“Súng tốt!” Năm ngón tay thon dài cầm lên khẩu súng trên bàn, kẻ yêu chuộng súng ống đạn dược như Phương Quân Càn quả thật khó lòng bỏ qua, mân mê trong tay mãi chẳng muốn rời, “Dài 288mm, nòng 7.63mm, nặng 1.24kg – Mauser Military Pistol, do Đức sản xuất!” (1)
Chàng trai áo trắng nhàn nhạp tiếp lời: “Hộp đạn 20 viên, sơ tốc đầu đạn 425m/s, bắn liên tục, lý thuyết 900 phát phút, tầm bắn hiệu quả từ 50 – 150m”
“Tham mưu trưởng đối với vũ khí hiểu biết thật là sâu rộng! Hay là, cậu với tôi ra tỉ thí một lần thử xem?”
Tiếu tham mưu trưởng lãnh đạm khước từ: “Tiếu mỗ không có ý tranh cao thấp với thiếu soái…”
Phương Quân Càn cố tình khích tướng: “Chứ không phải Khuynh Vũ sợ rồi sao?”
Tiếu chủ tịch nhếch môi, chẳng rõ là cười hay không cười: “Tiếu mỗ sợ là sợ thiếu soái thua rồi lại khó chịu trong lòng thôi.”
Phương thiếu soái giật thót, lập tức bật ngón cái: “Khuynh Vũ là người đầu tiên dám nghi ngờ kỹ năng bắn súng của bổn soái đó, quả nhiên dũng khí không tồi!”
Hắn cười ha hả đầy sảng khoái: “Đã thế thì, đến trường bắn nào!”
Đại học Bình Kinh xưa nay vốn rất chú trọng huấn luyện quân sự cho sinh viên, bởi vậy trường bắn so với các nơi khác cũng tân tiến hiện đại hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Hôm nay, tại trường bắn của đại học Bình Kinh, hai người thanh niên cao gầy anh tuấn đang giương súng ngắm thẳng tắp vào hai chiếc bia bắn cách đó 50m.
Cùng lúc giương súng, nạp đạn, mở khóa, ngắm chuẩn, bóp cò!
Một loạt động tác lưu loát thành thục tựa nước chảy mây trôi. Từ đầu đến cuối chỉ tích tắc chưa đến 5 giây đồng hồ.
Mỗi một động tác đều chuẩn xác xảo diệu đến từng đầu chân lông, động tác nổ súng của cả hai đều đồng loạt, chỉnh tề khiến ai nhìn cũng phải cảm thán, đến thế là cùng!
Tư thế cầm súng của Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh đạm nhiên, vô cùng hoàn mỹ, loạt đạn bắn ra hết thảy đều găm chính xác vào chính giữa hồng tâm, đoạn thong thả từ tốn thu súng về, gật gật đầu.
Mỗi người bắn mười viên, mười phát vẹn cả mười, bách phát bách trúng!
Phương thiếu soái không tiếc lời khen ngợi: “Bắn quá tốt!”
Chàng trai áo trắng nhàn nhã bỏ súng xuống, mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu cũng vậy.”
Đầu đề chợt rẽ ngang: “Đại tổng thống hôm qua mời cậu đến hỏi cái gì thế?”
Phương thiếu soái nói thẳng: “Các anh em đang lục tục đến Bình Đô, hiện tại đã thu xếp cho họ trú đóng dưới chân núi Lạc Già. Trong thời gian ngắn lại có quá nhiều cựu binh đột ngột đến Bình Kinh như vậy, Đoạn đại tổng thống có lý nào không phải đích thân thăm dò.”
Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu, ánh mắt trong vắt như nước ao thu nhìn hắn: “Ông ta nói gì?”
“Lão nói,” Nụ cười của Phương Quân Càn dẫn theo vẻ tà mị biếng nhác cố hữu, khóe môi cong lên không giấu mai mỉa trào phúng, “Không đúng luật.”
Quả thật, đúng là không đúng luật.
