Vì muốn cho Khuynh Vũ của hắn hoàn toàn hồi phục sau chuyện kia, Phương thiếu soái nằng nặc đề nghị Tiếu tham mưu trưởng đi đâu đó chơi cho khuây khỏa.
Dù cho Tiếu chủ tịch hết lần này tới lần khác thoái thác, nói mình không sao, không sao đâu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng lay chuyển nổi quyết tâm của Phương Quân Càn, hắn không nhỏ nhẹ thuyết phục thì cứng rắn cưỡng chế, cuối cùng họ Tiếu đành phải đầu hàng, đồng ý đi với hắn đến núi Lạc Già.
Còn về việc vì sao lại chọn núi Lạc Già, thứ nhất bởi vì Phương thiếu soái muốn tìm hiểu về nơi Tiếu Khuynh Vũ đã lớn lên, thứ hai bởi vì núi Lạc Già nằm ngay ngoại ô Bình Kinh, Vô Song công vụ bận rộn, khó khăn lắm mới tranh thủ được một chút thời gian rảnh rỗi, nên không chịu đi quá xa.
Hai bên cổng chùa, khắc một đôi câu đối sơn đen.
Phương Quân Càn ngẩng đầu, nhìn từ phải sang trái, nhỏ giọng ngâm nga: “Cửu giới chúng sinh ly cầu sinh tịnh thổ thượng bất năng viên thành Phật đạo – Thập phương chư Phật xá niệm Phật pháp môn hạ bất năng phổ lợi quần manh (1). Hoành phi – Nam mô A Di Đà Phật.”
Hắn bật cười, mở miệng đánh giá: “Hoành phi này thật hay!”
Chùa Lạc Già được Độc Cô Phiệt thời Ngũ phiệt thất loạn dựng nên, cũng từng hương nồng khói đượm, hưng thịnh một thời.
Nhưng rồi thời thế đổi thay, mấy phen luân chuyển.
Hương khói của chùa Lạc Già cũng đến lúc mỏng đi.
Có điều, thanh tịnh cố hữu vẫn là thanh tịnh, xưa nay chưa từng mất.
Quanh co đường dốc vắng, công danh phàm trần hóa hư không, nhất hoa nhất thế giới.
Hoa cỏ ngập thiền phòng, tóc xanh đầu bạc ra thiên cổ, nhất diệp nhất Như Lai. (2)
Trên đường vào trong, chỉ thấy một nhà sư tăng bào màu xám tay cầm chổi tre cặm cụi quét lá khô dưới đất, cán chổi xù xì đều đều lướt qua, để lại những đường chổi li ti, cùng tiếng soàn soạt chạm vào thinh lặng.
Tiếng trống trầm đục mà đã dâu bể bao phen ở cách đó không xa vọng đến tai hai người.
Một tiếng, rồi lại một tiếng,
Liên miên liên miên.
“Chùa miếu từ xưa đến nay vẫn lưu giữ cổ lệ chuông sớm trống chiều. Buổi sớm gõ chuông, báo hiệu đến giờ tu tập, chiều đến đánh trống, tức là kết thúc tụng niệm trong ngày. Vậy có nghĩa là, giờ kinh niệm của tăng nhân chùa Lạc Già ngày hôm nay đã hoàn tất.”
Tiếu Khuynh Vũ không nghi ngờ gì, chính là một hướng dẫn viên bẩm sinh: “Ở đây là Tàng Kinh Các, phía đông là lầu chuông, phía tây là gác trống, phía sau là Đại Hùng bảo điện.” Áo trắng trong gió đong đưa, sạch sẽ tinh nhuần như đã hóa thành đóa sen tuyết khiết tịnh, “Thiếu soái có muốn vào điện tham bái một chút không?”
“Tham quan một chút thì được, tham bái thì xin miễn…” Phương Quân Càn gãi gãi mũi, cố gắng không gây tổn thương cho Tiếu Khuynh Vũ ở trong chùa tu hành từ bé, “Kỳ thực… Kỳ thực bổn soái không tin thần phật.”
Chàng trai áo trắng lom lom nhìn hắn.
Nhìn chăm chú đến nỗi Phương thiếu soái lúng túng: Thôi xong, lần này đã hoàn toàn đắc tội với Tiếu chủ tịch rồi.
Nhưng vẫn cố gắng cương đến cùng: “Sao thế?”
Trong lòng thầm nhủ: Y không phải là tín đồ cuồng đạo đấy chứ? Nếu quả thật là vậy…
Vì không muốn để cho Tiếu Khuynh Vũ mở miệng là tống cổ mình ra khỏi chùa, Phương thiếu soái trong đầu cấp tốc tính toán đường ăn nói.
Trong khi hắn đang lo lắng bất an, chàng trai áo trắng chợt mỉm cười thanh nhã, chậm rãi khoan thai nói: “Kỳ thực, Tiếu mỗ cũng không tin…”
Phương thiếu soái tức khắc bừng tỉnh: “Ế! Cậu đùa với tôi à?” Thật uổng công mình nửa ngày tim đập chân run!
Chàng trai nhàn nhạt đáp: “Có đâu? Tiếu mỗ một câu cũng chưa nói.” Cười mà như không, “Còn không phải thiếu soái có tật giật mình thôi?”
Phương bé cưng đờ người như thể Christopher Columbus phát hiện ra châu Mỹ: “Khuynh Vũ, cậu thành người xấu rồi!”
Chàng trai áo trắng liếc xéo hắn, vuốt cằm đáp: “Chắc vậy, gần mực thì đen mà!”
Phương bé cưng khóc không ra tiếng.
Đột nhiên phát hiện…
Kỳ thực… Kỳ thực… Cái cậu Tiếu này… cũng rất thích trêu ghẹo người ta…
“Vô Song.”
Thanh âm già nua từ tốn từ Tàng Kinh Các vọng đến.
