Ngoài kia, mọi người xôn xao rằng mình đã chết…
Phương Quân Càn khởi binh tấn công Đại Khánh hoàng đô…
Bát Phương quân liên tiếp hạ ba mươi thành, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh tới thành Như Vĩnh…
Chúng dân đại nộ, máu tươi năm bước, thiên hạ đại tang.
Vương giả đại nộ, máu chảy thành sông, thây vun thành núi!
Thiên hạ chấn kinh, nhân thần khiếp sợ, Phương Gia Duệ táng đởm kinh hồn, lập tức ra lệnh Tiếu Khuynh Vũ đem binh ngăn chặn thế công của Bát Phương quân.
Tiếu Khuynh Vũ thực sự không rõ, không thể nào hiểu được vì sao lại có tin tức Vô Song công tử đã chết lan truyền chóng mặt ngoài kia. Rõ ràng, chính mình đã nhờ Lâm Văn Chính chuyển lời đến Phương Quân Càn rằng Tiếu Khuynh Vũ đang bị giam lỏng ở Hoàng đô, hàm ý bảo Phương Quân Càn chớ nên manh động cơ mà! Như thế nào khi đến Bát Phương Thành lại sai lệch một cách khủng khiếp như thế?
Đến khi Lâm Văn Chính hồi phủ, liền nhìn thấy trong đại sảnh một vị khách không mời đang ngồi im lặng.
Trên người Vô Song công tử, quan y tựa tuyết, ngọc đái tinh kỳ, ung dung bình thản, tôn quý hoa lệ. Chung trà trên bàn đã lạnh ngắt, xem ra thời gian y chờ đợi cũng đã rất lâu. Lâm Văn Chính nhíu mày, đôi ngươi vốn vừa dài vừa hẹp gian trá xảo quyệt của lão lại càng híp chặt: gương mặt khách nhân không hiện ra đến nửa điểm giận dữ, khí độ ôn hòa nhã nhặn tựa lưu thủy hành vân, bình đạm như thường, nào có nhìn ra được chút thái độ nôn nóng bồn chồn khi phải chờ đợi quá lâu đâu? Thanh niên này, thật là kiên trì, thật là nhẫn nại.
Lâm Văn Chính nghe trong lòng nhộn nhạo, nhưng Tả thừa tướng Đại Khánh không hổ danh khéo léo linh hoạt, lập tức khoác lên bộ mặt tươi cười vui vẻ: “Lão phu bận rộn công vụ, bắt Tiếu Thừa tướng phải chờ lâu, thất lễ, thất lễ!” Tiếu Khuynh Vũ tao nhã trả lễ, phảng phất như thể nếu Lâm Văn Chính còn chưa trở về, y đợi thêm cả canh giờ nữa cũng không ngại gì, “Hiện tại quốc nạn đương đầu, Lâm Thừa tướng nhật lý vạn kỵ (1) cũng là lẽ thường tình.” “Công tử quá khen, lão phu thật sự không dám nhận.”
“Đâu có, Lâm Thừa tướng tất nhiên hoàn toàn xứng đáng nhận. Nào giả truyền tin tức, một tay che trời, để cho thiên hạ đại loạn, thật khéo giấu giếm dã tâm.” – Ngữ điệu êm ái nhẹ nhàng, nhưng khí thế lại sắc bén như dao, đâm thẳng, chọc xoáy tận sâu hút nội tâm Lâm văn Chính đang bồn chồn thắc thỏm, đứng ngồi không yên.
Khuôn mặt Vô Song công tử lạnh lẽo tựa hàn băng, đôi môi mím lại thành một đường chỉ mảnh: “Chẳng hay Lâm Thừa tướng nửa đêm say ngủ, bao nhiêu oan hồn uổng mạng vì ngài có đến bên giường đòi mạng hay không?”
Mắt lóe lãnh quang, vừa mang bảy phần hàn ý, vừa mang ba phần thịnh nộ, khiến người không rét mà run, giữa trán một điểm chu sa, long lanh diễm lệ, nhưng lại ẩn hiện sát khí chết người.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lâm Văn Chính đột ngột cứng lại, sắc mặt hết trắng lại đỏ rồi chuyển tái xanh, cuối cùng thở dài: “Vẫn là không thể lừa gạt công tử, quả đúng lão phu giả truyền tin tức.”
Tiếu Khuynh Vũ không nói lời nào, lẳng lặng nhìn lão chằm chằm. Cả đời âm mưu toan tính, khuôn mặt phong sương cũa lão đã chằng chịt không biết bao nhiêu nếp nhăn. Con người càng già đi, lại càng héo hon vàng võ, còn đâu vẻ văn nhã khôi ngô, tuấn tú… ngày nào.