Cơ mà, luật là gì nào, luật đặt ra chẳng phải để cho người ta phá vỡ đấy ư?
Chẳng qua, phải xem bạn có thực lực để phá vỡ nó hay là không mà thôi.
Tiếu chủ tịch liếc nhìn vẻ tươi cười bỡn cợt trên mặt người nọ, cũng đủ biết, những lời của Đoạn Tề Ngọc căn bản ngay cả tóc của hắn cũng chưa chạm vào được nữa là.
Thiếu soái Nam thống quân Phương Quân Càn, há lại chịu cúi đầu khuất phục trước kẻ khác, lại còn phải quan tâm xem thiên hạ hồ ngôn loạn ngữ những gì?
Cứ cho là ở cùng chiến tuyến với Đoạn Tề Ngọc đi, song lão vẫn không có khả năng áp chế phong tư lỗi lạc của hắn, tất nhiên, càng không thể dùng khí thế trong lời dọa dẫm để gây sức ép với hắn!
“Hôm nay Tiếu mỗ cũng bị Đoạn tổng thống gọi lên.”
Phương thiếu soái cười rõ tươi: “Khuynh Vũ, hai kẻ chúng ta đúng là người cùng cảnh khổ rồi.”
Tiếu Khuynh Vũ không cười: “Đại tổng thống muốn Tiếu mỗ phụ trách đàm phán với Uy Tang.” Giọng nói ngập ngừng, “Vậy nên thời gian này bận rộn việc hòa đàm, Tiểu Dịch em tôi đành phải nhờ thiếu soái trông nom hộ vậy.”
Phương bé cưng cười hì hì: “Khuynh Vũ tìm đúng người rồi đó. Tuy thằng bé hiện giờ không ưa tôi, nhưng cứ chờ mà xem, chỉ nội trong ba ngày, bổn soái cam đoan sẽ làm cho cu cậu mỗi lần thấy tôi phải nhảy nhót vui sướng mà reo lên ‘anh Quân Càn’!”
Khuôn mặt chợt trầm xuống, ánh nắng chiếu vào, ửng lên một chút sầu lo.
“Phương Quân Càn chỉ không an tâm về Khuynh Vũ…”
Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận được nỗi lo âu chân thành trong giọng nói ấy.
“Bất luận hòa đàm thành công hay không, người đại diện đàm phán nhất định là kẻ hứng chịu búa rìu dư luận.”
Xưa nay, sứ giả hòa đàm đều phải làm việc bán mạng mà vẫn là nhân vật chẳng tốt đẹp gì. Làm được việc, chẳng ai cảm kích bạn, làm không xong, được lắm! Cứ chờ đó, chờ cái mũ ‘Tham sinh úy tử, mại quốc cầu vinh’ thật to từ trên trời chụp xuống đầu đi!
Động thái này của Đoạn Tề Ngọc, rõ ràng là muốn làm cho Tiếu Khuynh Vũ thanh danh nhơ nhuốc, tiến thoái lưỡng nan.
Mưu đồ hiểm ác, thấy từ những việc nhỏ nhất.
“Biết rõ là thế vẫn phải đi.” Y đặt súng xuống, khóe môi cười nhẹ, tựa như đang trấn an hắn, “Yên tâm đi, Tiếu mỗ chỉ ở sau rèm hành động, không cần phải ra mặt đàm phán đâu.”
“Ừm, như vậy cũng là biện pháp khả dĩ.” Phương thiếu soái vuốt cằm, đột nhiên bất đắc dĩ cười gượng, ôm trán tự trào, “Nói ra thì kỳ, bổn soái đối với vụ đàm phán này vẫn luôn có dự cảm bất an… Không giấu Khuynh Vũ, dự cảm của tôi thông thường cực kỳ linh nghiệm, hy vọng lần này chỉ là nhầm lẫn, nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện gì…”
Đôi mắt như mặc ngọc trong suốt liếc xéo hắn, Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc lãnh đạm nhả ra ba tiếng: “Mồm quạ đen.”
