa: “Theo thuộc hạ biết thì, không có.” Thực ra, trên núi Lạc Già chỉ có một ngôi chùa cổ thanh tĩnh gọi là Lạc Già tự, làm gì có bé gái ở đó.
Đông Bắc Vương thở dài: lúc này lão hữu Dư Nghi Trì lại bệnh nặng, chỉ e không còn cách nào xoay chuyền.
Tổng thống mà chết, các thế lực lớn ở Bình Đô sẽ lập tức nhảy vào xâu xé, tranh quyền đoạt vị.
Tới lúc đó, Bình Đô chắn chắn biến thành nơi tranh chấp thị phi, quả thực, không nên ở lâu!
Đông Bắc Vương nghiêm giọng: “Quân Càn, núi Lạc Già không có người con muốn tìm.”
“Không thể nào!” Cậu nhóc kích động phản bác, “Con chính mắt nhìn thấy, cô ấy mặc y phục màu trắng, tụi con còn nói chuyện nữa mà… Đúng rồi, cả con chim ưng to ơi là to cũng phải nghe lời cô ấy!”
“Cô ấy còn biết thổi huân, tụi con cùng ăn chim nướng, cô ấy nói cô ấy ở một mình trong núi rất cô đơn, muốn con thường tới chơi với cô ấy – Cô ấy rõ ràng ở trên núi mà, làn sao lại nói là không có ai được chứ!!”
Y phục trắng, chim ưng cũng nghe lời, một mình, núi sâu, cô đơn, cùng chơi đùa…
Phương Động liêu hít sâu một hơi khí lạnh: thằng bé này chẳng lẽ gặp yêu quái trong núi rồi?
Liền nghiêm nghị quát lệnh: “Quân Càn không được quấy nữa! Mau mau lên tàu!”
Cận vệ nghe lệnh, hai bên trái phải xốc nách cậu nhóc lôi lên tàu. Cậu nhóc càng cố hết sức giãy giụa vùng thoát, ngoác mồm oa oa: “Thả ta ta! Ta không đi! Ta không muốn đi!”
“Cứu mạng! Có người bắt cóc con nít! Có người đem bán con nít nè!!”
Tiếng la thảm thiết bi thương của đứa trẻ khiến bao nhiêu hành khách tới lui đi lại phải liếc mắt ngoái nhìn cái nơi mà họ cho rằng đang xảy ra tấn bi kịch trần gian.
Phương Động Liêu đầy một đầu mồ hôi lạnh.
Vội sáng ý chém nhẹ một cái lên gáy Phương Quân Càn.
Rốt cuộc…
Thế gian yên tĩnh…
“Nhanh đi thôi!”
Xem ra, cả đời của Đông Bắc Vương chưa bao giờ phải mất mặt như vậy.
Cả đám người vạm vỡ cao to dữ dằn như hung thần trừng mắt hằm hè hành khách xung quanh, khiến chút xíu nghĩa khí căm phẫn vừa nổi dậy đã lập tức ngoan ngoãn chìm xuồng, nghẹn ngào đóng tiếp vai khách qua đường, cúi mặt mà qua.
Cái tình cảnh này, thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ chứ.
‘Uuuuu…’ Tiếng còi tàu vang vọng xa xôi, con tàu to lớn cũng theo đó mà chậm rãi tách bến.
Mấy giờ sau, Phương Quân Càn tỉnh dậy.
Khi biết tàu đã rời cảng, mọi người ở đó chợt nhận ra, tiểu thiếu gia vô pháp vô thiên của họ trở nên trầm lặng.
Một đứa bé ngôi ngô tuấn tú đứng trên boong tàu, đầu ngước lên đưa đôi mắt đờ đẫn ngóng mãi về phía bờ biển.
Trong tay, nắm chặt một chiếc đào huân.
Sợi dây đỏ xuyên qua lỗ trên chiếc huân phất phơ trong gió biển.
Đứa bé độc thoại: “Bạn xem nè, huân bạn tặng tôi vẫn còn đây nè… Vậy mà bọn họ dám nói dối tôi là bạn không có thật…”
Quân Càn bé bỏng nhăn lại đôi mày thanh tú, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại phải gạt mình.
Cậu thậm chí… thậm chí…
… còn chưa kịp nói lời tạm biệt với người ta cơ mà.
Đám cận vệ vò đầu bứt tóc, lệ rơi đầy mặt – Tiểu thiếu gia à, bọn tôi làm thuê kiếm chén cơm cũng không phải dễ đâu nha!
Bạn nhỏ họ Phương liền thi triển công phu nụ cười sáng lóa chói mắt siêu cấp đáng yêu vô địch vũ trụ, nhưng mà trong giọng nói vẫn không chút nào thỏa hiệp: “Ta phải đi tìm một người, tìm được rồi sẽ theo mọi người về nhà mà!”
Đám cận vệ đối với lời của Phương bé cưng dĩ nhiên độ bất tín nhiệm phải đến một trăm hai chục phần trăm: không chừng vừa đi một cái là mất tích luôn thì có…
Còi báo rời bến hụ lên lanh lảnh, thúc đẩy bước chân của dòng người đang tấp nập càng thêm hối hả bước lên tàu.
Bao nhiêu con người lệ ứa hoen mi, lấy hết sức vung tay vẫy vẫy, này dặn dò, này chúc phúc, này tạm biệt… hết thảy nghẹn lại yết hầu, chỉ có thể hướng đến thân bằng quyến thuộc đang sắp chia ly đôi ngả, gắng nặn ra một gương mặt tươi cười cáo biệt.
“Các người còn đứng ở đây làm gì hả!”
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi lăm tuổi cùng với sáu bảy cận vệ bước đến.