Liễu Trần phương trượng, mình khoác cà sa, dung mạo hiền từ thoát tục, đang mỉm cười nhìn về phía y.
Tiếu Khuynh Vũ tao nhã chắp tay hành lễ: “Phương trượng.”
Liễu Trần cười hỏi: “Vô Song dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Đã phiền phương trượng quan tâm, Vô Song hết thảy đều an khang.”
Nghi lễ chào hỏi xong xuôi, Liễu Trần ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tướng mạo của Phương Quân Càn, lập tức kinh ngạc đến không nói được một lời!
Đây, đây là…
Không thể nào!
Dây dưa vướng mắc cả đời của hai người ấy, chẳng lẽ lại luân hồi đến kiếp này, bi kịch lại một lần nữa diễn ra?!
Mối tình oan nghiệt kia, chẳng lẽ thật sự cắt không đứt, loạn luân lý, bội lẽ thường?
Bởi vì quan hệ của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn đối với Liễu Trần lại luôn cố gắng khách khí: “Là Liễu Trần đại sư ạ? Phương Quân Càn ngưỡng mộ đã lâu.”
Hắn chỉ đứng ở đó, dáng vẻ phóng khoáng phấn chấn vẫn chưa hẳn thoát ra khỏi một chút tâm tính trẻ thơ, nhưng đã ẩn hiện hé ra thần thái kiêu dũng đường hoàng, tung hoành ngang dọc, tràn đầy khí độ thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.
Phương, Quân, Càn…
Không sai.
Tư thái lười nhác mà cao quý, chưa từng có ai bắt chước được, ngữ điệu có vẻ lơ đễnh, thờ ơ, không chú tâm điều gì…
Liễu Trần suýt chút nữa đã thốt lên, “Bệ hạ.”
Vẻ mặt bi thương, vị sư già nhìn chăm chú hai người trẻ tuổi tao nhã tài hoa trước mặt.
Năm tháng cô quạnh, nhân thế bể dâu.
Trong cõi vô minh, một sợi chỉ hồng vô hình lặng lẽ len lỏi, trói buộc chặt chẽ hai con người ấy.
Liễu Trần không biết được, kiếp này, hai người nọ là được bách niên giai lão, ước hẹn bạc đầu, hay là phải sống chết đôi nơi, cả đời thống khổ?
Kỳ thực, không hy vọng tuyệt thế song kiêu đời này lại phải chịu ràng buộc sâu nặng như vậy.
Cá kia quẫy nhau trong hồ cạn, sao bằng sông hồ vùng vẫy mà quên nhau…
Nếu có thể cùng quên đi, cũng không hẳn không phải là một thứ hạnh phúc.
“Phương thí chủ, trước mắt chín châu sôi sục, chính trị đảo điên, nhân dân thống khổ, thí chủ đúng lúc sinh ra, trời đã định phải gánh trách nhiệm nặng nề. Vô Song một đời mệnh gửi, lắm nỗi gian truân, không chịu nổi nữa nỗi khổ luân hồi. Lão nạp muốn khuyên thí chủ một câu: bể tình không bến, cuồng vọng mà yêu chỉ hại mình hại người. Mong Phương thí chủ suy xét cho kỹ.”
Phương thiếu soái ù ù cạc cạc.
Trong lòng đang chửi toáng cả lên, song ngoài mặt vẫn là dáng vẻ cung kính lắng nghe vô cùng mẫu mực: “Đại sư chỉ điểm rất đúng, Phương mỗ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
Ngầm đánh một cái nháy mắt sang Tiếu Khuynh Vũ: Đấy nhé, bổn soái cũng còn giữ thể diện cho Khuynh Vũ đấy nhé!
Sau khi tạm biệt Liễu Trần đại sư, Tiếu Khuynh Vũ lại tiếp tục hướng dẫn Phương Quân Càn tham quan chùa Lạc Già.
Một cậu sa di nhỏ tuổi bước nhanh đến ghé vào tai Tiếu Khuynh Vũ nói nhỏ gì đó. Không muốn xen vào việc riêng tư, Phương Quân Càn cố ý tránh đi, vừa đủ để không phải nghe nội dung đàm thoại.
Cậu sa di kia đi rồi, Phương Quân Càn mới cười mủm mỉm:
“Khuynh Vũ, vừa rồi Liễu Trần đại sư gọi cậu là Vô Song à?”
Phương Quân Càn có hơi nghi ngờ khí không phải cái tai mình có vấn đề.
“Liễu, Không, Vô, Tướng, Tiếu mỗ vừa vặn đứng vào hàng chữ ‘Vô’, nên phương trượng đặt cho pháp danh ‘Vô Song’.”
Phương Quân Càn trố mắt: “Sao mà khéo vậy?”
Tiếu Khuynh Vũ? Vô Song?
Bởi vậy nên có kẻ nào đó mặt dày khoa lên: “Khuynh Vũ, cậu coi, tôi là Phương Quân Càn, cậu là Tiếu Khuynh Vũ, chúng ta nhất định là trời sinh một đôi còn gì nữa!”
Bạn Tiếu nghiêm túc nhìn hắn: “Phương Quân Càn, cậu có muốn tôi đổi tên không?”
“Hì hì, không hề không hề!” Phương bé cưng xua xua tay, “Tên này là quá đẹp! Quá đẹp rồi!”
Hoa nở ngập lòng: cái gì gọi là duyên phận nào, còn không phải đây sao!
Thời gian thấm thoát, sắc trời đã tối đen.
“Thôi thì đêm nay bổn soái ngủ nhờ trong chùa vậy!” Phương thiếu soái thỏ thẻ nhún nhường, “Khuynh Vũ, chùa Lạc Già có cho khách ở trọ không?”
“Thiếu soái lúc nãy tham quan điện Thiên Vương có để ý tượng Đức Hộ pháp Vi Đà (3) ở phía sau tượng Phật Di Lặc không?”