Đưa Tiểu Dịch giao cho Phương Quân Càn trông nom, đây chính là sai lầm to lớn nhất trong số vô cùng ít sai lầm của Tiếu Khuynh Vũ trong đời.
Hoàn toàn sai lầm, sai lầm từ đầu chí cuối!
Sau năm ngày bận bịu công vụ đàm phán, việc vừa ngớt, Tiếu tổng tham mưu trưởng liền xin nghỉ phép về thăm nhà.
Chân vừa đặt lên ngạch cửa đã có cảm giác quái lạ, chẳng lẽ vào nhầm nhà rồi.
Thì ra là, ngôi nhà vốn tọa lạc trên một trảng cỏ xanh ngát, nay trên trảng có đó tự nhiên lại mọc lên sáu bảy cây đào.
Mùa hoa đã qua lâu rồi, nên trong không khí không nghe thấy mùi hương, cũng không nhìn thấy sắc hoa nhàn nhạt.
Nhưng mà, ngôi nhà được sửa sang lạ lẫm khiến Tiếu Khuynh Vũ cũng phải nín thở…
Rón rén bước vào bên trong, liền thấy trên bờ ao, Phương Quân Càn và Tiểu Dịch cùng đứng, mắt mở to không chớp thích thú nhìn mấy cái đuôi cá tung tăng uốn lượn trong ao.
Tiếu Khuynh Vũ trong lòng kinh ngạc: mới có năm ngày ngắn ngủi, quan hệ của hai kẻ này làm cách nào mà tốt đến không thể tin được như thế?
“Anh Quân Càn,” Tiểu Dịch phấn khởi, “Anh nhìn thấy gì nào?”
Phương Quân Càn nhỏ giọng tự nói: “Một nồi canh cá đang sôi…”
Tiểu Dịch nuốt nước bọt: “Cá kho dưa chua.”
“Còn có cá hấp.”
“Đầu cá sốt ớt cay.”
“Cá trích nướng chao.”
Hai tên càng nói càng kích động, chẳng khác gì trước mũi là con cá béo múp míp khiến người ta rỏ dãi, hơi nước nóng hổi bốc lên, mùi hương thơm lừng chui tọt vào trong lỗ mũi hít hà.
“Cháo cá ngũ sắc.”
“Cá kho tương cà hạt thông”
“Đậu hũ cá!”
Nhóc con cùng Phương bé cung quay mặt nhìn nhau đắm đuối, trăm miệng một lời: “Gỏi cá sống!!”
Tiếu chủ tịch đứng nấp một bên nghe hai tên dở hơi một lớn một nhỏ tấu hài, thật dở khóc dở mếu.
Phương Quân Càn thỏa mãn gật gật: “Đợi Khuynh Vũ về rồi ăn.”
“Anh Quân Càn…” Tiểu Dịch ngậm ngón tay mũm mĩm vào miệng cắn cắn, huých huých hắn, “Anh hai không ăn thịt.”
“Không ăn thịt á?” Bạn Phương nhất thời hồi tưởng về năm đó, lần đó, lúc hai người gặp nhau lần đầu đó, mình đã khích cho người ta ăn cả một xâu thịt chim nướng đó, liền ra bộ không hiểu cười gian manh: “Tiểu Dịch, em bị anh hai gạt rồi, thực ra anh hai em từ lâu đã phá giới ăn thịt.”
Cậu còn mặt mũi nói thế hả? Còn không phải bị cậu dụ dỗ sao hả!!!
“Tiểu Dịch.” Thanh âm nhẹ nhàng của Tiếu Khuynh Vũ từ sau lưng hai người truyền tới.
“Anh hai!” Tiểu Dịch như con chim non lập tức nhào đầu vào lòng anh hai dụi dụi, khuôn mặt nhỏ bé ngẩng lên mang theo nụ cười ngây thơ thuần khiết, “Anh hai về rồi!”