Lâm Văn Chính nghiêm nghị nói: “Lão phu quả thực là tai mắt Định Quốc Vương gia an bài bên cạnh Hoàng thượng bấy lâu. Lúc này Hoàng thất Đại Khánh như đèn treo trước bão, lay lắt phiêu diêu, là cơ hội chín muồi ngàn năm có một để Tiểu hầu gia quân lâm thiên hạ! Lão phu giả truyền tin công tử đã chết là muốn bức Hầu gia mau mau tạo phản. Tiểu hầu gia sớm một ngày trả thù rửa hận, lão phu cũng sớm một ngày báo đáp đại ân của Vương gia.”
“Hahaha… a…” – Hệt như vừa nghe điều gì đó rất khôi hài, Vô Song công tử liền lập tức bật cười thành tiếng.
Y ha hả cười, cười đến khó lòng ức chế, cười như thể muốn mang hết thảy tiếu ngạo của thế gian tiền sinh hậu kiếp ra mà thống khoái say sưa cuồng điên một trận không thèm kiêng kỵ. Cười như chế nhạo, như cợt đùa, khiến Lâm Văn Chính trắng bệch mặt ra.
Cuối cùng, Vô Song công tử đình chỉ tiếu thanh.
“Thời cơ chín muồi? Báo đáp đại ân?” – Vừa nói, sắc mạnh Tiếu Khuynh Vũ vừa trầm lạnh hẳn xuống, “Lâm Thừa tướng, nhìn Tiếu Khuynh Vũ giống kẻ khờ khạo ngu ngốc vậy ư? Thứ chuyện khôi hài hèn hạ như vậy, nghe qua đã muốn buồn cười, nếu quả ngươi cho rằng Tiếu mỗ tin là thật, vậy thì ngươi đã quá xem thường trí óc của Tiếu Khuynh Vũ rồi!”
Lâm Văn Chính vẫn ngoan cố: “Lão phu không hiểu công tử có ý gì.”
“Định Quốc Vương gia thực sự là có ơn với Lâm Thừa tướng, Lâm Thừa tướng cũng thực sự là tai mắt của Vương gia an bài bên cạnh Hoàng thượng. Sở dĩ Tiểu hầu gia đối với tin tức giả của Lâm Thừa tướng lập tức tin ngay không có nghi ngờ, bởi vì hắn tuyệt không bao giờ ngờ được, tai mắt của phụ thân lại có lúc sợ thiên hạ không đủ loạn, giả truyền tin tức, lại càng không thể nào ngờ được, lòng trung thành cẩn cẩn của kẻ đó chẳng hề đặt ở nơi phụ thân, mà là ở kẻ địch truyền đời của Đại Khánh – Hung Dã.”
Lâm Văn Chính sắc mặt đại biến, âm tình bất định.
“Lâm Thừa tướng, Tiếu mỗ nói không sai chứ?” – Vô Song công tử mỉm cười, ôn nhuận tựa ngọc.
Lâm Văn Chính hít một hơi sâu, cung tay: “Bội phục, bội phục, lão phu giấu giếm được nhiều năm như vậy, đã tự cho là hoàn hảo tuyệt đối, không thể nào sơ hở, không ngờ chỉ cần một cái liếc mắt của công tử đã xuyên thấu toàn bộ.”
“Nếu như thật sự có thể liếc mắt một cái mà xuyên thấu toàn bộ, Tiếu Khuynh Vũ cần gì chờ đến ngày hôm nay.” – Vô Song công tử nhìn lão nhân gầy yếu vàng vọt, ngữ khí trở nên phức tạp, “Lâm Thừa tướng quả nhiên tâm cơ, quả nhiên thủ đoạn.”
Lâm Văn Chính vuốt vuốt chòm râu dê, nói, ngữ khí vạn phần cảm kích: “Lão phu từ năm hai mươi tuổi đã đầu nhập Đại Khánh, từ đó đến nay bốn mươi sáu năm chưa hề quy hồi cố hương, cũng chưa bao giờ liên lạc gì với Vương đình Hung Dã. Ngày nào cũng như ngày ấy cứ như người rón rén đi trên hồ băng, luôn căng thẳng, cẩn thận không dám để lộ ra nửa phân sơ xuất. Từ khi công tử được mười lăm tuổi thành tài trở về, lão phu lại càng nơm nớp lo sợ, ăn ngủ không yên, sợ công tử lần ra dấu vết. Công tử đại tài, trong lòng lão phu thực sự thập phần khâm phục.”
“Lâm Thừa tướng lao tâm khổ tứ bốn mươi sáu năm chỉ chờ một ngày, chỉ chờ ngay lúc này đâm Đạo Khánh một kích trí mạng. Tiếu Khuynh Vũ có bại trong tay Lâm Thừa tướng cũng không oan uổng chút nào.”