Phương thiếu soái thật thà lắc đầu.
Ai rỗi hơi đi chú ý một ông Hộ pháp chứ?
Đức tính kiên nhẫn của Tiếu Khuynh Vũ được dịp phát huy triệt để: “Bồ tát Vi Đà cầm trong tay cây gậy Hàng Ma Kim Cương, có nghĩa là chùa miếu đó cho phép khách thập phương ở lại. Vi Đà có hai tư thế giữ gậy Kim Cương: một là hai tay chắp lại trước ngực, kẹp gây ngang khuỷu tay, có ý nghĩa hoan nghênh hòa thượng vân du tứ phương vào chùa ăn nghỉ, mọi thứ đều tùy duyên. Ngoài ra còn một tư thế chống gậy xuống đất, có nghĩa là chùa miếu đó không tiếp đãi tăng nhân vân du, họ không thể ở lại ăn nhờ nghỉ đậu được. Đức Vi Đà ở chùa Lạc Già chắp hai tay trước ngực, kẹp gậy ngang khuỷu tay, tức là hoan nghênh lữ khách thập phương.”
Tiếu Khuynh Vũ vừa giải thích vừa dẫn đường, không lâu sau đã đến khu phòng nghỉ ở hậu viện.
Chàng trai áo trắng đẩy cánh cửa còn đóng kín, cánh cửa đã lâu không sử dụng kẽo kẹt mở ra.
“Phòng khách giản đơn, mong thiếu soái không chê.”
Vì lâu năm chưa tu sửa, lại cũng ít khi có khách lỡ độ đường nghỉ lại, nên cửa vừa mở ra, một luồng ẩm mốc mát lạnh phả lên người Phương thiếu soái.
“Khuynh Vũ nỡ lòng nào ném bổn soái vào cái phòng tàn tạ này chứ?”
Vô Song lãnh đạm đáp lại: “Phòng của Tiếu mỗ cũng không bằng được ở đây đâu.”
“Uầy…” Đôi mắt linh hoạt của Phương Quân Càn đảo nhanh, hắn kiên quyết, “Bổn soái quyết tâm đồng cam cộng khổ với Khuynh Vũ.”
… … …
‘Tách.’ Chiếc hộp quẹt trong bàn tay trắng ngần bật nhẹ, một ngọn lửa nho nhỏ nhấp nháy, chàng trai áo trắng ửng lên dưới sắc vàng kim của ánh lửa bập bùng.
Bấc đèn hơi run rẩy trong hơi lạnh của đêm, chốc lát sau liền ổn định cháy sáng.
Một đĩa đèn chiếu đôi nhân ảnh.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn quanh đại điện mênh mông vắng lặng, nhàn nhạt nói: “Đây là nơi ở của Tiếu mỗ.”
Phương Quân Càn: “Nơi rộng thế này mà chỉ có một mình Khuynh Vũ ở sao?” Y lẽ nào lại không thấy… lạnh?
“Chùa Lạc Già này không có bao nhiêu người, tổng cộng chỉ chừng mười lăm mười sáu tăng nhân, phòng ốc tất nhiên là trống trải. Tiếu mỗ lại không thích ở chung với người khác, từ nhỏ đã một mình ngụ ở chỗ này.”
Cửa điện tuy đã đóng chặt, song Phương Quân Càn vẫn cảm thấy khí lạnh quấn người, hơi rét đẫm áo.
“Khuynh Vũ ở một mình một góc, không sợ sao?”
Chàng trai áo trắng nhấc bút nhúng vào nghiên mực, thản nhiên như không: “Quen rồi.”
Quen rồi…
Nghe hai chữ ấy, Phương Quân Càn trước tiên là giật mình, sau đó là phát lạnh, cuối cùng là thương tiếc ngập lòng.
Thứ hấp dẫn nhất tại nơi Tiếu Khuynh Vũ ở không phải gì khác, mà chính là sách, chỗ nào cũng thấy sách vở chất đầy, mấy chiếc kệ đều nặng trĩu đến oằn xuống, sách đành chất tạm trên bàn, trên ghế, cả dưới đất.
Phân loại rất rõ ràng, chỉnh tề hàng lối.
Tiếu Khuynh Vũ thấy hắn đưa mắt nhìn gia tài sách vở của mình, liền tiện miệng nói: “Thiếu soái nếu khó ngủ đừng ngại tùy ý đọc sách giải sầu. Tiếu mỗ phải mang thư tịch ở Tàng Kinh Các ra sao chép lại một lần, đỡ mất công thiếu soái phải lục lọi trong ấy.”
“Cả kho sách ấy á?!” Phương bé cưng đổ mồ hôi lạnh: “Không hổ danh là chủ tịch Hội, quả nhiên là sinh viên mẫu mực.”
Vô Song gác bút, ánh mắt trong suốt kiên định không hề có chút ý cười nào nhìn Phương Quân Càn.
“Cũng chẳng phải Tiếu mỗ tình nguyện…”
“Chỉ là vì nếu không tìm việc gì đó để làm, sẽ phát điên mất.”
Ngày này qua ngày khác, năm nọ tiếp năm kia làm bạn với áo nâu Phật hiệu, cái rét lạnh, cô độc đâm sâu vào xương tủy ấy quả thật khiến người ta phát điên lên!
“Thiếu soái ngủ trước đi, Tiếu mỗ còn phải chép xong ba lần《 Bàn nhược tâm kinh 》nữa.”
Phương Quân Càn ngắm người trẻ tuổi dưới ánh đèn.
Chùa miếu hoang tàn, thiếu niên lạnh nhạt.
Mỗi khi nghĩ đến, chỉ toàn thấy khó lòng tưởng tượng…
Một nơi như chùa Lạc Già, thế mà lại xuất hiện một Tiếu Khuynh Vũ hoàn mỹ không tỳ vết như vậy.