Tiếu Khuynh Vũ sờ sờ cái đầu bé xíu của bé con, trầm giọng chuyển sang Phương Quân Càn: “Không ngờ Tiếu mỗ chỉ mới năm ngày không về, suýt tí nữa ngay cả nhà mình cũng nhận không ra nữa.”
Phương bé cưng tỉnh như ruồi: “Bổn soái thấy chỗ ở của Khuynh Vũ quá sức đơn điệu, liền không tiếc gian khổ vì Khuynh Vũ mà trồng xuống mấy cây đào, mùa xuân sang năm tha hồ ngắm hoa nở! Khuynh Vũ không cần quá cảm kích, đây là việc tôi phải làm.”
Ai cảm kích cái nhà cậu chứ!
Đôi chân mày thanh tú cao ngạo hơi nhíu lại: “Đào là thiếu soái mua?”
Phương thiếu soái ngập ngừng nói: “Phía sau núi Lạc Già không phải có một rừng đào rất lớn sao.”
Tiếu Khuynh Vũ hết chỗ nói: “Cậu trộm?”
Phương bé cưng trên mặt bày đầy ra vẻ tổn thương nặng nề: “Cái gì trộm chứ! Bổn soái lao tâm khổ tứ tốn biết bao nhiêu công sức! Tốn nhiều công sức như vậy sao nói là trộm được chứ?”
Quả nhiên là trộm.
Chàng trai áo trắng nín thở phì cười: thật rất biết chọn chỗ!
Ánh mắt sâu không thấy đáy quét đến đám cá vô tội bơi lội tung tăng trong ao: “Cá trong ao thì thế nào?”
“Ờm, bổn soái thấy phía sau chùa Lạc Già có một cái ao lớn nuôi rất nhiều cá, dù sao mấy ông sư ở đó cũng có ăn được đâu, nên thuận tay bắt vài con đem về thôi à.”
Tiếu chủ tịch – trầm mặc, câm nín, bất động.
Hoàn toàn bị hắn đánh gục rồi!
Liễu Trần phương trượng đáng thương, có khi nào đang khóc ròng không.
Phương bé cưng, đó là cái ao phóng sinh của chùa người ta mà!!!
Chàng trai áo trắng nhàn nhạp tiếp lời: “Hộp đạn 20 viên, sơ tốc đầu đạn 425m/s, bắn liên tục, lý thuyết 900 phát phút, tầm bắn hiệu quả từ 50 – 150m”
“Tham mưu trưởng đối với vũ khí hiểu biết thật là sâu rộng! Hay là, cậu với tôi ra tỉ thí một lần thử xem?”
Tiếu tham mưu trưởng lãnh đạm khước từ: “Tiếu mỗ không có ý tranh cao thấp với thiếu soái…”
Phương Quân Càn cố tình khích tướng: “Chứ không phải Khuynh Vũ sợ rồi sao?”
Tiếu chủ tịch nhếch môi, chẳng rõ là cười hay không cười: “Tiếu mỗ sợ là sợ thiếu soái thua rồi lại khó chịu trong lòng thôi.”
Phương thiếu soái giật thót, lập tức bật ngón cái: “Khuynh Vũ là người đầu tiên dám nghi ngờ kỹ năng bắn súng của bổn soái đó, quả nhiên dũng khí không tồi!”
Hắn cười ha hả đầy sảng khoái: “Đã thế thì, đến trường bắn nào!”
Đại học Bình Kinh xưa nay vốn rất chú trọng huấn luyện quân sự cho sinh viên, bởi vậy trường bắn so với các nơi khác cũng tân tiến hiện đại hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Hôm nay, tại trường bắn của đại học Bình Kinh, hai người thanh niên cao gầy anh tuấn đang giương súng ngắm thẳng tắp vào hai chiếc bia bắn cách đó 50m.
Cùng lúc giương súng, nạp đạn, mở khóa, ngắm chuẩn, bóp cò!