“Trước mắt Đại Khánh sắp sửa diệt vong, Bát Phương quân dù có thắng đi nữa cũng đại thương nguyên khí, lão phu nếm mật nằm gai bốn mươi sáu năm ròng, rốt cuộc cũng có ngày tựu thành sở nguyện. Lại cũng may nhờ tình cảm thâm trọng của Phương tiểu hầu gia đối với công tử, đây gọi là ‘Trùng quan nhất nộ vi ‘lam’ nhan’ (2) mà, haha.”
Quay đầu đi, trong mắt Vô Song thoáng hiện lên một tia hư nhược yếu ớt, đồng thời bật ra một tiếng than rất nhẹ, tựa hồ không thể nghe thấy: “Ngu xuẩn…”
Mắt nhuốm ưu thương chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, Tiếu Khuynh Vũ quay trở lại đối diện với Lâm Văm Chính, đôi đồng tử bây giờ đã trở lại thâm trầm, khiến người không thể dò được nông sâu: “Việc này là do Tiếu mỗ sơ xuất gây nên, dù biết mất bò mới lo làm chuồng nhưng Tiếu mỗ cũng phải cho bao nhiêu thương sinh vô tội chết oan một hồi công đạo. Chẳng hay, Lâm Thừa tướng còn lời nào muốn nói?”
“Lão phu tự biết hôm nay bản thân khó thoát khỏi cái chết…” – Lâm Văn Chính phảng phất như đã giác ngộ, lộ ra một nụ cười thấu suốt, “Chỉ hy vọng sau khi ta chết, công tử có thể đáp ứng hai việc giúp ta.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Chuyện thứ nhất là…” – Lão nhân nho nhã một thời khép mi mắt.
Trong đầu chợt hiện lên mênh mông bát ngát thảo nguyên, lều trắng căng phồng trong gió, nụ cười mẹ xưa hiền lành, nhìn thấy bạn ấu thơ nắm tay nhau múa hát vòng quanh: ‘Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê hiện ngưu dương…’ (3)
“Lão phu chết rồi, cầu xin công tử mang tro cốt của lão phu về đại thảo nguyên Sắc Lặc của Hung Dã. Lão phu ở dưới suối vàng vô cùng cảm kích, chết cũng nhắm mắt.”
Vô Song công tử thản nhiên gật đầu: “Tiếu mỗ thuận theo ông.”
Lâm Văn Chính có chút đắn đo: “Còn chuyện thứ hai, đó là hy vọng công tử có thể chiếu cố tiểu nữ Y Y. Y Y ngây thơ khờ dại, không hiểu sự đời, từ nhỏ đối với công tử đã thầm sinh luyến ái. Chỉ mong công tử hạ thủ lưu tình, chừa lại một con đường sống, xem như không phụ tấm chân tình của tiểu nữ vậy.”
Hít một hơi sâu, Tiếu Khuynh Vũ hơi hơi hạ đầu.
Lâm Văn Chính xem như đã hoàn thành tâm nguyện: “Được công tử khoan dung ưng thuận, lão phu chết cũng không tiếc.”
Khi Lâm Y Y chạy vọt vào Tướng phủ, nhất thời bị khung cảnh máu tanh huyết sống trước mắt dọa đến ngây người!
Là máu.
Máu đã dần chuyển sang tím bầm lênh láng khắp khuôn viên đình viện.
Hắc y sát thủ.
Khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Thi thể… nhiều không đếm hết.
“Cha?… Cha?! …” – Nàng thấy thân thể người cha từ ái kính yêu của mình đang vùi trong vũng máu.
Sắc mặt đã chuyển sang màu tái xám của cái chết, khóe miệng trào máu, một vết thương sâu không ngừng chảy máu trước ngực.
Tên sát thủ ở ngay trước mặt, không ai khác chính là kẻ đang ngồi trong luân y, bạch y tựa tuyết.
Dung mạo thanh nhã tuyệt trần, trên trán, thê diễm chu sa, tựa giọt lệ nhẹ nhàng đọng lại.
Trên thân bạch y trắng muốt vô nhiễm hồng trần còn lưu lại vết máu chưa khô, dấu hiệu của giết chóc, tàn sát – Cũng chính là chứng cứ tố cáo thủ phạm đồ sát toàn gia của nàng!
Lâm Y Y nhũn gối khuỵu xuống, người như bị vắt kiệt toàn bộ sức lực, không thể đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy bản thân như đang trôi vào bóng đêm mịt mùng sâu hút của cơn mộng chẳng lành. Càng khóc càng nghẹn, càng rơi sâu hơn xuống vực sâu không đáy, nàng ôm chặt thi thể lão nhân già nua đã lạnh ngắt, lệ như suối tuôn ràn rụa.
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đưa mắt nhìn nàng, lạnh lùng hạ lệnh: “Đi!”