Nghe trên chăn đệm thoang thoảng hương thơm lành lạnh của hoa đào, Phương Quân Càn tự nhiên xuất hiện cảm giác an tâm đã lâu không có.
Phảng phất, sự mất mát, thiếu khuyết trong lòng cũng tan biến mất, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cuối cùng cũng lấp đầy khoảng trống đau thương của trái tim.
“Khuynh Vũ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Nghe y nhàn nhạt hồi đáp.
Phương Quân Càn hài lòng khép mắt lại.
Ngủ ngon nơi xa lạ.
Bình yên không suy tư.
Đã ngủ, Phương Quân Càn tất nhiên không biết, Vô Song đợi đến khi hơi thở của hắn trở nên đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ rồi, mới thu dọn bút mực, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thẳng hướng Tàng Kinh Các.
Liễu Trần đã ngồi sẵn ở đó đợi y.
Hai bên trầm mặc một lúc, vẫn là Vô Song mở miệng trước: “Chẳng hay trụ trì sai Không Si sư đệ bảo Vô Song đêm khuya đến đây có việc gì quan trọng?”
“Vô Song, thư tịch trong Tàng Kinh Các này con đã xem qua hết chưa?”
“Vô Song chỉ là lật bừa mà thôi.”
Cái ‘lật bừa’ của Vô Song tương đương với thuộc nằm lòng.
Nét cười trên mặt Liễu Trần nhuốm bi thương: “Kỳ thực, Vô Song vẫn còn một quyển chưa đọc… Quyển sách này, lão nạp vốn không muốn đưa ra.”
“Chỉ là, trong cõi u minh đều đã định sẵn số phận, cho nên lão nạp không thể cất giấu nó mãi nữa.”
Cụ trở người, cẩn thận mở bọc gấm.
Trên nền gấm mềm mại, chễm chệ an vị một quyển《 Khuynh Càn lục 》.
Tiếu Khuynh Vũ cả kinh.
Lại nghe Liễu Trần giải thích: “Tuy nói tuyệt đại đa số bản chép 《 Khuynh Càn lục 》đã bị thiêu hủy trong trận hỏa hoạn lớn hồi Diên triều Hà thị, thế nhưng vẫn còn một số ít lưu lạc trong dân gian. Trong đó có quyển này, đã phủ bụi chùa Lạc Già ngót trăm năm nay rồi.”
“Tiền kiếp của Vô Song, hết thảy đều được ghi chép ở đây.”
“Gặp nhau, yêu nhau, hết thảy đều là bắt đầu tai kiếp, đều là căn nguyên đau thương bất tận.”
“Vô Song chỉ cần đọc qua quyển sách này, sẽ tự hiểu ngọn nguồn kết quả.”
“Đọc xong 《 Khuynh Càn lục 》, Vô Song quyết định như thế nào vẫn chưa muộn.”
Chàng trai áo trắng tiếp nhận quyển 《 Khuynh Càn lục 》 ấy.
Trang giấy mỏng tang, nét chữ ố vàng, phảng phất như chỉ cần chạm thật nhẹ vào đó cũng đủ để nó nát vụn thành muôn mảnh.
Tim loạn hồi lâu.
Chàng trai áo trắng mỉm cười điềm nhiên, vật hoàn cố chủ.
“Không cần đọc nữa. Bất luận kết cục của Vô Song công tử có bao nhiêu bi thương, Vô Song cũng chỉ biết y một đời yêu không hối tiếc đã đủ thỏa mãn rồi. Con nghĩ dù cho Hoàn Vũ đế cùng công tử Vô Song có sớm đoán trước kết cục đau buồn ấy, họ chung quy cũng sẽ vẫn ở bên nhau.”
“Kiếp sau có lại khổ đau, sau nữa có lại đau khổ, nghìn năm vạn năm, thệ ước vẫn không thay đổi. Chung cuộc một đời, có thể tay nắm trong tay, vĩnh viễn không chia cách.”
“Chỉ một quyển《 Khuynh Càn lục 》mỏng manh, làm sao có thể miêu tả tường thuật cho hết huy hoàng vinh quang của Tuyệt thế song kiêu ngày ấy?”
“Huống chi, cho dù đó thực sự là tiền kiếp của Vô Song thì sao? Chẳng lẽ kiếp trước công tử Vô Song yêu Hoàn Vũ đế, thì nhất định kiếp này Vô Song cũng phải yêu Phương thiếu soái sao? Suy diễn như vậy chẳng phải quá hoang đường rồi. Quá khứ là quá khứ, đã qua không trở lại, yêu ai hận ai, đối với Vô Song mà nói đều quá sức xa vời hư ảo.”
Khóe môi mỉm cười của y, ưu nhã mà an tường.
Tiền kiếp có quá trọng yếu không?
Không.
“Tiếu Khuynh Vũ chú trọng, chính là, kiếp này.”
Thiếu niên kiêu ngạo ấy, rốt cuộc không hề mở ra quyển《 Khuynh Càn lục 》đẹp đẽ thê lương như khúc ai điếu của phượng hoàng ấy.
“Này, cậu vừa đi đâu thế?” Vừa đẩy cửa, liền nghe thanh âm quan tâm lo lắng của người con trai kia.
Trong nhà một ngọn đèn nhỏ, có người chờ đợi mình trở về.
“Mơ màng tỉnh đã không thấy cậu, hại tôi lo lắng quá chừng đi.”
Phương Quân Càn ôm chăn, ỉ ôi như con nít: “Đã khuya thế rồi còn chạy loạn khắp nơi, cái gì《 Bàn nhược tâm kinh 》cũng đừng bắt tôi chép nha, ngủ sớm mới là phải đạo…”
Nếu thật sự đời này vẫn không có cách nào bên nhau, vậy thì, cứ chuyển di đời sau đời khác, luân luân hồi hồi, sinh sinh diệt diệt, tình này, vẫn không phai.