Một loạt động tác lưu loát thành thục tựa nước chảy mây trôi. Từ đầu đến cuối chỉ tích tắc chưa đến 5 giây đồng hồ.
Mỗi một động tác đều chuẩn xác xảo diệu đến từng đầu chân lông, động tác nổ súng của cả hai đều đồng loạt, chỉnh tề khiến ai nhìn cũng phải cảm thán, đến thế là cùng!
Tư thế cầm súng của Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh đạm nhiên, vô cùng hoàn mỹ, loạt đạn bắn ra hết thảy đều găm chính xác vào chính giữa hồng tâm, đoạn thong thả từ tốn thu súng về, gật gật đầu.
Mỗi người bắn mười viên, mười phát vẹn cả mười, bách phát bách trúng!
Phương thiếu soái không tiếc lời khen ngợi: “Bắn quá tốt!”
Chàng trai áo trắng nhàn nhã bỏ súng xuống, mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu cũng vậy.”
Đầu đề chợt rẽ ngang: “Đại tổng thống hôm qua mời cậu đến hỏi cái gì thế?”
Phương thiếu soái nói thẳng: “Các anh em đang lục tục đến Bình Đô, hiện tại đã thu xếp cho họ trú đóng dưới chân núi Lạc Già. Trong thời gian ngắn lại có quá nhiều cựu binh đột ngột đến Bình Kinh như vậy, Đoạn đại tổng thống có lý nào không phải đích thân thăm dò.”
Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu, ánh mắt trong vắt như nước ao thu nhìn hắn: “Ông ta nói gì?”
“Lão nói,” Nụ cười của Phương Quân Càn dẫn theo vẻ tà mị biếng nhác cố hữu, khóe môi cong lên không giấu mai mỉa trào phúng, “Không đúng luật.”
Quả thật, đúng là không đúng luật.
Cơ mà, luật là gì nào, luật đặt ra chẳng phải để cho người ta phá vỡ đấy ư?
Chẳng qua, phải xem bạn có thực lực để phá vỡ nó hay là không mà thôi.
Tiếu chủ tịch liếc nhìn vẻ tươi cười bỡn cợt trên mặt người nọ, cũng đủ biết, những lời của Đoạn Tề Ngọc căn bản ngay cả tóc của hắn cũng chưa chạm vào được nữa là.
Thiếu soái Nam thống quân Phương Quân Càn, há lại chịu cúi đầu khuất phục trước kẻ khác, lại còn phải quan tâm xem thiên hạ hồ ngôn loạn ngữ những gì?
Cứ cho là ở cùng chiến tuyến với Đoạn Tề Ngọc đi, song lão vẫn không có khả năng áp chế phong tư lỗi lạc của hắn, tất nhiên, càng không thể dùng khí thế trong lời dọa dẫm để gây sức ép với hắn!
“Hôm nay Tiếu mỗ cũng bị Đoạn tổng thống gọi lên.”
Phương thiếu soái cười rõ tươi: “Khuynh Vũ, hai kẻ chúng ta đúng là người cùng cảnh khổ rồi.”
Tiếu Khuynh Vũ không cười: “Đại tổng thống muốn Tiếu mỗ phụ trách đàm phán với Uy Tang.” Giọng nói ngập ngừng, “Vậy nên thời gian này bận rộn việc hòa đàm, Tiểu Dịch em tôi đành phải nhờ thiếu soái trông nom hộ vậy.”
Phương bé cưng cười hì hì: “Khuynh Vũ tìm đúng người rồi đó. Tuy thằng bé hiện giờ không ưa tôi, nhưng cứ chờ mà xem, chỉ nội trong ba ngày, bổn soái cam đoan sẽ làm cho cu cậu mỗi lần thấy tôi phải nhảy nhót vui sướng mà reo lên ‘anh Quân Càn’!”
Khuôn mặt chợt trầm xuống, ánh nắng chiếu vào, ửng lên một chút sầu lo.