“Tiếu Khuynh Vũ! Tiếu Khuynh Vũ!” – Nàng quỳ bệt sau lưng y hét lên như điên như cuồng. Vũng máu đã gần khô đọng lại bị đầu gối của nàng kéo lê đi, vẽ lên mặt đất hai lằn đỏ bầm uốn éo quỷ dị.
“Ngươi mau giết ta đi! Ngươi mau giết ta! Nếu không một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi phải hối hận! Sẽ bắt ngươi hối hận!!”
Tiếu Khuynh Vũ không hề quay đầu nhìn lại một lần, thẳng hướng ra đại môn Tướng phủ. Mặc cho phía sau vọng lại lời nguyền rủa mắng nhiếc, chỉ lẳng lặng đi thẳng một mạch, dần dần mất hút trong đôi mắt nhòa lệ của Lâm Y Y…
Tiếu Khuynh Vũ hồi cung phục mệnh, khi trở ra trên tay mang theo hai cuộn thánh chỉ.
Trở lại tiểu lâu, tất cả Ngự lâm quân chịu trách nhiêm canh giữ y đều đã được rút về toàn bộ.
Lao thúc trợn trừng hai mắt, trân trối nhìn công tử nhà mình không chút lưu tình mang một cuộn thánh chỉ ném vào lò lửa.
Ngọn lửa trong nháy mắt đã làm cuộn thánh chỉ kim ti hoàng đoạn hóa ra tro, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ, hiện rõ dung nhan chẳng chút vui buồn, lạnh như băng.
Lao thúc không nhịn được la lên: “Công tử, thánh chỉ đó…”
Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nhìn thánh chỉ uốn éo trong ngọn lửa đang dần tàn lụi: “Là chiếu thư Gia Duệ đế thừa nhận ta là Đương kim Thái tử.” Nói rồi cũng không nhìn đến biểu cảm kinh hoàng của Lao thúc, thản nhiên đem thánh chỉ kia ném luôn vào lò.
Lao thúc chợt cảm thấy hô hấp khó khăn: “Còn đây là…?”
Tiếu Khuynh Vũ không trả lời.
Thánh chỉ trong lò than run rẩy quằn quại, đốt thiêu, bùng cháy.
Lao thúc mơ hồ nhìn thấy vài chữ… ‘truyền ngôi’… ‘chính thống’… ‘Khuynh Vũ Thái tử’… Kia… rõ ràng là… Thánh chỉ Gia Duệ đế truyền ngôi cho Tiếu Khuynh Vũ!
Gia Duệ đế mạng chẳng còn cầm cự được bao lâu. Thiêu hủy hai đạo thánh chỉ, cũng tức là thiêu hủy chứng cứ cuối cùng chứng minh thân thế của Vô Song công tử.
Lao thúc đột nhiên tỉnh ngộ: Tiếu Khuynh Vũ, chính là vì nam nhân ấy, đã từ bỏ cả thừa nhận của phụ thân, từ bỏ cả ngôi vị Hoàng đế hai tay dâng tặng.
Vô Song công tử lẳng lặng chú thị ánh lửa tham lam không ngừng thiêu đốt thánh chỉ: Cho dù cả thiên hạ biết được thân phận của ta, Tiếu Khuynh Vũ cũng không quan tâm, ta chỉ hy vọng, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết…
Y nghĩ đến cái tên ấy, trong ***g ngực bỗng quặn lên một cơn đau đớn thống khổ. Bỗng nhiên cảm thấy, nhiều năm rồi, sống giữa hoàng quyền tranh đấu, quyền thế kế mưu, đã khiến y mệt mỏi không sao kể xiết.
Ra hiệu cho Lao thúc lui xuống, y lấy ra một mảnh giấy viết vài chữ, bỏ vào ống trúc nhỏ cài lên chân con bồ câu lông trắng muốt.
Tay ngọc khẽ tung lên, bồ câu đập cánh lao vút vào không trung, rơi lại vài sợi lông mao trắng như tuyết, mang theo vô hạn nhớ nhung cùng mong chờ, cùng kỳ vọng gửi gắm. Bồ câu chuyển mình, vẽ lên không trung một dáng hình tuyệt đẹp trước khi mất tích…
Tiếu Khuynh Vũ mải dõi theo cánh chim đang dần xa hút, khe khẽ nói: “Quân Càn, Khuynh Vũ còn sống mà…”
—oOo—
(1): nhật lý vạn kỵ (日理万机) ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.
(2): nguyên thủy câu này là ‘Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan’ (冲冠一怒为红颜) bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.
Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.
Nữ nhân gắn với màu đỏ (hồng), nam tử gắn với màu xanh (thương, lam), nên Lâm Văn Chính cải chữ ‘hồng’ thành ‘lam’ vừa có ý chế nhạo Phương Quân Càn chỉ vì chữ tình mà nhắm mắt làm liều, vừa có ý châm biếm mối tình giữa hai nam tử.