Dù cho Tiếu chủ tịch hết lần này tới lần khác thoái thác, nói mình không sao, không sao đâu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng lay chuyển nổi quyết tâm của Phương Quân Càn, hắn không nhỏ nhẹ thuyết phục thì cứng rắn cưỡng chế, cuối cùng họ Tiếu đành phải đầu hàng, đồng ý đi với hắn đến núi Lạc Già.
Còn về việc vì sao lại chọn núi Lạc Già, thứ nhất bởi vì Phương thiếu soái muốn tìm hiểu về nơi Tiếu Khuynh Vũ đã lớn lên, thứ hai bởi vì núi Lạc Già nằm ngay ngoại ô Bình Kinh, Vô Song công vụ bận rộn, khó khăn lắm mới tranh thủ được một chút thời gian rảnh rỗi, nên không chịu đi quá xa.
Hai bên cổng chùa, khắc một đôi câu đối sơn đen.
Phương Quân Càn ngẩng đầu, nhìn từ phải sang trái, nhỏ giọng ngâm nga: “Cửu giới chúng sinh ly cầu sinh tịnh thổ thượng bất năng viên thành Phật đạo – Thập phương chư Phật xá niệm Phật pháp môn hạ bất năng phổ lợi quần manh (1). Hoành phi – Nam mô A Di Đà Phật.”
Hắn bật cười, mở miệng đánh giá: “Hoành phi này thật hay!”
Chùa Lạc Già được Độc Cô Phiệt thời Ngũ phiệt thất loạn dựng nên, cũng từng hương nồng khói đượm, hưng thịnh một thời.
Nhưng rồi thời thế đổi thay, mấy phen luân chuyển.
Hương khói của chùa Lạc Già cũng đến lúc mỏng đi.
Có điều, thanh tịnh cố hữu vẫn là thanh tịnh, xưa nay chưa từng mất.
Quanh co đường dốc vắng, công danh phàm trần hóa hư không, nhất hoa nhất thế giới.
Hoa cỏ ngập thiền phòng, tóc xanh đầu bạc ra thiên cổ, nhất diệp nhất Như Lai. (2)
Trên đường vào trong, chỉ thấy một nhà sư tăng bào màu xám tay cầm chổi tre cặm cụi quét lá khô dưới đất, cán chổi xù xì đều đều lướt qua, để lại những đường chổi li ti, cùng tiếng soàn soạt chạm vào thinh lặng.
Tiếng trống trầm đục mà đã dâu bể bao phen ở cách đó không xa vọng đến tai hai người.
Một tiếng, rồi lại một tiếng,
Liên miên liên miên.
“Chùa miếu từ xưa đến nay vẫn lưu giữ cổ lệ chuông sớm trống chiều. Buổi sớm gõ chuông, báo hiệu đến giờ tu tập, chiều đến đánh trống, tức là kết thúc tụng niệm trong ngày. Vậy có nghĩa là, giờ kinh niệm của tăng nhân chùa Lạc Già ngày hôm nay đã hoàn tất.”
Tiếu Khuynh Vũ không nghi ngờ gì, chính là một hướng dẫn viên bẩm sinh: “Ở đây là Tàng Kinh Các, phía đông là lầu chuông, phía tây là gác trống, phía sau là Đại Hùng bảo điện.” Áo trắng trong gió đong đưa, sạch sẽ tinh nhuần như đã hóa thành đóa sen tuyết khiết tịnh, “Thiếu soái có muốn vào điện tham bái một chút không?”
“Tham quan một chút thì được, tham bái thì xin miễn…” Phương Quân Càn gãi gãi mũi, cố gắng không gây tổn thương cho Tiếu Khuynh Vũ ở trong chùa tu hành từ bé, “Kỳ thực… Kỳ thực bổn soái không tin thần phật.”
Chàng trai áo trắng lom lom nhìn hắn.
Nhìn chăm chú đến nỗi Phương thiếu soái lúng túng: Thôi xong, lần này đã hoàn toàn đắc tội với Tiếu chủ tịch rồi.
Nhưng vẫn cố gắng cương đến cùng: “Sao thế?”
Trong lòng thầm nhủ: Y không phải là tín đồ cuồng đạo đấy chứ? Nếu quả thật là vậy…
Vì không muốn để cho Tiếu Khuynh Vũ mở miệng là tống cổ mình ra khỏi chùa, Phương thiếu soái trong đầu cấp tốc tính toán đường ăn nói.
Trong khi hắn đang lo lắng bất an, chàng trai áo trắng chợt mỉm cười thanh nhã, chậm rãi khoan thai nói: “Kỳ thực, Tiếu mỗ cũng không tin…”
Phương thiếu soái tức khắc bừng tỉnh: “Ế! Cậu đùa với tôi à?” Thật uổng công mình nửa ngày tim đập chân run!
Chàng trai nhàn nhạt đáp: “Có đâu? Tiếu mỗ một câu cũng chưa nói.” Cười mà như không, “Còn không phải thiếu soái có tật giật mình thôi?”
Phương bé cưng đờ người như thể Christopher Columbus phát hiện ra châu Mỹ: “Khuynh Vũ, cậu thành người xấu rồi!”
Chàng trai áo trắng liếc xéo hắn, vuốt cằm đáp: “Chắc vậy, gần mực thì đen mà!”
Phương bé cưng khóc không ra tiếng.
Đột nhiên phát hiện…
Kỳ thực… Kỳ thực… Cái cậu Tiếu này… cũng rất thích trêu ghẹo người ta…
“Vô Song.”
Thanh âm già nua từ tốn từ Tàng Kinh Các vọng đến.
Liễu Trần phương trượng, mình khoác cà sa, dung mạo hiền từ thoát tục, đang mỉm cười nhìn về phía y.