“Phương Quân Càn chỉ không an tâm về Khuynh Vũ…”
Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận được nỗi lo âu chân thành trong giọng nói ấy.
“Bất luận hòa đàm thành công hay không, người đại diện đàm phán nhất định là kẻ hứng chịu búa rìu dư luận.”
Xưa nay, sứ giả hòa đàm đều phải làm việc bán mạng mà vẫn là nhân vật chẳng tốt đẹp gì. Làm được việc, chẳng ai cảm kích bạn, làm không xong, được lắm! Cứ chờ đó, chờ cái mũ ‘Tham sinh úy tử, mại quốc cầu vinh’ thật to từ trên trời chụp xuống đầu đi!
Động thái này của Đoạn Tề Ngọc, rõ ràng là muốn làm cho Tiếu Khuynh Vũ thanh danh nhơ nhuốc, tiến thoái lưỡng nan.
Mưu đồ hiểm ác, thấy từ những việc nhỏ nhất.
“Biết rõ là thế vẫn phải đi.” Y đặt súng xuống, khóe môi cười nhẹ, tựa như đang trấn an hắn, “Yên tâm đi, Tiếu mỗ chỉ ở sau rèm hành động, không cần phải ra mặt đàm phán đâu.”
“Ừm, như vậy cũng là biện pháp khả dĩ.” Phương thiếu soái vuốt cằm, đột nhiên bất đắc dĩ cười gượng, ôm trán tự trào, “Nói ra thì kỳ, bổn soái đối với vụ đàm phán này vẫn luôn có dự cảm bất an… Không giấu Khuynh Vũ, dự cảm của tôi thông thường cực kỳ linh nghiệm, hy vọng lần này chỉ là nhầm lẫn, nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện gì…”
Đôi mắt như mặc ngọc trong suốt liếc xéo hắn, Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc lãnh đạm nhả ra ba tiếng: “Mồm quạ đen.”
Đưa Tiểu Dịch giao cho Phương Quân Càn trông nom, đây chính là sai lầm to lớn nhất trong số vô cùng ít sai lầm của Tiếu Khuynh Vũ trong đời.
Hoàn toàn sai lầm, sai lầm từ đầu chí cuối!
Sau năm ngày bận bịu công vụ đàm phán, việc vừa ngớt, Tiếu tổng tham mưu trưởng liền xin nghỉ phép về thăm nhà.
Chân vừa đặt lên ngạch cửa đã có cảm giác quái lạ, chẳng lẽ vào nhầm nhà rồi.
Thì ra là, ngôi nhà vốn tọa lạc trên một trảng cỏ xanh ngát, nay trên trảng có đó tự nhiên lại mọc lên sáu bảy cây đào.
Mùa hoa đã qua lâu rồi, nên trong không khí không nghe thấy mùi hương, cũng không nhìn thấy sắc hoa nhàn nhạt.
Nhưng mà, ngôi nhà được sửa sang lạ lẫm khiến Tiếu Khuynh Vũ cũng phải nín thở…
Rón rén bước vào bên trong, liền thấy trên bờ ao, Phương Quân Càn và Tiểu Dịch cùng đứng, mắt mở to không chớp thích thú nhìn mấy cái đuôi cá tung tăng uốn lượn trong ao.
Tiếu Khuynh Vũ trong lòng kinh ngạc: mới có năm ngày ngắn ngủi, quan hệ của hai kẻ này làm cách nào mà tốt đến không thể tin được như thế?
“Anh Quân Càn,” Tiểu Dịch phấn khởi, “Anh nhìn thấy gì nào?”
Phương Quân Càn nhỏ giọng tự nói: “Một nồi canh cá đang sôi…”
Tiểu Dịch nuốt nước bọt: “Cá kho dưa chua.”
“Còn có cá hấp.”
“Đầu cá sốt ớt cay.”
“Cá trích nướng chao.”
Hai tên càng nói càng kích động, chẳng khác gì trước mũi là con cá béo múp míp khiến người ta rỏ dãi, hơi nước nóng hổi bốc lên, mùi hương thơm lừng chui tọt vào trong lỗ mũi hít hà.