Thân người ông cao to, vầng trán cao và rộng kết hợp cùng sóng mũi thẳng tắp tựa dáng núi nhấp nhô hùng vĩ, mắt tinh như điện, không giận dữ mà đầy uy lực, cho dù đứng giữa muôn người, tự bản thân vẫn toát ra một loại khí phách sôi sục.
Đó chính là cha của Phương Quân Càn – Đông Bắc Vương Phương Động Liêu.
Phương Quân Càn le lưỡi, nũng nịu: “Ba…”
Phương Động Liêu lạnh nhạt: “Quân Càn, làm sao còn chưa lên thuyền?”
“Ba, con muốn đi tìm một người.”
“Ai?”
“Lần trước con đi lạc trong núi, gặp một cô bé rất là dễ thương, lại còn cứu mạng con nữa. Ba à, không phải ba vẫn thường nói mang ơn ai thì phải biết báo đáp sao, ba, con nhất định phải đi tìm cô ấy!”
Hình như là… bạn Phương vẫn còn mờ mịt không biết vì sao mình bị ăn đập…
Phương Động Liêu trầm ngâm một khắc: “Cô bé đó tên gì? Nhà ở đâu?”
“Con không biết nữa… chỉ biết cô ấy họ Tiếu – A, cô bé đó còn nói đang thanh tu trên núi!”
“Thanh tu?” Đông Bắc Vương cau mày, quay sang hỏi thủ hạ, “Núi Lạc Già có đạo quán hay am đường sao?”
Thủ hạ vội thưa: “Theo thuộc hạ biết thì, không có.” Thực ra, trên núi Lạc Già chỉ có một ngôi chùa cổ thanh tĩnh gọi là Lạc Già tự, làm gì có bé gái ở đó.
Đông Bắc Vương thở dài: lúc này lão hữu Dư Nghi Trì lại bệnh nặng, chỉ e không còn cách nào xoay chuyền.
Tổng thống mà chết, các thế lực lớn ở Bình Đô sẽ lập tức nhảy vào xâu xé, tranh quyền đoạt vị.
Tới lúc đó, Bình Đô chắn chắn biến thành nơi tranh chấp thị phi, quả thực, không nên ở lâu!
Đông Bắc Vương nghiêm giọng: “Quân Càn, núi Lạc Già không có người con muốn tìm.”
“Không thể nào!” Cậu nhóc kích động phản bác, “Con chính mắt nhìn thấy, cô ấy mặc y phục màu trắng, tụi con còn nói chuyện nữa mà… Đúng rồi, cả con chim ưng to ơi là to cũng phải nghe lời cô ấy!”
“Cô ấy còn biết thổi huân, tụi con cùng ăn chim nướng, cô ấy nói cô ấy ở một mình trong núi rất cô đơn, muốn con thường tới chơi với cô ấy – Cô ấy rõ ràng ở trên núi mà, làn sao lại nói là không có ai được chứ!!”
Y phục trắng, chim ưng cũng nghe lời, một mình, núi sâu, cô đơn, cùng chơi đùa…
Phương Động liêu hít sâu một hơi khí lạnh: thằng bé này chẳng lẽ gặp yêu quái trong núi rồi?
Liền nghiêm nghị quát lệnh: “Quân Càn không được quấy nữa! Mau mau lên tàu!”
Cận vệ nghe lệnh, hai bên trái phải xốc nách cậu nhóc lôi lên tàu. Cậu nhóc càng cố hết sức giãy giụa vùng thoát, ngoác mồm oa oa: “Thả ta ta! Ta không đi! Ta không muốn đi!”
“Cứu mạng! Có người bắt cóc con nít! Có người đem bán con nít nè!!”
Tiếng la thảm thiết bi thương của đứa trẻ khiến bao nhiêu hành khách tới lui đi lại phải liếc mắt ngoái nhìn cái nơi mà họ cho rằng đang xảy ra tấn bi kịch trần gian.
Phương Động Liêu đầy một đầu mồ hôi lạnh.
Vội sáng ý chém nhẹ một cái lên gáy Phương Quân Càn.
Rốt cuộc…
Thế gian yên tĩnh…
“Nhanh đi thôi!”
Xem ra, cả đời của Đông Bắc Vương chưa bao giờ phải mất mặt như vậy.
Cả đám người vạm vỡ cao to dữ dằn như hung thần trừng mắt hằm hè hành khách xung quanh, khiến chút xíu nghĩa khí căm phẫn vừa nổi dậy đã lập tức ngoan ngoãn chìm xuồng, nghẹn ngào đóng tiếp vai khách qua đường, cúi mặt mà qua.
Cái tình cảnh này, thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ chứ.
‘Uuuuu…’ Tiếng còi tàu vang vọng xa xôi, con tàu to lớn cũng theo đó mà chậm rãi tách bến.
Mấy giờ sau, Phương Quân Càn tỉnh dậy.
Khi biết tàu đã rời cảng, mọi người ở đó chợt nhận ra, tiểu thiếu gia vô pháp vô thiên của họ trở nên trầm lặng.
Một đứa bé ngôi ngô tuấn tú đứng trên boong tàu, đầu ngước lên đưa đôi mắt đờ đẫn ngóng mãi về phía bờ biển.
Trong tay, nắm chặt một chiếc đào huân.
Sợi dây đỏ xuyên qua lỗ trên chiếc huân phất phơ trong gió biển.
Đứa bé độc thoại: “Bạn xem nè, huân bạn tặng tôi vẫn còn đây nè… Vậy mà bọn họ dám nói dối tôi là bạn không có thật…”
Quân Càn bé bỏng nhăn lại đôi mày thanh tú, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại phải gạt mình.
Cậu thậm chí… thậm chí…
… còn chưa kịp nói lời tạm biệt với người ta cơ mà.
/227
|