(3): đây là bài dân ca của dân tộc Sắc Lặc (Nội Mông – Trung Quốc)
Phương Quân Càn khởi binh tấn công Đại Khánh hoàng đô…
Bát Phương quân liên tiếp hạ ba mươi thành, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh tới thành Như Vĩnh…
Chúng dân đại nộ, máu tươi năm bước, thiên hạ đại tang.
Vương giả đại nộ, máu chảy thành sông, thây vun thành núi!
Thiên hạ chấn kinh, nhân thần khiếp sợ, Phương Gia Duệ táng đởm kinh hồn, lập tức ra lệnh Tiếu Khuynh Vũ đem binh ngăn chặn thế công của Bát Phương quân.
Tiếu Khuynh Vũ thực sự không rõ, không thể nào hiểu được vì sao lại có tin tức Vô Song công tử đã chết lan truyền chóng mặt ngoài kia. Rõ ràng, chính mình đã nhờ Lâm Văn Chính chuyển lời đến Phương Quân Càn rằng Tiếu Khuynh Vũ đang bị giam lỏng ở Hoàng đô, hàm ý bảo Phương Quân Càn chớ nên manh động cơ mà! Như thế nào khi đến Bát Phương Thành lại sai lệch một cách khủng khiếp như thế?
Đến khi Lâm Văn Chính hồi phủ, liền nhìn thấy trong đại sảnh một vị khách không mời đang ngồi im lặng.
Trên người Vô Song công tử, quan y tựa tuyết, ngọc đái tinh kỳ, ung dung bình thản, tôn quý hoa lệ. Chung trà trên bàn đã lạnh ngắt, xem ra thời gian y chờ đợi cũng đã rất lâu. Lâm Văn Chính nhíu mày, đôi ngươi vốn vừa dài vừa hẹp gian trá xảo quyệt của lão lại càng híp chặt: gương mặt khách nhân không hiện ra đến nửa điểm giận dữ, khí độ ôn hòa nhã nhặn tựa lưu thủy hành vân, bình đạm như thường, nào có nhìn ra được chút thái độ nôn nóng bồn chồn khi phải chờ đợi quá lâu đâu? Thanh niên này, thật là kiên trì, thật là nhẫn nại.
Lâm Văn Chính nghe trong lòng nhộn nhạo, nhưng Tả thừa tướng Đại Khánh không hổ danh khéo léo linh hoạt, lập tức khoác lên bộ mặt tươi cười vui vẻ: “Lão phu bận rộn công vụ, bắt Tiếu Thừa tướng phải chờ lâu, thất lễ, thất lễ!” Tiếu Khuynh Vũ tao nhã trả lễ, phảng phất như thể nếu Lâm Văn Chính còn chưa trở về, y đợi thêm cả canh giờ nữa cũng không ngại gì, “Hiện tại quốc nạn đương đầu, Lâm Thừa tướng nhật lý vạn kỵ (1) cũng là lẽ thường tình.” “Công tử quá khen, lão phu thật sự không dám nhận.”
“Đâu có, Lâm Thừa tướng tất nhiên hoàn toàn xứng đáng nhận. Nào giả truyền tin tức, một tay che trời, để cho thiên hạ đại loạn, thật khéo giấu giếm dã tâm.” – Ngữ điệu êm ái nhẹ nhàng, nhưng khí thế lại sắc bén như dao, đâm thẳng, chọc xoáy tận sâu hút nội tâm Lâm văn Chính đang bồn chồn thắc thỏm, đứng ngồi không yên.
Khuôn mặt Vô Song công tử lạnh lẽo tựa hàn băng, đôi môi mím lại thành một đường chỉ mảnh: “Chẳng hay Lâm Thừa tướng nửa đêm say ngủ, bao nhiêu oan hồn uổng mạng vì ngài có đến bên giường đòi mạng hay không?”
Mắt lóe lãnh quang, vừa mang bảy phần hàn ý, vừa mang ba phần thịnh nộ, khiến người không rét mà run, giữa trán một điểm chu sa, long lanh diễm lệ, nhưng lại ẩn hiện sát khí chết người.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lâm Văn Chính đột ngột cứng lại, sắc mặt hết trắng lại đỏ rồi chuyển tái xanh, cuối cùng thở dài: “Vẫn là không thể lừa gạt công tử, quả đúng lão phu giả truyền tin tức.”
Tiếu Khuynh Vũ không nói lời nào, lẳng lặng nhìn lão chằm chằm. Cả đời âm mưu toan tính, khuôn mặt phong sương cũa lão đã chằng chịt không biết bao nhiêu nếp nhăn. Con người càng già đi, lại càng héo hon vàng võ, còn đâu vẻ văn nhã khôi ngô, tuấn tú… ngày nào.