Tiếu Khuynh Vũ tao nhã chắp tay hành lễ: “Phương trượng.”
Liễu Trần cười hỏi: “Vô Song dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Đã phiền phương trượng quan tâm, Vô Song hết thảy đều an khang.”
Nghi lễ chào hỏi xong xuôi, Liễu Trần ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tướng mạo của Phương Quân Càn, lập tức kinh ngạc đến không nói được một lời!
Đây, đây là…
Không thể nào!
Dây dưa vướng mắc cả đời của hai người ấy, chẳng lẽ lại luân hồi đến kiếp này, bi kịch lại một lần nữa diễn ra?!
Mối tình oan nghiệt kia, chẳng lẽ thật sự cắt không đứt, loạn luân lý, bội lẽ thường?
Bởi vì quan hệ của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn đối với Liễu Trần lại luôn cố gắng khách khí: “Là Liễu Trần đại sư ạ? Phương Quân Càn ngưỡng mộ đã lâu.”
Hắn chỉ đứng ở đó, dáng vẻ phóng khoáng phấn chấn vẫn chưa hẳn thoát ra khỏi một chút tâm tính trẻ thơ, nhưng đã ẩn hiện hé ra thần thái kiêu dũng đường hoàng, tung hoành ngang dọc, tràn đầy khí độ thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.
Phương, Quân, Càn…
Không sai.
Tư thái lười nhác mà cao quý, chưa từng có ai bắt chước được, ngữ điệu có vẻ lơ đễnh, thờ ơ, không chú tâm điều gì…
Liễu Trần suýt chút nữa đã thốt lên, “Bệ hạ.”
Vẻ mặt bi thương, vị sư già nhìn chăm chú hai người trẻ tuổi tao nhã tài hoa trước mặt.
Năm tháng cô quạnh, nhân thế bể dâu.
Trong cõi vô minh, một sợi chỉ hồng vô hình lặng lẽ len lỏi, trói buộc chặt chẽ hai con người ấy.
Liễu Trần không biết được, kiếp này, hai người nọ là được bách niên giai lão, ước hẹn bạc đầu, hay là phải sống chết đôi nơi, cả đời thống khổ?
Kỳ thực, không hy vọng tuyệt thế song kiêu đời này lại phải chịu ràng buộc sâu nặng như vậy.
Cá kia quẫy nhau trong hồ cạn, sao bằng sông hồ vùng vẫy mà quên nhau…
Nếu có thể cùng quên đi, cũng không hẳn không phải là một thứ hạnh phúc.
“Phương thí chủ, trước mắt chín châu sôi sục, chính trị đảo điên, nhân dân thống khổ, thí chủ đúng lúc sinh ra, trời đã định phải gánh trách nhiệm nặng nề. Vô Song một đời mệnh gửi, lắm nỗi gian truân, không chịu nổi nữa nỗi khổ luân hồi. Lão nạp muốn khuyên thí chủ một câu: bể tình không bến, cuồng vọng mà yêu chỉ hại mình hại người. Mong Phương thí chủ suy xét cho kỹ.”
Phương thiếu soái ù ù cạc cạc.
Trong lòng đang chửi toáng cả lên, song ngoài mặt vẫn là dáng vẻ cung kính lắng nghe vô cùng mẫu mực: “Đại sư chỉ điểm rất đúng, Phương mỗ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
Ngầm đánh một cái nháy mắt sang Tiếu Khuynh Vũ: Đấy nhé, bổn soái cũng còn giữ thể diện cho Khuynh Vũ đấy nhé!
Sau khi tạm biệt Liễu Trần đại sư, Tiếu Khuynh Vũ lại tiếp tục hướng dẫn Phương Quân Càn tham quan chùa Lạc Già.
Một cậu sa di nhỏ tuổi bước nhanh đến ghé vào tai Tiếu Khuynh Vũ nói nhỏ gì đó. Không muốn xen vào việc riêng tư, Phương Quân Càn cố ý tránh đi, vừa đủ để không phải nghe nội dung đàm thoại.
Cậu sa di kia đi rồi, Phương Quân Càn mới cười mủm mỉm:
“Khuynh Vũ, vừa rồi Liễu Trần đại sư gọi cậu là Vô Song à?”
Phương Quân Càn có hơi nghi ngờ khí không phải cái tai mình có vấn đề.
“Liễu, Không, Vô, Tướng, Tiếu mỗ vừa vặn đứng vào hàng chữ ‘Vô’, nên phương trượng đặt cho pháp danh ‘Vô Song’.”
Phương Quân Càn trố mắt: “Sao mà khéo vậy?”
Tiếu Khuynh Vũ? Vô Song?
Bởi vậy nên có kẻ nào đó mặt dày khoa lên: “Khuynh Vũ, cậu coi, tôi là Phương Quân Càn, cậu là Tiếu Khuynh Vũ, chúng ta nhất định là trời sinh một đôi còn gì nữa!”
Bạn Tiếu nghiêm túc nhìn hắn: “Phương Quân Càn, cậu có muốn tôi đổi tên không?”
“Hì hì, không hề không hề!” Phương bé cưng xua xua tay, “Tên này là quá đẹp! Quá đẹp rồi!”
Hoa nở ngập lòng: cái gì gọi là duyên phận nào, còn không phải đây sao!
Thời gian thấm thoát, sắc trời đã tối đen.
“Thôi thì đêm nay bổn soái ngủ nhờ trong chùa vậy!” Phương thiếu soái thỏ thẻ nhún nhường, “Khuynh Vũ, chùa Lạc Già có cho khách ở trọ không?”
“Thiếu soái lúc nãy tham quan điện Thiên Vương có để ý tượng Đức Hộ pháp Vi Đà (3) ở phía sau tượng Phật Di Lặc không?”
Phương thiếu soái thật thà lắc đầu.