“Cháo cá ngũ sắc.”
“Cá kho tương cà hạt thông”
“Đậu hũ cá!”
Nhóc con cùng Phương bé cung quay mặt nhìn nhau đắm đuối, trăm miệng một lời: “Gỏi cá sống!!”
Tiếu chủ tịch đứng nấp một bên nghe hai tên dở hơi một lớn một nhỏ tấu hài, thật dở khóc dở mếu.
Phương Quân Càn thỏa mãn gật gật: “Đợi Khuynh Vũ về rồi ăn.”
“Anh Quân Càn…” Tiểu Dịch ngậm ngón tay mũm mĩm vào miệng cắn cắn, huých huých hắn, “Anh hai không ăn thịt.”
“Không ăn thịt á?” Bạn Phương nhất thời hồi tưởng về năm đó, lần đó, lúc hai người gặp nhau lần đầu đó, mình đã khích cho người ta ăn cả một xâu thịt chim nướng đó, liền ra bộ không hiểu cười gian manh: “Tiểu Dịch, em bị anh hai gạt rồi, thực ra anh hai em từ lâu đã phá giới ăn thịt.”
Cậu còn mặt mũi nói thế hả? Còn không phải bị cậu dụ dỗ sao hả!!!
“Tiểu Dịch.” Thanh âm nhẹ nhàng của Tiếu Khuynh Vũ từ sau lưng hai người truyền tới.
“Anh hai!” Tiểu Dịch như con chim non lập tức nhào đầu vào lòng anh hai dụi dụi, khuôn mặt nhỏ bé ngẩng lên mang theo nụ cười ngây thơ thuần khiết, “Anh hai về rồi!”
Tiếu Khuynh Vũ sờ sờ cái đầu bé xíu của bé con, trầm giọng chuyển sang Phương Quân Càn: “Không ngờ Tiếu mỗ chỉ mới năm ngày không về, suýt tí nữa ngay cả nhà mình cũng nhận không ra nữa.”
Phương bé cưng tỉnh như ruồi: “Bổn soái thấy chỗ ở của Khuynh Vũ quá sức đơn điệu, liền không tiếc gian khổ vì Khuynh Vũ mà trồng xuống mấy cây đào, mùa xuân sang năm tha hồ ngắm hoa nở! Khuynh Vũ không cần quá cảm kích, đây là việc tôi phải làm.”
Ai cảm kích cái nhà cậu chứ!
Đôi chân mày thanh tú cao ngạo hơi nhíu lại: “Đào là thiếu soái mua?”
Phương thiếu soái ngập ngừng nói: “Phía sau núi Lạc Già không phải có một rừng đào rất lớn sao.”
Tiếu Khuynh Vũ hết chỗ nói: “Cậu trộm?”
Phương bé cưng trên mặt bày đầy ra vẻ tổn thương nặng nề: “Cái gì trộm chứ! Bổn soái lao tâm khổ tứ tốn biết bao nhiêu công sức! Tốn nhiều công sức như vậy sao nói là trộm được chứ?”
Quả nhiên là trộm.
Chàng trai áo trắng nín thở phì cười: thật rất biết chọn chỗ!
Ánh mắt sâu không thấy đáy quét đến đám cá vô tội bơi lội tung tăng trong ao: “Cá trong ao thì thế nào?”
“Ờm, bổn soái thấy phía sau chùa Lạc Già có một cái ao lớn nuôi rất nhiều cá, dù sao mấy ông sư ở đó cũng có ăn được đâu, nên thuận tay bắt vài con đem về thôi à.”
Tiếu chủ tịch – trầm mặc, câm nín, bất động.
Hoàn toàn bị hắn đánh gục rồi!
Liễu Trần phương trượng đáng thương, có khi nào đang khóc ròng không.
Phương bé cưng, đó là cái ao phóng sinh của chùa người ta mà!!!
/227
|