Lâm Văn Chính nghiêm nghị nói: “Lão phu quả thực là tai mắt Định Quốc Vương gia an bài bên cạnh Hoàng thượng bấy lâu. Lúc này Hoàng thất Đại Khánh như đèn treo trước bão, lay lắt phiêu diêu, là cơ hội chín muồi ngàn năm có một để Tiểu hầu gia quân lâm thiên hạ! Lão phu giả truyền tin công tử đã chết là muốn bức Hầu gia mau mau tạo phản. Tiểu hầu gia sớm một ngày trả thù rửa hận, lão phu cũng sớm một ngày báo đáp đại ân của Vương gia.”
“Hahaha… a…” – Hệt như vừa nghe điều gì đó rất khôi hài, Vô Song công tử liền lập tức bật cười thành tiếng.
Y ha hả cười, cười đến khó lòng ức chế, cười như thể muốn mang hết thảy tiếu ngạo của thế gian tiền sinh hậu kiếp ra mà thống khoái say sưa cuồng điên một trận không thèm kiêng kỵ. Cười như chế nhạo, như cợt đùa, khiến Lâm Văn Chính trắng bệch mặt ra.
Cuối cùng, Vô Song công tử đình chỉ tiếu thanh.
“Thời cơ chín muồi? Báo đáp đại ân?” – Vừa nói, sắc mạnh Tiếu Khuynh Vũ vừa trầm lạnh hẳn xuống, “Lâm Thừa tướng, nhìn Tiếu Khuynh Vũ giống kẻ khờ khạo ngu ngốc vậy ư? Thứ chuyện khôi hài hèn hạ như vậy, nghe qua đã muốn buồn cười, nếu quả ngươi cho rằng Tiếu mỗ tin là thật, vậy thì ngươi đã quá xem thường trí óc của Tiếu Khuynh Vũ rồi!”
Lâm Văn Chính vẫn ngoan cố: “Lão phu không hiểu công tử có ý gì.”
“Định Quốc Vương gia thực sự là có ơn với Lâm Thừa tướng, Lâm Thừa tướng cũng thực sự là tai mắt của Vương gia an bài bên cạnh Hoàng thượng. Sở dĩ Tiểu hầu gia đối với tin tức giả của Lâm Thừa tướng lập tức tin ngay không có nghi ngờ, bởi vì hắn tuyệt không bao giờ ngờ được, tai mắt của phụ thân lại có lúc sợ thiên hạ không đủ loạn, giả truyền tin tức, lại càng không thể nào ngờ được, lòng trung thành cẩn cẩn của kẻ đó chẳng hề đặt ở nơi phụ thân, mà là ở kẻ địch truyền đời của Đại Khánh – Hung Dã.”
Lâm Văn Chính sắc mặt đại biến, âm tình bất định.
“Lâm Thừa tướng, Tiếu mỗ nói không sai chứ?” – Vô Song công tử mỉm cười, ôn nhuận tựa ngọc.
Lâm Văn Chính hít một hơi sâu, cung tay: “Bội phục, bội phục, lão phu giấu giếm được nhiều năm như vậy, đã tự cho là hoàn hảo tuyệt đối, không thể nào sơ hở, không ngờ chỉ cần một cái liếc mắt của công tử đã xuyên thấu toàn bộ.”
“Nếu như thật sự có thể liếc mắt một cái mà xuyên thấu toàn bộ, Tiếu Khuynh Vũ cần gì chờ đến ngày hôm nay.” – Vô Song công tử nhìn lão nhân gầy yếu vàng vọt, ngữ khí trở nên phức tạp, “Lâm Thừa tướng quả nhiên tâm cơ, quả nhiên thủ đoạn.”
Lâm Văn Chính vuốt vuốt chòm râu dê, nói, ngữ khí vạn phần cảm kích: “Lão phu từ năm hai mươi tuổi đã đầu nhập Đại Khánh, từ đó đến nay bốn mươi sáu năm chưa hề quy hồi cố hương, cũng chưa bao giờ liên lạc gì với Vương đình Hung Dã. Ngày nào cũng như ngày ấy cứ như người rón rén đi trên hồ băng, luôn căng thẳng, cẩn thận không dám để lộ ra nửa phân sơ xuất. Từ khi công tử được mười lăm tuổi thành tài trở về, lão phu lại càng nơm nớp lo sợ, ăn ngủ không yên, sợ công tử lần ra dấu vết. Công tử đại tài, trong lòng lão phu thực sự thập phần khâm phục.”
“Lâm Thừa tướng lao tâm khổ tứ bốn mươi sáu năm chỉ chờ một ngày, chỉ chờ ngay lúc này đâm Đạo Khánh một kích trí mạng. Tiếu Khuynh Vũ có bại trong tay Lâm Thừa tướng cũng không oan uổng chút nào.”