Ai rỗi hơi đi chú ý một ông Hộ pháp chứ?
Đức tính kiên nhẫn của Tiếu Khuynh Vũ được dịp phát huy triệt để: “Bồ tát Vi Đà cầm trong tay cây gậy Hàng Ma Kim Cương, có nghĩa là chùa miếu đó cho phép khách thập phương ở lại. Vi Đà có hai tư thế giữ gậy Kim Cương: một là hai tay chắp lại trước ngực, kẹp gây ngang khuỷu tay, có ý nghĩa hoan nghênh hòa thượng vân du tứ phương vào chùa ăn nghỉ, mọi thứ đều tùy duyên. Ngoài ra còn một tư thế chống gậy xuống đất, có nghĩa là chùa miếu đó không tiếp đãi tăng nhân vân du, họ không thể ở lại ăn nhờ nghỉ đậu được. Đức Vi Đà ở chùa Lạc Già chắp hai tay trước ngực, kẹp gậy ngang khuỷu tay, tức là hoan nghênh lữ khách thập phương.”
Tiếu Khuynh Vũ vừa giải thích vừa dẫn đường, không lâu sau đã đến khu phòng nghỉ ở hậu viện.
Chàng trai áo trắng đẩy cánh cửa còn đóng kín, cánh cửa đã lâu không sử dụng kẽo kẹt mở ra.
“Phòng khách giản đơn, mong thiếu soái không chê.”
Vì lâu năm chưa tu sửa, lại cũng ít khi có khách lỡ độ đường nghỉ lại, nên cửa vừa mở ra, một luồng ẩm mốc mát lạnh phả lên người Phương thiếu soái.
“Khuynh Vũ nỡ lòng nào ném bổn soái vào cái phòng tàn tạ này chứ?”
Vô Song lãnh đạm đáp lại: “Phòng của Tiếu mỗ cũng không bằng được ở đây đâu.”
“Uầy…” Đôi mắt linh hoạt của Phương Quân Càn đảo nhanh, hắn kiên quyết, “Bổn soái quyết tâm đồng cam cộng khổ với Khuynh Vũ.”
… … …
‘Tách.’ Chiếc hộp quẹt trong bàn tay trắng ngần bật nhẹ, một ngọn lửa nho nhỏ nhấp nháy, chàng trai áo trắng ửng lên dưới sắc vàng kim của ánh lửa bập bùng.
Bấc đèn hơi run rẩy trong hơi lạnh của đêm, chốc lát sau liền ổn định cháy sáng.
Một đĩa đèn chiếu đôi nhân ảnh.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn quanh đại điện mênh mông vắng lặng, nhàn nhạt nói: “Đây là nơi ở của Tiếu mỗ.”
Phương Quân Càn: “Nơi rộng thế này mà chỉ có một mình Khuynh Vũ ở sao?” Y lẽ nào lại không thấy… lạnh?
“Chùa Lạc Già này không có bao nhiêu người, tổng cộng chỉ chừng mười lăm mười sáu tăng nhân, phòng ốc tất nhiên là trống trải. Tiếu mỗ lại không thích ở chung với người khác, từ nhỏ đã một mình ngụ ở chỗ này.”
Cửa điện tuy đã đóng chặt, song Phương Quân Càn vẫn cảm thấy khí lạnh quấn người, hơi rét đẫm áo.
“Khuynh Vũ ở một mình một góc, không sợ sao?”
Chàng trai áo trắng nhấc bút nhúng vào nghiên mực, thản nhiên như không: “Quen rồi.”
Quen rồi…
Nghe hai chữ ấy, Phương Quân Càn trước tiên là giật mình, sau đó là phát lạnh, cuối cùng là thương tiếc ngập lòng.
Thứ hấp dẫn nhất tại nơi Tiếu Khuynh Vũ ở không phải gì khác, mà chính là sách, chỗ nào cũng thấy sách vở chất đầy, mấy chiếc kệ đều nặng trĩu đến oằn xuống, sách đành chất tạm trên bàn, trên ghế, cả dưới đất.
Phân loại rất rõ ràng, chỉnh tề hàng lối.
Tiếu Khuynh Vũ thấy hắn đưa mắt nhìn gia tài sách vở của mình, liền tiện miệng nói: “Thiếu soái nếu khó ngủ đừng ngại tùy ý đọc sách giải sầu. Tiếu mỗ phải mang thư tịch ở Tàng Kinh Các ra sao chép lại một lần, đỡ mất công thiếu soái phải lục lọi trong ấy.”
“Cả kho sách ấy á?!” Phương bé cưng đổ mồ hôi lạnh: “Không hổ danh là chủ tịch Hội, quả nhiên là sinh viên mẫu mực.”
Vô Song gác bút, ánh mắt trong suốt kiên định không hề có chút ý cười nào nhìn Phương Quân Càn.
“Cũng chẳng phải Tiếu mỗ tình nguyện…”
“Chỉ là vì nếu không tìm việc gì đó để làm, sẽ phát điên mất.”
Ngày này qua ngày khác, năm nọ tiếp năm kia làm bạn với áo nâu Phật hiệu, cái rét lạnh, cô độc đâm sâu vào xương tủy ấy quả thật khiến người ta phát điên lên!
“Thiếu soái ngủ trước đi, Tiếu mỗ còn phải chép xong ba lần《 Bàn nhược tâm kinh 》nữa.”
Phương Quân Càn ngắm người trẻ tuổi dưới ánh đèn.
Chùa miếu hoang tàn, thiếu niên lạnh nhạt.
Mỗi khi nghĩ đến, chỉ toàn thấy khó lòng tưởng tượng…
Một nơi như chùa Lạc Già, thế mà lại xuất hiện một Tiếu Khuynh Vũ hoàn mỹ không tỳ vết như vậy.