“Trước mắt Đại Khánh sắp sửa diệt vong, Bát Phương quân dù có thắng đi nữa cũng đại thương nguyên khí, lão phu nếm mật nằm gai bốn mươi sáu năm ròng, rốt cuộc cũng có ngày tựu thành sở nguyện. Lại cũng may nhờ tình cảm thâm trọng của Phương tiểu hầu gia đối với công tử, đây gọi là ‘Trùng quan nhất nộ vi ‘lam’ nhan’ (2) mà, haha.”
Quay đầu đi, trong mắt Vô Song thoáng hiện lên một tia hư nhược yếu ớt, đồng thời bật ra một tiếng than rất nhẹ, tựa hồ không thể nghe thấy: “Ngu xuẩn…”
Mắt nhuốm ưu thương chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, Tiếu Khuynh Vũ quay trở lại đối diện với Lâm Văm Chính, đôi đồng tử bây giờ đã trở lại thâm trầm, khiến người không thể dò được nông sâu: “Việc này là do Tiếu mỗ sơ xuất gây nên, dù biết mất bò mới lo làm chuồng nhưng Tiếu mỗ cũng phải cho bao nhiêu thương sinh vô tội chết oan một hồi công đạo. Chẳng hay, Lâm Thừa tướng còn lời nào muốn nói?”
“Lão phu tự biết hôm nay bản thân khó thoát khỏi cái chết…” – Lâm Văn Chính phảng phất như đã giác ngộ, lộ ra một nụ cười thấu suốt, “Chỉ hy vọng sau khi ta chết, công tử có thể đáp ứng hai việc giúp ta.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Chuyện thứ nhất là…” – Lão nhân nho nhã một thời khép mi mắt.
Trong đầu chợt hiện lên mênh mông bát ngát thảo nguyên, lều trắng căng phồng trong gió, nụ cười mẹ xưa hiền lành, nhìn thấy bạn ấu thơ nắm tay nhau múa hát vòng quanh: ‘Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê hiện ngưu dương…’ (3)
“Lão phu chết rồi, cầu xin công tử mang tro cốt của lão phu về đại thảo nguyên Sắc Lặc của Hung Dã. Lão phu ở dưới suối vàng vô cùng cảm kích, chết cũng nhắm mắt.”
Vô Song công tử thản nhiên gật đầu: “Tiếu mỗ thuận theo ông.”
Lâm Văn Chính có chút đắn đo: “Còn chuyện thứ hai, đó là hy vọng công tử có thể chiếu cố tiểu nữ Y Y. Y Y ngây thơ khờ dại, không hiểu sự đời, từ nhỏ đối với công tử đã thầm sinh luyến ái. Chỉ mong công tử hạ thủ lưu tình, chừa lại một con đường sống, xem như không phụ tấm chân tình của tiểu nữ vậy.”
Hít một hơi sâu, Tiếu Khuynh Vũ hơi hơi hạ đầu.
Lâm Văn Chính xem như đã hoàn thành tâm nguyện: “Được công tử khoan dung ưng thuận, lão phu chết cũng không tiếc.”
Khi Lâm Y Y chạy vọt vào Tướng phủ, nhất thời bị khung cảnh máu tanh huyết sống trước mắt dọa đến ngây người!
Là máu.
Máu đã dần chuyển sang tím bầm lênh láng khắp khuôn viên đình viện.
Hắc y sát thủ.
Khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Thi thể… nhiều không đếm hết.
“Cha?… Cha?! …” – Nàng thấy thân thể người cha từ ái kính yêu của mình đang vùi trong vũng máu.
Sắc mặt đã chuyển sang màu tái xám của cái chết, khóe miệng trào máu, một vết thương sâu không ngừng chảy máu trước ngực.
Tên sát thủ ở ngay trước mặt, không ai khác chính là kẻ đang ngồi trong luân y, bạch y tựa tuyết.
Dung mạo thanh nhã tuyệt trần, trên trán, thê diễm chu sa, tựa giọt lệ nhẹ nhàng đọng lại.
Trên thân bạch y trắng muốt vô nhiễm hồng trần còn lưu lại vết máu chưa khô, dấu hiệu của giết chóc, tàn sát – Cũng chính là chứng cứ tố cáo thủ phạm đồ sát toàn gia của nàng!
Lâm Y Y nhũn gối khuỵu xuống, người như bị vắt kiệt toàn bộ sức lực, không thể đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy bản thân như đang trôi vào bóng đêm mịt mùng sâu hút của cơn mộng chẳng lành. Càng khóc càng nghẹn, càng rơi sâu hơn xuống vực sâu không đáy, nàng ôm chặt thi thể lão nhân già nua đã lạnh ngắt, lệ như suối tuôn ràn rụa.
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đưa mắt nhìn nàng, lạnh lùng hạ lệnh: “Đi!”
“Tiếu Khuynh Vũ! Tiếu Khuynh Vũ!” – Nàng quỳ bệt sau lưng y hét lên như điên như cuồng. Vũng máu đã gần khô đọng lại bị đầu gối của nàng kéo lê đi, vẽ lên mặt đất hai lằn đỏ bầm uốn éo quỷ dị.