Nghe trên chăn đệm thoang thoảng hương thơm lành lạnh của hoa đào, Phương Quân Càn tự nhiên xuất hiện cảm giác an tâm đã lâu không có.
Phảng phất, sự mất mát, thiếu khuyết trong lòng cũng tan biến mất, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cuối cùng cũng lấp đầy khoảng trống đau thương của trái tim.
“Khuynh Vũ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Nghe y nhàn nhạt hồi đáp.
Phương Quân Càn hài lòng khép mắt lại.
Ngủ ngon nơi xa lạ.
Bình yên không suy tư.
Đã ngủ, Phương Quân Càn tất nhiên không biết, Vô Song đợi đến khi hơi thở của hắn trở nên đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ rồi, mới thu dọn bút mực, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thẳng hướng Tàng Kinh Các.
Liễu Trần đã ngồi sẵn ở đó đợi y.
Hai bên trầm mặc một lúc, vẫn là Vô Song mở miệng trước: “Chẳng hay trụ trì sai Không Si sư đệ bảo Vô Song đêm khuya đến đây có việc gì quan trọng?”
“Vô Song, thư tịch trong Tàng Kinh Các này con đã xem qua hết chưa?”
“Vô Song chỉ là lật bừa mà thôi.”
Cái ‘lật bừa’ của Vô Song tương đương với thuộc nằm lòng.
Nét cười trên mặt Liễu Trần nhuốm bi thương: “Kỳ thực, Vô Song vẫn còn một quyển chưa đọc… Quyển sách này, lão nạp vốn không muốn đưa ra.”
“Chỉ là, trong cõi u minh đều đã định sẵn số phận, cho nên lão nạp không thể cất giấu nó mãi nữa.”
Cụ trở người, cẩn thận mở bọc gấm.
Trên nền gấm mềm mại, chễm chệ an vị một quyển《 Khuynh Càn lục 》.
Tiếu Khuynh Vũ cả kinh.
Lại nghe Liễu Trần giải thích: “Tuy nói tuyệt đại đa số bản chép 《 Khuynh Càn lục 》đã bị thiêu hủy trong trận hỏa hoạn lớn hồi Diên triều Hà thị, thế nhưng vẫn còn một số ít lưu lạc trong dân gian. Trong đó có quyển này, đã phủ bụi chùa Lạc Già ngót trăm năm nay rồi.”
“Tiền kiếp của Vô Song, hết thảy đều được ghi chép ở đây.”
“Gặp nhau, yêu nhau, hết thảy đều là bắt đầu tai kiếp, đều là căn nguyên đau thương bất tận.”
“Vô Song chỉ cần đọc qua quyển sách này, sẽ tự hiểu ngọn nguồn kết quả.”
“Đọc xong 《 Khuynh Càn lục 》, Vô Song quyết định như thế nào vẫn chưa muộn.”
Chàng trai áo trắng tiếp nhận quyển 《 Khuynh Càn lục 》 ấy.
Trang giấy mỏng tang, nét chữ ố vàng, phảng phất như chỉ cần chạm thật nhẹ vào đó cũng đủ để nó nát vụn thành muôn mảnh.
Tim loạn hồi lâu.
Chàng trai áo trắng mỉm cười điềm nhiên, vật hoàn cố chủ.
“Không cần đọc nữa. Bất luận kết cục của Vô Song công tử có bao nhiêu bi thương, Vô Song cũng chỉ biết y một đời yêu không hối tiếc đã đủ thỏa mãn rồi. Con nghĩ dù cho Hoàn Vũ đế cùng công tử Vô Song có sớm đoán trước kết cục đau buồn ấy, họ chung quy cũng sẽ vẫn ở bên nhau.”
“Kiếp sau có lại khổ đau, sau nữa có lại đau khổ, nghìn năm vạn năm, thệ ước vẫn không thay đổi. Chung cuộc một đời, có thể tay nắm trong tay, vĩnh viễn không chia cách.”
“Chỉ một quyển《 Khuynh Càn lục 》mỏng manh, làm sao có thể miêu tả tường thuật cho hết huy hoàng vinh quang của Tuyệt thế song kiêu ngày ấy?”
“Huống chi, cho dù đó thực sự là tiền kiếp của Vô Song thì sao? Chẳng lẽ kiếp trước công tử Vô Song yêu Hoàn Vũ đế, thì nhất định kiếp này Vô Song cũng phải yêu Phương thiếu soái sao? Suy diễn như vậy chẳng phải quá hoang đường rồi. Quá khứ là quá khứ, đã qua không trở lại, yêu ai hận ai, đối với Vô Song mà nói đều quá sức xa vời hư ảo.”
Khóe môi mỉm cười của y, ưu nhã mà an tường.
Tiền kiếp có quá trọng yếu không?
Không.
“Tiếu Khuynh Vũ chú trọng, chính là, kiếp này.”
Thiếu niên kiêu ngạo ấy, rốt cuộc không hề mở ra quyển《 Khuynh Càn lục 》đẹp đẽ thê lương như khúc ai điếu của phượng hoàng ấy.
“Này, cậu vừa đi đâu thế?” Vừa đẩy cửa, liền nghe thanh âm quan tâm lo lắng của người con trai kia.
Trong nhà một ngọn đèn nhỏ, có người chờ đợi mình trở về.
“Mơ màng tỉnh đã không thấy cậu, hại tôi lo lắng quá chừng đi.”
Phương Quân Càn ôm chăn, ỉ ôi như con nít: “Đã khuya thế rồi còn chạy loạn khắp nơi, cái gì《 Bàn nhược tâm kinh 》cũng đừng bắt tôi chép nha, ngủ sớm mới là phải đạo…”
Nếu thật sự đời này vẫn không có cách nào bên nhau, vậy thì, cứ chuyển di đời sau đời khác, luân luân hồi hồi, sinh sinh diệt diệt, tình này, vẫn không phai.
/227
|