“Ngươi mau giết ta đi! Ngươi mau giết ta! Nếu không một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi phải hối hận! Sẽ bắt ngươi hối hận!!”
Tiếu Khuynh Vũ không hề quay đầu nhìn lại một lần, thẳng hướng ra đại môn Tướng phủ. Mặc cho phía sau vọng lại lời nguyền rủa mắng nhiếc, chỉ lẳng lặng đi thẳng một mạch, dần dần mất hút trong đôi mắt nhòa lệ của Lâm Y Y…
Tiếu Khuynh Vũ hồi cung phục mệnh, khi trở ra trên tay mang theo hai cuộn thánh chỉ.
Trở lại tiểu lâu, tất cả Ngự lâm quân chịu trách nhiêm canh giữ y đều đã được rút về toàn bộ.
Lao thúc trợn trừng hai mắt, trân trối nhìn công tử nhà mình không chút lưu tình mang một cuộn thánh chỉ ném vào lò lửa.
Ngọn lửa trong nháy mắt đã làm cuộn thánh chỉ kim ti hoàng đoạn hóa ra tro, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ, hiện rõ dung nhan chẳng chút vui buồn, lạnh như băng.
Lao thúc không nhịn được la lên: “Công tử, thánh chỉ đó…”
Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nhìn thánh chỉ uốn éo trong ngọn lửa đang dần tàn lụi: “Là chiếu thư Gia Duệ đế thừa nhận ta là Đương kim Thái tử.” Nói rồi cũng không nhìn đến biểu cảm kinh hoàng của Lao thúc, thản nhiên đem thánh chỉ kia ném luôn vào lò.
Lao thúc chợt cảm thấy hô hấp khó khăn: “Còn đây là…?”
Tiếu Khuynh Vũ không trả lời.
Thánh chỉ trong lò than run rẩy quằn quại, đốt thiêu, bùng cháy.
Lao thúc mơ hồ nhìn thấy vài chữ… ‘truyền ngôi’… ‘chính thống’… ‘Khuynh Vũ Thái tử’… Kia… rõ ràng là… Thánh chỉ Gia Duệ đế truyền ngôi cho Tiếu Khuynh Vũ!
Gia Duệ đế mạng chẳng còn cầm cự được bao lâu. Thiêu hủy hai đạo thánh chỉ, cũng tức là thiêu hủy chứng cứ cuối cùng chứng minh thân thế của Vô Song công tử.
Lao thúc đột nhiên tỉnh ngộ: Tiếu Khuynh Vũ, chính là vì nam nhân ấy, đã từ bỏ cả thừa nhận của phụ thân, từ bỏ cả ngôi vị Hoàng đế hai tay dâng tặng.
Vô Song công tử lẳng lặng chú thị ánh lửa tham lam không ngừng thiêu đốt thánh chỉ: Cho dù cả thiên hạ biết được thân phận của ta, Tiếu Khuynh Vũ cũng không quan tâm, ta chỉ hy vọng, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết…
Y nghĩ đến cái tên ấy, trong ***g ngực bỗng quặn lên một cơn đau đớn thống khổ. Bỗng nhiên cảm thấy, nhiều năm rồi, sống giữa hoàng quyền tranh đấu, quyền thế kế mưu, đã khiến y mệt mỏi không sao kể xiết.
Ra hiệu cho Lao thúc lui xuống, y lấy ra một mảnh giấy viết vài chữ, bỏ vào ống trúc nhỏ cài lên chân con bồ câu lông trắng muốt.
Tay ngọc khẽ tung lên, bồ câu đập cánh lao vút vào không trung, rơi lại vài sợi lông mao trắng như tuyết, mang theo vô hạn nhớ nhung cùng mong chờ, cùng kỳ vọng gửi gắm. Bồ câu chuyển mình, vẽ lên không trung một dáng hình tuyệt đẹp trước khi mất tích…
Tiếu Khuynh Vũ mải dõi theo cánh chim đang dần xa hút, khe khẽ nói: “Quân Càn, Khuynh Vũ còn sống mà…”
—oOo—
(1): nhật lý vạn kỵ (日理万机) ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.
(2): nguyên thủy câu này là ‘Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan’ (冲冠一怒为红颜) bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.
Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.
Nữ nhân gắn với màu đỏ (hồng), nam tử gắn với màu xanh (thương, lam), nên Lâm Văn Chính cải chữ ‘hồng’ thành ‘lam’ vừa có ý chế nhạo Phương Quân Càn chỉ vì chữ tình mà nhắm mắt làm liều, vừa có ý châm biếm mối tình giữa hai nam tử.
(3): đây là bài dân ca của dân tộc Sắc Lặc (Nội Mông – Trung Quốc)
/198
|